Chương 179: Nam nhân hoàn mỹ cùng mỹ nữ
Phạ Lãnh Đích Hỏa Diễm
22/02/2013
Những người mặc áo đen đến phá hoại, người của khu giải trí rất nhanh đã có phản ứng, rất nhanh một đám người từ bốn phía chạy đến vây quanh ngăn cản những người mặc áo đen, còn có một số người thì bắt đầu sơ tán cho khách, khách muốn rời đi thì an bài đi cửa sau, còn những người không muốn rời đi thì cũng không có để ý tới.
Đỗ Thừa chỉ lẳng lặng ngồi ở một vị trí rất đẹp mà hắn đã lựa chọn cách chỗ cửa lớn đang náo loạn gần trăm mét, dù cho hai bên có đánh nhau đến mấy cũng không ảnh hưởng đến Đỗ Thừa.
Mà ở chỗ không xa với Đỗ Thừa Trình Yên vẻ mặt tò mò nhìn về phía Đỗ Thừa, chỉ là ánh mắt trần trụi của Nữ Vương đang ngồi cạnh Đỗ Thừa khiến cô có chút cảm giác khó chịu, nhưng cũng không biết là chuyện gì đang xảy ra.
Cục diện nhất định sẽ không bình yên, hai phe ngay sau đó liền trực tiếp ra tay.
Dù số lượng người của khu giải trí có phần nhỉnh hơn, nhưng sau khi đánh một hồi những người áo đen kia lại chiếm ưu thế, những người áo đen mặc dù thủ pháp đơn giản nhưng đều là những chiêu thức có mang tính thực dụng, vừa chuẩn xác vừa hung mãnh, cho nên khi đánh thì những người bên phe khu giải trí tự nhiên dần dần bại lui, đến lúc đã muốn hoàn toàn tan tác thì phía trên lầu bỗng nhiên có mười mấy người đi xuống.
Trong số mười mấy người này có ba người khiến Đỗ Thừa phải chú ý.
Trong ba người có một người là trung niên và hai người thanh niên, người trung niên thân hình rất cao, cao tới trên dưới hai mét, hai người thanh niên thì thấp nhỏ một chút nhưng là một cặp song sinh.
Thế nhưng quan trọng nhất là chỉ cần nhìn ba người này một cái thì biết rõ ràng là thân thủ không phải tầm thường.
“Đỗ ca, thực lực ba người kia không phải thường đâu, nếu những người áo đen kia không được trợ giúp thì không chừng họ sẽ thua”.
A Tam mặc dù cười hì hì, nhưng ánh mắt cũng không phải là yếu.
Đỗ Thừa mỉm cười hắn tất nhiên hiểu rõ ý của A Tam, chỉ tùy ý trả lời: “Cứ chờ xem thế nào đã rồi lát nữa nói sau”.
Mà tiếng nói Đỗ Thừa vừa dứt, ở ngoài cửa lớn khu giải trí A Cửu thân hình nhỏ gầy dẫn theo hai đại hán cao lớn đi đến.
Hiển nhiên những người mặc áo đen kia là những người trong thế lực của A Cửu, A Cửu theo sự phân phó của Đỗ Thừa không vội khoa trương gì cả mà cứ bồi dưỡng, củng cố thế lực của mình, những người không được việc thì loại ra, toàn bộ chỉ để lại những người biết đánh nhau mà lại có sự can đảm, cộng thêm luyện tập, mặc dù chỉ trong thời gian ngắn nhưng kết quả lại hết sức rõ ràng.
Trong lúc này ít nhất có thể nhìn ra, thực lực của những người áo đen này mạnh hơn bọn lưu manh bình thường rất nhiều.
Mà hôm nay A Cửu ra tay là bởi vì muốn có được nơi này để cùng với địa bàn mà cô có kết nối với nhau tạo nên thế lực lớn nhất, chỉ có thể nắm bắt được nơi này thì A Cửu mới có thể xem là người quản lí của toàn bộ khu vực này.
Sau khi A Cửu đi vào liền trực tiếp dẫn theo hai gã đại hán thân hình cường tráng nghênh hướng về phía đại hán cao hai thước cùng hai anh em song sinh.
Rất rõ ràng là đây là cuộc đàm phán, người trung niên cao hai mét kia hiển nhiên là lão đại ở đây, một lời bất hòa liền động thủ cùng A Cửu.
Thân thủ A Cửu không phải kém, mặc dù so thân hình thì A Cửu chỉ bằng một nửa đối phương, nhưng về mặt kĩ thuật lại có một ưu thế, khi giao đấu với đại hán hai mét kia vẫn không chịu kém nửa phần.
Chỉ có điều hai đại hán bên cạnh cô thì rõ ràng yếu hơn rất nhiều, đã bị hai anh em sinh đôi kia liên tiếp đánh bại lui.
Mà mười mấy người đi xuống cùng ba người bọn họ cũng đã nhanh chóng tham gia vào cuộc chiến, thân thủ những người này mặc dù không phải quá mạnh, nhưng so sánh với lưu manh bình thường thì mạnh hơn không ít, cho nên ngay lúc đây trong khu giải trí lại chiếm thế thượng phong, phía A Cửu liên tiếp bại lui.
Nhìn thấy cảnh này Đỗ Thừa biết A Cửu lần này khẳng định là thua.
Nhưng Đỗ Thừa cũng không có thần sắc gì ái ngại, nếu A Cửu có thể nắm được phần thắng thì cũng không nói hắn đến xem kịch hay, cho nên khi thấy phía A Cửu bắt đầu không chống đỡ được thì Đỗ Thừa liền hướng sang A Tam nói: “A Tam các người chắc đã biết nên đến giúp bên nào một tay rồi chứ?”
“Đương nhiên rồi Đỗ ca, anh yên tâm, những người này không đáng chú ý”.
A Tam là người tuyệt đối không an phận, nghe thấy Đỗ Thừa nói như vậy thì không hề nghĩ ngợi gì liền đứng dậy, sau khi để lại một câu thì hướng đến chỗ đang đánh nhau kịch liệt kia mà bước thật nhanh đến.
“Đỗ ca, em cũng đi ra nghịch một chút được không?” Nữ Vương cũng ngứa tay, vẻ mặt mong chờ hướng về Đỗ Thừa hỏi.
“Đi đi, đừng ra tay quá nặng đấy” Đỗ Thừa hiển nhiên không cự tuyện, chỉ là đặc biệt nhắc nhở một tiếng, bởi vì Đỗ Thừa biết đối phó với đàn ông thì Nữ Vương ra tay rất hung ác, vì để A Cửu thuận lợi mà chiếm được nơi đây, Đỗ Thừa tất nhiên không hy vọng Nữ Vương ra tay quá nặng.
“Ok”.
Nữ Vương đáp lại một tiếng, sau đó trực tiếp hướng về phía A Tam mà đuổi theo.
Còn Đỗ Thừa thì tự rót cho mình một ly rượu vang, rồi từ từ thưởng thức.
Trình Yên ở phía xa xa lại càng tò mò, ánh mặt lần nữa hạ xuống người Đỗ Thừa nhìn một cái, hướng sang chỗ A Tam và Nữ Vương đang đi đến nơi hỗn chiến mà có chút tỉnh ngộ, nhưng ánh mắt chỉ lại càng thêm hiếu kì hơn.
Với thân thủ của A Tam và Nữ Vương thì mấy tên lưu manh vớ vẩn kia tất nhiên là chuyện quá dễ dàng, có hai người tham chiến, bên A Cửu ngay tức khắc khởi sắc sau đó đã chiếm được ưu thế tuyệt đối.
A Tam chỉ là ngứa tay mà thôi. Ra tay cũng không nặng lắm. Bất quá Nữ vương lại là dạng người không ưu gì nam nhân, không biết từ trên người ai cởi xuống một cái dây lưng, nàng cầm dây lưng trong tay vung lên vù vù thoạt nhìn mười phần uy vũ.
A Cửu cũng đã phát hiện A Tam và Nữ Vương gia nhập trận chiến, mặc dù không nhìn thấy Đỗ Thừa nhưng cô biết hai người này khẳng định là do Đỗ Thừa phái đến để giúp cô, trong lòng lập tức đại định. Đỗ Thừa suy đoán cũng không sai, A Cửu lần này đi chiếm đoạt thế lực đúng là không hoàn toàn tự tin, cho nên trước lúc ra tay cô đã đặc biệt gọi điện cho Đỗ Thừa, dưới sự đồng ý của Đỗ Thừa cô mới giám yên tâm ra tay.
A Cửu vẫn luôn cho rằng Đỗ Thừa sẽ đích thân ra tay, chỉ là A Cửu không nghĩ đến việc Đỗ Thừa bỗng nhiên phái đến 2 người “thuộc hạ”thực lực đều dị thường cường hãn này, điều này khiến suy nghĩ của cô về thực lực tổng thể của Đỗ Thừa không khỏi một lần nữa phải xem xét lại.
Kết cuộc rõ ràng có thể dễ dàng nhìn ra, có A Tam và Nữ Vương tham chiến, những người phe khu giải trí nhanh chóng thua, đợi sau khi A Tam và Nữ Vương đối phó với cặp anh em sinh đôi kia xong, thì cũng đã là kết thúc.
Mà Đỗ Thừa thì lại lập trực tiếp uống một hơi cạn sạch ly rượu vang, sau đó đứng dậy, hướng ra cửa lớn mà đi, bởi vì Đỗ Thừa biết hắn đã không còn cần phải ở lại đây nữa.
Đỗ Thừa đi ra hướng cửa cửa lớn của khu giải trí, A Tam và Nữ Vương cũng liền đi theo ngay sau hắn, sau đó ba người không dừng chút nào trực tiếp bước nhanh rời đi.
Lúc này A Cửu mới phát hiện sự tồn tại của Đỗ Thừa, chỉ có điều cô không có thời gian để đặt sự chú ý trên người Đỗ Thừa, bởi vì việc cô cần làm là chiếm địa bàn.
Còn ở chỗ xa kia, Trình Yên một mực đợi lúc bóng Đỗ Thừa dần biến mất ở chỗ cửa lớn, ánh mắt mới thu trở về.
“Sao thế, tiên nữ Trình Yên của chúng ta không phải là động lòng phàm đấy chứ?”
Người con gái bên cạnh rõ ràng là có quan hệ rất thân mật với Trình Yên, cười hì hì hướng tới Trình Yên nhỏ giọng chế giễu rồi lại nói tiếp: “Thế nhưng người con trai ấy đúng là không tồi nhỉ, vừa có phong độ, nhìn ra thì thấy vừa có khí chất vừa có cá tính, hơn nữa khuôn mặt tiêu chuẩn cũng hoàn mĩ, thật là rất hợp với cậu đấy, tiên nữ Trình Yên của chúng ta”.
Trình Yên rõ ràng không phải là người con gái bình thường, cho dù bị giễu cợt cô cũng chỉ cười nhẹ một cái sau đó thưởng thức ly rượu vang trong tay mới tiếp tục nói: “Con trai mà quá hoàn mĩ rồi thì chuyện trêu hoa ghẹo nguyệt là chắc chắn rồi, cho nên mình và anh ta căn bản là hai đưởng thẳng song song, mặc dù giáp mặt nhau nhưng chắc chắn không giao nhau tại một điểm".
Sau khi giải quyết xong việc của khu giải trí Hoàng Đô, Đỗ Thừa liền trực tiếp đưa A Tam và Nữ Vương đi đến khách san, còn hắn tự lái xe hướng về biệt thự số 15.
Lúc này đã khoảng mười giờ đêm rồi, lần đi đến hộp đêm Hoàng Đô không khiến cho Đỗ Thừa mất bao nhiêu thời gian.
Chỉ có điều khi xe Đỗ Thừa đỗ ở cửa ra vào căn biệt thự số 15, Đỗ Thừa lại nhận được cuộc điện thoại khiến hắn có chút ngoài ý muốn.
“Đỗ Thừa, sao rồi, chắc không quên tôi đấy chứ?”
Trong điện thoại, thanh âm quen thuộc của Lý Ân Tuệ vang lên ở bên tai Đỗ Thừa.
“Sao có thể thế được, đầu óc tôi không đến nỗi tệ thế đâu, mới cách đây không lâu mà, tôi sao có thể quên được” Đỗ Thừa mỉm cười rồi trả lời, nhưng nghĩ đến Lý Ân Tuệ cũng đi Pháp được gần 2 tháng rồi.
“Anh còn dám nói thế sao, vậy tại sao anh đều không gọi cuộc điện thoại nào cho tôi, đấy không phải quên thì là cái gì?” Trong điện thoại mặc dù thanh âm Lý Ân Tuệ có ý trách cứ nhưng lại rất vui vẻ.
“Tôi sợ gọi điện lại làm phiền cô, thời gian hai nơi lại lệch nhau”.
Trong lòng Đỗ Thừa vội vàng tìm cớ.
Lý Ân Tuệ trực tiếp ngắt lời giải thích của Đỗ Thừa, nói thẳng: “Được rồi, hiện tại tôi không cần anh giải thích, mấy ngày hôm nay lúc nào anh rảnh là tôi muốn anh đến gặp tôi để cho anh giải thích”.
“Ân Tuệ, ý của cô là để tôi đi Pháp tìm cô sao?”
Đỗ Thừa biết Lý Ân Tuệ gọi điện cho hắn chắc chắn là có việc gì đó rồi, cho nên cũng không có cảm giác có cái gì ngoài ý muốn.
“Thế nào, anh lại không muốn đi sao?” Lý Ân Tuệ thanh âm cố ý lớn một ít.
“Sao có thể thế được, tôi xem một chút, không phải ngày mai, ngày kia đi, ngày kia tôi sẽ đi, tôi sẽ gọi điện cho cô” Đỗ Thừa đương nhiên sẽ không cự tuyệt, trong lòng Đỗ Thừa đã coi Lý Ân Tuệ như người chị của mình.
“Thế mới đúng chứ, được rồi, bên đấy chắc cũng muộn rồi, bây giờ không nói chuyện nữa, khi nào đi nhớ gọi điện cho tôi”.
Lý Ân Tuệ nghe thấy Đỗ Thừa đáp ứng thì cũng vui vẻ lên rất nhiều, nhưng không nói thêm điều gì, sau khi nói một câu thì cúp máy.
Đỗ Thừa chỉ lẳng lặng ngồi ở một vị trí rất đẹp mà hắn đã lựa chọn cách chỗ cửa lớn đang náo loạn gần trăm mét, dù cho hai bên có đánh nhau đến mấy cũng không ảnh hưởng đến Đỗ Thừa.
Mà ở chỗ không xa với Đỗ Thừa Trình Yên vẻ mặt tò mò nhìn về phía Đỗ Thừa, chỉ là ánh mắt trần trụi của Nữ Vương đang ngồi cạnh Đỗ Thừa khiến cô có chút cảm giác khó chịu, nhưng cũng không biết là chuyện gì đang xảy ra.
Cục diện nhất định sẽ không bình yên, hai phe ngay sau đó liền trực tiếp ra tay.
Dù số lượng người của khu giải trí có phần nhỉnh hơn, nhưng sau khi đánh một hồi những người áo đen kia lại chiếm ưu thế, những người áo đen mặc dù thủ pháp đơn giản nhưng đều là những chiêu thức có mang tính thực dụng, vừa chuẩn xác vừa hung mãnh, cho nên khi đánh thì những người bên phe khu giải trí tự nhiên dần dần bại lui, đến lúc đã muốn hoàn toàn tan tác thì phía trên lầu bỗng nhiên có mười mấy người đi xuống.
Trong số mười mấy người này có ba người khiến Đỗ Thừa phải chú ý.
Trong ba người có một người là trung niên và hai người thanh niên, người trung niên thân hình rất cao, cao tới trên dưới hai mét, hai người thanh niên thì thấp nhỏ một chút nhưng là một cặp song sinh.
Thế nhưng quan trọng nhất là chỉ cần nhìn ba người này một cái thì biết rõ ràng là thân thủ không phải tầm thường.
“Đỗ ca, thực lực ba người kia không phải thường đâu, nếu những người áo đen kia không được trợ giúp thì không chừng họ sẽ thua”.
A Tam mặc dù cười hì hì, nhưng ánh mắt cũng không phải là yếu.
Đỗ Thừa mỉm cười hắn tất nhiên hiểu rõ ý của A Tam, chỉ tùy ý trả lời: “Cứ chờ xem thế nào đã rồi lát nữa nói sau”.
Mà tiếng nói Đỗ Thừa vừa dứt, ở ngoài cửa lớn khu giải trí A Cửu thân hình nhỏ gầy dẫn theo hai đại hán cao lớn đi đến.
Hiển nhiên những người mặc áo đen kia là những người trong thế lực của A Cửu, A Cửu theo sự phân phó của Đỗ Thừa không vội khoa trương gì cả mà cứ bồi dưỡng, củng cố thế lực của mình, những người không được việc thì loại ra, toàn bộ chỉ để lại những người biết đánh nhau mà lại có sự can đảm, cộng thêm luyện tập, mặc dù chỉ trong thời gian ngắn nhưng kết quả lại hết sức rõ ràng.
Trong lúc này ít nhất có thể nhìn ra, thực lực của những người áo đen này mạnh hơn bọn lưu manh bình thường rất nhiều.
Mà hôm nay A Cửu ra tay là bởi vì muốn có được nơi này để cùng với địa bàn mà cô có kết nối với nhau tạo nên thế lực lớn nhất, chỉ có thể nắm bắt được nơi này thì A Cửu mới có thể xem là người quản lí của toàn bộ khu vực này.
Sau khi A Cửu đi vào liền trực tiếp dẫn theo hai gã đại hán thân hình cường tráng nghênh hướng về phía đại hán cao hai thước cùng hai anh em song sinh.
Rất rõ ràng là đây là cuộc đàm phán, người trung niên cao hai mét kia hiển nhiên là lão đại ở đây, một lời bất hòa liền động thủ cùng A Cửu.
Thân thủ A Cửu không phải kém, mặc dù so thân hình thì A Cửu chỉ bằng một nửa đối phương, nhưng về mặt kĩ thuật lại có một ưu thế, khi giao đấu với đại hán hai mét kia vẫn không chịu kém nửa phần.
Chỉ có điều hai đại hán bên cạnh cô thì rõ ràng yếu hơn rất nhiều, đã bị hai anh em sinh đôi kia liên tiếp đánh bại lui.
Mà mười mấy người đi xuống cùng ba người bọn họ cũng đã nhanh chóng tham gia vào cuộc chiến, thân thủ những người này mặc dù không phải quá mạnh, nhưng so sánh với lưu manh bình thường thì mạnh hơn không ít, cho nên ngay lúc đây trong khu giải trí lại chiếm thế thượng phong, phía A Cửu liên tiếp bại lui.
Nhìn thấy cảnh này Đỗ Thừa biết A Cửu lần này khẳng định là thua.
Nhưng Đỗ Thừa cũng không có thần sắc gì ái ngại, nếu A Cửu có thể nắm được phần thắng thì cũng không nói hắn đến xem kịch hay, cho nên khi thấy phía A Cửu bắt đầu không chống đỡ được thì Đỗ Thừa liền hướng sang A Tam nói: “A Tam các người chắc đã biết nên đến giúp bên nào một tay rồi chứ?”
“Đương nhiên rồi Đỗ ca, anh yên tâm, những người này không đáng chú ý”.
A Tam là người tuyệt đối không an phận, nghe thấy Đỗ Thừa nói như vậy thì không hề nghĩ ngợi gì liền đứng dậy, sau khi để lại một câu thì hướng đến chỗ đang đánh nhau kịch liệt kia mà bước thật nhanh đến.
“Đỗ ca, em cũng đi ra nghịch một chút được không?” Nữ Vương cũng ngứa tay, vẻ mặt mong chờ hướng về Đỗ Thừa hỏi.
“Đi đi, đừng ra tay quá nặng đấy” Đỗ Thừa hiển nhiên không cự tuyện, chỉ là đặc biệt nhắc nhở một tiếng, bởi vì Đỗ Thừa biết đối phó với đàn ông thì Nữ Vương ra tay rất hung ác, vì để A Cửu thuận lợi mà chiếm được nơi đây, Đỗ Thừa tất nhiên không hy vọng Nữ Vương ra tay quá nặng.
“Ok”.
Nữ Vương đáp lại một tiếng, sau đó trực tiếp hướng về phía A Tam mà đuổi theo.
Còn Đỗ Thừa thì tự rót cho mình một ly rượu vang, rồi từ từ thưởng thức.
Trình Yên ở phía xa xa lại càng tò mò, ánh mặt lần nữa hạ xuống người Đỗ Thừa nhìn một cái, hướng sang chỗ A Tam và Nữ Vương đang đi đến nơi hỗn chiến mà có chút tỉnh ngộ, nhưng ánh mắt chỉ lại càng thêm hiếu kì hơn.
Với thân thủ của A Tam và Nữ Vương thì mấy tên lưu manh vớ vẩn kia tất nhiên là chuyện quá dễ dàng, có hai người tham chiến, bên A Cửu ngay tức khắc khởi sắc sau đó đã chiếm được ưu thế tuyệt đối.
A Tam chỉ là ngứa tay mà thôi. Ra tay cũng không nặng lắm. Bất quá Nữ vương lại là dạng người không ưu gì nam nhân, không biết từ trên người ai cởi xuống một cái dây lưng, nàng cầm dây lưng trong tay vung lên vù vù thoạt nhìn mười phần uy vũ.
A Cửu cũng đã phát hiện A Tam và Nữ Vương gia nhập trận chiến, mặc dù không nhìn thấy Đỗ Thừa nhưng cô biết hai người này khẳng định là do Đỗ Thừa phái đến để giúp cô, trong lòng lập tức đại định. Đỗ Thừa suy đoán cũng không sai, A Cửu lần này đi chiếm đoạt thế lực đúng là không hoàn toàn tự tin, cho nên trước lúc ra tay cô đã đặc biệt gọi điện cho Đỗ Thừa, dưới sự đồng ý của Đỗ Thừa cô mới giám yên tâm ra tay.
A Cửu vẫn luôn cho rằng Đỗ Thừa sẽ đích thân ra tay, chỉ là A Cửu không nghĩ đến việc Đỗ Thừa bỗng nhiên phái đến 2 người “thuộc hạ”thực lực đều dị thường cường hãn này, điều này khiến suy nghĩ của cô về thực lực tổng thể của Đỗ Thừa không khỏi một lần nữa phải xem xét lại.
Kết cuộc rõ ràng có thể dễ dàng nhìn ra, có A Tam và Nữ Vương tham chiến, những người phe khu giải trí nhanh chóng thua, đợi sau khi A Tam và Nữ Vương đối phó với cặp anh em sinh đôi kia xong, thì cũng đã là kết thúc.
Mà Đỗ Thừa thì lại lập trực tiếp uống một hơi cạn sạch ly rượu vang, sau đó đứng dậy, hướng ra cửa lớn mà đi, bởi vì Đỗ Thừa biết hắn đã không còn cần phải ở lại đây nữa.
Đỗ Thừa đi ra hướng cửa cửa lớn của khu giải trí, A Tam và Nữ Vương cũng liền đi theo ngay sau hắn, sau đó ba người không dừng chút nào trực tiếp bước nhanh rời đi.
Lúc này A Cửu mới phát hiện sự tồn tại của Đỗ Thừa, chỉ có điều cô không có thời gian để đặt sự chú ý trên người Đỗ Thừa, bởi vì việc cô cần làm là chiếm địa bàn.
Còn ở chỗ xa kia, Trình Yên một mực đợi lúc bóng Đỗ Thừa dần biến mất ở chỗ cửa lớn, ánh mắt mới thu trở về.
“Sao thế, tiên nữ Trình Yên của chúng ta không phải là động lòng phàm đấy chứ?”
Người con gái bên cạnh rõ ràng là có quan hệ rất thân mật với Trình Yên, cười hì hì hướng tới Trình Yên nhỏ giọng chế giễu rồi lại nói tiếp: “Thế nhưng người con trai ấy đúng là không tồi nhỉ, vừa có phong độ, nhìn ra thì thấy vừa có khí chất vừa có cá tính, hơn nữa khuôn mặt tiêu chuẩn cũng hoàn mĩ, thật là rất hợp với cậu đấy, tiên nữ Trình Yên của chúng ta”.
Trình Yên rõ ràng không phải là người con gái bình thường, cho dù bị giễu cợt cô cũng chỉ cười nhẹ một cái sau đó thưởng thức ly rượu vang trong tay mới tiếp tục nói: “Con trai mà quá hoàn mĩ rồi thì chuyện trêu hoa ghẹo nguyệt là chắc chắn rồi, cho nên mình và anh ta căn bản là hai đưởng thẳng song song, mặc dù giáp mặt nhau nhưng chắc chắn không giao nhau tại một điểm".
Sau khi giải quyết xong việc của khu giải trí Hoàng Đô, Đỗ Thừa liền trực tiếp đưa A Tam và Nữ Vương đi đến khách san, còn hắn tự lái xe hướng về biệt thự số 15.
Lúc này đã khoảng mười giờ đêm rồi, lần đi đến hộp đêm Hoàng Đô không khiến cho Đỗ Thừa mất bao nhiêu thời gian.
Chỉ có điều khi xe Đỗ Thừa đỗ ở cửa ra vào căn biệt thự số 15, Đỗ Thừa lại nhận được cuộc điện thoại khiến hắn có chút ngoài ý muốn.
“Đỗ Thừa, sao rồi, chắc không quên tôi đấy chứ?”
Trong điện thoại, thanh âm quen thuộc của Lý Ân Tuệ vang lên ở bên tai Đỗ Thừa.
“Sao có thể thế được, đầu óc tôi không đến nỗi tệ thế đâu, mới cách đây không lâu mà, tôi sao có thể quên được” Đỗ Thừa mỉm cười rồi trả lời, nhưng nghĩ đến Lý Ân Tuệ cũng đi Pháp được gần 2 tháng rồi.
“Anh còn dám nói thế sao, vậy tại sao anh đều không gọi cuộc điện thoại nào cho tôi, đấy không phải quên thì là cái gì?” Trong điện thoại mặc dù thanh âm Lý Ân Tuệ có ý trách cứ nhưng lại rất vui vẻ.
“Tôi sợ gọi điện lại làm phiền cô, thời gian hai nơi lại lệch nhau”.
Trong lòng Đỗ Thừa vội vàng tìm cớ.
Lý Ân Tuệ trực tiếp ngắt lời giải thích của Đỗ Thừa, nói thẳng: “Được rồi, hiện tại tôi không cần anh giải thích, mấy ngày hôm nay lúc nào anh rảnh là tôi muốn anh đến gặp tôi để cho anh giải thích”.
“Ân Tuệ, ý của cô là để tôi đi Pháp tìm cô sao?”
Đỗ Thừa biết Lý Ân Tuệ gọi điện cho hắn chắc chắn là có việc gì đó rồi, cho nên cũng không có cảm giác có cái gì ngoài ý muốn.
“Thế nào, anh lại không muốn đi sao?” Lý Ân Tuệ thanh âm cố ý lớn một ít.
“Sao có thể thế được, tôi xem một chút, không phải ngày mai, ngày kia đi, ngày kia tôi sẽ đi, tôi sẽ gọi điện cho cô” Đỗ Thừa đương nhiên sẽ không cự tuyệt, trong lòng Đỗ Thừa đã coi Lý Ân Tuệ như người chị của mình.
“Thế mới đúng chứ, được rồi, bên đấy chắc cũng muộn rồi, bây giờ không nói chuyện nữa, khi nào đi nhớ gọi điện cho tôi”.
Lý Ân Tuệ nghe thấy Đỗ Thừa đáp ứng thì cũng vui vẻ lên rất nhiều, nhưng không nói thêm điều gì, sau khi nói một câu thì cúp máy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.