Chương 89: Vòng sơ tuyển
Phạ Lãnh Đích Hỏa Diễm
22/02/2013
Chiếc ô tô chạy như bay hướng về phía đường cao tốc Phúc Châu, Cố Tư Hân ngồi ở phía sau nói cười vui vẻ với Đỗ Thừa, thấy bộ dạng đáng yêu của Cố Tư Hân, Đỗ Thừa cảm giác thời gian trôi qua rất nhanh.
Ước chừng sau hơn một tiếng đồng hồ, xe Bentley đã vào đến phạm vi thành phố Phúc Châu, cuộc thi hôm nay bắt đầu, tất cả chia thành hai lần sáng và chiều, tất cả những người tham dự đã đăng kí thông qua các hình thức trong ngày hôm nay phải mang theo chứng minh thư đến chứng thực, sau đó tham gia sơ tuyển.
Nhưng Đỗ Thừa cũng không vội đi tham gia sơ tuyển mà bảo Lưu Phục Sinh đưa họ đi đến khách sạn Hilton mới xây dựng ở gần đó.
Lần này Đỗ Thừa không yêu cầu phòng tổng thống nữa, mà là thuê một phòng cao cấp xa hoa khác, còn Lưu Phục Sinh lại lái xe quay về thành phố.
Tuy rằng không phải là phòng tổng thống nhưng trang hoàng của căn phòng xa hoa có diện tích gần 150 mét vuông này cũng vô cùng tinh xảo, hai phòng ngủ một phòng khách, trong phòng khách còn bày một chiếc piano màu đen, đây cũng là lí do khiến Đỗ Thừa chọn căn phòng này.
Bước vào phòng, Cố Tư Hân đầu tiên chọn cho mình một phòng sau đó bắt đầu đàn đi đàn lại bài mà cô định biểu diễn trong vòng sơ tuyển.
“Đỗ Thừa, thế nào? Có tiến bộ hơn không?”
Sau khi đàn xong, Cố Tư Hân vẻ mặt mong chờ hỏi Đỗ Thừa.
Đối với sự tiến bộ nhanh chóng của Cố Tư Hân, Đỗ Thừa chết lặng, gật đầu rồi nói: “Ừm, với khúc nhạc này, em hẳn là có thể đạt được ngôi vị quán quân rồi đấy!”
“Thật à?”
Cố Tư Hân thấy Đỗ Thừa nói như vậy, khuôn mặt bỗng hưng phấn hẳn lên.
“Thật”.
Đỗ Thừa gật đầu, với trình độ của Hân Nhi, lại thêm vũ khí tuyệt đối là mấy bài vừa rồi, không cầm được ngôi quán quân mới là chuyện lạ.
“Lần này em nhất định phải đạt được ngôi vị quán quân, không làm anh thất vọng đâu”.
Cố Tư Hân càng vui vẻ hơn, nhưng ánh mắt rất nhanh lại dừng trên người Đỗ Thừa, sau đó rất chờ mong nói: “Nhưng em còn muốn anh đứng trên sân khấu, bởi nếu anh tham gia, chắc chắn không có ai có thể vượt qua anh”.
“Nịnh bợ, thôi đi thôi, chúng ta đi đến trường thi cái đã”.
Đỗ Thừa chắc chắn không thể tham gia hoạt động này được rồi, sau khi không biết nói gì chỉ nhìn Cố Tư Hân một cái rồi bảo cô chuẩn bị đồ đạc cùng nhau đi ra ngoài.
Sau khi hai người đi ra ngoài trên đầu ánh nắng đã chói chang.
Ra khỏi khách sạn, Đỗ Thừa và Cố Tư Hân gọi taxi đi đến địa điểm thi ở một nhà hát nổi tiếng ở khu Đài Giang.
Từ xa, Đỗ Thừa và Cố Tư Hân đã xuống xe, khách sạn ở Tây Hồ kia có thể dùng từ “biển người” để hình dung. Nhưng những người này đa số đều là khán giả, những người dự thi thực sự thì không đến mức khủng bố như vậy.
Dù sao cuộc thi đàn piano lần này không giống với các cuộc thi ca hát bình thường hay các cuộc thi chọn nam thanh nữ tú khác. Người học đàn piano không nhiều, có thể đàn hay lại càng ít hơn. Mặc dù Phúc Châu là điểm thi duy nhất của cả tỉnh nhưng tất cả số người tham dự chưa vượt qua con số năm trăm.
Nhưng năm trăm người cũng là quy mô khá lớn rồi.
“Đỗ Thừa, chúng ta có cần đi vào xem một lát không?”
Cố Tư Hân vẻ mặt tò mò nhìn vào chỗ biển người đí, chỉ tiếc là chỗ đó quá đông, cô cơ bản là không nhìn thấy cái gì, liền kéo nhẹ tay Đỗ Thừa hỏi.
“Ừm, chúng ta qua đó xem một lát”.
Đỗ Thừa cũng muốn đi xem tình hình thế nào, sau khi ừm một tiếng liền nắm tay Cố Tư Hân đi về phía cổng chính của nhà hát.
Số người tụ tập ở cổng chính quả thật rất đông, nhưng khi Đỗ Thừa kéo tay Cố Tư Hân chen vào thì mới biết, chỗ thi không phải là ở ngoài này, mà là ở trong. Những người tham gia thi chỉ ở ngoài xếp hàng thôi, những người khác cơ bản là không thể đi vào, những người vây quanh kia cũng chỉ là đứng đó xem náo nhiệt mà thôi.
Nhìn hàng dài chừng một trăm người kia, trên mặt Đỗ Thừa hiện lên một nụ cười cổ quái.
Bởi vì trong hàng dài người này Đỗ Thừa nhìn thấy một vài người rất kì quái. Mặc dù nói người không thể chỉ nhìn ngoại hình nhưng mấy người đó quả thật là khác người.
Một thanh niên mặc một bộ quần áo hip hop, khoảng ngoài hai mươi tuổi, tóc để dài, vừa nhìn đã biết là người nhảy hip hop nhưng không biết tại sao lại cũng đứng trong hàng dài kia.
Lại có người cầm một chiếc đàn violon, cứ như cuộc thi này không phải là thi đàn piano mà là thi đàn violon vậy.
Điều khiến Đỗ Thừa bó tay nhất là một ông già đứng gần anh nhất, ông già đó tóc đã bạc trắng, e rằng cũng phải khoảng tám mươi tuổi gì đó, tay chân nhìn có vẻ không còn linh hoạt, nhưng cũng đứng vào trong hàng, còn cái vẻ mặt đó, hình như không phải là đến để dự thi mà đến để ngắm cảnh vậy.
Cố Tư Hân cứ cười mãi không thôi, rõ ràng là cô cũng nhìn thấy những người khác thường kia.
Dù sao cũng không xem được cái gì, Đỗ Thừa nghĩ đi nghĩ lại liền nói nhỏ với Cố Tư Hân: “Tư Hân, chúng ta về thôi, chẳng có gì đáng xem cả, đợi chiều rồi đến xếp hàng, chiều chắc sẽ vắng người hơn đấy”.
Cố Tư Hân thật ra cũng có chút thất vọng, đến đây rồi lại không nhìn thấy thi đấu thế nào, nhưng sự thất vọng đó chỉ là thoáng qua, sau đó nói với Đỗ Thừa: “Đỗ Thừa, hay là anh em mình đi dạo phố đi, từ sau khi học cấp ba đến giờ em chưa đến Phúc Châu đấy”.
“Được”.
Đỗ Thừa nhìn thời gian, lúc sáng đi sớm nên bây giờ mới hơn mười giờ sáng, dù sao cũng không có chuyện gì làm liền cùng Cố Tư Hân đi đến phố Trung Đình gần đó nhất.
Có lẽ là vì không ở trong thành phố, cũng có thể là có Đỗ Thừa ở bên cạnh, tính cách nghịch ngợm của Cố Tư Hân hoàn toàn thể hiện ra, cô kéo Đỗ Thừa đi hết cửa hàng to đến cửa hàng nhỏ, mặc dù không mua gì nhưng từ vẻ mặt vui vẻ của Cố Tư Hân rõ ràng là cô rất thích thú với việc này.
Đỗ Thừa cũng vậy, thật ra Đỗ Thừa rất thích cảm giác ở bên cạnh Cố Tư Hân, nụ cười thuần khiết của Cố Tư Hân đối với Đỗ Thừa mà nói là vô cùng thư thái, cũng vô cùng thoải mái.
Có lẽ là vì buổi sáng xem chán rồi nên buổi chiều người ở ngoài nhà hát chỉ còn rất ít, mà người dự thi cũng ít đi rất nhiều.
