Tôi Chưa Từng Biết Yêu

Chương 72

Ngải Tiểu Đồ

02/08/2021

Lâm Tây than thở xong cũng hết chín mươi giây đèn đỏ, xe chờ phía sau ấn còi

Giang Tục khởi động xe, hơi xoay đầu, ý vị thâm trường liếc nhìn Lâm Tây, ánh mắt âm trầm kia, làm Lâm Tây cũng nhịn không được mà run lên

Lâm Tây lo lắng nhìn Giang Tục đang nhìn đường lái xe, không yên mà hỏi anh: “một lát nữa cậu sẽ không vì trả thù mình mà tông xe trực tiếp vào cống đó chứ?”

Giang Tục hơi cong môi, chỉ nhàn nhạt cười hai tiếng: “Ha ha.”

Sau đó Giang Tục cũng không giở trò gì, chỉ chở Lâm Tây đến trường

Trong trường ngoại trừ những người không nghỉ phép mà ở lại ra, thì nhìn tổng thể trường cũng khá tiêu điều. Ngẫu nhiên có hai người đi ngang qua, đều không ngừng nhìn chằm chằm vào xe của cậu Giang Tục

Giang Tục dừng xe xong, ngồi tại chỗ không nhúc nhích, Lâm Tây cầm bảng mẫu có con dấu xuống xe, nói với Giang Tục: “Mình vào trước.”

Giang Tục nhìn cô một cái, cởi dây an toàn: “Mình đi cùng cậu, giảng viên khoa cậu mình cũng quen.”

“Không cần không cần.” Giang Tục có mối quan hệ rất tốt với nhiều giảng viên, tất cả mọi người đều xem Giang Tục như mầm non mà bồi dưỡng, cô cũng không muốn bị các giảng viên chế nhạo

Giang Tục không đuổi theo, chỉ dựa vào cửa xe, nhìn có chút đăm chiêu

Lâm Tây vốn tưởng rằng sắp năm mới, các giảng viên trong trường sẽ rất rảnh rỗi, không ngờ trong văn phòng lại đầy ấp người

Lâm Tây gõ cửa văn phòng, người bên trong đều bận đến sứt đầu mẻ trán, vốn không có ai quan tâm đến cô. Cô dè dặt cẩn thận đi vào, nhìn đám đông bên trong, mới phát hiện mọi người đều là nhóm đang sắp tốt nghiệp, cũng đến nộp báo cáo thực tập giống cô, nhưng cô là vì để đổi học phần, còn họ là vì để tốt nghiệp

“Lâm Tây?” Lâm Tây đang muốn vào trong, đột nhiên bị người gọi tên

Lâm Tây vừa quay đầu, người nọ đã đến trước mặt. Hóa ra là Hàn Sâm đã lâu không gặp

Cậu mang áo jacket đen, bên trong là chiếc áo len hoodie màu xám, đầu đội mũ len có chữ cái ở đường lật biên, nhìn qua dáng vẻ khá thảnh thơi. Lúc này gặp được Lâm Tây, cậu ta rất vui

“Sao cậu lại đến trường?”

Lâm Tây phất phất bảng mẫu trên tay: “Tìm được chỗ thực tập.”

“Để đổi với học phần tự chọn hả?” Lông mày đậm của Hàn Sâm hơi giật giật, dường như là nhớ tới gì đó, đột nhiên nắm lấy mũ áo khoác của Lâm Tây: “Gặp được cậu, tôi ngược lại là muốn hỏi một chút. Từ hôm nghỉ lễ đến nay, tôi gọi cho cậu cậu cũng chưa bao giờ nghe, nhắn tin cũng không trả lời, sao lại không lịch sự vậy hả?”

Lâm Tây bị túm mũ, giãy giụa: “Sao phải trả lời cậu? Hơn nữa, mỗi ngày không là ‘Có ở đó không?’ thì là ‘Ngủ rồi sao?’, tôi trả lời thế nào đây.” Nói đến đây, Lâm Tây cũng không nhịn được mà châm chọc: “Hàn Sâm, tôi có lòng nên mới nhắc nhở cậu, phương thức theo đuổi này của cậu, thật sự không khác gì quấy rầy đâu.”

