Chương 10
Thanh Sắc Vũ Dực
11/07/2020
Viên Phi Hàng không nhận ra nỗi cô đơn ẩn giấu trong giọng nói của Thời Trường Phong, hắn vỗ tay một cái và nói: “Không hổ là Thời đội, nhanh như vậy đã tìm ra người ‘cộng hưởng tư duy’, có phải chúng ta sắp được về nhà ngay luôn không?”
“Còn thiếu chút nữa thôi,” Thời Trường Phong nói, “Tôi vẫn chưa hiểu rõ Vương Tiểu Soái đã gợi ra ‘cộng hưởng tư duy’ bằng cách nào cũng như chân tướng về thế giới này cho lắm.”
Viên Phi Hàng nói nghiêm túc: “Thời đội, tò mò có ngày bỏ mạng. Khi chấp hành nhiệm vụ, ‘Tổ 0’ của chúng ta tuyệt đối không cần phải miệt mài theo đuổi ‘chân tướng’ của dị thế giới. Có thể sống sót trở về là được, đừng thêm chuyện, đây là những lời anh dạy tôi mà.”
“Tôi biết.” Thời Trường Phong nói.
Chỉ là… ánh mắt kiên cường nhưng cũng yếu ớt của Giản Hoài lại hiện lên trong đầu, anh đành cười khổ.
“Có phải tôi là người đầu tiên mà cậu ấy tin tưởng không?” Thời Trường Phong thầm nói với bản thân.
“Hả? Anh nói gì cơ?” Viên Phi Hàng không nghe rõ.
“Không có gì,” Thời Trường Phong điều chỉnh cảm xúc lại, “Có lẽ chúng ta sẽ có thể về nhà tối nay, cậu không cần hành động một mình đâu.”
“OK!” Viên Phi Hàng nói.
–
Ban đêm tới rất mau, Vương Tiểu Soái ngủ thẳng cẳng dưới tác dụng của thuốc an thần tới 7 giờ tối mới dậy.
Sau khi tỉnh lại, một anh bác sĩ tên Viên Phi Hàng đã chuẩn bị sẵn thức ăn và nước uống cho hắn. Thái độ của bác sĩ Viên hơi phô trương, nhưng trên người hắn cũng có một khí chất khiến người ta an tâm tựa như bác sĩ Thời. Vương Tiểu Soái cầm ly nước nhìn về phía Thời Trường Phong và Viên Phi Hàng, luôn cảm thấy họ không cứ không hợp với hoàn cảnh xung quanh như thế nào đó.
9 giờ tối, ba người đi vô hành lang trên tầng 4 của khu phòng bệnh, Vương Tiểu Soái nhìn khắp nơi rồi nghi ngờ hỏi: “Ủa… Giản Hoài đâu?”
Viên Phi Hàng cười lạnh: “Hôm nay không thể dùng tới cậu ta, cậu cứ đi theo bọn tôi là được. Tiểu Soái, chúng ta phải tới một nơi vô cùng an toàn, chuyện này cần có sự giúp đỡ của cậu.”
“Tôi thì giúp được gì đâu ạ?” Vương Tiểu Soái không tin vào bản thân cho lắm, hắn nhìn về phía Thời Trường Phong và lại hỏi lần nữa, “Chỗ an toàn mà lại không dẫn Giản Hoài đi theo hả?”
Thời Trường Phong mím môi chứ không trả lời.
Viên Phi Hàng ôm lấy bả vai của Vương Tiểu Soái, nét cười chưa hiện rõ nơi đáy mắt: “Tiểu Soái, không phải là không dẫn Giản Hoài tới chỗ an toàn luôn, mà là cậu ta không thuộc về nơi đó.”
Vương Tiểu Soái không hiểu, hắn cảm thấy trong lòng hơi khó chịu, mới ngủ một giấc thôi mà hình như điều gì cũng đã thay đổi.
Không lẽ lời giáo sư Giản nói là sự thật? Giản Hoài là tội phạm giết người, Giản Hoài bị điên nên ngay cả bác sĩ Thời cũng muốn từ bỏ Giản Hoài nữa.
Viên Phi Hàng ỷ vào thân cao ưu thế đè lại Vương Tiểu Soái đầu: “Thời đội không thích nói nhiều, để tôi giải thích chân tướng cho cậu nghe nhé.
Ba người gồm cậu, tôi và Thời đội đến từ một thế giới hoà bình và an toàn. Thế giới này không có mấy thứ ngổn ngang như thế giới trong, quái vật, thay đổi không gian và thời gian hay nguy hiểm gì cả. Người thường có thể sống một cuộc đời bình thường, không có vụ đang đi trên đường thì lại mất mạng vì một lý do không thể giải thích.
Nhưng đó chỉ là bình yên ở vẻ ngoài thôi, thật ra có không biết bao nhiêu nguy hiểm bị giấu giếm trong thế giới của chúng ta.
Thế giới của chúng ta có một loại người, lúc thường sinh hoạt như người bình thường, nhưng một khi gặp phải một chuyện nào đó khiến cho cảm xúc của hắn trở nên cực kỳ tiêu cực, hắn sẽ gợi ra ‘cộng hưởng tư duy’.
