Chương 216: Phát triển phần cứng
Phạ Lãnh Đích Hỏa Diễm
22/02/2013
Chung Thành Thọ không lập tức trả lời đề nghị của Đàm Văn, bởi đầu tư và thu mua là hoàn toàn khác hẳn nhau.
Nếu đầu tư, Tinh Đằng vẫn là công ty của Chung Thành Thọ, nhưng nếu bị mua lại, công ty e rằng sẽ lập tức thay tên đổi chủ.
“Đàm tổng, không còn cách nào nữa sao?”
Sau khi suy nghĩ một hồi lâu, Chung Thành Thọ rõ ràng đã đưa ra quyết định nên quay ra hỏi Đàm Văn.
Đàm Văn lắc lắc đầu, vô cùng thành thật nói: “Chung tổng, việc này ông cũng biết rõ mà, với quy mô và sự phát triển của công ty Tinh Đằng hiện nay, nếu đầu tư thì không có ích lợi gì cho công ty chúng tôi, cho dù chúng tôi muốn thu lợi thì ít nhất cũng phải cần năm năm mới có thể.”
“Vậy được rồi, tôi đồng ý. Nhưng anh cần phải đồng ý với tôi một yêu cầu” Chung Thành Thọ không nghĩ nhiều nữa mà trực tiếp đồng ý.
Bởi Chung Thành Thọ biết, những gì Đàm Văn nói là sự thật, Tinh Đằng hiện nay là một miếng sườn gà, nếu không có món nợ kia người đầu tư chắc sẽ có, nhưng với món nợ không nhỏ kia lại khiến người đầu tư rút lui.
Những công ty lớn có khả năng đầu tư về cơ bản là không thèm để ý đến công ty nhỏ như Tinh Đằng, nếu thu mua thì lại càng không thể, bởi hoàn toàn không cần thiết. với những công ty nhỏ thì lại bị khoản nợ sáu triệu kia chắn ngoài cửa, vì thế, những ngày qua Chung Thành Thọ đo đến đâu đều gặp khó khăn ở đó.
Đây cũng là nguyên nhân khiến Chung Thành Thọ đồng ý, vì tất cả những nhân viên trong công ty, ông cơ bản không có lựa chọn nào nữa. hơn nữa, nếu công ty Tinh Đằng có thể sát nhập vào với công ty liên doanh điện tử, Chung Thành Thọ ông cũng có thể dễ dàng ăn nói với nhân viên trong công ty.
Đàm Văn lại không nghĩ Chung Thành Thọ lại đồng ý dứt khoát như vậy, trên mặt thêm vài phần vui mừng, sau khi nhìn Đỗ Thừa một cái rồi nói: “Chung tổng, điều kiện gì ông nói đi, tôi sẽ hết sức đáp ứng ông”.
“Đàm tổng, tôi hi vọng sau khi các ông thu mua lại công ty, đừng sa thải nhân viên của công ty, nếu không tôi không biết ăn nói với họ thế nào” Chung Thành Thọ không giấu diếm gì nói đúng sự thật.
Đàm Văn không nghĩ ngợi nhiều liền trả lời luôn: “Chung tổng, điều này ông yên tâm, tất cả nhân viên của Tinh Đằng chúng tôi đều sẽ giữ lại. Nếu Chung tổng đồng ý thì cũng có thể tiếp tục ở lại giữ chức tổng giám đốc của Tinh Đằng”.
Chung Thành Thọ rõ ràng cũng không ngờ Đàm Văn lại nói như vậy, ông vốn tưởng sau khi công ty bị thu mua lại e rằng ông cũng sẽ phải cuốn gói ra đi.
Nhưng ông lại không nghĩ Đàm Văn lại muốn giữ ông lại, hơn nữa còn định để ông tiếp tục giữ chức tổng giám đốc, Chung Thành Thọ vẫn chưa dám tin hỏi Đàm Văn: “Đàm tổng, anh nói thật chứ?”
“Đúng, chuyện như này ông nghĩ tôi cần phải lừa ông sao? Chung tổng?”
Đàm Văn vô cùng khẳng định nói, ngừng lại một lúc rồi lại nói tiếp: “Nếu không có vấn đề gì bây giờ chúng ta nói về việc thu mua thôi”.
Đàm Văn mặc dù nói vậy nhưng hắn cũng không nói với Chung Thành Thọ, đây không phải là ý của Đàm Văn là của Đỗ Thừa.
“Được” Chung Thành Thọ kích động đáp.
Ông là người sáng lập ra công ty kĩ thuật Tinh Đằng, tất nhiên là cảm tình với công ty rất sâu nặng, có thể ở lại chính là việc Chung Thành Thọ cầu mà không được.
Đàm Văn và Chung Thành Thọ đàm phán việc thu mua vô cùng thuận lợi, Công ty liên doanh điện tử chính thức thu mua Tinh Đằng, hơn nữa còn tiếp nhận khoản nợ sáu triệu kia, còn Chung Thành Thọ vẫn tiếp tục ở lại đảm nhiệm chức tổng giám đốc công ty kĩ thuật Tinh Đằng.
Để Chung Thành Thọ tiếp tục ở lại đảm nhiệm chức tổng giám đốc công ty kĩ thuật Tinh Đằng chính xác là ý của Đỗ Thừa.
Bởi chỉ cần dựa vào cảm giác lần đầu tiên khi gặp, Đỗ Thừa liền biết Chung Thành Thọ là một người đáng tin cậy, hơn nữa còn là một người rất có trách nhiệm.
Đỗ Thừa không cần một cấp dưới thông minh, bởi tất cả sự việc này đều do hắn đứng sau khống chế, những gì Đỗ Thừa cần là một cấp dưới có trách nhiệm và đáng tin cậy. Mà Chung Thành Thọ này chính là người như vậy.
Còn về vấn đề thu mua, Đỗ Thừa trực tiếp giao cho Đàm Văn xử lí, bởi những chuyện như thế này Đỗ Thừa biết Đàm Văn có thể giải quyết tốt, về chi tiết cụ thể chính là sở trường của Đàm Văn, về mặt này e là Đỗ Thừa cũng không rõ bằng.
Cho nên lúc Đàm Văn và Chung Thành Thọ nói đến việc thu mua, Đỗ Thừa liền rời đi, bởi tiếp theo Đàm Văn và Chung Thành Thọ còn rất nhiều thủ tục cần xử lí, Đỗ Thừa tất nhiên không muốn ở đây lãng phí thời gian nữa.
Nhưng Đỗ Thừa vẫn chưa rời khỏi Hạ Môn, lái thẳng xe đến một khách sạn năm sao ở gần công ty Doanh Liên thuê một phòng.
Thu mua công ty kĩ thuật Tinh Đằng cũng có nghĩa là tiếp theo Đỗ Thừa sẽ triển khai việc sản xuất phần cứng máy tính.
Dù sao cũng đã thu mua Tinh Đằng rồi, Đỗ Thừa tất nhiên cũng sẽ không để Tinh Đằng tiếp tục cung cấp hàng cho các công ty trong nước kia nữa, mà Đỗ Thừa muốn có thương hiệu riêng của mình.
Nếu đổi thành người khác, chuyện này là một chuyện vô cùng khó khăn, nhưng Đỗ Thừa thì khác, trong tay Đỗ Thừa đang nắm giữ kiến thức về máy tính trong mười năm tới, trong đó tất nhiên bao gồm sự phát triển của phần cứng máy tính trong mười năm tới.
Đương nhiên, nếu Đỗ Thừa đồng ý, bất cứ lúc nào hắn cũng có thể có tư liệu về phát triển phần cứng máy tính trong vòng năm trăm năm tới, chỉ là với trình độ sản xuất hiện nay của thế giới, có rất nhiều thứ không thể nghĩ tới nhưng lại làm ra được.
Bởi kĩ thuật còn chưa đạt được tới đẳng cấp đó, nhưng, trong mười năm tới vẫn có thể làm được. Với trang bị về phương tiện và nhân lực của Tinh Đằng, chắc chắn sẽ lấy việc sản xuất ổ cứng và bộ nhớ làm chủ, mà trong hai cái đó, tầm quan trọng của ổ cứng không nghi ngờ gì là lớn hơn, so sánh với nhau, tiền lực phát triển bộ nhớ yếu hơn rất nhiều, bởi trong bố trí máy tính hiện nay, thông thường chỉ cần bộ nhớ trong là đủ, có thêm nữa cũng không có tác dụng gì.
Nhưng ổ cứng lại khác, bởi cho dù ổ cứng có dung lượng lớn thế nào bạn vĩnh viễn cũng không cảm thấy đủ dùng, đặc biệt là sau khi việc hưởng thụ HD trở nên phổ biến, không có ổ cứng 1 tegabite trở lên cơ bản luôn có cảm giác vẫn chưa đủ.
Vì vậy, trên đường Đỗ Thừa lái xe về khách sạn đã đặt mục tiêu đầu tiên vào ổ cứng máy tính, sau khi vào phòng, việc đầu tiên Đỗ Thừa làm là cùng với Hân Nhi bắt đầu nghiên cứu.
Ổ cứng lưu hành hiện nay chủ yếu phân thành hai loại. Một loại là ổ cứng xách tay, một loại là ổ cứng máy bàn. Mật độ ghi đĩa cứng quyết định dung lượng của ổ cứng, mật độ ghi chép càng lớn thì dung lượng càng lớn.
Mà các ổ cứng trên thị trường hiện nay,với công nghệ hiện tại dung lượng tối đa cũng chỉ có thể tính bằng tegabite, nhưng trên thực tế các nhà sản xuất ổ cứng lớn đều đã bắt đầu nghiên cứu kĩ thuật mới, ví dụ như công ty Seagate.
Công ty Seagate đã ra mắt một thiết bị ghi từ, mỗi một inch vuông có thể ghi lại lượng dữ liệu lớn, nếu thành công, có thể khiến dung lượng ổ cứng tăng lên đáng kể.
Ngoài ra, ổ cứng dùng trong thương mại đặt kế hoạch từ năm ngoái của Hitachi đã sử dụng cao có thể sử dụng mật độ ghi lưu trữ trên một inch vuông đạt đến một tegabite, từ đó nâng cao dung lượng của ổ cứng.
Tổng hợp lại những thứ này, lĩnh vực kinh doanh ổ cứng thực tế đã không chê vào đâu được, Đỗ Thừa nghĩ nếu muốn đạt được thành công và sáng lập được thương hiệu riêng trong lĩnh vực này chỉ có cách phá vỡ truyền thống dựa trên cơ sở này, mà điều này đối với Đỗ Thừa mà nói không phải là chuyện gì khó khăn, bởi Đỗ Thừa có hai ưu thế lớn nhất.
Thứ nhất là ưu thế về kĩ thuật, trong những kĩ thuật mà Đỗ Thừa nắm giữ, lấy bất kì cái nào cũng có thể thể khiến dung lượng của ổ cứng tăng lên khá nhiều.
Thứ hai chính là ưu thế về giá cả, cũng là ưu thế lớn nhất của Đỗ Thừa.
Những tư liệu cần thiết Đỗ Thừa đềy có sẵn.
Cũng không cần phải đầu tư quá nhiều vốn vào việc mở rộng và nghiên cứu, điều này là một trong những cách hạ thấp phí tổn trong sản xuất, tất nhiên giá ổ cứng cũng thấp hơn rất nhiều.
Có thể tưởng tượng đến lúc công ty kĩ thuật Tinh Đằng sản xuất ra ổ cứng riêng của mình, nếu giá thành rẻ hơn giá ổ cứng của các công ty lớn trên thị trường sẽ xảy ra cảnh tượng gì.
Cho nên, kết hợp hai ưu thế này lại, Đỗ Thừa cùng Hân Nhi xác định rõ kế hoạch hơn nữa còn chọn ra kĩ thuật sản xuất ổ cứng mà công ty có thể chế tạo trong trình độ hiện nay. Chỉ đợi công việc thu mua Tinh Đằng hoàn thành liền có thể bắt đầu triển khai.
Mà con đường phát triển ổ cứng máy tính này chỉ là bước đầu tiên của Đỗ Thừa, Đỗ Thừa muốn làm là thông qua phát triển ổ cứng sẽ phát triển thanh danh của Tinh Đằng trong giới kĩ thuật, tạo ra thương hiệu riêng cho mình, sau đó, có thể tiếp tục khẳng định thương hiệu, tiếp tục phát triển những lĩnh vực khác.
Nắm giữ ưu thế tuyệt đối về kĩ thuật và giá thành, Đỗ Thừa có thể nghĩ đến viễn cảnh phát triển của Tinh Đằng trong những năm tiếp theo. Mà điều này chính là những gì Đỗ Thừa mong muốn.
Kĩ thuật Tinh Đằng và Công ty liên doanh điện tử, một cái sản xuất ổ cứng, một cái sản xuất phần mềm và game, hai công ty liên kết lại với nhau, có thể giúp Đỗ Thừa mở ra một thế giới hoàn toàn mới trong lĩnh vực máy tính.
Nếu đầu tư, Tinh Đằng vẫn là công ty của Chung Thành Thọ, nhưng nếu bị mua lại, công ty e rằng sẽ lập tức thay tên đổi chủ.
“Đàm tổng, không còn cách nào nữa sao?”
Sau khi suy nghĩ một hồi lâu, Chung Thành Thọ rõ ràng đã đưa ra quyết định nên quay ra hỏi Đàm Văn.
Đàm Văn lắc lắc đầu, vô cùng thành thật nói: “Chung tổng, việc này ông cũng biết rõ mà, với quy mô và sự phát triển của công ty Tinh Đằng hiện nay, nếu đầu tư thì không có ích lợi gì cho công ty chúng tôi, cho dù chúng tôi muốn thu lợi thì ít nhất cũng phải cần năm năm mới có thể.”
“Vậy được rồi, tôi đồng ý. Nhưng anh cần phải đồng ý với tôi một yêu cầu” Chung Thành Thọ không nghĩ nhiều nữa mà trực tiếp đồng ý.
Bởi Chung Thành Thọ biết, những gì Đàm Văn nói là sự thật, Tinh Đằng hiện nay là một miếng sườn gà, nếu không có món nợ kia người đầu tư chắc sẽ có, nhưng với món nợ không nhỏ kia lại khiến người đầu tư rút lui.
Những công ty lớn có khả năng đầu tư về cơ bản là không thèm để ý đến công ty nhỏ như Tinh Đằng, nếu thu mua thì lại càng không thể, bởi hoàn toàn không cần thiết. với những công ty nhỏ thì lại bị khoản nợ sáu triệu kia chắn ngoài cửa, vì thế, những ngày qua Chung Thành Thọ đo đến đâu đều gặp khó khăn ở đó.
Đây cũng là nguyên nhân khiến Chung Thành Thọ đồng ý, vì tất cả những nhân viên trong công ty, ông cơ bản không có lựa chọn nào nữa. hơn nữa, nếu công ty Tinh Đằng có thể sát nhập vào với công ty liên doanh điện tử, Chung Thành Thọ ông cũng có thể dễ dàng ăn nói với nhân viên trong công ty.
Đàm Văn lại không nghĩ Chung Thành Thọ lại đồng ý dứt khoát như vậy, trên mặt thêm vài phần vui mừng, sau khi nhìn Đỗ Thừa một cái rồi nói: “Chung tổng, điều kiện gì ông nói đi, tôi sẽ hết sức đáp ứng ông”.
“Đàm tổng, tôi hi vọng sau khi các ông thu mua lại công ty, đừng sa thải nhân viên của công ty, nếu không tôi không biết ăn nói với họ thế nào” Chung Thành Thọ không giấu diếm gì nói đúng sự thật.
Đàm Văn không nghĩ ngợi nhiều liền trả lời luôn: “Chung tổng, điều này ông yên tâm, tất cả nhân viên của Tinh Đằng chúng tôi đều sẽ giữ lại. Nếu Chung tổng đồng ý thì cũng có thể tiếp tục ở lại giữ chức tổng giám đốc của Tinh Đằng”.
Chung Thành Thọ rõ ràng cũng không ngờ Đàm Văn lại nói như vậy, ông vốn tưởng sau khi công ty bị thu mua lại e rằng ông cũng sẽ phải cuốn gói ra đi.
Nhưng ông lại không nghĩ Đàm Văn lại muốn giữ ông lại, hơn nữa còn định để ông tiếp tục giữ chức tổng giám đốc, Chung Thành Thọ vẫn chưa dám tin hỏi Đàm Văn: “Đàm tổng, anh nói thật chứ?”
“Đúng, chuyện như này ông nghĩ tôi cần phải lừa ông sao? Chung tổng?”
Đàm Văn vô cùng khẳng định nói, ngừng lại một lúc rồi lại nói tiếp: “Nếu không có vấn đề gì bây giờ chúng ta nói về việc thu mua thôi”.
Đàm Văn mặc dù nói vậy nhưng hắn cũng không nói với Chung Thành Thọ, đây không phải là ý của Đàm Văn là của Đỗ Thừa.
“Được” Chung Thành Thọ kích động đáp.
Ông là người sáng lập ra công ty kĩ thuật Tinh Đằng, tất nhiên là cảm tình với công ty rất sâu nặng, có thể ở lại chính là việc Chung Thành Thọ cầu mà không được.
Đàm Văn và Chung Thành Thọ đàm phán việc thu mua vô cùng thuận lợi, Công ty liên doanh điện tử chính thức thu mua Tinh Đằng, hơn nữa còn tiếp nhận khoản nợ sáu triệu kia, còn Chung Thành Thọ vẫn tiếp tục ở lại đảm nhiệm chức tổng giám đốc công ty kĩ thuật Tinh Đằng.
Để Chung Thành Thọ tiếp tục ở lại đảm nhiệm chức tổng giám đốc công ty kĩ thuật Tinh Đằng chính xác là ý của Đỗ Thừa.
Bởi chỉ cần dựa vào cảm giác lần đầu tiên khi gặp, Đỗ Thừa liền biết Chung Thành Thọ là một người đáng tin cậy, hơn nữa còn là một người rất có trách nhiệm.
Đỗ Thừa không cần một cấp dưới thông minh, bởi tất cả sự việc này đều do hắn đứng sau khống chế, những gì Đỗ Thừa cần là một cấp dưới có trách nhiệm và đáng tin cậy. Mà Chung Thành Thọ này chính là người như vậy.
Còn về vấn đề thu mua, Đỗ Thừa trực tiếp giao cho Đàm Văn xử lí, bởi những chuyện như thế này Đỗ Thừa biết Đàm Văn có thể giải quyết tốt, về chi tiết cụ thể chính là sở trường của Đàm Văn, về mặt này e là Đỗ Thừa cũng không rõ bằng.
Cho nên lúc Đàm Văn và Chung Thành Thọ nói đến việc thu mua, Đỗ Thừa liền rời đi, bởi tiếp theo Đàm Văn và Chung Thành Thọ còn rất nhiều thủ tục cần xử lí, Đỗ Thừa tất nhiên không muốn ở đây lãng phí thời gian nữa.
Nhưng Đỗ Thừa vẫn chưa rời khỏi Hạ Môn, lái thẳng xe đến một khách sạn năm sao ở gần công ty Doanh Liên thuê một phòng.
Thu mua công ty kĩ thuật Tinh Đằng cũng có nghĩa là tiếp theo Đỗ Thừa sẽ triển khai việc sản xuất phần cứng máy tính.
Dù sao cũng đã thu mua Tinh Đằng rồi, Đỗ Thừa tất nhiên cũng sẽ không để Tinh Đằng tiếp tục cung cấp hàng cho các công ty trong nước kia nữa, mà Đỗ Thừa muốn có thương hiệu riêng của mình.
Nếu đổi thành người khác, chuyện này là một chuyện vô cùng khó khăn, nhưng Đỗ Thừa thì khác, trong tay Đỗ Thừa đang nắm giữ kiến thức về máy tính trong mười năm tới, trong đó tất nhiên bao gồm sự phát triển của phần cứng máy tính trong mười năm tới.
Đương nhiên, nếu Đỗ Thừa đồng ý, bất cứ lúc nào hắn cũng có thể có tư liệu về phát triển phần cứng máy tính trong vòng năm trăm năm tới, chỉ là với trình độ sản xuất hiện nay của thế giới, có rất nhiều thứ không thể nghĩ tới nhưng lại làm ra được.
Bởi kĩ thuật còn chưa đạt được tới đẳng cấp đó, nhưng, trong mười năm tới vẫn có thể làm được. Với trang bị về phương tiện và nhân lực của Tinh Đằng, chắc chắn sẽ lấy việc sản xuất ổ cứng và bộ nhớ làm chủ, mà trong hai cái đó, tầm quan trọng của ổ cứng không nghi ngờ gì là lớn hơn, so sánh với nhau, tiền lực phát triển bộ nhớ yếu hơn rất nhiều, bởi trong bố trí máy tính hiện nay, thông thường chỉ cần bộ nhớ trong là đủ, có thêm nữa cũng không có tác dụng gì.
Nhưng ổ cứng lại khác, bởi cho dù ổ cứng có dung lượng lớn thế nào bạn vĩnh viễn cũng không cảm thấy đủ dùng, đặc biệt là sau khi việc hưởng thụ HD trở nên phổ biến, không có ổ cứng 1 tegabite trở lên cơ bản luôn có cảm giác vẫn chưa đủ.
Vì vậy, trên đường Đỗ Thừa lái xe về khách sạn đã đặt mục tiêu đầu tiên vào ổ cứng máy tính, sau khi vào phòng, việc đầu tiên Đỗ Thừa làm là cùng với Hân Nhi bắt đầu nghiên cứu.
Ổ cứng lưu hành hiện nay chủ yếu phân thành hai loại. Một loại là ổ cứng xách tay, một loại là ổ cứng máy bàn. Mật độ ghi đĩa cứng quyết định dung lượng của ổ cứng, mật độ ghi chép càng lớn thì dung lượng càng lớn.
Mà các ổ cứng trên thị trường hiện nay,với công nghệ hiện tại dung lượng tối đa cũng chỉ có thể tính bằng tegabite, nhưng trên thực tế các nhà sản xuất ổ cứng lớn đều đã bắt đầu nghiên cứu kĩ thuật mới, ví dụ như công ty Seagate.
Công ty Seagate đã ra mắt một thiết bị ghi từ, mỗi một inch vuông có thể ghi lại lượng dữ liệu lớn, nếu thành công, có thể khiến dung lượng ổ cứng tăng lên đáng kể.
Ngoài ra, ổ cứng dùng trong thương mại đặt kế hoạch từ năm ngoái của Hitachi đã sử dụng cao có thể sử dụng mật độ ghi lưu trữ trên một inch vuông đạt đến một tegabite, từ đó nâng cao dung lượng của ổ cứng.
Tổng hợp lại những thứ này, lĩnh vực kinh doanh ổ cứng thực tế đã không chê vào đâu được, Đỗ Thừa nghĩ nếu muốn đạt được thành công và sáng lập được thương hiệu riêng trong lĩnh vực này chỉ có cách phá vỡ truyền thống dựa trên cơ sở này, mà điều này đối với Đỗ Thừa mà nói không phải là chuyện gì khó khăn, bởi Đỗ Thừa có hai ưu thế lớn nhất.
Thứ nhất là ưu thế về kĩ thuật, trong những kĩ thuật mà Đỗ Thừa nắm giữ, lấy bất kì cái nào cũng có thể thể khiến dung lượng của ổ cứng tăng lên khá nhiều.
Thứ hai chính là ưu thế về giá cả, cũng là ưu thế lớn nhất của Đỗ Thừa.
Những tư liệu cần thiết Đỗ Thừa đềy có sẵn.
Cũng không cần phải đầu tư quá nhiều vốn vào việc mở rộng và nghiên cứu, điều này là một trong những cách hạ thấp phí tổn trong sản xuất, tất nhiên giá ổ cứng cũng thấp hơn rất nhiều.
Có thể tưởng tượng đến lúc công ty kĩ thuật Tinh Đằng sản xuất ra ổ cứng riêng của mình, nếu giá thành rẻ hơn giá ổ cứng của các công ty lớn trên thị trường sẽ xảy ra cảnh tượng gì.
Cho nên, kết hợp hai ưu thế này lại, Đỗ Thừa cùng Hân Nhi xác định rõ kế hoạch hơn nữa còn chọn ra kĩ thuật sản xuất ổ cứng mà công ty có thể chế tạo trong trình độ hiện nay. Chỉ đợi công việc thu mua Tinh Đằng hoàn thành liền có thể bắt đầu triển khai.
Mà con đường phát triển ổ cứng máy tính này chỉ là bước đầu tiên của Đỗ Thừa, Đỗ Thừa muốn làm là thông qua phát triển ổ cứng sẽ phát triển thanh danh của Tinh Đằng trong giới kĩ thuật, tạo ra thương hiệu riêng cho mình, sau đó, có thể tiếp tục khẳng định thương hiệu, tiếp tục phát triển những lĩnh vực khác.
Nắm giữ ưu thế tuyệt đối về kĩ thuật và giá thành, Đỗ Thừa có thể nghĩ đến viễn cảnh phát triển của Tinh Đằng trong những năm tiếp theo. Mà điều này chính là những gì Đỗ Thừa mong muốn.
Kĩ thuật Tinh Đằng và Công ty liên doanh điện tử, một cái sản xuất ổ cứng, một cái sản xuất phần mềm và game, hai công ty liên kết lại với nhau, có thể giúp Đỗ Thừa mở ra một thế giới hoàn toàn mới trong lĩnh vực máy tính.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.