Tối Chung Trí Năng

Chương 82: Tôi gọi điện thoại cho anh

Phạ Lãnh Đích Hỏa Diễm

22/02/2013

Tuy rằng các hoạt động hiện nay, Đỗ Thừa gửi gắm hi vọng cũng chưa đạt được nhưng về chỉnh thể Đỗ Thừa cũng đã rất hài lòng.

Hơn nữa từ phản ứng của những người chơi trong hoạt đọng lần này cũng rất tốt, chỉ có điều lần ra quân này mới chỉ là hình dáng đầu tiên của “Cuộc sống hoàn mĩ”, nếu thực sự hoàn thành, e rằng còn cần phải hơn một tháng thời gian nữa mới ổn.

Sau khi đưa ra một vài ý kiến, Đỗ Thừa liền rời đi không để Đàm Văn kinh động đến những người khác.

Nhưng đến lúc Đỗ Thừa về đến thành phố thì cũng đã gần mười một giờ trưa rồi.

Đỗ Thừa bảo Lưu Phục Sinh đưa mình đi đến biệt thự của Cố Tư Hân, hôm nay Cố Giai Nghi không đi ra ngoài mà ở nhà chuẩn bị bữa cơm trưa thịnh soạn cho Cố Tư Hân, tất nhiên cũng có phần của Đỗ Thừa, bởi vì trước đó Cố Giai Nghi đã gọi điện thoại cho Đỗ Thừa.

Tay nghề của Cố Giai Nghi không tồi, mặc dù không thể so với những đầu bếp tay nghề cao cấp nhưng những món ăn gia đình thì cũng rất đặc sắc.

“Tư Hân, ngày mai đi Phúc Châu em phải nghe Đỗ Thừa đấy biết chưa?”

Trên bàn cơm, Cố Giai Nghi rất nghiêm túc dặn dò Cố Tư Hân.

Ngày mai là ngày diễn ra cuộc thi chọn tài năng dương cầm khu vực Phúc Châu, cuộc thi diễn ra trong ba ngày, Cố Giai Nghi mấy ngày nay bận chuyện công ty nên không thể đi, vì thế việc đưa Cố Tư Hân đi tất nhiên là giao cho Đỗ Thừa rồi.

“Chị, em biết rồi, em sẽ nghe lời anh Đỗ Thừa” Cố Tư Hân ngoan ngoãn đáp lời, trong mắt nàng, Cố Giai Nghi vừa là chị vừa là mẹ, đặc biệt là sau khi Cố Đào Toàn mất, cảm giác này lại càng mãnh liệt hơn, vì thế Cố Tư Hân cũng ngày càng sợ Cố Giai Nghi hơn.

“Đỗ Thừa, mấy ngày tới anh không đến công ty chắc không sao chứ?”, sau khi nói chuyện với Cố Tư Hân xong, Cố Giai Nghi lại quay ra hỏi Đỗ Thừa một câu, cô không yên tâm việc Cố Tư Hân một mình ở bên ngoài ba ngày liền, nên chỉ có cách nhờ Đỗ Thừa đi cùng Cố Tư Hân.

“Không sao, tôi nói với Diệp tổng một tiếng là được mà, dù sao bên đó bình thường cũng chẳng có việc gì nhiều”, Đỗ Thừa cười cười, chuyện này anh đã nói với Diệp Mỵ rồi, mấy ngày tới Diệp Mị sẽ tự mình đến trông coi sòng bạc, Đỗ Thừa cũng không cần phải lo lắng chuyện gì.

“Ừm, thế mấy ngày tới vất vả cho anh rồi!”

Cố Giai Nghi gật gật đầu, sau đó hình như nhớ ra điều gì lại nói với Đỗ Thừa: “Đúng rồi, đợi tí nữa ăn cơm xong anh đến phòng tôi một lát, tôi có chuyện công ty muốn nói với anh.”

Trong phòng nói chuyện công, chuyện này chỉ có thể lừa cô gái đơn thuần như Cố Tư Hân thôi, nhưng Đỗ Thừa cũng không tư chối bởi vì nhìn sắc mặt của Cố Giai Nghi, dường như có chuyện gì đó muốn nói riêng với mình.

Vậy nên, ăn cơm xong Cố Giai Nghi thu dọn bát đũa rồi cùng Đỗ Thừa đi lên lầu, Cố Tư Hân lại đi luyện đàn.

Đỗ Thừa đi ở phía sau Cố Giai Nghi, Cố Giai Nghi từ sớm đã không đi ra ngoài nên ăn mặc cũng rất tùy ý, trên người chỉ mặc một chiếc áo len ngắn tay thêu hoa, bên dưới mặc một chiếc quần dài bằng bông mềm mại, cái mông tròn trịa được bao bọc bởi chất liệu mềm mại kia, theo bước chân lên cầu thang mà nhẹ nhàng lay động, vô cùng mê người.

Cố Giai Nghi hiển nhiên cũng cảm giác được ánh mắt nóng bỏng ở phía sau, bất ngờ quay đầu lại liếc nhìn Đỗ Thừa một cái, sắc mặt lại có chút thẹn thùng.



Đỗ Thừa có chút ngại ngùng cười cười, nhưng cũng là hợp tình hợp lí đấy chứ, nghiễm nhiên không sợ ánh mắt của Cố Giai Nghi.

Cố Giai Nghi bất đắc dĩ, đành phải đi nhanh hơn để đi lên lầu hai, chỉ là cô không biết chính vì cô đi nhanh hơn mà độ cong kia lại càng uốn éo hơn, lại càng hấp dẫn hơn.

Lên đến tầng hai, Đỗ Thừa theo sau Cố Giai Nghi vào phòng cô, còn Cố Giai Nghi lại nhẹ nhàng đóng cửa lại.

Phòng của Cố Giai Nghi có phong cách khác hẳn phòng của Cố Tư Hân, phòng của Cố Tư Hân màu chủ đạo là màu hồng, tràn ngập cảm giác trong sáng và lãng mạn, còn phòng của Cố Giai Nghi lại có màu trắng là chính, rất phù hợp với tính cách của cô.

“Đỗ Thừa, tôi có thể nhờ anh một việc không?”

Sau khi đóng cửa lại, Cố Giai Nghi đến trước mặt Đỗ Thừa, vô cùng nghiêm túc nói với Đỗ Thừa.

“Ừm, chị cứ nói đi”, Đỗ Thừa gật gật đầu, Cố Giai Nghi quả nhiên là có chuyện muốn nói với anh.

Trên mặt Cố Giai Nghi hiện lên một chút xấu hổ, khẽ cắn răng, nói thầm vào tai Đỗ Thừa: “Tư Hân vẫn còn nhỏ, có một số chuyện còn chưa hiểu biết, mấy ngày tới đi Phúc Châu, anh với Hân Nhi nhất định là ở cùng với nhau, tôi hi vọng đến lúc đó anh không được bắt nạt nó được không?”

Đầu tiên Đỗ Thừa sửng sốt, sau đó là cười cười, chỉ là Đỗ Thừa không lập tức trả lời mà nhìn vành tai tinh xảo ngay gần trong gang tấc kia của Cố Giai Nghi, chiếc cổ trắng thon dài cùng hương thơm mê người kia trên người cô, Đỗ Thừa có thể rõ ràng cảm nhận thấy trong cơ thể mình có một loại dục hỏa đang bùng phát lên.

Đỗ Thừa không khống chế ngọn lửa dục vọng trong cơ thể mình, trên miệng còn trưng ra một nụ cười tà khí, sau đó cũng thì thầm vào tai Cố Giai Nghi, nhẹ nhàng thổi khí nóng: “Chị Giai Nghi, chị yên tâm, tôi sẽ đợi Tư Hân lớn lên, chỉ là…”

Cảm nhận được hơi thở nóng bỏng của Đỗ Thừa đang vờn quanh tai mình, cảm giác ngứa ngứa mạnh mẽ, vành tai của Cố Giai Nghi cũng đỏ ửng lên.

“Chỉ là sao?”, Cố Giai Nghi e lệ hỏi.

Nhìn mặt đang đỏ ửng lên của Cố Giai Nghi, trong đầu Đỗ Thừa lại một lần nữa hiện lên cảnh mê người buổi tối hôm đó, hô hấp nhất thời cũng nặng nề hơn, ánh mắt lại không tự chủ dừng lại ở bộ ngực đầy đặn của Cố Giai Nghi.

Ánh mắt nóng bỏng kia của Đỗ Thừa khiến Cố Giai Nghi cảm thấy thân thể mình bắt đầu nóng lên, trong lòng hoảng hốt, đang định thối lui thì phát hiện tay của Đỗ Thừa đã ôm lấy eo nhỏ của cô, sau đó trực tiếp hôn cô.

Hai đôi môi tiếp xúc với nhau, cảm nhận được hơi thở nóng rực của điện thoại đang không ngừng chuyển độngm Cố Giai Nghi thấy mình như bị điện giật vậy, toàn thân run lên mềm nhĩn ra, một luồng cảm giác nóng bỏng lại truyền ra toàn thân.

Đỗ Thừa đã có một lần kinh nghiệm, lần này tự nhiên cũng thấy thành thục hơn, đầu lưỡi rết nhẹ nhàng đi qua hàm răng của Cố Giai Nghi, sau đó trườn lên chiếc lưỡi thơm tho, mềm mại của cô.

Cố Giai Nghi cũng giống như Cố Tư Hân hôm đó, chỉ có thể dựa vào đầu lưỡi của Đỗ Thừa, không ngừng đòi lẫy, chỉ là thân thể lại ngày càng mềm nhũn ra.

Đỗ Thừa sao có thể chỉ thỏa mãn với khoái cảm của việc hôn môi, một bàn tay to nhẹ nhàng phủ lấy chiếc mông tròn trịa, cảm nhận sự mềm mại ở đó, bàn tay kia lại luồn vào trong lớp áo của Cố Giai Nghi, sau đó hướng đến bộ ngực đầy đặn của Cố Giai Nghi, tùy ý vuốt ve bộ ngực kiều diễm đó.

Xúc cảm vô cùng mê người kia khiến Đỗ Thừa ngày càng cuồng bạo hơn, bàn tay vốn đặt ở trên mông của Cố Giai Nghi đã trực tiếp luồn vào trong quần cô, vuốt ve cơ thể cô qua chiếc quần lót mỏng manh.



Cơ thể của Cố Giai Nghi dưới sự vuốt ve của Đỗ Thừa đã mềm nhũn như nước, đôi mắt mơ màng, nhưng đúng lúc này cô đột nhiên cảm giác được một vật vứng nóng đang chạm vào bụng dưới của cô.

“Không được, Đỗ Thừa, ở đây không được”.

Cố Giai Nghi chợt bừng tỉnh, đẩy Đỗ Thừa ra rồi tiếp tục nói: “Tôi đã có hẹn, hơn nữa ở đây cũng không được, Tư Hân sẽ phát hiện”.

Cố Giai Nghi vốn chỉ định giải thích nhưng giọng điệu giải thích đó lại vô cùng ái muội, lại càng thêm mê nguời,.

Đỗ Thừa biết nơi này không thể, hắn vừa rồi chỉ là hơi phóng túng chính mình, nhưng cũng vẫn biết nặng nhẹ thế nào, vì thế lúc rời đi, ánh mắt hắn lại trở nên thanh minh, mặc dù ngọn lửa dục vọng trong người vẫn đang bốc lên nhưng Đỗ Thừa đã mạnh mẽ khống chế nó, hơn nữa còn cười rồi nói: “Thế tôi đi ra ngoài trước”.

Nói xong, Đỗ Thừa liền xoay người đi ra phía cửa.

Nhìn bóng dáng Đỗ Thừa rời đi,Cố Giai Nghi bỗng nhiên cắn chặt răng, vào lúc Đỗ Thừa định đóng cửa, cô dường như vừa đưa ra quyết định gì đó nói: “Đỗ Thừa, tối tôi sẽ gọi điện cho anh”.

“Gì cơ?”

Giọng nói của Cố Giai Nghi rất nhỏ nhưng thính giác của Đỗ Thừa lại rất tốt, chỉ là không đợi Đỗ Thừa phản ứng lại, cửa phòng đã bị Cố Giai Nghi nhanh chóng đóng lại.

Đỗ Thừa bất đắc dĩ, chỉ đành đi về phòng đàn.

Cố Tư Hân đang luyện đàn, Đỗ Thừa liền lặng lặng ngồi một bên nhìn Cố Tư Hân, tiếng đàn khoan khoái ở bên tai khiến cho dục vọng trong người Đỗ Thừa dần dần bình thường.

Chỉ có điều, nhìn bóng dáng xinh đẹp của Cố Tư Hân, Đỗ Thừa bỗng nhiên lại có cảm giác tội lỗi, nhưng lại cảm thấy rất kích động.

Lúc Đỗ Thừa rời khỏi biệt thự đã là hơn mười hai giờ chiều, Đỗ Thừa cùng với Cố Giai Nghi người ra trước người ra sau, nhìn thấy Cố Giai Nghi giống như đang chạy trốn cầm túi xách đi ra ngoài, trên mặt Đỗ Thừa không nhịn được hiện lên một nụ cười yếu ớt.

Cố Giai Nghi bình thường rất lạnh lùng, rất rất lạnh lùng nhưng từ sau khi tiếp xúc Đỗ Thừa lại phát hiện ra, thật ra Cố Giai Nghi cũng rất đáng yêu, chẳng qua mặt đáng yêu này e là chỉ có mỗi Đỗ Thừa có cơ hội nhìn thấy, điều này khiến trong lòng Đỗ Thừa thấy vô cùng thỏa mãn.

Rời khỏi biệt thự, Đỗ Thừa đến thẳng bệnh viện, ở đến tận ba giờ chiều, lúc này mới đến sở hội Hoàng Phổ, sau đó ngồi ở trong văn phòng Giám đốc đợi thời gian trôi qua còn tới cuộc gọi của Cố Giai Nghi.

Lần đầu tiên trong đời, Đỗ Thừa mong thời gian có thể trôi qua nhanh hơn.

Cố Giai Nghi không để cho Đỗ Thừa đợi lâu, khoảng năm giờ chiều, Cố Giai Nghi liền gọi điện thoại đến, chỉ nói cho Đỗ Thừa địa chỉ rồi vội vàng cúp máy luôn.

Nhưng động tác của Đỗ Thừa còn nhanh hơn, Cố Giai Nghi vừa cúp điện thoại, hắn đã đi đến chỗ thang máy.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Tối Chung Trí Năng

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook