Chương 37
Thanh Sắc Vũ Dực
12/07/2020
Tổ 0, căn cứ Khu Hoa Hạ 1.
“Thì ra đội trưởng Bùi không chết, còn làm ra nhiều chuyện như thế à.” Một đội viên nói với Viên Phi Hàng.
Viên Phi Hàng nói với một vẻ mặt rối rắm: “Đúng vậy, lần này Giản Hoài mới là người lập công, hơn nữa người cộng hưởng tư duy đó còn vạch ra chân tướng của tận thế nữa, đáng sợ quá chừng.”
“Nếu đúng là như thế, thế thì thân là người cộng hưởng tư duy, tôi bằng lòng chết đi.” Đan Cô Lan chết đi sống lại lên tiếng.
“Nhưng cách đó không nhất định sẽ hữu dụng.” Tổ trưởng Tạ đi tới bảo, “Bùi Niệm Tư suy nghĩ đơn giản quá.”
“Tại sao tổ trưởng Tạ lại nói thế?” Đan Cô Lan hỏi trong hoang mang, “Lần này, tôi lại phạm một lỗi lớn.”
Tổ trưởng Tạ nói: “Mười năm trước, nếu Thời Trường Phong không thoát khỏi dị thế giới bằng sức mạnh của mình, thì thế giới của chúng ta cũng đã bị hủy diệt vào lần hợp nhất đó rồi. Lần cộng hưởng tư duy nào cũng nhờ người cộng hưởng tư duy của Tổ 0 đã liều mạng cướp thế giới lại từ những tình huống nguy hiểm lần lượt ùa tới thôi. Cái gì mà để người cộng hưởng tư duy chết ở dị thế giới chứ, nghĩ đơn giản quá. Lỡ có lần nào bất lực, thế giới sẽ tiêu đời trước hết. Đội chúng ta không có kiểu đạo đức nghề nghiệp này. Chúng ta không thể chống cự bằng thái độ tiêu cực, đối mặt tích cực với nó mới là tất cả. Một là chết chung, hai là sống cùng với thế giới. Không có bất cứ đường tắt nào khác.”
“Đôi khi, suy nghĩ của anh rất giống những gì Thời đội nói.” Đan Cô Lan nói.
“Điều đó là đương nhiên. Người dạy môn tư tưởng chính trị cho nó năm đó là tôi mà.” Tổ trưởng Tạ chắp tay sau lưng nói, “Thời Trường Phong và Giản Hoài đã tìm ra biện pháp mới, con đường mai sau của mọi người sẽ khó đi hơn. Đương nhiên chạy trốn khỏi một dị thế giới thì dễ, nhưng hiểu được quy tắc, tìm ra lỗ hổng, sau đó lại để hai người họ phá hỏng quy tắc, như thế khó hơn nhiều.”
“Nhưng ít nhất cũng còn hi vọng,” Đan Cô Lan cười cười, “Vẫn tốt hơn so với khuất phục trước quy tắc.”
“Cô đã nghĩ được như thế thì lần tử vong đó không hề vô ích rồi.” Tổ trưởng Tạ thở dài, “Phạm sai lầm thì không đáng sợ, nhưng con người sống tuyệt đối đừng té trúng chỗ cũ thêm một lần nào nữa. Mọi người cần học lại môn tư tưởng chính trị. Tôi sẽ tìm giáo viên chuyên môn đến dạy.”
“Tiếc là Bùi đội không có cơ hội nghe giảng.” Đan Cô Lan nói.
Bùi Niệm Tư không chết do quy tắc, mà là chết trong tay Giản Hoài. Gã không thể sống lại.
“Ba Chiêu Đệ đó sao rồi?” Viên Phi Hàng hỏi.
Tổ trưởng Tạ nói: “Đang được điều trị tâm lý trong trại tạm giam. Cô ta không giống những người cộng hưởng tư duy khác. Cô ta chủ động cho tinh thần thể của dị thế giới tới đây, xâm hại nghiêm trọng sự an toàn của xã hội, chắc chắn sẽ bị xử tội.”
“Thật ra cô ấy… cũng chỉ là một người vừa đáng thương vừa đáng giận thôi.” Đan Cô Lan nói.
“Tôi cũng biết điều này. Với danh nghĩa điều tra nguồn gốc tài chính, chúng ta sẽ lấy lại số tiền cô ấy gửi bưu điện về cho em trai mua nhà. Số tiền này sẽ được dùng để mời luật sư cho cô ấy. Chúng ta cũng sẽ giao hết phần tiền còn dư vào tù, ít nhất mai sau có thể lấy tiền mua chút đồ ăn vặt.” Tổ trưởng Tạ thở dài, “Đã phạm sai lầm thì nhất định phải gánh vác, nhưng cha mẹ họ cũng là thủ phạm đã tạo ra những chuyện này, ít nhất phải bị trừng phạt chút đỉnh chứ.”
“Vụ việc lần này trở nên ầm ĩ cũng vì cô ấy,” Viên Phi Hàng lắc đầu, “Tên đội trưởng tự luyến bên Khu 3 đã tới đây xóa sạch ký ức của nhiều người. Sao gã còn chưa đi nữa, tôi sắp bực chết rồi. Ngày nào cũng tự luyến thấy ớn luôn, hôm nào cũng tự khen mình đẹp trai hết.”
“Chắc phải một thời gian nữa. Dù sao nhân số cũng quá nhiều, tất cả mọi người trong trại cải tạo đều nhìn thấy. Một ngày cậu ta cũng chỉ có thể xóa sạch một số người nhất định thôi, cần thêm chút thời gian nữa.”
“Nhưng như vậy cũng tốt mà, cuối cùng mọi người cũng thấy được Giản Hoài rồi.” Nghĩ đến đây, Đan Cô Lan không kìm được phải mỉm cười, “Tại sao vậy nhỉ?”
Tổ trưởng Tạ nói: “Thời Trường Phong nộp cho tôi một bản báo cáo tràn ngập tư tưởng duy tâm. Suy đoán thứ nhất, Giản Hoài đã liên tục phá hỏng và xây dựng lại quy tắc của hai thế giới trước đó. Sau khi thế giới khu mua sắm kết thúc, cậu ấy bị thế giới đó ném tới thế giới của chúng ta, một thế giới có quy tắc khỏe mạnh và mới mẻ. Nó nghĩ Giản Hoài thuộc về thế giới này. Cho nên dưới sự ảnh hưởng của một thế giới từng hợp nhất nhưng đã tách ra, quy tắc thế giới này của chúng ta xem Giản Hoài là một phần tử của thế giới. Thứ gì bước qua cũng để lại dấu vết, Giản Hoài chính là dấu vết đó.
Suy đoán thứ hai, quy tắc thế giới tựa như một chiếc máy tính siêu cấp. Nó không có tình cảm, chỉ có năng lực tính số liệu. Lúc đầu, nó xem Giản Hoài là một con vi rút của dị thế giới nên mới áp dụng cách loại trừ. Song, khi Giản Hoài xây dựng lại quy tắc của hai thế giới, thế giới của chúng ta cũng đổi mới cơ sở dữ liệu, nó tưởng cậu là phần mềm giết độc thăng cấp từ vi rút lên, vì vậy mới nạp cậu vô hệ thống.
Suy đoán thứ ba…
Suy đoán thứ tư…
Cũng không biết Thời Trường Phong tìm đâu ra nhiều lý luận không khoa học, không hợp lý và chưa được kiểm chứng chặt chẽ như thế. Nhưng tóm lại, kết luận là, thế giới đã xác định Giản Hoài không có hại nên mới chấp nhận cậu ấy.
Thời Trường Phong cũng nói với tôi hãy cho Giản Hoài làm đề thi đại học. Đáp án thì… tệ không nỡ nhìn luôn. Cậu ấy muốn vào đại học thì còn phải học thêm mấy năm nữa đã.”
