Chương 167: Ám sát
Phạ Lãnh Đích Hỏa Diễm
22/02/2013
Sau khi Tô Tuyết Như liên hệ xong với bên Coca-cola, ngày hôm sau Cố Tư Hân, Tô Tuyết Như và Bành Vịnh Hoa cùng đi Thượng Hải.
Có Bành Vịnh Hoa bên cạnh Cố Tư Hân, Đỗ Thừa cũng cảm thấy yên tâm, còn anh đang phải hết sức tập trung vào đòn phản công với nhà họ Đỗ.
Đỗ Thừa muốn xem xem nhà họ Đỗ còn thủ đoạn gì nữa.
Đỗ Thừa biết ở tình huống này, nhà họ Đỗ không thể động đến công ty liên doanh điện tử, mà công ty điện tử Vinh Hân vẫn chưa xây xong, chỉ còn xí nghiệp Dược Trung Tín.
Cho nên, nhà họ Đỗ chỉ có hai sự lựa chọn, một là hắc đạo, hai là dùng quyền lực đang có trong tay.
Về hắc đạo thì Đỗ Thừa không lo, còn về quyền lực thì hắn lại càng không lo, vì hắn có nhà họ Diệp chống lưng, sao Đỗ Thừa có thể sợ nhà họ Đỗ.
Quan trọng là đến việc của Cố Tư Hân cũng được giải quyết, Đỗ Thừa không còn yếu điểm nào nữa rồi.
Ở tình huống này, điều Đỗ Thừa muốn là đợi, Đỗ Thừa muốn lợi dụng xí nghiệp Dược Trung Tín trực tiếp giáng đòn nhà họ Đỗ, không để cho họ bất cứ cơ hội nào.
Đêm đến, Đỗ Thừa cùng Cố Giai Nghi nằm thoải mái trên chiếc giường lớn, mấy người Cố Tư Hân đi rồi, Cố Giai Nghi lại một lần nữa không thoát được móng vuốt Đỗ Thừa.
Sau sáu lần lên đến đỉnh điềm, Cố Giai Nghi mệt thiếp đi lúc nào.
Đỗ Thừa cũng chìm vào giấc mộng, chỉ là trong giấc mộng Đỗ Thừa bừng tỉnh hai mắt, ánh mắt tràn ngập vẻ lạnh lùng.
Vì Đỗ Thừa nghe thấy tiếng bước chân rất nhỏ, nhưng không phải là người trong khu biệt thự số 15 này.
Đỗ Thừa lắng nghe một cách sợ hãi, tiếng bước chân của mỗi người trong khu biệt thự này anh điều rất rõ nhưng âm thanh này chắc chắn là của một người lạ mặt.
Hơn nữa tiếng bước chân rất nhỏ, chắc chắn thân thủ không bình thường.
Nên chỉ cần nghe thấy tiếng bước chân, Đỗ Thừa biết mình phải làm gì, điều này khiến trong ánh mắt Đỗ Thừa có chút lạnh lùng.
Đỗ Thừa nhẹ nhàng rời Cố Giai Nghi, Đỗ Thừa không có cơ hội mặc quần áo vì tiếng bước chân đã đến gần phía ngoài cửa sổ phòng ngủ rồi.
Nhẹ nhàng kéo chăn đăp lên người Cố Giai Nghi, Đỗ Thừa xoay người lao thật nhanh ra phía cửa sổ, rồi áp sát thân mình vào tường, không để phát ra một chút âm thanh nào.
Bình thường cửa sổ này lúc nào cũng mở, rất rõ ràng kẻ lạ mắt muốn đột nhập vào từ chiếc cửa sổ này.
Nếu như thính lực của Đỗ Thừa không được nâng cao, chắc chán không thể phát hiện ra âm thanh lạ, điều này khiến ánh mắt Đỗ Thừa càng tập trung, vì Đỗ Thừa biết nhà họ Đỗ muốn mưu sát hắn.
Vốn dĩ Đỗ Thừa cho rằng Hà Diệu Anh nghĩ tới dòng máu đang chảy trong cơ thể hắn mà không dùng tới bước này, nhưng ngay lúc này đây, hiển nhiên dự liệu của Đỗ Thừa là sai rồi, mụ đàn bà như vô cùng độc ác như Hà Diệu Anh sao có thể để ý đến thân tình mà nói.
Quả nhiên, ngay lúc Đỗ Thừa núp sát vào tường, một bóng đen xuất hiện ở ngay cửa sổ.
Tên lạ mặt mặc một bộ quần áo màu đen kín mít, trên đầu cũng trùm một chiềc khăn đen, nhưng chỉ cần nhìn qua là Đỗ Thừa nhận biết ra ngay đây là một người con gái nhỏ nhắn lanh lợi.
Sau khi bóng đen xuất hiện, ả không lập tức đột nhập ngay mà nhìn bao quát xung quanh, đặc biệt nhìn lên giường thấy có một cô gái đang nằm, nhẹ nhàng rút ra một chiếc ống màu đen, thổi nhẹ một luồng khí qua cửa sổ, một làn khói trắng tràn ngập khắp gian phòng.
Đỗ Thừa chỉ bị hít một hơi mà đã cảm thấy vô cùng buồn ngủ, lúc này anh lập tức để Hân nhi điều khiển cơ thể ở trạng thái tỉnh táo nhất.
Cố Giai Nghi nằm ngủ thiếp đi trên giường, càng ngủ càng sâu.
Kẻ lạ mặt vốn không ngờ rằng Đỗ Thừa đang núp bên tường, tựa như Đỗ Thừa đang nằm trên giường ngủ say rồi, lúc này cô ta mới xoay người trèo qua cửa sổ đột nhập vào trong phòng.
Đúng như Đỗ Thừa đã dự đoán, lúc cô ta đang trèo qua cửa sổ, Đỗ Thừa đã động.
Nhanh như tên bắn, Đỗ Thừa lao về phía bóng đen, ở tình huống này đối phương trở tay không kịp, Đỗ Thừa lập tức giáng một đòn vào gáy cô ta.
Bóng đen không có cách nào chống cự, lập tức ngất lịm đi.
Rõ ràng cô ta không nghĩ tới Đỗ Thừa đã nấp sang một bên, hơn nữa lại theo dõi cô ta.
Sau khi đánh ngất cô ta, Đỗ Thừa kéo cô ta từ cửa sổ vào trong phòng.
Người mặc đồ đen rất nhẹ, chắc chỉ khoảng trên 40 kg, nên với Đỗ Thừa, việc kéo cô ta vào trong không khó.
Sau khi kéo được cô ta vào trong phòng, Đỗ Thừa tiếp tục kéo cô ta vào phòng tắm vì hắn không muốn đánh thức Cố Giai Nghi, tuy rằng lúc này cô đã hôn mê mất hết tri giác rồi.
Trong phòng tắm, Đỗ Thừa tiện tay trút bỏ chiếc khăn tắm đang quấn quanh người để lộ bắp thịt của cơ thể hoàn mỹ.
Sau đó Đỗ Thừa vén chiến khen đen che mặt của kẻ đột nhập.
Điều làm Đỗ Thừa bất ngờ là đằng sau lớp khăn che mặt đen ấy là một khuôn mặt trắng nõn nà, lại có nét tinh xảo nhưng trên khuôn mặt vẫn có một nét lạnh lùng, tuy đang hôn mê nhưng vẻ lạnh lùng vẫn toát ra trên nét mặt.
Nhưng Đỗ Thừa không có chút gì tỏ ra thương hoa tiếc ngọc, hắn nhanh chóng tìm một chiếc khăn trói hai tay kẻ đột nhập rồi lục tìm khắp người cô ta.
Đỗ Thừa ra tay không chút khách khí, mặc dù kẻ đột nhập là một cô gái thân hình mềm mại với bộ ngực trắng nõn, Đỗ Thừa đều sờ soạng qua, cuối cùng Đỗ Thừa tìm thấy ở trong chiếc túi kín bên trong bộ y phục màu đen là một tấm ảnh, đó là hắn, Đỗ Thừa.
Nhìn thấy bức ảnh, Đỗ Thừa lập tức hiểu ra mọi chuyện.
Trong tình huống này, Đỗ Thừa càng không thể có ý thương hoa tiếc ngọc, cũng không cần phải khách khí gì hết, hắn xả nước vào đầy bồn tắm rồi đẩy cô ta vào trong.
Bị nước lạnh kích thích, kẻ lạ mặt dần dần tỉnh lại. Vừa mở mắt ả đã nhìn thấy một thân hình hoàn mỹ đang xuất hiện trước mặt.
"Cô muốn giết tôi?"
Nhìn kẻ đột nhập đang dần tỉnh lại, Đỗ Thừa hỏi giọng điệu lạnh lùng.
Kẻ lạ mặt không có ý định đáp lại, chỉ nhìn Đỗ Thừa bằng ánh mắt lạnh lùng, không cần nói một lời nào.
"Nói cho tôi, ai sai cô đến giết tôi? Là Hà Diệu Anh hay Đỗ Thanh Vũ?" Đỗ Thừa hỏi thằng.
Kẻ đột nhập vẫn giữ khuôn mặt lạnh lùng, không thèm để ý đến câu hỏi của Đỗ Thừa.
Nhìn dáng vẻ của cô ta, trên khuôn mặt Đỗ Thừa bỗng chốc nở một nụ cười ranh mãnh, rồi hắn nói: "Cô tin không? Tôi có rất nhiều cách buộc cô phải mở miệng, nên tốt nhất là cô nên hợp tác với tôi một chút, nếu không đừng trách tôi nặng tay".
Đồng tử kẻ đột nhập co rụt lại, rõ ràng có chút sợ hãi nhưng cô ta vẫn cắn chặt răng không hé nửa lời.
Đỗ Thừa không do dự, hắn đứng lên bước ra ngoài cửa, sau khi quay lại hắn mang theo một chiếc máy quay phim.
Chiếc máy quay phim này hoàn toàn mới, là của Cố Tư Hân mua tặng Đỗ Thừa, chỉ là Đỗ Thừa chưa từng dùng qua, nhưng lần này thì có chỗ cần dùng rồi.
"Thế nào? Giờ hối hận vẫn còn kịp đấy" Đỗ Thừa khởi động máy quay phim rồi quay lại hỏi một cách lạnh nhạt.
Kẻ đột nhập như muốn nói rồi lại thôi, nhất định chịu đến cùng.
Nhìn thấy cô ta như vậy, Đỗ Thừa không do dự gì nữa, sau khi đặt máy quay phim sang bên cạnh, hắn cúi người xuống rồi bắt đầu cởi y phục của cô ta.
Lúc này cô ta lộ vẻ kinh hoàng khiếp sợ nhưng vẫn nhất định không chịu nói ra.
"Xoẹt".
Tiếng bộ quần áo bị đứt lìa nghe rõ mồn một, chiếc áo cô ta mặc đang bị Đỗ Thừa xé ra làm đôi, từng mảng cơ thể nõn nà lộ ra trước mắt anh.
Tuy thân hình cô ta nhỏ nhắn nhưng vô cùng gợi cảm, chiếc áo ngực hoa văn màu đen để lấp ló khe ngực trông vô cùng mê người.
Nhưng Đỗ Thừa không có ý ngắm nhìn tán thưởng, vì lúc này tay Đỗ Thừa đã tiến đên thân dưới của cô ta rồi.
"Không được, tôi nói".
Ở tình huống rõ ràng thế này, cô ta không còn cách nào tiếp tục nhẫn nhịn được nữa, khuôn mặt trắng bệch sợ hãi.
Đỗ Thừa nghe thấy cô ta cuối cùng cũng đã chịu mở mồm thì không có ý tiếp tục nữa, vì lúc này không cần nữa rồi.
Có Bành Vịnh Hoa bên cạnh Cố Tư Hân, Đỗ Thừa cũng cảm thấy yên tâm, còn anh đang phải hết sức tập trung vào đòn phản công với nhà họ Đỗ.
Đỗ Thừa muốn xem xem nhà họ Đỗ còn thủ đoạn gì nữa.
Đỗ Thừa biết ở tình huống này, nhà họ Đỗ không thể động đến công ty liên doanh điện tử, mà công ty điện tử Vinh Hân vẫn chưa xây xong, chỉ còn xí nghiệp Dược Trung Tín.
Cho nên, nhà họ Đỗ chỉ có hai sự lựa chọn, một là hắc đạo, hai là dùng quyền lực đang có trong tay.
Về hắc đạo thì Đỗ Thừa không lo, còn về quyền lực thì hắn lại càng không lo, vì hắn có nhà họ Diệp chống lưng, sao Đỗ Thừa có thể sợ nhà họ Đỗ.
Quan trọng là đến việc của Cố Tư Hân cũng được giải quyết, Đỗ Thừa không còn yếu điểm nào nữa rồi.
Ở tình huống này, điều Đỗ Thừa muốn là đợi, Đỗ Thừa muốn lợi dụng xí nghiệp Dược Trung Tín trực tiếp giáng đòn nhà họ Đỗ, không để cho họ bất cứ cơ hội nào.
Đêm đến, Đỗ Thừa cùng Cố Giai Nghi nằm thoải mái trên chiếc giường lớn, mấy người Cố Tư Hân đi rồi, Cố Giai Nghi lại một lần nữa không thoát được móng vuốt Đỗ Thừa.
Sau sáu lần lên đến đỉnh điềm, Cố Giai Nghi mệt thiếp đi lúc nào.
Đỗ Thừa cũng chìm vào giấc mộng, chỉ là trong giấc mộng Đỗ Thừa bừng tỉnh hai mắt, ánh mắt tràn ngập vẻ lạnh lùng.
Vì Đỗ Thừa nghe thấy tiếng bước chân rất nhỏ, nhưng không phải là người trong khu biệt thự số 15 này.
Đỗ Thừa lắng nghe một cách sợ hãi, tiếng bước chân của mỗi người trong khu biệt thự này anh điều rất rõ nhưng âm thanh này chắc chắn là của một người lạ mặt.
Hơn nữa tiếng bước chân rất nhỏ, chắc chắn thân thủ không bình thường.
Nên chỉ cần nghe thấy tiếng bước chân, Đỗ Thừa biết mình phải làm gì, điều này khiến trong ánh mắt Đỗ Thừa có chút lạnh lùng.
Đỗ Thừa nhẹ nhàng rời Cố Giai Nghi, Đỗ Thừa không có cơ hội mặc quần áo vì tiếng bước chân đã đến gần phía ngoài cửa sổ phòng ngủ rồi.
Nhẹ nhàng kéo chăn đăp lên người Cố Giai Nghi, Đỗ Thừa xoay người lao thật nhanh ra phía cửa sổ, rồi áp sát thân mình vào tường, không để phát ra một chút âm thanh nào.
Bình thường cửa sổ này lúc nào cũng mở, rất rõ ràng kẻ lạ mắt muốn đột nhập vào từ chiếc cửa sổ này.
Nếu như thính lực của Đỗ Thừa không được nâng cao, chắc chán không thể phát hiện ra âm thanh lạ, điều này khiến ánh mắt Đỗ Thừa càng tập trung, vì Đỗ Thừa biết nhà họ Đỗ muốn mưu sát hắn.
