Chương 229: Viện khoa học
Phạ Lãnh Đích Hỏa Diễm
22/02/2013
Đỗ Thừa để A Cửu kiên cố thế lực ngầm, tự nhiên không phải muốn tô vẽ. Nếu chỉ đơn giản là để diệt Thanh Bang, Đỗ Thừa cũng không phải phí tâm sức cho chuyện này.
Mọi thứ chỉ có thể dùng hai chữ để hình dung, đó là dã tâm.
Lực lượng chính của Đỗ Thừa bây giờ còn yếu, cho nên Đỗ Thừa muốn mượn sự trợ giúp của các thế lực khác, dù những thế lực đó không quá mạnh, nhưng nếu khéo tận dụng thì cũng có sức mạnh vô cùng đáng sợ.
Còn mục đích của Đỗ Thừa, là tạo dựng một thế lực ngầm mà tuyệt đối có thể làm bất cứ người nào cũng cảm thấy vô cùng đáng sợ.
Với Đỗ Thừa mà nói, đây mới là điều quan trọng nhất, đặc biệt khi Quách Tấn xuất hiện làm Đỗ Thừa thêm kiên định với niềm tin.
Nếu luận về thực lực chính diện, Đỗ Thừa còn xa mới có thể là đối thủ của Quách Tấn, Quách gia trăm năm vọng tộc, thế lực dù nói không bằng Đào Thiên, nhưng cũng đừng trên đỉnh thiên hạ, dù là Diệp gia cũng không thể so bì, Đỗ Thừa tự nhiên không thể dùng lực lượng chính diện đối địch là Quách gia.
Cho nên, Quách Tấn xuất hiện làm Đỗ Thừa đành phải đảy nhanh mở rộng thế lực ngầm, bởi suy cho cùng, với thế lực Huyền Đường trước mắt mà nói quả là còn quá yếu, hơn nữa địa bàn cũng còn rất nhỏ.
“ông chủ, Thanh đao bang mấy ngày này đã phái người tới nghe ngóng, Xích đường vì địa bàn xa hơn nên tạm thời chưa có phản ứng gì”.
A Cửu thắng thắn nói, thật ra cô đã đoán được phần nào mục đích của Đỗ Thừa, hơn nữa cô cũng đã chuẩn bị tốt mọi thứ.
“Chuẩn bị một chút, chờ sau khi ổn định, sẽ đem theo bọn A Tam quét sách Thanh đao bang” Đỗ Thừa dừng một chút, sau đó tiếp: “Tôi hi vọng trong vòng một tháng, cô có thể giúp tôi nắm chắc toàn bộ thế lực ngầm thành phố, thế nào? Có niềm tin làm được không?”
Thành phố chỉ là nơi quá nhỏ bé, có A Tam ba người tương trợ, nếu A Cửu không cách gì ổn thu phục, thì Đỗ Thừa cũng không kỳ vọng A cửu có thể khuếch trương thế lực ngầm tới thành phố lớn.
“Có” A Cửu trả lời rất dứt khoát, cô biết đây là một thử thách Đỗ Thừa giao cho cô, và sau lần này cô sẽ bước vào vũ đài lớn.
“Ừm, tôi chờ tin cô”
Đỗ Thừa gật đầu, sau đó không nói thêm gì, đi thẳng xuống lầu dưới
Đối với A Cửu, Đỗ Thừa rất có niềm tin, cũng có thể nói là, đối với Huyền Đường, Đỗ Thừa có niềm tin càng lớn, dù nhân lực của Huyền Đường không nhiều, nhưng thực lực mỗi người đều có thể tranh đấu với bang phái phổ thông, hơn nữa thực lực ba người A Tam rất mạnh, nếu liên thủ,thật ra thôn tính hai đại bang phái chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.
Sau khi nói chuyện với Nữ Vương và A Tam, Đỗ Thừa liền rời khỏi tòa nhà Huyền Đường.
