Chương 132: Tám điểm công đức
Bạo Táo Đích Bàng Giải
06/09/2023
Là sao? Chẳng lẽ hệ thống lại định chọn thủ lĩnh Lửa Xanh?
“Hệ thống?” Lâm Xuân hỏi hệ thống trước.
“Không đâu.” Hệ thống trả lời như đinh đóng cột.
Nỗi hốt hoảng trong tâm cô đã biến tan, cô nhìn thẳng vào mắt người tuyết, bình tĩnh nói: “Nó sẽ không chọn ông đâu.”
“Nó sẽ không chọn tao nhưng nó không được lựa chọn.” Thủ lĩnh Lửa Xanh vẫn luôn quan sát phản ứng của Lâm Xuân thông qua đôi mắt của người tuyết. Chắc chắn cô đã trao đổi với hệ thống và nó đã cho cô đáp án như vậy. “Khi thoát khỏi tao, nó đã bị tổn thương rất nhiều nên phải ngủ đông hai mươi năm rồi mới tìm mày. Nếu mày chết, nó không còn năng lượng, cũng không có thời gian để tìm người mới. Đến lúc đó, nếu nó vẫn muốn hồi sinh Vòm Trời thì chỉ có thể hợp tác với tao mà thôi.”
Hệ thống không còn năng lượng để tìm vật chủ mới? Nếu đúng như vậy, có khả năng hệ thống sẽ quay lại hợp tác với thủ lĩnh Lửa Xanh, bởi vì ý nghĩa cuối cùng cho sự tồn tại của hệ thống là tái sinh Vòm Trời. Hồi trước hệ thống thoát ly khỏi hắn bởi vì những hành động của hắn sẽ làm tổn hại đến Trái Đất, mà sau khi đến đây, nó đã giao dịch với ý thức Trái Đất. Nếu như Lâm Xuân đoán đúng, nội dung của cuộc mua bán này là Trái Đất cho phép Vòm Trời mượn sức mạnh địa cầu để sống lại, bên cạnh đó, trong quá trình hệ thống đi tìm biện pháp để hồi phục Vòm Trời thì không được phép khiến Trái Đất gặp rủi ro.
Nội dung giao dịch đã hình thành nên quy tắc, được ghi vào chương trình chính của hệ thống nên nó chỉ có thể tuân theo. Suy cho cùng, đây là ý thức Trái Đất chứ không phải hệ thống. Nếu không có quy tắc này thì hồi trước hệ thống sẽ không rời khỏi Lửa Xanh, thậm chí còn sẽ hỗ trợ hắn.
Lâm Xuân sẽ không ngây thơ nghĩ rằng một hệ thống gồng gánh mục đích cứu thế trên vai sẽ có trái tim của thánh mẫu.
“Nó nói nó sẽ không làm vậy.” Dù trong lòng đang nghĩ thế nào thì mặt ngoài vẫn phải kiên quyết phủ định.
“Thế à?” Thủ lĩnh Lửa Xanh cười gằn: “Vòm Trời không kiên trì được lâu đâu, căng nhất là mười năm nữa nó sẽ toang hết. Ban nãy, tao đã phái thuộc hạ ném lũ lụt vào nước D. Trái Đất khác với Vòm Trời, chủ yếu toàn người bình thường, khả năng chống chọi lại thiên tai rất kém, chẳng mấy chốc, vật phẩm cũng sẽ được kích hoạt hoàn toàn. Nhất là chiến tranh, Trái Đất có bom nguyên tử, nếu suôn sẻ thì có thể hoàn thành chỉ trong một ngày.
Hắn làm như thể đang nói với Lâm Xuân nhưng cô biết người hắn thực sự muốn đối thoại là hệ thống.
“Hình như ông sốt ruột lắm rồi?” Trần Sơ vẫn luôn im lặng nghe hai người nói chuyện bỗng lên tiếng. Anh nhìn người tuyết, mới đầu còn khiếp sợ nhưng giờ lại vô cùng bình tĩnh: “Theo như lời giải thích của ông, Vòm Trời chỉ sống được mười năm nữa, vậy tại sao ông phải vội vàng hồi phục Vòm Trời như thế? Dù ông sợ bọn tôi đi trước ông một bước nhưng tôi cũng vừa mới ra khỏi Xích Thủy mà thôi. Hơn nữa, với thái độ làm việc của quan lớn, có phục sinh Vòm Trời hay không vẫn cần một quá trình thương thảo rất dài, ông hoàn toàn có thể lén lút ra tay, không cần phải xuất hiện gấp gáp và ồn ào như vậy. Thế nên, rốt cuộc ông đang nôn nóng cái gì đây?”
