Chương 18
Ngải Tiểu Đồ
27/07/2018
Tuy rằng Giang Tục không có biểu cảm gì, cũng không nói gì cười nhạo Lâm Tây thêm nữa, nhưng Lâm Tây vẫn có thể cảm nhận được vào một giây anh
vạch trần cô, tuyệt đối trong lòng là tràn ngập khinh bỉ.
Ôm cuốn sách dạy nuôi heo này, Lâm Tây khó chịu đầy mình, lại tìm không được lời nào phản bác lại, chỉ có thể kiên trì nói: "Em nghiên cứu cách nuôi Lâm Minh Vũ, không được sao!"
Giang Tục liếc mắt nhìn Lâm Tây một cái, đôi mắt ôn hòa, từ chối cho ý kiến: "Ờ."
"Có ý gì? Anh không tin đúng không?"
Giang Tục mím môi, cuối cùng vỗ vỗ bả vai Lâm Tây: "Trước nghiên cứu nuôi chính mình đã."
Lâm Tây: "..."
Lâm tây cũng không biết bản thân vì sao lại mượn cuốn sách này về. Dọc theo đường đi rất tức giận, càng xem càng ngột ngạt. Cũng như vài từ đơn này, từng cái đều nhìn quen mắt, ngẫm lại ý nghĩa, ngoại trừ "pig", từ khác cũng không hiểu. Nhưng toàn bộ kiến thức mười năm này, làm sao cũng không hiểu hết được.
Một đường ngựa không ngừng vó chạy về phòng ngủ, vừa mở cửa, liếc thấy trên bàn chồng chất đề thi cấp bốn, Lâm Tây càng tức giận đến mức hận không thể xốc hết cả bàn lên.
Tiếng Anh, cô thật sự rất ghét tiếng Anh!
Tuy rằng Lâm Tây cực kỳ khó chịu, nhưng nghĩ lại, không thể để Giang Tục và cái tên Lục Nhân Già kia xem thường cô được. Cầm lấy bút trên bàn, đặt mông an vị trên ghế, bắt đầu khắc khổ học tiếng Anh. Cô muốn, hét vào sự khinh bỉ của bọn họ, cô cũng sẽ đạt điểm cao trong cuộc thi cấp bốn cho bọn họ thấy!
Hừ!
Lâm Tây quyết tâm rất lớn, nhưng đáng tiếc hiện thực rất tàn khốc.
Từ sau cuộc thi đại học, toàn bộ kiến thức của cô giống như sao băng rơi xuống, quả thật đã từng học, nhưng đại đa số bộ phận mọi người không thể nhớ hết kiến thức đó được.
Lại nói, lấy thành tích thời trung học của Lâm Tây, vốn đọc hai cuốn sách là quá lắm rồi. Có thể thi được đại học C này, toàn bộ đều dựa vào ba tháng cuối cùng Lâm Minh Vũ kèm cặp mấy bộ đề thi vào đại học C năm 2005 cho cô.
Nhìn Lâm Minh Vũ là người ồn ào ầm ĩ vậy thôi, thế nhưng thành tích học tập vẫn rất khá. Lâm Tây nghĩ năm trăm năm mươi cũng không dễ dàng đạt được, bản thân tự học ôn không bằng tìm Lâm Minh Vũ đến dạy bổ túc cho mình.
Lấy điện thoại ra, Lâm Tây gọi cho Lâm Minh Vũ. Bíp bíp vài âm thanh, Lâm Minh Vũ chậm rì rì đứng lên, trong ống nghe truyền đến tiếng ngáp khi mới thức dậy của anh.
"Anh, đang làm gì vậy? Ngủ trưa hả?" Biểu hiện lần này của Lâm Tây thật sự rất khách khí, thậm chí mang theo vài phần nịnh nọt.
Lâm Minh Vũ vừa tỉnh ngủ nghe được giọng điệu này của Lâm Tây, trầm mặc vài giây, theo sau đó là lời nói lạnh lùng: "Anh không có tiền."
"Gì?"
Lâm Minh Vũ nói: "Chỉ có khi tìm anh mượn tiền em mới có thể gọi anh là anh, đừng giả vờ nữa."
Lâm Tây ngẫm lại, bình thường cư xử với Lâm Minh Vũ không được tốt cho lắm, rất nhanh đã sửa lại: "Em không gọi vậy, thì chẳng lẽ anh không phải là anh của em nữa sao? Hì hì."
"... Nói rõ một chút đi được không Lâm Tây? Như một thằng con trai!"