Lúc này cũng sắp 10h tối, Đỗ Thừa không lái xe đi đâu nữa, hắn phóng thẳng về biệt thự số 15.
Cố Giai Nghi lại đi cùng Cố Tư Hân, nên sau khi về biệt thự, Đỗ Thừa bèn đi tắm rửa, sau đó bắt đầu học tập.
Hai ngày tiếp theo, Đỗ Thừa phần lớn ở bên trong biệt thự, lần này Cố Giai Nghi đi cùng Cố Tư Hân phải gần một tuần, công việc thi công, Nữ Vương giúp cô lo liệu, không để Cố Giai Nghi phải lo lắng bất cứ điều gì.
Nên Đỗ Thừa bỗng nhiên trở thành người cô đơn, chỉ có điều Đỗ Thừa không vì thế mà buồn chán, mỗi ngày hắn đều dùng phần lớn thời gian học tập, hoặc đưa mẹ hắn đi tắm nắng, kể chuyện này thật ra cũng trôi qua rất nhanh.
Đến sáng ngày thứ ba, Đỗ Thừa nhận được điện thoại của Diệp Mỵ, sau đó sáng ngày hôm đó, Đỗ Thừa bay đi Kinh thành.
Vừa bước ra đại sảnh sân bay, Đỗ Thừa đã thấy Diệp Mỵ trong bộ quân phục đang đứng chờ hắn ở đó
Đây là bộ quân phục màu trắng, rất vừa vặn, sau khi mực làm làm cho người ta có cảm giác oai nghiêm, Diệp Mỵ vốn dĩ là quân nhân, lúc này sau khi mặc vào, lại càng thể hiện được khí chất quân nhân, thêm vào đó là khuôn mặt xinh đẹp của cô, làm cho người ta có cảm giác thần thánh không thể tả xiết.
“Đi sớm thế? Rốt cục có chuyện gì mà thần bí vậy?”
Nhớ tới vẻ thần bí của Diệp Mỵ trong điện thoại, Đỗ Thừa cũng có chút hiếu kỳ, cho nên sau khi thấy Diệp Mỵ, Đỗ Thừa bèn hỏi ngay
Đương nhiên nơi này là đại sảnh sân bay, hơn nữa Diệp Mỵ đang mặc quân phục, nên Đỗ Thừa vẫn phải giữ khoảng cách với cô.
“Không có chuyện thì không thể tìm anh sao? Lẽ nào anh không muốn tới thăm em?” Nghe Đỗ Thừa nói vậy, Diệp Mỵ không đáp gì, ngược lại vẻ mặt u buồn hỏi Đỗ Thừa
“Gần đây anh hơi bận, nhưng em gọi cho anh, anh không thể không tới”.
Đỗ Thừa gần đây quả thật rất bận, Diệp Mỵ gọi điện tới rất đúng lúc, không thì anh không thể có thời gian đi Kinh thành một chuyến.
“Đùa với anh chút thôi, sao anh nghiêm túc vậy?”
Diệp Mỵ thản nhiên cười, trong đôi mắt cô hiện lên vẻ quyến rũ mà chỉ có Đỗ Thừa nhìn thấy, rất hớp hồn người, sau đó cô tiếp lời: “Nhưng những ngày này em đang nghiên cứu một hệ thống phòng thủ mới, dù anh tới, em cũng không có thời gian gặp anh”.
“Vậy bây giờ thì sao, có thời gian chứ?” Chỉ nghe Diệp Mi nói vậy, trong lòng Đỗ Thừa đã đoán được mục đích Diệp Mỵ gọi anh tới Kinh thành.
“Đây không phải là em bố thí chứ?”
Diệp Mỵ vô cùng âu yếm nhìn Đỗ Thừa, sau đó tiếp lời: “Hệ thống chúng em mở gặp phải chút chuyện không dễ giải quyết, cho nên em gọi điện cho anh, đương nhiên là muốn mời đại sự phụ anh ra tay giúp đỡ”.