“Bởi vì trời không cho phép tao làm vậy.” Thủ lĩnh Lửa Xanh không hề giấu giếm ý định của mình, có lẽ hắn đã nắm chắc phần thắng, hoặc do hắn nghĩ rằng không có gì phải giấu hết nên hắn không ngần ngại chia sẻ bí mật của mình: “Chúng mày từng đọc thần thoại này rồi nhỉ?”
Cả hai sững lại, không hiểu sao tự dưng thủ lĩnh Lửa Xanh lại nhắc đến thần thoại?
– Trong thần thoại, con người có thể bất tử nhờ tu luyện, động vật có thể trở thành yêu nhờ tu luyện, và yêu cũng có thể bất tử nhờ tu luyện. Đấy không phải thần thoại mà chúng là sự thật. Trái Đất từng là một thế giới mà ai ai cũng tu luyện giống như Vòm Trời.
Thần thoại lại là sự thật?
“Chúng mày đang ngạc nhiên vì thần thoại có thật đúng không? Không sai, tất cả đều là thật, nhưng đến một ngày, bầu trời trên đầu chúng ta hay còn được gọi là thiên đạo, hắn bỗng thấy tu tiên không tốt nên linh lực đất trời bắt đầu cạn kiệt. Sau đó, con người không thể tu luyện được nữa, người tài giỏi đến mấy cũng chỉ sống được trăm năm. Động vật không thể tu luyện, cả đời chẳng được khai thông trí tuệ. Bọn mày có thấy điều này rất bất công không? Tại sao hắn lại tước đoạt quyền lợi tu tiên của chúng ta như thế?” Cảm xúc của thủ lĩnh Lửa Xanh dần trở nên kích động, ngưng tụ thành tuyết trên người, thậm chí còn có hạt tuyết run rẩy rơi xuống đất.
Lâm Xuân không biết điều đó có được gọi là bất công hay không, cô chỉ biết rằng, trong xã hội bây giờ, thời gian là thứ công bằng nhất. Cô không biết thời đại tu tiên ấy như thế nào, nhưng thiên đạo đã xóa bỏ khoảng thời gian đó nên chắc chắn phải có lí do tại sao nó đó không thể tồn tại.
“Ờ, hắn là ý thức Trái Đất, là thiên đạo, tao không phản kháng được, tao chấp nhận. Nhưng tao ở Vòm Trời đã lên đến bậc tôn giả. Quan trọng là, tao đã nhận được sức mạnh và tuổi thọ vô hạn ở Thiên Vũ Đại Lục chứ không phải địa cầu, nhưng thiên đạo vẫn lấy đi. Vì sao chứ, đây là năng lực của tao, là sức mạnh tao có được từ những thế giới khác, không hề dính dáng đến Trái Đất, hắn cậy vào đâu để cướp đoạt của tao? Tại sao hắn lại muốn tiêu diệt tao?” Thủ lĩnh Lửa Xanh dần phát điên.
“Tại sao không, ông ở Trái Đất thì phải làm theo quy tắc ở Trái Đất.” Lâm Xuân không kìm được mà nói: “Vào lãnh thổ người ta thì phải tuân thủ pháp luật của người ta, đến trẻ con bình thường còn biết điều này.”
“Ừ, cứ coi như mày nói đúng đi, thế sao tao đã định đến Vòm Trời rồi mà hắn còn muốn hại tao?” Giọng của thủ lĩnh Lửa Xanh càng ngày càng gắt lên: “Hồi trước tao không định hủy diệt Trái Đất đâu, dù gì đây cũng là cố hương của tao, tao chỉ muốn mượn năng lượng của nó để khôi phục Vòm Trời thôi. Nhưng thiên đạo quá đáng lắm rồi. Hắn làm ảnh hưởng đến Vòm Trời, khiến ý thức của Vòm Trời học theo hắn, kìm hãm tuổi thọ của con người, nghĩa là hắn muốn hại tao rồi. Tao đã định rời khỏi Trái Đất mà hắn vẫn muốn giết tao, mày thấy có thấy điên không?”