“Chắc Tổ 0 có thể giúp cậu ấy tìm được một giáo viên kèm 1 chọi 1 phải không?” Đan Cô Lan hỏi, “Cậu ấy không thích thể hiện nguyện vọng của mình cho lắm, nhưng tôi cảm thấy cậu ấy có vẻ rất muốn đi học.”
“Chúng ta bà tám lâu như thế, Giản Hoài và Thời đội đâu rồi?” Viên Phi Hàng đột nhiên hỏi, “Họ đi đâu thế? Cả Vương Tiểu Soái mới về đơn vị mấy hôm trước cũng không thấy đâu nữa.”
“Tối hôm qua, Thời Trường Phong nộp đơn xin làm một nhiệm vụ đặc biệt, lợi dụng năng lực ‘không gian liên tiếp’ của hoàn toàn thể, Vương Tiểu Soái trở thành trung gian, mở cổng vào thế giới Giản Hoài lần nữa để giải quyết tai họa ngầm của thế giới đó.” Tổ trưởng Tạ nói.
“Sao lại không kêu tôi theo?” Viên Phi Hàng lập tức nói, “Tôi có làm nhiệm vụ ở thế giới kia mà. Tôi cũng khá hiểu về quy tắc ở đó, đúng ra tôi phải đi làm nhiệm vụ nữa chứ!”
“Nếu không buộc phải cần chiếc chìa khóa mở cổng Vương Tiểu Soái này, hai người họ còn chẳng thèm dẫn Vương Tiểu Soái theo đâu. Cậu đi theo cho tưng bừng hơn hay gì!” Tổ trưởng Tạ gõ lên đầu Viên Phi Hàng một cái, chắp tay sau lưng và rời khỏi.
“Nhưng, lỡ Giản Hoài giải quyết xong vấn đề ở thế giới của mình và không muốn trở về thì sao? Tôi nghe nói chỉ có mình cậu ấy và Thời đội hợp tác với nhau thì mới dựng lại quy tắc được thôi.” Viên Phi Hàng hỏi.
Đan Cô Lan nhìn về phương xa: “Nói không chừng, cậu ấy đi ngỏ lời tạm biệt với người quan trọng đó mà.”
–
9 giờ sáng, Giản Bác Hàn đi vô bệnh viện, lát nữa có một cuộc hội thảo rất quan trọng, ông còn phải đọc lại tư liệu trước khi đi.
Gần đây ông luôn quên trước quên sau, hay tỉnh dậy ở tầng hầm, thường nhìn chằm chằm con rắn và suy tư, sẽ sững sờ khi nhìn thấy người tên ‘Hoài’.
Có phải mình nên về hưu rồi không nhỉ? Giản Bác Hàn nghĩ.
Thật ra từ 18 năm trước, sau khi nữ sĩ Tư Lam khó sinh một xác hai mệnh, Giản Bác Hàn cảm thấy mình luôn thấy ảo giác. Ông từng quan sát cách bố trí của căn nhà, dường như ông đã ảo tưởng ra một đứa con. Căn nhà được xây cho hai cha con, tủ cất đồ còn có vài món đồ chơi của con nít nữa.
‘Hoài’ là tên ông đặt cho con trai, ông có phần không muốn thấy chữ này.
Giản Bác Hàn bước vô cửa bệnh viện, một chàng trai trẻ tuổi mặt mày giống ông 50% đi lướt qua ông.
Giản Bác Hàn ngẩng người tại chỗ suốt mấy giây, vội xoay người chạy ra, tìm kiếm người trẻ tuổi đó trong đám người.
Ông tìm một lúc lâu, nhưng lại không thu hoạch được gì.
Giản Bác Hàn thở hồng hộc đứng nghỉ, chán nản xoay người, vừa định đi vô bệnh viện, lại thấy được người trẻ tuổi vừa rồi, cậu ấy lại đang đứng sau lưng nhìn ông chăm chú.
“Cậu…” Giản Bác Hàn vội chạy tới. Ông há miệng thở dốc, muốn nói gì đó, nhưng lại không biết mở miệng ra sao.