"..." Người này thật là, thật quái quỷ mà, ngày thường hay la to mắng chửi anh ấy, anh ấy đã quen ngoan ngoãn; đối tốt với anh ấy một chút, ngược lại anh ấy cả người ngứa da ngứa thịt. Lâm tây nghe Lâm Minh Vũ nói như vậy, cũng không quanh co lòng vòng nữa, trực tiếp nói: "Dạy tiếng anh cho em, em muốn thi cấp bốn."
...
Buổi chiều Lâm Minh Vũ có tiết, dưới sự uy hiếp nhục mạ dai dẳng của Lâm Tây, đồng ý ôn tập cho cô từ bảy giờ tối đến chin giờ.
Lâm Tây sớm đã chờ ở thư viện, kết quả đã gần đến tám giờ rồi, Lâm Minh Vũ mới khoan thai chậm chạp đi đến.
Lâm Tây nhìn đồng hồ, nhịn không được chế nhạo anh: "Nếu như bạn gái anh hẹn anh, anh dám đến trễ vậy không?"
Lâm Minh Vũ cũng không biết từ chỗ nào chạy tới, mồ hôi đầy đầu. Vừa ngồi xuống, lập tức uống hết một bình nước Lâm Tây mang đến.
"Bạn chị dâu em đến trường chúng ta chơi, phải tiếp đãi nhóm bọn họ." Lâm Minh Vũ đặt bình nước xuống, tùy tay đoạt lấy bộ đề thi cấp bốn trước mặt Lâm Tây: "Đừng lãng phí thời gian, học nhanh. Một lát Giang Tục còn tới tìm anh."
"Giang Tục?" Lâm Tây nghĩ đến Giang Tục còn có chút nhàn nhạt khó chịu: "Anh ta tìm anh làm gì?"
"Anh quên mang chìa khóa phòng, nên lấy chìa khóa của Giang Tục, trong chùm chìa khóa của cậu ta có treo mấy chìa khóa phòng thí nghiệm, phải đi đóng cửa."
"Ờ."
Lâm Tây có hơi đăm chiêu, di động Lâm Minh Vũ rung lên.
Anh đến chỗ cầu thang nghe điện thoại, rồi quay lại, nhìn sắc mặt này của anh, lâm Tây đã hiểu.
Dạng người gì không đáng tin nhất? Lâm Minh Vũ chính là như vậy!
"Lão phật gia lại triệu hồi rồi hả?" Lâm Tây nhịn không được xem thường: "Anh bỏ đi như vậy, chắc chắn sẽ có báo ứng. Lâm Minh Vũ, anh trọng sắc khinh em gái, cẩn thận bị đá cũng không có chỗ khóc!"
"Tình cảm của anh và chị dâu em còn vững hơn vàng!" Lâm Minh Vũ cười hì hì: "Em học trước đi, chị dâu em có chút việc gấp tìm anh, một chút nữa anh sẽ trở về."
Trước khi đi, anh nghĩ nghĩ lại từ trong túi áo, lấy ra một chùm chìa khóa, đặt lên trên bàn trước mặt Lâm Tây: "Còn cái này..."
"Đưa cho Giang Tục đúng không?" Lâm Tây bĩu môi, đành chấp nhận, hoàn toàn buông tha không níu kéo nữa.
Lâm Tây ôm bộ đề thi một lát, suy nghĩ mê man, hiệu suất rất thấp. Nghiêm túc nghiên cứu, trước mắt đột nhiên có thêm bóng của một người.
Lâm Tây ngẩng đầu, Giang Tục đã thoải mái ngồi xuống bên cạnh cô. Trên người anh vẫn mặc bộ quần áo buổi sáng, có mấy nếp gấp dưới gốc áo sơ mi xanh lam, nhìn qua rất lịch sự, sáng láng. Anh ngước mắt nhìn lướt qua bộ đề thi trước mặt Lâm Tây, trên mặt vẫn không có biểu cảm gì như cũ.
"Chìa khóa của tôi."
Giang Tục vẫn lời ít ý nhiều, vẫn là cái thái độ như ra lệnh này thật sự là làm cho người ta thấy khó chịu. Lâm Tây thầm oán vừa duỗi tay vào trong ba lô, đang chuẩn bị lấy chìa khóa cho anh. Đột nhiên, trong đầu chợt lóe ý nghĩ, lại đưa tay rụt trở về.
Giang Tục thấy Lâm Tây bất động, lại nói một lần: "Chìa khóa?"