“Ông coi mình là cái rốn của vũ trụ rồi đấy, lí do Vòm Trời tan vỡ vì tuổi thọ của con người quá dài, năng lực lại mạnh. Ý thức Vòm Trời muốn sửa đổi quy tắc thế giới của mình để đảm bảo rằng Vòm Trời sẽ không lặp lại sai lầm tương tự sau khi hồi phục, không liên quan đến việc ông có đến Vòm Trời hay không.” Đây là những gì hệ thống nói với Lâm Xuân. Cô không tin rằng với tư cách là chủ nhân trước đây của hệ thống, thủ lĩnh Lửa Xanh lại không biết điều này.
Rõ ràng hắn làm vậy để thỏa mãn cái mục đích được trường sinh bất tử của mình nhưng vẫn muốn biến mình thành nạn nhân.
“Mắt cậu bị làm sao đấy, sao lại chọn cái thằng điên này làm vật chủ?” Lâm Xuân kìm lòng chẳng đặng mà phải chửi hệ thống.
“Hồi tôi chọn hắn, hắn rất lương thiện quả cảm, thông minh, có tài, có năng lực, còn cực kì may mắn. So ra, cô khác hắn một trời một vực. Tiếc rằng, sức mạnh và dục vọng khiến hắn thay đổi hoàn toàn. Đồ long cuối cùng lại thành ác long.” Thực ra vật chủ mà hệ thống lựa chọn chính là chúa cứu thế. Mà đã là chúa cứu thế thì nhân cách phải đặt lên hàng đầu.
“Ô hay!!” Lâm Xuân không nhịn được nữa: “Giờ này rồi mà cậu vẫn còn khích tôi, quyết tâm phản bội chị đây chứ gì?”
Hệ thống nín lặng, không tiếp lời.
Con tim cô chùng xuống: Hệ thống đang ngầm chấp nhận à?
“Lí do lí trấu, đây chỉ là cái cớ mà ý thức đưa ra để nắm giữ thế giới thôi. Chúng sợ con người quá mạnh và ý thức của con người vượt trội hơn chúng.” Thủ lĩnh Lửa Xanh nói.
“Hắn điên rồi.” Trần Sơ nhìn khuôn mặt dần trở nên vặn vẹo của người tuyết.
“Em chỉ thấy dối trá thôi.” Lâm Xuân khinh miệt: “Thẳng thắn thừa nhận mình muốn bất tử thì đã sao? Đã gây chuyện động trời mà còn muốn tìm lí do đường hoàng.”
Trần Sơ sững lại, ngạc nhiên nhìn cô: “Em nói đúng.”
Cô mỉm cười, đang định nói tiếp thì bỗng thấy nhói trong tim. Ngay sau ấy, cô nôn ra một bụm máu. Dòng máu đỏ thẫm rơi xuống sàn tuyết trắng xóa, nom mà giật mình.
Dường như Lâm Xuân đã bị rút cạn sinh lực, người cô oặt đi ngã khuỵu xuống đất.
“Lâm Xuân!” Trần Sơ cúi người vươn tay ra, ôm cô vào lòng trước khi cô ngã xuống.
“Không sao đâu… Hình phạt tai nạn giao thông thôi.” Khi tim cô đau nhói, lời nhắc của hệ thống cũng đã hiện ra.
Kết thúc tai nạn giao thông. P/S: Do địa điểm có hạn nên không thể tìm thấy công cụ phục vụ cho tai nạn xe cộ. Sau khi kiểm tra, không nhìn thấy dấu hiệu cho sự tồn tại của một không gian khác, nên tai nạn đã được thay thế bằng vết thương nặng cùng cấp độ.
Tai nạn giao thông?
Gương mặt Trần Sơ đong đầy vẻ hối hận, sao anh lại quên cơ chứ, đáng lẽ lúc đấy anh phải biến Lâm Xuân thành rối rồi. Anh biết hình phạt của cô là quy tắc không thể trốn thoát, tại sao anh lại nghĩ rằng ở đây ô tô không thể vào được nên Lâm Xuân sẽ không sao đâu.
“Còn bốn tám tiếng nữa.” Người tuyết giơ tay lên, trên tường đột nhiên xuất hiện một chiếc đồng hồ làm bằng băng tuyết: “Chúng mày nên tắt điện thoại đi. Tao cho cái đồng hồ này để tụi mày tiện tính giờ. Không cần cảm ơn.”
Trần Sơ ngước lên, dị năng hệ phong mạnh mẽ tràn ra, phóng thẳng về phía người tuyết, sau tiếng “Rầm” vang dội, người tuyết đã nổ tung thành một đụn tuyết.
