Chương 57: Trọng thưởng
Phạ Lãnh Đích Hỏa Diễm
22/02/2013
“Đỗ Thừa, có quen hoàn cảnh nơi này không?”
Nhìn Đỗ Thừa đi đến gần, Hoàng Phủ Đông với nét mặt có chút nghiêm trọng bão có nụ cười và cười hỏi Đỗ Thừa.
“Vẫn tốt, ở đây quả thật không tệ”Đỗ Thừa dứt khoát trả lời, ở đây đúng là rất tốt, ngày đầu tiên đi làm mà Đỗ Thừa đã kiếm được hơn 37 triệu, cao hơn nhiều so với làm ăn thông thường.
“Vậy thì tốt”.
Hoàng Phủ Đông chỉ là hỏi cho có lệ, gật đầu một cái rồi lại tiếp tục hỏi: “Đỗ Thừa, nghe nói hôm qua cậu đã thắng được 40 triệu từ tay Lý Vân, có phải không?”
“Đúng vậy, hôm qua vận may của tôi rất tốt” Đỗ Thừa cười đáp, nghe Hoàng Phủ Đông nói vậy, Đỗ Thừa đã đoán ra dụng ý của anh ta.
Bên cạnh Diệp Mỵ nghe Đỗ Thừa nói vậy, cũng nhìn Đỗ Thừa và cười nói một cách quyến rũ: “Chú em, tôi thấy cậu đúng là chân nhân không lộ tướng, thế nào.có muốn chơi với tôi mấy ván không?”
“Bất kì lúc nào cũng được” Đỗ Thừa cười đáp, trong lòng hắn hiểu rõ rằng, Diệp Mỵ có thể làm tổng giám đốc của Hoàng Phủ hội, tuyệt đối không phải vẻ bề ngoài, hoạt động chính của Hoàng Phủ hội chính là sòng bạc, do vậy Đỗ Thừa có thể khẳng định chắc chắn rằng, Diệp Mỵ cũng là một tay chơi cờ bạc có kĩ thuật cực kì cao.
“Vậy lúc 9 giờ tối chúng ta sẽ chơi, thế nào?” Diệp Mỵ nhìn Đỗ Thừa tự tin như vậy trên mặt nụ cười càng quyến rũ.
“Được”.
Đỗ Thừa không từ chối, hôm nay nhất định Hoàng Phủ Đông sẽ tự mình ra tay, do vậy, không thể tự chối thì thà trực tiếp đối đầu, nếu thực sự muốn giúp Hoàng Phủ Đông giải quyết vấn đề lần này, Đỗ Thừa biết Hoàng Phủ Đông khẳng định không bạc đãi mình.
Còn Diệp Mỵ, Đỗ Thừa đoán không sai, Diệp Mỵ đúng là người có khả năng đánh bài làm người khác khiếp sợ, kĩ năng đánh bạc còn cao hơn cả Tiểu Như, đặc biệt lúc chơi 21 điểm, khi mà cảm giác cũng như tư duy của Diệp Mỵ lợi hại nhất, dường như lúc đó không ai là đối thủ của cô ta, có thể nói đúng là nữ hoàng sòng bạc
Chỉ có điều, Hoàng Phủ Đông không nói với Đỗ Thừa, ngày hôm qua Diệp Mỵ cũng ở sòng bạc, và Diệp Mỵ cũng thua dưới tay cao thủ có tên Quỷ Nhãn đấy, không những thua mà còn là thua ở tại 21 điểm.
Diệp Mỵ nghe Đỗ Thừa nói trả lời như vậy liền nói: “Chúng ta vào trong phòng thôi, Tiểu Như, cô chia bài nhé”.
Nói dứt, Diệp Mỵ dẫn đầu đi vào phòng VIP , còn Đỗ Thừa thì đi sau cùng.
***
Đỗ Thừa ngồi đối diện với Diệp Mỵ trong phòng VIP, Tiểu Như đứng giữa, Hoàng Phủ Đông đứng đối diện Tiểu Như, Hoàng An và 1 người chia bài khác đứng sang một bên.
“Bắt đầu đi”.
Hoàng Phủ Đông quay sang nhìn Diệp Mỵ sau đó nhìn Đỗ Thừa, thấy hai người đã chuẩn bị xong, rồi quay sang Tiểu Như ra hiệu lệnh.