Tay cầm bút của Lâm Tây, gõ gõ cái bàn. Trong mắt cô toát ra một tia giảo hoạt, chậm rãi nói: "Lâm Minh Vũ không dạy học cho em, kết quả nửa đường anh ấy đã chạy mất."
Lâm Tây liếc mắt nhìn Giang Tục một cái, cố lấy dũng khí nói: "Anh muốn lấy lại chìa khóa cũng được, Lâm Minh Vũ không dạy, anh dạy em."
Ước chừng là Giang Tục không ngờ Lâm Tây sẽ nói như vậy, đầu tiên là sửng sốt một chút, lập tức nhếch môi cười.
"Không sợ chuyện xấu rồi hả?"
Lâm Tây nhìn lướt qua chung quanh, cuối cùng hạ quyết tâm: "Chờ em thi được năm trăm năm mươi, em có thể không cần sợ nữa rồi!"
...
Đời trước, Lâm Tây đến năm ba mới biết được bằng cấp bốn có ảnh hưởng đến bằng tốt nghiệp, vội vàng vừa xong hết học kỳ năm ba đại học thì đăng ký thi, một lần thi đã qua, 426 điểm, tuy rằng mạo hiểm, nhưng kết quả cũng không tệ. Sống lại một đời này, thật sự là, vừa thấy còn có chút choáng váng đầu óc.
Giang Tục lật đi lật lại bộ đề thi cấp bốn, duỗi tay ra: "Đưa bút cho tôi."
Lâm Tây vội vàng dâng cây bút trong tay lên.
Giang Tục hơi cúi đầu, góc nghiêng gương mặt nhìn qua thập phần mê người. Khớp xương rõ ràng hiện trên bàn tay cầm bút máy Hello Kitty của Lâm Tây, làm cô sinh ra một cảm giác thân mật khó hiểu. Sắc đẹp trước mặt, Lâm Tây đột nhiên có thể giải thích một chút lý do tại sao "Từ nay quân vương chẳng lâm triều" rồi.
Giang Tục tùy tay khoanh tròn mấy đề thi, sau đó đặt bộ đề thi và bút lên trước mắt Lâm Tây: "Bắt đầu dịch đề từ đây, xem xem lượng từ và trình độ ngữ pháp của em."
Lâm Tây nhìn thoáng qua mấy đề Giang Tục khoanh lại, mỗi một đề đều là từ tiếng Trung, chuyển sang tiếng Anh, đầu óc trống rỗng.
"Ờ." Nói xong, cắn bút rồi bắt đầu chuyển ngữ.
Nửa tiếng đi qua, Giang Tục nghi ngờ liếc mắt nhìn Lâm Tây một cái: "Còn chưa chuyển xong sao?"
Thấy giang Tục muốn tới lấy bài, Lâm Tây nhanh chóng dùng cánh tay của mình, che kín bài làm lại, lắp bắp nói: "Chuyển thì xong rồi, nhưng mà..."
"Lấy ra." Giang Tục hơi nhíu mày, khí thế bức người.
Lâm Tây chỉ phải khúm núm nộp bài lên.
Chỉ mấy chục giây ngắn ngủn, Lâm Tây nhìn mặt Giang Tục từ trắng sang đỏ, từ đỏ biến thành đen.
"Đây là chuyển ngữ?"
Lâm Tây yếu ớt hỏi: "Không thì là gì?"
Giang Tục lạnh lùng liếc cô một cái: "Nhạc hội em chuyển thành "music party"?"
Lâm Tây nuốt từng ngụm nước bọt, dè dặt cẩn trọng trả lời: "Hình như hơi sai sai hả?"
Giang Tục quét mắt qua, Lâm Tây không dám nói tiếp nữa, nhanh chóng cúi đầu xuống.
"Cải cách mở cửa, "open the door"?" Giang Tục có vài phần khó có thể tin.
Lâm Tây vội vàng giải thích: "Không phải người xưa nói cải cách mở cửa, là mở cửa đất nước ra sao?"
"Nơi này đâu?" Giang Tục không muốn nghe cô nói bậy bạ nữa, nhíu chặt chân mày lại, gõ gõ cuốn đề thi: " "jinzhang", đây là tiếng Anh?"
"Thật sự không phải là..."
Giang Tục hơi cúi đầu, hơi khinh thường mà nhìn Lâm Tây: "Trình độ này của em, đừng đăng ký thi nữa."
"... Nhưng em đã đăng ký rồi."
"Hm, vậy rút lại đi."