Nhưng thoáng sau đó, sức mạnh băng tuyết hiện lên, bên cạnh đống tuyết lại hình thành một người tuyết giống hệt như vậy.
“Tức thế cơ à?” Hình như thủ lĩnh Lửa Xanh đang rất thích chí, hắn bật cười nói với cả hai: “Thật ra cũng có cách để kéo dài thời gian.”
Hai người nhìn hắn với vẻ nghi ngờ, không hiểu hắn đang nói gì.
Hắn nhìn Lâm Xuân: “Từ cái ngày tao biết nó chọn mày, tao vẫn luôn theo dõi mày, mày khiến tao bất ngờ đấy, thật sự mày… Quá ngu.”
Clm! Chú còn nhịn được chứ thím thì không đâu nhé, lúc này mà còn dám công kích cô. Mi không biết người sắp chết có thể làm bất cứ điều gì à?
Lâm Xuân đang định tìm vật phẩm trong hệ thống để giết người tuyết, nhưng cơ thể cô mềm oặt đi, sức lực còn chưa phục hồi nên cô càng cáu tiết hơn.
“Thật ra nó có rất nhiều lỗ hổng mà mày có thể lợi dụng được, ví dụ như xem bói.” Không hiểu sao thủ lĩnh Lửa Xanh lại bắt đầu chỉ dạy cho vật chủ mới cách để bóc lột hệ thống: “Mày bắt buộc phải bói ra vận xui thì mới lấy được điểm công đức. Trên đời có rất nhiều người đen đủi nhưng mày lại chẳng gặp hết được, mà với cái số mày thì mày không thể lấy được nhiều điểm công đức chỉ bằng việc xem bói. Nhưng nếu gặp được một vụ tai nạn thì lại khác, như concert đợt trước, mày cũng kiếm được phết nhỉ?”
Đôi mắt Lâm Xuân run lên, trong đầu cô nảy ra một ý tưởng điên rồ, đừng bảo thủ lĩnh Lửa Xanh cố tình bày ra vụ việc trong concert ở thành phố Tấn để cho cô điểm công đức nhé.
“Vận đen có thể tạo ra được, như tao đã sáng tạo ra tai họa. Tương tự như vậy, mày cũng có thể dựng nên xui xẻo ở đây. Tám cái tượng băng sau lưng mày là quà tao tặng mày đấy. Bọn nó chưa chết đâu, với lại vẫn còn ý thức. Giết sạch chúng bằng với tám điểm công đức.” Thủ lĩnh Lửa Xanh nhắc nhở: “Đừng có nghĩ đến mấy trò khôn lỏi, làm cho bọn nó ngã ngửa ra gì đó, vô ích thôi. Bị biến thành tượng băng đã đủ đen rồi, không cần phải xui thêm nữa đâu. Thời gian sống sót còn lại tùy thuộc vào mày.”
Nói xong, người tuyết bỗng nứt toác ra, lại phân tán thành một đống tuyết.
“Mày mới ngu ý, cả nhà mày ngu luôn, làm như chị không biết cái bug này? Chị đây hiền lành tử tế không muốn hại người thôi.” Lâm Xuân căm hận, sao cô lại chửi muộn thế cơ chứ, để cho thằng biến thái đấy chạy mất.
Trần Sơ thấy nét mặt cô vẫn xanh xao như thế, anh không màng đến sự đe dọa của thủ lĩnh Lửa Xanh nữa mà bế cô lên, đi vào trong đặt cô ngồi lên giường.
Cô đang định bảo giường băng lạnh quá thì chợt thấy có một ngọn gió ấm áp dưới thân mình, ngăn cách cái buốt giá trên giường.
“Em đỡ chưa?” Trần Sơ ân cần hỏi.
“Em không sao đâu, lúc bị phạt có hơi đau thôi chứ không có vết thương gì hết.” Nhắc đến đây, từ khi anh Trần Sơ trộm được dị năng của nghệ nhân rối gỗ, rất lâu cô không phải trải qua cơn đau như thế này.
“Thế em cứ ở đây nghỉ ngơi đi, anh ra nhìn xem có tìm được cách thoát khỏi đây không. Chưa chắc đã phải cần nước mắt của thầy chiêm tinh, có lẽ vẫn còn biện pháp khác.” Trần Sơ không phải kiểu người sẽ ngồi đây chờ chết, chỉ còn hai ngày nữa, anh nhất định phải nghĩ ra cách phá vỡ cái vật phẩm này.
