Chương 1
Ngải Tiểu Đồ
01/03/2017
Mưa lẫn tuyết bất thình lình rơi xuống, vừa lạnh lại vừa ẩm ướt. Thời tiết mùa đông năm nay quả là vô cùng khó chịu.
Không mang theo dù, áo khoác lại chẳng có mũ, ngay cả khăn quàng cổ cũng quên. Nước mưa rơi lất phất trên tấm áo, lưng của Lâm Tây lạnh đến mức cứng đờ. Cô nhịn không được mà run lên một cái.
Chủ quan.
Lễ Giáng Sinh năm nay đến rất nhanh. Khắp con phố treo đèn kết hoa, cứ cách mười thước lại có một người mặc bộ đồ ông già Noel đứng phát thiệp, tặng quà.
Cầm lấy chiếc tất đỏ kém chất lượng được phát ở ven con đường gần đó, cô tiện tay lau đi vết dầu mỡ còn dính trên quần áo sau khi ăn bánh mì.
Trời ạ, ăn xong rồi mới phát hiện khăn lau tay đã dùng hết. Hôm nay ra ngoài đúng là xui xẻo đủ bề.
Chật vật về đến nhà, tắm rửa xong xuôi, thay quần áo sạch sẽ, bước vào phòng, cô mới phát hiện mình đã mang chiếc tất đỏ ban nãy dùng để lau dầu mỡ kia về nhà. Vết dầu còn dính lại trên đó, trông qua thật là bẩn thỉu, nhăn nhúm làm sao.
Trong truyền thuyết ở bên phương Tây, vào buổi tối ngày 24 tháng 12 hằng năm, ông già Noel sẽ cưỡi chiếc xe trượt tuyết do chín con tuần lộc kéo đi, chui vào nhà qua đường ống khói, bỏ quà vào trong chiếc tất đỏ đặt ở đầu giường.
Lâm Tây cười khẽ. Cô bỏ chiếc tất lên đầu giường, nghĩ thầm: Nếu trên đời này thật sự có ông già Noel, vậy thì thưởng cho một người bạn trai, coi như báo cáo kết quả công tác của ông đi.
Trước khi đi ngủ, Lâm Tây còn nhìn thoáng qua kích cỡ của chiếc tất, lại nghĩ: Nếu thật sự có thể đưa tới, cứ trực tiếp bỏ anh ta lên giường đi, chiếc tất này nhỏ quá, chỉ sợ nhét không đủ.
Cô khoác áo lông vào người, mở máy tính để xem phim. Đó là một bộ phim trinh thám mà gần đây cô theo dõi miệt mài. Toàn bộ hành trình phá án, kết hợp với không khí khẩn trương trong từng bước đi. Lâm Tây co người lại, xem một màn tìm ra hung thủ vô cùng sinh động. Bất thình lình, trên màn hình hiện ra một khung cảnh không hề liên quan.
【 Trương Đại Hoa, Giáng sinh vui vẻ, anh yêu em】
Sóng trên màn hình nổi dậy. Một người bắt đầu thổ lộ, chỉ là sau đó khung cảnh ấy bị lặp đi lặp lại một trăm lần, nhiều đến nỗi khiến màn hình nhảy trắng nhảy xanh. Lâm Tây cố gắng chú ý, nhưng ngay cả khuôn mặt hung thủ cũng bị che mất.
"Fuck—“ Cô chỉ muốn im lặng mà xem phim thôi, có cần như vậy hay không? Một màn phá án mà cũng khó vậy sao?
Lâm Tây giận dữ, tắt máy tính.
Cô lên giường, chuẩn bị đi ngủ, tiện tay lướt màn hình di động, đột nhiên phát hiện có thông báo.
Có người được mời trả lời một vấn đề.
Lâm Tây vừa vào đã thấy câu trả lời [30 tuổi, chưa từng biết yêu, không biết làm tình, đó cũng là một loại trải nghiệm à?]
Cô ấn phím mạnh đến mức phát ra tiếng.
[Trải nghiệm con khỉ. Cút 】30 tuổi, nếu vẫn không gả đi được thì phải làm sao bây giờ? Thà rằng đi tìm cái chết còn hơn. Năm 20 tuổi, cô đã trả lời câu hỏi ấy như vậy.
Khi đó, cô hoàn toàn không nghĩ tới mình lại khó lấy chồng như vậy, dù sao 30 cũng là một con số xa xôi.
Hiện giờ, Lâm Tây mới cảm thấy năm 20 tuổi ấy xa xôi làm sao. Chưa từng nói lời yêu, mỗi cái Tết đều tặng phong bao lì xì, phù dâu làm qua n lần. Sợ nhất là mỗi khi đến bệnh viện kiểm tra phụ khoa, bác sĩ đều hỏi cô có bạn trai hay không, đã từng sinh hoạt tình dục hay chưa. Vừa nghe nói cô nói đã sắp qua 30 còn chưa làm gì cả, ánh mắt của bác sĩ liền tràn đầy vẻ cảm thông.
Mua nhà, sắm xe, mua đủ các loại bảo hiểm, có triệu chứng kỳ lạ liền đến bệnh viện kiểm tra, âm thầm để dành không ít tiền bạc, vừa nói tình yêu sẽ đến liền không chịu chấp nhận, dáng vẻ cố chấp, muốn sống hết quãng đời còn lại một mình.