“Con tên là Giản Hoài,” người trẻ tuổi mỉm cười dưới ánh mặt trời, “Hôm nay con tới để nói với người, con đã tìm được hạnh phúc, cũng mong người… có thể tìm được hạnh phúc của mình ở thế giới mới.”
Giản Hoài… đây là cái tên mình định đặt cho con trai mà. Giản Bác Hàn thấy chàng trai trẻ tuổi xoay người định rời đi thì vội kéo cậu lại, ông nói: “Con… con… ta…”
Ông không biết mình muốn nói gì, nhưng luôn cảm thấy có một câu cần phải nói ra, bỏ qua thì sẽ không còn cơ hội này nữa.
“Cha yêu con.” Giản Hoài dang hai tay ra, nhẹ nhàng ôm lấy Giản Bác Hàn một cái, “Con chờ câu này của người lâu lắm rồi. Nhưng bây giờ, tôi quyết định hòa giải với bản thân cũng như làm lành với người, con… dù con từng hận người, nhưng con luôn yêu người.”
Dứt lời, Giản Hoài buông Giản Bác Hàn ra và rời khỏi bệnh viện.
Giản Bác Hàn nhìn thấy có một người cao lớn chín chắn đang đứng ven đường, hình như là đang đợi cậu.
Giản Hoài đi tới bên cạnh người nọ, cầm tay anh, hai người nhìn nhau cười rồi bước đi ngày càng xa.
Giản Bác Hàn nhìn lên mặt trời quá chói lòa phía trên, có vẻ như một mảnh ghép luôn bị thiếu trong lòng đã được thứ gì đó lắp đầy.
–
“Quyết định kỹ chưa?” Thời Trường Phong nói.
“Quyết định kỹ rồi. Anh giúp tôi cứu thế giới của tôi, thì tôi cũng phải có qua có lại chứ.” Vẻ mặt của Giản Hoài trông rất nhẹ nhõm, cậu hạ quyết tâm nói.
“Khó lắm nhé. Còn rất nhiều thế giới cực nguy hiểm khác, có khi còn chết ở những thế giới đó nữa đấy.” Thời Trường Phong nói.
“Không sao, đây là niềm hạnh phúc của tôi, còn anh thì sao?” Giản Hoài nhìn về phía Thời Trường Phong.
“Ở bên cạnh em mới là hạnh phúc của tôi.” Thời Trường Phong khẽ hôn lên trán của Giản Hoài, “Giản Hoài, tôi luôn chờ một người lôi tôi lên từ dưới vực sâu. Nhưng tôi không ngờ, cuối cùng đó lại là một người cũng sống dưới vực sâu. Người đó và tôi đã dắt nhau thoát khỏi vực sâu.”
Gặp được anh/em là may mắn của tôi. Hai người cùng nghĩ thầm.
- Chính Văn Hoàn-Editor:
Và thế là hết truyện
Lúc đầu tác giả chắc chắn có ý định phát triển plot, nhưng theo lời chị ấy nói ở cuối truyện, chị ấy không thể viết theo thiết lập nhân vật lúc đầu chị ấy đưa ra cũng như viễn cảnh từa lưa hột dưa mà chị muốn thể hiện, nên mình nghĩ chị bị cụt hứng và quyết định thắng gấp =))
Và thế là chị ấy đối mặt với hạn chế của mình và đi theo con tim với một tốc độ nhanh gọn lẹ (gói ghém trong vòng 37 chương).
Vô hạn lưu như thế này thì chưa thấy đã, nhưng mình cảm thấy thế giới khu mua sắm rất thú vị (cơ mà hoàn toàn không thích ở đó).
Dù sao, mình thấy vấn đề được đặt ra cũng được tác giả giải quyết đầy đủ, nên không cáu cho lắm, chỉ tiếc là không thể phát triển thêm đường tình duyên của đôi trẻ… mong chị ấy ra phiên ngoại thôi!