Vốn dĩ Đỗ Thừa cho rằng Hà Diệu Anh nghĩ tới dòng máu đang chảy trong cơ thể hắn mà không dùng tới bước này, nhưng ngay lúc này đây, hiển nhiên dự liệu của Đỗ Thừa là sai rồi, mụ đàn bà như vô cùng độc ác như Hà Diệu Anh sao có thể để ý đến thân tình mà nói.
Quả nhiên, ngay lúc Đỗ Thừa núp sát vào tường, một bóng đen xuất hiện ở ngay cửa sổ.
Tên lạ mặt mặc một bộ quần áo màu đen kín mít, trên đầu cũng trùm một chiềc khăn đen, nhưng chỉ cần nhìn qua là Đỗ Thừa nhận biết ra ngay đây là một người con gái nhỏ nhắn lanh lợi.
Sau khi bóng đen xuất hiện, ả không lập tức đột nhập ngay mà nhìn bao quát xung quanh, đặc biệt nhìn lên giường thấy có một cô gái đang nằm, nhẹ nhàng rút ra một chiếc ống màu đen, thổi nhẹ một luồng khí qua cửa sổ, một làn khói trắng tràn ngập khắp gian phòng.
Đỗ Thừa chỉ bị hít một hơi mà đã cảm thấy vô cùng buồn ngủ, lúc này anh lập tức để Hân nhi điều khiển cơ thể ở trạng thái tỉnh táo nhất.
Cố Giai Nghi nằm ngủ thiếp đi trên giường, càng ngủ càng sâu.
Kẻ lạ mặt vốn không ngờ rằng Đỗ Thừa đang núp bên tường, tựa như Đỗ Thừa đang nằm trên giường ngủ say rồi, lúc này cô ta mới xoay người trèo qua cửa sổ đột nhập vào trong phòng.
Đúng như Đỗ Thừa đã dự đoán, lúc cô ta đang trèo qua cửa sổ, Đỗ Thừa đã động.
Nhanh như tên bắn, Đỗ Thừa lao về phía bóng đen, ở tình huống này đối phương trở tay không kịp, Đỗ Thừa lập tức giáng một đòn vào gáy cô ta.
Bóng đen không có cách nào chống cự, lập tức ngất lịm đi.
Rõ ràng cô ta không nghĩ tới Đỗ Thừa đã nấp sang một bên, hơn nữa lại theo dõi cô ta.
Sau khi đánh ngất cô ta, Đỗ Thừa kéo cô ta từ cửa sổ vào trong phòng.
Người mặc đồ đen rất nhẹ, chắc chỉ khoảng trên 40 kg, nên với Đỗ Thừa, việc kéo cô ta vào trong không khó.
Sau khi kéo được cô ta vào trong phòng, Đỗ Thừa tiếp tục kéo cô ta vào phòng tắm vì hắn không muốn đánh thức Cố Giai Nghi, tuy rằng lúc này cô đã hôn mê mất hết tri giác rồi.
Trong phòng tắm, Đỗ Thừa tiện tay trút bỏ chiếc khăn tắm đang quấn quanh người để lộ bắp thịt của cơ thể hoàn mỹ.
Sau đó Đỗ Thừa vén chiến khen đen che mặt của kẻ đột nhập.
Điều làm Đỗ Thừa bất ngờ là đằng sau lớp khăn che mặt đen ấy là một khuôn mặt trắng nõn nà, lại có nét tinh xảo nhưng trên khuôn mặt vẫn có một nét lạnh lùng, tuy đang hôn mê nhưng vẻ lạnh lùng vẫn toát ra trên nét mặt.
Nhưng Đỗ Thừa không có chút gì tỏ ra thương hoa tiếc ngọc, hắn nhanh chóng tìm một chiếc khăn trói hai tay kẻ đột nhập rồi lục tìm khắp người cô ta.
Đỗ Thừa ra tay không chút khách khí, mặc dù kẻ đột nhập là một cô gái thân hình mềm mại với bộ ngực trắng nõn, Đỗ Thừa đều sờ soạng qua, cuối cùng Đỗ Thừa tìm thấy ở trong chiếc túi kín bên trong bộ y phục màu đen là một tấm ảnh, đó là hắn, Đỗ Thừa.
Nhìn thấy bức ảnh, Đỗ Thừa lập tức hiểu ra mọi chuyện.
Trong tình huống này, Đỗ Thừa càng không thể có ý thương hoa tiếc ngọc, cũng không cần phải khách khí gì hết, hắn xả nước vào đầy bồn tắm rồi đẩy cô ta vào trong.
Bị nước lạnh kích thích, kẻ lạ mặt dần dần tỉnh lại. Vừa mở mắt ả đã nhìn thấy một thân hình hoàn mỹ đang xuất hiện trước mặt.
"Cô muốn giết tôi?"
Nhìn kẻ đột nhập đang dần tỉnh lại, Đỗ Thừa hỏi giọng điệu lạnh lùng.
Kẻ lạ mặt không có ý định đáp lại, chỉ nhìn Đỗ Thừa bằng ánh mắt lạnh lùng, không cần nói một lời nào.
"Nói cho tôi, ai sai cô đến giết tôi? Là Hà Diệu Anh hay Đỗ Thanh Vũ?" Đỗ Thừa hỏi thằng.
Kẻ đột nhập vẫn giữ khuôn mặt lạnh lùng, không thèm để ý đến câu hỏi của Đỗ Thừa.
Nhìn dáng vẻ của cô ta, trên khuôn mặt Đỗ Thừa bỗng chốc nở một nụ cười ranh mãnh, rồi hắn nói: "Cô tin không? Tôi có rất nhiều cách buộc cô phải mở miệng, nên tốt nhất là cô nên hợp tác với tôi một chút, nếu không đừng trách tôi nặng tay".
Đồng tử kẻ đột nhập co rụt lại, rõ ràng có chút sợ hãi nhưng cô ta vẫn cắn chặt răng không hé nửa lời.
Đỗ Thừa không do dự, hắn đứng lên bước ra ngoài cửa, sau khi quay lại hắn mang theo một chiếc máy quay phim.
Chiếc máy quay phim này hoàn toàn mới, là của Cố Tư Hân mua tặng Đỗ Thừa, chỉ là Đỗ Thừa chưa từng dùng qua, nhưng lần này thì có chỗ cần dùng rồi.
"Thế nào? Giờ hối hận vẫn còn kịp đấy" Đỗ Thừa khởi động máy quay phim rồi quay lại hỏi một cách lạnh nhạt.
Kẻ đột nhập như muốn nói rồi lại thôi, nhất định chịu đến cùng.
Nhìn thấy cô ta như vậy, Đỗ Thừa không do dự gì nữa, sau khi đặt máy quay phim sang bên cạnh, hắn cúi người xuống rồi bắt đầu cởi y phục của cô ta.
Lúc này cô ta lộ vẻ kinh hoàng khiếp sợ nhưng vẫn nhất định không chịu nói ra.
"Xoẹt".
Tiếng bộ quần áo bị đứt lìa nghe rõ mồn một, chiếc áo cô ta mặc đang bị Đỗ Thừa xé ra làm đôi, từng mảng cơ thể nõn nà lộ ra trước mắt anh.
Tuy thân hình cô ta nhỏ nhắn nhưng vô cùng gợi cảm, chiếc áo ngực hoa văn màu đen để lấp ló khe ngực trông vô cùng mê người.
Nhưng Đỗ Thừa không có ý ngắm nhìn tán thưởng, vì lúc này tay Đỗ Thừa đã tiến đên thân dưới của cô ta rồi.
"Không được, tôi nói".
Ở tình huống rõ ràng thế này, cô ta không còn cách nào tiếp tục nhẫn nhịn được nữa, khuôn mặt trắng bệch sợ hãi.
Đỗ Thừa nghe thấy cô ta cuối cùng cũng đã chịu mở mồm thì không có ý tiếp tục nữa, vì lúc này không cần nữa rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.