Lâm Tây căm giận, thầm nghĩ, nếu đời này có con, nhất định phải bắt nó yêu sớm ở thời trung học, à không, phải là yêu sớm khi mới lên lớp sơ trung!
Không dễ dàng gì mà buồn ngủ được, Lâm Tây lại nhấn di động một hồi.
Đầu dây bên kia, ba mẹ cô tận tình khuyên bảo: “Tây Tử à, bạn học thời trung học của dì cả con, đồng thời cũng là hàng xóm, con trai của cô ấy có mấy người đồng nghiệp, con trở về gặp mặt một chút được không?”
Lâm Tây ngừng một chút rồi hỏi: “Không kết hôn không được sao?"
"Tây Tử à! Con nghe mẹ nói đi, vài ngày nữa là con 30 tuổi rồi đó. Vẫn còn hy vọng mà. Gần đây có nhiều người cỡ tuổi con, nói không chừng tháng sau con sẽ kết hôn, một khi kết hôn rồi sẽ sinh em bé. Mẹ còn khỏe, có thể giúp các con nuôi dưỡng nó...”
"Mẹ - -" Lâm Tây cắt ngang lời của mẹ: “Con có bạn trai rồi.”
"Thật sao?!" Ba mẹ cô đồng thanh hỏi lại với vẻ bối rối, lớn tiếng đến mức Lâm Tây tưởng như màng nhĩ của mình bị đâm thủng: “Đưa về ra mắt đi! Tây Tử!”
"Phải qua một khoảng thời gian nữa.”
Hai người ở nhà hoang mang: “Vì sao?”
Khóe môi Lâm Tây khẽ cong lên.
"Đợi anh ta ly hôn rồi, con sẽ dẫn anh ta về ra mắt. Ba mẹ cứ yên tâm.”
Vừa dứt lời, Lâm Tây liền nghe thấy giọng nói tràn đầy kích động của ba và mẹ: “... Con của tôi ơi! Con đừng có lao vào cái vòng luẩn quẩn đó! Không kết hôn cũng được, ba mẹ sẽ nuôi con mà!”
"..."
Vừa mới ngủ thẳng giấc được một chút, đồng hồ báo thức đã vang lên. Lâm Tây mặc quần áo thật nhanh, sau đó kéo hành lý đựng đồ dùng công tác tầm 8 ký ra khỏi cửa.
Trời còn chưa sáng, trên đường chỉ có bóng người công nhân bảo vệ môi trường đang bận rộn.
Cô là Lâm Tây, một chuyên gia trang điểm cô dâu có tiếng. Tốt nghiệp từ trường đại học chuyên nghiệp, bước vào công việc này, mới đó mà đã đi qua sáu năm. Đường tình cảm không thuận lợi cho lắm, trái lại, sự nghiệp của cô khá thành công. Trong ngành của mình, cô cũng coi như có chút danh tiếng.
Ngày hôm nay, cô dâu không phải ai xa lạ mà chính là bạn thời Đại học của Lâm Tây – hoa khôi giảng đường Tô Duyệt Văn.
Biết cô ta kết hôn trễ như vậy, Lâm Tây cảm thấy có chút bất ngờ, dù sao thì Tô Duyệt Văn xinh đẹp như vậy, người theo đuổi cô ta phải nói là đứng chật cả cửa Nam lẫn cửa Bắc của trường.
Cả ngày vốn đã vội vàng, vừa đến khách sạn, cử hành xong nghi thức, Tô Duyệt Văn liền thay quần áo để mời rượu quan khách. Lâm Tây nhanh nhẹn giúp bạn mình trang điểm, đổi kiểu tạo hình.
Khách sạn năm sao có phòng nghỉ rất rộng mà lại vô cùng yên tĩnh. Tô Duyệt Văn đứng trước gương, sống lưng thẳng tắp một đường, trông qua tưởng như cô ta đang chuẩn bị để múa một điệu Thiên Nga Trắng.
Tô Duyệt Văn nhếch nhẹ đôi môi, nhìn về phía Lâm Tây ở trong gương.
"Bạn có biết vì sao mình tìm đến bạn không?”
Giọng nói của Tô Duyệt Văn vẫn dịu dàng, dễ nghe như trước. Lâm Tây dùng tay mở kẹp tóc, nhếch miệng cười, tự giễu: “Chắc hẳn không phải chỉ vì chúng ta là bạn cũ?”
"Mình muốn nhìn thử xem, một người con gái sắp qua ba mươi tuổi mà vẫn chưa biết yêu sẽ như thế nào.”
Tô Duyệt Văn nói xong, sắc mặt Lâm Tây lập tức đen lại.
“Đùa thôi. Thật ra thì... mình muốn hỏi bạn một chút.”
"... Hở?"
"Nếu như năm đó, bản thân đã không biết xấu hổ rồi đuổi theo anh ta, tại sao lại không đuổi theo tới cùng?”
Cánh tay Lâm Tây đột nhiên khựng lại. Một giây sau, cô không chút khách khí mà đâm kẹp tóc vào người Tô Duyệt Văn một phen. Hạ mắt một chút, làm ra vẻ như mình không cố ý, sau đó, Lâm Tây tiếp tục kẹp tóc cho bạn mình.
"Dù mình có nói là hiểu lầm cũng đâu có ai chịu tin đâu.”
"Những người từng theo đuổi thất bại đều nói như vậy.” Tô Duyệt Văn ngẩng đầu: “Bạn biết không? Hôm nay anh ta cũng có tới.”
Lâm Tây nhún vai: “Vậy sao? Chuyện có đâu có liên quan tới mình?”
Đeo trang sức vào người, tóc tai lẫn quần áo trên người Tô Duyệt Văn đã xong xuôi. Lâm Tây đứng phía sau, cầm gương soi phía sau gáy cho Tô Duyệt Văn để cô ta có thể nhìn thấy toàn bộ kiểu tóc của mình.
Tô Duyệt Văn xoa xoa mái tóc, nghiêng đầu sang phải sang trái liên tục, vô cùng hài lòng với kiểu tóc mà Lâm Tây làm cho.
"Cảm ơn bạn đã trang điểm cho mình đẹp như vậy. Mình nghĩ, nếu anh ta nhìn thấy nhất định sẽ rất hối hận, hối hận vì sao không cưới mình.”
Lâm Tây đưa gương lên, nói lời sắc bén: “Xin lỗi vì nói thẳng nhé, bạn suy nghĩ nhiều quá phải không?”
...
Hôn lễ chính thức bắt đầu. Chú rể và cô dâu đám cưới theo kiểu truyền thống. Hai người bắt đầu đi kính rượu khắp các bàn tiệc.
Mặc kệ xung quanh có người mới hay người cũ, trung tâm của ngày hôm nay đều là cặp đôi này.
Chuyên gia trang điểm Lâm Tây được sắp xếp ngồi ở bàn với đám bạn học. Hôn lễ qua một hồi, cô mới bước vào ngồi.
Tô Duyệt Văn nói số bàn, nhưng bàn đó đã ngồi đầy người. Lâm Tây chỉ biết khom lưng, bước tới ngồi ở chỗ trống duy nhất. Vừa mới ngồi xuống ghế, ngẩn đầu lên, cô liền trông thấy một người mà Tô Duyệt Văn liên tục nhắc tới – Giang Tục.
Vẫn là dáng vẻ từ trước tới nay, lưng dài vai rộng, cả người mặc âu phục màu trắng, khuôn mặt bình thản như những người khách ở đây, ánh mắt nhìn về phía cô dâu chú rể, khí chất không giống người thường, ngồi ở nơi nào, nơi đó liền trở nên đặc biệt, cho dù nhìn bằng ánh mắt thế nào, trông qua trông lại vẫn giống như một vị vương tử trong truyện cổ tích.
Nhưng mà những điều đó đâu có quan hệ gì với Lâm Tây?
Ánh sáng chan hòa, dịu dàng trong buổi tiệc cưới. Tiếng cười nói ồn ào vang khắp bốn phía. Chú rể đi kính rượu từng người một, từng tràng vỗ tay vang lên như sấm dậy. Giang Tục rốt cuộc cũng quay đầu, liếc mắt một cái đã nhìn thấy Lâm Tây. Anh đột nhiên sửng sốt.
Anh nhìn Lâm Tây từ trên cao xuống, khuôn mặt vẫn còn nét khinh miệt như ngày nào. Lâm Tây có chút không vui. Cô định nói chuyện, đúng lúc đó, chú rể và cô dâu đã thoát khỏi sự vây kín của mọi người, bước tới bên cạnh Giang Tục.
Lâm Tây khẩn trương đứng lên. Sau đó, Giang Tục cũng thản nhiên đứng dậy.
Gương mặt của Tô Duyệt Văn hơi ửng hồng, kết hợp với dung nhan xinh đẹp lại càng tăng thêm vài phần quyến rũ. Cô ta đưa ly rượu lên, ngón tay khẽ cử động một cái, tư thế vô cùng hoàn mỹ.
Tô Duyệt Văn giới thiệu Giang Tục với chồng mình bằng giọng thân thiết: “Giang Tục, người thông minh nhất ở trường chúng ta, cũng là hotboy đẹp trai nhất từ trước tới nay.” Chú rể có diện mạo bình thường chỉ cười nhẹ, nhìn cô dâu với ánh mắt tràn đầy sự cưng chiều.
Phải yêu nhau sâu sắc đến đâu mới có thể khiến một người đàn ông bình thản nghe vợ mình ca ngợi người đàn ông khác? Tô Duyệt Văn quả là cực kỳ may mắn.
Tô Duyệt Văn mời Giang Tục một ly rượu, khóe miệng tràn đầy ý cười: “Giang Tục, thích đàn ông đi. Nếu anh thích phụ nữ, mấy người thầm mến anh như chúng em đây sẽ khó chịu lắm đó...”
Giang Tục nghe cô ta nói vậy cũng không có phản ứng gì quá lớn, chỉ cười một tiếng rồi uống ly rượu được mời.
Lâm Tây không ngờ Tô Duyệt Văn lại nói ra lời như vậy trước mặt chồng mình, cô cảm thấy có hơi ngạc nhiên. Tim cô đang đập mạnh và loạn nhịp, ly rượu của Tô Duyệt Văn đã mời đến cô.
"Lâm Tây, cảm ơn bạn vì ngày hôm nay. Tay nghề của bạn tuyệt quá, trang điểm cho mình rất đẹp.” Cô ta hơi mím môi, đột nhiên nói ra một câu thấm thía: “Bạn á, sớm mà yêu ai đó đi, lớn vậy rồi.”