Đúng như dự đoán của Đỗ Thừa, hắn chỉ để cho Cố Tư Hân theo trình độ của cô mà đàn một điệu Valse của Tchaikovsky, sau đó nhẹ nhàng vượt qua phần sơ tuyển.
Lúc nghe Cố Tư Hân kể về tình hình lúc thi đấu, Đỗ Thừa suýt chút nữa cười phun ra.
Trong mấy trăm người dự thi, ít nhất cũng có vài người đến phím đàn cũng không phân biệt được, chỉ là vì muốn xuất hiện trên màn ảnh, sau đó biết được buổi sơ tuyển hôm nay không được phát song trực tiếp nên rất nhiều người sau khi vào trường thi liền trực tiếp bỏ về.
Có người tuy biết một ít, nhưng đàn rất kém, giống như là học sinh tiểu học mới học đàn. Khiến Đỗ Thừa bó tay nhất đó là ông già mà lúc sáng bọn họ gặp, ông đó không dễ dàng gì đứng xếp hàng cả một buổi sáng, kết quả là hết giờ lại phải đợi đến chiều.
Lúc Cố Tư Hân đi vào, đúng lúc nghe thấy ông già đó hỏi giám khảo, ở đây có hoạt động gì đấy, có phải là có cái gì đó giảm giá không, trực tiếp khiến tất cả đều ngã gục.
Tóm lại, những người thật sự có năng lực chưa đến một trăm người, có thể qua vòng sơ tuyển chỉ có khoảng hơn tám mươi người.
Mặc dù nhẹ nhàng vượt qua vòng sơ khảo nhưng Cố Tư Hân vẫn luyện tập rất chăm chỉ và vất vả, buổi tối sau khi ăn tối với Đỗ Thừa xong, Cố Tư Hân lại ngồi trước đàn bắt đầu luyện khúc nhạc Đỗ Thừa dạy cô.
Sau khi luyện đàn xong, Cố Tư Hân nhìn Đỗ Thừa đang ngồi ở sô pha một cái, bỗng nhiên thấy sợ hãi, sau đó chạy như bay vào phòng, không dám nói với Đỗ Thừa câu nào. Đỗ Thừa không hiểu chuyện gì, nhưng rất nhanh liền hiểu ra, chắc chắn là Cố Giai Nghi đã dặn dò Cố Tư Hân gì đó mới khiến cô hành động như vậy.
Vòng hai ngày hôm sau khốc liệt hơn vòng sơ tuyển hôm trước, khó hơn rất nhiều so với ngày đầu tiên. Ngoài đàn một bản của mình còn phải đàn một bài theo yêu cầu của giám khảo.
Đương nhiên, Cố Tư Hân cũng vẫn rất thoải mái, buổi tối ngày thứ hai, Cố Tư Hân lại giống như tối ngày đầu tiên, luyện đàn xong lại chạy như bay về phòng, đến sang ngày thứ ba mới ra.
Điều này khiến Đỗ Thừa vô cùng tò mò, Cố Giai Nghi rốt cuộc nói những gì với Cố Tư Hân. Nhưng trong điện thoại, cho dù Đỗ Thừa uy hiếp thế nào Cố Giai Nghi vẫn không nói. Chỉ nói là đợi Đỗ Thừa về rồi sẽ nói sau. Vì thế, Đỗ Thừa cũng không còn cách nào chỉ đành đợi sau khi quay về, sẽ cho Cố Giai Nghi biết thế nào là lợi hại.
Ngày thứ ba là vòng chung kết khu vực Phúc Châu, qua vòng bán kết của ngày hôm qua, hôm nay chỉ còn là hai mươi bốn người tham gia, sau đó sẽ chọn ra sáu người đến Bắc Kinh tham dự vòng chung kết toàn quốc.
Không còn gì nghi ngờ, Cố Tư Hân trực tiếp đứng đầu trong cuộc thi khu vực Phúc Châu, giám khảo cũng có đánh giá rất cao về khả năng của Cố Tư Hân, chỉ là, Cố Tư Hân tham gia thi lần này chưa hề biểu diễn những bài tủ mà Đỗ Thừa đã dạy cô.
Sau khi kết thúc cuộc thi, đã là hơn bốn giờ chiều. Đỗ Thừa từ lúc trước khi kết thúc đã gọi cho Lưu Phục Sinh đến đón bọn họ, lúc Cố Tư Hân thi xong thì Lưu Phục Sinh đã ở bên ngoài đợi khá lâu rồi.
Đỗ Thừa và Cố Tư Hân cũng không ở lại Phúc Châu làm gì, chỉ quay về khách sạn Hilton thu dọn đồ đạc, trả phòng rồi lên xe của Lưu Phục Sinh quay về thành phố.
Ước chừng sau hơn một tiếng đồng hồ, xe Bentley đã vào đến phạm vi thành phố Phúc Châu, cuộc thi hôm nay bắt đầu, tất cả chia thành hai lần sáng và chiều, tất cả những người tham dự đã đăng kí thông qua các hình thức trong ngày hôm nay phải mang theo chứng minh thư đến chứng thực, sau đó tham gia sơ tuyển.
Nhưng Đỗ Thừa cũng không vội đi tham gia sơ tuyển mà bảo Lưu Phục Sinh đưa họ đi đến khách sạn Hilton mới xây dựng ở gần đó.
Lần này Đỗ Thừa không yêu cầu phòng tổng thống nữa, mà là thuê một phòng cao cấp xa hoa khác, còn Lưu Phục Sinh lại lái xe quay về thành phố.
Tuy rằng không phải là phòng tổng thống nhưng trang hoàng của căn phòng xa hoa có diện tích gần 150 mét vuông này cũng vô cùng tinh xảo, hai phòng ngủ một phòng khách, trong phòng khách còn bày một chiếc piano màu đen, đây cũng là lí do khiến Đỗ Thừa chọn căn phòng này.
Bước vào phòng, Cố Tư Hân đầu tiên chọn cho mình một phòng sau đó bắt đầu đàn đi đàn lại bài mà cô định biểu diễn trong vòng sơ tuyển.
“Đỗ Thừa, thế nào? Có tiến bộ hơn không?”
Sau khi đàn xong, Cố Tư Hân vẻ mặt mong chờ hỏi Đỗ Thừa.
Đối với sự tiến bộ nhanh chóng của Cố Tư Hân, Đỗ Thừa chết lặng, gật đầu rồi nói: “Ừm, với khúc nhạc này, em hẳn là có thể đạt được ngôi vị quán quân rồi đấy!”
“Thật à?”
Cố Tư Hân thấy Đỗ Thừa nói như vậy, khuôn mặt bỗng hưng phấn hẳn lên.
“Thật”.
Đỗ Thừa gật đầu, với trình độ của Hân Nhi, lại thêm vũ khí tuyệt đối là mấy bài vừa rồi, không cầm được ngôi quán quân mới là chuyện lạ.
“Lần này em nhất định phải đạt được ngôi vị quán quân, không làm anh thất vọng đâu”.
Cố Tư Hân càng vui vẻ hơn, nhưng ánh mắt rất nhanh lại dừng trên người Đỗ Thừa, sau đó rất chờ mong nói: “Nhưng em còn muốn anh đứng trên sân khấu, bởi nếu anh tham gia, chắc chắn không có ai có thể vượt qua anh”.
“Nịnh bợ, thôi đi thôi, chúng ta đi đến trường thi cái đã”.
Đỗ Thừa chắc chắn không thể tham gia hoạt động này được rồi, sau khi không biết nói gì chỉ nhìn Cố Tư Hân một cái rồi bảo cô chuẩn bị đồ đạc cùng nhau đi ra ngoài.
Sau khi hai người đi ra ngoài trên đầu ánh nắng đã chói chang.
Ra khỏi khách sạn, Đỗ Thừa và Cố Tư Hân gọi taxi đi đến địa điểm thi ở một nhà hát nổi tiếng ở khu Đài Giang.
Từ xa, Đỗ Thừa và Cố Tư Hân đã xuống xe, khách sạn ở Tây Hồ kia có thể dùng từ “biển người” để hình dung. Nhưng những người này đa số đều là khán giả, những người dự thi thực sự thì không đến mức khủng bố như vậy.
Dù sao cuộc thi đàn piano lần này không giống với các cuộc thi ca hát bình thường hay các cuộc thi chọn nam thanh nữ tú khác. Người học đàn piano không nhiều, có thể đàn hay lại càng ít hơn. Mặc dù Phúc Châu là điểm thi duy nhất của cả tỉnh nhưng tất cả số người tham dự chưa vượt qua con số năm trăm.
Nhưng năm trăm người cũng là quy mô khá lớn rồi.
“Đỗ Thừa, chúng ta có cần đi vào xem một lát không?”
Cố Tư Hân vẻ mặt tò mò nhìn vào chỗ biển người đí, chỉ tiếc là chỗ đó quá đông, cô cơ bản là không nhìn thấy cái gì, liền kéo nhẹ tay Đỗ Thừa hỏi.
“Ừm, chúng ta qua đó xem một lát”.
Đỗ Thừa cũng muốn đi xem tình hình thế nào, sau khi ừm một tiếng liền nắm tay Cố Tư Hân đi về phía cổng chính của nhà hát.
Số người tụ tập ở cổng chính quả thật rất đông, nhưng khi Đỗ Thừa kéo tay Cố Tư Hân chen vào thì mới biết, chỗ thi không phải là ở ngoài này, mà là ở trong. Những người tham gia thi chỉ ở ngoài xếp hàng thôi, những người khác cơ bản là không thể đi vào, những người vây quanh kia cũng chỉ là đứng đó xem náo nhiệt mà thôi.
Nhìn hàng dài chừng một trăm người kia, trên mặt Đỗ Thừa hiện lên một nụ cười cổ quái.
Bởi vì trong hàng dài người này Đỗ Thừa nhìn thấy một vài người rất kì quái. Mặc dù nói người không thể chỉ nhìn ngoại hình nhưng mấy người đó quả thật là khác người.
Một thanh niên mặc một bộ quần áo hip hop, khoảng ngoài hai mươi tuổi, tóc để dài, vừa nhìn đã biết là người nhảy hip hop nhưng không biết tại sao lại cũng đứng trong hàng dài kia.
Lại có người cầm một chiếc đàn violon, cứ như cuộc thi này không phải là thi đàn piano mà là thi đàn violon vậy.
Điều khiến Đỗ Thừa bó tay nhất là một ông già đứng gần anh nhất, ông già đó tóc đã bạc trắng, e rằng cũng phải khoảng tám mươi tuổi gì đó, tay chân nhìn có vẻ không còn linh hoạt, nhưng cũng đứng vào trong hàng, còn cái vẻ mặt đó, hình như không phải là đến để dự thi mà đến để ngắm cảnh vậy.
Cố Tư Hân cứ cười mãi không thôi, rõ ràng là cô cũng nhìn thấy những người khác thường kia.
Dù sao cũng không xem được cái gì, Đỗ Thừa nghĩ đi nghĩ lại liền nói nhỏ với Cố Tư Hân: “Tư Hân, chúng ta về thôi, chẳng có gì đáng xem cả, đợi chiều rồi đến xếp hàng, chiều chắc sẽ vắng người hơn đấy”.
Cố Tư Hân thật ra cũng có chút thất vọng, đến đây rồi lại không nhìn thấy thi đấu thế nào, nhưng sự thất vọng đó chỉ là thoáng qua, sau đó nói với Đỗ Thừa: “Đỗ Thừa, hay là anh em mình đi dạo phố đi, từ sau khi học cấp ba đến giờ em chưa đến Phúc Châu đấy”.
“Được”.
Đỗ Thừa nhìn thời gian, lúc sáng đi sớm nên bây giờ mới hơn mười giờ sáng, dù sao cũng không có chuyện gì làm liền cùng Cố Tư Hân đi đến phố Trung Đình gần đó nhất.
Có lẽ là vì không ở trong thành phố, cũng có thể là có Đỗ Thừa ở bên cạnh, tính cách nghịch ngợm của Cố Tư Hân hoàn toàn thể hiện ra, cô kéo Đỗ Thừa đi hết cửa hàng to đến cửa hàng nhỏ, mặc dù không mua gì nhưng từ vẻ mặt vui vẻ của Cố Tư Hân rõ ràng là cô rất thích thú với việc này.
Đỗ Thừa cũng vậy, thật ra Đỗ Thừa rất thích cảm giác ở bên cạnh Cố Tư Hân, nụ cười thuần khiết của Cố Tư Hân đối với Đỗ Thừa mà nói là vô cùng thư thái, cũng vô cùng thoải mái.
Có lẽ là vì buổi sáng xem chán rồi nên buổi chiều người ở ngoài nhà hát chỉ còn rất ít, mà người dự thi cũng ít đi rất nhiều.
Đúng như dự đoán của Đỗ Thừa, hắn chỉ để cho Cố Tư Hân theo trình độ của cô mà đàn một điệu Valse của Tchaikovsky, sau đó nhẹ nhàng vượt qua phần sơ tuyển.