Lâm Tây từng bước thoái nhượng, Giang Tục vẫn nói lời lạnh nhạt. Cô là người nóng tính, nghe anh nói như vậy, mặt ngoài mặt trong đều không chịu được, ném sách đi, tức giận đứng lên: "Nếu trình độ cao, còn cần anh dạy sao? Không chịu thì thôi, cần anh dạy sao? Anh thích thì dạy, không thì thôi."
Lâm Tây phát tiết xong hết, lại nhìn ánh mắt lạnh băng của Giang Tục, cũng có chút hối hận, nháy mắt đã sợ rồi.
"Cái đó... Giang Tục... Kỳ thực em..."
Giang Tục ngắt lời Lâm Tây, đưa tay ra: "Đưa chìa khóa cho tôi."
...
Lâm Tây bị Giang Tục khinh thường như vậy, trong lòng kỳ thực cũng rất uất ức. Giang Tục mới hai mươi tuổi, thi đại học xong cách đây hai năm, cô thì đã qua mười mấy năm rồi, có thể giống nhau sao?
Thấy anh rời đi, Lâm Tây càng nghĩ càng giận, sách cũng không cần, xúc động đuổi theo.
Giang Tục chân dài nên đi nhanh, không tới mấy bước đã xuống lầu, Lâm Tây bám riết không tha theo sau lưng anh.
"Giang Tục! Đứng lại cho tôi!"
Giang Tục nghe thấy tiếng la phía sau, dừng bước. Anh quay đầu lại, vẫn là tư thái cao cao tại thượng: "Còn có việc gì sao?"
"Sao anh lại như vậy?" Lâm Tây thở hổn hển.
"Tôi làm sao?" Giang Tục nhíu mày, một bộ dáng vẻ không đếm xỉa đến.
Lâm Tây vừa thấy vẻ mặt Giang Tục như vậy, không kìm được tức giận. Nghĩ đến việc Giang Tục khinh thường kiến thức của cô, đời trước cũng vậy, đời này cũng thế, thật sự là tội chồng thêm tội.
Lâm Tây càng nghĩ càng khó chịu, hai tay chống nạnh, ngẩng đầu lên muốn lấy tư thế cao bằng Giang Tục để cải nhau.
"Giang Tục, anh khinh bỉ tôi, là có ý gì?" Lâm Tây trừng mắt nhìn Giang Tục: "Tôi nói cho anh biết Giang Tục, tôi đã sớm nhìn anh không vừa mắt rồi."
"Cho nên?" Giang Tục vẫn là vẻ mặt bình tĩnh, giọng nói bình tĩnh: "Đến cùng là em muốn nói cái gì?"
"Tôi muốn nói chuyện rõ ràng với anh!"
Giang Tục hơi hơi nghiêng đầu, từ trên cao nhìn xuống cô: "Ừm."
"Anh anh anh! Anh đứng cao như vậy, là nhìn đi đâu? Là thái độ nói chuyện vậy sao?" Lâm Tây ngửa đầu lên án: "Dáng người cao thì rất giỏi sao? Động một chút là lấy lỗ mũi nhìn tôi, anh cho là mũi anh rất đẹp sao!"
"Ừ."
Giang Tục cúi đầu nhìn Lâm Tây một cái, mang theo vài phần tìm tòi nghiên cứu, nhìn đến mức làm Lâm Tây có chút sợ.
Lâm Tây muốn lui về sau, đột nhiên Giang Tục bước lên, không đợi Lâm Tây phản ứng, cánh tay dài của Giang Tục đã đưa vào trong cánh tay của Lâm Tây, choàng lấy eo cô, hơi nóng nơi lòng bàn tay, làm cả người cô cứng đờ.
Giang Tục hơi dùng sức, ôm Lâm Tây lên, theo bậc cầu thang, ôm cô lên cao hai bậc.
Lâm Tây nhìn giang Tục, trong nháy mắt từ ngửa mặt nhìn lên biến thành nhìn thẳng.
Trên gương mặt xinh đẹp của anh nhìn không ra cảm xúc gì, chỉ ngoắc môi một cái:
"Bây giờ có thể nói chuyện."
Tác giả có chuyện muốn nói: Hàn Sâm: đạo diễn Đồ, tôi cảm thấy kịch bản vốn có thể điều chỉnh sửa lại, khí chất của tôi rõ ràng là làm nam chính.
Giang Tục: Ừm.
Đạo diễn Đồ: Giang Tục, cậu không thể từ bỏ như vậy được.