Ý của ‘cộng hưởng tư duy’ là khi bước sóng cảm xúc của một đám người đặc biệt nào đó đạt tới một chiều nào đó, điều này sẽ làm cho một khu vực trong thế giới hợp nhất với một dị thế giới và trở thành cổng vào thế giới đó.
Nếu không thể tìm được người ‘cộng hưởng tư duy’, cổng vào dị thế giới sẽ được mở mãi, sớm muộn gì hai thế giới cũng sẽ hợp nhất hoàn toàn với nhau.”
“Ý là sao? Tôi chưa hiểu cho lắm.” Vương Tiểu Soái hỏi trong mê man.
Viên Phi Hàng liếc Vương Tiểu Soái với một ánh mắt vừa thương hại vừa chán ghét: “Để tôi miêu tả hậu quả của ‘cộng hưởng tư duy’ một cách trực quan vậy.
Rạng sáng ngày 2 tháng 4, một bệnh viện nào đó trong thế giới của chúng ta chợt biến mất khỏi hệ thống vệ tinh dẫn đường. Bọn tôi lập tức phong tỏa khu vực ấy để tránh có ai đi nhầm vô đó.
Tất cả mọi chuyện xảy ra vì vào ngày 2 tháng 4, cảm xúc tiêu cực của một người ‘cộng hưởng tư duy’ nào đó đã vượt quá giới hạn và thu hút một thế giới đã tan vỡ để hợp nhất với thế giới bình thường của chúng ta, khiến cả bệnh viện trở thành cổng vào dị thế giới.
Người ‘cộng hưởng tư duy’ là giao điểm của hai thế giới, phải mang hắn khỏi thế giới đổ nát này thì hai thế giới mới có thể tách ra.
Để tìm kiếm người ‘cộng hưởng tư duy’ đó, tôi và Thời Trường Phong mới có thể đi tới thế giới này thông qua cổng vào dị thế giới.”
Vương Tiểu Soái đã hiểu sơ sơ, hắn nói mơ hồ: “Nói tóm lại là có một cổng vào nơi khác xuất hiện trong thế giới của chúng ta, anh và bác sĩ Thời tới để đóng cổng vào lại, thế còn tôi thì sao? Tôi là người qua đường vô tội bị cuốn vào chuyện này vì đã ở trong bệnh viện lúc ấy hả?”
“Không,” Viên Phi Hàng nói, “Quá trình hợp nhất thế giới cần thời gian. Trong vòng bảy ngày, tất cả những ai bị cuốn vào cũng sẽ ngủ say tại giao điểm của hai thế giới. Ngoài những nhân viên đặc nhiệm chuyên phụ trách đóng cổng vào như bọn tôi ra, kẻ có thể tiến vào dị thế giới chỉ có thể là những ai đã bắt đầu mọi chuyện này —— người ‘cộng hưởng tư duy’ thôi.”
Vương Tiểu Soái lùi lại hai bước, cố gắng hết sức để cách xa Viên Phi Hàng, hắn hỏi trong vẻ thấp thỏm: “Chẳng lẽ tôi là…”
“Đúng vậy, cậu chính là người ‘cộng hưởng tư duy’, bọn tôi tìm cậu vất vả lắm đấy.” Viên Phi Hàng xoa huyệt thái dương, “Xin cậu hãy nhanh chóng nhớ lại cuối cùng đã có chuyện gì xảy ra vào rạng sáng ngày 2 tháng 4 mà khiến cho hai bộ quy tắc trong và ngoài của thế giới này ập xuống đi.”
“Tôi chẳng làm gì hết, tôi chỉ là một người bình thường thôi, sao tôi lại là một kẻ… lợi hại như anh nói được?” Vương Tiểu Soái thấy cực kỳ hốt hoảng. Hắn chỉ nghĩ thế giới bỗng nhiên thay đổi thôi, nhưng lại không nghĩ rằng thế giới thay đổi vì mình.
Viên Phi Hàng bực mình nói: “Tôi nói cậu chứ, đám người mấy cậu…”
“Viên Phi Hàng!” Thời Trường Phong chen vào giữa hai người, cản không cho Viên Phi Hàng nói tiếp, “Không thể đưa cảm xúc vào trong nhiệm vụ. Cậu đi rửa mặt cho bình tĩnh chút đi, lúc về nhớ chép một trăm lần.”
“Hừ.” Viên Phi Hàng trợn trắng mắt, xoay người đi về phía nhà vệ sinh.
Thấy hắn đi xa, Thời Trường Phong an ủi Vương Tiểu Soái: “Trước khi gợi ra ‘cộng hưởng’, người ‘cộng hưởng tư duy’ nào cũng là người bình thường thôi. Nếu không phải vì đi tới đường cùng và đánh mất hết mọi hi vọng, không ai lại chịu để cảm xúc của mình rơi xuống một chỗ trũng như vậy đâu. Cậu không cần phải tự trách, cậu cũng là người bị hại thôi.”
Vương Tiểu Soái dựa lên tường, ngón tay gãi lên vách một cách khẩn trương: “Hình như vị bác sĩ Viên đó…… có thù hằn với tôi vậy.”
“Không phải cậu ấy có thù hằn gì với cậu đâu, cậu ấy chỉ chán ghét bản thân thôi.” Thời Trường Phong nói, “Không phải cậu ấy vừa nói đấy à? Trước khi hai thế giới hợp nhất với nhau, những ai không phải người ‘cộng hưởng tư duy’ sẽ chỉ ngủ say ở cổng vào chứ không thật sự bước chân vào dị thế giới. Vậy cậu nói xem, bọn tôi tới dị thế giới bằng cách nào đây?”
“Chẳng lẽ mấy anh cũng là…”
Thời Trường Phong nói: “Đúng vậy, chúng ta cũng từng là người ‘cộng hưởng tư duy’. Nhưng điểm khác biệt với cậu là khi ‘cộng hưởng tư duy’, Viên Phi Hàng bất ngờ cuốn theo cha mẹ, hai người quan tâm cậu ấy nhất và cũng gần kề với bước sóng cảm xúc của cậu ấy vào dị thế giới. Cha mẹ cậu ấy đều mất mạng trong sự cố lần đó, hài cốt ở lại dị thế giới chứ không trở về.”
Vương Tiểu Soái lật đật hỏi: “Vậy có khi nào tôi…”
“Không đâu,” Thời Trường Phong nói chắc giọng, “Cậu không hề tổn thương tới bất cứ ai cả.”
“Vậy tốt quá rồi.” Vương Tiểu Soái che mặt mặt và ngồi xổm trên mặt đất.
Mấy giây sau, Vương Tiểu Soái chợt ngẩng đầu lên: “Giản Hoài thì sao? Giản Hoài không phải là người trong thế giới của chúng ta hả?”
“Không phải.” Thời Trường Phong nhìn sang chỗ khác và không dám nhìn thẳng vào ánh mắt đong đầy sự may mắn của Vương Tiểu Soái.
“Vậy cậu ấy…” Vương Tiểu Soái không khỏi nhìn về phía phòng bệnh của Giản Hoài.
Cửa phòng bệnh của Giản Hoài đóng kín lại, tựa như bản thân cậu cũng đang bị ba người họ cô lập ở ngoài.
So với gợi ra ‘cộng hưởng tư duy’, khiến Vương Tiểu Soái càng thấy tuyệt vọng hơn với việc Giản Hoài là người được sinh ra và lớn lên ở thế giới này. Cậu chào đời trong thế giới hỗn loạn này, thấy được bộ mặt thật của thế giới, ai cũng cho rằng cậu bị điên, kẻ duy nhất tin cậu không hề bị điên lại là người đến từ một thế giới khác.
Mà giờ đây, họ đang sắp rời khỏi cậu.
“Không dẫn cậu ấy theo cùng hả? Phải để cậu ấy lại sao?” Vương Tiểu Soái hỏi.
“Cậu đang chê thế giới của chúng ta chưa đủ rối loạn phải không?” Viên Phi Hàng vừa đi khỏi nhà vệ sinh đã nghe Vương Tiểu Soái nói thế, hắn cười nhạo một tiếng, “Ngây thơ!”
Vương Tiểu Soái hỏi: “Mặc kệ việc ‘ba điều không được’ là gì? Cũng chẳng tra xét xem ‘vực sâu ’ là gì luôn hả?”
“Đó là những rắc rối của thế giới này, liên quan gì tới chúng ta, cứ tự lo cho bản thân mình đi.” Viên Phi Hàng nói lạnh nhạt.
“Vẫn phải điều tra chút chuyện,” Thời Trường Phong nói, “Thời gian kích hoạt ‘cộng hưởng tư duy’ là rạng sáng ngày 2, khi Vương Tiểu Soái tới đây, rất có khả năng nơi này vẫn đang là thế giới trong. Nếu lúc cậu ấy tới là thế giới trong, vậy cũng phải bước ra từ thế giới trong.”
“Cậu vẫn chưa nghĩ ra mình đã làm gì rạng sáng ngày 2 à?” Viên Phi Hàng hỏi.
Vương Tiểu Soái lắc đầu, hắn còn chưa cảm nhận được mình đã xuyên qua thế giới mà. Trong ấn tượng của hắn, chắc hắn đang ngủ trong nhà vào ngày 2, sao lại gợi ra cộng hưởng ở bệnh viện được chứ?
Thời Trường Phong nói: “Đánh thức thế giới trong trước rồi hẵng nói.”
Sau cuộc điều tra suốt hai ngày và hai đêm, Thời Trường Phong đã có chút suy nghĩ về quy tắc thay đổi thế giới trong và ngoài.
Thứ nhất, ‘ba điều không được’ là nhân tố quyết định, vi phạm bất cứ điều nào trong quy tắc đó cũng sẽ đánh thức thế giới trong. Có lẽ vẫn có những thông tin thâm sâu hơn ẩn giấu trong ‘ba điều không được’, nhưng đây không phải là vấn đề mà họ cần phải cân nhắc.
Thứ hai, dựa theo manh mối mà Giản Bác Hàn cung cấp khi sáng, thế giới trong sẽ kết thúc khi Giản Hoài bước vô phòng làm việc trên tầng cao nhất, cho nên Giản Hoài nhất định là một sự tồn tại cực kỳ đặc biệt ở thế giới trong và ngoài.
Thứ ba, có người nào đó đó tóm tắt những quy tắc có thể đánh thức thế giới, gọi là ‘ba điều không được’, và lan truyền nó ra ngoài để tối nào thế giới trong cũng có thể ập xuống một cách thuận lợi.
Thứ tư, dựa vào văn kiện đổi người hợp pháp trong phòng viện trưởng, ta có thể đoán rằng thời gian thế giới trong ập xuống thật sự không phải bây giờ mà là năm 2021. Nói cách khác, hiện giờ thế giới này vẫn có thể duy trì trạng thái bình thường, nhưng chờ tới năm 2021, nó sẽ hoàn toàn vùi mình vô thế giới trong.
Sau khi nếu hết phỏng đoán của mình cho Viên Phi Hàng và Vương Tiểu Soái, Thời Trường Phong nhịn không được mà nhìn về phía cửa phòng của Giản Hoài.
Hơn 9 giờ tối rồi nhưng họ vẫn chưa đi tìm Giản Hoài. Giản Hoài đang làm gì? Vẫn luôn ngoan ngoãn chờ họ sao?
Viên Phi Hàng căn dặn: “Tiểu Soái, nghĩ về những lời đồn có thể đánh thức thế giới trong đi. Tôi và Thời đội là người ‘cộng hưởng tư duy’ không thuộc về thế giới này, cũng không hợp với bước sóng ở đây, tưởng tượng của bọn tôi không thể đánh thức thế giới trong, chỉ có cậu và người vốn thuộc về thế giới này mới làm được thôi.
Đúng rồi, cậu cứ nghĩ tới mấy lời đồn dễ xử thôi nhé, đừng để đám quỷ ra xà quần tùm lum, chúng ta còn phải đánh một trận lớn nữa đấy.”
Vương Tiểu Soái nghe lời nhớ lại lời đồn về ‘cô y tá lạc đường’, chỉ cần không mở cửa phòng bệnh ra, lời đồn này chỉ biết gọi tới một con quái vật mà thôi.
Cô y tá xuất hiện theo tưởng tượng của hắn. Cô ta vẫn thò đôi tay từ sau tới bóp lấy mặt Vương Tiểu Soái như ngày đầu tiên và nói: “Tôi đã lạc đường lâu lắm rồi. Nếu cậu không có cách dẫn tôi ra ngoài thì ở lại chơi với tôi nhé?”
“Cứu mạng vớiiiiiiii!” Vương Tiểu Soái hét lên.
“Đừng hoảng sợ như vậy, chả phải chuyện gì to tát hết.” Viên Phi Hàng móc ra một cái bật lửa từ trong ngực và châm lửa.
Hắn giơ ngón trỏ chạm lên ngọn lửa một cái, ngọn lửa đó lan ngay từ bật lửa lên ngón tay của Viên Phi Hàng.
Viên Phi Hàng không hề quay đầu lại, hắn cong ngón tay và búng nhẹ ra sau. Ngọn lửa rơi chính xác trên tay y tế. Trong nháy mắt bị dính lửa đó, cô y tế hóa thành tro đen và biến mất, ngay cả thời gian dập lửa cũng không có.
“Trời ơi!” Vương Tiểu Soái kinh sợ nói, “Anh lợi hại quá!”
Viên Phi Hàng cất đi cái bật lửa rồi nói vu vơ: “Chả phải chuyện gì to tát hết. Để tôi cho cậu một gợi ý nhé. Cách tôi gợi ra ‘cộng hưởng tư duy’ cũng rất đơn giản, lúc đó tôi chỉ không muốn sống nữa thôi. Tôi xối xăng từ đầu xuống chân và châm lửa lên người mình bằng bật lửa ở nhà đấy.
Không thiêu chết bản thân mà còn hại chết cha mẹ, người đã luôn an ủi tôi.
Sau khi Thời đội mang tôi về từ một dị thế giới, tôi cũng có luôn năng lực này.
Vương Tiểu Soái, cái tên người ‘cộng hưởng tư duy’ nghe có vẻ thánh thượng lắm, thật ra đa số chỉ toàn là một đám người không sống nổi thôi.
Cậu cũng vậy đấy.”
Thời Trường Phong vỗ lên ót Viên Phi Hàng: “Đi thôi, lên tầng cao nhất xem thử.”
Viên Phi Hàng nói nhiều không lên tiếng nữa, lặng lẽ đi lên bằng cầu thang với Thời Trường Phong, Vương Tiểu Soái cũng không biết mình nên nói gì, nhanh chân đuổi kịp bước của hai người.
Sau khi họ chạy vào cầu thang bộ, cửa phòng bệnh của Giản Hoài lại mở ra.
Giản Hoài cầm điện thoại, lẳng lặng nhìn bóng dáng vài người đó.
Màn hình điện thoại sáng lên, trên đó có một tin nhắn, là tin Giản Bác Hàn gửi cho Giản Hoài khi ông ta rời khỏi bệnh viện hồi sáng.