Mình sẽ lên Tấn Giang rình – còn tiếp theo thì phải đào hố khác của chị ấy:v
“Thì ra đội trưởng Bùi không chết, còn làm ra nhiều chuyện như thế à.” Một đội viên nói với Viên Phi Hàng.
Viên Phi Hàng nói với một vẻ mặt rối rắm: “Đúng vậy, lần này Giản Hoài mới là người lập công, hơn nữa người cộng hưởng tư duy đó còn vạch ra chân tướng của tận thế nữa, đáng sợ quá chừng.”
“Nếu đúng là như thế, thế thì thân là người cộng hưởng tư duy, tôi bằng lòng chết đi.” Đan Cô Lan chết đi sống lại lên tiếng.
“Nhưng cách đó không nhất định sẽ hữu dụng.” Tổ trưởng Tạ đi tới bảo, “Bùi Niệm Tư suy nghĩ đơn giản quá.”
“Tại sao tổ trưởng Tạ lại nói thế?” Đan Cô Lan hỏi trong hoang mang, “Lần này, tôi lại phạm một lỗi lớn.”
Tổ trưởng Tạ nói: “Mười năm trước, nếu Thời Trường Phong không thoát khỏi dị thế giới bằng sức mạnh của mình, thì thế giới của chúng ta cũng đã bị hủy diệt vào lần hợp nhất đó rồi. Lần cộng hưởng tư duy nào cũng nhờ người cộng hưởng tư duy của Tổ 0 đã liều mạng cướp thế giới lại từ những tình huống nguy hiểm lần lượt ùa tới thôi. Cái gì mà để người cộng hưởng tư duy chết ở dị thế giới chứ, nghĩ đơn giản quá. Lỡ có lần nào bất lực, thế giới sẽ tiêu đời trước hết. Đội chúng ta không có kiểu đạo đức nghề nghiệp này. Chúng ta không thể chống cự bằng thái độ tiêu cực, đối mặt tích cực với nó mới là tất cả. Một là chết chung, hai là sống cùng với thế giới. Không có bất cứ đường tắt nào khác.”
“Đôi khi, suy nghĩ của anh rất giống những gì Thời đội nói.” Đan Cô Lan nói.
“Điều đó là đương nhiên. Người dạy môn tư tưởng chính trị cho nó năm đó là tôi mà.” Tổ trưởng Tạ chắp tay sau lưng nói, “Thời Trường Phong và Giản Hoài đã tìm ra biện pháp mới, con đường mai sau của mọi người sẽ khó đi hơn. Đương nhiên chạy trốn khỏi một dị thế giới thì dễ, nhưng hiểu được quy tắc, tìm ra lỗ hổng, sau đó lại để hai người họ phá hỏng quy tắc, như thế khó hơn nhiều.”
“Nhưng ít nhất cũng còn hi vọng,” Đan Cô Lan cười cười, “Vẫn tốt hơn so với khuất phục trước quy tắc.”
“Cô đã nghĩ được như thế thì lần tử vong đó không hề vô ích rồi.” Tổ trưởng Tạ thở dài, “Phạm sai lầm thì không đáng sợ, nhưng con người sống tuyệt đối đừng té trúng chỗ cũ thêm một lần nào nữa. Mọi người cần học lại môn tư tưởng chính trị. Tôi sẽ tìm giáo viên chuyên môn đến dạy.”
“Tiếc là Bùi đội không có cơ hội nghe giảng.” Đan Cô Lan nói.
Bùi Niệm Tư không chết do quy tắc, mà là chết trong tay Giản Hoài. Gã không thể sống lại.
“Ba Chiêu Đệ đó sao rồi?” Viên Phi Hàng hỏi.
Tổ trưởng Tạ nói: “Đang được điều trị tâm lý trong trại tạm giam. Cô ta không giống những người cộng hưởng tư duy khác. Cô ta chủ động cho tinh thần thể của dị thế giới tới đây, xâm hại nghiêm trọng sự an toàn của xã hội, chắc chắn sẽ bị xử tội.”
“Thật ra cô ấy… cũng chỉ là một người vừa đáng thương vừa đáng giận thôi.” Đan Cô Lan nói.
“Tôi cũng biết điều này. Với danh nghĩa điều tra nguồn gốc tài chính, chúng ta sẽ lấy lại số tiền cô ấy gửi bưu điện về cho em trai mua nhà. Số tiền này sẽ được dùng để mời luật sư cho cô ấy. Chúng ta cũng sẽ giao hết phần tiền còn dư vào tù, ít nhất mai sau có thể lấy tiền mua chút đồ ăn vặt.” Tổ trưởng Tạ thở dài, “Đã phạm sai lầm thì nhất định phải gánh vác, nhưng cha mẹ họ cũng là thủ phạm đã tạo ra những chuyện này, ít nhất phải bị trừng phạt chút đỉnh chứ.”
“Vụ việc lần này trở nên ầm ĩ cũng vì cô ấy,” Viên Phi Hàng lắc đầu, “Tên đội trưởng tự luyến bên Khu 3 đã tới đây xóa sạch ký ức của nhiều người. Sao gã còn chưa đi nữa, tôi sắp bực chết rồi. Ngày nào cũng tự luyến thấy ớn luôn, hôm nào cũng tự khen mình đẹp trai hết.”
“Chắc phải một thời gian nữa. Dù sao nhân số cũng quá nhiều, tất cả mọi người trong trại cải tạo đều nhìn thấy. Một ngày cậu ta cũng chỉ có thể xóa sạch một số người nhất định thôi, cần thêm chút thời gian nữa.”
“Nhưng như vậy cũng tốt mà, cuối cùng mọi người cũng thấy được Giản Hoài rồi.” Nghĩ đến đây, Đan Cô Lan không kìm được phải mỉm cười, “Tại sao vậy nhỉ?”
Tổ trưởng Tạ nói: “Thời Trường Phong nộp cho tôi một bản báo cáo tràn ngập tư tưởng duy tâm. Suy đoán thứ nhất, Giản Hoài đã liên tục phá hỏng và xây dựng lại quy tắc của hai thế giới trước đó. Sau khi thế giới khu mua sắm kết thúc, cậu ấy bị thế giới đó ném tới thế giới của chúng ta, một thế giới có quy tắc khỏe mạnh và mới mẻ. Nó nghĩ Giản Hoài thuộc về thế giới này. Cho nên dưới sự ảnh hưởng của một thế giới từng hợp nhất nhưng đã tách ra, quy tắc thế giới này của chúng ta xem Giản Hoài là một phần tử của thế giới. Thứ gì bước qua cũng để lại dấu vết, Giản Hoài chính là dấu vết đó.
Suy đoán thứ hai, quy tắc thế giới tựa như một chiếc máy tính siêu cấp. Nó không có tình cảm, chỉ có năng lực tính số liệu. Lúc đầu, nó xem Giản Hoài là một con vi rút của dị thế giới nên mới áp dụng cách loại trừ. Song, khi Giản Hoài xây dựng lại quy tắc của hai thế giới, thế giới của chúng ta cũng đổi mới cơ sở dữ liệu, nó tưởng cậu là phần mềm giết độc thăng cấp từ vi rút lên, vì vậy mới nạp cậu vô hệ thống.
Suy đoán thứ ba…
Suy đoán thứ tư…
Cũng không biết Thời Trường Phong tìm đâu ra nhiều lý luận không khoa học, không hợp lý và chưa được kiểm chứng chặt chẽ như thế. Nhưng tóm lại, kết luận là, thế giới đã xác định Giản Hoài không có hại nên mới chấp nhận cậu ấy.
Thời Trường Phong cũng nói với tôi hãy cho Giản Hoài làm đề thi đại học. Đáp án thì… tệ không nỡ nhìn luôn. Cậu ấy muốn vào đại học thì còn phải học thêm mấy năm nữa đã.”
“Chắc Tổ 0 có thể giúp cậu ấy tìm được một giáo viên kèm 1 chọi 1 phải không?” Đan Cô Lan hỏi, “Cậu ấy không thích thể hiện nguyện vọng của mình cho lắm, nhưng tôi cảm thấy cậu ấy có vẻ rất muốn đi học.”
“Chúng ta bà tám lâu như thế, Giản Hoài và Thời đội đâu rồi?” Viên Phi Hàng đột nhiên hỏi, “Họ đi đâu thế? Cả Vương Tiểu Soái mới về đơn vị mấy hôm trước cũng không thấy đâu nữa.”
“Tối hôm qua, Thời Trường Phong nộp đơn xin làm một nhiệm vụ đặc biệt, lợi dụng năng lực ‘không gian liên tiếp’ của hoàn toàn thể, Vương Tiểu Soái trở thành trung gian, mở cổng vào thế giới Giản Hoài lần nữa để giải quyết tai họa ngầm của thế giới đó.” Tổ trưởng Tạ nói.
“Sao lại không kêu tôi theo?” Viên Phi Hàng lập tức nói, “Tôi có làm nhiệm vụ ở thế giới kia mà. Tôi cũng khá hiểu về quy tắc ở đó, đúng ra tôi phải đi làm nhiệm vụ nữa chứ!”
“Nếu không buộc phải cần chiếc chìa khóa mở cổng Vương Tiểu Soái này, hai người họ còn chẳng thèm dẫn Vương Tiểu Soái theo đâu. Cậu đi theo cho tưng bừng hơn hay gì!” Tổ trưởng Tạ gõ lên đầu Viên Phi Hàng một cái, chắp tay sau lưng và rời khỏi.
“Nhưng, lỡ Giản Hoài giải quyết xong vấn đề ở thế giới của mình và không muốn trở về thì sao? Tôi nghe nói chỉ có mình cậu ấy và Thời đội hợp tác với nhau thì mới dựng lại quy tắc được thôi.” Viên Phi Hàng hỏi.
Đan Cô Lan nhìn về phương xa: “Nói không chừng, cậu ấy đi ngỏ lời tạm biệt với người quan trọng đó mà.”
–
9 giờ sáng, Giản Bác Hàn đi vô bệnh viện, lát nữa có một cuộc hội thảo rất quan trọng, ông còn phải đọc lại tư liệu trước khi đi.
Gần đây ông luôn quên trước quên sau, hay tỉnh dậy ở tầng hầm, thường nhìn chằm chằm con rắn và suy tư, sẽ sững sờ khi nhìn thấy người tên ‘Hoài’.
Có phải mình nên về hưu rồi không nhỉ? Giản Bác Hàn nghĩ.
Thật ra từ 18 năm trước, sau khi nữ sĩ Tư Lam khó sinh một xác hai mệnh, Giản Bác Hàn cảm thấy mình luôn thấy ảo giác. Ông từng quan sát cách bố trí của căn nhà, dường như ông đã ảo tưởng ra một đứa con. Căn nhà được xây cho hai cha con, tủ cất đồ còn có vài món đồ chơi của con nít nữa.
‘Hoài’ là tên ông đặt cho con trai, ông có phần không muốn thấy chữ này.
Giản Bác Hàn bước vô cửa bệnh viện, một chàng trai trẻ tuổi mặt mày giống ông 50% đi lướt qua ông.
Giản Bác Hàn ngẩng người tại chỗ suốt mấy giây, vội xoay người chạy ra, tìm kiếm người trẻ tuổi đó trong đám người.
Ông tìm một lúc lâu, nhưng lại không thu hoạch được gì.
Giản Bác Hàn thở hồng hộc đứng nghỉ, chán nản xoay người, vừa định đi vô bệnh viện, lại thấy được người trẻ tuổi vừa rồi, cậu ấy lại đang đứng sau lưng nhìn ông chăm chú.
“Cậu…” Giản Bác Hàn vội chạy tới. Ông há miệng thở dốc, muốn nói gì đó, nhưng lại không biết mở miệng ra sao.
“Con tên là Giản Hoài,” người trẻ tuổi mỉm cười dưới ánh mặt trời, “Hôm nay con tới để nói với người, con đã tìm được hạnh phúc, cũng mong người… có thể tìm được hạnh phúc của mình ở thế giới mới.”
Giản Hoài… đây là cái tên mình định đặt cho con trai mà. Giản Bác Hàn thấy chàng trai trẻ tuổi xoay người định rời đi thì vội kéo cậu lại, ông nói: “Con… con… ta…”
Ông không biết mình muốn nói gì, nhưng luôn cảm thấy có một câu cần phải nói ra, bỏ qua thì sẽ không còn cơ hội này nữa.
“Cha yêu con.” Giản Hoài dang hai tay ra, nhẹ nhàng ôm lấy Giản Bác Hàn một cái, “Con chờ câu này của người lâu lắm rồi. Nhưng bây giờ, tôi quyết định hòa giải với bản thân cũng như làm lành với người, con… dù con từng hận người, nhưng con luôn yêu người.”
Dứt lời, Giản Hoài buông Giản Bác Hàn ra và rời khỏi bệnh viện.
Giản Bác Hàn nhìn thấy có một người cao lớn chín chắn đang đứng ven đường, hình như là đang đợi cậu.
Giản Hoài đi tới bên cạnh người nọ, cầm tay anh, hai người nhìn nhau cười rồi bước đi ngày càng xa.
Giản Bác Hàn nhìn lên mặt trời quá chói lòa phía trên, có vẻ như một mảnh ghép luôn bị thiếu trong lòng đã được thứ gì đó lắp đầy.
–
“Quyết định kỹ chưa?” Thời Trường Phong nói.
“Quyết định kỹ rồi. Anh giúp tôi cứu thế giới của tôi, thì tôi cũng phải có qua có lại chứ.” Vẻ mặt của Giản Hoài trông rất nhẹ nhõm, cậu hạ quyết tâm nói.
“Khó lắm nhé. Còn rất nhiều thế giới cực nguy hiểm khác, có khi còn chết ở những thế giới đó nữa đấy.” Thời Trường Phong nói.
“Không sao, đây là niềm hạnh phúc của tôi, còn anh thì sao?” Giản Hoài nhìn về phía Thời Trường Phong.
“Ở bên cạnh em mới là hạnh phúc của tôi.” Thời Trường Phong khẽ hôn lên trán của Giản Hoài, “Giản Hoài, tôi luôn chờ một người lôi tôi lên từ dưới vực sâu. Nhưng tôi không ngờ, cuối cùng đó lại là một người cũng sống dưới vực sâu. Người đó và tôi đã dắt nhau thoát khỏi vực sâu.”
Gặp được anh/em là may mắn của tôi. Hai người cùng nghĩ thầm.
- Chính Văn Hoàn-Editor:
Và thế là hết truyện
Lúc đầu tác giả chắc chắn có ý định phát triển plot, nhưng theo lời chị ấy nói ở cuối truyện, chị ấy không thể viết theo thiết lập nhân vật lúc đầu chị ấy đưa ra cũng như viễn cảnh từa lưa hột dưa mà chị muốn thể hiện, nên mình nghĩ chị bị cụt hứng và quyết định thắng gấp =))
Và thế là chị ấy đối mặt với hạn chế của mình và đi theo con tim với một tốc độ nhanh gọn lẹ (gói ghém trong vòng 37 chương).
Vô hạn lưu như thế này thì chưa thấy đã, nhưng mình cảm thấy thế giới khu mua sắm rất thú vị (cơ mà hoàn toàn không thích ở đó).
Dù sao, mình thấy vấn đề được đặt ra cũng được tác giả giải quyết đầy đủ, nên không cáu cho lắm, chỉ tiếc là không thể phát triển thêm đường tình duyên của đôi trẻ… mong chị ấy ra phiên ngoại thôi!
Mình sẽ lên Tấn Giang rình – còn tiếp theo thì phải đào hố khác của chị ấy:v
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.