Chương 2: Chiếc nhẫn kỳ quái
Phạ Lãnh Đích Hỏa Diễm
21/02/2013
Buổi chiều chỉ có một tiết tổng hợp, ba lớp khoa kỹ thuật máy tính học chung với nhau, để tránh Đỗ Vân Long và Cố Tư Hân, Đỗ Thừa cố ý ngồi trong một góc khuất của phòng máy.
Vào tiết học, Đỗ Thừa thấy Cố Tư Hân thi thoảng lại ngó nghiêng tìm hắn, mỗi lần cô nhìn quanh, hắn liền nấp sau tấm vách ngăn bàn máy tính.
Đỗ Vân Long ngồi bên cạnh Cố Tư Hân, gã dường như đã phát hiện ra vị trí của Đỗ Thừa, nên không biết cố ý hay vô tình lại che khuất một phần tầm nhìn của cô. Vì vậy cho tới lúc hết tiết, cô vẫn chưa tìm thấy chỗ ngồi của Đỗ Thừa.
Sau khi tan học, Đỗ Thừa không vội rời khỏi phòng mà tiếp tục ngồi lại. Vì là hắn không có máy tính riêng, phòng máy của khoa đã trở thành nơi duy nhất hắn có thể sử dụng máy tính, thế nên sau khi hết tiết, hắn thường nán lại trong phòng cho đến lúc quản lý tòa nhà cắt cầu dao mới chịu ra về.
Khi Đỗ Thừa rời khỏi học viện, sắc trời dần chuyển tối, đúng sáu giờ bóng đèn hai bên đường cùng bật, Đỗ Thừa vai khoác chiếc ba lô để ở học viện từ sáng sớm, chân bước về phía bệnh viện hàng đầu tại thành phố F.
Đỗ Thừa đến bệnh viện hàng đầu trong thành phố là vì mẹ hắn, Lý Trân, người thân nhất của hắn, đang nằm ở đó.
Năm Đỗ Thừa mười bảy tuổi, mẹ hắn gặp phải một vụ tai nạn xe cộ nên trở thành người thực vật, bà đã nằm trên giường bệnh suốt bốn năm trời mà vẫn chưa có dấu hiệu tỉnh lại.
Khoản phí chữa trị do Đỗ gia chi trả, bởi đây không phải là một số tiền Đỗ Thừa có thể gánh vác, thế cho nên khi Đỗ Vân Long cười nhạo, hắn chỉ có thể lựa chọn im lặng. Đấy là lần duy nhất Đỗ Thừa xin tiền Đỗ gia, hoặc có thể nói, là lần duy nhất xin tiền người cha cũng rất đáng thương của hắn.
Mua ít đồ ăn ở nhà ăn bệnh viện xong, Đỗ Thừa đi thang máy lên thẳng tầng mười sáu.
Vì có Đỗ gia ra mặt, phía bệnh viện bố trí cho mẹ Đỗ Thừa một phòng riêng và một y tá.
Khi Đỗ Thừa đẩy cửa vào, y tá kia đang cầm một chiếc khăn dấp nước ấm lau mặt cho mẹ hắn, động tác vô cùng nhẹ nhàng chu đáo.
Y tá này tên Tô Tuệ, là một y tá có thâm niên công tác, làm người cẩn thận, có trách nhiệm, bốn năm qua đã hết lòng hết dạ chăm sóc cho mẹ Đỗ Thừa.
"Đỗ Thừa, cháu tới rồi à."
Thấy Đỗ Thừa đẩy cửa bước vào, Tô Tuệ lên tiếng gọi, trên khuôn mặt in vài nếp nhăn nở một nụ cười đầy quan tâm.
"Dì Tuệ, dì vẫn chưa tan ca sao?" Đỗ Thừa mỉm cười chào, chỉ khi gặp người của Đỗ gia, hắn mới tỏ ra lạnh lùng.
"Ừ, chuẩn bị đây, dì nghĩ cháu sắp tới, với lại cũng chẳng có chuyện gì, nên đợi cháu đến rồi mới về." Tô Tuệ vò sạch chiếc khăn mặt, bà nhìn thoáng qua hộp thức ăn trong tay Đỗ Thừa, cau mày nói: "Sao lại ăn đồ ăn nhanh, tuổi cháu không ăn thức ăn bổ dưỡng thì sao được, với lại còn phải đi học nữa. Hay vậy đi, dì mời cháu ra ngoài ăn chút gì đó tẩm bổ cơ thể."
"Không cần đâu dì Tuệ, để lần sau đi ạ, cháu sắp phải về rồi." Đỗ Thừa biết rõ gia cảnh của Tô Tuệ, nói nghèo thì không nghèo, nhưng cũng chẳng thuộc loại giàu sang gì, bà còn có hai đứa con đang đi học, một đại học, một THPT, có rất nhiều việc cần dùng đến tiền.
Tô Tuệ dường như biết Đỗ Thừa đang nghĩ gì, bà nhìn hắn với vẻ trìu mến nói: "Ngốc, ăn một bữa cơm tốn bao nhiêu tiền đâu, thôi thì thế này vậy, ngày mai dì sẽ lấy ít đồ bổ ở nhà đến cho cháu."
Đỗ Thừa biết Tô Tuệ vẫn luôn đối xử với hắn như con cái trong nhà, ngày thường hay mang thức ăn đến cho hắn, căn bản không cho phép từ chối, cho nên hắn chỉ có thể gật đầu đồng ý.
Thấy Đỗ Thừa gật đầu, Tô Tuệ mới hài lòng đẩy xe hộ lý đi ra ngoài.
Đỗ Thừa giải quyết bữa trưa chỉ bằng hai đũa, rửa qua loa mặt mũi trong phòng vệ sinh xong, hắn ngồi xuống bên cạnh giường bệnh của mẹ.
Từ sau khi mẹ Đỗ Thừa trở thành người thực vật, Đỗ Thừa vẫn luôn tìm kiếm phương pháp có thể đánh thức tri giác cho bà. Trong đó cách duy nhất hắn có thể thực hiện là chuyện trò, dùng tình thân để thức tỉnh bà, thế nên mỗi ngày hắn đều dành ra ít thời gian để đến bệnh viện.
"Mẹ, hôm nay con lại bị đuổi việc, Đỗ Vân Long vẫn vậy, chỉ cần con tìm được công việc mới thì gã sẽ là người đầu tiên đứng ra phá đám."
"Ở thành phố F này Đỗ gia quyền cao thế mạnh, ai chẳng sợ thế lực bọn họ. Mà cũng phải cảm ơn Đỗ Vân Long, cảm ơn cái tính tự cho mình là thông minh của gã, làm sao gã biết được chính vì có gã ra mặt nên những ông chủ đuổi việc con đều trả tiền công đầy đủ, thậm chí là trả nhiều quá mức cần thiết..."
"Còn nữa, mẹ còn nhớ cô gái con nói với mẹ lần trước không, cô ấy tên là Cố Tư Hân. Thật ra con rất thích Tư Hân, nụ cười của cô ấy khiến con cảm thấy trong lòng thật ấm áp."
"Mẹ, hôm nay Tư Hân mời con đến tham dự tiệc mừng sinh nhật cô ấy, con thực sự rất muốn đi, thực sự..."
"Có điều con vẫn từ chối lời mời của Tư Hân, bởi vì con biết, con và cô ấy không phải người thuộc cùng một thế giới, ít nhất là bây giờ không phải. Gia cảnh của Tư Hân không hề kém cạnh Đỗ gia, con chỉ là một thằng nghèo kiết xác, nếu đến bữa tiệc sẽ làm mất mặt cô ấy."
Nhắc tới Cố Tư Hân, vẻ mặt Đỗ Thừa có phần chán nản, thất vọng, cũng may những chuyện gặp phải trong quá khứ đã rèn luyện hắn trở nên kiên cường.
"Mẹ, bao giờ mẹ mới có thể tỉnh lại. Nếu mẹ tỉnh lại, chúng ta sẽ dọn đến một nơi khác sống, chúng ta không động được vào Đỗ gia thì có thể tránh họ. Đợi sau khi mẹ tỉnh, hai mẹ con ta sẽ đi Đại Lý, ở Đại Lý thật sự rất đẹp..."
Đỗ Thừa vừa thủ thỉ vừa lấy tay xoa bóp cơ tay cho mẹ, đợi lúc hắn nói hết chuyện, mới phát hiện đã hơn hai giờ trôi qua, hắn nhẹ nhàng tắt đèn, xách ba lô ra khỏi phòng bệnh.
▂▂▂
Đỗ Thừa hiện đang sống tại một khu nhà cũ tên Thượng Bộ Đình nằm ở ngoại ô thành phố, chỗ đó kiến trúc đều là nhà gỗ cổ xưa, là khu vực già đời nhất thành phố F.