Đỗ Thừa mỉm cười hỏi: “Chuyện kia dường như là cơ mật quốc gia, em không sợ anh tiết lộ sao?”
Đối với những lời của Diệp Mỵ, Đỗ Thừa cũng không có ý từ chối, vì đây là một cơ hội cho Diệp Mỵ thăng tiến, Đỗ Thừa đương nhiên sẽ không keo kiệt gì.
“Anh cũng không phải là người nhà nước sao?” Diệp Mỵ trợn mắt nhìn Đỗ Thừa, sau đó tiếp: “Được rồi, mọi người đều đang đợi anh, chúng ta đi trước đã?”
Đỗ Thừa gật đầu, cũng không nói thêm gì, vội cùng Diệp Mỵ đi ra khỏi đại sảnh sân bay.
Lần này Diệp Mỵ lái tới không phải chiếc Porche, mà là một chiếc mang biển số quân sự, chiếc xe cùng với bộ quân phục quả là tương xứng.
Sau khi cùng Đỗ Thừa lên xe, Diệp Mỵ bèn lái về phía Viện khoa học quân sự.
Đây là lần đầu tiên Đỗ Thừa tới viện khoa học quân sự, nơi đây quản lý vào cửa rất nghiêm ngặt, nhưng hiển nhiên Diệp Mỵ đã chuẩn bị mọi thứ đầy đủ, hơn nữa đưa cho Đỗ Thừa một thẻ ra vào, vì thế Đỗ Thừa ra vào không gặp vấn đề gì.
Sau khi cùng Đỗ Thừa đi vào viện khoa học quân sự, Diệp Mỵ bèn đưa anh tới toàn nhà kỹ thuật điện tử ở phía sau.
Diệp Mỵ bây giờ đã có thân phận, trở thành phó phòng kỹ thuật điện tử, đẳng cấp đã rất cao.
Có Diệp Mỵ dẫn đường, Đỗ Thừa tuy là người ngoài nhưng trên đường đi không gặp trở ngại gì, vẫn cùng Diệp Mỵ ngồi thang máy lên tầng sáu của tòa nhà kỹ thuật điện tử.
Tầng thứ 6 là phòng kỹ thuật mở, cũng là nơi quan trọng nhất của tòa nhà kỹ thuật điện tử, sau khi ra khỏi thang máy, Đỗ thừa có thể nhiền thấy hai cảnh vệ ta ôm súng, còn khi vào phòng kỹ thuật mở cần phải có vân tay nhận định mới có thể vào được.
Đương nhiên, có Diệp Mỵ ở đây, Đỗ Thừa tự nhiên không cần lo lắng gì.
Sau khi bước vào cửa, phòng kỹ thuật mở đã hiện ra trước mắt Đỗ Thừa.
Chính xác mà nói, đây có thể hình dung là một phòng làm việc lớn, đương nhiên là một phòng làm việc đầy tính kỹ thuật.
Đỗ Thừa liếc nhìn xung quanh, đập vào mắt toàn là thiết bị các loại, may mà thị lực bây giờ của Đỗ Thừa không yếu, phần lớn các thiết bị ở đây hắn đều nhận ra.
Còn ở bên trong, hơn ba mươi nhân viên đang bận rộn với công việc trước mắt mình, nhưng sau khi thấy Diệp Mỵ và Đỗ Thừa đi vào, thì có hai người bước lại.
Một trong hai người đó, tuổi trạc ngoài bốn mươi, mang một chiếc kính màu bạc, dáng người mảnh khảnh, con người ấy toát lên vẻ tinh anh thậm trí là cơ trí, chỉ là ánh mắt phía sau chiếc kính kia là tỏa ra sự kiêu ngạo, một sự kiêu ngạo làm Đỗ Thừa không thoải mái.
Người còn lại chỉ khoảng ba mươi tuổi, cao lớn đẹp trai, nụ cười rạng rỡ trên khuôn mặt hắn cho người ta cảm giác gần gũi, hoặc nếu nói văn chương thì hắn rất hòa nhã.
