Chương 37: Thổ lộ
Phạ Lãnh Đích Hỏa Diễm
21/02/2013
“Đỗ Thừa, anh đồng ý nhảy cùng em điệu đầu tiên chứ?”
Bước từng bước tới trước mặt Đỗ Thừa, ánh mắt Cố Tư Hân đầy vẻ thẹn thùng nhưng dáng vẻ của cô vô cùng xinh đẹp, đồng thời cất tiếng hỏi Đỗ Thừa, Cố Tư Hân đã chậm rãi hướng cánh tay phải của Đỗ Thừa ra rồi.
Tuy trong lòng đã có sự chuẩn bị trước rồi nhưng lúc này Đỗ Thừa cảm thấy tim mình đập càng lúc càng nhanh, thậm chí hơi thở cũng nặng nề hơn trước.
Nhưng rất nhanh Đỗ Thừa lấy lại tinh thần, hắn nhẹ nắm lấy bàn tay Cố Tư Hân rồi đáp:
“Rất vinh hạnh thưa tiểu thư”.
Nắm bàn tay mềm mại bé nhỏ, ấm áp, Đỗ Thừa cảm giác lúc này Cố Tư Hân như một hòn ngọc ấm áp khiến người khác không thể buông tay. Ngoài ra, Đỗ Thừa cũng rõ ràng cảm nhận được người Cố Tư Hân cũng rung rên nhè nhẹ khi vừa chạm vào tay Đỗ Thừa.
“Cô ấy chắc cũng hồi hộp lắm…”
Đỗ Thừa sánh bước cùng Cố Tư Hân lên sàn khiêu vũ, trong lòng Đỗ Thừa cũng đã nghĩ tới.
Mà quan khách nhìn thấy chàng trai được Cố Tư Hân chọn làm bạn nhảy xong đều rộ lên tràng vỗ tay nhiệt liệt, nhưng trong đó cũng có những người cảm thấy không hài lòng.
Cố Đào Toàn thể hiện rõ chút gì đó không ngờ tới, ông không nghĩ Cố Tư Hân chọn bạn nhảy trong điệu nhảy đầu tiên là Đỗ Thừa, lại thêm phản ứng lúc trước của Cố Tư Hân, Cố Đào Toàn trong lòng đã đoán ra, e rằng cô con gái út của ông đã có ý trung nhân trong lòng rồi, ấy chính là người thanh niên tên là Đỗ Thừa.
Lý Vân đứng bên cạnh Cố Đào Toàn nhìn Đỗ Thừa bằng con mắt vô cùng lạnh nhạt, khiến người khác cảm thấy vô cùng khó hiểu.
Cố Giai Nghi đứng bên cạnh, cô đã biết trước được sự lựa chọn của Cố Tư Hân, nhìn đôi kim đồng ngọc nữ, trên khuôn mặt lạnh như băng của cô bỗng nở một nụ cười mỉm, trong lòng cảm thấy rất hạnh phúc cho cô em gái.
Những người khác, người thì đố kị, người thì ngưỡng mộ, cũng có người thật lòng chúc phúc nhưng đặc sắc nhất vẫn là đám bạn học của Đỗ Thừa và Cố Tư Hân, lúc này cả bọn đang mồm miệng há hốc, hoàn toàn không kịp có phản ứng gì vì quá bất ngờ.
Cảm thấy hơi ấm trong lòng bàn tay Đỗ Thừa, Cố Tư Hân cúi đầu không dám nhìn hắn, vẻ rất thẹn thùng nhưng trong lòng thì cảm thấy cô cùng ấm áp.
Nhưng chưa đi được mấy bước thì bỗng Cố Tư Hân đứng khựng lại.
“Đỗ Thừa, anh…”
Cố Tư Hân nhìn Đỗ Thừa bằng con mắt không thể tin nổi, vì cô bỗng nhiên phát hiện chân Đỗ Thừa không còn khập khiễng nữa.
Lúc trước Cố Tư Hân không phát hiện ra, nhưng vì Đỗ Thừa không đi đi lại lại, mà chỉ khi đi cùng anh vài bước cô mới phát hiện ra nên phản ứng như vậy.
Nhìn bộ dạng quan tâm và có phần kích động của Cố Tư Hân, Đỗ Thừa biết cô đang nghĩ điều gì, trong lòng cảm thấy ấm áp, anh mỉm cười nhìn cô: “Anh tìm được người chữa khỏi chân rồi”.
Nhưng Đỗ Thừa không biết, điều khiến Cố Tư Hân bất ngờ và kích động không chỉ ở điều đó.
Trong lòng Cố Tư Hân rất rõ, nếu như không phải vì cô, chân Đỗ Thừa sẽ không bị khập khiễng như vậy, mà lúc gặp lại Đỗ Thừa, cô đã đi tìm hỏi rất nhiều bệnh viện, nhưng họ đều nói chân Đỗ Thừa bị tật đã lâu quá rồi nên không có cách nào trị hết được. Bên chân khập khiễng của Đỗ Thừa là nỗi đau trong lòng Cố Tư Hân.
Mà lúc này đã khỏi rồi, chiếc chân khập khiễng đã lành rồi, Cố Tư Hân nhận ra chiếc khóa trói chặt tim mình bấy lâu đã được mở ra.
Trên sân khấu, điệu nhạc tennesseewaltz chầm chậm vang lên, đôi bạn khiêu vũ cũng bắt đầu nhảy.
Đỗ Thừa ôm nhẹ người Cố Tư Hân, đây là lần đầu tiên khoảng cách giữa hai người gần như vậy, thậm chí Đỗ Thừa có thể cảm nhận được mùi hương hoa lài thơm ngát toát ra từ thân thể Cố Tư Hân cùng cơ thể mềm mại của cô.
Làn da trằng nõn không chút tì vết của Cố Tư Hân, dáng vẻ thẹn thùng, khí chất cao sang như một nàng công chúa, sự thuần khiết lay động lòng người, tất cả khiến cho Đỗ Thừa cảm thấy như lạc vào một giấc mộng đẹp.
Hai người phối hợp hoàn hảo vô cùng, người này tiến, người kia lui, không hề có một sơ suất nhỏ nào, hai bên cùng nhìn vào đôi mắt sâu thăm thẳm của đối phương.
Ở dưới, tất cả những vị khách có mặt đều không thể tránh khỏi bị đôi trai gái cuốn hút. Trong phút chốc, ngoài giọng ca mê hồn đang cất lên, cả sảnh lớn giống như chỉ có mỗi hai người bọn họ.
Điệu nhạc dần dần kết thúc, Đỗ Thừa và Cố Tư Hân cũng chầm chậm dừng lại, điệu nhạc này khiến cả hai người bọn họ đều cảm giác như lạc vào một giấc mơ, không thể nào làm chủ mình được.
Ở dưới rộ lên một tràng vỗ tay tán thưởng.
“Tư Hân, hôm nay em rất đẹp”.
Trong tiếng vỗ tay, Đỗ Thừa thốt ra điều tối nay anh muốn nói nhất, mà đối với Cố Tư Hân, câu nói đó thật vô cùng ngọt ngào.
“Cảm ơn anh”.
Cố Tư Hân bỗng cảm thấy trong cách xưng hô của Đỗ Thừa có chút thay đổi, trên khuôn mặt cô tràn đầy hạnh phúc. Là người nhảy cùng cô điệu đầu tiên, tấm chân tình của cô với Đỗ Thừa đã được bày tỏ rồi, mà sự thay đổi trong xưng hô của Đỗ Thừa giống như lời đồng ý với sự bày tỏ của Cố Tư Hân.
Sau khi cảm ơn Đỗ Thừa, cả Đỗ Thừa và Cố Tư Hân cũng không nói thêm gì nhiều, vì lúc này họ vẫn đang đứng trên sân khấu, nên hai người nắm tay nói lời cảm ơn mọi người ở dưới rồi cùng nhau đi xuống.