Hết chương 132.
“Hệ thống?” Lâm Xuân hỏi hệ thống trước.
“Không đâu.” Hệ thống trả lời như đinh đóng cột.
Nỗi hốt hoảng trong tâm cô đã biến tan, cô nhìn thẳng vào mắt người tuyết, bình tĩnh nói: “Nó sẽ không chọn ông đâu.”
“Nó sẽ không chọn tao nhưng nó không được lựa chọn.” Thủ lĩnh Lửa Xanh vẫn luôn quan sát phản ứng của Lâm Xuân thông qua đôi mắt của người tuyết. Chắc chắn cô đã trao đổi với hệ thống và nó đã cho cô đáp án như vậy. “Khi thoát khỏi tao, nó đã bị tổn thương rất nhiều nên phải ngủ đông hai mươi năm rồi mới tìm mày. Nếu mày chết, nó không còn năng lượng, cũng không có thời gian để tìm người mới. Đến lúc đó, nếu nó vẫn muốn hồi sinh Vòm Trời thì chỉ có thể hợp tác với tao mà thôi.”
Hệ thống không còn năng lượng để tìm vật chủ mới? Nếu đúng như vậy, có khả năng hệ thống sẽ quay lại hợp tác với thủ lĩnh Lửa Xanh, bởi vì ý nghĩa cuối cùng cho sự tồn tại của hệ thống là tái sinh Vòm Trời. Hồi trước hệ thống thoát ly khỏi hắn bởi vì những hành động của hắn sẽ làm tổn hại đến Trái Đất, mà sau khi đến đây, nó đã giao dịch với ý thức Trái Đất. Nếu như Lâm Xuân đoán đúng, nội dung của cuộc mua bán này là Trái Đất cho phép Vòm Trời mượn sức mạnh địa cầu để sống lại, bên cạnh đó, trong quá trình hệ thống đi tìm biện pháp để hồi phục Vòm Trời thì không được phép khiến Trái Đất gặp rủi ro.
Nội dung giao dịch đã hình thành nên quy tắc, được ghi vào chương trình chính của hệ thống nên nó chỉ có thể tuân theo. Suy cho cùng, đây là ý thức Trái Đất chứ không phải hệ thống. Nếu không có quy tắc này thì hồi trước hệ thống sẽ không rời khỏi Lửa Xanh, thậm chí còn sẽ hỗ trợ hắn.
Lâm Xuân sẽ không ngây thơ nghĩ rằng một hệ thống gồng gánh mục đích cứu thế trên vai sẽ có trái tim của thánh mẫu.
“Nó nói nó sẽ không làm vậy.” Dù trong lòng đang nghĩ thế nào thì mặt ngoài vẫn phải kiên quyết phủ định.
“Thế à?” Thủ lĩnh Lửa Xanh cười gằn: “Vòm Trời không kiên trì được lâu đâu, căng nhất là mười năm nữa nó sẽ toang hết. Ban nãy, tao đã phái thuộc hạ ném lũ lụt vào nước D. Trái Đất khác với Vòm Trời, chủ yếu toàn người bình thường, khả năng chống chọi lại thiên tai rất kém, chẳng mấy chốc, vật phẩm cũng sẽ được kích hoạt hoàn toàn. Nhất là chiến tranh, Trái Đất có bom nguyên tử, nếu suôn sẻ thì có thể hoàn thành chỉ trong một ngày.
Hắn làm như thể đang nói với Lâm Xuân nhưng cô biết người hắn thực sự muốn đối thoại là hệ thống.
“Hình như ông sốt ruột lắm rồi?” Trần Sơ vẫn luôn im lặng nghe hai người nói chuyện bỗng lên tiếng. Anh nhìn người tuyết, mới đầu còn khiếp sợ nhưng giờ lại vô cùng bình tĩnh: “Theo như lời giải thích của ông, Vòm Trời chỉ sống được mười năm nữa, vậy tại sao ông phải vội vàng hồi phục Vòm Trời như thế? Dù ông sợ bọn tôi đi trước ông một bước nhưng tôi cũng vừa mới ra khỏi Xích Thủy mà thôi. Hơn nữa, với thái độ làm việc của quan lớn, có phục sinh Vòm Trời hay không vẫn cần một quá trình thương thảo rất dài, ông hoàn toàn có thể lén lút ra tay, không cần phải xuất hiện gấp gáp và ồn ào như vậy. Thế nên, rốt cuộc ông đang nôn nóng cái gì đây?”