Thấy Đỗ Thừa đến, phản ứng của hai người cũng không giống nhau, người trung niên nhìn Đỗ Thừa với ánh mắt có chút khinh thường, thậm chí là đối địch, còn người trẻ tuổi, giống như quen Đỗ Thừa từ lâu, nụ cười vô cùng thân thiết, chỉ có điều ánh mắt nhìn Đỗ Thừa lại có chút là lạ.
“Diệp Mỵ, anh ta là sư phụ mà cô nói đó sao?”
Sau khi hai người bước tới, người trung niên kia bèn chỉ Đỗ Thừa hỏi Diệp Mỵ, ngữ khí có chút cao ngạo.
Nhưng Diệp Mỵ dường như không nghe thấy trong ngữ khí của hắn có phần cao ngạo, vội gật đầu và nói: “Đỗ Thừa, để em giới thiệu một chút”.
Nói rồi, Diệp Mỵ chỉ vào người trung niên nói: “Đây là tổ trưởng của bọn em, Lý Thành Lý tổ trưởng”.
Tất nhiên, Diệp Mỵ giới thiệu xong, Đỗ Thừa dù nhìn thấy người trung niên kia không thoải mái nhưng anh vẫn đưa tay ra nói: “Lý tổ trưởng, chào anh”.
Lý Thành tuy cao ngạo, nhưng vẫn biết phép lịch sự, hắn đưa tay ra nhẹ bắt tay Đỗ Thừa, rồi nhanh chóng buôn ra, vô hình trung vẫn mang lại cho người ta cảm giác cao ngạo
Còn người thanh niên đợi cho Đỗ Thừa bắt tay xong Lý Thành, cũng không đợi Diệp Mỵ giới thiệu, hắn chủ động đưa tay ra, sau đó nói: “Đỗ Thừa đúng không? Đã muốn quen anh từ lâu, không ngờ lại gặp anh ở đây”.
Nghe người thanh niên nói vậy, rõ ràng ánh mắt Đỗ Thừa lộ vẻ ngạc nhiên.
Mọi thứ chỉ có thể dùng hai chữ để hình dung, đó là dã tâm.
Lực lượng chính của Đỗ Thừa bây giờ còn yếu, cho nên Đỗ Thừa muốn mượn sự trợ giúp của các thế lực khác, dù những thế lực đó không quá mạnh, nhưng nếu khéo tận dụng thì cũng có sức mạnh vô cùng đáng sợ.
Còn mục đích của Đỗ Thừa, là tạo dựng một thế lực ngầm mà tuyệt đối có thể làm bất cứ người nào cũng cảm thấy vô cùng đáng sợ.
Với Đỗ Thừa mà nói, đây mới là điều quan trọng nhất, đặc biệt khi Quách Tấn xuất hiện làm Đỗ Thừa thêm kiên định với niềm tin.
Nếu luận về thực lực chính diện, Đỗ Thừa còn xa mới có thể là đối thủ của Quách Tấn, Quách gia trăm năm vọng tộc, thế lực dù nói không bằng Đào Thiên, nhưng cũng đừng trên đỉnh thiên hạ, dù là Diệp gia cũng không thể so bì, Đỗ Thừa tự nhiên không thể dùng lực lượng chính diện đối địch là Quách gia.
Cho nên, Quách Tấn xuất hiện làm Đỗ Thừa đành phải đảy nhanh mở rộng thế lực ngầm, bởi suy cho cùng, với thế lực Huyền Đường trước mắt mà nói quả là còn quá yếu, hơn nữa địa bàn cũng còn rất nhỏ.
“ông chủ, Thanh đao bang mấy ngày này đã phái người tới nghe ngóng, Xích đường vì địa bàn xa hơn nên tạm thời chưa có phản ứng gì”.