Sau đó, Cố Tư Hân cùng Cố Giai Nghi nhảy một điệu Tango, Cố Đào Toàn và Lý Vân cũng nhảy một điệu, dần dần những người khác cũng bắt đầu… Không ngừng có những cặp đôi lên sân khấu khiêu vũ, không khí của buổi tiệc được người dẫn chương trình khéo léo dẫn dắt càng trở nên náo nhiệt.
“Đỗ Thừa, mấy ngày nay anh đều không đến trường, thì ra để chữa chân đúng không?”
Sau điệu nhảy cùng chị Cố Giai Nghi, Cố Tư Hân bước tới ngồi xuống cạnh Đỗ Thừa, cô khẽ hỏi.
Những vị khách xung quanh hết sức tế nhị không tới quấy rầy đôi kim đồng ngọc nữ, một đôi trai tài gái sắc, đến Cố Giai Nghi cũng không đến bên Cố Tư Hân.
“Ừ, anh tìm được một bệnh viện, họ nói chỉ cần nửa tháng là có thể chữa khỏi chân cho anh, vì để có thể đến kịp tiệc sinh nhật em, anh đồng ý chữa trị nên không tới trường.
Đỗ Thừa mỉm cười trả lời Cố Tư Hân, anh không muốn nói rõ ra sự tình, lúc này một lời nói dối không thể nghi ngờ có vẻ phù hợp hơn”.
“Thật ư? Vậy chúng ta phải cảm ơn vị bác sĩ đó mới được”.
Trong lòng Cố Tư Hân cảm thấy vô cùng cảm kích nên cô lập tức nói ra miệng, nói xong cô mới bất chợt phát hiện hai từ “chúng ta” thể hiện sự thân thiết hơn mức bình thường.
Trong lòng Đỗ Thừa cảm thấy vô cùng ấm áp, trong lúc này, hắn biết bản thân phải làm thể hiện một điều gì đó. Sau khi lấy lại bình tĩnh, Đỗ Thừa nhìn Cố Tư Hân vô cùng chăm chú, hắn nói với cô: “Tư Hân, từ trước đến nay anh có một điều rất muốn nói với em”.
“Vâng?”
Nhìn vẻ mặt chân thành của Đỗ Thừa, đến ánh mắt nồng nhiệt của Đỗ Thừa, đột nhiên trong lòng Cố Tư Hân có chút hồi hộp. Cô biết điều Đỗ Thừa muốn nói với cô, ngay lập tức khuôn mặt cô đỏ ửng, sau khi đáp lời Đỗ Thừa cố khẽ cúi đầu, không dám nhìn thẳng Đỗ Thừa.
Nhìn dáng vẻ thẹn thùng của Cố Tư Hân, ánh mắt Đỗ Thừa trở nên hiền lành, sau đó anh dùng giọng điệu hết sức chân thành: “Tư Hân, thực ra anh đã thích em từ lâu lắm rồi, chỉ là lúc trước anh không đủ tự tin có thể mang lại hạnh phúc cho em nên phải đợi cho tới lúc này mới dám thổ lộ cho em biết”.
“Vậy bây giờ anh đã có sự tự tin chưa? Đỗ Thừa?”
Cảm nhận được vẻ ấm áp và chân thành của Đỗ Thừa, Cố Tư Hân từ từ ngẩng đầu lên, đôi mắt mở to nhìn Đỗ Thừa.
“Anh có rồi”.
Câu trả lời hết sức ngắn gọn nhưng bao hàm trong đó là sự tự tin và lòng khẳng định.
Nhưng lúc này chưa đủ, Đỗ Thừa nói tiếp: “Tư Hân, em có thể cho anh một cơ hội không? Hãy tin anh, anh sẽ quan tâm chăm sóc em, khiến em là người con gái hạnh phúc nhất”.
“Em tin anh”.
Nghe Đỗ Thừa thổ lộ tấm chân tình, hai mắt Cố Tư Hân ửng đỏ, rõ ràng cô vô cùng kích động, trên khuôn mắt không giấu nổi nụ cười hạnh phúc.