“Bởi vì trời không cho phép tao làm vậy.” Thủ lĩnh Lửa Xanh không hề giấu giếm ý định của mình, có lẽ hắn đã nắm chắc phần thắng, hoặc do hắn nghĩ rằng không có gì phải giấu hết nên hắn không ngần ngại chia sẻ bí mật của mình: “Chúng mày từng đọc thần thoại này rồi nhỉ?”
Cả hai sững lại, không hiểu sao tự dưng thủ lĩnh Lửa Xanh lại nhắc đến thần thoại?
– Trong thần thoại, con người có thể bất tử nhờ tu luyện, động vật có thể trở thành yêu nhờ tu luyện, và yêu cũng có thể bất tử nhờ tu luyện. Đấy không phải thần thoại mà chúng là sự thật. Trái Đất từng là một thế giới mà ai ai cũng tu luyện giống như Vòm Trời.
Thần thoại lại là sự thật?
“Chúng mày đang ngạc nhiên vì thần thoại có thật đúng không? Không sai, tất cả đều là thật, nhưng đến một ngày, bầu trời trên đầu chúng ta hay còn được gọi là thiên đạo, hắn bỗng thấy tu tiên không tốt nên linh lực đất trời bắt đầu cạn kiệt. Sau đó, con người không thể tu luyện được nữa, người tài giỏi đến mấy cũng chỉ sống được trăm năm. Động vật không thể tu luyện, cả đời chẳng được khai thông trí tuệ. Bọn mày có thấy điều này rất bất công không? Tại sao hắn lại tước đoạt quyền lợi tu tiên của chúng ta như thế?” Cảm xúc của thủ lĩnh Lửa Xanh dần trở nên kích động, ngưng tụ thành tuyết trên người, thậm chí còn có hạt tuyết run rẩy rơi xuống đất.
Lâm Xuân không biết điều đó có được gọi là bất công hay không, cô chỉ biết rằng, trong xã hội bây giờ, thời gian là thứ công bằng nhất. Cô không biết thời đại tu tiên ấy như thế nào, nhưng thiên đạo đã xóa bỏ khoảng thời gian đó nên chắc chắn phải có lí do tại sao nó đó không thể tồn tại.
“Ờ, hắn là ý thức Trái Đất, là thiên đạo, tao không phản kháng được, tao chấp nhận. Nhưng tao ở Vòm Trời đã lên đến bậc tôn giả. Quan trọng là, tao đã nhận được sức mạnh và tuổi thọ vô hạn ở Thiên Vũ Đại Lục chứ không phải địa cầu, nhưng thiên đạo vẫn lấy đi. Vì sao chứ, đây là năng lực của tao, là sức mạnh tao có được từ những thế giới khác, không hề dính dáng đến Trái Đất, hắn cậy vào đâu để cướp đoạt của tao? Tại sao hắn lại muốn tiêu diệt tao?” Thủ lĩnh Lửa Xanh dần phát điên.
“Tại sao không, ông ở Trái Đất thì phải làm theo quy tắc ở Trái Đất.” Lâm Xuân không kìm được mà nói: “Vào lãnh thổ người ta thì phải tuân thủ pháp luật của người ta, đến trẻ con bình thường còn biết điều này.”
“Ừ, cứ coi như mày nói đúng đi, thế sao tao đã định đến Vòm Trời rồi mà hắn còn muốn hại tao?” Giọng của thủ lĩnh Lửa Xanh càng ngày càng gắt lên: “Hồi trước tao không định hủy diệt Trái Đất đâu, dù gì đây cũng là cố hương của tao, tao chỉ muốn mượn năng lượng của nó để khôi phục Vòm Trời thôi. Nhưng thiên đạo quá đáng lắm rồi. Hắn làm ảnh hưởng đến Vòm Trời, khiến ý thức của Vòm Trời học theo hắn, kìm hãm tuổi thọ của con người, nghĩa là hắn muốn hại tao rồi. Tao đã định rời khỏi Trái Đất mà hắn vẫn muốn giết tao, mày thấy có thấy điên không?”
“Ông coi mình là cái rốn của vũ trụ rồi đấy, lí do Vòm Trời tan vỡ vì tuổi thọ của con người quá dài, năng lực lại mạnh. Ý thức Vòm Trời muốn sửa đổi quy tắc thế giới của mình để đảm bảo rằng Vòm Trời sẽ không lặp lại sai lầm tương tự sau khi hồi phục, không liên quan đến việc ông có đến Vòm Trời hay không.” Đây là những gì hệ thống nói với Lâm Xuân. Cô không tin rằng với tư cách là chủ nhân trước đây của hệ thống, thủ lĩnh Lửa Xanh lại không biết điều này.
Rõ ràng hắn làm vậy để thỏa mãn cái mục đích được trường sinh bất tử của mình nhưng vẫn muốn biến mình thành nạn nhân.
“Mắt cậu bị làm sao đấy, sao lại chọn cái thằng điên này làm vật chủ?” Lâm Xuân kìm lòng chẳng đặng mà phải chửi hệ thống.
“Hồi tôi chọn hắn, hắn rất lương thiện quả cảm, thông minh, có tài, có năng lực, còn cực kì may mắn. So ra, cô khác hắn một trời một vực. Tiếc rằng, sức mạnh và dục vọng khiến hắn thay đổi hoàn toàn. Đồ long cuối cùng lại thành ác long.” Thực ra vật chủ mà hệ thống lựa chọn chính là chúa cứu thế. Mà đã là chúa cứu thế thì nhân cách phải đặt lên hàng đầu.
“Ô hay!!” Lâm Xuân không nhịn được nữa: “Giờ này rồi mà cậu vẫn còn khích tôi, quyết tâm phản bội chị đây chứ gì?”
Hệ thống nín lặng, không tiếp lời.
Con tim cô chùng xuống: Hệ thống đang ngầm chấp nhận à?
“Lí do lí trấu, đây chỉ là cái cớ mà ý thức đưa ra để nắm giữ thế giới thôi. Chúng sợ con người quá mạnh và ý thức của con người vượt trội hơn chúng.” Thủ lĩnh Lửa Xanh nói.
“Hắn điên rồi.” Trần Sơ nhìn khuôn mặt dần trở nên vặn vẹo của người tuyết.
“Em chỉ thấy dối trá thôi.” Lâm Xuân khinh miệt: “Thẳng thắn thừa nhận mình muốn bất tử thì đã sao? Đã gây chuyện động trời mà còn muốn tìm lí do đường hoàng.”
Trần Sơ sững lại, ngạc nhiên nhìn cô: “Em nói đúng.”
Cô mỉm cười, đang định nói tiếp thì bỗng thấy nhói trong tim. Ngay sau ấy, cô nôn ra một bụm máu. Dòng máu đỏ thẫm rơi xuống sàn tuyết trắng xóa, nom mà giật mình.
Dường như Lâm Xuân đã bị rút cạn sinh lực, người cô oặt đi ngã khuỵu xuống đất.
“Lâm Xuân!” Trần Sơ cúi người vươn tay ra, ôm cô vào lòng trước khi cô ngã xuống.
“Không sao đâu… Hình phạt tai nạn giao thông thôi.” Khi tim cô đau nhói, lời nhắc của hệ thống cũng đã hiện ra.
Kết thúc tai nạn giao thông. P/S: Do địa điểm có hạn nên không thể tìm thấy công cụ phục vụ cho tai nạn xe cộ. Sau khi kiểm tra, không nhìn thấy dấu hiệu cho sự tồn tại của một không gian khác, nên tai nạn đã được thay thế bằng vết thương nặng cùng cấp độ.
Tai nạn giao thông?
Gương mặt Trần Sơ đong đầy vẻ hối hận, sao anh lại quên cơ chứ, đáng lẽ lúc đấy anh phải biến Lâm Xuân thành rối rồi. Anh biết hình phạt của cô là quy tắc không thể trốn thoát, tại sao anh lại nghĩ rằng ở đây ô tô không thể vào được nên Lâm Xuân sẽ không sao đâu.
“Còn bốn tám tiếng nữa.” Người tuyết giơ tay lên, trên tường đột nhiên xuất hiện một chiếc đồng hồ làm bằng băng tuyết: “Chúng mày nên tắt điện thoại đi. Tao cho cái đồng hồ này để tụi mày tiện tính giờ. Không cần cảm ơn.”
Trần Sơ ngước lên, dị năng hệ phong mạnh mẽ tràn ra, phóng thẳng về phía người tuyết, sau tiếng “Rầm” vang dội, người tuyết đã nổ tung thành một đụn tuyết.
Nhưng thoáng sau đó, sức mạnh băng tuyết hiện lên, bên cạnh đống tuyết lại hình thành một người tuyết giống hệt như vậy.
“Tức thế cơ à?” Hình như thủ lĩnh Lửa Xanh đang rất thích chí, hắn bật cười nói với cả hai: “Thật ra cũng có cách để kéo dài thời gian.”
Hai người nhìn hắn với vẻ nghi ngờ, không hiểu hắn đang nói gì.
Hắn nhìn Lâm Xuân: “Từ cái ngày tao biết nó chọn mày, tao vẫn luôn theo dõi mày, mày khiến tao bất ngờ đấy, thật sự mày… Quá ngu.”
Clm! Chú còn nhịn được chứ thím thì không đâu nhé, lúc này mà còn dám công kích cô. Mi không biết người sắp chết có thể làm bất cứ điều gì à?
Lâm Xuân đang định tìm vật phẩm trong hệ thống để giết người tuyết, nhưng cơ thể cô mềm oặt đi, sức lực còn chưa phục hồi nên cô càng cáu tiết hơn.
“Thật ra nó có rất nhiều lỗ hổng mà mày có thể lợi dụng được, ví dụ như xem bói.” Không hiểu sao thủ lĩnh Lửa Xanh lại bắt đầu chỉ dạy cho vật chủ mới cách để bóc lột hệ thống: “Mày bắt buộc phải bói ra vận xui thì mới lấy được điểm công đức. Trên đời có rất nhiều người đen đủi nhưng mày lại chẳng gặp hết được, mà với cái số mày thì mày không thể lấy được nhiều điểm công đức chỉ bằng việc xem bói. Nhưng nếu gặp được một vụ tai nạn thì lại khác, như concert đợt trước, mày cũng kiếm được phết nhỉ?”
Đôi mắt Lâm Xuân run lên, trong đầu cô nảy ra một ý tưởng điên rồ, đừng bảo thủ lĩnh Lửa Xanh cố tình bày ra vụ việc trong concert ở thành phố Tấn để cho cô điểm công đức nhé.
“Vận đen có thể tạo ra được, như tao đã sáng tạo ra tai họa. Tương tự như vậy, mày cũng có thể dựng nên xui xẻo ở đây. Tám cái tượng băng sau lưng mày là quà tao tặng mày đấy. Bọn nó chưa chết đâu, với lại vẫn còn ý thức. Giết sạch chúng bằng với tám điểm công đức.” Thủ lĩnh Lửa Xanh nhắc nhở: “Đừng có nghĩ đến mấy trò khôn lỏi, làm cho bọn nó ngã ngửa ra gì đó, vô ích thôi. Bị biến thành tượng băng đã đủ đen rồi, không cần phải xui thêm nữa đâu. Thời gian sống sót còn lại tùy thuộc vào mày.”
Nói xong, người tuyết bỗng nứt toác ra, lại phân tán thành một đống tuyết.
“Mày mới ngu ý, cả nhà mày ngu luôn, làm như chị không biết cái bug này? Chị đây hiền lành tử tế không muốn hại người thôi.” Lâm Xuân căm hận, sao cô lại chửi muộn thế cơ chứ, để cho thằng biến thái đấy chạy mất.
Trần Sơ thấy nét mặt cô vẫn xanh xao như thế, anh không màng đến sự đe dọa của thủ lĩnh Lửa Xanh nữa mà bế cô lên, đi vào trong đặt cô ngồi lên giường.
Cô đang định bảo giường băng lạnh quá thì chợt thấy có một ngọn gió ấm áp dưới thân mình, ngăn cách cái buốt giá trên giường.
“Em đỡ chưa?” Trần Sơ ân cần hỏi.
“Em không sao đâu, lúc bị phạt có hơi đau thôi chứ không có vết thương gì hết.” Nhắc đến đây, từ khi anh Trần Sơ trộm được dị năng của nghệ nhân rối gỗ, rất lâu cô không phải trải qua cơn đau như thế này.
“Thế em cứ ở đây nghỉ ngơi đi, anh ra nhìn xem có tìm được cách thoát khỏi đây không. Chưa chắc đã phải cần nước mắt của thầy chiêm tinh, có lẽ vẫn còn biện pháp khác.” Trần Sơ không phải kiểu người sẽ ngồi đây chờ chết, chỉ còn hai ngày nữa, anh nhất định phải nghĩ ra cách phá vỡ cái vật phẩm này.
Hết chương 132.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.