Sau khi Diệp Mỵ ngồi xuống, nét mặt vô cùng tập trung, ngay cả nét đẹp mê người cũng không còn thấy đâu nữa, ánh mắt vô cùng thanh tịnh, dường như là một tấm thủy tinh đen vậy.
Còn Đỗ Thừa, chỉ lẳng lặng ngồi xuống, thân mình gần như dựa vào ghế, dùng một tay chơi với đống thẻ trị giá 5 triệu trước mặt, tay kia gõ vào bàn, trông rất thong dong tự tại.
Chỉ dựa vào khí thế không thôi, Đỗ Thừa đã thắng Diệp Mỵ rồi, ngược lại Diệp Mỵ chăm chú hơn, điều này khiến Hoàng Phủ Đông không khỏi mong chờ màn trình diễn của Đỗ Thừa.
Thật ra Diệp Mỵ cũng đang quan sát Đỗ Thừa, Diệp Mỵ bất ngờ phát hiện ra rằng, cô dường như tìm không ra thứ gì trên người Đỗ Thừa có ích với cô cả, điểm này giống như lúc đối mặt với cao thủ Quỷ Nhãn, Diệp Mỵ cũng có thể thừ ánh mắt Đỗ Thừa nhìn ra một chút, còn trên người Đỗ Thừa, cô chỉ nhìn ra nét thong dong tự tại.
Trong lúc này, sau khi tráo bài xong Tiểu Như đã bắt đầu chia bài, Đỗ Thừa và Diệp Mỵ ném ra 1 triệu, đây là kiểu chơi không có nhà cái, nên lấy số tiền cuối cùng cho nhà thắng.
Trong lúc Tiểu Như tráo bài, Diệp Mỵ đã nhìn ra rốt cục chuyển dịch bài trên mặt trong tay Tiểu Như, bài được chia tới 2 người rất nhanh, lá bài ngửa của Diệp Mỵ là 7 còn Đỗ Thừa là lá 6.
Dù Đỗ Thừa biết quân bài úp của mình là gì nhưng vẫn xem lại quân bài đấy một lần, đó là lá 3, đương nhiên bài của Diệp Mỵ Đỗ Thừa cũng biết, đó là lá 2, điểm số của 2 bài hoàn toán giống nhau.
Diệp Mỵ quay sang nhìn Đỗ Thừa nhưng không thể nhìn ra bài xấu hay đẹp từ nét mặt của Đỗ Thừa, cô ta gõ xuống mặt bàn, muốn lấy bài, đó là lá 6, tổng cộng được 15 điểm.
15 điểm quả là một sự nguy hiểm, có thể nói là nửa vời, không cao cũng không thấp.
Nhìn thấy bài của Diệp Mỵ, Đỗ Thừa hơi mỉm cười, bởi vì đối với Đỗ Thừa mà nói, bài của mình cũng có cục diện nguy hiểm như thế.
Bởi vì Đỗ Thừa đã sớm từ chỗ Hân Nhi biết 2 lá bài tiếp theo là lá nào, lá thứ nhất là lá 7, lá thứ 2 là lá 6, nếu Đỗ Thừa muốn thêm vài thì Diệp Mỵ chỉ cần từng ấy bài đã có 21 điểm, nếu Đỗ Thừa không muốn thêm bài, thì là 9 điểm, so với 15 điểm của Diệp Mỵ thì nhỏ hơn, nếu muốn thì sẽ là bạo bài.
Do đó sự chọn lựa của Diệp Mỵ có tính chất quyết định, Đỗ Thừa thì không thể thêm bài nữa, Đỗ Thừa cũng không nghĩ nhiều, cười một cái rồi nói: “Tôi dừng bài”.
Thời điểm này cần dùng chiến thuật tâm lí, bởi vì theo lẽ thường, Đỗ Thừa lúc này đã dừng bài, số điểm lớn nhất của Đỗ Thừa có thể đạt được là 16 điểm, nhưng tỉ lệ đạt được 15 điểm lớn hơn, vởi vị nếu 16 điểm quân bài úp của Đỗ Thừa là Át, nhưng nếu lá bài úp đó là Át thì không ai chọn dừng bài, do vậy nhiều hơn vẫn là 15 điểm.