Giang Tục: Cảnh dồn ép không được, quả thật nên sửa.
Đạo diễn Đồ: Sửa thế nào?
Giang Tục: Sửa thành 《 Sắc giới 》.
Lâm Tây:...
Ôm cuốn sách dạy nuôi heo này, Lâm Tây khó chịu đầy mình, lại tìm không được lời nào phản bác lại, chỉ có thể kiên trì nói: "Em nghiên cứu cách nuôi Lâm Minh Vũ, không được sao!"
Giang Tục liếc mắt nhìn Lâm Tây một cái, đôi mắt ôn hòa, từ chối cho ý kiến: "Ờ."
"Có ý gì? Anh không tin đúng không?"
Giang Tục mím môi, cuối cùng vỗ vỗ bả vai Lâm Tây: "Trước nghiên cứu nuôi chính mình đã."
Lâm Tây: "..."
Lâm tây cũng không biết bản thân vì sao lại mượn cuốn sách này về. Dọc theo đường đi rất tức giận, càng xem càng ngột ngạt. Cũng như vài từ đơn này, từng cái đều nhìn quen mắt, ngẫm lại ý nghĩa, ngoại trừ "pig", từ khác cũng không hiểu. Nhưng toàn bộ kiến thức mười năm này, làm sao cũng không hiểu hết được.
Một đường ngựa không ngừng vó chạy về phòng ngủ, vừa mở cửa, liếc thấy trên bàn chồng chất đề thi cấp bốn, Lâm Tây càng tức giận đến mức hận không thể xốc hết cả bàn lên.
Tiếng Anh, cô thật sự rất ghét tiếng Anh!
Tuy rằng Lâm Tây cực kỳ khó chịu, nhưng nghĩ lại, không thể để Giang Tục và cái tên Lục Nhân Già kia xem thường cô được. Cầm lấy bút trên bàn, đặt mông an vị trên ghế, bắt đầu khắc khổ học tiếng Anh. Cô muốn, hét vào sự khinh bỉ của bọn họ, cô cũng sẽ đạt điểm cao trong cuộc thi cấp bốn cho bọn họ thấy!
Hừ!
Lâm Tây quyết tâm rất lớn, nhưng đáng tiếc hiện thực rất tàn khốc.
Từ sau cuộc thi đại học, toàn bộ kiến thức của cô giống như sao băng rơi xuống, quả thật đã từng học, nhưng đại đa số bộ phận mọi người không thể nhớ hết kiến thức đó được.
Lại nói, lấy thành tích thời trung học của Lâm Tây, vốn đọc hai cuốn sách là quá lắm rồi. Có thể thi được đại học C này, toàn bộ đều dựa vào ba tháng cuối cùng Lâm Minh Vũ kèm cặp mấy bộ đề thi vào đại học C năm 2005 cho cô.
Nhìn Lâm Minh Vũ là người ồn ào ầm ĩ vậy thôi, thế nhưng thành tích học tập vẫn rất khá. Lâm Tây nghĩ năm trăm năm mươi cũng không dễ dàng đạt được, bản thân tự học ôn không bằng tìm Lâm Minh Vũ đến dạy bổ túc cho mình.
Lấy điện thoại ra, Lâm Tây gọi cho Lâm Minh Vũ. Bíp bíp vài âm thanh, Lâm Minh Vũ chậm rì rì đứng lên, trong ống nghe truyền đến tiếng ngáp khi mới thức dậy của anh.
"Anh, đang làm gì vậy? Ngủ trưa hả?" Biểu hiện lần này của Lâm Tây thật sự rất khách khí, thậm chí mang theo vài phần nịnh nọt.
Lâm Minh Vũ vừa tỉnh ngủ nghe được giọng điệu này của Lâm Tây, trầm mặc vài giây, theo sau đó là lời nói lạnh lùng: "Anh không có tiền."
"Gì?"
Lâm Minh Vũ nói: "Chỉ có khi tìm anh mượn tiền em mới có thể gọi anh là anh, đừng giả vờ nữa."
Lâm Tây ngẫm lại, bình thường cư xử với Lâm Minh Vũ không được tốt cho lắm, rất nhanh đã sửa lại: "Em không gọi vậy, thì chẳng lẽ anh không phải là anh của em nữa sao? Hì hì."
"... Nói rõ một chút đi được không Lâm Tây? Như một thằng con trai!"
"..." Người này thật là, thật quái quỷ mà, ngày thường hay la to mắng chửi anh ấy, anh ấy đã quen ngoan ngoãn; đối tốt với anh ấy một chút, ngược lại anh ấy cả người ngứa da ngứa thịt. Lâm tây nghe Lâm Minh Vũ nói như vậy, cũng không quanh co lòng vòng nữa, trực tiếp nói: "Dạy tiếng anh cho em, em muốn thi cấp bốn."
...
Buổi chiều Lâm Minh Vũ có tiết, dưới sự uy hiếp nhục mạ dai dẳng của Lâm Tây, đồng ý ôn tập cho cô từ bảy giờ tối đến chin giờ.
Lâm Tây sớm đã chờ ở thư viện, kết quả đã gần đến tám giờ rồi, Lâm Minh Vũ mới khoan thai chậm chạp đi đến.
Lâm Tây nhìn đồng hồ, nhịn không được chế nhạo anh: "Nếu như bạn gái anh hẹn anh, anh dám đến trễ vậy không?"
Lâm Minh Vũ cũng không biết từ chỗ nào chạy tới, mồ hôi đầy đầu. Vừa ngồi xuống, lập tức uống hết một bình nước Lâm Tây mang đến.
"Bạn chị dâu em đến trường chúng ta chơi, phải tiếp đãi nhóm bọn họ." Lâm Minh Vũ đặt bình nước xuống, tùy tay đoạt lấy bộ đề thi cấp bốn trước mặt Lâm Tây: "Đừng lãng phí thời gian, học nhanh. Một lát Giang Tục còn tới tìm anh."
"Giang Tục?" Lâm Tây nghĩ đến Giang Tục còn có chút nhàn nhạt khó chịu: "Anh ta tìm anh làm gì?"
"Anh quên mang chìa khóa phòng, nên lấy chìa khóa của Giang Tục, trong chùm chìa khóa của cậu ta có treo mấy chìa khóa phòng thí nghiệm, phải đi đóng cửa."
"Ờ."
Lâm Tây có hơi đăm chiêu, di động Lâm Minh Vũ rung lên.
Anh đến chỗ cầu thang nghe điện thoại, rồi quay lại, nhìn sắc mặt này của anh, lâm Tây đã hiểu.
Dạng người gì không đáng tin nhất? Lâm Minh Vũ chính là như vậy!
"Lão phật gia lại triệu hồi rồi hả?" Lâm Tây nhịn không được xem thường: "Anh bỏ đi như vậy, chắc chắn sẽ có báo ứng. Lâm Minh Vũ, anh trọng sắc khinh em gái, cẩn thận bị đá cũng không có chỗ khóc!"
"Tình cảm của anh và chị dâu em còn vững hơn vàng!" Lâm Minh Vũ cười hì hì: "Em học trước đi, chị dâu em có chút việc gấp tìm anh, một chút nữa anh sẽ trở về."
Trước khi đi, anh nghĩ nghĩ lại từ trong túi áo, lấy ra một chùm chìa khóa, đặt lên trên bàn trước mặt Lâm Tây: "Còn cái này..."
"Đưa cho Giang Tục đúng không?" Lâm Tây bĩu môi, đành chấp nhận, hoàn toàn buông tha không níu kéo nữa.
Lâm Tây ôm bộ đề thi một lát, suy nghĩ mê man, hiệu suất rất thấp. Nghiêm túc nghiên cứu, trước mắt đột nhiên có thêm bóng của một người.
Lâm Tây ngẩng đầu, Giang Tục đã thoải mái ngồi xuống bên cạnh cô. Trên người anh vẫn mặc bộ quần áo buổi sáng, có mấy nếp gấp dưới gốc áo sơ mi xanh lam, nhìn qua rất lịch sự, sáng láng. Anh ngước mắt nhìn lướt qua bộ đề thi trước mặt Lâm Tây, trên mặt vẫn không có biểu cảm gì như cũ.
"Chìa khóa của tôi."
Giang Tục vẫn lời ít ý nhiều, vẫn là cái thái độ như ra lệnh này thật sự là làm cho người ta thấy khó chịu. Lâm Tây thầm oán vừa duỗi tay vào trong ba lô, đang chuẩn bị lấy chìa khóa cho anh. Đột nhiên, trong đầu chợt lóe ý nghĩ, lại đưa tay rụt trở về.
Giang Tục thấy Lâm Tây bất động, lại nói một lần: "Chìa khóa?"
Tay cầm bút của Lâm Tây, gõ gõ cái bàn. Trong mắt cô toát ra một tia giảo hoạt, chậm rãi nói: "Lâm Minh Vũ không dạy học cho em, kết quả nửa đường anh ấy đã chạy mất."
