Chương 23: Nhân tình
Phạ Lãnh Đích Hỏa Diễm
21/02/2013
Giống như một người vừa bị điện giật tỉnh lại, Lý Ân Tuệ có thể cảm thấy thân thể nóng rực như lửa đốt của mình, khuôn mặt cũng đỏ bừng đó là khiến điều cô không hề nghĩ tới, đây chắc hẳn là trò quỷ của Hân Nhi.
“Ân Tuệ, cô sao vậy?” Đỗ Thừa không dám nói ra, sau khi thấy Lý Ân Tuệ có vẻ hồi phục, hắn hỏi đầy vẻ quan tâm.
“Không, tôi không sao” Lý Ân Tuệ cũng không dám nói ra cảm xúc trong lòng của mình. Cũng may cô cũng đã gặp nhiều trường hợp kiểu thế này, cô chỉ mỉm cười, sau khi tâm lý đã bình ổn, cô quay sang nói: “Ổn rồi, chúng ta bắt đầu đi”.
“Ừm” Nhìn Lý Ân Tuệ đã bình thường trở lại, Đỗ Thừa quyết định bình tâm trở lại, hắn cũng giống Lý Ân Tuệ, chú ý nghe điệu Tango và bước từng bước nhảy.
Điệu nhảy này Đỗ Thừa đã rất quen thuộc rồi, nhưng đây là lần đầu tiên hắn có bạn nhảy cùng, Đỗ Thừa cũng có phần hơi lo lắng. Nắm tay Lý Ân Tuệ mà tay hắn vã mồ hôi.
Tuy năng lực thần kinh phản xạ của hắn gấp mấy lần người thường, nhưng trong tay đang ôm một mỹ nhân khiến Đỗ Thừa cảm thấy tay hắn như bị tê cứng, đến chân cũng trở nên lóng ngóng.
“A!”
Quả nhiên, chưa được mấy bước thì chân Đỗ Thừa đã giẫm lên đôi giày nhất định rất đắt tiền và muôn phần cao quý của Lý Ân Tuệ. Lý Ân Tuệ kêu nhẹ một tiếng và vẻ như có chút đau rồi.
“Xin lỗi, xin lỗi…” Đỗ Thừa vội vàng xin lỗi, cũng may một chân rút kịp thời, không giẫm phải.
“Tôi không sao, chúng ta tiếp tục đi” Lý Ân Tuệ cũng không để tâm, vì trước lúc tập nhảy cô cũng đã chuẩn bị sẵn tinh thần rồi.
Hơn nữa Lý Ân Tuệ cũng phải cảm ơn Đỗ Thừa, cảm giác nhưng nhức khiến cô bình tâm trở lại.
Giẫm phải chân Lý Ân Tuệ một lần nên Đỗ Thừa hết sức cẩn thận, nhưng tâm lý lại càng hồi hộp. Chưa được vài bước, Đỗ Thừa lại giẫm vào chân Lý Ân Tuệ. Cũng may hắn cũng đã có sự chuẩn bị, chỉ chạm một phát là hắn rút chân lại ngay, không kịp làm Lý Ân Tuệ đau.
“Đỗ Thừa, anh quá lo lắng rồi, thoải mái một chút, thử hít sâu thở đều xem nào” Lý Ân Tuệ là người có kinh nghiệm, chỉ cần qua mấy bước là cô biết Đỗ Thừa nhảy không đến nỗi nào, chỉ là do quá lo lắng nên trình tự các bước nhảy bị lộn xộn.
Đỗ Thừa cũng biết bản thân quá lo lắng hồi hộp, lại nói một mỹ nhân như Lý Ân Tuệ, hắn không cẩn thận không được.
Sau khi nghe theo phương pháp hít sâu thở đều của Lý Ân Tuệ, Đỗ Thừa thấy tựa như nhẹ nhõm đi nhiều.
“Còn nữa, anh phải nhìn vào hai mắt của tôi. Khi khiêu vũ giữa hai người phải có sự cảm thụ, nên lúc cùng nhảy, phải hết sức quan sát đối phương” Đợi Đỗ Thừa hít sâu thở đều xong, Lý Ân Tuệ nhìn hắn nói.
Đây là phương pháp lúc Lý Ân Tuệ học khiêu vũ được giáo viên của cô dạy. Nhưng giáo viên dạy nhảy của Lý Ân Tuệ là nữ nên Lý Ân Tuệ học không giống như Đỗ Thừa.
Nói như vậy Lý Ân Tuệ không có ý gì khác, cô chỉ dựa theo những gì cô giáo dạy khi cô bắt đầu học khiêu vũ để nói lại cho Đỗ Thừa, nhưng sau khi nói xong cô phát hiện có gì đó không ổn. Lúc trước cả cô và cô giáo đều là nữ, nhìn nhau thì chẳng có cảm giác gì cả, nhưng lúc này thì không như thế.
Nhìn vào ánh mắt sâu hút hồn của Đỗ Thừa, Lý Ân Tuệ cảm thấy giống như một cái hang sâu đen ngòm hun hút mê hoặc người ta tiến vào trong. Cũng may Lý Ân Tuệ không phải là cô học trò mơ mộng, trái tim cô không ngừng nhắc nhở Đỗ Thừa chỉ như một học sinh nam bình thường và cô muốn thoát ra khỏi ánh mắt sâu hoắm ấy.
Nhưng cách của Lý Ân Tuệ lại rất hữu dụng, từ đoạn nhạc đó đến khi kết thúc điệu nhảy, Đỗ Thừa không hề dẫm lên chân cô. Không phải vì Đỗ Thừa không biết nhảy mà là hắn không quen có bạn nhảy.
Sau vài điệu nhạc, Đỗ Thừa đã trở nên rất nhuần nhuyễn và trôi chảy. Tuy rằng không thể sánh được với Lý Ân Tuệ nhưng hắn cũng đã có tiến bộ rất nhiều, điều này làm Đỗ Thừa cảm thấy nhẹ nhõm chút ít.
Vì đã có kinh nghiệm, sau điệu Tango, Đỗ Thừa tiếp tục nhảy điệu Valse vô cùng thoải mái.
Lý Ân Tuệ cuối cùng cũng nhẹ nhõm ít nhiều, cùng nam sinh Đỗ Thừa đu đưa theo điệu nhạc. Vốn dĩ trong nhà có chút chuyện không vui, nhưng giờ cô đã cảm thấy dễ chịu hơn một chút.
Sắp tới 12 giờ, đợi đến khi nhóm người trên quảng trường thưa dần, Đỗ Thừa và Lý Ân Tuệ mới dừng lại.
Luyện tập gần 2 giờ đồng hồ, Lý Ân Tuệ mồ hôi đầm đìa, đôi chân mỏi nhừ như muốn run lên. Lúc nhảy thì chẳng cảm thấy gì, nhưng lúc vừa ngừng thì cảm thấy rất rõ rệt.
“Đỗ Thừa, anh làm giáo viên được rồi đấy. Với trình độ của anh bây giờ có tham gia bất cứ cuộc thi nhảy nào cũng không thành vấn đề”.
Đứng bên chiếc BMW mini, Lý Ân Tuệ vừa dùng tay vân vê những đốt ngón chân, vừa mỉm cười nói với Đỗ Thừa.
Thi đấu thì chắc không được, nhưng điều đó gián tiếp nói rằng trình độ nhảy của Đỗ Thừa đã vượt qua bình thường. Đối với khiêu vũ Đỗ Thừa không định đi sâu chuyên nghiệp nên thế này cũng đã khiến hắn vô cùng hài lòng rồi. Hắn nhìn Lý Ân Tuệ vẻ mặt đầy mãn nguyện:
“Thầy cao tay thì mới có học trò giỏi chứ, đây đều là công lao của cô, nếu như không có cô, sợ rằng trong một buổi tối tôi khó có thể nhuần nhuyễn như vậy, cảm ơn cô rất nhiều”.
Nhìn Lý Ân Tuệ mồ hôi ướt đẫm lại không ngừng vân vê những đốt ngón chân cho khỏi nhức khiến trong lòng Đỗ Thừa vô cùng cảm động. Hai tiếng đồng hồ nhảy liên tục đến Đỗ Thừa còn chẳng chịu nổi nói chi một người con gái, hơn nữa lại mang giày cao gót.
“Hì, anh biết vậy là tốt rồi, thế thì anh nhất định phải thể hiện lòng thành tâm chứ nhỉ?” Lý Ân Tuệ cười vẻ mặt rất vui vẻ.
“Ăn đêm, tôi mời, nhưng địa chỉ thì cô chọn, ok?” Trước đây Đỗ Thừa chưa bao giờ có một buổi tối rảnh rỗi huống chi nói đến ăn đêm.
“Anh không sợ tôi ăn hết tiền của anh à?” Lý Ân Tuệ trêu. Nhìn bộ trang phục đắt tiền của Paris thế gia trên người Đỗ Thừa đang mặc có thể thấy rằng lúc này gia thế của Đỗ Thừa không nghèo túng như hồi đầu cô và Đỗ Thừa gặp mặt.
“Tùy cô, nếu cô thật sự có thể ăn đến hết tiền của tôi thì cứ việc thoải mái”.
'Đỗ Thừa không mang theo nhiều tiền, chỉ còn một chút, tuy không nhiều nhưng cũng đủ để ăn ở những quán hàng nhỏ.
“Đùa với anh một chút thôi mà, ngốc!” Nhìn bộ dạng thật thà của Đỗ Thừa , Lý Ân Tuệ liền bật cười. Cô nói: “Anh tưởng có một bữa ăn đêm mà báo đáp được tôi sao? Anh còn thiếu tôi một món nợ ân tình, anh không phải định không báo đáp đấy chứ?”
“Được rồi, nhưng tôi phải nói trước, ngoại trừ cô bắt tôi làm nhà thiết kế hoặc người mẫu, còn lại bất cứ việc gì cô có thể nghĩ tới, tôi đều làm hết mình” Đỗ Thừa thấy Lý Ân Tuệ thay đổi nhanh như vậy, trong lòng có chút lúng túng, nhưng trong lòng có chút cảm động nên Đỗ Thừa liền đồng ý.
“Thế còn được”.
Tuy Đỗ Thừa có thêm yêu cầu nhưng Lý Ân Tuệ đối với Đỗ Thừa vẫn vô cùng mãn nguyện. Gật gật đầu cô đáp: “Được rồi, muộn thế này rồi thì mau đi còn về, mồ hôi đầm đìa thế này không mau về tắm rửa lại ốm ra đấy”.
“Ừm”.
Đỗ Thừa gật đầu, chiếc quần hắn đang mặc cũng ướt đẫm mồ hôi rồi.
Nằm trên giường sau khi tắm xong, Đỗ Thừa phát hiện mình không tài nào ngủ được.
Không biết tại làm sao, trong đầu Đỗ Thừa không thôi nghĩ đến lúc cùng Lý Ân Tuệ khiêu vũ, từng câu nói đến nụ cười vô cùng xinh đẹp của cô.
Rất nhanh, khuôn mặt tươi cười của Cố Tư Hân hiện ra trong trí óc hắn. Hai khuôn mặt cứ thay nhau xuất hiện, lúc thì Lý Ân Tuệ, khi thì Cố Tư Hân.
Đúng như những gì Hân Nhi nói, hai cô gái dung mạo vẹn toàn, nhưng khí chất và tính cách lại hoàn toàn khác nhau.
Cố Tư Hân thuần khiết y như một thiên thần thánh thiện, hơn nữa tính tình vô cùng nhu mỳ rất được lòng người, mà Lý Ân Tuệ thì sang trọng mà cao quý, giống như một người chị lớn vậy.
Nghĩ đi nghĩ lại, lật tới lật lui, Đỗ Thừa không hay đã thiếp đi lúc nào.
“Ân Tuệ, cô sao vậy?” Đỗ Thừa không dám nói ra, sau khi thấy Lý Ân Tuệ có vẻ hồi phục, hắn hỏi đầy vẻ quan tâm.
“Không, tôi không sao” Lý Ân Tuệ cũng không dám nói ra cảm xúc trong lòng của mình. Cũng may cô cũng đã gặp nhiều trường hợp kiểu thế này, cô chỉ mỉm cười, sau khi tâm lý đã bình ổn, cô quay sang nói: “Ổn rồi, chúng ta bắt đầu đi”.
“Ừm” Nhìn Lý Ân Tuệ đã bình thường trở lại, Đỗ Thừa quyết định bình tâm trở lại, hắn cũng giống Lý Ân Tuệ, chú ý nghe điệu Tango và bước từng bước nhảy.
Điệu nhảy này Đỗ Thừa đã rất quen thuộc rồi, nhưng đây là lần đầu tiên hắn có bạn nhảy cùng, Đỗ Thừa cũng có phần hơi lo lắng. Nắm tay Lý Ân Tuệ mà tay hắn vã mồ hôi.
Tuy năng lực thần kinh phản xạ của hắn gấp mấy lần người thường, nhưng trong tay đang ôm một mỹ nhân khiến Đỗ Thừa cảm thấy tay hắn như bị tê cứng, đến chân cũng trở nên lóng ngóng.
“A!”
Quả nhiên, chưa được mấy bước thì chân Đỗ Thừa đã giẫm lên đôi giày nhất định rất đắt tiền và muôn phần cao quý của Lý Ân Tuệ. Lý Ân Tuệ kêu nhẹ một tiếng và vẻ như có chút đau rồi.
“Xin lỗi, xin lỗi…” Đỗ Thừa vội vàng xin lỗi, cũng may một chân rút kịp thời, không giẫm phải.
“Tôi không sao, chúng ta tiếp tục đi” Lý Ân Tuệ cũng không để tâm, vì trước lúc tập nhảy cô cũng đã chuẩn bị sẵn tinh thần rồi.
Hơn nữa Lý Ân Tuệ cũng phải cảm ơn Đỗ Thừa, cảm giác nhưng nhức khiến cô bình tâm trở lại.
Giẫm phải chân Lý Ân Tuệ một lần nên Đỗ Thừa hết sức cẩn thận, nhưng tâm lý lại càng hồi hộp. Chưa được vài bước, Đỗ Thừa lại giẫm vào chân Lý Ân Tuệ. Cũng may hắn cũng đã có sự chuẩn bị, chỉ chạm một phát là hắn rút chân lại ngay, không kịp làm Lý Ân Tuệ đau.
“Đỗ Thừa, anh quá lo lắng rồi, thoải mái một chút, thử hít sâu thở đều xem nào” Lý Ân Tuệ là người có kinh nghiệm, chỉ cần qua mấy bước là cô biết Đỗ Thừa nhảy không đến nỗi nào, chỉ là do quá lo lắng nên trình tự các bước nhảy bị lộn xộn.
Đỗ Thừa cũng biết bản thân quá lo lắng hồi hộp, lại nói một mỹ nhân như Lý Ân Tuệ, hắn không cẩn thận không được.
Sau khi nghe theo phương pháp hít sâu thở đều của Lý Ân Tuệ, Đỗ Thừa thấy tựa như nhẹ nhõm đi nhiều.
“Còn nữa, anh phải nhìn vào hai mắt của tôi. Khi khiêu vũ giữa hai người phải có sự cảm thụ, nên lúc cùng nhảy, phải hết sức quan sát đối phương” Đợi Đỗ Thừa hít sâu thở đều xong, Lý Ân Tuệ nhìn hắn nói.
Đây là phương pháp lúc Lý Ân Tuệ học khiêu vũ được giáo viên của cô dạy. Nhưng giáo viên dạy nhảy của Lý Ân Tuệ là nữ nên Lý Ân Tuệ học không giống như Đỗ Thừa.
Nói như vậy Lý Ân Tuệ không có ý gì khác, cô chỉ dựa theo những gì cô giáo dạy khi cô bắt đầu học khiêu vũ để nói lại cho Đỗ Thừa, nhưng sau khi nói xong cô phát hiện có gì đó không ổn. Lúc trước cả cô và cô giáo đều là nữ, nhìn nhau thì chẳng có cảm giác gì cả, nhưng lúc này thì không như thế.
Nhìn vào ánh mắt sâu hút hồn của Đỗ Thừa, Lý Ân Tuệ cảm thấy giống như một cái hang sâu đen ngòm hun hút mê hoặc người ta tiến vào trong. Cũng may Lý Ân Tuệ không phải là cô học trò mơ mộng, trái tim cô không ngừng nhắc nhở Đỗ Thừa chỉ như một học sinh nam bình thường và cô muốn thoát ra khỏi ánh mắt sâu hoắm ấy.
Nhưng cách của Lý Ân Tuệ lại rất hữu dụng, từ đoạn nhạc đó đến khi kết thúc điệu nhảy, Đỗ Thừa không hề dẫm lên chân cô. Không phải vì Đỗ Thừa không biết nhảy mà là hắn không quen có bạn nhảy.
Sau vài điệu nhạc, Đỗ Thừa đã trở nên rất nhuần nhuyễn và trôi chảy. Tuy rằng không thể sánh được với Lý Ân Tuệ nhưng hắn cũng đã có tiến bộ rất nhiều, điều này làm Đỗ Thừa cảm thấy nhẹ nhõm chút ít.
Vì đã có kinh nghiệm, sau điệu Tango, Đỗ Thừa tiếp tục nhảy điệu Valse vô cùng thoải mái.
Lý Ân Tuệ cuối cùng cũng nhẹ nhõm ít nhiều, cùng nam sinh Đỗ Thừa đu đưa theo điệu nhạc. Vốn dĩ trong nhà có chút chuyện không vui, nhưng giờ cô đã cảm thấy dễ chịu hơn một chút.
Sắp tới 12 giờ, đợi đến khi nhóm người trên quảng trường thưa dần, Đỗ Thừa và Lý Ân Tuệ mới dừng lại.
Luyện tập gần 2 giờ đồng hồ, Lý Ân Tuệ mồ hôi đầm đìa, đôi chân mỏi nhừ như muốn run lên. Lúc nhảy thì chẳng cảm thấy gì, nhưng lúc vừa ngừng thì cảm thấy rất rõ rệt.
“Đỗ Thừa, anh làm giáo viên được rồi đấy. Với trình độ của anh bây giờ có tham gia bất cứ cuộc thi nhảy nào cũng không thành vấn đề”.
Đứng bên chiếc BMW mini, Lý Ân Tuệ vừa dùng tay vân vê những đốt ngón chân, vừa mỉm cười nói với Đỗ Thừa.
Thi đấu thì chắc không được, nhưng điều đó gián tiếp nói rằng trình độ nhảy của Đỗ Thừa đã vượt qua bình thường. Đối với khiêu vũ Đỗ Thừa không định đi sâu chuyên nghiệp nên thế này cũng đã khiến hắn vô cùng hài lòng rồi. Hắn nhìn Lý Ân Tuệ vẻ mặt đầy mãn nguyện:
“Thầy cao tay thì mới có học trò giỏi chứ, đây đều là công lao của cô, nếu như không có cô, sợ rằng trong một buổi tối tôi khó có thể nhuần nhuyễn như vậy, cảm ơn cô rất nhiều”.
Nhìn Lý Ân Tuệ mồ hôi ướt đẫm lại không ngừng vân vê những đốt ngón chân cho khỏi nhức khiến trong lòng Đỗ Thừa vô cùng cảm động. Hai tiếng đồng hồ nhảy liên tục đến Đỗ Thừa còn chẳng chịu nổi nói chi một người con gái, hơn nữa lại mang giày cao gót.
“Hì, anh biết vậy là tốt rồi, thế thì anh nhất định phải thể hiện lòng thành tâm chứ nhỉ?” Lý Ân Tuệ cười vẻ mặt rất vui vẻ.
“Ăn đêm, tôi mời, nhưng địa chỉ thì cô chọn, ok?” Trước đây Đỗ Thừa chưa bao giờ có một buổi tối rảnh rỗi huống chi nói đến ăn đêm.
“Anh không sợ tôi ăn hết tiền của anh à?” Lý Ân Tuệ trêu. Nhìn bộ trang phục đắt tiền của Paris thế gia trên người Đỗ Thừa đang mặc có thể thấy rằng lúc này gia thế của Đỗ Thừa không nghèo túng như hồi đầu cô và Đỗ Thừa gặp mặt.
“Tùy cô, nếu cô thật sự có thể ăn đến hết tiền của tôi thì cứ việc thoải mái”.
'Đỗ Thừa không mang theo nhiều tiền, chỉ còn một chút, tuy không nhiều nhưng cũng đủ để ăn ở những quán hàng nhỏ.
“Đùa với anh một chút thôi mà, ngốc!” Nhìn bộ dạng thật thà của Đỗ Thừa , Lý Ân Tuệ liền bật cười. Cô nói: “Anh tưởng có một bữa ăn đêm mà báo đáp được tôi sao? Anh còn thiếu tôi một món nợ ân tình, anh không phải định không báo đáp đấy chứ?”
“Được rồi, nhưng tôi phải nói trước, ngoại trừ cô bắt tôi làm nhà thiết kế hoặc người mẫu, còn lại bất cứ việc gì cô có thể nghĩ tới, tôi đều làm hết mình” Đỗ Thừa thấy Lý Ân Tuệ thay đổi nhanh như vậy, trong lòng có chút lúng túng, nhưng trong lòng có chút cảm động nên Đỗ Thừa liền đồng ý.
“Thế còn được”.
Tuy Đỗ Thừa có thêm yêu cầu nhưng Lý Ân Tuệ đối với Đỗ Thừa vẫn vô cùng mãn nguyện. Gật gật đầu cô đáp: “Được rồi, muộn thế này rồi thì mau đi còn về, mồ hôi đầm đìa thế này không mau về tắm rửa lại ốm ra đấy”.
“Ừm”.
Đỗ Thừa gật đầu, chiếc quần hắn đang mặc cũng ướt đẫm mồ hôi rồi.
Nằm trên giường sau khi tắm xong, Đỗ Thừa phát hiện mình không tài nào ngủ được.
Không biết tại làm sao, trong đầu Đỗ Thừa không thôi nghĩ đến lúc cùng Lý Ân Tuệ khiêu vũ, từng câu nói đến nụ cười vô cùng xinh đẹp của cô.
Rất nhanh, khuôn mặt tươi cười của Cố Tư Hân hiện ra trong trí óc hắn. Hai khuôn mặt cứ thay nhau xuất hiện, lúc thì Lý Ân Tuệ, khi thì Cố Tư Hân.
Đúng như những gì Hân Nhi nói, hai cô gái dung mạo vẹn toàn, nhưng khí chất và tính cách lại hoàn toàn khác nhau.
Cố Tư Hân thuần khiết y như một thiên thần thánh thiện, hơn nữa tính tình vô cùng nhu mỳ rất được lòng người, mà Lý Ân Tuệ thì sang trọng mà cao quý, giống như một người chị lớn vậy.
Nghĩ đi nghĩ lại, lật tới lật lui, Đỗ Thừa không hay đã thiếp đi lúc nào.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.