Chương 6: Cuộc hẹn
Phạ Lãnh Đích Hỏa Diễm
21/02/2013
Với Đỗ Thừa crack phần mềm không phải việc khó.
Tải phần mềm quản lý do công ty linh kiện ô tô kia tải lên xong, Đỗ Thừa liền bảo Hân Nhi chuyển hệ thống của máy tính thành Linux, sau đó bắt đầu tiến hành crack.
Đây là một phần mầm có bảo vệ, mặc dù Đỗ Thừa có thể crack, nhưng sẽ phải mất khá nhiều thời gian.
"Đỗ Thừa thân ái, anh muốn crack chương trình này hả, có cần Hân Nhi giúp đỡ không?"
Nhìn Đỗ Thừa đang dùng PEiD kiểm tra, Hân Nhi đứng ở bên phải màn hình cảm thấy thú vị, liền hỏi Đỗ Thừa với vẻ hưng phấn.
"Ồ, Hân Nhi, em có thể crack phần mềm?"
Nghe Hân Nhi hỏi, Đỗ Thừa hơi bất ngờ hỏi lại, nhưng ngay sau đó hắn nhận ra câu hỏi của mình ngu ngốc tới mức nào. Với khả năng mạnh mẽ của Hân Nhi, crack một phần mềm đơn giản như này là chuyện dễ như trở bàn tay.
"Hừ, anh dám coi thường em, phần mềm đơn giản như vậy, em chỉ cần mất một giây là crack xong."
Nói đến đây, Hân Nhi hơi dẩu môi rồi nói tiếp: "Nếu không phải số liệu có vấn đề, em còn có thể xâm nhập khống chế luôn cả cái liên minh geek này, hừ hừ, tới lúc đó..."
Không thể phủ nhận, Hân Nhi lúc này cười rất gian trá, có điều Đỗ Thừa không hề nghi ngờ lời cô nói.
Đột nhiên trong đầu Đỗ Thừa lóe lên một ý, hắn quay sang hỏi Hân Nhi: "Hân Nhi, như vậy em có thể tự động nhận nhiệm vụ trong liên minh rồi hoàn thành không?"
"Không thành vấn đề, chuyện nhỏ ấy mà." Hân Nhi đầy tự tin nói.
"Vậy tốt lắm, đợi anh hoàn thành nhiệm vụ này xong, em hãy nhận nhiệm vụ tiếp giúp anh nhé, để điểm cống hiến của anh tăng đến ba trăm điểm."
Trình độ của Đỗ Thừa không hề kém, theo hắn tự phỏng đoán, thì trình độ hắn hiện giờ ít nhất cũng có thể đạt tới yêu cầu của geek trung cấp trong liên minh geek, cho nên hắn không thấy thích thú gì với những nhiệm vụ cấp thấp này.
Mà nhiệm vụ treo thưởng trung cấp không những có thể giúp Đỗ Thừa kiếm nhiều tiền hơn, đồng thời cũng giúp hắn tìm được càng nhiều cơ hội nghiên cứu và luyện tập.
▂▂▂
Đợi đến lúc tiết học của Điền Trung Hà kết thúc, Đỗ Thừa mới hoàn thành xong nhiệm vụ vừa nhận, những việc còn lại hắn giao hết cho Hân Nhi giải quyết.
Nhìn Điền Trung Hà trừng mắt với mình một cái rồi mới giận dữ rời đi, Đỗ Thừa chỉ có thể cười khổ.
"Đỗ Thừa, cậu làm sao vậy, có phải đã xảy ra chuyện gì không?"
Cố Tư Hân ra theo sau, cô tới trước mặt Đỗ Thừa, đang chuẩn bị đi, rồi hỏi với vẻ hơi khó hiểu.
Trong ấn tượng của Cố Tư Hân, Đỗ Thừa là một người say mê học tập, đồng thời cũng rất thông minh, cô không thể ngờ hắn lại có một hành động như vừa rồi.
Nhìn Cố Tư Hân, Đỗ Thừa lập tức nhớ lại cảnh vô cùng sôi máu lúc nãy. Mặc dù Hân Nhi chỉ là một nhân vật ảo, nhưng cũng khiến Đỗ Thừa rung động không kém người thật.