Bước từng bước tới trước mặt Đỗ Thừa, ánh mắt Cố Tư Hân đầy vẻ thẹn thùng nhưng dáng vẻ của cô vô cùng xinh đẹp, đồng thời cất tiếng hỏi Đỗ Thừa, Cố Tư Hân đã chậm rãi hướng cánh tay phải của Đỗ Thừa ra rồi.
Tuy trong lòng đã có sự chuẩn bị trước rồi nhưng lúc này Đỗ Thừa cảm thấy tim mình đập càng lúc càng nhanh, thậm chí hơi thở cũng nặng nề hơn trước.
Nhưng rất nhanh Đỗ Thừa lấy lại tinh thần, hắn nhẹ nắm lấy bàn tay Cố Tư Hân rồi đáp:
“Rất vinh hạnh thưa tiểu thư”.
Nắm bàn tay mềm mại bé nhỏ, ấm áp, Đỗ Thừa cảm giác lúc này Cố Tư Hân như một hòn ngọc ấm áp khiến người khác không thể buông tay. Ngoài ra, Đỗ Thừa cũng rõ ràng cảm nhận được người Cố Tư Hân cũng rung rên nhè nhẹ khi vừa chạm vào tay Đỗ Thừa.
“Cô ấy chắc cũng hồi hộp lắm…”
Đỗ Thừa sánh bước cùng Cố Tư Hân lên sàn khiêu vũ, trong lòng Đỗ Thừa cũng đã nghĩ tới.
Mà quan khách nhìn thấy chàng trai được Cố Tư Hân chọn làm bạn nhảy xong đều rộ lên tràng vỗ tay nhiệt liệt, nhưng trong đó cũng có những người cảm thấy không hài lòng.
Cố Đào Toàn thể hiện rõ chút gì đó không ngờ tới, ông không nghĩ Cố Tư Hân chọn bạn nhảy trong điệu nhảy đầu tiên là Đỗ Thừa, lại thêm phản ứng lúc trước của Cố Tư Hân, Cố Đào Toàn trong lòng đã đoán ra, e rằng cô con gái út của ông đã có ý trung nhân trong lòng rồi, ấy chính là người thanh niên tên là Đỗ Thừa.
Lý Vân đứng bên cạnh Cố Đào Toàn nhìn Đỗ Thừa bằng con mắt vô cùng lạnh nhạt, khiến người khác cảm thấy vô cùng khó hiểu.
Cố Giai Nghi đứng bên cạnh, cô đã biết trước được sự lựa chọn của Cố Tư Hân, nhìn đôi kim đồng ngọc nữ, trên khuôn mặt lạnh như băng của cô bỗng nở một nụ cười mỉm, trong lòng cảm thấy rất hạnh phúc cho cô em gái.
Những người khác, người thì đố kị, người thì ngưỡng mộ, cũng có người thật lòng chúc phúc nhưng đặc sắc nhất vẫn là đám bạn học của Đỗ Thừa và Cố Tư Hân, lúc này cả bọn đang mồm miệng há hốc, hoàn toàn không kịp có phản ứng gì vì quá bất ngờ.
Cảm thấy hơi ấm trong lòng bàn tay Đỗ Thừa, Cố Tư Hân cúi đầu không dám nhìn hắn, vẻ rất thẹn thùng nhưng trong lòng thì cảm thấy cô cùng ấm áp.
Nhưng chưa đi được mấy bước thì bỗng Cố Tư Hân đứng khựng lại.
“Đỗ Thừa, anh…”
Cố Tư Hân nhìn Đỗ Thừa bằng con mắt không thể tin nổi, vì cô bỗng nhiên phát hiện chân Đỗ Thừa không còn khập khiễng nữa.
Lúc trước Cố Tư Hân không phát hiện ra, nhưng vì Đỗ Thừa không đi đi lại lại, mà chỉ khi đi cùng anh vài bước cô mới phát hiện ra nên phản ứng như vậy.
Nhìn bộ dạng quan tâm và có phần kích động của Cố Tư Hân, Đỗ Thừa biết cô đang nghĩ điều gì, trong lòng cảm thấy ấm áp, anh mỉm cười nhìn cô: “Anh tìm được người chữa khỏi chân rồi”.
Nhưng Đỗ Thừa không biết, điều khiến Cố Tư Hân bất ngờ và kích động không chỉ ở điều đó.
Trong lòng Cố Tư Hân rất rõ, nếu như không phải vì cô, chân Đỗ Thừa sẽ không bị khập khiễng như vậy, mà lúc gặp lại Đỗ Thừa, cô đã đi tìm hỏi rất nhiều bệnh viện, nhưng họ đều nói chân Đỗ Thừa bị tật đã lâu quá rồi nên không có cách nào trị hết được. Bên chân khập khiễng của Đỗ Thừa là nỗi đau trong lòng Cố Tư Hân.
Mà lúc này đã khỏi rồi, chiếc chân khập khiễng đã lành rồi, Cố Tư Hân nhận ra chiếc khóa trói chặt tim mình bấy lâu đã được mở ra.
Trên sân khấu, điệu nhạc tennesseewaltz chầm chậm vang lên, đôi bạn khiêu vũ cũng bắt đầu nhảy.
Đỗ Thừa ôm nhẹ người Cố Tư Hân, đây là lần đầu tiên khoảng cách giữa hai người gần như vậy, thậm chí Đỗ Thừa có thể cảm nhận được mùi hương hoa lài thơm ngát toát ra từ thân thể Cố Tư Hân cùng cơ thể mềm mại của cô.
Làn da trằng nõn không chút tì vết của Cố Tư Hân, dáng vẻ thẹn thùng, khí chất cao sang như một nàng công chúa, sự thuần khiết lay động lòng người, tất cả khiến cho Đỗ Thừa cảm thấy như lạc vào một giấc mộng đẹp.
Hai người phối hợp hoàn hảo vô cùng, người này tiến, người kia lui, không hề có một sơ suất nhỏ nào, hai bên cùng nhìn vào đôi mắt sâu thăm thẳm của đối phương.
Ở dưới, tất cả những vị khách có mặt đều không thể tránh khỏi bị đôi trai gái cuốn hút. Trong phút chốc, ngoài giọng ca mê hồn đang cất lên, cả sảnh lớn giống như chỉ có mỗi hai người bọn họ.
Điệu nhạc dần dần kết thúc, Đỗ Thừa và Cố Tư Hân cũng chầm chậm dừng lại, điệu nhạc này khiến cả hai người bọn họ đều cảm giác như lạc vào một giấc mơ, không thể nào làm chủ mình được.
Ở dưới rộ lên một tràng vỗ tay tán thưởng.
“Tư Hân, hôm nay em rất đẹp”.
Trong tiếng vỗ tay, Đỗ Thừa thốt ra điều tối nay anh muốn nói nhất, mà đối với Cố Tư Hân, câu nói đó thật vô cùng ngọt ngào.
“Cảm ơn anh”.
Cố Tư Hân bỗng cảm thấy trong cách xưng hô của Đỗ Thừa có chút thay đổi, trên khuôn mặt cô tràn đầy hạnh phúc. Là người nhảy cùng cô điệu đầu tiên, tấm chân tình của cô với Đỗ Thừa đã được bày tỏ rồi, mà sự thay đổi trong xưng hô của Đỗ Thừa giống như lời đồng ý với sự bày tỏ của Cố Tư Hân.
Sau khi cảm ơn Đỗ Thừa, cả Đỗ Thừa và Cố Tư Hân cũng không nói thêm gì nhiều, vì lúc này họ vẫn đang đứng trên sân khấu, nên hai người nắm tay nói lời cảm ơn mọi người ở dưới rồi cùng nhau đi xuống.
Sau đó, Cố Tư Hân cùng Cố Giai Nghi nhảy một điệu Tango, Cố Đào Toàn và Lý Vân cũng nhảy một điệu, dần dần những người khác cũng bắt đầu… Không ngừng có những cặp đôi lên sân khấu khiêu vũ, không khí của buổi tiệc được người dẫn chương trình khéo léo dẫn dắt càng trở nên náo nhiệt.
“Đỗ Thừa, mấy ngày nay anh đều không đến trường, thì ra để chữa chân đúng không?”
Sau điệu nhảy cùng chị Cố Giai Nghi, Cố Tư Hân bước tới ngồi xuống cạnh Đỗ Thừa, cô khẽ hỏi.
Những vị khách xung quanh hết sức tế nhị không tới quấy rầy đôi kim đồng ngọc nữ, một đôi trai tài gái sắc, đến Cố Giai Nghi cũng không đến bên Cố Tư Hân.
“Ừ, anh tìm được một bệnh viện, họ nói chỉ cần nửa tháng là có thể chữa khỏi chân cho anh, vì để có thể đến kịp tiệc sinh nhật em, anh đồng ý chữa trị nên không tới trường.
Đỗ Thừa mỉm cười trả lời Cố Tư Hân, anh không muốn nói rõ ra sự tình, lúc này một lời nói dối không thể nghi ngờ có vẻ phù hợp hơn”.
“Thật ư? Vậy chúng ta phải cảm ơn vị bác sĩ đó mới được”.
Trong lòng Cố Tư Hân cảm thấy vô cùng cảm kích nên cô lập tức nói ra miệng, nói xong cô mới bất chợt phát hiện hai từ “chúng ta” thể hiện sự thân thiết hơn mức bình thường.
Trong lòng Đỗ Thừa cảm thấy vô cùng ấm áp, trong lúc này, hắn biết bản thân phải làm thể hiện một điều gì đó. Sau khi lấy lại bình tĩnh, Đỗ Thừa nhìn Cố Tư Hân vô cùng chăm chú, hắn nói với cô: “Tư Hân, từ trước đến nay anh có một điều rất muốn nói với em”.
“Vâng?”
Nhìn vẻ mặt chân thành của Đỗ Thừa, đến ánh mắt nồng nhiệt của Đỗ Thừa, đột nhiên trong lòng Cố Tư Hân có chút hồi hộp. Cô biết điều Đỗ Thừa muốn nói với cô, ngay lập tức khuôn mặt cô đỏ ửng, sau khi đáp lời Đỗ Thừa cố khẽ cúi đầu, không dám nhìn thẳng Đỗ Thừa.
Nhìn dáng vẻ thẹn thùng của Cố Tư Hân, ánh mắt Đỗ Thừa trở nên hiền lành, sau đó anh dùng giọng điệu hết sức chân thành: “Tư Hân, thực ra anh đã thích em từ lâu lắm rồi, chỉ là lúc trước anh không đủ tự tin có thể mang lại hạnh phúc cho em nên phải đợi cho tới lúc này mới dám thổ lộ cho em biết”.
“Vậy bây giờ anh đã có sự tự tin chưa? Đỗ Thừa?”
Cảm nhận được vẻ ấm áp và chân thành của Đỗ Thừa, Cố Tư Hân từ từ ngẩng đầu lên, đôi mắt mở to nhìn Đỗ Thừa.
“Anh có rồi”.
Câu trả lời hết sức ngắn gọn nhưng bao hàm trong đó là sự tự tin và lòng khẳng định.
Nhưng lúc này chưa đủ, Đỗ Thừa nói tiếp: “Tư Hân, em có thể cho anh một cơ hội không? Hãy tin anh, anh sẽ quan tâm chăm sóc em, khiến em là người con gái hạnh phúc nhất”.
“Em tin anh”.
Nghe Đỗ Thừa thổ lộ tấm chân tình, hai mắt Cố Tư Hân ửng đỏ, rõ ràng cô vô cùng kích động, trên khuôn mắt không giấu nổi nụ cười hạnh phúc.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.