Điều này Diệp Mỵ cũng thấy rõ ràng, nếu Đỗ Thừa được 15 điểm mà Diệp Mỵ cũng dừng bài thì ván này hòa, nhưng Diệm Mị không giám bảo đảm lá bài đang úp của Đỗ Thừa chắc chắn dưới 10 điểm, nói không chừng nó không chắc là Át.
Điều này làm Diệp Mỵ có chút do dựu, ánh mắt một lần nữa lại hướng lên người Đỗ Thừa, mặt Đỗ Thừa chỉ cười mỉm, rất tự tin, trừ việc đó ra Diệp Mỵ căn bản không nhìn thấy gì thêm.
“Chẳng lẽ quân bài úp của hắn chính là Át”.
Trong lòng Diệp Mỵ tự suy nghĩ, lông mày nhíu lại, suy tư trong tích tắc, Diệp Mỵ cũng đã đưa ra quyết định, đấy chính là thêm bài.
Bời vì chỉ cần lá Át hoặc lá bài nhỏ hơn 6 thì cô ta có cơ hội thắng Đỗ Thừa, cơ hội nằm trong tay mình thì vẫn lớn hơn cơ hội trong tay người khác.
Một bên Hoàng Phu Đông quan sát kĩ càng Diệp Mỵ và Đỗ Thừa, nhìn thần sắc của Diệp Mỵ trong lòng Hoàng Phủ Đông biết Diệp Mỵ đang trong thế bị động, mặc dù anh ta biết định lực của Đỗ Thừa rất cao, nhưng trong lúc này Hoàng Phủ Đông khẳng định một điều, định lực của Đỗ Thừa vượt xa những gì anh ta đã tưởng tượng.
Bài được chia ra rất nhanh, đúng như những gì Đỗ Thừ nhìn thấy ở chỗ Hân Nhi, đấy chính là lá 7, 22 điểm, Diệp Mỵ bạo bài, ván đầu tiên Diệp Mỵ thua.
Ván thứ 2 Diệp Mỵ thắng lại những gì đã mất ở ván đâu, vì bài của Đỗ Thừa quá tệ, tới ván thứ 3 thì Đỗ Thừa đã thắng lại gấp đôi, đồng thời thắng liền 3 ván sau, cục diện này Đỗ Thừa đều biết rõ, có được khả năng nhìn xuyên thấu của Hân Nhi, trừ khi là ông trời ra tay, còn không người có kĩ năng đánh bài cao tới đâu cũng bại dưới tay của Đỗ Thừa.
Sau mười mấy ván, Diệp Mỵ đã từ bỏ, tự động nhận thua, vì Diệp Mỵ phát hiện ra rằng nếu cứ tiếp tục đánh với Đỗ Thừa thì không khác gì tra tấn tinh thần.
“Cậu em, cậu quá mạnh, bà chị đây không chịu nổi, tôi nhận thua”.
Nhưng lúc Diệp Mỵ nhận thua cũng khiến cho người khác nghĩ câu nói đó cứ liên tục được nói ra, cùng với ánh mắt quyến rũ ghê người vừa hồi phục, làm cho Đỗ Thừa không nói ra lời, miệng lưỡi có cảm giác khô đắng.
Thấy Diệp Mỵ nhận thua, tất thảy mọi người kể cả Tiểu Như và những người chia bài khác đều nhìn Đỗ Thừa bằng con mắt kính trọng sùng bái, với những người làm nghề này, trước một người có kĩ năng chơi bài vượt trội, tự nhiên sinh ra cảm giác tôn trọng.
Hoàng Phủ Đông trên mặt đã cười nay càng rạng rỡ hơn vì Đỗ Thừa thể hiện hoàn toàn vượi xa những gì anh ta tưởng tượng.
Ngược lại bên kia Hoàng An, trong lòng tự nhủ: “Hóa ra là giả heo ăn lão hổ, Tiểu Hà thật vô dụng, có vậy mà cũng không nhìn ra”.
Hoàng An thực ra đã trách nhầm Tiểu Hà, bởi vì lúc đó Đỗ Thừa chỉ là con gà mới vào nghề, nếu so sánh với Đỗ Thừa của hiện nay thì ai giám tin.
“Đỗ Thừa, tối nay anh đánh giúp tôi một ván, thế nào?”
Kỹ năng đánh bài của Đỗ Thừa đã đạt được sự công nhận của mọi người, Hoàng Phủ Đông trước tiên quay sang mời Đỗ Thừa.