A Cửu thắng thắn nói, thật ra cô đã đoán được phần nào mục đích của Đỗ Thừa, hơn nữa cô cũng đã chuẩn bị tốt mọi thứ.
“Chuẩn bị một chút, chờ sau khi ổn định, sẽ đem theo bọn A Tam quét sách Thanh đao bang” Đỗ Thừa dừng một chút, sau đó tiếp: “Tôi hi vọng trong vòng một tháng, cô có thể giúp tôi nắm chắc toàn bộ thế lực ngầm thành phố, thế nào? Có niềm tin làm được không?”
Thành phố chỉ là nơi quá nhỏ bé, có A Tam ba người tương trợ, nếu A Cửu không cách gì ổn thu phục, thì Đỗ Thừa cũng không kỳ vọng A cửu có thể khuếch trương thế lực ngầm tới thành phố lớn.
“Có” A Cửu trả lời rất dứt khoát, cô biết đây là một thử thách Đỗ Thừa giao cho cô, và sau lần này cô sẽ bước vào vũ đài lớn.
“Ừm, tôi chờ tin cô”
Đỗ Thừa gật đầu, sau đó không nói thêm gì, đi thẳng xuống lầu dưới
Đối với A Cửu, Đỗ Thừa rất có niềm tin, cũng có thể nói là, đối với Huyền Đường, Đỗ Thừa có niềm tin càng lớn, dù nhân lực của Huyền Đường không nhiều, nhưng thực lực mỗi người đều có thể tranh đấu với bang phái phổ thông, hơn nữa thực lực ba người A Tam rất mạnh, nếu liên thủ,thật ra thôn tính hai đại bang phái chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.
Sau khi nói chuyện với Nữ Vương và A Tam, Đỗ Thừa liền rời khỏi tòa nhà Huyền Đường.
Lúc này cũng sắp 10h tối, Đỗ Thừa không lái xe đi đâu nữa, hắn phóng thẳng về biệt thự số 15.
Cố Giai Nghi lại đi cùng Cố Tư Hân, nên sau khi về biệt thự, Đỗ Thừa bèn đi tắm rửa, sau đó bắt đầu học tập.
Hai ngày tiếp theo, Đỗ Thừa phần lớn ở bên trong biệt thự, lần này Cố Giai Nghi đi cùng Cố Tư Hân phải gần một tuần, công việc thi công, Nữ Vương giúp cô lo liệu, không để Cố Giai Nghi phải lo lắng bất cứ điều gì.
Nên Đỗ Thừa bỗng nhiên trở thành người cô đơn, chỉ có điều Đỗ Thừa không vì thế mà buồn chán, mỗi ngày hắn đều dùng phần lớn thời gian học tập, hoặc đưa mẹ hắn đi tắm nắng, kể chuyện này thật ra cũng trôi qua rất nhanh.
Đến sáng ngày thứ ba, Đỗ Thừa nhận được điện thoại của Diệp Mỵ, sau đó sáng ngày hôm đó, Đỗ Thừa bay đi Kinh thành.
Vừa bước ra đại sảnh sân bay, Đỗ Thừa đã thấy Diệp Mỵ trong bộ quân phục đang đứng chờ hắn ở đó
Đây là bộ quân phục màu trắng, rất vừa vặn, sau khi mực làm làm cho người ta có cảm giác oai nghiêm, Diệp Mỵ vốn dĩ là quân nhân, lúc này sau khi mặc vào, lại càng thể hiện được khí chất quân nhân, thêm vào đó là khuôn mặt xinh đẹp của cô, làm cho người ta có cảm giác thần thánh không thể tả xiết.
“Đi sớm thế? Rốt cục có chuyện gì mà thần bí vậy?”
Nhớ tới vẻ thần bí của Diệp Mỵ trong điện thoại, Đỗ Thừa cũng có chút hiếu kỳ, cho nên sau khi thấy Diệp Mỵ, Đỗ Thừa bèn hỏi ngay
Đương nhiên nơi này là đại sảnh sân bay, hơn nữa Diệp Mỵ đang mặc quân phục, nên Đỗ Thừa vẫn phải giữ khoảng cách với cô.
“Không có chuyện thì không thể tìm anh sao? Lẽ nào anh không muốn tới thăm em?” Nghe Đỗ Thừa nói vậy, Diệp Mỵ không đáp gì, ngược lại vẻ mặt u buồn hỏi Đỗ Thừa
“Gần đây anh hơi bận, nhưng em gọi cho anh, anh không thể không tới”.
Đỗ Thừa gần đây quả thật rất bận, Diệp Mỵ gọi điện tới rất đúng lúc, không thì anh không thể có thời gian đi Kinh thành một chuyến.
“Đùa với anh chút thôi, sao anh nghiêm túc vậy?”
Diệp Mỵ thản nhiên cười, trong đôi mắt cô hiện lên vẻ quyến rũ mà chỉ có Đỗ Thừa nhìn thấy, rất hớp hồn người, sau đó cô tiếp lời: “Nhưng những ngày này em đang nghiên cứu một hệ thống phòng thủ mới, dù anh tới, em cũng không có thời gian gặp anh”.
“Vậy bây giờ thì sao, có thời gian chứ?” Chỉ nghe Diệp Mi nói vậy, trong lòng Đỗ Thừa đã đoán được mục đích Diệp Mỵ gọi anh tới Kinh thành.
“Đây không phải là em bố thí chứ?”
Diệp Mỵ vô cùng âu yếm nhìn Đỗ Thừa, sau đó tiếp lời: “Hệ thống chúng em mở gặp phải chút chuyện không dễ giải quyết, cho nên em gọi điện cho anh, đương nhiên là muốn mời đại sự phụ anh ra tay giúp đỡ”.
Đỗ Thừa mỉm cười hỏi: “Chuyện kia dường như là cơ mật quốc gia, em không sợ anh tiết lộ sao?”
Đối với những lời của Diệp Mỵ, Đỗ Thừa cũng không có ý từ chối, vì đây là một cơ hội cho Diệp Mỵ thăng tiến, Đỗ Thừa đương nhiên sẽ không keo kiệt gì.
“Anh cũng không phải là người nhà nước sao?” Diệp Mỵ trợn mắt nhìn Đỗ Thừa, sau đó tiếp: “Được rồi, mọi người đều đang đợi anh, chúng ta đi trước đã?”
Đỗ Thừa gật đầu, cũng không nói thêm gì, vội cùng Diệp Mỵ đi ra khỏi đại sảnh sân bay.
Lần này Diệp Mỵ lái tới không phải chiếc Porche, mà là một chiếc mang biển số quân sự, chiếc xe cùng với bộ quân phục quả là tương xứng.
Sau khi cùng Đỗ Thừa lên xe, Diệp Mỵ bèn lái về phía Viện khoa học quân sự.
Đây là lần đầu tiên Đỗ Thừa tới viện khoa học quân sự, nơi đây quản lý vào cửa rất nghiêm ngặt, nhưng hiển nhiên Diệp Mỵ đã chuẩn bị mọi thứ đầy đủ, hơn nữa đưa cho Đỗ Thừa một thẻ ra vào, vì thế Đỗ Thừa ra vào không gặp vấn đề gì.
Sau khi cùng Đỗ Thừa đi vào viện khoa học quân sự, Diệp Mỵ bèn đưa anh tới toàn nhà kỹ thuật điện tử ở phía sau.
Diệp Mỵ bây giờ đã có thân phận, trở thành phó phòng kỹ thuật điện tử, đẳng cấp đã rất cao.
Có Diệp Mỵ dẫn đường, Đỗ Thừa tuy là người ngoài nhưng trên đường đi không gặp trở ngại gì, vẫn cùng Diệp Mỵ ngồi thang máy lên tầng sáu của tòa nhà kỹ thuật điện tử.