"Được rồi, được rồi.” Đề phòng Tô Duyệt Văn lại nói thêm gì nữa, Lâm Tây uống một hơi cạn sạch ly rượu.
"Tốt!” Đám người vây quanh hô một tiếng ủng hộ.
Tô Duyệt Văn và chồng rời đi rồi, Lâm Tây mới có thể ngồi xuống bàn. Uống rượu nhanh quá, đầu có hơi choáng váng. Cô nghiêng đầu, liếc mắt qua phía Giang Tục. Thấy anh đang nhìn mình với vẻ khinh miệt, cô liền khó chịu, nói: “Chưa từng thấy nữ trung hào kiệt uống rượu sao?”
Giang Tục liếc cô một cái: “Tôi chỉ sợ nữ trung hào kiệt uống rồi lại nhổ ra khắp bàn.”
Giọng nói của anh rất lớn, trong giọng nói còn mang theo một chút cảm thông.
Lâm Tây ghét nhất là dáng vẻ “Ông đây là đệ nhất cố chấp kiêu ngạo trên toàn thế giới” của Giang Tục. Cô không muốn cãi nhau với anh, tự tay cầm lấy ly rượu: “Giang Tục, hôm nay là ngày vui lớn, tôi mời anh một ly.” Nghĩ lại, cô nói tiếp: “Tôi chẳng có gì để nói với anh cả, thôi thì chúc mừng năm mới anh ở đây luôn!”
Mặc kệ Giang Tục có đồng ý ly rượu mình mời hay không, Lâm Tây vẫn uống một hơi cạn sạch. Rượu đỏ lưu lại mùi chua trên cuống mũi, cô chợt nhíu mày.
Thấy cô đã đặt ly xuống, Giang Tục mới huơ huơ ly rượu trong tay, nhìn cô bằng vẻ thích thú, thốt ra một câu: “Cô vẫn cứ uống tới như vậy, có phải là muốn cố ý say khướt, sau đó để tôi đưa cô về nhà hay không?”
... Giang Tục này đúng là thối tha đến mức không biết xấu hổ!
Chuyện cũ của cả hai không giống nhau, họ lại chẳng cách biệt mấy năm, thậm chí còn thường xuyên chạm mặt.
Anh là ông chủ của khách sạn năm sao nổi tiếng này, cô thường xuyên tới đây trang điểm, tạo hình cho cô dâu trong tiệc cưới.
Bạn học thời Đại học, đã từng là bạn, không ngờ khoảng thời gian ấy, cả hai lại phải trải qua một chuyện không hay.
Việc này nói ra cũng khéo.
Năm đó, Lâm Tây vô tâm vô phế* gửi lá thư tình của bạn mình cho Giang Tục. Nào ngờ, cô bạn viết quá vội, tên mình cũng không kịp ghi ra. Về sau, việc này bị phát hiện, thấy bạn mình xấu hổ, trốn ở trong phòng khóc mãi, Lâm Tây không còn cách nào khác, đành nhận lá thư đó là do mình viết để bảo vệ cô bạn hướng nội* kia.
*Không tim không phổi – Lâm Tây chưa từng biết yêu
*Hướng nội – Sống nội tâm, trầm lặng
Khi đó, Giang Tục đang ở trong nhóm nghiên cứu khoa học nòng cốt của trường, nghe nói anh phối hợp cùng đoàn nghiên cứu phát triển người máy, nếu thành công sẽ mang tới Nhật Bản dự thi, khiến trường thêm phần vẻ vang.
Trong thời điểm mấu chốt nhất, nghiên cứu đang trên đà phát triển, chuyện lá thư tình xảy ra khiến cả trường huyên náo. Nhóm Giáo sư lo lắng vô cùng. Sợ rằng Lâm Tây làm ảnh hưởng tới Giang Tục, lần lượt gọi anh và cô đến nói chuyện riêng, dặn dò cả hai phải tập trung vào những gì cần chuyên chú.
Anh vốn đã quen làm theo ý mình, dĩ nhiên chẳng thèm để tâm tới lời khuyên của Giáo sư.
Cũng không trách được bản tính kiêu căng của anh. Bước vào trường với bảng thành tích đứng đầu, dù là cuộc thi nào cũng đánh đâu thắng đó, không có gì cản nổi. Nghe nói, cuộc thi năm nào anh cũng lấy được điểm tuyệt đối, chỉ có duy nhất một lần thiếu mất 10 điểm, đó là vì lúc ấy anh thi qua loa, không lật đến tờ sau cùng của bài thi, mà đề cuối cùng anh bỏ qua ấy lại đúng 10 điểm.
Về sau, anh cùng đội của mình mang người máy đã được nghiên cứu, phát triển sang Nhật Bản. Trải qua mấy vòng thi đấu căng thẳng, không phụ sự mong đợi của mọi người, bọn họ đã mang về giải vàng chiến thắng.
Được vinh dự ghi tên trong bảng vàng của trường đại học, ảnh chụp của từng người trong đội cũng được chọn lấy tấm đẹp nhất để treo khung, trên đó có viết cảm tạ ai đó, không phụ sự kỳ vọng gì gì đó.
Chỉ có anh... Khuôn mặt lạnh lùng hiện rõ trên bảng chứng nhận.
Tấm ảnh ấy vẫn là khuôn mặt tuấn tú, đôi mắt thâm trầm của anh.