Đỗ Thừa đã không từ chối vì Đỗ Thừa biết nếu từ chối lần này thì quan hệ giữa anh ta và Hoàng Phủ Đông sẽ không thể phát triển tốt đẹp, do đó, Đỗ Thừa đã giả vờ do dự rồi mới nói: “Việc này thì không vấn đề gì, nhưng phải nói trước nếu lỡ có thua thì Hoàng tổng đừng trách tôi đấy”.
“Tất nhiên rồi, chỉ cần anh giúp tôi đánh bại tên Quỷ Nhãn thì tối nay anh thắng được bao nhiêu từ Quỷ Nhãn thì đấy là của anh hết, coi như là phần thưởng của Hoàng Phủ Đông này cho anh” Hoàng Phủ Đông nhìn Đỗ Thừa rồi đồng ý, trong lòng rất vui mừng, đối với ông ta mà nói, vài triệu hay vài chục triệu cũng không là gì, nhưng nếu để Quỷ Nhãn thắng thêm lần nữa thì Hoàng Phủ Đông không còn mặt mũi nào nữa, đây mới là điều mà ông ta không thể chấp nhận.
Nếu như tối qua Hoàng Phủ Đông không nghe từ chỗ Diệp Mỵ rằng kỹ năng đánh bài của Đỗ Thừa rất cao thì có lẽ hôm nay ông ta cũng không đến sòng bạc sớm mà đi tìm cao thủ có tiếng để đến trấn thủ rồi, mà tiền thuê cao thủ sợ rằng không phải là số tiền nhỏ.
Đỗ Thừa không nghĩ rằng Hoàng Phủ Đông lại rộng rãi như thế, chỉ là, hắn đang muốn cự tuyệt, Hoàng Phổ Đông lại mở miệng lần nữa, nói thẳng: “Được rồi, cậu cứ thắng đi rồi tính tiếp, chuyện này Hoàng Phủ Đông tôi đã nói ra thì không thay đổi, cứ thế đi, bây giờ tôi có việc phải đi, tối tôi lại quay lại”.
Nói xong Hoàng Phủ Đông cũng để Đỗ Thừa nói thêm gì nữa mà cùng Diệp Mỵ rời đi.
Đỗ Thừa không nói gì bất quá đã mô phỏng lại ván đánh tối qua.
Nhìn Đỗ Thừa đi đến gần, Hoàng Phủ Đông với nét mặt có chút nghiêm trọng bão có nụ cười và cười hỏi Đỗ Thừa.
“Vẫn tốt, ở đây quả thật không tệ”Đỗ Thừa dứt khoát trả lời, ở đây đúng là rất tốt, ngày đầu tiên đi làm mà Đỗ Thừa đã kiếm được hơn 37 triệu, cao hơn nhiều so với làm ăn thông thường.
“Vậy thì tốt”.
Hoàng Phủ Đông chỉ là hỏi cho có lệ, gật đầu một cái rồi lại tiếp tục hỏi: “Đỗ Thừa, nghe nói hôm qua cậu đã thắng được 40 triệu từ tay Lý Vân, có phải không?”
“Đúng vậy, hôm qua vận may của tôi rất tốt” Đỗ Thừa cười đáp, nghe Hoàng Phủ Đông nói vậy, Đỗ Thừa đã đoán ra dụng ý của anh ta.
Bên cạnh Diệp Mỵ nghe Đỗ Thừa nói vậy, cũng nhìn Đỗ Thừa và cười nói một cách quyến rũ: “Chú em, tôi thấy cậu đúng là chân nhân không lộ tướng, thế nào.có muốn chơi với tôi mấy ván không?”
“Bất kì lúc nào cũng được” Đỗ Thừa cười đáp, trong lòng hắn hiểu rõ rằng, Diệp Mỵ có thể làm tổng giám đốc của Hoàng Phủ hội, tuyệt đối không phải vẻ bề ngoài, hoạt động chính của Hoàng Phủ hội chính là sòng bạc, do vậy Đỗ Thừa có thể khẳng định chắc chắn rằng, Diệp Mỵ cũng là một tay chơi cờ bạc có kĩ thuật cực kì cao.
“Vậy lúc 9 giờ tối chúng ta sẽ chơi, thế nào?” Diệp Mỵ nhìn Đỗ Thừa tự tin như vậy trên mặt nụ cười càng quyến rũ.
“Được”.
Đỗ Thừa không từ chối, hôm nay nhất định Hoàng Phủ Đông sẽ tự mình ra tay, do vậy, không thể tự chối thì thà trực tiếp đối đầu, nếu thực sự muốn giúp Hoàng Phủ Đông giải quyết vấn đề lần này, Đỗ Thừa biết Hoàng Phủ Đông khẳng định không bạc đãi mình.
Còn Diệp Mỵ, Đỗ Thừa đoán không sai, Diệp Mỵ đúng là người có khả năng đánh bài làm người khác khiếp sợ, kĩ năng đánh bạc còn cao hơn cả Tiểu Như, đặc biệt lúc chơi 21 điểm, khi mà cảm giác cũng như tư duy của Diệp Mỵ lợi hại nhất, dường như lúc đó không ai là đối thủ của cô ta, có thể nói đúng là nữ hoàng sòng bạc
Chỉ có điều, Hoàng Phủ Đông không nói với Đỗ Thừa, ngày hôm qua Diệp Mỵ cũng ở sòng bạc, và Diệp Mỵ cũng thua dưới tay cao thủ có tên Quỷ Nhãn đấy, không những thua mà còn là thua ở tại 21 điểm.
Diệp Mỵ nghe Đỗ Thừa nói trả lời như vậy liền nói: “Chúng ta vào trong phòng thôi, Tiểu Như, cô chia bài nhé”.
Nói dứt, Diệp Mỵ dẫn đầu đi vào phòng VIP , còn Đỗ Thừa thì đi sau cùng.
***
Đỗ Thừa ngồi đối diện với Diệp Mỵ trong phòng VIP, Tiểu Như đứng giữa, Hoàng Phủ Đông đứng đối diện Tiểu Như, Hoàng An và 1 người chia bài khác đứng sang một bên.
“Bắt đầu đi”.
Hoàng Phủ Đông quay sang nhìn Diệp Mỵ sau đó nhìn Đỗ Thừa, thấy hai người đã chuẩn bị xong, rồi quay sang Tiểu Như ra hiệu lệnh.
Sau khi Diệp Mỵ ngồi xuống, nét mặt vô cùng tập trung, ngay cả nét đẹp mê người cũng không còn thấy đâu nữa, ánh mắt vô cùng thanh tịnh, dường như là một tấm thủy tinh đen vậy.
Còn Đỗ Thừa, chỉ lẳng lặng ngồi xuống, thân mình gần như dựa vào ghế, dùng một tay chơi với đống thẻ trị giá 5 triệu trước mặt, tay kia gõ vào bàn, trông rất thong dong tự tại.
Chỉ dựa vào khí thế không thôi, Đỗ Thừa đã thắng Diệp Mỵ rồi, ngược lại Diệp Mỵ chăm chú hơn, điều này khiến Hoàng Phủ Đông không khỏi mong chờ màn trình diễn của Đỗ Thừa.
Thật ra Diệp Mỵ cũng đang quan sát Đỗ Thừa, Diệp Mỵ bất ngờ phát hiện ra rằng, cô dường như tìm không ra thứ gì trên người Đỗ Thừa có ích với cô cả, điểm này giống như lúc đối mặt với cao thủ Quỷ Nhãn, Diệp Mỵ cũng có thể thừ ánh mắt Đỗ Thừa nhìn ra một chút, còn trên người Đỗ Thừa, cô chỉ nhìn ra nét thong dong tự tại.
Trong lúc này, sau khi tráo bài xong Tiểu Như đã bắt đầu chia bài, Đỗ Thừa và Diệp Mỵ ném ra 1 triệu, đây là kiểu chơi không có nhà cái, nên lấy số tiền cuối cùng cho nhà thắng.
Trong lúc Tiểu Như tráo bài, Diệp Mỵ đã nhìn ra rốt cục chuyển dịch bài trên mặt trong tay Tiểu Như, bài được chia tới 2 người rất nhanh, lá bài ngửa của Diệp Mỵ là 7 còn Đỗ Thừa là lá 6.
Dù Đỗ Thừa biết quân bài úp của mình là gì nhưng vẫn xem lại quân bài đấy một lần, đó là lá 3, đương nhiên bài của Diệp Mỵ Đỗ Thừa cũng biết, đó là lá 2, điểm số của 2 bài hoàn toán giống nhau.
Diệp Mỵ quay sang nhìn Đỗ Thừa nhưng không thể nhìn ra bài xấu hay đẹp từ nét mặt của Đỗ Thừa, cô ta gõ xuống mặt bàn, muốn lấy bài, đó là lá 6, tổng cộng được 15 điểm.
15 điểm quả là một sự nguy hiểm, có thể nói là nửa vời, không cao cũng không thấp.
Nhìn thấy bài của Diệp Mỵ, Đỗ Thừa hơi mỉm cười, bởi vì đối với Đỗ Thừa mà nói, bài của mình cũng có cục diện nguy hiểm như thế.
Bởi vì Đỗ Thừa đã sớm từ chỗ Hân Nhi biết 2 lá bài tiếp theo là lá nào, lá thứ nhất là lá 7, lá thứ 2 là lá 6, nếu Đỗ Thừa muốn thêm vài thì Diệp Mỵ chỉ cần từng ấy bài đã có 21 điểm, nếu Đỗ Thừa không muốn thêm bài, thì là 9 điểm, so với 15 điểm của Diệp Mỵ thì nhỏ hơn, nếu muốn thì sẽ là bạo bài.
Do đó sự chọn lựa của Diệp Mỵ có tính chất quyết định, Đỗ Thừa thì không thể thêm bài nữa, Đỗ Thừa cũng không nghĩ nhiều, cười một cái rồi nói: “Tôi dừng bài”.
Thời điểm này cần dùng chiến thuật tâm lí, bởi vì theo lẽ thường, Đỗ Thừa lúc này đã dừng bài, số điểm lớn nhất của Đỗ Thừa có thể đạt được là 16 điểm, nhưng tỉ lệ đạt được 15 điểm lớn hơn, vởi vị nếu 16 điểm quân bài úp của Đỗ Thừa là Át, nhưng nếu lá bài úp đó là Át thì không ai chọn dừng bài, do vậy nhiều hơn vẫn là 15 điểm.
Điều này Diệp Mỵ cũng thấy rõ ràng, nếu Đỗ Thừa được 15 điểm mà Diệp Mỵ cũng dừng bài thì ván này hòa, nhưng Diệm Mị không giám bảo đảm lá bài đang úp của Đỗ Thừa chắc chắn dưới 10 điểm, nói không chừng nó không chắc là Át.
Điều này làm Diệp Mỵ có chút do dựu, ánh mắt một lần nữa lại hướng lên người Đỗ Thừa, mặt Đỗ Thừa chỉ cười mỉm, rất tự tin, trừ việc đó ra Diệp Mỵ căn bản không nhìn thấy gì thêm.
“Chẳng lẽ quân bài úp của hắn chính là Át”.
Trong lòng Diệp Mỵ tự suy nghĩ, lông mày nhíu lại, suy tư trong tích tắc, Diệp Mỵ cũng đã đưa ra quyết định, đấy chính là thêm bài.
Bời vì chỉ cần lá Át hoặc lá bài nhỏ hơn 6 thì cô ta có cơ hội thắng Đỗ Thừa, cơ hội nằm trong tay mình thì vẫn lớn hơn cơ hội trong tay người khác.
Một bên Hoàng Phu Đông quan sát kĩ càng Diệp Mỵ và Đỗ Thừa, nhìn thần sắc của Diệp Mỵ trong lòng Hoàng Phủ Đông biết Diệp Mỵ đang trong thế bị động, mặc dù anh ta biết định lực của Đỗ Thừa rất cao, nhưng trong lúc này Hoàng Phủ Đông khẳng định một điều, định lực của Đỗ Thừa vượt xa những gì anh ta đã tưởng tượng.
Bài được chia ra rất nhanh, đúng như những gì Đỗ Thừ nhìn thấy ở chỗ Hân Nhi, đấy chính là lá 7, 22 điểm, Diệp Mỵ bạo bài, ván đầu tiên Diệp Mỵ thua.
Ván thứ 2 Diệp Mỵ thắng lại những gì đã mất ở ván đâu, vì bài của Đỗ Thừa quá tệ, tới ván thứ 3 thì Đỗ Thừa đã thắng lại gấp đôi, đồng thời thắng liền 3 ván sau, cục diện này Đỗ Thừa đều biết rõ, có được khả năng nhìn xuyên thấu của Hân Nhi, trừ khi là ông trời ra tay, còn không người có kĩ năng đánh bài cao tới đâu cũng bại dưới tay của Đỗ Thừa.
Sau mười mấy ván, Diệp Mỵ đã từ bỏ, tự động nhận thua, vì Diệp Mỵ phát hiện ra rằng nếu cứ tiếp tục đánh với Đỗ Thừa thì không khác gì tra tấn tinh thần.
“Cậu em, cậu quá mạnh, bà chị đây không chịu nổi, tôi nhận thua”.
Nhưng lúc Diệp Mỵ nhận thua cũng khiến cho người khác nghĩ câu nói đó cứ liên tục được nói ra, cùng với ánh mắt quyến rũ ghê người vừa hồi phục, làm cho Đỗ Thừa không nói ra lời, miệng lưỡi có cảm giác khô đắng.
Thấy Diệp Mỵ nhận thua, tất thảy mọi người kể cả Tiểu Như và những người chia bài khác đều nhìn Đỗ Thừa bằng con mắt kính trọng sùng bái, với những người làm nghề này, trước một người có kĩ năng chơi bài vượt trội, tự nhiên sinh ra cảm giác tôn trọng.
Hoàng Phủ Đông trên mặt đã cười nay càng rạng rỡ hơn vì Đỗ Thừa thể hiện hoàn toàn vượi xa những gì anh ta tưởng tượng.
Ngược lại bên kia Hoàng An, trong lòng tự nhủ: “Hóa ra là giả heo ăn lão hổ, Tiểu Hà thật vô dụng, có vậy mà cũng không nhìn ra”.
Hoàng An thực ra đã trách nhầm Tiểu Hà, bởi vì lúc đó Đỗ Thừa chỉ là con gà mới vào nghề, nếu so sánh với Đỗ Thừa của hiện nay thì ai giám tin.
“Đỗ Thừa, tối nay anh đánh giúp tôi một ván, thế nào?”
Kỹ năng đánh bài của Đỗ Thừa đã đạt được sự công nhận của mọi người, Hoàng Phủ Đông trước tiên quay sang mời Đỗ Thừa.
Đỗ Thừa đã không từ chối vì Đỗ Thừa biết nếu từ chối lần này thì quan hệ giữa anh ta và Hoàng Phủ Đông sẽ không thể phát triển tốt đẹp, do đó, Đỗ Thừa đã giả vờ do dự rồi mới nói: “Việc này thì không vấn đề gì, nhưng phải nói trước nếu lỡ có thua thì Hoàng tổng đừng trách tôi đấy”.
“Tất nhiên rồi, chỉ cần anh giúp tôi đánh bại tên Quỷ Nhãn thì tối nay anh thắng được bao nhiêu từ Quỷ Nhãn thì đấy là của anh hết, coi như là phần thưởng của Hoàng Phủ Đông này cho anh” Hoàng Phủ Đông nhìn Đỗ Thừa rồi đồng ý, trong lòng rất vui mừng, đối với ông ta mà nói, vài triệu hay vài chục triệu cũng không là gì, nhưng nếu để Quỷ Nhãn thắng thêm lần nữa thì Hoàng Phủ Đông không còn mặt mũi nào nữa, đây mới là điều mà ông ta không thể chấp nhận.
Nếu như tối qua Hoàng Phủ Đông không nghe từ chỗ Diệp Mỵ rằng kỹ năng đánh bài của Đỗ Thừa rất cao thì có lẽ hôm nay ông ta cũng không đến sòng bạc sớm mà đi tìm cao thủ có tiếng để đến trấn thủ rồi, mà tiền thuê cao thủ sợ rằng không phải là số tiền nhỏ.
Đỗ Thừa không nghĩ rằng Hoàng Phủ Đông lại rộng rãi như thế, chỉ là, hắn đang muốn cự tuyệt, Hoàng Phổ Đông lại mở miệng lần nữa, nói thẳng: “Được rồi, cậu cứ thắng đi rồi tính tiếp, chuyện này Hoàng Phủ Đông tôi đã nói ra thì không thay đổi, cứ thế đi, bây giờ tôi có việc phải đi, tối tôi lại quay lại”.
Nói xong Hoàng Phủ Đông cũng để Đỗ Thừa nói thêm gì nữa mà cùng Diệp Mỵ rời đi.
Đỗ Thừa không nói gì bất quá đã mô phỏng lại ván đánh tối qua.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.