Chương 220: Sâu không thể lường
Phạ Lãnh Đích Hỏa Diễm
22/02/2013
Sau khi đi đến cho Quách Tấn, ông già kia xoa bóp phía sau lưng cho Quách Tấn, lúc đó, sắc mặt trắng bệch của Quách Tấn dần dần trở nên hồng hào, sau đó hồi phục lại trạng thái bình thường.
Đỗ Thừa không ra tay nữa, bởi cũng đã không cần thiết phải ra tay nữa rồi.
Nhưng nhìn động tác của ông già kia, ánh mắt của Đỗ Thừa lại thêm vài phần ngưng đọng. bởi thực lực của ông già này uyên thâm không thể nói trước được.
“Anh thắng rồi”.
Dưới sự giúp sức của ông già kia, Quách Tấn đứng thẳng được người lên, nhưng anh ta cũng rất dứt khoát, thua là thua, không có bất cứ sự dây dưa nào.
Chỉ là, trong lòng Quách Tấn là rõ nhất. Anh ta thua, không có nghĩa là anh ta thua kém, chỉ vì hai điểm, một là sơ ý, hai là anh ta chưa hiểu rõ về Đỗ Thừa.
Cao thủ đấu lẫn nhau, chỉ cần thua kém một điểm là có thể thất bại thảm hại, nhưng Quách Tấn lại phạm vào cả hai điểm.
Theo tính cách của Quách Tấn, tuyệt đối không thể phạm vào hai sai lầm này, nhưng vào lúc này, Quách Tấn đột nhiên nhận ra, mình sở dĩ như vậy thật ra hoàn toàn là bị Đỗ Thừa dẫn dụ.
Lại nhớ lại mỗi sắc mặt và mỗi động tác,thậm chí cả mỗi một nụ cười của Đỗ Thừa trước khi giao đấu, trong lòng Quách Tấn đột nhiên có một cảm giác lạnh lẽo, bởi lúc này Quách Tấn mới nhận ra thì ra tâm địa của Đỗ Thừa lại đáng sợ như vậy. Chỉ mỗi câu nói mỗi nụ cười đều có thể khiến anh từ lúc nào chìm đắm vào mê cung đã chuẩn bị sẵn.
Điều này khiến Quách Tấn không thể không một lần nữa xem xét lại thực lực của Đỗ Thừa, hơn nữa vào lúc này, Quách Tấn đã phát hiện, Đỗ Thừa dường như là đã đứng ở vị trí cao hơn mình, tất nhiên, chỉ cần cho Đỗ Thừa thời gian để phát triển.
Mà nghe Quách Tấn nói như vậy, Đỗ Thừa chỉ mỉm cười, không nói gì thêm nữa.
Quách Tấn nhìn thấy nụ cười của Đỗ Thừa, trong lòng lại thấy không thoải mái, chầm chậm nói: “Nhưng anh cũng đừng đắc ý, tôi quên nói với anh một chuyện, bố mẹ của Trình Yên đã đồng ý lời cầu hôn của tôi rồi”.
Đỗ Thừa có chút ngạc nhiên, chỉ là một chút mà thôi, sau đó bình tĩnh hỏi: “Thế Trình Yên có đồng ý với anh không, nói cách khác, anh đã gặp Trình Yên chưa?”
Đỗ Thừa nếu không nói, nhưng đã nói là lại chạm vào nỗi đau của Quách Tấn, chỉ có điều, thành phủ của Quách Tấn cũng rất thâm hậu, chỉ lãnh đạm nói: “Chuyện này không liên quan gì đến anh”.
“Thế tôi có thể đi được chưa?”
Đỗ Thừa cũng chầm chậm nói, chỉ là, Đỗ Thừa không có ý muốn xoay người rời đi, lý do rất đơn giản, bởi Đỗ Thừa biết mục đích của Quách Tấn đến tìm mình không đơn giản chỉ vì Trình Yên.
“Chẳng lẽ anh không muốn biết tình hình hiện nay của Hoàng Phổ Đông sao?”, quả nhiên, Đỗ Thừa đoán không sau, Quách Tấn rõ ràng có chuyện muốn nói, hơn nữa lại đúng như dự đoán của Đỗ Thừa, quả là có liên quan đến Hoàng Phổ Đông, e rằng Hoàng Phổ Đông đã đắc tội với vị đại thiếu gia của Kinh Thành này rồi.
“Muốn tôi nói sự thật không?” Đỗ Thừa chỉ cười khẽ, sau đó nói tiếp: “Thật ra, Hoàng Phổ Đông thế nào, tôi không có hứng thú”.
Đỗ Thừa nói là sự thật, hiện nay Hoàng Phổ Đông thế nào, Đỗ Thừa không quan tâm, bởi anh không có cái sức lực đó, hơn nữa, Hoàng Phổ Đông cũng không hi vọng Đỗ Thừa vì anh ta mà có chuyện, bởi Hoàng Phổ Đông cũng không có cơ hội để vùng dậy nữa rồi, trừ khi Đỗ Thừa có thể lật đổ được Quách Tấn.
Nhưng với sức mạnh và thế lực của Đỗ Thừa hiện nay mà nói, việc công kích Quách Tấn là có khả năng, muốn lật đổ anh ta lại là việc không có khả năng, khả năng còn xa lắm.
“Vậy anh có muốn biết tình hình của Đỗ Thanh Vũ không?” Quách Tấn chỉ cười một cái, có mà như không, sau đó lại nói tiếp.
Đỗ Thừa im lặng, vào lúc này, Đỗ Thừa đã biết dụng ý của Quách Tấn, thấy ánh mắt của Quách Tấn hiện lên một tia sát khí.
Sát khí mãnh liệt kia khiến Quách Tấn cảm thấy mình giống như rơi xuống vực sâu vậy, cả người bất giạc lạnh thấu xương, vào lúc này, Quách Tấn đột nhiên có một loại ảo giác, Đỗ Thừa muốn giết anh ta.
Thực tế, cảm giác của Quách Tấn không phải là ảo giác, bởi lúc đó Đỗ Thừa quả thật có nghĩ như vậy.
Nếu Đỗ Thừa không có vướng bận gì, Đỗ Thừa khẳng định sẽ không có do dự gì, bởi bất cứ thứ gì chắn trước mặt Đỗ gia, Đỗ Thừa đều sẽ diệt trừ, cho dù Quách gia thì đã làm sao chứ?
Nhưng Đỗ Thừa lại có rất nhiều vướng bận, mà vướng bận nhất chính là mẹ anh.
Vì vậy, Đỗ Thừa không nói gì chỉ quay người rời đi.
Quách Tấn tham gia vào, rõ ràng là một chướng ngại vật trong con đường đối phó với Đỗ gia của Đỗ Thừa, điều này khiến khó khăn của Đỗ Thừa khi đối phó với Đỗ gia lại càng tăng lên rất rất nhiều.
Đây là kết cục tồi tệ nhất, cũng cũng là dự đoán tệ nhất mà Đỗ Thừa nghĩ đến trước khi đến đây, chỉ là hiện tại, dường như điều này đã ứng nghiệm rồi.
Thấy Đỗ Thừa rời đi, Quách Tấn không có ý muốn ngăn cản, hơn nữa rất nhanh thu lại ánh mắt, sau đó nói với Thành Phong ở bên cạnh: “Thành Phong, cậu xuống trước đi”.
“Vâng, đội trưởng”.
Thành Phong gật gật đầu, không có do dự gì, bước lớn đi về phía thang máy.
Chờ Thành Phong cũng đi khỏi, Quách Tấn chuyển ánh mắt sang ông già đứng bên cạnh: “Dư sư phụ, ông nói tên Đỗ Thừa này thế nào?”
Ông già được gọi là Dư sư phụ kia trầm mặc một lát rồi lạnh lùng nói: “Một thanh niên rất đáng sợ”.
Quách Tấn rõ ràng có chút không ngờ nổi, hắn căn bản là không nghĩ tới Dư sư phụ lại đánh giá cao Đỗ Thừa như vậy, trong ánh mắt có thêm vài phần kinh ngạc.
“Quách Tấn, nếu có thể, tôi không hi vọng anh sẽ đối đầu với loại người này, cho dù là đối đầu thì hạ thủ cũng không cần quá tàn nhẫn”.
Dư sư phụ dừng lại một lát, rồi lại nói tiếp: “Trừ khi anh có năng lực khiến anh ta vĩnh viễn không thể nào ngóc đầu lên được, hoặc là giết chết hắn, nếu không, cho dù là Quách gia e rằng cũng không cách nào chấp nhận được sự báo thù của hắn”.
Nghe Dư sư phụ nói xong, mặc dù trong lòng Quách Tấn không phục, nhưng lại rất đồng ý với những lời nói của Dư sư phụ, nhưng hắn còn muốn chứng minh một điều, đó chính là thực lực của Đỗ Thừa đạt đến cảnh giới như thế nào, vì vậy, hắn hỏi Dư sư phụ: “Thực lực của anh ta mạnh đến thế nào?”
Tuy biết chính mình thua vì đại ý và coi thường đối thủ, nhưng, Quách Tấn thua quá nhanh, mà lại không nhìn ra thực lực của Đỗ Thừa, nhưng, Quách Tấn cũng rất tin vào con mắt của Dư sư phụ.
“Sâu không thể lường được”.
Chỉ năm chữ đánh giá ngắn gọn nhưng đã bày tỏ sự khẳng định của Dư sư phụ với thực lực của Đỗ Thừa, sau đó, ngừng lại một lát, Dư sư phụ nói tiếp: “Vì thế, Quách Tấn, loại người này ngươi không thể chơi xấu được, bởi nếu hắn mà tức giận lên, kết quả chỉ có một, thất bại thảm hại”.
“Tôi biết rồi, Dư sư phụ, tôi sẽ quang minh chính đại đánh bại hắn”.
Từ nhiều phương diện, Dư sư phụ đều đánh giá cao Đỗ Thừa, không khiến Quách Tấn có bất cứ sự rút lui nào, hơn nữa với sự kiêu ngạo của Quách Tấn, cơ bản là sẽ không giở thủ đoạn xấu xa nào, hắn ta khinh thường điều đó.
Rời khỏi câu lạc bộ Hoàng Phổ, sắc mặt Đỗ Thừa luôn tối sầm lại.
Rất rõ ràng, Quách Tấn đã thả Đỗ Thanh Vũ ra, với quyền lực của Quách gia mà nói, điều này căn bản là một việc hết sức nhẹ nhàng.
Sự tham gia của Quách Tấn khiến Đỗ Thừa vô cùng đau đầu.
Nếu không có Quách Tấn tham gia vào, Đỗ Thừa đã có thể nắm chắc việc đối phó với Đỗ gia, nhưng, có Quách Tấn tham gia vào, Đỗ Thừa biết gian nan sẽ càng gian nan.
Mà trên thực tế, Đỗ Thừa đoán không hề sai.
Ngày hôm sau, Lâm Trung Lăng liền gọi điện cho Đỗ Thừa, hai loại thuốc mới mà Đỗ Thừa để cho anh ta nghiên cứu đã không qua thẩm tra, bị loại bỏ, hơn nữa trên mạng chưa kịp giao bán nửa ngày đã bị loại.
Đỗ Thừa không nói gì lái xe thẳng đến xí nghiệp Dược Trung Tín, bởi trong lòng Đỗ Thừa biết rất rõ, trò này chắc chắn là thủ đoạn bỉ ổi của Đỗ gia, hơn nữa còn có sự giúp đỡ của Quách gia.
Rõ ràng, Đỗ gia cũng biết nếu Đỗ Thừa cho ra thị trường hai loại thuốc này, ít nhất cũng có ảnh hưởng nhất định đến Đỗ gia.
Điều này Đỗ Thừa đã có dự cảm từ tối hôm qua, vì thế sau khi nhận được điện thoại của Lâm Trung Lăng, Đỗ Thừa cũng không có sự ngạc nhiên nào.
Nhưng Lâm Trung Lăng thì không như vậy, lúc Đỗ Thừa gặp Lâm Trung Lăng, anh ta đang ủ rũ ngồi trên sô pha trong văn phòng, có lẽ, điều này với một người luôn thuận buồm xuôi gió như Lâm Trung Lăng mà nói, là một sự đả kích, mặc dù không lớn nhưng lại rất ảnh hưởng đến danh dự của anh ta.
Lâm Trung Lăng có thể nói là rất tự tin về hai loại thuốc này, hơn nữa tất cả những dược sĩ nghiên cứu hai loại thuốc này đều nói với Lâm Trung Lăng rất rõ ràng, hiệu quả của hai loại thuốc này e rằng còn tốt hơn nhiều so với thuốc của xí nghiệp Thiên Dung.
Vì thế, Lâm Trung Lăng tất nhiên là có rất nhiều hi vọng, không chỉ Đỗ Thừa muốn lật đổ Đỗ gia, Lâm Trung Lăng anh cũng như vậy, chỉ là, hi vọng càng nhiều thì thất vọng càng lớn.
“Đỗ tổng, thật xin lỗi”.
Thấy Đỗ Thừa đẩy cửa đi vào, Lâm Trung Lăng liền đứng dậy, khuôn mặt áy náy nói với Đỗ Thừa.
Anh ta không biết quan hệ của Đỗ Thừa với Đỗ gia, nhưng lại biết chuyện này khẳng định là trò mờ ám của Đỗ gia, vì thế, Lâm Trung Lăng tưởng mình đã liên lụy tới Đỗ Thừa, vì thế mới áy náy như vậy.
“Anh đã làm rất tốt rồi, không cần nói xin lỗi. chuyện này không có liên quan gì đến anh đâu”.
Hiện nay thái độ của Đỗ Thừa với công việc của Lâm Trung Lăng vẫn rất hài lòng, vì thấy, Đỗ Thừa không muốn chuyện này tác động không tốt đến dang dự và tin tưởng của Lâm Trung Lăng. Xí nghiệp Dược Trung Tín có thể nói phát triển cao, thái độ của Lâm Trung Lăng có thể nói là tuyệt đối không thể thay đổi.
“Nhưng mà…” Lâm Trung Lăng muốn nói gì đó nhưng lại nói không lên lời.
Đỗ Thừa cũng không để cho Lâm Trung Lăng nói tiếp, mà nói luôn: “Được rồi, chuyện này cứ tạm gác lại đã. Tôi có chuyện quan trọng hơn cần anh đi làm”.
Dù sao thì Quách Tấn đã tham gia vào rồi, Đỗ Thừa biết mình có một số chuyện phải bắt đầu sớm hơn dự định.
Đỗ Thừa không ra tay nữa, bởi cũng đã không cần thiết phải ra tay nữa rồi.
Nhưng nhìn động tác của ông già kia, ánh mắt của Đỗ Thừa lại thêm vài phần ngưng đọng. bởi thực lực của ông già này uyên thâm không thể nói trước được.
“Anh thắng rồi”.
Dưới sự giúp sức của ông già kia, Quách Tấn đứng thẳng được người lên, nhưng anh ta cũng rất dứt khoát, thua là thua, không có bất cứ sự dây dưa nào.
Chỉ là, trong lòng Quách Tấn là rõ nhất. Anh ta thua, không có nghĩa là anh ta thua kém, chỉ vì hai điểm, một là sơ ý, hai là anh ta chưa hiểu rõ về Đỗ Thừa.
Cao thủ đấu lẫn nhau, chỉ cần thua kém một điểm là có thể thất bại thảm hại, nhưng Quách Tấn lại phạm vào cả hai điểm.
Theo tính cách của Quách Tấn, tuyệt đối không thể phạm vào hai sai lầm này, nhưng vào lúc này, Quách Tấn đột nhiên nhận ra, mình sở dĩ như vậy thật ra hoàn toàn là bị Đỗ Thừa dẫn dụ.
Lại nhớ lại mỗi sắc mặt và mỗi động tác,thậm chí cả mỗi một nụ cười của Đỗ Thừa trước khi giao đấu, trong lòng Quách Tấn đột nhiên có một cảm giác lạnh lẽo, bởi lúc này Quách Tấn mới nhận ra thì ra tâm địa của Đỗ Thừa lại đáng sợ như vậy. Chỉ mỗi câu nói mỗi nụ cười đều có thể khiến anh từ lúc nào chìm đắm vào mê cung đã chuẩn bị sẵn.
Điều này khiến Quách Tấn không thể không một lần nữa xem xét lại thực lực của Đỗ Thừa, hơn nữa vào lúc này, Quách Tấn đã phát hiện, Đỗ Thừa dường như là đã đứng ở vị trí cao hơn mình, tất nhiên, chỉ cần cho Đỗ Thừa thời gian để phát triển.
Mà nghe Quách Tấn nói như vậy, Đỗ Thừa chỉ mỉm cười, không nói gì thêm nữa.
Quách Tấn nhìn thấy nụ cười của Đỗ Thừa, trong lòng lại thấy không thoải mái, chầm chậm nói: “Nhưng anh cũng đừng đắc ý, tôi quên nói với anh một chuyện, bố mẹ của Trình Yên đã đồng ý lời cầu hôn của tôi rồi”.
Đỗ Thừa có chút ngạc nhiên, chỉ là một chút mà thôi, sau đó bình tĩnh hỏi: “Thế Trình Yên có đồng ý với anh không, nói cách khác, anh đã gặp Trình Yên chưa?”
Đỗ Thừa nếu không nói, nhưng đã nói là lại chạm vào nỗi đau của Quách Tấn, chỉ có điều, thành phủ của Quách Tấn cũng rất thâm hậu, chỉ lãnh đạm nói: “Chuyện này không liên quan gì đến anh”.
“Thế tôi có thể đi được chưa?”
Đỗ Thừa cũng chầm chậm nói, chỉ là, Đỗ Thừa không có ý muốn xoay người rời đi, lý do rất đơn giản, bởi Đỗ Thừa biết mục đích của Quách Tấn đến tìm mình không đơn giản chỉ vì Trình Yên.
“Chẳng lẽ anh không muốn biết tình hình hiện nay của Hoàng Phổ Đông sao?”, quả nhiên, Đỗ Thừa đoán không sau, Quách Tấn rõ ràng có chuyện muốn nói, hơn nữa lại đúng như dự đoán của Đỗ Thừa, quả là có liên quan đến Hoàng Phổ Đông, e rằng Hoàng Phổ Đông đã đắc tội với vị đại thiếu gia của Kinh Thành này rồi.
“Muốn tôi nói sự thật không?” Đỗ Thừa chỉ cười khẽ, sau đó nói tiếp: “Thật ra, Hoàng Phổ Đông thế nào, tôi không có hứng thú”.
Đỗ Thừa nói là sự thật, hiện nay Hoàng Phổ Đông thế nào, Đỗ Thừa không quan tâm, bởi anh không có cái sức lực đó, hơn nữa, Hoàng Phổ Đông cũng không hi vọng Đỗ Thừa vì anh ta mà có chuyện, bởi Hoàng Phổ Đông cũng không có cơ hội để vùng dậy nữa rồi, trừ khi Đỗ Thừa có thể lật đổ được Quách Tấn.
Nhưng với sức mạnh và thế lực của Đỗ Thừa hiện nay mà nói, việc công kích Quách Tấn là có khả năng, muốn lật đổ anh ta lại là việc không có khả năng, khả năng còn xa lắm.
“Vậy anh có muốn biết tình hình của Đỗ Thanh Vũ không?” Quách Tấn chỉ cười một cái, có mà như không, sau đó lại nói tiếp.
Đỗ Thừa im lặng, vào lúc này, Đỗ Thừa đã biết dụng ý của Quách Tấn, thấy ánh mắt của Quách Tấn hiện lên một tia sát khí.
Sát khí mãnh liệt kia khiến Quách Tấn cảm thấy mình giống như rơi xuống vực sâu vậy, cả người bất giạc lạnh thấu xương, vào lúc này, Quách Tấn đột nhiên có một loại ảo giác, Đỗ Thừa muốn giết anh ta.
Thực tế, cảm giác của Quách Tấn không phải là ảo giác, bởi lúc đó Đỗ Thừa quả thật có nghĩ như vậy.
Nếu Đỗ Thừa không có vướng bận gì, Đỗ Thừa khẳng định sẽ không có do dự gì, bởi bất cứ thứ gì chắn trước mặt Đỗ gia, Đỗ Thừa đều sẽ diệt trừ, cho dù Quách gia thì đã làm sao chứ?
Nhưng Đỗ Thừa lại có rất nhiều vướng bận, mà vướng bận nhất chính là mẹ anh.
Vì vậy, Đỗ Thừa không nói gì chỉ quay người rời đi.
Quách Tấn tham gia vào, rõ ràng là một chướng ngại vật trong con đường đối phó với Đỗ gia của Đỗ Thừa, điều này khiến khó khăn của Đỗ Thừa khi đối phó với Đỗ gia lại càng tăng lên rất rất nhiều.
Đây là kết cục tồi tệ nhất, cũng cũng là dự đoán tệ nhất mà Đỗ Thừa nghĩ đến trước khi đến đây, chỉ là hiện tại, dường như điều này đã ứng nghiệm rồi.
Thấy Đỗ Thừa rời đi, Quách Tấn không có ý muốn ngăn cản, hơn nữa rất nhanh thu lại ánh mắt, sau đó nói với Thành Phong ở bên cạnh: “Thành Phong, cậu xuống trước đi”.
“Vâng, đội trưởng”.
Thành Phong gật gật đầu, không có do dự gì, bước lớn đi về phía thang máy.
Chờ Thành Phong cũng đi khỏi, Quách Tấn chuyển ánh mắt sang ông già đứng bên cạnh: “Dư sư phụ, ông nói tên Đỗ Thừa này thế nào?”
Ông già được gọi là Dư sư phụ kia trầm mặc một lát rồi lạnh lùng nói: “Một thanh niên rất đáng sợ”.
Quách Tấn rõ ràng có chút không ngờ nổi, hắn căn bản là không nghĩ tới Dư sư phụ lại đánh giá cao Đỗ Thừa như vậy, trong ánh mắt có thêm vài phần kinh ngạc.
“Quách Tấn, nếu có thể, tôi không hi vọng anh sẽ đối đầu với loại người này, cho dù là đối đầu thì hạ thủ cũng không cần quá tàn nhẫn”.
Dư sư phụ dừng lại một lát, rồi lại nói tiếp: “Trừ khi anh có năng lực khiến anh ta vĩnh viễn không thể nào ngóc đầu lên được, hoặc là giết chết hắn, nếu không, cho dù là Quách gia e rằng cũng không cách nào chấp nhận được sự báo thù của hắn”.
Nghe Dư sư phụ nói xong, mặc dù trong lòng Quách Tấn không phục, nhưng lại rất đồng ý với những lời nói của Dư sư phụ, nhưng hắn còn muốn chứng minh một điều, đó chính là thực lực của Đỗ Thừa đạt đến cảnh giới như thế nào, vì vậy, hắn hỏi Dư sư phụ: “Thực lực của anh ta mạnh đến thế nào?”
Tuy biết chính mình thua vì đại ý và coi thường đối thủ, nhưng, Quách Tấn thua quá nhanh, mà lại không nhìn ra thực lực của Đỗ Thừa, nhưng, Quách Tấn cũng rất tin vào con mắt của Dư sư phụ.
“Sâu không thể lường được”.
Chỉ năm chữ đánh giá ngắn gọn nhưng đã bày tỏ sự khẳng định của Dư sư phụ với thực lực của Đỗ Thừa, sau đó, ngừng lại một lát, Dư sư phụ nói tiếp: “Vì thế, Quách Tấn, loại người này ngươi không thể chơi xấu được, bởi nếu hắn mà tức giận lên, kết quả chỉ có một, thất bại thảm hại”.
“Tôi biết rồi, Dư sư phụ, tôi sẽ quang minh chính đại đánh bại hắn”.
Từ nhiều phương diện, Dư sư phụ đều đánh giá cao Đỗ Thừa, không khiến Quách Tấn có bất cứ sự rút lui nào, hơn nữa với sự kiêu ngạo của Quách Tấn, cơ bản là sẽ không giở thủ đoạn xấu xa nào, hắn ta khinh thường điều đó.
Rời khỏi câu lạc bộ Hoàng Phổ, sắc mặt Đỗ Thừa luôn tối sầm lại.
Rất rõ ràng, Quách Tấn đã thả Đỗ Thanh Vũ ra, với quyền lực của Quách gia mà nói, điều này căn bản là một việc hết sức nhẹ nhàng.
Sự tham gia của Quách Tấn khiến Đỗ Thừa vô cùng đau đầu.
Nếu không có Quách Tấn tham gia vào, Đỗ Thừa đã có thể nắm chắc việc đối phó với Đỗ gia, nhưng, có Quách Tấn tham gia vào, Đỗ Thừa biết gian nan sẽ càng gian nan.
Mà trên thực tế, Đỗ Thừa đoán không hề sai.
Ngày hôm sau, Lâm Trung Lăng liền gọi điện cho Đỗ Thừa, hai loại thuốc mới mà Đỗ Thừa để cho anh ta nghiên cứu đã không qua thẩm tra, bị loại bỏ, hơn nữa trên mạng chưa kịp giao bán nửa ngày đã bị loại.
Đỗ Thừa không nói gì lái xe thẳng đến xí nghiệp Dược Trung Tín, bởi trong lòng Đỗ Thừa biết rất rõ, trò này chắc chắn là thủ đoạn bỉ ổi của Đỗ gia, hơn nữa còn có sự giúp đỡ của Quách gia.
Rõ ràng, Đỗ gia cũng biết nếu Đỗ Thừa cho ra thị trường hai loại thuốc này, ít nhất cũng có ảnh hưởng nhất định đến Đỗ gia.
Điều này Đỗ Thừa đã có dự cảm từ tối hôm qua, vì thế sau khi nhận được điện thoại của Lâm Trung Lăng, Đỗ Thừa cũng không có sự ngạc nhiên nào.
Nhưng Lâm Trung Lăng thì không như vậy, lúc Đỗ Thừa gặp Lâm Trung Lăng, anh ta đang ủ rũ ngồi trên sô pha trong văn phòng, có lẽ, điều này với một người luôn thuận buồm xuôi gió như Lâm Trung Lăng mà nói, là một sự đả kích, mặc dù không lớn nhưng lại rất ảnh hưởng đến danh dự của anh ta.
Lâm Trung Lăng có thể nói là rất tự tin về hai loại thuốc này, hơn nữa tất cả những dược sĩ nghiên cứu hai loại thuốc này đều nói với Lâm Trung Lăng rất rõ ràng, hiệu quả của hai loại thuốc này e rằng còn tốt hơn nhiều so với thuốc của xí nghiệp Thiên Dung.
Vì thế, Lâm Trung Lăng tất nhiên là có rất nhiều hi vọng, không chỉ Đỗ Thừa muốn lật đổ Đỗ gia, Lâm Trung Lăng anh cũng như vậy, chỉ là, hi vọng càng nhiều thì thất vọng càng lớn.
“Đỗ tổng, thật xin lỗi”.
Thấy Đỗ Thừa đẩy cửa đi vào, Lâm Trung Lăng liền đứng dậy, khuôn mặt áy náy nói với Đỗ Thừa.
Anh ta không biết quan hệ của Đỗ Thừa với Đỗ gia, nhưng lại biết chuyện này khẳng định là trò mờ ám của Đỗ gia, vì thế, Lâm Trung Lăng tưởng mình đã liên lụy tới Đỗ Thừa, vì thế mới áy náy như vậy.
“Anh đã làm rất tốt rồi, không cần nói xin lỗi. chuyện này không có liên quan gì đến anh đâu”.
Hiện nay thái độ của Đỗ Thừa với công việc của Lâm Trung Lăng vẫn rất hài lòng, vì thấy, Đỗ Thừa không muốn chuyện này tác động không tốt đến dang dự và tin tưởng của Lâm Trung Lăng. Xí nghiệp Dược Trung Tín có thể nói phát triển cao, thái độ của Lâm Trung Lăng có thể nói là tuyệt đối không thể thay đổi.
“Nhưng mà…” Lâm Trung Lăng muốn nói gì đó nhưng lại nói không lên lời.
Đỗ Thừa cũng không để cho Lâm Trung Lăng nói tiếp, mà nói luôn: “Được rồi, chuyện này cứ tạm gác lại đã. Tôi có chuyện quan trọng hơn cần anh đi làm”.
Dù sao thì Quách Tấn đã tham gia vào rồi, Đỗ Thừa biết mình có một số chuyện phải bắt đầu sớm hơn dự định.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.