Trên đó có viết một dòng chữ to đùng:
[ Tôi muốn đoạt giải, dù có nói tới tình yêu 10 lần với tôi cũng không ảnh hưởng! ]
Không mang theo dù, áo khoác lại chẳng có mũ, ngay cả khăn quàng cổ cũng quên. Nước mưa rơi lất phất trên tấm áo, lưng của Lâm Tây lạnh đến mức cứng đờ. Cô nhịn không được mà run lên một cái.
Chủ quan.
Lễ Giáng Sinh năm nay đến rất nhanh. Khắp con phố treo đèn kết hoa, cứ cách mười thước lại có một người mặc bộ đồ ông già Noel đứng phát thiệp, tặng quà.
Cầm lấy chiếc tất đỏ kém chất lượng được phát ở ven con đường gần đó, cô tiện tay lau đi vết dầu mỡ còn dính trên quần áo sau khi ăn bánh mì.
Trời ạ, ăn xong rồi mới phát hiện khăn lau tay đã dùng hết. Hôm nay ra ngoài đúng là xui xẻo đủ bề.
Chật vật về đến nhà, tắm rửa xong xuôi, thay quần áo sạch sẽ, bước vào phòng, cô mới phát hiện mình đã mang chiếc tất đỏ ban nãy dùng để lau dầu mỡ kia về nhà. Vết dầu còn dính lại trên đó, trông qua thật là bẩn thỉu, nhăn nhúm làm sao.
Trong truyền thuyết ở bên phương Tây, vào buổi tối ngày 24 tháng 12 hằng năm, ông già Noel sẽ cưỡi chiếc xe trượt tuyết do chín con tuần lộc kéo đi, chui vào nhà qua đường ống khói, bỏ quà vào trong chiếc tất đỏ đặt ở đầu giường.
Lâm Tây cười khẽ. Cô bỏ chiếc tất lên đầu giường, nghĩ thầm: Nếu trên đời này thật sự có ông già Noel, vậy thì thưởng cho một người bạn trai, coi như báo cáo kết quả công tác của ông đi.
Trước khi đi ngủ, Lâm Tây còn nhìn thoáng qua kích cỡ của chiếc tất, lại nghĩ: Nếu thật sự có thể đưa tới, cứ trực tiếp bỏ anh ta lên giường đi, chiếc tất này nhỏ quá, chỉ sợ nhét không đủ.
Cô khoác áo lông vào người, mở máy tính để xem phim. Đó là một bộ phim trinh thám mà gần đây cô theo dõi miệt mài. Toàn bộ hành trình phá án, kết hợp với không khí khẩn trương trong từng bước đi. Lâm Tây co người lại, xem một màn tìm ra hung thủ vô cùng sinh động. Bất thình lình, trên màn hình hiện ra một khung cảnh không hề liên quan.
【 Trương Đại Hoa, Giáng sinh vui vẻ, anh yêu em】
Sóng trên màn hình nổi dậy. Một người bắt đầu thổ lộ, chỉ là sau đó khung cảnh ấy bị lặp đi lặp lại một trăm lần, nhiều đến nỗi khiến màn hình nhảy trắng nhảy xanh. Lâm Tây cố gắng chú ý, nhưng ngay cả khuôn mặt hung thủ cũng bị che mất.
"Fuck—“ Cô chỉ muốn im lặng mà xem phim thôi, có cần như vậy hay không? Một màn phá án mà cũng khó vậy sao?
Lâm Tây giận dữ, tắt máy tính.
Cô lên giường, chuẩn bị đi ngủ, tiện tay lướt màn hình di động, đột nhiên phát hiện có thông báo.
Có người được mời trả lời một vấn đề.
Lâm Tây vừa vào đã thấy câu trả lời [30 tuổi, chưa từng biết yêu, không biết làm tình, đó cũng là một loại trải nghiệm à?]
Cô ấn phím mạnh đến mức phát ra tiếng.
[Trải nghiệm con khỉ. Cút 】30 tuổi, nếu vẫn không gả đi được thì phải làm sao bây giờ? Thà rằng đi tìm cái chết còn hơn. Năm 20 tuổi, cô đã trả lời câu hỏi ấy như vậy.
Khi đó, cô hoàn toàn không nghĩ tới mình lại khó lấy chồng như vậy, dù sao 30 cũng là một con số xa xôi.
Hiện giờ, Lâm Tây mới cảm thấy năm 20 tuổi ấy xa xôi làm sao. Chưa từng nói lời yêu, mỗi cái Tết đều tặng phong bao lì xì, phù dâu làm qua n lần. Sợ nhất là mỗi khi đến bệnh viện kiểm tra phụ khoa, bác sĩ đều hỏi cô có bạn trai hay không, đã từng sinh hoạt tình dục hay chưa. Vừa nghe nói cô nói đã sắp qua 30 còn chưa làm gì cả, ánh mắt của bác sĩ liền tràn đầy vẻ cảm thông.
Mua nhà, sắm xe, mua đủ các loại bảo hiểm, có triệu chứng kỳ lạ liền đến bệnh viện kiểm tra, âm thầm để dành không ít tiền bạc, vừa nói tình yêu sẽ đến liền không chịu chấp nhận, dáng vẻ cố chấp, muốn sống hết quãng đời còn lại một mình.
Lâm Tây căm giận, thầm nghĩ, nếu đời này có con, nhất định phải bắt nó yêu sớm ở thời trung học, à không, phải là yêu sớm khi mới lên lớp sơ trung!
