Chương 43: Dụ hoặc
Phạ Lãnh Đích Hỏa Diễm
22/02/2013
Bữa tiệc được tổ chức ở tầng 12 của một khách sạn cao cấp. Đỗ Thừa lấy đống đồ mà Lý Ân Tuệ đã kết hợp cho anh rồi đi vào phòng thay đồ.
Phòng thay đồ và WC dính liền thành một khối, ở giữa được ngăn cách bởi những tấm kính màu bạc nhưng không phải trong suốt, trông rất sang trọng.
Đỗ Thừa vừa vào phòng thay đồ liền ngửi thấy một mùi hương thơm thoang thoảng, mùi thơm này rất quen thuộc với Đỗ Thừa. Đây chính là mùi hương trên cơ thể Lý Ân Tuệ.
Trong phòng thay đồ hơi lộn xộn, đủ các loại nữ trang quý báu, quần áo được để tùy tiện ở tủ quần áo, trên móc treo quần áo. Đỗ Thừa dù không có ý muốn nhìn nhưng vẫn không tự chủ được bị một vài món đồ hấp dẫn.
Ở móc treo quần áo ngay trước mắt Đỗ Thừa có treo hai chiếc quần lót nữ.
Trong đó có một chiếc rất nhỏ, trông rất gợi cảm vì được làm bằng chất ren, phía trên còn có một bông hoa nhỏ ở góc, phần chính giữa thì trơn không có gì, nếu mặc vào sẽ lờ mờ nhìn thấy da thịt, chắc chắn sẽ rất quyến rũ.
Có một cái nữa làm cho Đỗ Thừa suýt chảy máu mũi đó là chiếc quần lót màu đen dáng chữ T thanh mảnh treo bên cạnh. Cái này làm cho đầu óc Đỗ Thừa không còn tự chủ được, tưởng tượng ra Lý Ân Tuệ mà mặc chiếc quần này thì sẽ quyến rũ mê hồn cỡ nào.
Chiếc quần bé xíu như vậy nhất định không thể che hết được phần lông mu đậm màu, một vài sợi lông mềm mại nhất định sẽ lộ ra hai bên cạnh. Đôi mông tròn trịa sẽ lộ hoàn toàn ra ngoài, tựa như hai trái bóng xinh xắn, khe mông sâu hun hút một cách mê hoặc, quả thật là làm người ta mê mị.
Chỉ là tưởng tượng nhưng Đỗ Thừa cảm giác có gì là lạ, vì hình ảnh vô cũng chân thực, hiện lên một cách rõ ràng trước mắt anh.
“Hân Nhi, cô…”
Ngay từ đầu Đỗ Thừa đã cảm thấy có chuyện gì đó, quả nhiên là trước mắt anh là một màn hình, Hân Nhi không biết từ lúc nào đã biến thành Lý Ân Tuệ, trên người chỉ mặc một bộ bra ren, bộ ngực đầy đặn một cách sinh động, thân dưới mặc đúng như sự tưởng tượng của Đỗ Thừa, đó là chiếc quần lót chữ T sexy, đôi chân thon thả đến mê hồn.
Đỗ Thừa bây giờ chỉ muốn thu nhỏ màn hình lại. Hân Nhi có một khả năng là có thể thay đổi kích cỡ màn hình sao trong phạm vi tầm nhìn của Đỗ Thừa.
Lúc này Hân Nhi đã phóng màn hình cao ngang tầm với Đỗ Thừa, trong màn hình Lý Ân Tuệ trông như người thật, ngay cả chiều cao cũng giống y đúc.
Đỗ Thừa hoàn toàn không nghi ngờ, Hân Nhi còn biến hình thành Lý Ân Tuệ sau khi cởi hết quần áo giống như đúc. Bởi vì Hân Nhi có khả năng nhìn xuyên thấu, e rằng đến đến cả việc Lý Ân Tuệ bị trĩ Hân Nhi cũng biết rõ.
“Thế nào, chủ nhân thân yêu, quyến rũ chứ…?”
Hân Nhi thấy phản ứng của Đỗ Thừa, thân hình bỗng mở ra, tạo tư thế cực kì hấp dẫn, sau đó giả giọng Lý Ân Tuệ nói với Đỗ Thừa bằng giọng điệu lả lơi.
“…”
Biểu hiện ma nữ này của Hân Nhi làm cho Đỗ Thừa không nói được gì. Song anh không thể phủ nhận, thân hình này quả là đẹp đến mê hồn.
“Hì hì, chủ nhân thân yêu, ngài có muốn Hân Nhi cho ngài xem một thứ còn quyến rũ hơn nữa không?” Hân Nhi được đà, càng lấn tới.
“Đủ rồi, không đùa nữa, tôi sợ rồi, được chưa? Hân Nhi đại tiểu thư” Đỗ Thừa không còn cách nào, đành phải nhân cơ hội đe dọa Hân Nhi.
“A!!!!!”
Đúng lúc này, từ bên ngoài phòng thay đồ bỗng có một tiếng thét vọng lên. Sau đó Lý Ân Tuệ mặt đỏ bừng chạy từ bên ngoài vào.
Nhìn thấy Đỗ Thừa đang nhìn chằm chằm vào chiếc quần lót của mình đang treo trên móc quần áo làm mặt cô đỏ bừng lên.
“Đỗ Thừa, không được nhìn, anh nhắm mắt lại cho tôi”.
Lý Ân Tuệ tức giận, vừa nói vừa vội vàng chạy tới chỗ hai chiếc quần được treo.
Lý Ân Tuệ mặc dù trên phương diện thiết kế thì ít người sánh bằng nhưng với công việc nữ công gia chánh thì cô không có một chút năng khiếu nào. Khách sạn này khá tốt, bình thường luôn có nhân viên vệ sinh đến dọn dẹp giúp cô. Nhưng nếu Lý Ân Tuệ đưa Đỗ Thừa đến “Paris thế gia’ thì e rằng hắn sẽ phát hiện ra phòng của cô còn lộn xộn hơn phòng thay đồ này nhiều.
Mà hai chiếc quần này một chiếc là Lý Ân Tuệ thay ra hôm qua, một chiếc là cô thay trước khi ra khỏi nhà. Chiếc quần chữ T kia không phải Lý Ân Tuệ mặc nó vì độ sexy của nó mà có một số chất liệu váy cần phải kết hợp với chiếc quần chữ T này. Bình thường khi mặc những chiếc quần lót chất ren hoặc có viền hoa thì sẽ bị hằn ra ngoài nhưng riêng chiếc quần chữ T này thì không phải lo.
Cô vào đúng lúc Đỗ Thừa và Hân Nhi lại đang nói chuyện với nhau, Đỗ Thừa thấy rất ngại, anh e rằng Lý Ân Tuệ sẽ cho rằng mình là một kẻ háo sắc.
Quả nhiên, sau khi cất hai chiếc quần lót vào sau tủ quần áo xong, Lý Ân Tuệ liền quay người lại, nhìn chằm chằm vào Đỗ Thừa, khuôn mặt ửng hồng như một trái táo chín mọng, tức giận nói: “Đỗ Thừa, anh được lắm, thật không ngờ anh cũng là một kẻ háo sắc. Hừ!”
Lý Ân Tuệ dù nói như vậy nhưng Đỗ Thừa có thể nhận ra cô không có ý như vậy, chỉ là giấu đầu hở đuôi mà muốn bỏ qua chuyện này cho đỡ ngại mà thôi.
“Tôi không có cố ý…” Đỗ Thừa giải thích.
“Đương nhiên là anh không có cố ý, mà anh là có ý đúng không…” Lý Ân Tuệ trừng mắt nhìn Đỗ Thừa, bất quá trong lòng cũng không có giận gì.
“…”
***
Sau khi tắm rửa xong, Đỗ Thừa thay bộ trang phục mà Lý Ân Tuệ đã lựa chọn và phối hợp cho hắn, sau đó đi ra khỏi phòng thay đồ.