Lâm Tây liếc mắt nhìn Giang Tục một cái, cố lấy dũng khí nói: "Anh muốn lấy lại chìa khóa cũng được, Lâm Minh Vũ không dạy, anh dạy em."
Ước chừng là Giang Tục không ngờ Lâm Tây sẽ nói như vậy, đầu tiên là sửng sốt một chút, lập tức nhếch môi cười.
"Không sợ chuyện xấu rồi hả?"
Lâm Tây nhìn lướt qua chung quanh, cuối cùng hạ quyết tâm: "Chờ em thi được năm trăm năm mươi, em có thể không cần sợ nữa rồi!"
...
Đời trước, Lâm Tây đến năm ba mới biết được bằng cấp bốn có ảnh hưởng đến bằng tốt nghiệp, vội vàng vừa xong hết học kỳ năm ba đại học thì đăng ký thi, một lần thi đã qua, 426 điểm, tuy rằng mạo hiểm, nhưng kết quả cũng không tệ. Sống lại một đời này, thật sự là, vừa thấy còn có chút choáng váng đầu óc.
Giang Tục lật đi lật lại bộ đề thi cấp bốn, duỗi tay ra: "Đưa bút cho tôi."
Lâm Tây vội vàng dâng cây bút trong tay lên.
Giang Tục hơi cúi đầu, góc nghiêng gương mặt nhìn qua thập phần mê người. Khớp xương rõ ràng hiện trên bàn tay cầm bút máy Hello Kitty của Lâm Tây, làm cô sinh ra một cảm giác thân mật khó hiểu. Sắc đẹp trước mặt, Lâm Tây đột nhiên có thể giải thích một chút lý do tại sao "Từ nay quân vương chẳng lâm triều" rồi.
Giang Tục tùy tay khoanh tròn mấy đề thi, sau đó đặt bộ đề thi và bút lên trước mắt Lâm Tây: "Bắt đầu dịch đề từ đây, xem xem lượng từ và trình độ ngữ pháp của em."
Lâm Tây nhìn thoáng qua mấy đề Giang Tục khoanh lại, mỗi một đề đều là từ tiếng Trung, chuyển sang tiếng Anh, đầu óc trống rỗng.
"Ờ." Nói xong, cắn bút rồi bắt đầu chuyển ngữ.
Nửa tiếng đi qua, Giang Tục nghi ngờ liếc mắt nhìn Lâm Tây một cái: "Còn chưa chuyển xong sao?"
Thấy giang Tục muốn tới lấy bài, Lâm Tây nhanh chóng dùng cánh tay của mình, che kín bài làm lại, lắp bắp nói: "Chuyển thì xong rồi, nhưng mà..."
"Lấy ra." Giang Tục hơi nhíu mày, khí thế bức người.
Lâm Tây chỉ phải khúm núm nộp bài lên.
Chỉ mấy chục giây ngắn ngủn, Lâm Tây nhìn mặt Giang Tục từ trắng sang đỏ, từ đỏ biến thành đen.
"Đây là chuyển ngữ?"
Lâm Tây yếu ớt hỏi: "Không thì là gì?"
Giang Tục lạnh lùng liếc cô một cái: "Nhạc hội em chuyển thành "music party"?"
Lâm Tây nuốt từng ngụm nước bọt, dè dặt cẩn trọng trả lời: "Hình như hơi sai sai hả?"
Giang Tục quét mắt qua, Lâm Tây không dám nói tiếp nữa, nhanh chóng cúi đầu xuống.
"Cải cách mở cửa, "open the door"?" Giang Tục có vài phần khó có thể tin.
Lâm Tây vội vàng giải thích: "Không phải người xưa nói cải cách mở cửa, là mở cửa đất nước ra sao?"
"Nơi này đâu?" Giang Tục không muốn nghe cô nói bậy bạ nữa, nhíu chặt chân mày lại, gõ gõ cuốn đề thi: " "jinzhang", đây là tiếng Anh?"
"Thật sự không phải là..."
Giang Tục hơi cúi đầu, hơi khinh thường mà nhìn Lâm Tây: "Trình độ này của em, đừng đăng ký thi nữa."
"... Nhưng em đã đăng ký rồi."
"Hm, vậy rút lại đi."
Lâm Tây từng bước thoái nhượng, Giang Tục vẫn nói lời lạnh nhạt. Cô là người nóng tính, nghe anh nói như vậy, mặt ngoài mặt trong đều không chịu được, ném sách đi, tức giận đứng lên: "Nếu trình độ cao, còn cần anh dạy sao? Không chịu thì thôi, cần anh dạy sao? Anh thích thì dạy, không thì thôi."