Không dễ dàng gì mà buồn ngủ được, Lâm Tây lại nhấn di động một hồi.
Đầu dây bên kia, ba mẹ cô tận tình khuyên bảo: “Tây Tử à, bạn học thời trung học của dì cả con, đồng thời cũng là hàng xóm, con trai của cô ấy có mấy người đồng nghiệp, con trở về gặp mặt một chút được không?”
Lâm Tây ngừng một chút rồi hỏi: “Không kết hôn không được sao?"
"Tây Tử à! Con nghe mẹ nói đi, vài ngày nữa là con 30 tuổi rồi đó. Vẫn còn hy vọng mà. Gần đây có nhiều người cỡ tuổi con, nói không chừng tháng sau con sẽ kết hôn, một khi kết hôn rồi sẽ sinh em bé. Mẹ còn khỏe, có thể giúp các con nuôi dưỡng nó...”
"Mẹ - -" Lâm Tây cắt ngang lời của mẹ: “Con có bạn trai rồi.”
"Thật sao?!" Ba mẹ cô đồng thanh hỏi lại với vẻ bối rối, lớn tiếng đến mức Lâm Tây tưởng như màng nhĩ của mình bị đâm thủng: “Đưa về ra mắt đi! Tây Tử!”
"Phải qua một khoảng thời gian nữa.”
Hai người ở nhà hoang mang: “Vì sao?”
Khóe môi Lâm Tây khẽ cong lên.
"Đợi anh ta ly hôn rồi, con sẽ dẫn anh ta về ra mắt. Ba mẹ cứ yên tâm.”
Vừa dứt lời, Lâm Tây liền nghe thấy giọng nói tràn đầy kích động của ba và mẹ: “... Con của tôi ơi! Con đừng có lao vào cái vòng luẩn quẩn đó! Không kết hôn cũng được, ba mẹ sẽ nuôi con mà!”
"..."
Vừa mới ngủ thẳng giấc được một chút, đồng hồ báo thức đã vang lên. Lâm Tây mặc quần áo thật nhanh, sau đó kéo hành lý đựng đồ dùng công tác tầm 8 ký ra khỏi cửa.
Trời còn chưa sáng, trên đường chỉ có bóng người công nhân bảo vệ môi trường đang bận rộn.
Cô là Lâm Tây, một chuyên gia trang điểm cô dâu có tiếng. Tốt nghiệp từ trường đại học chuyên nghiệp, bước vào công việc này, mới đó mà đã đi qua sáu năm. Đường tình cảm không thuận lợi cho lắm, trái lại, sự nghiệp của cô khá thành công. Trong ngành của mình, cô cũng coi như có chút danh tiếng.
Ngày hôm nay, cô dâu không phải ai xa lạ mà chính là bạn thời Đại học của Lâm Tây – hoa khôi giảng đường Tô Duyệt Văn.
Biết cô ta kết hôn trễ như vậy, Lâm Tây cảm thấy có chút bất ngờ, dù sao thì Tô Duyệt Văn xinh đẹp như vậy, người theo đuổi cô ta phải nói là đứng chật cả cửa Nam lẫn cửa Bắc của trường.
Cả ngày vốn đã vội vàng, vừa đến khách sạn, cử hành xong nghi thức, Tô Duyệt Văn liền thay quần áo để mời rượu quan khách. Lâm Tây nhanh nhẹn giúp bạn mình trang điểm, đổi kiểu tạo hình.
Khách sạn năm sao có phòng nghỉ rất rộng mà lại vô cùng yên tĩnh. Tô Duyệt Văn đứng trước gương, sống lưng thẳng tắp một đường, trông qua tưởng như cô ta đang chuẩn bị để múa một điệu Thiên Nga Trắng.
Tô Duyệt Văn nhếch nhẹ đôi môi, nhìn về phía Lâm Tây ở trong gương.
"Bạn có biết vì sao mình tìm đến bạn không?”
Giọng nói của Tô Duyệt Văn vẫn dịu dàng, dễ nghe như trước. Lâm Tây dùng tay mở kẹp tóc, nhếch miệng cười, tự giễu: “Chắc hẳn không phải chỉ vì chúng ta là bạn cũ?”
"Mình muốn nhìn thử xem, một người con gái sắp qua ba mươi tuổi mà vẫn chưa biết yêu sẽ như thế nào.”
Tô Duyệt Văn nói xong, sắc mặt Lâm Tây lập tức đen lại.
“Đùa thôi. Thật ra thì... mình muốn hỏi bạn một chút.”
"... Hở?"
"Nếu như năm đó, bản thân đã không biết xấu hổ rồi đuổi theo anh ta, tại sao lại không đuổi theo tới cùng?”
Cánh tay Lâm Tây đột nhiên khựng lại. Một giây sau, cô không chút khách khí mà đâm kẹp tóc vào người Tô Duyệt Văn một phen. Hạ mắt một chút, làm ra vẻ như mình không cố ý, sau đó, Lâm Tây tiếp tục kẹp tóc cho bạn mình.
"Dù mình có nói là hiểu lầm cũng đâu có ai chịu tin đâu.”
"Những người từng theo đuổi thất bại đều nói như vậy.” Tô Duyệt Văn ngẩng đầu: “Bạn biết không? Hôm nay anh ta cũng có tới.”
Lâm Tây nhún vai: “Vậy sao? Chuyện có đâu có liên quan tới mình?”
Đeo trang sức vào người, tóc tai lẫn quần áo trên người Tô Duyệt Văn đã xong xuôi. Lâm Tây đứng phía sau, cầm gương soi phía sau gáy cho Tô Duyệt Văn để cô ta có thể nhìn thấy toàn bộ kiểu tóc của mình.
Tô Duyệt Văn xoa xoa mái tóc, nghiêng đầu sang phải sang trái liên tục, vô cùng hài lòng với kiểu tóc mà Lâm Tây làm cho.
"Cảm ơn bạn đã trang điểm cho mình đẹp như vậy. Mình nghĩ, nếu anh ta nhìn thấy nhất định sẽ rất hối hận, hối hận vì sao không cưới mình.”
Lâm Tây đưa gương lên, nói lời sắc bén: “Xin lỗi vì nói thẳng nhé, bạn suy nghĩ nhiều quá phải không?”
...
Hôn lễ chính thức bắt đầu. Chú rể và cô dâu đám cưới theo kiểu truyền thống. Hai người bắt đầu đi kính rượu khắp các bàn tiệc.
Mặc kệ xung quanh có người mới hay người cũ, trung tâm của ngày hôm nay đều là cặp đôi này.
Chuyên gia trang điểm Lâm Tây được sắp xếp ngồi ở bàn với đám bạn học. Hôn lễ qua một hồi, cô mới bước vào ngồi.
Tô Duyệt Văn nói số bàn, nhưng bàn đó đã ngồi đầy người. Lâm Tây chỉ biết khom lưng, bước tới ngồi ở chỗ trống duy nhất. Vừa mới ngồi xuống ghế, ngẩn đầu lên, cô liền trông thấy một người mà Tô Duyệt Văn liên tục nhắc tới – Giang Tục.
Vẫn là dáng vẻ từ trước tới nay, lưng dài vai rộng, cả người mặc âu phục màu trắng, khuôn mặt bình thản như những người khách ở đây, ánh mắt nhìn về phía cô dâu chú rể, khí chất không giống người thường, ngồi ở nơi nào, nơi đó liền trở nên đặc biệt, cho dù nhìn bằng ánh mắt thế nào, trông qua trông lại vẫn giống như một vị vương tử trong truyện cổ tích.
Nhưng mà những điều đó đâu có quan hệ gì với Lâm Tây?
Ánh sáng chan hòa, dịu dàng trong buổi tiệc cưới. Tiếng cười nói ồn ào vang khắp bốn phía. Chú rể đi kính rượu từng người một, từng tràng vỗ tay vang lên như sấm dậy. Giang Tục rốt cuộc cũng quay đầu, liếc mắt một cái đã nhìn thấy Lâm Tây. Anh đột nhiên sửng sốt.
Anh nhìn Lâm Tây từ trên cao xuống, khuôn mặt vẫn còn nét khinh miệt như ngày nào. Lâm Tây có chút không vui. Cô định nói chuyện, đúng lúc đó, chú rể và cô dâu đã thoát khỏi sự vây kín của mọi người, bước tới bên cạnh Giang Tục.
Lâm Tây khẩn trương đứng lên. Sau đó, Giang Tục cũng thản nhiên đứng dậy.
Gương mặt của Tô Duyệt Văn hơi ửng hồng, kết hợp với dung nhan xinh đẹp lại càng tăng thêm vài phần quyến rũ. Cô ta đưa ly rượu lên, ngón tay khẽ cử động một cái, tư thế vô cùng hoàn mỹ.
Tô Duyệt Văn giới thiệu Giang Tục với chồng mình bằng giọng thân thiết: “Giang Tục, người thông minh nhất ở trường chúng ta, cũng là hotboy đẹp trai nhất từ trước tới nay.” Chú rể có diện mạo bình thường chỉ cười nhẹ, nhìn cô dâu với ánh mắt tràn đầy sự cưng chiều.
Phải yêu nhau sâu sắc đến đâu mới có thể khiến một người đàn ông bình thản nghe vợ mình ca ngợi người đàn ông khác? Tô Duyệt Văn quả là cực kỳ may mắn.
Tô Duyệt Văn mời Giang Tục một ly rượu, khóe miệng tràn đầy ý cười: “Giang Tục, thích đàn ông đi. Nếu anh thích phụ nữ, mấy người thầm mến anh như chúng em đây sẽ khó chịu lắm đó...”
Giang Tục nghe cô ta nói vậy cũng không có phản ứng gì quá lớn, chỉ cười một tiếng rồi uống ly rượu được mời.
Lâm Tây không ngờ Tô Duyệt Văn lại nói ra lời như vậy trước mặt chồng mình, cô cảm thấy có hơi ngạc nhiên. Tim cô đang đập mạnh và loạn nhịp, ly rượu của Tô Duyệt Văn đã mời đến cô.
"Lâm Tây, cảm ơn bạn vì ngày hôm nay. Tay nghề của bạn tuyệt quá, trang điểm cho mình rất đẹp.” Cô ta hơi mím môi, đột nhiên nói ra một câu thấm thía: “Bạn á, sớm mà yêu ai đó đi, lớn vậy rồi.”
"Được rồi, được rồi.” Đề phòng Tô Duyệt Văn lại nói thêm gì nữa, Lâm Tây uống một hơi cạn sạch ly rượu.
"Tốt!” Đám người vây quanh hô một tiếng ủng hộ.
Tô Duyệt Văn và chồng rời đi rồi, Lâm Tây mới có thể ngồi xuống bàn. Uống rượu nhanh quá, đầu có hơi choáng váng. Cô nghiêng đầu, liếc mắt qua phía Giang Tục. Thấy anh đang nhìn mình với vẻ khinh miệt, cô liền khó chịu, nói: “Chưa từng thấy nữ trung hào kiệt uống rượu sao?”
Giang Tục liếc cô một cái: “Tôi chỉ sợ nữ trung hào kiệt uống rồi lại nhổ ra khắp bàn.”
Giọng nói của anh rất lớn, trong giọng nói còn mang theo một chút cảm thông.
Lâm Tây ghét nhất là dáng vẻ “Ông đây là đệ nhất cố chấp kiêu ngạo trên toàn thế giới” của Giang Tục. Cô không muốn cãi nhau với anh, tự tay cầm lấy ly rượu: “Giang Tục, hôm nay là ngày vui lớn, tôi mời anh một ly.” Nghĩ lại, cô nói tiếp: “Tôi chẳng có gì để nói với anh cả, thôi thì chúc mừng năm mới anh ở đây luôn!”
Mặc kệ Giang Tục có đồng ý ly rượu mình mời hay không, Lâm Tây vẫn uống một hơi cạn sạch. Rượu đỏ lưu lại mùi chua trên cuống mũi, cô chợt nhíu mày.
Thấy cô đã đặt ly xuống, Giang Tục mới huơ huơ ly rượu trong tay, nhìn cô bằng vẻ thích thú, thốt ra một câu: “Cô vẫn cứ uống tới như vậy, có phải là muốn cố ý say khướt, sau đó để tôi đưa cô về nhà hay không?”
... Giang Tục này đúng là thối tha đến mức không biết xấu hổ!
Chuyện cũ của cả hai không giống nhau, họ lại chẳng cách biệt mấy năm, thậm chí còn thường xuyên chạm mặt.
Anh là ông chủ của khách sạn năm sao nổi tiếng này, cô thường xuyên tới đây trang điểm, tạo hình cho cô dâu trong tiệc cưới.
Bạn học thời Đại học, đã từng là bạn, không ngờ khoảng thời gian ấy, cả hai lại phải trải qua một chuyện không hay.
Việc này nói ra cũng khéo.
Năm đó, Lâm Tây vô tâm vô phế* gửi lá thư tình của bạn mình cho Giang Tục. Nào ngờ, cô bạn viết quá vội, tên mình cũng không kịp ghi ra. Về sau, việc này bị phát hiện, thấy bạn mình xấu hổ, trốn ở trong phòng khóc mãi, Lâm Tây không còn cách nào khác, đành nhận lá thư đó là do mình viết để bảo vệ cô bạn hướng nội* kia.
*Không tim không phổi – Lâm Tây chưa từng biết yêu
*Hướng nội – Sống nội tâm, trầm lặng
Khi đó, Giang Tục đang ở trong nhóm nghiên cứu khoa học nòng cốt của trường, nghe nói anh phối hợp cùng đoàn nghiên cứu phát triển người máy, nếu thành công sẽ mang tới Nhật Bản dự thi, khiến trường thêm phần vẻ vang.
Trong thời điểm mấu chốt nhất, nghiên cứu đang trên đà phát triển, chuyện lá thư tình xảy ra khiến cả trường huyên náo. Nhóm Giáo sư lo lắng vô cùng. Sợ rằng Lâm Tây làm ảnh hưởng tới Giang Tục, lần lượt gọi anh và cô đến nói chuyện riêng, dặn dò cả hai phải tập trung vào những gì cần chuyên chú.
Anh vốn đã quen làm theo ý mình, dĩ nhiên chẳng thèm để tâm tới lời khuyên của Giáo sư.
Cũng không trách được bản tính kiêu căng của anh. Bước vào trường với bảng thành tích đứng đầu, dù là cuộc thi nào cũng đánh đâu thắng đó, không có gì cản nổi. Nghe nói, cuộc thi năm nào anh cũng lấy được điểm tuyệt đối, chỉ có duy nhất một lần thiếu mất 10 điểm, đó là vì lúc ấy anh thi qua loa, không lật đến tờ sau cùng của bài thi, mà đề cuối cùng anh bỏ qua ấy lại đúng 10 điểm.
Về sau, anh cùng đội của mình mang người máy đã được nghiên cứu, phát triển sang Nhật Bản. Trải qua mấy vòng thi đấu căng thẳng, không phụ sự mong đợi của mọi người, bọn họ đã mang về giải vàng chiến thắng.
Được vinh dự ghi tên trong bảng vàng của trường đại học, ảnh chụp của từng người trong đội cũng được chọn lấy tấm đẹp nhất để treo khung, trên đó có viết cảm tạ ai đó, không phụ sự kỳ vọng gì gì đó.
Chỉ có anh... Khuôn mặt lạnh lùng hiện rõ trên bảng chứng nhận.
Tấm ảnh ấy vẫn là khuôn mặt tuấn tú, đôi mắt thâm trầm của anh.
Trên đó có viết một dòng chữ to đùng:
[ Tôi muốn đoạt giải, dù có nói tới tình yêu 10 lần với tôi cũng không ảnh hưởng! ]
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.