Giản Bác Hàn: [Tiểu Hoài, bác sĩ Thời là người tốt, đúng không?]
“Còn thiếu chút nữa thôi,” Thời Trường Phong nói, “Tôi vẫn chưa hiểu rõ Vương Tiểu Soái đã gợi ra ‘cộng hưởng tư duy’ bằng cách nào cũng như chân tướng về thế giới này cho lắm.”
Viên Phi Hàng nói nghiêm túc: “Thời đội, tò mò có ngày bỏ mạng. Khi chấp hành nhiệm vụ, ‘Tổ 0’ của chúng ta tuyệt đối không cần phải miệt mài theo đuổi ‘chân tướng’ của dị thế giới. Có thể sống sót trở về là được, đừng thêm chuyện, đây là những lời anh dạy tôi mà.”
“Tôi biết.” Thời Trường Phong nói.
Chỉ là… ánh mắt kiên cường nhưng cũng yếu ớt của Giản Hoài lại hiện lên trong đầu, anh đành cười khổ.
“Có phải tôi là người đầu tiên mà cậu ấy tin tưởng không?” Thời Trường Phong thầm nói với bản thân.
“Hả? Anh nói gì cơ?” Viên Phi Hàng không nghe rõ.
“Không có gì,” Thời Trường Phong điều chỉnh cảm xúc lại, “Có lẽ chúng ta sẽ có thể về nhà tối nay, cậu không cần hành động một mình đâu.”
“OK!” Viên Phi Hàng nói.
–
Ban đêm tới rất mau, Vương Tiểu Soái ngủ thẳng cẳng dưới tác dụng của thuốc an thần tới 7 giờ tối mới dậy.
Sau khi tỉnh lại, một anh bác sĩ tên Viên Phi Hàng đã chuẩn bị sẵn thức ăn và nước uống cho hắn. Thái độ của bác sĩ Viên hơi phô trương, nhưng trên người hắn cũng có một khí chất khiến người ta an tâm tựa như bác sĩ Thời. Vương Tiểu Soái cầm ly nước nhìn về phía Thời Trường Phong và Viên Phi Hàng, luôn cảm thấy họ không cứ không hợp với hoàn cảnh xung quanh như thế nào đó.
9 giờ tối, ba người đi vô hành lang trên tầng 4 của khu phòng bệnh, Vương Tiểu Soái nhìn khắp nơi rồi nghi ngờ hỏi: “Ủa… Giản Hoài đâu?”
Viên Phi Hàng cười lạnh: “Hôm nay không thể dùng tới cậu ta, cậu cứ đi theo bọn tôi là được. Tiểu Soái, chúng ta phải tới một nơi vô cùng an toàn, chuyện này cần có sự giúp đỡ của cậu.”
“Tôi thì giúp được gì đâu ạ?” Vương Tiểu Soái không tin vào bản thân cho lắm, hắn nhìn về phía Thời Trường Phong và lại hỏi lần nữa, “Chỗ an toàn mà lại không dẫn Giản Hoài đi theo hả?”
Thời Trường Phong mím môi chứ không trả lời.
Viên Phi Hàng ôm lấy bả vai của Vương Tiểu Soái, nét cười chưa hiện rõ nơi đáy mắt: “Tiểu Soái, không phải là không dẫn Giản Hoài tới chỗ an toàn luôn, mà là cậu ta không thuộc về nơi đó.”
Vương Tiểu Soái không hiểu, hắn cảm thấy trong lòng hơi khó chịu, mới ngủ một giấc thôi mà hình như điều gì cũng đã thay đổi.
Không lẽ lời giáo sư Giản nói là sự thật? Giản Hoài là tội phạm giết người, Giản Hoài bị điên nên ngay cả bác sĩ Thời cũng muốn từ bỏ Giản Hoài nữa.
Viên Phi Hàng ỷ vào thân cao ưu thế đè lại Vương Tiểu Soái đầu: “Thời đội không thích nói nhiều, để tôi giải thích chân tướng cho cậu nghe nhé.
Ba người gồm cậu, tôi và Thời đội đến từ một thế giới hoà bình và an toàn. Thế giới này không có mấy thứ ngổn ngang như thế giới trong, quái vật, thay đổi không gian và thời gian hay nguy hiểm gì cả. Người thường có thể sống một cuộc đời bình thường, không có vụ đang đi trên đường thì lại mất mạng vì một lý do không thể giải thích.
Nhưng đó chỉ là bình yên ở vẻ ngoài thôi, thật ra có không biết bao nhiêu nguy hiểm bị giấu giếm trong thế giới của chúng ta.
Thế giới của chúng ta có một loại người, lúc thường sinh hoạt như người bình thường, nhưng một khi gặp phải một chuyện nào đó khiến cho cảm xúc của hắn trở nên cực kỳ tiêu cực, hắn sẽ gợi ra ‘cộng hưởng tư duy’.
Ý của ‘cộng hưởng tư duy’ là khi bước sóng cảm xúc của một đám người đặc biệt nào đó đạt tới một chiều nào đó, điều này sẽ làm cho một khu vực trong thế giới hợp nhất với một dị thế giới và trở thành cổng vào thế giới đó.
Nếu không thể tìm được người ‘cộng hưởng tư duy’, cổng vào dị thế giới sẽ được mở mãi, sớm muộn gì hai thế giới cũng sẽ hợp nhất hoàn toàn với nhau.”
“Ý là sao? Tôi chưa hiểu cho lắm.” Vương Tiểu Soái hỏi trong mê man.
Viên Phi Hàng liếc Vương Tiểu Soái với một ánh mắt vừa thương hại vừa chán ghét: “Để tôi miêu tả hậu quả của ‘cộng hưởng tư duy’ một cách trực quan vậy.
Rạng sáng ngày 2 tháng 4, một bệnh viện nào đó trong thế giới của chúng ta chợt biến mất khỏi hệ thống vệ tinh dẫn đường. Bọn tôi lập tức phong tỏa khu vực ấy để tránh có ai đi nhầm vô đó.
Tất cả mọi chuyện xảy ra vì vào ngày 2 tháng 4, cảm xúc tiêu cực của một người ‘cộng hưởng tư duy’ nào đó đã vượt quá giới hạn và thu hút một thế giới đã tan vỡ để hợp nhất với thế giới bình thường của chúng ta, khiến cả bệnh viện trở thành cổng vào dị thế giới.
Người ‘cộng hưởng tư duy’ là giao điểm của hai thế giới, phải mang hắn khỏi thế giới đổ nát này thì hai thế giới mới có thể tách ra.
Để tìm kiếm người ‘cộng hưởng tư duy’ đó, tôi và Thời Trường Phong mới có thể đi tới thế giới này thông qua cổng vào dị thế giới.”
Vương Tiểu Soái đã hiểu sơ sơ, hắn nói mơ hồ: “Nói tóm lại là có một cổng vào nơi khác xuất hiện trong thế giới của chúng ta, anh và bác sĩ Thời tới để đóng cổng vào lại, thế còn tôi thì sao? Tôi là người qua đường vô tội bị cuốn vào chuyện này vì đã ở trong bệnh viện lúc ấy hả?”
“Không,” Viên Phi Hàng nói, “Quá trình hợp nhất thế giới cần thời gian. Trong vòng bảy ngày, tất cả những ai bị cuốn vào cũng sẽ ngủ say tại giao điểm của hai thế giới. Ngoài những nhân viên đặc nhiệm chuyên phụ trách đóng cổng vào như bọn tôi ra, kẻ có thể tiến vào dị thế giới chỉ có thể là những ai đã bắt đầu mọi chuyện này —— người ‘cộng hưởng tư duy’ thôi.”
Vương Tiểu Soái lùi lại hai bước, cố gắng hết sức để cách xa Viên Phi Hàng, hắn hỏi trong vẻ thấp thỏm: “Chẳng lẽ tôi là…”
“Đúng vậy, cậu chính là người ‘cộng hưởng tư duy’, bọn tôi tìm cậu vất vả lắm đấy.” Viên Phi Hàng xoa huyệt thái dương, “Xin cậu hãy nhanh chóng nhớ lại cuối cùng đã có chuyện gì xảy ra vào rạng sáng ngày 2 tháng 4 mà khiến cho hai bộ quy tắc trong và ngoài của thế giới này ập xuống đi.”
“Tôi chẳng làm gì hết, tôi chỉ là một người bình thường thôi, sao tôi lại là một kẻ… lợi hại như anh nói được?” Vương Tiểu Soái thấy cực kỳ hốt hoảng. Hắn chỉ nghĩ thế giới bỗng nhiên thay đổi thôi, nhưng lại không nghĩ rằng thế giới thay đổi vì mình.
Viên Phi Hàng bực mình nói: “Tôi nói cậu chứ, đám người mấy cậu…”
“Viên Phi Hàng!” Thời Trường Phong chen vào giữa hai người, cản không cho Viên Phi Hàng nói tiếp, “Không thể đưa cảm xúc vào trong nhiệm vụ. Cậu đi rửa mặt cho bình tĩnh chút đi, lúc về nhớ chép một trăm lần
“Hừ.” Viên Phi Hàng trợn trắng mắt, xoay người đi về phía nhà vệ sinh.
Thấy hắn đi xa, Thời Trường Phong an ủi Vương Tiểu Soái: “Trước khi gợi ra ‘cộng hưởng’, người ‘cộng hưởng tư duy’ nào cũng là người bình thường thôi. Nếu không phải vì đi tới đường cùng và đánh mất hết mọi hi vọng, không ai lại chịu để cảm xúc của mình rơi xuống một chỗ trũng như vậy đâu. Cậu không cần phải tự trách, cậu cũng là người bị hại thôi.”
Vương Tiểu Soái dựa lên tường, ngón tay gãi lên vách một cách khẩn trương: “Hình như vị bác sĩ Viên đó…… có thù hằn với tôi vậy.”