Tầng thứ 6 là phòng kỹ thuật mở, cũng là nơi quan trọng nhất của tòa nhà kỹ thuật điện tử, sau khi ra khỏi thang máy, Đỗ thừa có thể nhiền thấy hai cảnh vệ ta ôm súng, còn khi vào phòng kỹ thuật mở cần phải có vân tay nhận định mới có thể vào được.
Đương nhiên, có Diệp Mỵ ở đây, Đỗ Thừa tự nhiên không cần lo lắng gì.
Sau khi bước vào cửa, phòng kỹ thuật mở đã hiện ra trước mắt Đỗ Thừa.
Chính xác mà nói, đây có thể hình dung là một phòng làm việc lớn, đương nhiên là một phòng làm việc đầy tính kỹ thuật.
Đỗ Thừa liếc nhìn xung quanh, đập vào mắt toàn là thiết bị các loại, may mà thị lực bây giờ của Đỗ Thừa không yếu, phần lớn các thiết bị ở đây hắn đều nhận ra.
Còn ở bên trong, hơn ba mươi nhân viên đang bận rộn với công việc trước mắt mình, nhưng sau khi thấy Diệp Mỵ và Đỗ Thừa đi vào, thì có hai người bước lại.
Một trong hai người đó, tuổi trạc ngoài bốn mươi, mang một chiếc kính màu bạc, dáng người mảnh khảnh, con người ấy toát lên vẻ tinh anh thậm trí là cơ trí, chỉ là ánh mắt phía sau chiếc kính kia là tỏa ra sự kiêu ngạo, một sự kiêu ngạo làm Đỗ Thừa không thoải mái.
Người còn lại chỉ khoảng ba mươi tuổi, cao lớn đẹp trai, nụ cười rạng rỡ trên khuôn mặt hắn cho người ta cảm giác gần gũi, hoặc nếu nói văn chương thì hắn rất hòa nhã.
Thấy Đỗ Thừa đến, phản ứng của hai người cũng không giống nhau, người trung niên nhìn Đỗ Thừa với ánh mắt có chút khinh thường, thậm chí là đối địch, còn người trẻ tuổi, giống như quen Đỗ Thừa từ lâu, nụ cười vô cùng thân thiết, chỉ có điều ánh mắt nhìn Đỗ Thừa lại có chút là lạ.
“Diệp Mỵ, anh ta là sư phụ mà cô nói đó sao?”
Sau khi hai người bước tới, người trung niên kia bèn chỉ Đỗ Thừa hỏi Diệp Mỵ, ngữ khí có chút cao ngạo.
Nhưng Diệp Mỵ dường như không nghe thấy trong ngữ khí của hắn có phần cao ngạo, vội gật đầu và nói: “Đỗ Thừa, để em giới thiệu một chút”.
Nói rồi, Diệp Mỵ chỉ vào người trung niên nói: “Đây là tổ trưởng của bọn em, Lý Thành Lý tổ trưởng”.
Tất nhiên, Diệp Mỵ giới thiệu xong, Đỗ Thừa dù nhìn thấy người trung niên kia không thoải mái nhưng anh vẫn đưa tay ra nói: “Lý tổ trưởng, chào anh”.
Lý Thành tuy cao ngạo, nhưng vẫn biết phép lịch sự, hắn đưa tay ra nhẹ bắt tay Đỗ Thừa, rồi nhanh chóng buôn ra, vô hình trung vẫn mang lại cho người ta cảm giác cao ngạo
Còn người thanh niên đợi cho Đỗ Thừa bắt tay xong Lý Thành, cũng không đợi Diệp Mỵ giới thiệu, hắn chủ động đưa tay ra, sau đó nói: “Đỗ Thừa đúng không? Đã muốn quen anh từ lâu, không ngờ lại gặp anh ở đây”.
Nghe người thanh niên nói vậy, rõ ràng ánh mắt Đỗ Thừa lộ vẻ ngạc nhiên.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.