Lúc nghe Cố Tư Hân kể về tình hình lúc thi đấu, Đỗ Thừa suýt chút nữa cười phun ra.
Trong mấy trăm người dự thi, ít nhất cũng có vài người đến phím đàn cũng không phân biệt được, chỉ là vì muốn xuất hiện trên màn ảnh, sau đó biết được buổi sơ tuyển hôm nay không được phát song trực tiếp nên rất nhiều người sau khi vào trường thi liền trực tiếp bỏ về.
Có người tuy biết một ít, nhưng đàn rất kém, giống như là học sinh tiểu học mới học đàn. Khiến Đỗ Thừa bó tay nhất đó là ông già mà lúc sáng bọn họ gặp, ông đó không dễ dàng gì đứng xếp hàng cả một buổi sáng, kết quả là hết giờ lại phải đợi đến chiều.
Lúc Cố Tư Hân đi vào, đúng lúc nghe thấy ông già đó hỏi giám khảo, ở đây có hoạt động gì đấy, có phải là có cái gì đó giảm giá không, trực tiếp khiến tất cả đều ngã gục.
Tóm lại, những người thật sự có năng lực chưa đến một trăm người, có thể qua vòng sơ tuyển chỉ có khoảng hơn tám mươi người.
Mặc dù nhẹ nhàng vượt qua vòng sơ khảo nhưng Cố Tư Hân vẫn luyện tập rất chăm chỉ và vất vả, buổi tối sau khi ăn tối với Đỗ Thừa xong, Cố Tư Hân lại ngồi trước đàn bắt đầu luyện khúc nhạc Đỗ Thừa dạy cô.
Sau khi luyện đàn xong, Cố Tư Hân nhìn Đỗ Thừa đang ngồi ở sô pha một cái, bỗng nhiên thấy sợ hãi, sau đó chạy như bay vào phòng, không dám nói với Đỗ Thừa câu nào. Đỗ Thừa không hiểu chuyện gì, nhưng rất nhanh liền hiểu ra, chắc chắn là Cố Giai Nghi đã dặn dò Cố Tư Hân gì đó mới khiến cô hành động như vậy.
Vòng hai ngày hôm sau khốc liệt hơn vòng sơ tuyển hôm trước, khó hơn rất nhiều so với ngày đầu tiên. Ngoài đàn một bản của mình còn phải đàn một bài theo yêu cầu của giám khảo.
Đương nhiên, Cố Tư Hân cũng vẫn rất thoải mái, buổi tối ngày thứ hai, Cố Tư Hân lại giống như tối ngày đầu tiên, luyện đàn xong lại chạy như bay về phòng, đến sang ngày thứ ba mới ra.
Điều này khiến Đỗ Thừa vô cùng tò mò, Cố Giai Nghi rốt cuộc nói những gì với Cố Tư Hân. Nhưng trong điện thoại, cho dù Đỗ Thừa uy hiếp thế nào Cố Giai Nghi vẫn không nói. Chỉ nói là đợi Đỗ Thừa về rồi sẽ nói sau. Vì thế, Đỗ Thừa cũng không còn cách nào chỉ đành đợi sau khi quay về, sẽ cho Cố Giai Nghi biết thế nào là lợi hại.
Ngày thứ ba là vòng chung kết khu vực Phúc Châu, qua vòng bán kết của ngày hôm qua, hôm nay chỉ còn là hai mươi bốn người tham gia, sau đó sẽ chọn ra sáu người đến Bắc Kinh tham dự vòng chung kết toàn quốc.
Không còn gì nghi ngờ, Cố Tư Hân trực tiếp đứng đầu trong cuộc thi khu vực Phúc Châu, giám khảo cũng có đánh giá rất cao về khả năng của Cố Tư Hân, chỉ là, Cố Tư Hân tham gia thi lần này chưa hề biểu diễn những bài tủ mà Đỗ Thừa đã dạy cô.
Sau khi kết thúc cuộc thi, đã là hơn bốn giờ chiều. Đỗ Thừa từ lúc trước khi kết thúc đã gọi cho Lưu Phục Sinh đến đón bọn họ, lúc Cố Tư Hân thi xong thì Lưu Phục Sinh đã ở bên ngoài đợi khá lâu rồi.
Đỗ Thừa và Cố Tư Hân cũng không ở lại Phúc Châu làm gì, chỉ quay về khách sạn Hilton thu dọn đồ đạc, trả phòng rồi lên xe của Lưu Phục Sinh quay về thành phố.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.