Chương 29: Liêu âm thoái dương oai
Phạ Lãnh Đích Hỏa Diễm
21/02/2013
Lúc tên quỷ háo sắc định giở trò với Cố Giai Nghi thì Đỗ Thừa biết cơ hội đã tới rồi.
Cho nên khi tên háo sắc đứng chắn tầm nhìn của tên cầm đầu với Đỗ Thừa thì hắn đã bí mật ra ám hiệu với Cố Giai Nghi.
Vốn dĩ Đỗ Thừa chỉ định để Cố Giai Nghi từ từ lui về đằng sau, anh cũng không ngờ mỹ nhân băng giá Cố Giai Nghi lại không vừa như vậy, nhớ đến phát đạp của Cố Giai Nghi khiến Đỗ Thừa cảm thấy rờn rợn.
Vì có hành động của Cố Giai Nghi mà Đỗ Thừa có cơ hội, rồi nhanh chóng khởi động hệ thống phản kích phòng ngự, đem tất cả đều giao cho Hân Nhi tiến hành khống chế.
Tất cả đều nằm trong lòng bàn tay của Hân Nhi, Đỗ Thừa không hề lo lắng, cứ cho là tên cầm đầu có trong tay súng đi chăng nữa thì Đỗ Thừa cũng không lo lắng.
Lúc này mọi ánh mắt đều đổ dồn lên Đỗ Thừa và tên thủ lĩnh.
Cho dù là trong ánh mắt Cố Giai Nghi hay mấy cô bán hàng, hay đến tên bị đạp sang một bên Hồng Sĩ Thành đều tràn đầy sự hy vọng pha lẫn chút bất ngờ không tưởng tượng nổi.
Động tác dứt khoát và nhanh lẹ của Đỗ Thừa khiến tất cả mọi người càng thêm tia hy vọng.
Lúc này, một tay của tên cầm đầu đã với được khẩu súng.
Nhưng đối với một người thuận tay phải mà phải dùng tay trái để làm một việc gì đó chắc chắn sẽ xảy ra sai lầm, tên cầm đầu đã với được khẩu súng nhưng lại dùng bằng tay không thuận nên không có cách nào nhắm trúng Đỗ Thừa.
Nhưng tất cả đều nằm trong kế hoạch của Hân Nhi, đối với cảnh tượng có thể mười phần khả năng xảy ra, Hân Nhi đã trù liệu chuẩn bị đầy đủ cả rồi.
Hân Nhi vốn không để cho tên cầm đầu có một cơ hội nào, khống chế cơ thể Đỗ Thừa, cô trực tiếp dùng chân hắn phi như bay tới đá vào tay cẩm súng của hắn, lại một lần nữa khẩu súng bị đá văng đi.
Cùng lúc đó, Đỗ Thừa lao hết sức về phía ngực tên thủ lĩnh huých một cú thật mạnh, còn chân cũng nhanh chóng đá vào chỗ hiểm của hắn. Ngay lập tức mặt hắn đỏ bừng, rồi chuyển sang tái nhợt, thân thể mềm nhũn ngã xuống sàn.
Trong lòng Đỗ Thừa không biết nói gì, những gì Hân Nhi dạy trước mặt Cố Giai Nghi đều đã vận dụng cả rồi.
Nhưng Đỗ Thừa cũng không nghĩ ngợi gì nhiều, vì lúc này Hân Nhi đang khống chế cơ thể hắn, lập tức hắn hướng về phía tên Thiết Tháp thân thể to lớn.
Tuy rằng hình thể có sự chênh lệch rất lớn nhưng động tác nhanh lẹ và dứt khoát của Hân Nhi khiến Đỗ Thừa không biết nói gì.
Chỉ bằng một chiêu đơn giản nhưng là một chiêu chí mạng, Đỗ Thừa khiến cho tên Thiết Tháp cao to lực lưỡng, thân hình tráng kiện kia không kịp có một chút phản kháng nào, cứ thế mà ngã xuống đất ôm hạ bộ, sắc mặt vô cùng khó coi.
Nhưng không thể không phủ nhận, Hân Nhi công kích đối với hắn là chiêu chí mạng, cho dù là tên cầm đầu hay là tên Thiết Tháp đều không phải là hạng lưu manh bình thường với sức phản kháng và công kích như vậy. Nhưng nếu như vậy sức mạnh và tốc độ công kích vào chỗ hiểm của Đỗ Thừa có thể dễ dàng giành thắng lợi nhưng cần một chút thời gian.
Đỗ Thừa không muốn lãng phí thời gian, vì lúc này vẫn còn có hai tên đang ở trong kho, trong đó có một tên cầm súng, sự uy hiếp càng lớn nếu để hắn kịp thời lao tới thì đối với Đỗ Thừa, sợ rằng có nguy cơ nguy hiểm đến tính mạng.
Cho nên sau khi đánh bại tên Thiết Tháp, Hân Nhi khống chế thân thể Đỗ Thừa lao như bay đến cánh cửa dẫn đến nhà kho.
Những người còn lại gồm Cố Giai Nghi và mấy cô bán hàng nhanh chóng đứng lên, tiến đến chỗ cửa nơi tên Thiết Tháp ngã lăn.
Tiếng động bên ngoài khiến hai tên cướp chú ý nhưng Đỗ Thừa đã trốn ở cánh cửa lớn của sảnh, đợi tên có trong tay khẩu súng bước tới, Hân Nhi khống chế cơ thể Đỗ Thừa quét một đường khiến hắn ngã nhoài, dùng con dao trong tay đâm một nhát khiến hắn bất tỉnh.
Chỉ còn sót lại một tên, quả là rất đơn giản rồi, tuy trong tay hắn có cầm một con dao nhưng đối với Hân Nhi chỉ như một bữa ăn sáng.
Toàn bộ quá trình hành động của Đỗ Thừa từ khi bắt đầu đến kết thúc chưa đầy 30 giây, nhưng trong vòng 30 giây đó, 5 tên cướp không có lấy một cơ hội nhúc nhích, ba tên bị đánh bất tỉnh, toàn bộ bọn chúng đều không có khả năng phản kháng.
***
Là một trong những tập đoàn hàng đầu, chủ tịch tập đoàn bách hóa Tân Phổ, Hoàng Phổ Đông vừa bước qua tuổi năm mươi, thân hình hơi mập một chút nhưng dáng đứng thẳng khiến người ta cảm giác được vẻ ngoài uy nghiêm.
Bách hóa Tân Phổ là một trong ba tập đoàn hút vốn đầu tư rất mạnh, có thể nói bách hóa này là tâm huyết của Hoàng Phổ Đông. Sau khi xây dựng xong bách hóa Tân Phổ này, nơi đây không biết bao nhiêu nhãn hàng nổi tiếng trong ngoài nước đều tụ hội về đây, trong đó có cả những nhãn hàng trong nước chỉ có duy nhất một địa chỉ là ở đây, tiền đồ của bách hóa có thể không cần nghĩ cũng biết.
Cho nên trong buổi họp hội đồng quản trị, Hoàng Phổ Đông nghe nói về vụ cướp, mặt ông tái xanh.
Nhưng là một thương nhân trầm tĩnh và trí tuệ hơn người, Hoàng Phổ Đông không hề biểu hiện ra điều gì, mà ông bình tĩnh rút điện thoại ra thực hiện các cuộc sắp xếp, một bên thông báo cho bên cảnh sát, một bên sắp xếp khơi thông công việc ở bách hóa Tân Phổ.
Đã xảy ra như vậy thì giảm thương vong là điều quan trọng, nếu như có vấn đề liên quan đến mạng người thì tiền đồ của bách hóa Tân Phổ e rằng khó nói.
Nhưng điều khiến Hoàng Phổ Đông không nghĩ tới là khi ông tới bách hóa Tân Phổ thì sự việc đã được giải quyết rồi.
“Diệp Đội trưởng, mấy tên tội phạm đã bị bắt chưa?”
Hoàng Phổ Đông hỏi đội trưởng đội cảnh sát khi cùng ông bước vào khu cửa hàng trang sức đã bị niêm phong.
Năm tên cướp bị còng tay ngồi xổm một bên, bên cạnh mấy người cảnh sát đang hỏi quản lý Hàn về diễn biến, tất nhiên là có cả Cố Giai Nghi và Hồng Sĩ Thành.
Lúc này Đỗ Thừa đang đứng bên cạnh Hoàng Phổ Đông và người được gọi là Diệp Đội trưởng.
Người được gọi là Diệp Đội trưởng là một người đàn ông khoảng 40 tuổi, vẻ mặt cương nghị khiến người ta có cảm giác thiết diện vô tư.
-“Đều đã bị bắt rồi, tổng cộng có 5 tên, đều là tái phạm, trong đó có ba tên đã có tiền án rồi” Nói xong, Diệp Đội trưởng chỉ Đỗ Thừa rồi nói với Hoàng Phổ Đông: “Hoàng Chủ tịch, lần này ông nhất định phải cảm ơn người thanh niên này, nếu như không có sự hành động của anh ấy e rằng chúng tôi không bắt được năm tên này, mà sự việc lần này có thể vô cùng phức tạp rồi”.
Nói xong, Diệp Đội trưởng nói qua về diễn biến vụ việc cho Hoàng Phổ Đông một lượt.
Nghe Diệp Đội trưởng nói xong, trong mắt Hoàng Phổ Đông biểu lộ vẻ không thể tưởng tượng nổi. Tuy chỉ là sự tường thuật sơ lược nhưng hành động mạo hiểm như vậy khiến người bình thường cũng khó có thể tưởng tượng nổi.
Hơn nữa bản thân Hoàng Phổ Đông cũng là người từ trong quân đội ra, chỉ cần nhìn qua là biết thân thủ của mấy tên cướp ra sao vậy mà nhìn người thanh niên gầy gò lại có thể khống chế được năm tên cướp, hơn nữa trong tay lại có súng và dao, sự việc khiến Hoàng Phổ Đông không thể nào tưởng tượng nổi.
Người thanh niên như vậy khiến Hoàng Phổ Đông không thể không muốn kết giao bạn hữu, cho nên khi bắt tay Đỗ Thừa, ông rất cảm kích nói: “Người anh em, lần này thực sự phải cảm ơn rồi”.
“Không cần phải khách sáo, tôi cũng vì phải bảo vệ bản thân mình mà ra tay thôi” Đỗ Thừa chỉ nói sự thực, vì nếu hắn không ra tay, hắn chắc chắn trở thành con tin của bọn chúng, lúc đó thì sự việc càng rắc rối.
“Không thể nói thế được, không cần biết nguyên do là gì, lần này anh bạn giúp Hoàng Phổ Đông tôi thì Hoàng Phổ Đông nợ anh bạn một món nợ ân tình”.
Hoàng Phổ Đông nói hết sức thẳng thắn. Bình thường ông không phải là người muốn nợ người khác món nợ ân tình, chỉ cần nợ một khoản là ông hết sức bồi hoàn.
Ánh mắt của Diệp Đội trưởng bên cạnh bỗng sáng lên, vì hắn biết ý câu nói của Hoàng Phổ Đông là gì.
Nghe Hoàng Phổ Đông nói vậy, trong ánh mắt Đỗ Thừa bỗng lóe lên một tia mà người khác không thể nhận ra, cứ cho là trước mặt anh là Hoàng Phổ Đông và Diệp Đội trưởng đi chăng nữa thì họ cũng không có cách nào nhận ra.
Cho nên khi tên háo sắc đứng chắn tầm nhìn của tên cầm đầu với Đỗ Thừa thì hắn đã bí mật ra ám hiệu với Cố Giai Nghi.
Vốn dĩ Đỗ Thừa chỉ định để Cố Giai Nghi từ từ lui về đằng sau, anh cũng không ngờ mỹ nhân băng giá Cố Giai Nghi lại không vừa như vậy, nhớ đến phát đạp của Cố Giai Nghi khiến Đỗ Thừa cảm thấy rờn rợn.
Vì có hành động của Cố Giai Nghi mà Đỗ Thừa có cơ hội, rồi nhanh chóng khởi động hệ thống phản kích phòng ngự, đem tất cả đều giao cho Hân Nhi tiến hành khống chế.
Tất cả đều nằm trong lòng bàn tay của Hân Nhi, Đỗ Thừa không hề lo lắng, cứ cho là tên cầm đầu có trong tay súng đi chăng nữa thì Đỗ Thừa cũng không lo lắng.
Lúc này mọi ánh mắt đều đổ dồn lên Đỗ Thừa và tên thủ lĩnh.
Cho dù là trong ánh mắt Cố Giai Nghi hay mấy cô bán hàng, hay đến tên bị đạp sang một bên Hồng Sĩ Thành đều tràn đầy sự hy vọng pha lẫn chút bất ngờ không tưởng tượng nổi.
Động tác dứt khoát và nhanh lẹ của Đỗ Thừa khiến tất cả mọi người càng thêm tia hy vọng.
Lúc này, một tay của tên cầm đầu đã với được khẩu súng.
Nhưng đối với một người thuận tay phải mà phải dùng tay trái để làm một việc gì đó chắc chắn sẽ xảy ra sai lầm, tên cầm đầu đã với được khẩu súng nhưng lại dùng bằng tay không thuận nên không có cách nào nhắm trúng Đỗ Thừa.
Nhưng tất cả đều nằm trong kế hoạch của Hân Nhi, đối với cảnh tượng có thể mười phần khả năng xảy ra, Hân Nhi đã trù liệu chuẩn bị đầy đủ cả rồi.
Hân Nhi vốn không để cho tên cầm đầu có một cơ hội nào, khống chế cơ thể Đỗ Thừa, cô trực tiếp dùng chân hắn phi như bay tới đá vào tay cẩm súng của hắn, lại một lần nữa khẩu súng bị đá văng đi.
Cùng lúc đó, Đỗ Thừa lao hết sức về phía ngực tên thủ lĩnh huých một cú thật mạnh, còn chân cũng nhanh chóng đá vào chỗ hiểm của hắn. Ngay lập tức mặt hắn đỏ bừng, rồi chuyển sang tái nhợt, thân thể mềm nhũn ngã xuống sàn.
Trong lòng Đỗ Thừa không biết nói gì, những gì Hân Nhi dạy trước mặt Cố Giai Nghi đều đã vận dụng cả rồi.
Nhưng Đỗ Thừa cũng không nghĩ ngợi gì nhiều, vì lúc này Hân Nhi đang khống chế cơ thể hắn, lập tức hắn hướng về phía tên Thiết Tháp thân thể to lớn.
Tuy rằng hình thể có sự chênh lệch rất lớn nhưng động tác nhanh lẹ và dứt khoát của Hân Nhi khiến Đỗ Thừa không biết nói gì.
Chỉ bằng một chiêu đơn giản nhưng là một chiêu chí mạng, Đỗ Thừa khiến cho tên Thiết Tháp cao to lực lưỡng, thân hình tráng kiện kia không kịp có một chút phản kháng nào, cứ thế mà ngã xuống đất ôm hạ bộ, sắc mặt vô cùng khó coi.
Nhưng không thể không phủ nhận, Hân Nhi công kích đối với hắn là chiêu chí mạng, cho dù là tên cầm đầu hay là tên Thiết Tháp đều không phải là hạng lưu manh bình thường với sức phản kháng và công kích như vậy. Nhưng nếu như vậy sức mạnh và tốc độ công kích vào chỗ hiểm của Đỗ Thừa có thể dễ dàng giành thắng lợi nhưng cần một chút thời gian.
Đỗ Thừa không muốn lãng phí thời gian, vì lúc này vẫn còn có hai tên đang ở trong kho, trong đó có một tên cầm súng, sự uy hiếp càng lớn nếu để hắn kịp thời lao tới thì đối với Đỗ Thừa, sợ rằng có nguy cơ nguy hiểm đến tính mạng.
Cho nên sau khi đánh bại tên Thiết Tháp, Hân Nhi khống chế thân thể Đỗ Thừa lao như bay đến cánh cửa dẫn đến nhà kho.
Những người còn lại gồm Cố Giai Nghi và mấy cô bán hàng nhanh chóng đứng lên, tiến đến chỗ cửa nơi tên Thiết Tháp ngã lăn.
Tiếng động bên ngoài khiến hai tên cướp chú ý nhưng Đỗ Thừa đã trốn ở cánh cửa lớn của sảnh, đợi tên có trong tay khẩu súng bước tới, Hân Nhi khống chế cơ thể Đỗ Thừa quét một đường khiến hắn ngã nhoài, dùng con dao trong tay đâm một nhát khiến hắn bất tỉnh.
Chỉ còn sót lại một tên, quả là rất đơn giản rồi, tuy trong tay hắn có cầm một con dao nhưng đối với Hân Nhi chỉ như một bữa ăn sáng.
Toàn bộ quá trình hành động của Đỗ Thừa từ khi bắt đầu đến kết thúc chưa đầy 30 giây, nhưng trong vòng 30 giây đó, 5 tên cướp không có lấy một cơ hội nhúc nhích, ba tên bị đánh bất tỉnh, toàn bộ bọn chúng đều không có khả năng phản kháng.
***
Là một trong những tập đoàn hàng đầu, chủ tịch tập đoàn bách hóa Tân Phổ, Hoàng Phổ Đông vừa bước qua tuổi năm mươi, thân hình hơi mập một chút nhưng dáng đứng thẳng khiến người ta cảm giác được vẻ ngoài uy nghiêm.
Bách hóa Tân Phổ là một trong ba tập đoàn hút vốn đầu tư rất mạnh, có thể nói bách hóa này là tâm huyết của Hoàng Phổ Đông. Sau khi xây dựng xong bách hóa Tân Phổ này, nơi đây không biết bao nhiêu nhãn hàng nổi tiếng trong ngoài nước đều tụ hội về đây, trong đó có cả những nhãn hàng trong nước chỉ có duy nhất một địa chỉ là ở đây, tiền đồ của bách hóa có thể không cần nghĩ cũng biết.
Cho nên trong buổi họp hội đồng quản trị, Hoàng Phổ Đông nghe nói về vụ cướp, mặt ông tái xanh.
Nhưng là một thương nhân trầm tĩnh và trí tuệ hơn người, Hoàng Phổ Đông không hề biểu hiện ra điều gì, mà ông bình tĩnh rút điện thoại ra thực hiện các cuộc sắp xếp, một bên thông báo cho bên cảnh sát, một bên sắp xếp khơi thông công việc ở bách hóa Tân Phổ.
Đã xảy ra như vậy thì giảm thương vong là điều quan trọng, nếu như có vấn đề liên quan đến mạng người thì tiền đồ của bách hóa Tân Phổ e rằng khó nói.
Nhưng điều khiến Hoàng Phổ Đông không nghĩ tới là khi ông tới bách hóa Tân Phổ thì sự việc đã được giải quyết rồi.
“Diệp Đội trưởng, mấy tên tội phạm đã bị bắt chưa?”
Hoàng Phổ Đông hỏi đội trưởng đội cảnh sát khi cùng ông bước vào khu cửa hàng trang sức đã bị niêm phong.
Năm tên cướp bị còng tay ngồi xổm một bên, bên cạnh mấy người cảnh sát đang hỏi quản lý Hàn về diễn biến, tất nhiên là có cả Cố Giai Nghi và Hồng Sĩ Thành.
Lúc này Đỗ Thừa đang đứng bên cạnh Hoàng Phổ Đông và người được gọi là Diệp Đội trưởng.
Người được gọi là Diệp Đội trưởng là một người đàn ông khoảng 40 tuổi, vẻ mặt cương nghị khiến người ta có cảm giác thiết diện vô tư.
-“Đều đã bị bắt rồi, tổng cộng có 5 tên, đều là tái phạm, trong đó có ba tên đã có tiền án rồi” Nói xong, Diệp Đội trưởng chỉ Đỗ Thừa rồi nói với Hoàng Phổ Đông: “Hoàng Chủ tịch, lần này ông nhất định phải cảm ơn người thanh niên này, nếu như không có sự hành động của anh ấy e rằng chúng tôi không bắt được năm tên này, mà sự việc lần này có thể vô cùng phức tạp rồi”.
Nói xong, Diệp Đội trưởng nói qua về diễn biến vụ việc cho Hoàng Phổ Đông một lượt.
Nghe Diệp Đội trưởng nói xong, trong mắt Hoàng Phổ Đông biểu lộ vẻ không thể tưởng tượng nổi. Tuy chỉ là sự tường thuật sơ lược nhưng hành động mạo hiểm như vậy khiến người bình thường cũng khó có thể tưởng tượng nổi.
Hơn nữa bản thân Hoàng Phổ Đông cũng là người từ trong quân đội ra, chỉ cần nhìn qua là biết thân thủ của mấy tên cướp ra sao vậy mà nhìn người thanh niên gầy gò lại có thể khống chế được năm tên cướp, hơn nữa trong tay lại có súng và dao, sự việc khiến Hoàng Phổ Đông không thể nào tưởng tượng nổi.
Người thanh niên như vậy khiến Hoàng Phổ Đông không thể không muốn kết giao bạn hữu, cho nên khi bắt tay Đỗ Thừa, ông rất cảm kích nói: “Người anh em, lần này thực sự phải cảm ơn rồi”.
“Không cần phải khách sáo, tôi cũng vì phải bảo vệ bản thân mình mà ra tay thôi” Đỗ Thừa chỉ nói sự thực, vì nếu hắn không ra tay, hắn chắc chắn trở thành con tin của bọn chúng, lúc đó thì sự việc càng rắc rối.
“Không thể nói thế được, không cần biết nguyên do là gì, lần này anh bạn giúp Hoàng Phổ Đông tôi thì Hoàng Phổ Đông nợ anh bạn một món nợ ân tình”.
Hoàng Phổ Đông nói hết sức thẳng thắn. Bình thường ông không phải là người muốn nợ người khác món nợ ân tình, chỉ cần nợ một khoản là ông hết sức bồi hoàn.
Ánh mắt của Diệp Đội trưởng bên cạnh bỗng sáng lên, vì hắn biết ý câu nói của Hoàng Phổ Đông là gì.
Nghe Hoàng Phổ Đông nói vậy, trong ánh mắt Đỗ Thừa bỗng lóe lên một tia mà người khác không thể nhận ra, cứ cho là trước mặt anh là Hoàng Phổ Đông và Diệp Đội trưởng đi chăng nữa thì họ cũng không có cách nào nhận ra.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.