Thượng Bộ Đình cách bệnh viện và học viện Phủ Thiên rất xa, đi bộ phải mất ít nhất mười lăm hai mươi phút, giữa đường còn bị cắt bởi một con sông chảy quanh thành phố vừa dài vừa rộng. Con sông này đã tách Thượng Bộ Đình già nua và phố phường hiện đại náo nhiệt ra làm hai phần riêng biệt.
Hai bờ con sông, một bên đèn đuốc sáng trưng, người đi kẻ lại tấp nập, xe cộ như con thoi; một bên tăm tối, ngoài mấy ngọn đèn phát ra thứ ánh sáng vàng vọt thì ngay cả một bóng người đi đường cũng chẳng thấy.
Đỗ Thừa mỗi ngày đều đi, về qua con đường này một lần, mặc dù đèn đóm tù mù nhưng hắn rất thuộc đường, chỉ cần theo con sông đi về phía trước, đến cuối đường chính là Thượng Bộ Đình.
Bước trên con đường xi măng dọc bờ sông như bao ngày khác, Đỗ Thừa nhớ lại bộ dạng của Cố Tư Hân khi mời hắn hôm nay. Bản thân hắn rất muốn đồng ý, nhưng không có cách nào, hắn bây giờ còn chẳng có nổi lấy một bộ đồ nghiêm chỉnh để mặc vào những dịp trang trọng, thì còn nói gì tới việc tham gia tiệc hội.
Hắn cười buồn, lắc lắc đầu như muốn xua tan sự khổ sở trong tâm trí.
Đúng lúc đó, Đỗ Thừa bỗng cảm thấy trên đầu đau nhói, giống như bị vật cứng gì đó đập trúng.
Bị đau, hắn vội đưa tay lên sờ đầu, có cảm giác ấm ấm ướt ướt, hắn bỏ tay xuống nhìn, thì ra là máu.
"Có ai đó ném mình chăng?"
Suy nghĩ đầu tiên của Đỗ Thừa chính là có ai đó đang trêu chọc, hoặc là đang muốn gây sự với hắn. Hắn là một người què, ngày thường hay có mấy thằng nhóc nghịch ngợm lấy gạch đá ném hắn, thậm chí là cả thanh niên, hắn đã quá quen với việc này rồi.
Có điều khi hắn nhìn quanh một vòng, lại phát hiện thấy cả bờ sông chẳng có lấy một bóng quỷ chứ đừng nói tới là bóng người.
Không tìm được thủ phạm, vậy đành tìm "Hung khí", Đỗ Thừa đưa mắt nhìn xuống mặt đường trải xi măng gồ ghề. Chẳng mấy chốc, hắn đã tìm thấy "Hung khí" đập trúng đầu mình đang nằm ở một chỗ phía trước, cách khoảng hai mét.
Đó là một cái nhẫn màu đen, nằm trong bóng tối khó mà phát hiện ra được, cũng may mặt đường coi như sạch sẽ, nên Đỗ Thừa mới có thể tìm ra.
Kiểu dáng chiếc nhẫn rất lạ, hình thoi góc cạnh, cả thân màu đen nhánh, khác hoàn toàn những chiếc nhẫn màu vàng màu bạc thường thấy, gợi một cảm giác cực kỳ thần bí.
Đỗ Thừa nhặt chiếc nhẫn lên, hắn nhận thấy nó âm ấm giống như ôn ngọc, không hề có chút cảm giác lạnh lẽo của kim loại. Trên thân nhẫn còn được khắc những đường vân nhỏ tí, chúng chạy loằng ngoặng, liên kết chằng chịt trông như một mạch điện.
"Đây là kiểu nhẫn quái gì thế này?"
Đỗ Thừa ngó nghiêng chung quanh, sau khi xác định là không có ai, hắn mới lẩm bẩm lấy làm khó hiểu.
Bị lòng hiếu kỳ thôi thúc, hắn quan sát cẩn thận chiếc nhẫn trong tay một lần, sau đó đeo nó vào ngón trỏ tay trái.
Ngay lúc Đỗ Thừa vừa đeo chiếc nhẫn, hắn bỗng có cảm giác mặt trong của nó giấu vô số thứ nhỏ li ti và nhọn như đầu kim, chúng đâm sâu vào ngón tay, cơn đau khiến hắn suýt kêu thành tiếng.
Đỗ Thừa cảm thấy chiếc nhẫn giống như đang hút máu hắn vậy, hơn nữa càng lúc càng sít chặt vào ngón tay, bất kể hắn rút mạnh thế nào cũng không tháo được nó ra.
Khi Đỗ Thừa còn đang mờ mịt không hiểu, một cảnh tượng kỳ lạ đã xảy ra
Vào tiết học, Đỗ Thừa thấy Cố Tư Hân thi thoảng lại ngó nghiêng tìm hắn, mỗi lần cô nhìn quanh, hắn liền nấp sau tấm vách ngăn bàn máy tính.
Đỗ Vân Long ngồi bên cạnh Cố Tư Hân, gã dường như đã phát hiện ra vị trí của Đỗ Thừa, nên không biết cố ý hay vô tình lại che khuất một phần tầm nhìn của cô. Vì vậy cho tới lúc hết tiết, cô vẫn chưa tìm thấy chỗ ngồi của Đỗ Thừa.
Sau khi tan học, Đỗ Thừa không vội rời khỏi phòng mà tiếp tục ngồi lại. Vì là hắn không có máy tính riêng, phòng máy của khoa đã trở thành nơi duy nhất hắn có thể sử dụng máy tính, thế nên sau khi hết tiết, hắn thường nán lại trong phòng cho đến lúc quản lý tòa nhà cắt cầu dao mới chịu ra về.
Khi Đỗ Thừa rời khỏi học viện, sắc trời dần chuyển tối, đúng sáu giờ bóng đèn hai bên đường cùng bật, Đỗ Thừa vai khoác chiếc ba lô để ở học viện từ sáng sớm, chân bước về phía bệnh viện hàng đầu tại thành phố F.
Đỗ Thừa đến bệnh viện hàng đầu trong thành phố là vì mẹ hắn, Lý Trân, người thân nhất của hắn, đang nằm ở đó.
Năm Đỗ Thừa mười bảy tuổi, mẹ hắn gặp phải một vụ tai nạn xe cộ nên trở thành người thực vật, bà đã nằm trên giường bệnh suốt bốn năm trời mà vẫn chưa có dấu hiệu tỉnh lại.
Khoản phí chữa trị do Đỗ gia chi trả, bởi đây không phải là một số tiền Đỗ Thừa có thể gánh vác, thế cho nên khi Đỗ Vân Long cười nhạo, hắn chỉ có thể lựa chọn im lặng. Đấy là lần duy nhất Đỗ Thừa xin tiền Đỗ gia, hoặc có thể nói, là lần duy nhất xin tiền người cha cũng rất đáng thương của hắn.
Mua ít đồ ăn ở nhà ăn bệnh viện xong, Đỗ Thừa đi thang máy lên thẳng tầng mười sáu.
Vì có Đỗ gia ra mặt, phía bệnh viện bố trí cho mẹ Đỗ Thừa một phòng riêng và một y tá.
Khi Đỗ Thừa đẩy cửa vào, y tá kia đang cầm một chiếc khăn dấp nước ấm lau mặt cho mẹ hắn, động tác vô cùng nhẹ nhàng chu đáo.
Y tá này tên Tô Tuệ, là một y tá có thâm niên công tác, làm người cẩn thận, có trách nhiệm, bốn năm qua đã hết lòng hết dạ chăm sóc cho mẹ Đỗ Thừa.
"Đỗ Thừa, cháu tới rồi à."
Thấy Đỗ Thừa đẩy cửa bước vào, Tô Tuệ lên tiếng gọi, trên khuôn mặt in vài nếp nhăn nở một nụ cười đầy quan tâm.
"Dì Tuệ, dì vẫn chưa tan ca sao?" Đỗ Thừa mỉm cười chào, chỉ khi gặp người của Đỗ gia, hắn mới tỏ ra lạnh lùng.
"Ừ, chuẩn bị đây, dì nghĩ cháu sắp tới, với lại cũng chẳng có chuyện gì, nên đợi cháu đến rồi mới về." Tô Tuệ vò sạch chiếc khăn mặt, bà nhìn thoáng qua hộp thức ăn trong tay Đỗ Thừa, cau mày nói: "Sao lại ăn đồ ăn nhanh, tuổi cháu không ăn thức ăn bổ dưỡng thì sao được, với lại còn phải đi học nữa. Hay vậy đi, dì mời cháu ra ngoài ăn chút gì đó tẩm bổ cơ thể."
"Không cần đâu dì Tuệ, để lần sau đi ạ, cháu sắp phải về rồi." Đỗ Thừa biết rõ gia cảnh của Tô Tuệ, nói nghèo thì không nghèo, nhưng cũng chẳng thuộc loại giàu sang gì, bà còn có hai đứa con đang đi học, một đại học, một THPT, có rất nhiều việc cần dùng đến tiền.
Tô Tuệ dường như biết Đỗ Thừa đang nghĩ gì, bà nhìn hắn với vẻ trìu mến nói: "Ngốc, ăn một bữa cơm tốn bao nhiêu tiền đâu, thôi thì thế này vậy, ngày mai dì sẽ lấy ít đồ bổ ở nhà đến cho cháu."
Đỗ Thừa biết Tô Tuệ vẫn luôn đối xử với hắn như con cái trong nhà, ngày thường hay mang thức ăn đến cho hắn, căn bản không cho phép từ chối, cho nên hắn chỉ có thể gật đầu đồng ý.
Thấy Đỗ Thừa gật đầu, Tô Tuệ mới hài lòng đẩy xe hộ lý đi ra ngoài.
Đỗ Thừa giải quyết bữa trưa chỉ bằng hai đũa, rửa qua loa mặt mũi trong phòng vệ sinh xong, hắn ngồi xuống bên cạnh giường bệnh của mẹ.
Từ sau khi mẹ Đỗ Thừa trở thành người thực vật, Đỗ Thừa vẫn luôn tìm kiếm phương pháp có thể đánh thức tri giác cho bà. Trong đó cách duy nhất hắn có thể thực hiện là chuyện trò, dùng tình thân để thức tỉnh bà, thế nên mỗi ngày hắn đều dành ra ít thời gian để đến bệnh viện.
"Mẹ, hôm nay con lại bị đuổi việc, Đỗ Vân Long vẫn vậy, chỉ cần con tìm được công việc mới thì gã sẽ là người đầu tiên đứng ra phá đám."
"Ở thành phố F này Đỗ gia quyền cao thế mạnh, ai chẳng sợ thế lực bọn họ. Mà cũng phải cảm ơn Đỗ Vân Long, cảm ơn cái tính tự cho mình là thông minh của gã, làm sao gã biết được chính vì có gã ra mặt nên những ông chủ đuổi việc con đều trả tiền công đầy đủ, thậm chí là trả nhiều quá mức cần thiết..."
"Còn nữa, mẹ còn nhớ cô gái con nói với mẹ lần trước không, cô ấy tên là Cố Tư Hân. Thật ra con rất thích Tư Hân, nụ cười của cô ấy khiến con cảm thấy trong lòng thật ấm áp."
"Mẹ, hôm nay Tư Hân mời con đến tham dự tiệc mừng sinh nhật cô ấy, con thực sự rất muốn đi, thực sự..."
"Có điều con vẫn từ chối lời mời của Tư Hân, bởi vì con biết, con và cô ấy không phải người thuộc cùng một thế giới, ít nhất là bây giờ không phải. Gia cảnh của Tư Hân không hề kém cạnh Đỗ gia, con chỉ là một thằng nghèo kiết xác, nếu đến bữa tiệc sẽ làm mất mặt cô ấy."
Nhắc tới Cố Tư Hân, vẻ mặt Đỗ Thừa có phần chán nản, thất vọng, cũng may những chuyện gặp phải trong quá khứ đã rèn luyện hắn trở nên kiên cường.
"Mẹ, bao giờ mẹ mới có thể tỉnh lại. Nếu mẹ tỉnh lại, chúng ta sẽ dọn đến một nơi khác sống, chúng ta không động được vào Đỗ gia thì có thể tránh họ. Đợi sau khi mẹ tỉnh, hai mẹ con ta sẽ đi Đại Lý, ở Đại Lý thật sự rất đẹp..."
Đỗ Thừa vừa thủ thỉ vừa lấy tay xoa bóp cơ tay cho mẹ, đợi lúc hắn nói hết chuyện, mới phát hiện đã hơn hai giờ trôi qua, hắn nhẹ nhàng tắt đèn, xách ba lô ra khỏi phòng bệnh.
▂▂▂
Đỗ Thừa hiện đang sống tại một khu nhà cũ tên Thượng Bộ Đình nằm ở ngoại ô thành phố, chỗ đó kiến trúc đều là nhà gỗ cổ xưa, là khu vực già đời nhất thành phố F.
Thượng Bộ Đình cách bệnh viện và học viện Phủ Thiên rất xa, đi bộ phải mất ít nhất mười lăm hai mươi phút, giữa đường còn bị cắt bởi một con sông chảy quanh thành phố vừa dài vừa rộng. Con sông này đã tách Thượng Bộ Đình già nua và phố phường hiện đại náo nhiệt ra làm hai phần riêng biệt.
Hai bờ con sông, một bên đèn đuốc sáng trưng, người đi kẻ lại tấp nập, xe cộ như con thoi; một bên tăm tối, ngoài mấy ngọn đèn phát ra thứ ánh sáng vàng vọt thì ngay cả một bóng người đi đường cũng chẳng thấy.
Đỗ Thừa mỗi ngày đều đi, về qua con đường này một lần, mặc dù đèn đóm tù mù nhưng hắn rất thuộc đường, chỉ cần theo con sông đi về phía trước, đến cuối đường chính là Thượng Bộ Đình.
Bước trên con đường xi măng dọc bờ sông như bao ngày khác, Đỗ Thừa nhớ lại bộ dạng của Cố Tư Hân khi mời hắn hôm nay. Bản thân hắn rất muốn đồng ý, nhưng không có cách nào, hắn bây giờ còn chẳng có nổi lấy một bộ đồ nghiêm chỉnh để mặc vào những dịp trang trọng, thì còn nói gì tới việc tham gia tiệc hội.
Hắn cười buồn, lắc lắc đầu như muốn xua tan sự khổ sở trong tâm trí.
Đúng lúc đó, Đỗ Thừa bỗng cảm thấy trên đầu đau nhói, giống như bị vật cứng gì đó đập trúng.
Bị đau, hắn vội đưa tay lên sờ đầu, có cảm giác ấm ấm ướt ướt, hắn bỏ tay xuống nhìn, thì ra là máu.
"Có ai đó ném mình chăng?"
Suy nghĩ đầu tiên của Đỗ Thừa chính là có ai đó đang trêu chọc, hoặc là đang muốn gây sự với hắn. Hắn là một người què, ngày thường hay có mấy thằng nhóc nghịch ngợm lấy gạch đá ném hắn, thậm chí là cả thanh niên, hắn đã quá quen với việc này rồi.
Có điều khi hắn nhìn quanh một vòng, lại phát hiện thấy cả bờ sông chẳng có lấy một bóng quỷ chứ đừng nói tới là bóng người.
Không tìm được thủ phạm, vậy đành tìm "Hung khí", Đỗ Thừa đưa mắt nhìn xuống mặt đường trải xi măng gồ ghề. Chẳng mấy chốc, hắn đã tìm thấy "Hung khí" đập trúng đầu mình đang nằm ở một chỗ phía trước, cách khoảng hai mét.
Đó là một cái nhẫn màu đen, nằm trong bóng tối khó mà phát hiện ra được, cũng may mặt đường coi như sạch sẽ, nên Đỗ Thừa mới có thể tìm ra.
Kiểu dáng chiếc nhẫn rất lạ, hình thoi góc cạnh, cả thân màu đen nhánh, khác hoàn toàn những chiếc nhẫn màu vàng màu bạc thường thấy, gợi một cảm giác cực kỳ thần bí.
Đỗ Thừa nhặt chiếc nhẫn lên, hắn nhận thấy nó âm ấm giống như ôn ngọc, không hề có chút cảm giác lạnh lẽo của kim loại. Trên thân nhẫn còn được khắc những đường vân nhỏ tí, chúng chạy loằng ngoặng, liên kết chằng chịt trông như một mạch điện.
"Đây là kiểu nhẫn quái gì thế này?"
Đỗ Thừa ngó nghiêng chung quanh, sau khi xác định là không có ai, hắn mới lẩm bẩm lấy làm khó hiểu.
Bị lòng hiếu kỳ thôi thúc, hắn quan sát cẩn thận chiếc nhẫn trong tay một lần, sau đó đeo nó vào ngón trỏ tay trái.
Ngay lúc Đỗ Thừa vừa đeo chiếc nhẫn, hắn bỗng có cảm giác mặt trong của nó giấu vô số thứ nhỏ li ti và nhọn như đầu kim, chúng đâm sâu vào ngón tay, cơn đau khiến hắn suýt kêu thành tiếng.
Đỗ Thừa cảm thấy chiếc nhẫn giống như đang hút máu hắn vậy, hơn nữa càng lúc càng sít chặt vào ngón tay, bất kể hắn rút mạnh thế nào cũng không tháo được nó ra.
Khi Đỗ Thừa còn đang mờ mịt không hiểu, một cảnh tượng kỳ lạ đã xảy ra
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.