“Không phải cậu ấy có thù hằn gì với cậu đâu, cậu ấy chỉ chán ghét bản thân thôi.” Thời Trường Phong nói, “Không phải cậu ấy vừa nói đấy à? Trước khi hai thế giới hợp nhất với nhau, những ai không phải người ‘cộng hưởng tư duy’ sẽ chỉ ngủ say ở cổng vào chứ không thật sự bước chân vào dị thế giới. Vậy cậu nói xem, bọn tôi tới dị thế giới bằng cách nào đây?”
“Chẳng lẽ mấy anh cũng là…”
Thời Trường Phong nói: “Đúng vậy, chúng ta cũng từng là người ‘cộng hưởng tư duy’. Nhưng điểm khác biệt với cậu là khi ‘cộng hưởng tư duy’, Viên Phi Hàng bất ngờ cuốn theo cha mẹ, hai người quan tâm cậu ấy nhất và cũng gần kề với bước sóng cảm xúc của cậu ấy vào dị thế giới. Cha mẹ cậu ấy đều mất mạng trong sự cố lần đó, hài cốt ở lại dị thế giới chứ không trở về.”
Vương Tiểu Soái lật đật hỏi: “Vậy có khi nào tôi…”
“Không đâu,” Thời Trường Phong nói chắc giọng, “Cậu không hề tổn thương tới bất cứ ai cả.”
“Vậy tốt quá rồi.” Vương Tiểu Soái che mặt mặt và ngồi xổm trên mặt đất.
Mấy giây sau, Vương Tiểu Soái chợt ngẩng đầu lên: “Giản Hoài thì sao? Giản Hoài không phải là người trong thế giới của chúng ta hả?”
“Không phải.” Thời Trường Phong nhìn sang chỗ khác và không dám nhìn thẳng vào ánh mắt đong đầy sự may mắn của Vương Tiểu Soái.
“Vậy cậu ấy…” Vương Tiểu Soái không khỏi nhìn về phía phòng bệnh của Giản Hoài.
Cửa phòng bệnh của Giản Hoài đóng kín lại, tựa như bản thân cậu cũng đang bị ba người họ cô lập ở ngoài.
So với gợi ra ‘cộng hưởng tư duy’, khiến Vương Tiểu Soái càng thấy tuyệt vọng hơn với việc Giản Hoài là người được sinh ra và lớn lên ở thế giới này. Cậu chào đời trong thế giới hỗn loạn này, thấy được bộ mặt thật của thế giới, ai cũng cho rằng cậu bị điên, kẻ duy nhất tin cậu không hề bị điên lại là người đến từ một thế giới khác.
Mà giờ đây, họ đang sắp rời khỏi cậu.
“Không dẫn cậu ấy theo cùng hả? Phải để cậu ấy lại sao?” Vương Tiểu Soái hỏi.
“Cậu đang chê thế giới của chúng ta chưa đủ rối loạn phải không?” Viên Phi Hàng vừa đi khỏi nhà vệ sinh đã nghe Vương Tiểu Soái nói thế, hắn cười nhạo một tiếng, “Ngây thơ!”
Vương Tiểu Soái hỏi: “Mặc kệ việc ‘ba điều không được’ là gì? Cũng chẳng tra xét xem ‘vực sâu ’ là gì luôn hả?”
“Đó là những rắc rối của thế giới này, liên quan gì tới chúng ta, cứ tự lo cho bản thân mình đi.” Viên Phi Hàng nói lạnh nhạt.
“Vẫn phải điều tra chút chuyện,” Thời Trường Phong nói, “Thời gian kích hoạt ‘cộng hưởng tư duy’ là rạng sáng ngày 2, khi Vương Tiểu Soái tới đây, rất có khả năng nơi này vẫn đang là thế giới trong. Nếu lúc cậu ấy tới là thế giới trong, vậy cũng phải bước ra từ thế giới trong.”
“Cậu vẫn chưa nghĩ ra mình đã làm gì rạng sáng ngày 2 à?” Viên Phi Hàng hỏi.
Vương Tiểu Soái lắc đầu, hắn còn chưa cảm nhận được mình đã xuyên qua thế giới mà. Trong ấn tượng của hắn, chắc hắn đang ngủ trong nhà vào ngày 2, sao lại gợi ra cộng hưởng ở bệnh viện được chứ?
Thời Trường Phong nói: “Đánh thức thế giới trong trước rồi hẵng nói.”
Sau cuộc điều tra suốt hai ngày và hai đêm, Thời Trường Phong đã có chút suy nghĩ về quy tắc thay đổi thế giới trong và ngoài.
Thứ nhất, ‘ba điều không được’ là nhân tố quyết định, vi phạm bất cứ điều nào trong quy tắc đó cũng sẽ đánh thức thế giới trong. Có lẽ vẫn có những thông tin thâm sâu hơn ẩn giấu trong ‘ba điều không được’, nhưng đây không phải là vấn đề mà họ cần phải cân nhắc.
Thứ hai, dựa theo manh mối mà Giản Bác Hàn cung cấp khi sáng, thế giới trong sẽ kết thúc khi Giản Hoài bước vô phòng làm việc trên tầng cao nhất, cho nên Giản Hoài nhất định là một sự tồn tại cực kỳ đặc biệt ở thế giới trong và ngoài.
Thứ ba, có người nào đó đó tóm tắt những quy tắc có thể đánh thức thế giới, gọi là ‘ba điều không được’, và lan truyền nó ra ngoài để tối nào thế giới trong cũng có thể ập xuống một cách thuận lợi.
Thứ tư, dựa vào văn kiện đổi người hợp pháp trong phòng viện trưởng, ta có thể đoán rằng thời gian thế giới trong ập xuống thật sự không phải bây giờ mà là năm 2021. Nói cách khác, hiện giờ thế giới này vẫn có thể duy trì trạng thái bình thường, nhưng chờ tới năm 2021, nó sẽ hoàn toàn vùi mình vô thế giới trong.
Sau khi nếu hết phỏng đoán của mình cho Viên Phi Hàng và Vương Tiểu Soái, Thời Trường Phong nhịn không được mà nhìn về phía cửa phòng của Giản Hoài.
Hơn 9 giờ tối rồi nhưng họ vẫn chưa đi tìm Giản Hoài. Giản Hoài đang làm gì? Vẫn luôn ngoan ngoãn chờ họ sao?
Viên Phi Hàng căn dặn: “Tiểu Soái, nghĩ về những lời đồn có thể đánh thức thế giới trong đi. Tôi và Thời đội là người ‘cộng hưởng tư duy’ không thuộc về thế giới này, cũng không hợp với bước sóng ở đây, tưởng tượng của bọn tôi không thể đánh thức thế giới trong, chỉ có cậu và người vốn thuộc về thế giới này mới làm được thôi.
Đúng rồi, cậu cứ nghĩ tới mấy lời đồn dễ xử thôi nhé, đừng để đám quỷ ra xà quần tùm lum, chúng ta còn phải đánh một trận lớn nữa đấy.”
Vương Tiểu Soái nghe lời nhớ lại lời đồn về ‘cô y tá lạc đường’, chỉ cần không mở cửa phòng bệnh ra, lời đồn này chỉ biết gọi tới một con quái vật mà thôi.
Cô y tá xuất hiện theo tưởng tượng của hắn. Cô ta vẫn thò đôi tay từ sau tới bóp lấy mặt Vương Tiểu Soái như ngày đầu tiên và nói: “Tôi đã lạc đường lâu lắm rồi. Nếu cậu không có cách dẫn tôi ra ngoài thì ở lại chơi với tôi nhé?”
“Cứu mạng vớiiiiiiii!” Vương Tiểu Soái hét lên.
“Đừng hoảng sợ như vậy, chả phải chuyện gì to tát hết.” Viên Phi Hàng móc ra một cái bật lửa từ trong ngực và châm lửa.
Hắn giơ ngón trỏ chạm lên ngọn lửa một cái, ngọn lửa đó lan ngay từ bật lửa lên ngón tay của Viên Phi Hàng.
Viên Phi Hàng không hề quay đầu lại, hắn cong ngón tay và búng nhẹ ra sau. Ngọn lửa rơi chính xác trên tay y tế. Trong nháy mắt bị dính lửa đó, cô y tế hóa thành tro đen và biến mất, ngay cả thời gian dập lửa cũng không có.
“Trời ơi!” Vương Tiểu Soái kinh sợ nói, “Anh lợi hại quá!”
Viên Phi Hàng cất đi cái bật lửa rồi nói vu vơ: “Chả phải chuyện gì to tát hết. Để tôi cho cậu một gợi ý nhé. Cách tôi gợi ra ‘cộng hưởng tư duy’ cũng rất đơn giản, lúc đó tôi chỉ không muốn sống nữa thôi. Tôi xối xăng từ đầu xuống chân và châm lửa lên người mình bằng bật lửa ở nhà đấy.
Không thiêu chết bản thân mà còn hại chết cha mẹ, người đã luôn an ủi tôi.
Sau khi Thời đội mang tôi về từ một dị thế giới, tôi cũng có luôn năng lực này.
Vương Tiểu Soái, cái tên người ‘cộng hưởng tư duy’ nghe có vẻ thánh thượng lắm, thật ra đa số chỉ toàn là một đám người không sống nổi thôi.
Cậu cũng vậy đấy.”
Thời Trường Phong vỗ lên ót Viên Phi Hàng: “Đi thôi, lên tầng cao nhất xem thử.”
Viên Phi Hàng nói nhiều không lên tiếng nữa, lặng lẽ đi lên bằng cầu thang với Thời Trường Phong, Vương Tiểu Soái cũng không biết mình nên nói gì, nhanh chân đuổi kịp bước của hai người.
Sau khi họ chạy vào cầu thang bộ, cửa phòng bệnh của Giản Hoài lại mở ra.
Giản Hoài cầm điện thoại, lẳng lặng nhìn bóng dáng vài người đó.
Màn hình điện thoại sáng lên, trên đó có một tin nhắn, là tin Giản Bác Hàn gửi cho Giản Hoài khi ông ta rời khỏi bệnh viện hồi sáng.
Giản Bác Hàn: [Tiểu Hoài, bác sĩ Thời là người tốt, đúng không?]
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.