Mái tóc ngắn hơi rối được tạo kiểu một cách rất nghệ thuật, bộ quần áo được thiết kế độc đáo với những đường nét mềm mại đã toát lên khí chất vốn hơn người của Đỗ Thừa, hơn nữa, gương mặt Đỗ Thừa rất cân đối và cương nghị với đôi mắt sáng nhưng rất lạnh, làm toát lên giá trị của bộ trang phục đắt tiền và khí chất con người hắn.
Lý Ân Tuệ quả thực không hổ danh là một nhà thiết kế tài năng, chỉ cần kết hợp quần áo với thay đổi kiểu tóc của hắn một chút đã làm toát hết lên khí chất tiềm tàng vốn có của Đỗ Thừa.
Nhìn Đỗ Thừa chậm rãi đi ra, Lý Ân Tuệ mở to mắt nhìn anh, trong ánh mắt ánh lên sự ngạc nhiên và vui sướng.
“Tôi biết mà, trang phục độc đáo và phong cách trang nhã ở Versace sẽ hợp với anh hơn là đồ ở “Paris thế gia” mà”.
Lý Ân Tuệ khen ngợi không ngớt, sau đó đi tới trước mặt Đỗ Thừa để chỉnh lại áo cho anh.
Động tác của Lý Ân Tuệ vừa nhẹ nhàng vừa thân mật, nếu như người ngoài không biết biết, nhất định sẽ nghĩ rằng họ là một đội tình nhân.
Nhìn gương mặt của Lý Ân Tuệ, Đỗ Thừa hiểu trong lòng cô chắc chắn không có ý. Anh mỉm cười, thấy Lý Ân Tuệ này quả thực là một cô gái rất đam mê thời trang.
Nhưng Đỗ Thừa cũng không hiểu lắm là tại sao Lý Ân Tuệ lại không để anh mua đồ ở “Paris thế gia” bởi vì Lý Ân Tuệ chính là nhà thiết kế ở đó. Nếu để hắn mặc đồ của “Paris thế gia” thì biết đâu còn có hiệu quả hơn.
Đúng lúc này thì điện thoại của Lý Ân Tuệ có chuông.
Nghe điện thoại, Lý Ân Tuệ chỉ à ừ vài câu sau đó cúp máy, quay sang nói với Đỗ Thừa:
“Được rồi, chúng ta đi thôi, không còn nhiều thời gian nữa, bố mẹ tôi đang chờ chúng ta ở khách sạn Mỹ Luân”.
“Ừm”.
Đỗ Thừa gật đầu, còn Lý Ân Tuệ thì lại khoác tay anh, tay trong tay cùng hắn rời khỏi phòng.
Động tác này với Lý Ân Tuệ đã thành thói quen nhưng chỗ tiếp xúc với bầu ngực đẫy đà của cô làm cho Đỗ Thừa hơi giật mình, làm cho hắn có một chút xuyến xao. Dù gì Lý Ân Tuệ cũng là một mỹ nữ có vòng một cỡ lớn, lại thêm một thân hình cân đối tuyệt vời, bất luận là người đàn ông như thế nào thì cũng dễ dàng bị thu hút bởi cô.
Chỉ là giả vờ là người yêu của nhau nên Lý Ân Tuệ làm như vậy, nhưng khi khoác tay Đỗ Thừa một lần nữa, cô bỗng cảm thấy sâu thẳm trong lòng mình bị rung động. Trong đầu Lý Ân Tuệ chợt nghĩ đến cảm giác khi cô khiêu vũ cũng Đỗ Thừa hôm trước, một cảm giác lâng lâng kì lạ.
“Mình bị làm thế này, sao có thể được. Mình tuyệt đối không có cảm giác với đàn ông, mình chỉ có hứng thú với thiết kế thời trang mà thôi”.
Trong lòng cảm thấy hoang mang, Lý Ân Tuệ liền tự nhắc nhở mình. Không biết tại sao, Lý Ân Tuệ lại cảm thấy có chút sợ hãi, không ngừng nhắc nhở bản thân để cảm thấy tĩnh tâm hơn.
Lúc này, xe của cô và Đỗ Thừa cũng dừng trước cửa khách sạn để đón hai người.
Nhìn chiếc xe mini của mình, Lý Ân Tuệ bỗng nhiêu cau mày lại, không biết cô lại nghĩ ra điều gì.
“Đỗ Thừa, anh đợi đã, để tôi gọi một người bạn để mượn một chiếc xe tốt hơn”.
Lý Ân Tuệ biết rất rõ tính cách của bố mẹ mình. Nếu như để Đỗ Thừa ngồi xe của cô đến đó thì coi như xôi hỏng bỏng không hết.
Đỗ Thừa nhìn thấy đôi mày thanh tú của Lý Ân Tuệ chau lại còn tưởng có chuyện gì rất quan trọng, không ngờ chỉ là chuyện đổi một chiếc xe khác. Với Đỗ Thừa mà nói, chuyện này không khó gì cả, bởi vì Hoàng Phổ đã cấp cho anh một chiếc xe riêng, dù gì bây giờ anh cũng là một người có vị thế ở Hoàng Phổ, cấp xe cũng phần nào thể hiện đẳng cấp của Hoàng Phổ.
Vì vậy Đỗ Thừa vội lắc đầu, nói: “Không cần, để tôi. Công ty cũng có sắp xếp cho tôi một chiếc xe riêng”.
“Thật không? Là xe gì vậy?”Lý Ân Tuệ bị bất ngờ, liền hỏi Đỗ Thừa bởi vì cô biết hắn chưa biết lái xe, mà bình thường xe công ty cấp cho cùng đa số đều là xe Nhật, tốt hơn thì là BMW hệ 7 hoặc cùng lắm là Mercedes 350s chứ đắt tiền hơn nữa thì không thể có.
“Bentley, được chứ?” Đỗ Thừa hiểu Lý Ân Tuệ đang ló lắng điều gì, mỉm cười đáp.
Nghe Đỗ Thừa nói vậy, Lý Ân Tuệ không biết nói gì.
Cô thực sự không thể tưởng tượng được, Đỗ Thừa sao có thể nói đến chiếc xe trị giá cả mấy trăm vạn, hơn nữa lại là xe công ty cấp cho.
Phòng thay đồ và WC dính liền thành một khối, ở giữa được ngăn cách bởi những tấm kính màu bạc nhưng không phải trong suốt, trông rất sang trọng.
Đỗ Thừa vừa vào phòng thay đồ liền ngửi thấy một mùi hương thơm thoang thoảng, mùi thơm này rất quen thuộc với Đỗ Thừa. Đây chính là mùi hương trên cơ thể Lý Ân Tuệ.
Trong phòng thay đồ hơi lộn xộn, đủ các loại nữ trang quý báu, quần áo được để tùy tiện ở tủ quần áo, trên móc treo quần áo. Đỗ Thừa dù không có ý muốn nhìn nhưng vẫn không tự chủ được bị một vài món đồ hấp dẫn.
Ở móc treo quần áo ngay trước mắt Đỗ Thừa có treo hai chiếc quần lót nữ.
Trong đó có một chiếc rất nhỏ, trông rất gợi cảm vì được làm bằng chất ren, phía trên còn có một bông hoa nhỏ ở góc, phần chính giữa thì trơn không có gì, nếu mặc vào sẽ lờ mờ nhìn thấy da thịt, chắc chắn sẽ rất quyến rũ.
Có một cái nữa làm cho Đỗ Thừa suýt chảy máu mũi đó là chiếc quần lót màu đen dáng chữ T thanh mảnh treo bên cạnh. Cái này làm cho đầu óc Đỗ Thừa không còn tự chủ được, tưởng tượng ra Lý Ân Tuệ mà mặc chiếc quần này thì sẽ quyến rũ mê hồn cỡ nào.
Chiếc quần bé xíu như vậy nhất định không thể che hết được phần lông mu đậm màu, một vài sợi lông mềm mại nhất định sẽ lộ ra hai bên cạnh. Đôi mông tròn trịa sẽ lộ hoàn toàn ra ngoài, tựa như hai trái bóng xinh xắn, khe mông sâu hun hút một cách mê hoặc, quả thật là làm người ta mê mị.
Chỉ là tưởng tượng nhưng Đỗ Thừa cảm giác có gì là lạ, vì hình ảnh vô cũng chân thực, hiện lên một cách rõ ràng trước mắt anh.
“Hân Nhi, cô…”
Ngay từ đầu Đỗ Thừa đã cảm thấy có chuyện gì đó, quả nhiên là trước mắt anh là một màn hình, Hân Nhi không biết từ lúc nào đã biến thành Lý Ân Tuệ, trên người chỉ mặc một bộ bra ren, bộ ngực đầy đặn một cách sinh động, thân dưới mặc đúng như sự tưởng tượng của Đỗ Thừa, đó là chiếc quần lót chữ T sexy, đôi chân thon thả đến mê hồn.
Đỗ Thừa bây giờ chỉ muốn thu nhỏ màn hình lại. Hân Nhi có một khả năng là có thể thay đổi kích cỡ màn hình sao trong phạm vi tầm nhìn của Đỗ Thừa.
Lúc này Hân Nhi đã phóng màn hình cao ngang tầm với Đỗ Thừa, trong màn hình Lý Ân Tuệ trông như người thật, ngay cả chiều cao cũng giống y đúc.
Đỗ Thừa hoàn toàn không nghi ngờ, Hân Nhi còn biến hình thành Lý Ân Tuệ sau khi cởi hết quần áo giống như đúc. Bởi vì Hân Nhi có khả năng nhìn xuyên thấu, e rằng đến đến cả việc Lý Ân Tuệ bị trĩ Hân Nhi cũng biết rõ.
“Thế nào, chủ nhân thân yêu, quyến rũ chứ…?”
Hân Nhi thấy phản ứng của Đỗ Thừa, thân hình bỗng mở ra, tạo tư thế cực kì hấp dẫn, sau đó giả giọng Lý Ân Tuệ nói với Đỗ Thừa bằng giọng điệu lả lơi.
“…”
Biểu hiện ma nữ này của Hân Nhi làm cho Đỗ Thừa không nói được gì. Song anh không thể phủ nhận, thân hình này quả là đẹp đến mê hồn.
“Hì hì, chủ nhân thân yêu, ngài có muốn Hân Nhi cho ngài xem một thứ còn quyến rũ hơn nữa không?” Hân Nhi được đà, càng lấn tới.
“Đủ rồi, không đùa nữa, tôi sợ rồi, được chưa? Hân Nhi đại tiểu thư” Đỗ Thừa không còn cách nào, đành phải nhân cơ hội đe dọa Hân Nhi.
“A!!!!!”
Đúng lúc này, từ bên ngoài phòng thay đồ bỗng có một tiếng thét vọng lên. Sau đó Lý Ân Tuệ mặt đỏ bừng chạy từ bên ngoài vào.
Nhìn thấy Đỗ Thừa đang nhìn chằm chằm vào chiếc quần lót của mình đang treo trên móc quần áo làm mặt cô đỏ bừng lên.
“Đỗ Thừa, không được nhìn, anh nhắm mắt lại cho tôi”.
Lý Ân Tuệ tức giận, vừa nói vừa vội vàng chạy tới chỗ hai chiếc quần được treo.
Lý Ân Tuệ mặc dù trên phương diện thiết kế thì ít người sánh bằng nhưng với công việc nữ công gia chánh thì cô không có một chút năng khiếu nào. Khách sạn này khá tốt, bình thường luôn có nhân viên vệ sinh đến dọn dẹp giúp cô. Nhưng nếu Lý Ân Tuệ đưa Đỗ Thừa đến “Paris thế gia’ thì e rằng hắn sẽ phát hiện ra phòng của cô còn lộn xộn hơn phòng thay đồ này nhiều.
Mà hai chiếc quần này một chiếc là Lý Ân Tuệ thay ra hôm qua, một chiếc là cô thay trước khi ra khỏi nhà. Chiếc quần chữ T kia không phải Lý Ân Tuệ mặc nó vì độ sexy của nó mà có một số chất liệu váy cần phải kết hợp với chiếc quần chữ T này. Bình thường khi mặc những chiếc quần lót chất ren hoặc có viền hoa thì sẽ bị hằn ra ngoài nhưng riêng chiếc quần chữ T này thì không phải lo.
Cô vào đúng lúc Đỗ Thừa và Hân Nhi lại đang nói chuyện với nhau, Đỗ Thừa thấy rất ngại, anh e rằng Lý Ân Tuệ sẽ cho rằng mình là một kẻ háo sắc.
Quả nhiên, sau khi cất hai chiếc quần lót vào sau tủ quần áo xong, Lý Ân Tuệ liền quay người lại, nhìn chằm chằm vào Đỗ Thừa, khuôn mặt ửng hồng như một trái táo chín mọng, tức giận nói: “Đỗ Thừa, anh được lắm, thật không ngờ anh cũng là một kẻ háo sắc. Hừ!”
Lý Ân Tuệ dù nói như vậy nhưng Đỗ Thừa có thể nhận ra cô không có ý như vậy, chỉ là giấu đầu hở đuôi mà muốn bỏ qua chuyện này cho đỡ ngại mà thôi.
“Tôi không có cố ý…” Đỗ Thừa giải thích.
“Đương nhiên là anh không có cố ý, mà anh là có ý đúng không…” Lý Ân Tuệ trừng mắt nhìn Đỗ Thừa, bất quá trong lòng cũng không có giận gì.
“…”
***
Sau khi tắm rửa xong, Đỗ Thừa thay bộ trang phục mà Lý Ân Tuệ đã lựa chọn và phối hợp cho hắn, sau đó đi ra khỏi phòng thay đồ.
Mái tóc ngắn hơi rối được tạo kiểu một cách rất nghệ thuật, bộ quần áo được thiết kế độc đáo với những đường nét mềm mại đã toát lên khí chất vốn hơn người của Đỗ Thừa, hơn nữa, gương mặt Đỗ Thừa rất cân đối và cương nghị với đôi mắt sáng nhưng rất lạnh, làm toát lên giá trị của bộ trang phục đắt tiền và khí chất con người hắn.
Lý Ân Tuệ quả thực không hổ danh là một nhà thiết kế tài năng, chỉ cần kết hợp quần áo với thay đổi kiểu tóc của hắn một chút đã làm toát hết lên khí chất tiềm tàng vốn có của Đỗ Thừa.
Nhìn Đỗ Thừa chậm rãi đi ra, Lý Ân Tuệ mở to mắt nhìn anh, trong ánh mắt ánh lên sự ngạc nhiên và vui sướng.
“Tôi biết mà, trang phục độc đáo và phong cách trang nhã ở Versace sẽ hợp với anh hơn là đồ ở “Paris thế gia” mà”.
Lý Ân Tuệ khen ngợi không ngớt, sau đó đi tới trước mặt Đỗ Thừa để chỉnh lại áo cho anh.
Động tác của Lý Ân Tuệ vừa nhẹ nhàng vừa thân mật, nếu như người ngoài không biết biết, nhất định sẽ nghĩ rằng họ là một đội tình nhân.
Nhìn gương mặt của Lý Ân Tuệ, Đỗ Thừa hiểu trong lòng cô chắc chắn không có ý. Anh mỉm cười, thấy Lý Ân Tuệ này quả thực là một cô gái rất đam mê thời trang.
Nhưng Đỗ Thừa cũng không hiểu lắm là tại sao Lý Ân Tuệ lại không để anh mua đồ ở “Paris thế gia” bởi vì Lý Ân Tuệ chính là nhà thiết kế ở đó. Nếu để hắn mặc đồ của “Paris thế gia” thì biết đâu còn có hiệu quả hơn.
Đúng lúc này thì điện thoại của Lý Ân Tuệ có chuông.
Nghe điện thoại, Lý Ân Tuệ chỉ à ừ vài câu sau đó cúp máy, quay sang nói với Đỗ Thừa:
“Được rồi, chúng ta đi thôi, không còn nhiều thời gian nữa, bố mẹ tôi đang chờ chúng ta ở khách sạn Mỹ Luân”.
“Ừm”.
Đỗ Thừa gật đầu, còn Lý Ân Tuệ thì lại khoác tay anh, tay trong tay cùng hắn rời khỏi phòng.
Động tác này với Lý Ân Tuệ đã thành thói quen nhưng chỗ tiếp xúc với bầu ngực đẫy đà của cô làm cho Đỗ Thừa hơi giật mình, làm cho hắn có một chút xuyến xao. Dù gì Lý Ân Tuệ cũng là một mỹ nữ có vòng một cỡ lớn, lại thêm một thân hình cân đối tuyệt vời, bất luận là người đàn ông như thế nào thì cũng dễ dàng bị thu hút bởi cô.
Chỉ là giả vờ là người yêu của nhau nên Lý Ân Tuệ làm như vậy, nhưng khi khoác tay Đỗ Thừa một lần nữa, cô bỗng cảm thấy sâu thẳm trong lòng mình bị rung động. Trong đầu Lý Ân Tuệ chợt nghĩ đến cảm giác khi cô khiêu vũ cũng Đỗ Thừa hôm trước, một cảm giác lâng lâng kì lạ.
“Mình bị làm thế này, sao có thể được. Mình tuyệt đối không có cảm giác với đàn ông, mình chỉ có hứng thú với thiết kế thời trang mà thôi”.
Trong lòng cảm thấy hoang mang, Lý Ân Tuệ liền tự nhắc nhở mình. Không biết tại sao, Lý Ân Tuệ lại cảm thấy có chút sợ hãi, không ngừng nhắc nhở bản thân để cảm thấy tĩnh tâm hơn.
Lúc này, xe của cô và Đỗ Thừa cũng dừng trước cửa khách sạn để đón hai người.
Nhìn chiếc xe mini của mình, Lý Ân Tuệ bỗng nhiêu cau mày lại, không biết cô lại nghĩ ra điều gì.
“Đỗ Thừa, anh đợi đã, để tôi gọi một người bạn để mượn một chiếc xe tốt hơn”.
Lý Ân Tuệ biết rất rõ tính cách của bố mẹ mình. Nếu như để Đỗ Thừa ngồi xe của cô đến đó thì coi như xôi hỏng bỏng không hết.
Đỗ Thừa nhìn thấy đôi mày thanh tú của Lý Ân Tuệ chau lại còn tưởng có chuyện gì rất quan trọng, không ngờ chỉ là chuyện đổi một chiếc xe khác. Với Đỗ Thừa mà nói, chuyện này không khó gì cả, bởi vì Hoàng Phổ đã cấp cho anh một chiếc xe riêng, dù gì bây giờ anh cũng là một người có vị thế ở Hoàng Phổ, cấp xe cũng phần nào thể hiện đẳng cấp của Hoàng Phổ.
Vì vậy Đỗ Thừa vội lắc đầu, nói: “Không cần, để tôi. Công ty cũng có sắp xếp cho tôi một chiếc xe riêng”.
“Thật không? Là xe gì vậy?”Lý Ân Tuệ bị bất ngờ, liền hỏi Đỗ Thừa bởi vì cô biết hắn chưa biết lái xe, mà bình thường xe công ty cấp cho cùng đa số đều là xe Nhật, tốt hơn thì là BMW hệ 7 hoặc cùng lắm là Mercedes 350s chứ đắt tiền hơn nữa thì không thể có.
“Bentley, được chứ?” Đỗ Thừa hiểu Lý Ân Tuệ đang ló lắng điều gì, mỉm cười đáp.
Nghe Đỗ Thừa nói vậy, Lý Ân Tuệ không biết nói gì.
Cô thực sự không thể tưởng tượng được, Đỗ Thừa sao có thể nói đến chiếc xe trị giá cả mấy trăm vạn, hơn nữa lại là xe công ty cấp cho.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.