Giọng Lâm Tây không lớn, trong văn phòng cũng nhiều người, tương đối ồn ào, nhưng vẫn có vài người đứng gần đó nghe được. Có mấy người quay đầu nhìn chằm chằm Lâm Tây và Hàn Sâm

Hàn Sâm bị nhìn cũng có chút ngại ngùng, khụ khụ hai tiếng: “Cậu làm chuyện của cậu trước đi, tôi tới chỗ bạn tôi, chờ ở bên ngoài.” Nói xong, đến vỗ vai nam sinh đứng gần đó

Trước khi ra ngoài, Hàn Sâm lại nói thêm một câu: “Một lát cùng ăn cơm, cậu dám chạy thì chết chắc.”

Lâm Tây: “...”

Đã một tháng Hàn Sâm không gặp Lâm Tây, không ngờ đi cùng bạn đến trường, còn gặp được cô, nhất thời có vài phần vui vẻ

Vốn đang rất khó chịu, vì bị kéo theo đến trường, nhưng vì Lâm Tây, sự khó chịu này cũng tiêu tan

Cúi đầu nhìn đồng hồ, chờ bọn họ xong việc, cũng vừa lúc đến giờ cơm chiều. Trong đầu Hàn Sâm tìm vài quán ăn có thể dẫn bạn nữ đến

Mùa đông khắc nghiệt, gió lạnh bên ngoài thổi tự nhiên có chút lạnh. Hàn Sâm lấy bật lửa trong túi áo ra, ngậm thuốc trên miệng, xoay lưng chắn gió lại, vừa muốn bật lửa lên, đã bị chiếc Porsche trước mắt hấp dẫn

Đàn ông mà, ai lại không thích xe đẹp? Huống chi là nam sinh trẻ tuổi vẫn còn ngồi ghế nhà trường

Mua không nổi, nhưng ngắm thì vẫn có thể

Xuất phát từ việc yêu thích xe, Hàn Sâm ngậm thuốc, nhịn không được mà bước về trước hai bước, từ phía sau vòng sang bên cạnh xe

“Xe này cũng tốt thật.” Hàn Sâm thật lòng tán thưởng

Kính đen cửa sổ sáng như gương, anh soi cửa kính sửa sửa mũ len của mình. Ngây ngô nói một câu: “Lâm Tây à, chờ sau này tôi kiếm được nhiều tiền, cũng sẽ mua Porsche chở cậu.”

Vừa dứt lời, cửa kính xe chầm chậm hạ xuống

Cửa kính màu đen, người bên ngoài nhìn giống gương, ngoại trừ bản thân thì cái gì cũng không thấy, nhưng người bên trong, lại có thể nhìn rõ người bên ngoài đang làm những chuyện ngu ngốc gì

Giang Tục đặt tay lên cửa kính xe, vẻ mặt bề nghễ như nhìn chúng sinh, cười nhạt nói với Hàn Sâm: “Cậu muốn chở ai?”

Vì Hàn Sâm đi từ phía sau qua nên cũng không chú ý, chỉ cho là xe này của người khác đậu ven đường

Cũng không không nghĩ trong xe này có người, cũng là người rất quen

-- Giang Tục

Hàn Sâm thốt lên một câu ‘Mẹ kiếp’, thuốc ngậm trong miệng cũng rơi xuống đất

“Sao lại là cậu?” Hàn Sâm cau mày nhìn người và xe trước mắt từ trên xuống dưới: “Xe của cậu?”

“Không được?”

“Mẹ nó.” Đột nhiên hàn sâm nghĩ đến việc gặp được Lâm Tây trong văn phòng, bật hỏi ra câu: “Cậu đi cùng Lâm Tây?”

Giang Tục bước ra khỏi xe, phủi phủi nếp nhăn trên quần áo, cúi đầu nhìn đồng hồ. “Cũng sắp đến giờ rồi, tôi phải đi đón cậu ấy.”

“Đón đi đâu?” Hàn Sâm ngang ngược ngăn Giang Tục lại: “Rất cảm ơn cậu đã đưa cậu ấy đến, nhưng cậu ấy đã đồng ý ăn cơm với tôi rồi.”

Giang Tục bị ngăn lại, cũng không tức giận, nhìn Hàn Sâm vẻ dò xét, giọng chắc chắn: “Không có khả năng.”