"Không có gì đâu, chỉ là mình hơi khó chịu thôi, bây giờ không sao rồi."
Trong tình cảnh như này Đỗ Thừa sao có thể nói ra sự thật, hơn nữa, ánh mắt quan tâm chân thành của cô càng là lý do để Đỗ Thừa xua tan ảo tưởng trong đầu.
Đỗ Thừa không bị sao, dĩ nhiên Cố Tư Hân rất yên tâm, có điều rõ ràng là cô còn có việc khác muốn tìm hắn, cô nói: "Đúng rồi, Đỗ Thừa, ngày mai là thứ bảy, không biết cậu có thời gian không, mình muốn nhờ cậu theo mình tới một nơi."
Nói xong, Cố Tư Hân liền nhìn Đỗ Thừa với vẻ chờ mong.
"Đi đâu vậy?"
Đỗ Thừa không nhận lời ngay lập tức, mà suy nghĩ một chút rồi hỏi lại.
Cố Tư Hân thấy Đỗ Thừa không từ chối thì trên mặt nở một nụ cười ấm áp như gió xuân, cô nói: "Đến lúc đó cậu sẽ biết, yên tâm đi, sẽ không mất nhiều thời gian của cậu đâu, với lại khi ấy cậu có thể rời đi bất cứ lúc nào, cậu thấy sao?"
"Được, vậy mình sẽ chờ điện thoại của cậu." Đỗ Thừa rất thích nụ cười của Cố Tư Hân, nụ cười ấy khiến hắn cảm thấy vô cùng ấm áp.
Khi Đỗ Thừa và Cố Tư Hân đang nói chuyện, có một người đứng lẳng lặng ở sau cánh cửa phòng học, chỉ cách hai người có một bức tường mà thôi.
Người này chính là Đỗ Vân Long, cuộc nói chuyện giữa Cố Tư Hân và Đỗ Thừa đã bị gã nghe thấy hết.
"Hừ..."
Đỗ Vân Long hừ một cái, ánh mắt lạnh như băng: "Nằm mơ! Loại tạp chủng như mày mà cũng muốn hẹn hò với Tư Hân, để xem đến lúc đó tao phá chúng mày như nào."
Bụng nghĩ như vậy, dĩ nhiên Đỗ Vân Long đã có tính toán. Với quyền thế của Đỗ gia ở thành phố F, gã quen biết được không ít nhân vật của tam giáo cửu lưu.
▂▂▂
Đỗ Thừa không hề biết Đỗ Vân Long đang có mưu đồ với mình, sau khi rời khỏi trường học, hắn lập tức đến tới bệnh viện.
Giống như những ngày khác, Đỗ Thừa mua một ít thức ăn trong nhà ăn của bệnh viện làm bữa trưa, rồi đi thang máy lên tầng mười sáu.
"Ủa, Đỗ Thừa, hôm nay sao cháu vui thế?"
Tô Tuệ đang lau người cho mẹ Đỗ Thừa, thấy Đỗ Thừa đi vào, bà liền hỏi với vẻ hơi bất ngờ.
Theo Tô Tuệ biết, Đỗ Thừa là một thanh niên ít nói, nhưng hôm nay nét mặt hắn lại có vẻ vui vui, tuy không rõ ràng lắm nhưng Tô Tuệ vẫn nhìn ra được.
"Vậy ạ?"
Sự vui vẻ này đến từ nội tâm, cho nên chính bản thân Đỗ Thừa cũng không nhận ra.
"Thanh niên thì nên cười nhiều một chút."
Tô Tuệ không nói nhiều về chuyện này, bà coi Đỗ Thừa như con, thấy Đỗ Thừa vui vẻ thì bà cũng vui.
"Lại đây, dì mang cho cháu một nồi canh gà hầm táo đỏ, cháu tới thật đúng lúc, canh hãy còn nóng, cháu mau uống đi." Tô Tuệ dừng việc đang làm lại, sau đó bưng một cái cặp lồng đặt trên mặt bàn ở bên cạnh, vừa nói vừa đưa cho Đỗ Thừa.
"Cảm ơn dì Tuệ."
Đỗ Thừa biết mình có từ chối cũng vô ích, hơn nữa mấy năm gần đây Tô Tuệ cũng nhiều lần mang canh bổ đến cho hắn uống, cho nên hắn không khước từ, cảm ơn một tiếng rồi nhận lấy cặp lồng từ tay Tô Tuệ.
"Được rồi, cháu ăn cơm trước đi, dì cũng về đây."
Tô Tuệ là y tá riêng, vì vậy hơi khác so với y tá bình thường một chút, bà không có thời gian làm việc, kết thúc cố định, nên thường cứ Đỗ Thừa đến là bà có thể về nhà.
"Vâng."
Đỗ Thừa đáp lời, sau đó tiễn Tô Tuệ ra khỏi phòng bệnh, rồi đóng cửa phòng lại.
Canh gà hầm táo đỏ Tô Tuệ mang đến rất ngon, với một người thường chỉ được ăn đồ ăn nhanh đơn giản như Đỗ Thừa thì nó đúng là một món ăn tuyệt vời.
Ăn xong cơm trưa, Đỗ Thừa thu dọn qua loa rồi ngồi xuống bên giường bệnh mát xa cho mẹ theo thường lệ, đồng thời dùng tâm niệm mở màn hình ảo ra.
"Hân Nhi, tình hình thế nào rồi?"
Sau khi Đỗ Thừa crack phần mềm quản lý kia, rồi thu hai trăm đồng và 20 điểm cống hiến xong, hắn liền giao mọi việc còn lại cho Hân Nhi. Tuy mới chỉ qua hơn một giờ, nhưng hắn vẫn rất háo hức mong đợi kết quả công việc của Hân Nhi.
"Ngon rồi, chuyện nhỏ như con thỏ, do em đây ra tay thì chỉ cần mất nửa giờ là xong."
Hình ảnh Hân Nhi xuất hiện trước mắt Đỗ Thừa, trên người cô vẫn là bộ trang phục giống của Cố Tư Hân, chỉ là dáng vẻ khác Cố Tư Hân hoàn toàn. Cố Tư Hân xinh đẹp đáng yêu, còn Hân Nhi, theo đánh giá của Đỗ Thừa, thì giống một con gà mái kiêu ngạo đang ngẩng đầu.
Mặc dù trong lòng đã có sự chuẩn bị trước, nhưng Đỗ Thừa vẫn phải cực kỳ thán phục tốc độ của Hân Nhi. Hắn vội mở không gian cá nhân và tài khoản ngân hàng của mình ra.
Trong không gian cá nhân, Đỗ Thừa thấy rất rõ ràng điểm cống hiến của hắn đã đạt đến ba trăm điểm, chỉ là do chưa tiến hành kiểm tra lên cấp, nên điểm cống hiến không thể tăng thêm nửa điểm.
Còn trong tài khoản ngân hàng, khoản tiền gửi đã từ hơn sáu trăm biến thành hơn ba nghìn. Chỉ mới một giờ, tài khoản ngân hàng của Đỗ Thừa đã có thêm hơn hai nghìn.
Hơn ba nghìn đồng, với Đỗ Thừa thì đây không phải một khoản tiền nhỏ, bởi vì tài khoản của hắn về cơ bản thường ít hơn năm trăm đồng, hơn nữa đó là trong trường hợp hắn thắt lưng buộc bụng.
Có số tiền này, Đỗ Thừa đã có thể đi mua một bộ thiết bị thu năng lượng mặt trời để tiến hành thuật quang cứu.
"Đỗ Thừa, anh mau tiến hành kiểm tra lên cấp đi, nhiệm vụ ở khu nhiệm vụ treo thưởng cấp thấp thực sự quá đơn giản, để em xem thử nhiệm vụ ở khu trung cấp như nào nào."
Hân Nhi ở bên cạnh thúc giục Đỗ Thừa, giao những nhiệm vụ cấp thấp cho cô giải quyết quả thật giống như dùng dao mổ trâu để giết gà.
"Ừ, để anh xin kiểm tra."
Đỗ Thừa gật nhẹ đầu, sau đó gửi thư xin lên cấp cho người quản lý diễn đàn nội bộ.
Tải phần mềm quản lý do công ty linh kiện ô tô kia tải lên xong, Đỗ Thừa liền bảo Hân Nhi chuyển hệ thống của máy tính thành Linux, sau đó bắt đầu tiến hành crack.
Đây là một phần mầm có bảo vệ, mặc dù Đỗ Thừa có thể crack, nhưng sẽ phải mất khá nhiều thời gian.
"Đỗ Thừa thân ái, anh muốn crack chương trình này hả, có cần Hân Nhi giúp đỡ không?"
Nhìn Đỗ Thừa đang dùng PEiD kiểm tra, Hân Nhi đứng ở bên phải màn hình cảm thấy thú vị, liền hỏi Đỗ Thừa với vẻ hưng phấn.
"Ồ, Hân Nhi, em có thể crack phần mềm?"
Nghe Hân Nhi hỏi, Đỗ Thừa hơi bất ngờ hỏi lại, nhưng ngay sau đó hắn nhận ra câu hỏi của mình ngu ngốc tới mức nào. Với khả năng mạnh mẽ của Hân Nhi, crack một phần mềm đơn giản như này là chuyện dễ như trở bàn tay.
"Hừ, anh dám coi thường em, phần mềm đơn giản như vậy, em chỉ cần mất một giây là crack xong."
Nói đến đây, Hân Nhi hơi dẩu môi rồi nói tiếp: "Nếu không phải số liệu có vấn đề, em còn có thể xâm nhập khống chế luôn cả cái liên minh geek này, hừ hừ, tới lúc đó..."
Không thể phủ nhận, Hân Nhi lúc này cười rất gian trá, có điều Đỗ Thừa không hề nghi ngờ lời cô nói.
Đột nhiên trong đầu Đỗ Thừa lóe lên một ý, hắn quay sang hỏi Hân Nhi: "Hân Nhi, như vậy em có thể tự động nhận nhiệm vụ trong liên minh rồi hoàn thành không?"
"Không thành vấn đề, chuyện nhỏ ấy mà." Hân Nhi đầy tự tin nói.
"Vậy tốt lắm, đợi anh hoàn thành nhiệm vụ này xong, em hãy nhận nhiệm vụ tiếp giúp anh nhé, để điểm cống hiến của anh tăng đến ba trăm điểm."
Trình độ của Đỗ Thừa không hề kém, theo hắn tự phỏng đoán, thì trình độ hắn hiện giờ ít nhất cũng có thể đạt tới yêu cầu của geek trung cấp trong liên minh geek, cho nên hắn không thấy thích thú gì với những nhiệm vụ cấp thấp này.
Mà nhiệm vụ treo thưởng trung cấp không những có thể giúp Đỗ Thừa kiếm nhiều tiền hơn, đồng thời cũng giúp hắn tìm được càng nhiều cơ hội nghiên cứu và luyện tập.
▂▂▂
Đợi đến lúc tiết học của Điền Trung Hà kết thúc, Đỗ Thừa mới hoàn thành xong nhiệm vụ vừa nhận, những việc còn lại hắn giao hết cho Hân Nhi giải quyết.
Nhìn Điền Trung Hà trừng mắt với mình một cái rồi mới giận dữ rời đi, Đỗ Thừa chỉ có thể cười khổ.
"Đỗ Thừa, cậu làm sao vậy, có phải đã xảy ra chuyện gì không?"
Cố Tư Hân ra theo sau, cô tới trước mặt Đỗ Thừa, đang chuẩn bị đi, rồi hỏi với vẻ hơi khó hiểu.
Trong ấn tượng của Cố Tư Hân, Đỗ Thừa là một người say mê học tập, đồng thời cũng rất thông minh, cô không thể ngờ hắn lại có một hành động như vừa rồi.
Nhìn Cố Tư Hân, Đỗ Thừa lập tức nhớ lại cảnh vô cùng sôi máu lúc nãy. Mặc dù Hân Nhi chỉ là một nhân vật ảo, nhưng cũng khiến Đỗ Thừa rung động không kém người thật.
"Không có gì đâu, chỉ là mình hơi khó chịu thôi, bây giờ không sao rồi."
Trong tình cảnh như này Đỗ Thừa sao có thể nói ra sự thật, hơn nữa, ánh mắt quan tâm chân thành của cô càng là lý do để Đỗ Thừa xua tan ảo tưởng trong đầu.
Đỗ Thừa không bị sao, dĩ nhiên Cố Tư Hân rất yên tâm, có điều rõ ràng là cô còn có việc khác muốn tìm hắn, cô nói: "Đúng rồi, Đỗ Thừa, ngày mai là thứ bảy, không biết cậu có thời gian không, mình muốn nhờ cậu theo mình tới một nơi."
Nói xong, Cố Tư Hân liền nhìn Đỗ Thừa với vẻ chờ mong.
"Đi đâu vậy?"
Đỗ Thừa không nhận lời ngay lập tức, mà suy nghĩ một chút rồi hỏi lại.
Cố Tư Hân thấy Đỗ Thừa không từ chối thì trên mặt nở một nụ cười ấm áp như gió xuân, cô nói: "Đến lúc đó cậu sẽ biết, yên tâm đi, sẽ không mất nhiều thời gian của cậu đâu, với lại khi ấy cậu có thể rời đi bất cứ lúc nào, cậu thấy sao?"
"Được, vậy mình sẽ chờ điện thoại của cậu." Đỗ Thừa rất thích nụ cười của Cố Tư Hân, nụ cười ấy khiến hắn cảm thấy vô cùng ấm áp.
Khi Đỗ Thừa và Cố Tư Hân đang nói chuyện, có một người đứng lẳng lặng ở sau cánh cửa phòng học, chỉ cách hai người có một bức tường mà thôi.
Người này chính là Đỗ Vân Long, cuộc nói chuyện giữa Cố Tư Hân và Đỗ Thừa đã bị gã nghe thấy hết.
"Hừ..."
Đỗ Vân Long hừ một cái, ánh mắt lạnh như băng: "Nằm mơ! Loại tạp chủng như mày mà cũng muốn hẹn hò với Tư Hân, để xem đến lúc đó tao phá chúng mày như nào."
Bụng nghĩ như vậy, dĩ nhiên Đỗ Vân Long đã có tính toán. Với quyền thế của Đỗ gia ở thành phố F, gã quen biết được không ít nhân vật của tam giáo cửu lưu.
▂▂▂
Đỗ Thừa không hề biết Đỗ Vân Long đang có mưu đồ với mình, sau khi rời khỏi trường học, hắn lập tức đến tới bệnh viện.
Giống như những ngày khác, Đỗ Thừa mua một ít thức ăn trong nhà ăn của bệnh viện làm bữa trưa, rồi đi thang máy lên tầng mười sáu.
"Ủa, Đỗ Thừa, hôm nay sao cháu vui thế?"
Tô Tuệ đang lau người cho mẹ Đỗ Thừa, thấy Đỗ Thừa đi vào, bà liền hỏi với vẻ hơi bất ngờ.
Theo Tô Tuệ biết, Đỗ Thừa là một thanh niên ít nói, nhưng hôm nay nét mặt hắn lại có vẻ vui vui, tuy không rõ ràng lắm nhưng Tô Tuệ vẫn nhìn ra được.
"Vậy ạ?"
Sự vui vẻ này đến từ nội tâm, cho nên chính bản thân Đỗ Thừa cũng không nhận ra.
"Thanh niên thì nên cười nhiều một chút."
Tô Tuệ không nói nhiều về chuyện này, bà coi Đỗ Thừa như con, thấy Đỗ Thừa vui vẻ thì bà cũng vui.
"Lại đây, dì mang cho cháu một nồi canh gà hầm táo đỏ, cháu tới thật đúng lúc, canh hãy còn nóng, cháu mau uống đi." Tô Tuệ dừng việc đang làm lại, sau đó bưng một cái cặp lồng đặt trên mặt bàn ở bên cạnh, vừa nói vừa đưa cho Đỗ Thừa.
"Cảm ơn dì Tuệ."
Đỗ Thừa biết mình có từ chối cũng vô ích, hơn nữa mấy năm gần đây Tô Tuệ cũng nhiều lần mang canh bổ đến cho hắn uống, cho nên hắn không khước từ, cảm ơn một tiếng rồi nhận lấy cặp lồng từ tay Tô Tuệ.
"Được rồi, cháu ăn cơm trước đi, dì cũng về đây."
Tô Tuệ là y tá riêng, vì vậy hơi khác so với y tá bình thường một chút, bà không có thời gian làm việc, kết thúc cố định, nên thường cứ Đỗ Thừa đến là bà có thể về nhà.
"Vâng."
Đỗ Thừa đáp lời, sau đó tiễn Tô Tuệ ra khỏi phòng bệnh, rồi đóng cửa phòng lại.
Canh gà hầm táo đỏ Tô Tuệ mang đến rất ngon, với một người thường chỉ được ăn đồ ăn nhanh đơn giản như Đỗ Thừa thì nó đúng là một món ăn tuyệt vời.
Ăn xong cơm trưa, Đỗ Thừa thu dọn qua loa rồi ngồi xuống bên giường bệnh mát xa cho mẹ theo thường lệ, đồng thời dùng tâm niệm mở màn hình ảo ra.
"Hân Nhi, tình hình thế nào rồi?"
Sau khi Đỗ Thừa crack phần mềm quản lý kia, rồi thu hai trăm đồng và 20 điểm cống hiến xong, hắn liền giao mọi việc còn lại cho Hân Nhi. Tuy mới chỉ qua hơn một giờ, nhưng hắn vẫn rất háo hức mong đợi kết quả công việc của Hân Nhi.
"Ngon rồi, chuyện nhỏ như con thỏ, do em đây ra tay thì chỉ cần mất nửa giờ là xong."
Hình ảnh Hân Nhi xuất hiện trước mắt Đỗ Thừa, trên người cô vẫn là bộ trang phục giống của Cố Tư Hân, chỉ là dáng vẻ khác Cố Tư Hân hoàn toàn. Cố Tư Hân xinh đẹp đáng yêu, còn Hân Nhi, theo đánh giá của Đỗ Thừa, thì giống một con gà mái kiêu ngạo đang ngẩng đầu.
Mặc dù trong lòng đã có sự chuẩn bị trước, nhưng Đỗ Thừa vẫn phải cực kỳ thán phục tốc độ của Hân Nhi. Hắn vội mở không gian cá nhân và tài khoản ngân hàng của mình ra.
Trong không gian cá nhân, Đỗ Thừa thấy rất rõ ràng điểm cống hiến của hắn đã đạt đến ba trăm điểm, chỉ là do chưa tiến hành kiểm tra lên cấp, nên điểm cống hiến không thể tăng thêm nửa điểm.
Còn trong tài khoản ngân hàng, khoản tiền gửi đã từ hơn sáu trăm biến thành hơn ba nghìn. Chỉ mới một giờ, tài khoản ngân hàng của Đỗ Thừa đã có thêm hơn hai nghìn.
Hơn ba nghìn đồng, với Đỗ Thừa thì đây không phải một khoản tiền nhỏ, bởi vì tài khoản của hắn về cơ bản thường ít hơn năm trăm đồng, hơn nữa đó là trong trường hợp hắn thắt lưng buộc bụng.
Có số tiền này, Đỗ Thừa đã có thể đi mua một bộ thiết bị thu năng lượng mặt trời để tiến hành thuật quang cứu.
"Đỗ Thừa, anh mau tiến hành kiểm tra lên cấp đi, nhiệm vụ ở khu nhiệm vụ treo thưởng cấp thấp thực sự quá đơn giản, để em xem thử nhiệm vụ ở khu trung cấp như nào nào."
Hân Nhi ở bên cạnh thúc giục Đỗ Thừa, giao những nhiệm vụ cấp thấp cho cô giải quyết quả thật giống như dùng dao mổ trâu để giết gà.
"Ừ, để anh xin kiểm tra."
Đỗ Thừa gật nhẹ đầu, sau đó gửi thư xin lên cấp cho người quản lý diễn đàn nội bộ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.