Lâm Tây phát tiết xong hết, lại nhìn ánh mắt lạnh băng của Giang Tục, cũng có chút hối hận, nháy mắt đã sợ rồi.
"Cái đó... Giang Tục... Kỳ thực em..."
Giang Tục ngắt lời Lâm Tây, đưa tay ra: "Đưa chìa khóa cho tôi."
...
Lâm Tây bị Giang Tục khinh thường như vậy, trong lòng kỳ thực cũng rất uất ức. Giang Tục mới hai mươi tuổi, thi đại học xong cách đây hai năm, cô thì đã qua mười mấy năm rồi, có thể giống nhau sao?
Thấy anh rời đi, Lâm Tây càng nghĩ càng giận, sách cũng không cần, xúc động đuổi theo.
Giang Tục chân dài nên đi nhanh, không tới mấy bước đã xuống lầu, Lâm Tây bám riết không tha theo sau lưng anh.
"Giang Tục! Đứng lại cho tôi!"
Giang Tục nghe thấy tiếng la phía sau, dừng bước. Anh quay đầu lại, vẫn là tư thái cao cao tại thượng: "Còn có việc gì sao?"
"Sao anh lại như vậy?" Lâm Tây thở hổn hển.
"Tôi làm sao?" Giang Tục nhíu mày, một bộ dáng vẻ không đếm xỉa đến.
Lâm Tây vừa thấy vẻ mặt Giang Tục như vậy, không kìm được tức giận. Nghĩ đến việc Giang Tục khinh thường kiến thức của cô, đời trước cũng vậy, đời này cũng thế, thật sự là tội chồng thêm tội.
Lâm Tây càng nghĩ càng khó chịu, hai tay chống nạnh, ngẩng đầu lên muốn lấy tư thế cao bằng Giang Tục để cải nhau.
"Giang Tục, anh khinh bỉ tôi, là có ý gì?" Lâm Tây trừng mắt nhìn Giang Tục: "Tôi nói cho anh biết Giang Tục, tôi đã sớm nhìn anh không vừa mắt rồi."
"Cho nên?" Giang Tục vẫn là vẻ mặt bình tĩnh, giọng nói bình tĩnh: "Đến cùng là em muốn nói cái gì?"
"Tôi muốn nói chuyện rõ ràng với anh!"
Giang Tục hơi hơi nghiêng đầu, từ trên cao nhìn xuống cô: "Ừm."
"Anh anh anh! Anh đứng cao như vậy, là nhìn đi đâu? Là thái độ nói chuyện vậy sao?" Lâm Tây ngửa đầu lên án: "Dáng người cao thì rất giỏi sao? Động một chút là lấy lỗ mũi nhìn tôi, anh cho là mũi anh rất đẹp sao!"
"Ừ."
Giang Tục cúi đầu nhìn Lâm Tây một cái, mang theo vài phần tìm tòi nghiên cứu, nhìn đến mức làm Lâm Tây có chút sợ.
Lâm Tây muốn lui về sau, đột nhiên Giang Tục bước lên, không đợi Lâm Tây phản ứng, cánh tay dài của Giang Tục đã đưa vào trong cánh tay của Lâm Tây, choàng lấy eo cô, hơi nóng nơi lòng bàn tay, làm cả người cô cứng đờ.
Giang Tục hơi dùng sức, ôm Lâm Tây lên, theo bậc cầu thang, ôm cô lên cao hai bậc.
Lâm Tây nhìn giang Tục, trong nháy mắt từ ngửa mặt nhìn lên biến thành nhìn thẳng.
Trên gương mặt xinh đẹp của anh nhìn không ra cảm xúc gì, chỉ ngoắc môi một cái:
"Bây giờ có thể nói chuyện."
Tác giả có chuyện muốn nói: Hàn Sâm: đạo diễn Đồ, tôi cảm thấy kịch bản vốn có thể điều chỉnh sửa lại, khí chất của tôi rõ ràng là làm nam chính.
Giang Tục: Ừm.
Đạo diễn Đồ: Giang Tục, cậu không thể từ bỏ như vậy được.
Giang Tục: Cảnh dồn ép không được, quả thật nên sửa.
Đạo diễn Đồ: Sửa thế nào?
Giang Tục: Sửa thành 《 Sắc giới 》.
Lâm Tây:...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.