Chương 93
Hà Hán
11/04/2018
Lương Thượng Quân suy đi nghĩ lại lời nói của Lô Vi, cô ta nói về quá khứ của Kỷ Sách, là nơi anh chưa từng chạm vào, điều này khiến anh có cảm giác rất lạ lùng, vừa phấn khích, cũng vừa xen chút ghen tuông.
Trải qua mấy phen suy nghĩ, anh quyết định tặng Kỷ Sách một món quà.
Ăn cơm trưa xong, Lương Thượng Quân đủng đỉnh đi tới WC ở phòng tập bắn, nhốt mình trong một gian vệ sinh, khóa cửa lại.
Sau đó anh tháo đai võ trang ra, cởi áo khoác, cởi dây nịt, ngồi xuống nắp bồn cầu…Bắt đầu tự. sướng.
Ngón tay linh hoạt an ủi dục vọng của mình, trong não mô tả dáng vẻ hiện tại của Kỷ Sách, kèm theo đường nét hồi còn trẻ hơn của hắn do chính anh tưởng tượng ra: Có lẽ ánh mắt sẽ to hơn bây giờ một chút? Đường nét cũng không sắc sảo rõ ràng như vậy? Giọng điệu nói chuyện cũng không đê tiện như vậy?
Một Kỷ Sách chịu không nổi cô đơn chạy ra ngoài trường quân đội tìm vui, một Kỷ Sách gây họa khắp nơi bị giam lỏng, và, một Kỷ Sách không thể không nhắm họng súng vào chiến hữu của mình.
Những mảnh ghép của cậu thiếu niên không tài nào cởi bỏ nỗi khổ đau ấy dần dần hợp lại thành một gương mặt phách lối, một ánh mắt bễ nghễ, một sống mũi cao thẳng, một đôi môi mỏng mà góc cạnh rõ ràng, và một dáng vẻ hễ bật cười là hết sức cuồng vọng.
Đây chính là Kỷ Sách anh quen, nhưng không phải Kỷ Sách hoàn chỉnh.
Không biết có phải do lòng ghen tuông bộc phát hay không mà khoái cảm tới nhanh hơn so với bình thường.
Lương Thượng Quân một tay bận việc, tay kia thì lấy máy liên lạc ra chọn ứng dụng chụp ảnh, nhắm tiêu cự ngay hạ thân mình.
Bởi hơi thở càng lúc càng dồn dập, nên tay phải anh hơi run, tấm đầu tiên chụp rất nhòe, nhưng miễn cưỡng có thể nhìn ra anh đang làm gì, anh lại ngồi xuống.
Nốt chai trên lòng bàn tay cọ qua bộ phận mẫn cảm, thoáng gây đau nhói. Lương Thượng Quân nhung nhớ môi lưỡi của Kỷ Sách, không thể không nói, mùi vị đó thực sự rất tuyệt vời, đặc biệt là vẻ mặt của Kỷ Sách khi đó_____ánh mắt liếm láp thân thể anh từ trên xuống dưới, chứa đầy dục vọng nóng rực_____cứ y như muốn thiêu cháy anh vậy.
“Ưm…”
Lúc cơn sảng khoái tột đỉnh tới, trước mắt Lương Thượng Quân lướt qua khóe miệng nhếch lên của Kỷ Sách, ý cười đó ranh mãnh mà ôn hòa, khiến lòng anh cũng run rẩy.
Nhấn nút chụp, Lương Thượng Quân cố ý để lòng bàn tay dính dịch đục xuất hiện ở giữa bức ảnh, còn hạ thể thì lấp ló ở sau năm ngón tay xòe ra, khoe cái sự dâm mỹ trong nháy mắt ấy.
Lương Thượng Quân soạn tin nhắn, gửi kèm hai bức ảnh đó cho 49484948, nội dung văn bản rất có ý thơ:
Từng nhớ Hara chập tối, hai đại đội tranh chấp quân vụ, tận hứng mới về doanh, đột kích sâu trong pháo hữu, tranh vào tranh vào, giật mình một bãi sương trắng______Hoa gian phái • Lương Thượng Quân.[*má Lương chế bài thơcủa Lý Thanh Chiếu đó bà con]
Lúc nhận được tin Kỷ Sách đang ở phòng hồ sơ tra tư liệu, nhìn thấy hai tấm ảnh cùng với mớ câu từ đó, hắn kinh hãi suýt xé toạc tờ giấy quý giá trên tay ra làm hai mảnh.
Ảnh chụp một tấm thì nhòe một tấm thì rõ, bất kể tấm nào cũng khiến Kỷ Sách khô miệng đắng lưỡi, huống hồ còn thêm một đoạn câu từ như mộng châm ngồi thổi gió ở bên cạnh….
Ban ngày ban mặt, tự dưng Lương Thượng Quân gửi cái giống này qua chọc hắn, làm tâm thần hắn chao đảo, Kỷ Sách hận tới ngứa răng, chỉ muốn lập tức chạy qua tóm lấy tên Ngốc Tặc kia dạy bảo một trận.
Muốn gì đây! Vầy rồi làm sao mình yên tâm tra tư liệu được!
Kỷ Sách nhịn rồi lại nhịn, cuối cùng vẫn nuốt không trôi cục tức này, bèn tức tối vứt tờ giấy trong tay, chộp máy liên lạc tử tế xem hai tấm hình kia.
Rõ ràng tin nhắn này là mới chụp tức thì rồi gửi ngay, Kỷ Sách nheo mắt quan sát, bất kỳ chi tiết nào cũng không bỏ qua, mặc kệ hành động này khiến hắn thoạt trông y hệt tên biến thái, lại còn là tên biến thái đang bị lửa dục thiêu thân.
Trời xanh không phụ người có lòng, cuối cũng cũng để hắn tìm được manh mối…
Lúc Kỷ Sách đuổi tới phòng bắn, Lương Thượng Quân đang luyện súng một mình bên trong.
Tai đeo headset, chuyên chú ngắm bia.
Năm phát liền, toàn bộ trúng tâm.
Kỷ Sách không nói hai lời tiến lên tước súng anh, kéo headset trên tai anh xuống, túm cổ áo anh lôi vào trong toilet.
Lương Thượng Quân ngơ ngác: “Sao anh biết tôi đang ở đây?”
Kỷ Sách nghiến răng: “Tôi lớn lên ở đây, có cái toilet nào chưa từng trốn qua chứ, chẳng qua là tân trang lại chút đỉnh thôi, còn chưa tới mức nhận không ra đâu!”
Lương Thượng Quân chớp mắt giả bộ vô tội: “Vậy thầy Kỷ ngài là muốn…”
Kỷ Sách hừ lạnh một tiếng: “Tranh vào!”
Hai người ở trong gian WC ác chiến nhau hơn nửa tiếng, Lương Thượng Quân bị Lô Vi quăng thòng lọng liên hoàn một trận, nên có uất ức gì đều trút hết lên mình Kỷ Sách, lần này một bước cũng không chịu nhường, trong lúc dây dưa hai người càng gấp càng khó chịu.
Kỷ Sách thấy hàng mày Lương Thượng Quân ẩn ẩn toát vẻ phẫn nộ, làm bật đôi mắt sáng kinh người, như có lời muốn nói, nhưng lại ương bướng nhịn xuống. Bị vẻ mặt ấy mê hoặc, Kỷ Sách mềm lòng trước, hắn ngưng dùng sức, kề sát vào Lương Thượng Quân hỏi: “Giận cái gì chứ?”
Đôi môi khô ráo lướt qua sau tai Lương Thượng Quân, gây nên một trận nóng ngứa, nỗi uất ức trong lòng Lương Thượng Quân không biết sao lại tan quá nửa. Phải rồi, giận cái gì chứ? Giận tên khốn này cái gì cũng không chịu nói, hay là giận mình và hắn gặp nhau quá trễ?
Trút giận với hắn thế này, còn không bằng hoan lạc kịp thời, để quá khứ qua đi, đón tương lai sắp tới.
Không gian nhỏ hẹp bị hai người quậy ngổn ngang, cuối cùng ai vào ai cũng chẳng rõ. Đợi đến khi hai người họ ngừng công kích, hô hấp còn chưa dịu lại thì cửa WC đột nhiên bị gõ vang.
Lương Thượng Quân sợ nhảy dựng, trong lòng la hét tiêu rồi tiêu rồi lần này đội quần luôn.
Kỷ Sách dùng ánh mắt ra hiệu anh im miệng, hai người không dám nhúc nhích một cái, cứng đầu giả bộ như mình không tồn tại, tính chờ cho người ngoài cửa tự động bỏ đi.
Ai ngờ người bên ngoài chờ mấy giây lại gõ gõ cửa, đồng thời còn chào hỏi một tiếng trong trẻo: “Hai vị bên trong chơi đủ chưa? Ra đây, tôi có chuyện nghiêm túc muốn nói”
“…”
“…”
Hai người ai nấy tự mặc áo quần đàng hoàng vào, thu dọn gọn gàng gian WC bừa bãi, xong mới mở khóa ra ngoài.
Kỷ Sách lạnh mặt nghiêm túc hỏi: “Sao cô tìm được bọn tôi?”
Lương Thượng Quân nghĩ tới vấn đề nghiêm trọng hơn: “Miss Lu, đây là toilet nam”
Lô Vi chẳng mảy may xấu hổ nói: “Tôi theo dõi Kỷ Sách, quả thật có chuyện khẩn, nên tôi bèn tới tìm thẳng hai anh”
Theo dõi! Lương Thượng Quân kinh ngạc, vậy chẳng phải nghe hết từ đầu tới cuối luôn sao?!
Lúc này mặt Kỷ Sách đã đen như đít nồi, Lô Vi không hổ là cao thủ phản gián thâm niên, hắn chẳng mảy may phát hiện cô động tay động chân gì với mình, hắn rất sáng suốt mà từ bỏ tranh luận về vấn đề này: “Nơi này không tiện nói chuyện, ra ngoài nói sau”
“Được” Lô Vi vui vẻ đáp ứng, còn bổ sung thêm một câu: “Bất quá chỗ này cũng không phải nơi phát tình nhe”
Lương Thượng Quân gạt mồ hôi lạnh, không dám nhìn Lô Vi một cái, anh đi thẳng ra ngoài, dù anh có lưu manh cỡ nào cũng khó tránh đỏ mặt, âm thầm phát thề đời này tuyệt đối không trêu Lô Vi dù chỉ một cọng lông!
Ba người đi vào phòng làm việc của Kỷ Sách, ngồi thành hình tam giác, rốt cuộc cũng bày tư thế nói chuyện chính.
Lô Vi nói thẳng vào đề: “Kỷ Sách, gần đây anh đang tra cái gì?”
Kỷ Sách không trả lời, Lương Thượng Quân im lặng theo dõi diễn biến.
Lô Vi tiếp tục chất vấn: “Anh cho rằng hành động mờ ám của anh Hiệu trưởng nhìn không thấy sao? Anh tưởng Vương Bân không biết? Anh lật lại nợ cũ năm xưa cũng không sao, nhưng hiện giờ thời cơ không đúng, anh có thể cam đoan kết quả tra ra sẽ không ảnh hưởng tới nhiệm vụ lần này sao?”
Nghe tới đây Kỷ Sách nhoẻn miệng cười: “Cô nói vậy làm tôi rất vui, điều này chứng tỏ tôi đi đúng hướng rồi. Ừm, tôi vẫn luôn cho rằng cha mẹ mình chấp hành nhiện vụ tuyệt mật gì đó, nên trăm phương ngàn kế đi đào bới cơ mật, ai ngờ chuyện ấy lại quang minh chính đại đặt ở đó như vậy”
Sắc mặt Lô Vi trở nên nghiêm khắc.
Lương Thượng Quân không tham gia vào cuộc nói chuyện của họ, nhưng anh có thể biết đại khái là chuyện gì. Sau khi về trường 313 Kỷ Sách vẫn luôn điều tra về chuyện của ba mẹ mình, nay xem ra đã có chút đầu mối rồi.
Lô Vi trừng Kỷ Sách: “Vậy anh cũng không nên kéo cả Cung Trì vào, quyền hạn của anh ta không cao bằng anh, can dự vào chuyện này rất bất lợi cho hoàn cảnh của anh ta”
Kỷ Sách không hề có chút ý nhượng bộ nào: “Năng lực thu thập tin tức của Cung Trì vô cùng mạnh, sở dĩ tôi đổi hướng là vì anh ta đã phát hiện không ít lỗ hổng_____Lỗ hổng của đoàn 598. Tôi gọi đây lànhân tẫn kỳ tài*”[*nghĩa là một người phát huy trọn vẹn năng lực và tài hoa của mình]
Lô Vi chậc lưỡi: “Anh đã tra tới đoàn 598 rồi?”
“Sơ sơ thôi. Thỉnh thoảng tài liệu ghi chép công khai lại càng che mắt người ta hơn mấy văn kiện cơ mật nhiều, tôi tra tới một đoạn trống, nhưng không tìm được hồ sơ lấp vào chỗ trống đó”
“Tôi biết chỗ nào có thể tra được” Đột nhiên Lô Vi nói.
Kỷ Sách và Lương Thượng Quân đều nhìn cô: Cô biết?
“Phải, tôi biết” Lô Vi cười nhạt: “Hình như các anh hơi hiểu lầm, tôi là đang nhắc nhở các anh cẩn thận, chứ không phải kêu các anh dừng tay. Tôi đứng về phía các anh”
“Ô” Lương Thượng Quân nhịn không được cảm thán một tiếng, may mà cô này không phải kẻ địch của bọn họ, bằng không phiền to.
“Sao cô biết?”
“Tôi hiếm khi về đây một chuyến, Kỷ Sách cũng vậy, chúng tôi không cống hiến chút gì cho trường cũ thì coi sao được. Hơn nữa nhiệm vụ lần này thuận đường với vụ hồi xưa, không tra thì quá phí cơ hội trời ban. Cho nên tôi ra tay từ chỗ cha tôi, ít nhiều cũng tra được chút đỉnh”
Lương Thượng Quân phỏng đoán, cái “Chút đỉnh” trong lời cô ta tuyệt đối không chỉ là “Chút đỉnh” thôi đâu.
“Cô muốn giúp thế nào?” Kỷ Sách không cảm thấy bất ngờ mấy với điều này.
“Tài liệu bổ sung vào chỗ trống đó nằm ở kho hồ sơ hợp tác giữa trường quân đội và Cục trinh sát phản gián, phải có sự cho phép từ hai phía mới được vào, nói cách khác, cần phải có đồng thời vân tay của Hiệu trưởng và lãnh đạo cấp cao của Cục trinh sát phản gián. Vân tay của cha tôi tôi chắc chắn có thể lấy được, bên Cục trinh sát chỉ có Vương Bân ở lại trường, cần Kỷ Sách đi lấy”
“Nhưng Vương Bân quá cẩn thận, gần đây lại đang đề phòng hành động của chúng ta. Bởi vậy tôi đặc biệt chuẩn bị cho một hành động long trọng, để dời sức chú ý của ổng, đồng thời cũng coi như quà chia tay hiến tặng các học viên lớp đặc huấn sắp sửa lên chiến trường luôn”
“Lương Thượng Quân, tôi coi trọng anh đấy”
Lô Vi vẫn cười tươi như hoa, dạ dầy Lương Thượng Quân co thắt một trận, cảm thấy như ăn trúng mười kg khổ qua vậy.
Miss Lu nói: “Hành động lần này kêu là Tom and Jerry”
Dưới đài một mảnh đìu hiu.
“Các anh!” Tay trái Miss Lu lướt qua một vùng lớn, “Là Jerry!” Tập thể năm mươi thanh thiếu niên chính quy trường 313 bên tay trái cô run lẩy bẩy.
“Các anh!” Tay phải Miss Lu lướt qua một tiểu đội, “Là Tom!” Mười học viên lớp đặc huấn trường 313 bên tay phải cô khóc ào ào.
Hành động lần này là phản tiêu diệt mô phỏng, coi như làm nóng người cho học viên lớp đặc huấn trước trận chiến.
Phạm vi hành động là nguyên vùng núi lân cận trường, các thanh thiếu niên chính quy là phe tiến công, mục tiêu là xâm nhập đại bản doanh trường quân đội, còn nhiệm vụ của học viên lớp đặc huấn là tiêu diệt trước khi bọn họ tới trường quân đội.
Các thanh thiếu niên do Hiệu trưởng và Vương Bân đích thân thống lĩnh, còn Kỷ Sách và Lô Vi đảm nhiệm chỉ đạo chiến thuật cho lớp đặc huấn.
Trang bị phỏng theo trang bị diễn tập thông thường.
Thời gian không giới hạn, chiến tới khi một trong hai phe bại trận mới ngưng.
Chiến lực năm chọi một.
Kết hợp giữa trốn giết và đánh diệt.
Lúc nhận được nhiệm vụ hành động này, Lương Thượng Quân hết sức hoài nghi Miss Lu đang lấy họ ra làm trò vui.
Phải, hành động này đúng là đã dấy sóng to gió lớn trong trường quân đội, quả nhiên hấp dẫn được sức chú ý của Hiệu trưởng và Vương Bân. Nhưng mấy thanh thiếu niên kia đều là các học sinh tâm đắc do Hiệu trưởng tinh tế tuyển chọn, nhìn nhìn thế hệ trước của mình_____Kỷ Sách và Lô Vi, họ liền biết đối phương không phải đèn cạn dầu.
Gió thổi đìu hiu sông Dịch lạnh, tráng sĩ một đi…
Lúc dẫn đầu tiến vào rừng rậm, mười học viên lớp đặc huấn đã cảm thán như thế.
Họ ôm tâm tình vướng mắc quay đầu lại nhìn đoàn quân tiến công kia.
Đó là những ánh mắt non trẻ mà dũng cảm, như oán như mộ, như lang như hổ. Đăng bởi: admin
Trải qua mấy phen suy nghĩ, anh quyết định tặng Kỷ Sách một món quà.
Ăn cơm trưa xong, Lương Thượng Quân đủng đỉnh đi tới WC ở phòng tập bắn, nhốt mình trong một gian vệ sinh, khóa cửa lại.
Sau đó anh tháo đai võ trang ra, cởi áo khoác, cởi dây nịt, ngồi xuống nắp bồn cầu…Bắt đầu tự. sướng.
Ngón tay linh hoạt an ủi dục vọng của mình, trong não mô tả dáng vẻ hiện tại của Kỷ Sách, kèm theo đường nét hồi còn trẻ hơn của hắn do chính anh tưởng tượng ra: Có lẽ ánh mắt sẽ to hơn bây giờ một chút? Đường nét cũng không sắc sảo rõ ràng như vậy? Giọng điệu nói chuyện cũng không đê tiện như vậy?
Một Kỷ Sách chịu không nổi cô đơn chạy ra ngoài trường quân đội tìm vui, một Kỷ Sách gây họa khắp nơi bị giam lỏng, và, một Kỷ Sách không thể không nhắm họng súng vào chiến hữu của mình.
Những mảnh ghép của cậu thiếu niên không tài nào cởi bỏ nỗi khổ đau ấy dần dần hợp lại thành một gương mặt phách lối, một ánh mắt bễ nghễ, một sống mũi cao thẳng, một đôi môi mỏng mà góc cạnh rõ ràng, và một dáng vẻ hễ bật cười là hết sức cuồng vọng.
Đây chính là Kỷ Sách anh quen, nhưng không phải Kỷ Sách hoàn chỉnh.
Không biết có phải do lòng ghen tuông bộc phát hay không mà khoái cảm tới nhanh hơn so với bình thường.
Lương Thượng Quân một tay bận việc, tay kia thì lấy máy liên lạc ra chọn ứng dụng chụp ảnh, nhắm tiêu cự ngay hạ thân mình.
Bởi hơi thở càng lúc càng dồn dập, nên tay phải anh hơi run, tấm đầu tiên chụp rất nhòe, nhưng miễn cưỡng có thể nhìn ra anh đang làm gì, anh lại ngồi xuống.
Nốt chai trên lòng bàn tay cọ qua bộ phận mẫn cảm, thoáng gây đau nhói. Lương Thượng Quân nhung nhớ môi lưỡi của Kỷ Sách, không thể không nói, mùi vị đó thực sự rất tuyệt vời, đặc biệt là vẻ mặt của Kỷ Sách khi đó_____ánh mắt liếm láp thân thể anh từ trên xuống dưới, chứa đầy dục vọng nóng rực_____cứ y như muốn thiêu cháy anh vậy.
“Ưm…”
Lúc cơn sảng khoái tột đỉnh tới, trước mắt Lương Thượng Quân lướt qua khóe miệng nhếch lên của Kỷ Sách, ý cười đó ranh mãnh mà ôn hòa, khiến lòng anh cũng run rẩy.
Nhấn nút chụp, Lương Thượng Quân cố ý để lòng bàn tay dính dịch đục xuất hiện ở giữa bức ảnh, còn hạ thể thì lấp ló ở sau năm ngón tay xòe ra, khoe cái sự dâm mỹ trong nháy mắt ấy.
Lương Thượng Quân soạn tin nhắn, gửi kèm hai bức ảnh đó cho 49484948, nội dung văn bản rất có ý thơ:
Từng nhớ Hara chập tối, hai đại đội tranh chấp quân vụ, tận hứng mới về doanh, đột kích sâu trong pháo hữu, tranh vào tranh vào, giật mình một bãi sương trắng______Hoa gian phái • Lương Thượng Quân.[*má Lương chế bài thơcủa Lý Thanh Chiếu đó bà con]
Lúc nhận được tin Kỷ Sách đang ở phòng hồ sơ tra tư liệu, nhìn thấy hai tấm ảnh cùng với mớ câu từ đó, hắn kinh hãi suýt xé toạc tờ giấy quý giá trên tay ra làm hai mảnh.
Ảnh chụp một tấm thì nhòe một tấm thì rõ, bất kể tấm nào cũng khiến Kỷ Sách khô miệng đắng lưỡi, huống hồ còn thêm một đoạn câu từ như mộng châm ngồi thổi gió ở bên cạnh….
Ban ngày ban mặt, tự dưng Lương Thượng Quân gửi cái giống này qua chọc hắn, làm tâm thần hắn chao đảo, Kỷ Sách hận tới ngứa răng, chỉ muốn lập tức chạy qua tóm lấy tên Ngốc Tặc kia dạy bảo một trận.
Muốn gì đây! Vầy rồi làm sao mình yên tâm tra tư liệu được!
Kỷ Sách nhịn rồi lại nhịn, cuối cùng vẫn nuốt không trôi cục tức này, bèn tức tối vứt tờ giấy trong tay, chộp máy liên lạc tử tế xem hai tấm hình kia.
Rõ ràng tin nhắn này là mới chụp tức thì rồi gửi ngay, Kỷ Sách nheo mắt quan sát, bất kỳ chi tiết nào cũng không bỏ qua, mặc kệ hành động này khiến hắn thoạt trông y hệt tên biến thái, lại còn là tên biến thái đang bị lửa dục thiêu thân.
Trời xanh không phụ người có lòng, cuối cũng cũng để hắn tìm được manh mối…
Lúc Kỷ Sách đuổi tới phòng bắn, Lương Thượng Quân đang luyện súng một mình bên trong.
Tai đeo headset, chuyên chú ngắm bia.
Năm phát liền, toàn bộ trúng tâm.
Kỷ Sách không nói hai lời tiến lên tước súng anh, kéo headset trên tai anh xuống, túm cổ áo anh lôi vào trong toilet.
Lương Thượng Quân ngơ ngác: “Sao anh biết tôi đang ở đây?”
Kỷ Sách nghiến răng: “Tôi lớn lên ở đây, có cái toilet nào chưa từng trốn qua chứ, chẳng qua là tân trang lại chút đỉnh thôi, còn chưa tới mức nhận không ra đâu!”
Lương Thượng Quân chớp mắt giả bộ vô tội: “Vậy thầy Kỷ ngài là muốn…”
Kỷ Sách hừ lạnh một tiếng: “Tranh vào!”
Hai người ở trong gian WC ác chiến nhau hơn nửa tiếng, Lương Thượng Quân bị Lô Vi quăng thòng lọng liên hoàn một trận, nên có uất ức gì đều trút hết lên mình Kỷ Sách, lần này một bước cũng không chịu nhường, trong lúc dây dưa hai người càng gấp càng khó chịu.
Kỷ Sách thấy hàng mày Lương Thượng Quân ẩn ẩn toát vẻ phẫn nộ, làm bật đôi mắt sáng kinh người, như có lời muốn nói, nhưng lại ương bướng nhịn xuống. Bị vẻ mặt ấy mê hoặc, Kỷ Sách mềm lòng trước, hắn ngưng dùng sức, kề sát vào Lương Thượng Quân hỏi: “Giận cái gì chứ?”
Đôi môi khô ráo lướt qua sau tai Lương Thượng Quân, gây nên một trận nóng ngứa, nỗi uất ức trong lòng Lương Thượng Quân không biết sao lại tan quá nửa. Phải rồi, giận cái gì chứ? Giận tên khốn này cái gì cũng không chịu nói, hay là giận mình và hắn gặp nhau quá trễ?
Trút giận với hắn thế này, còn không bằng hoan lạc kịp thời, để quá khứ qua đi, đón tương lai sắp tới.
Không gian nhỏ hẹp bị hai người quậy ngổn ngang, cuối cùng ai vào ai cũng chẳng rõ. Đợi đến khi hai người họ ngừng công kích, hô hấp còn chưa dịu lại thì cửa WC đột nhiên bị gõ vang.
Lương Thượng Quân sợ nhảy dựng, trong lòng la hét tiêu rồi tiêu rồi lần này đội quần luôn.
Kỷ Sách dùng ánh mắt ra hiệu anh im miệng, hai người không dám nhúc nhích một cái, cứng đầu giả bộ như mình không tồn tại, tính chờ cho người ngoài cửa tự động bỏ đi.
Ai ngờ người bên ngoài chờ mấy giây lại gõ gõ cửa, đồng thời còn chào hỏi một tiếng trong trẻo: “Hai vị bên trong chơi đủ chưa? Ra đây, tôi có chuyện nghiêm túc muốn nói”
“…”
“…”
Hai người ai nấy tự mặc áo quần đàng hoàng vào, thu dọn gọn gàng gian WC bừa bãi, xong mới mở khóa ra ngoài.
Kỷ Sách lạnh mặt nghiêm túc hỏi: “Sao cô tìm được bọn tôi?”
Lương Thượng Quân nghĩ tới vấn đề nghiêm trọng hơn: “Miss Lu, đây là toilet nam”
Lô Vi chẳng mảy may xấu hổ nói: “Tôi theo dõi Kỷ Sách, quả thật có chuyện khẩn, nên tôi bèn tới tìm thẳng hai anh”
Theo dõi! Lương Thượng Quân kinh ngạc, vậy chẳng phải nghe hết từ đầu tới cuối luôn sao?!
Lúc này mặt Kỷ Sách đã đen như đít nồi, Lô Vi không hổ là cao thủ phản gián thâm niên, hắn chẳng mảy may phát hiện cô động tay động chân gì với mình, hắn rất sáng suốt mà từ bỏ tranh luận về vấn đề này: “Nơi này không tiện nói chuyện, ra ngoài nói sau”
“Được” Lô Vi vui vẻ đáp ứng, còn bổ sung thêm một câu: “Bất quá chỗ này cũng không phải nơi phát tình nhe”
Lương Thượng Quân gạt mồ hôi lạnh, không dám nhìn Lô Vi một cái, anh đi thẳng ra ngoài, dù anh có lưu manh cỡ nào cũng khó tránh đỏ mặt, âm thầm phát thề đời này tuyệt đối không trêu Lô Vi dù chỉ một cọng lông!
Ba người đi vào phòng làm việc của Kỷ Sách, ngồi thành hình tam giác, rốt cuộc cũng bày tư thế nói chuyện chính.
Lô Vi nói thẳng vào đề: “Kỷ Sách, gần đây anh đang tra cái gì?”
Kỷ Sách không trả lời, Lương Thượng Quân im lặng theo dõi diễn biến.
Lô Vi tiếp tục chất vấn: “Anh cho rằng hành động mờ ám của anh Hiệu trưởng nhìn không thấy sao? Anh tưởng Vương Bân không biết? Anh lật lại nợ cũ năm xưa cũng không sao, nhưng hiện giờ thời cơ không đúng, anh có thể cam đoan kết quả tra ra sẽ không ảnh hưởng tới nhiệm vụ lần này sao?”
Nghe tới đây Kỷ Sách nhoẻn miệng cười: “Cô nói vậy làm tôi rất vui, điều này chứng tỏ tôi đi đúng hướng rồi. Ừm, tôi vẫn luôn cho rằng cha mẹ mình chấp hành nhiện vụ tuyệt mật gì đó, nên trăm phương ngàn kế đi đào bới cơ mật, ai ngờ chuyện ấy lại quang minh chính đại đặt ở đó như vậy”
Sắc mặt Lô Vi trở nên nghiêm khắc.
Lương Thượng Quân không tham gia vào cuộc nói chuyện của họ, nhưng anh có thể biết đại khái là chuyện gì. Sau khi về trường 313 Kỷ Sách vẫn luôn điều tra về chuyện của ba mẹ mình, nay xem ra đã có chút đầu mối rồi.
Lô Vi trừng Kỷ Sách: “Vậy anh cũng không nên kéo cả Cung Trì vào, quyền hạn của anh ta không cao bằng anh, can dự vào chuyện này rất bất lợi cho hoàn cảnh của anh ta”
Kỷ Sách không hề có chút ý nhượng bộ nào: “Năng lực thu thập tin tức của Cung Trì vô cùng mạnh, sở dĩ tôi đổi hướng là vì anh ta đã phát hiện không ít lỗ hổng_____Lỗ hổng của đoàn 598. Tôi gọi đây lànhân tẫn kỳ tài*”[*nghĩa là một người phát huy trọn vẹn năng lực và tài hoa của mình]
Lô Vi chậc lưỡi: “Anh đã tra tới đoàn 598 rồi?”
“Sơ sơ thôi. Thỉnh thoảng tài liệu ghi chép công khai lại càng che mắt người ta hơn mấy văn kiện cơ mật nhiều, tôi tra tới một đoạn trống, nhưng không tìm được hồ sơ lấp vào chỗ trống đó”
“Tôi biết chỗ nào có thể tra được” Đột nhiên Lô Vi nói.
Kỷ Sách và Lương Thượng Quân đều nhìn cô: Cô biết?
“Phải, tôi biết” Lô Vi cười nhạt: “Hình như các anh hơi hiểu lầm, tôi là đang nhắc nhở các anh cẩn thận, chứ không phải kêu các anh dừng tay. Tôi đứng về phía các anh”
“Ô” Lương Thượng Quân nhịn không được cảm thán một tiếng, may mà cô này không phải kẻ địch của bọn họ, bằng không phiền to.
“Sao cô biết?”
“Tôi hiếm khi về đây một chuyến, Kỷ Sách cũng vậy, chúng tôi không cống hiến chút gì cho trường cũ thì coi sao được. Hơn nữa nhiệm vụ lần này thuận đường với vụ hồi xưa, không tra thì quá phí cơ hội trời ban. Cho nên tôi ra tay từ chỗ cha tôi, ít nhiều cũng tra được chút đỉnh”
Lương Thượng Quân phỏng đoán, cái “Chút đỉnh” trong lời cô ta tuyệt đối không chỉ là “Chút đỉnh” thôi đâu.
“Cô muốn giúp thế nào?” Kỷ Sách không cảm thấy bất ngờ mấy với điều này.
“Tài liệu bổ sung vào chỗ trống đó nằm ở kho hồ sơ hợp tác giữa trường quân đội và Cục trinh sát phản gián, phải có sự cho phép từ hai phía mới được vào, nói cách khác, cần phải có đồng thời vân tay của Hiệu trưởng và lãnh đạo cấp cao của Cục trinh sát phản gián. Vân tay của cha tôi tôi chắc chắn có thể lấy được, bên Cục trinh sát chỉ có Vương Bân ở lại trường, cần Kỷ Sách đi lấy”
“Nhưng Vương Bân quá cẩn thận, gần đây lại đang đề phòng hành động của chúng ta. Bởi vậy tôi đặc biệt chuẩn bị cho một hành động long trọng, để dời sức chú ý của ổng, đồng thời cũng coi như quà chia tay hiến tặng các học viên lớp đặc huấn sắp sửa lên chiến trường luôn”
“Lương Thượng Quân, tôi coi trọng anh đấy”
Lô Vi vẫn cười tươi như hoa, dạ dầy Lương Thượng Quân co thắt một trận, cảm thấy như ăn trúng mười kg khổ qua vậy.
Miss Lu nói: “Hành động lần này kêu là Tom and Jerry”
Dưới đài một mảnh đìu hiu.
“Các anh!” Tay trái Miss Lu lướt qua một vùng lớn, “Là Jerry!” Tập thể năm mươi thanh thiếu niên chính quy trường 313 bên tay trái cô run lẩy bẩy.
“Các anh!” Tay phải Miss Lu lướt qua một tiểu đội, “Là Tom!” Mười học viên lớp đặc huấn trường 313 bên tay phải cô khóc ào ào.
Hành động lần này là phản tiêu diệt mô phỏng, coi như làm nóng người cho học viên lớp đặc huấn trước trận chiến.
Phạm vi hành động là nguyên vùng núi lân cận trường, các thanh thiếu niên chính quy là phe tiến công, mục tiêu là xâm nhập đại bản doanh trường quân đội, còn nhiệm vụ của học viên lớp đặc huấn là tiêu diệt trước khi bọn họ tới trường quân đội.
Các thanh thiếu niên do Hiệu trưởng và Vương Bân đích thân thống lĩnh, còn Kỷ Sách và Lô Vi đảm nhiệm chỉ đạo chiến thuật cho lớp đặc huấn.
Trang bị phỏng theo trang bị diễn tập thông thường.
Thời gian không giới hạn, chiến tới khi một trong hai phe bại trận mới ngưng.
Chiến lực năm chọi một.
Kết hợp giữa trốn giết và đánh diệt.
Lúc nhận được nhiệm vụ hành động này, Lương Thượng Quân hết sức hoài nghi Miss Lu đang lấy họ ra làm trò vui.
Phải, hành động này đúng là đã dấy sóng to gió lớn trong trường quân đội, quả nhiên hấp dẫn được sức chú ý của Hiệu trưởng và Vương Bân. Nhưng mấy thanh thiếu niên kia đều là các học sinh tâm đắc do Hiệu trưởng tinh tế tuyển chọn, nhìn nhìn thế hệ trước của mình_____Kỷ Sách và Lô Vi, họ liền biết đối phương không phải đèn cạn dầu.
Gió thổi đìu hiu sông Dịch lạnh, tráng sĩ một đi…
Lúc dẫn đầu tiến vào rừng rậm, mười học viên lớp đặc huấn đã cảm thán như thế.
Họ ôm tâm tình vướng mắc quay đầu lại nhìn đoàn quân tiến công kia.
Đó là những ánh mắt non trẻ mà dũng cảm, như oán như mộ, như lang như hổ. Đăng bởi: admin
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.