“Dựa vào cái gì mà không có khả năng?”

Giang Tục cười bí hiểm, “Bởi vì tối nay, chúng tôi sẽ phải về nhà ăn cơm.”



Anh cố ý thêm hai chữ ‘Chúng ta’ và ‘Về nhà’. Quả nhiên, nháy mắt đã chọc giận Hàn Sâm

“Cậu có ý gì? Hai người các cậu ở chung?” Chân mày Hàn Sâm nhăn lại thành một đoàn, vẻ mặt thập phần phẫn nộ hung dữ: “Ông đây hỏi mày có phải vậy không!”

“Phải thì sao, không phải thì sao? Có liên quan gì đến cậu?”

Thấy dáng vẻ lạnh nhạt của Giang Tục, Hàn Sâm hoàn toàn bị chọc giận

“Mày đội nón xanh cho tao, còn nói chuyện không liên quan đến ông đây.” Nói xong, ‘Bộp’ một đấm vào mặt Giang Tục. Giang Tục không ngờ Hàn Sâm sẽ đánh bất ngờ, bị đánh trúng bị một đấm

Trong miệng cảm giác có mùi máu tươi nhàn nhạt, Giang Tục nặng nề liếc nhìn Hàn Sâm

“Cũng tốt, vừa lúc tao cũng ngứa tay.” Giang Tục mím môi cười cười, đôi mắt hơi cong, không còn vẻ nho nhã thường ngày, thêm vài phần khí thế tuổi trẻ: “Tao nhịn mày cũng lâu lắm rồi.”

Lâm Tây nộp bài xong, đang từ tòa nhà văn phòng giảng viên đi ra, còn đi chưa được mấy bước, đã nghe thấy tiếng nữ sinh thét chói tai

“Đánh nhau! Có người đánh nhau!”

Lâm Tây Theo bản năng đi đến chỗ đám đông, không ngờ vừa đến, đã thấy hai nam sinh đang đánh nhau túi bụi

Đó không phải là Giang Tục và Hàn Sâm sao?

Lâm Tây cất bảng mẫu vào túi, không suy nghĩ mà chen vào đám người

“Đừng đánh nữa! Điên rồi hả!” Lâm Tây phản ứng đầu tiên, lấy tay đẩy Hàn Sâm ra, đứng về phía Giang Tục

Hai người đột ngột bị đẩy ra, bị phản lực mà ngã xuống đất

Cuộc chiến đang gây cấn đột nhiên bị dừng lại, Giang Tục và Hàn Sâm đều thở hổn hển, có Lâm Tây ngăn lại, hai người mới không đánh tiếp

Thấy Giang Tục bị thương, Lâm Tây nhị không được mà mắng lớn Hàn Sâm một câu: “Hàn Sâm, đồ man rợ!”

Mặt Giang Tục tím bầm, khóe miệng cũng bị xướt da có vết máu, trông rất ghê người, Lâm Tây nhịn không được mà đau lòng. Lại nhìn Hàn Sâm, ngoại trừ thở hổn hển, hoàn toàn không thấy bị thương

Vốn Hàn Sâm như lưu manh, lại thích đánh nhau. Giang Tục vốn là người điềm đạm, bình thường nói chuyện cũng không quá lớn tiếng, khẳng định là chịu thiệt rồi

Hàn Sâm xuống tay cũng ác liệt, Giang Tục là một thư sinh cũng bị đánh đến thành như vậy

Lâm Tây nghĩ đến đây, lại nhịn không được mà hung hăng trừng mắt liếc nhìn Hàn Sâm, trong mắt tràn vẻ u oán. Ánh mắt này làm Hàn Sâm vốn đang muốn tố cáo, nhưng nhất thời cái gì cũng nói không ra

Lâm Tây đỡ giang tục dậy, thân thiết hỏi một câu: “Giang Tục, cậu có sao không?”

Giang Tục đưa tay lau vết máu trên miệng, còn đang thở dốc nặng nề

Giang Tục ôm vai Lâm Tây, nương theo lực của cô mà đứng lên. Ngẩng đầu liếc mắt nhìn Hàn Sâm, thấy trong mắt cậu ta có vẻ không phục, Giang Tục càng ôm chặt Lâm Tây vào lòng

Giờ phút này Lâm Tây không có tâm tư chú ý hai người đàn ông đang nổi lên sóng gió, chỉ lo lắng cho vết thương của Giang Tục, hốc mắt đỏ lên sờ lên vết bầm trên mặt Giang Tục: “Có đau không? Có cần đến phòng y tế không?”

Hai người xoay người, đi đến chỗ xe đang đậu bên đường

Người vây xem thấy không còn đánh nhau, cũng dần dần giải tán

Hàn Sâm ngồi sửng trên đất, bên tai vẫn còn có thể nghe thấy tiếng Lâm Tây nức nở hỏi han, từng tiếng đều là quan tâm

Bạn đi chung với Hàn Sâm ở sau đám người, rốt cuộc cũng có thể chen lên

Cậu ta ngồi xuống cạnh Hàn Sâm, cau mày lại hỏi: “Sao lại thế này? Cũng không bao lâu, sao lại đánh nhau rồi hả?”

Người bạn này cũng hết chỗ nói với cậu ta, văng tục hai câu, muốn đỡ cậu ta đứng lên

Tay vừa chạm đến, đã đau

Lúc đánh nhau còn có thể chịu đựng, giống như là không muốn sống nữa vậy, đánh xong rồi mới biết đau thế nào

“Chết tiệt, nhẹ chút!”

Người bạn đỡ Hàn Sâm đứng lên, hàn sâm đi hai bước, thật sự là rất đau

“Đau chết mất, đỡ ông đây đi.”

“...”

“Chết tiệt - - ” Hàn Sâm vừa đi vừa mắng: “Thực tính sai mẹ nó rồi.” Nghĩ lại bóng lưng đắc ý lúc rời đi của Giang Tục, người dựa vào Lâm Tây, khập khiễng bước đi, giống như bị thương tổn rất nặng vậy

Nhìn lại vết thương trên người mình, Hàn Sâm hối hận không thôi

Rõ ràng cậu ta bị thương nặng hơn, kết quả lại để Giang Tục giả vờ trước mặt Lâm Tây!

Âm hiểm, thật sự quá âm hiểm mà!

“Mẹ kiếp!” hàn sâm ngửa mặt lên trời hét lớn: “ông đây đẹp trai như vậy, lại có thể bị đá!”

...

*******

Dưới sự kiên trì của mình, Lâm Tây đi mua cồn sát khuẩn, bôi thôi cho Giang Tục

Giang Tục không lay chuyển được, đành phải theo ý cô

Từ trường học đi ra, cách đó không xa có một khu công nghiệp, trong khuôn viên khu cũng không có mấy người, Giang Tục dừng xe bên đường



Lâm Tây lấy cồn thấm vào bông, thoa thuốc lên miệng vết thương cho Giang Tục, vừa bôi thuốc vừa giáo huấn anh: “Sao cậu không biết tránh vậy hả? Còn nữa, cậu trêu chọc cái tên Hàn Sâm như kẻ hung hãn đó làm gì? Ngoài đánh nhau cậu ta còn biết gì khác đâu?”

Giang Tục chuyên chú nhìn chăm chăm Lâm Tây, không nhúc nhích. Tùy ý đển cô dùng thuốc vẽ loạn lên mặt anh

Lâm Tây vẫn luôn lải nhải, Giang Tục nhìn cái miệng nhỏ nhắn như anh đào, đóng đóng mở mở, ánh mắt gần như trầm mê

Lâm Tây chuyên chú thoa thuốc, không chú ý đến tay Giang Tục đã đưa ra phía sau cô, ôm lấy cổ cô

Lâm Tây bị anh ôm lấy, một tay cầm bình cồn nhỏ, một tay cầm bông băng, sợ nước thuốc đổ trong xe

“Này này này, buông tay, làm gì vậy hả? Thuốc còn chưa thoa xong mà?”

Đầu Giang Tục chôn trước ngực Lâm Tây, chóp mũi trang đầy hương thơm thiếu nữ trên người cô.

“Để mình ôm một chút.” Giọng anh mang theo vài phần quyến luyến không rời, cũng mang theo vài phần may mắn vì mất nhưng đã tìm lại được

“Làm gì vậy?” Lâm Tây nói khẽ: “Sao đột nhiên lại buồn nôn như vậy?”

Mặc dù ngoài miệng là oán trách, nhưng cô cũng không đẩy anh ra, chỉ để anh tùy ý ôm lấy

“Có phải cậu thích cậu ta đúng không?”

Giọng Giang Tục truyền đến từ trước ngực, loại cảm giác này thật sự rất kỳ diệu

Lâm Tây nghĩ nghĩ, mới hiểu là Giang Tục đang nói Hàn Sâm

“Sao đột nhiên lại hỏi vấn đề này?”

Mặt anh hơi di chuyển, đưa tai dán lên ngực cô, nghe tiếng tim cô đập: “Cậu không cần nói dối, mình có thể nghe ra được.”

“Sao có thể chứ, không thích cậu ta.” Lâm Tây trả lời

Tim đập như thường, không có biến hóa gì

“Trước kia từng thích.” Lần này anh dùng câu trần thuật

“Phó Tiểu Phương nói cậu biết?”

Giang Tục ôm chặt eo Lâm Tây, không trả lời, chỉ nêu câu hỏi: “Có phải đã từng thích không?”

Lâm Tây quay đầu, ngượng ngùng trả lời: “Chẳng phải lúc đó còn trẻ không biết gì sao?”

Bịch bịch bịch

Tim Lâm Tây đập nhanh hơn

“Mình thật sự không thích cậu ta.” Giọng cô không cao không thấp, vẫn rất thẹn thùng, nhưng vẫn dũng cảm nói ra: “Mình chỉ thích cậu.”

Nói xong vẫn cảm thấy ngượng, lại nói thêm một câu: “Người vừa có tiền lại còn là thư sinh ưa nhìn như cậu, đã bắt được rồi, sao có thể buông tay được.”

Vốn tưởng Giang Tục nghe xong sẽ cảm thấy có chút khó chịu, kết quả anh lại cười, giống như cầu vồng sau mưa vậy, tinh khiết như trời xanh mây trắng

“Sau này không cho gặp hắn ta.” Giang Tục nói

“Vì sao?”

“Mình ghen.”

Lâm Tây ngẫm lại, cảm thấy cũng phải quan tâm đến cảm xúc của Giang Tục, nhưng Hàn Sâm này, cũng khá đặc thù: “Nhưng cậu ta là bạn học cùng lớp, ngẩng đầu không thấy cúi đầu cũng gặp

“Nhắm mắt lại.”

“Hả?”

Lâm Tây vừa ngẩng đầu, Giang Tục lập tức hôn xuống

Khóe miệng anh còn dính nước thuốc, đi theo anh tiến vào miệng Lâm Tây, loại hương vị chua sót này làm lâm tây nhìn không được nhíu mày lại

Giang Tục tinh tế miêu tả hình dáng đôi môi cô, mỗi một cái đều rất dịu dàng làm Lâm Tây sa vào đó

Hôn rồi lại hôn, hai người đều có chút không thở nổi

Tay Giang Tục còn hơi lạnh, từ vạt áo len của Lâm Tây chui vào trong, làm Lâm Tây lạnh đến kinh người

“Đừng náo loạn.” Lâm Tây đẩy đẩy giang tục: “Trên người còn đau không? Lại muốn làm chuyện bất chấp như vậy?”

Giang Tục nắm lấy tay cô, từng bước dời xuống, cuối cùng dừng lại ở nơi đang nổi lên

Giọng nói khàn khàn tràn ngập dục vọng, không quan tâm

Anh nói: “Đau, nghẹn đến đau rồi.”

Tác giả có lời muốn nói: Hàn Sâm: Đã lâu rồi tôi không xuất hiện, vừa xuất hiên, chính là bị đánh?

Đồ Đạo: Cái này... Là mệnh nam phụ rồi, thì phải chịu vậy thôi

Hàn Sâm: Giang Tục đã cho cô bao nhiêu?

Đồ đạo: Đưa rất nhiều, cho nên có được danh hiệu cây súng thần tốc, cậu muốn không?

Hàn Sâm: ... Thôi, tôi sẽ thử một chuyện khác vậy

Gaing Tục lù lù xuất hiện: Vậy cây súng này còn có thể thẳng không?

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Tôi Chưa Từng Biết Yêu

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook