Tôi Có Mắt Âm Dương

Chương 103

Bệ Hạ Bất Thượng Triều

17/01/2020

Thẩm Thuật chậm chạp mở mắt ra, ngước lên nhìn Diệp Tuệ.

Diệp Tuệ mặt đỏ lựng, ấp úng không nói nên lời, Thẩm Thuật lắng nghe nửa phút mà vẫn không ghép lại được mấy từ cô nói ra lại thành một câu.

Mặc dù anh không hiểu ý cô, nhưng chỉ cần nghe nhịp tim đập là cũng có thể tiết lộ gần hết tâm tình của cô rồi.

Tầm mắt anh chậm rãi dời xuống, dừng lại ở cổ áo ngủ xốc xếch của Diệp Tuệ, ánh mắt anh lại dịch chuyển, nhìn sang cánh tay cô.

Tay của anh vuốt từ bả vai cô xuống, khiến cô có thể cảm nhận được sự ấm nóng từ bàn tay anh truyền đến từng chút một, sau đó cái tay ấy lại nhẹ nhàng nắm lấy cổ tay cô, ngón tay chạm vào chỗ mạch đập.

Hô hấp của Diệp Tuệ chậm lại, toàn thân cứng đờ, không biết phải làm sao.

Trong màn đêm yên tĩnh, Thẩm Thuật khẽ vuốt ve, cảm nhận nhịp tim đập của cô.

Theo thời gian trôi đi, nhịp tim cô càng lúc càng đập nhanh hơn, cô đè nén tiếng hít thở, có phần khổ sở nhìn Thẩm Thuật.

Thẩm Thuật nhìn thẳng vào mắt cô, nghiêm túc nói: “Diệp Tuệ, tim em đập nhanh quá.”

Gì cơ? Hóa ra anh đang muốn nghe nhịp tim của cô sao?

Diệp Tuệ run sợ nửa giây, sau đó phản ứng lại rất nhanh, cô học theo Thẩm Thuật, cũng nắm lấy cổ tay anh.

Ngay sau đó, Diệp Tuệ nhẹ nhàng kéo anh lại gần mình, cô dựa hẳn vào anh, đầu áp vào ngực anh.

Tiếng tim đập mãnh liệt lọt vào tai Diệp Tuệ, cô khẽ cười, nói: “Thẩm Thuật, tim anh đập cũng nhanh ghê.”

Mái tóc cô hơi rối, những lọn tóc dài chui vào khe hở áo sơ mi của anh, gãi ngứa ngực anh.

Thời gian như đang ngừng trôi, tư thế của bọn họ lúc này chính là Diệp Tuệ nắm chặt lấy tay Thẩm Thuật, cả người dựa hẳn vào lòng anh.

Thẩm Thuật cúi đầu nhìn Diệp Tuệ, anh hôn lên mái tóc dài, nhẹ nhàng xoa đầu cô.

Tay anh đỡ lấy gáy cô, tay còn lại vén tóc cô ra sau tai, cúi xuống hôn lên môi cô, lưu luyến mơn trớn, tựa như đang đợi cô chủ động đáp lại.

Diệp Tuệ được Thẩm Thuật ôm trong lòng, hai người dựa sát vào nhau.

Thẩm Thuật liên tục mổ nhẹ lên môi cô từng cái từng cái, nghiêm túc hấp thu mùi hương trên người cô. Tim Diệp Tuệ đập loạn nhịp, nhắm mắt lại.

Đúng lúc này thì chuông điện thoại kêu.

Tiếng chuông vang lên mấy lần, Thẩm Thuật đành phải dừng lại để nghe máy: “Có chuyện gì không thể để sáng mai rồi nói sao?”

“Tại quỹ tài chính gặp chút vấn đề ạ.” Vương Xuyên nói, “Thẩm tổng, em đã tới cửa tiểu khu nhà anh rồi.”

Diệp Tuệ: “…”

Thẩm Thuật và Diệp Tuệ liếc nhau một cái, anh thở dài, nói: “Ừ, tôi ra ngay đây.”

Diệp Tuệ nhìn cái áo sơ mi của anh đã bị cô nắm đến nhăn nhúm, liền hỏi: “Hay là… Thay áo khác đã nhé?”

“Ừ.” Thẩm Thuật gật đầu, anh đứng dậy đi về phòng cởi cái áo lưu lại dấu vết mờ ám đi, lấy áo sơ mi mới trong tủ ra thay.

Trước khi ra khỏi nhà, anh chợt nhớ tới một chuyện, quay lại hỏi Diệp Tuệ: “Một mình em ở nhà có sợ không?”

Diệp Tuệ lắc đầu: “Không ạ, anh yên tâm đi đi.”

Không đợi cô kịp phản ứng, anh liền cúi người ôm lấy cô, hơi thở nóng rực của anh phả vào cổ cô, lùa nhẹ qua tai cô.

Thẩm Thuật cúi đầu nói vào tai cô: “Anh nhớ em đã nói là, chỉ cần tiếp xúc với anh là sẽ không nhìn thấy ma nữa. Vậy để anh ôm em lâu một chút, sau khi anh đóng cửa, em phải về phòng đi ngủ ngay nhé, nhớ chưa?”

Giọng anh rất dịu dàng, làm tim cô rung động.

Cách một lớp áo mỏng, tim của hai người gần như áp vào nhau, nhịp tim đập cùng một tần số.

Diệp Tuệ tự động hiểu câu nói của anh thành lát nữa cô sẽ mang theo hơi ấm từ anh mà đi ngủ.

Không biết sau bao lâu mới kết thúc cái ôm, Thẩm Thuật nới lỏng tay ra, nói chúc ngủ ngon với cô.

Anh quay người đi ra cửa, Diệp Tuệ lưu luyến nhìn cánh cửa chậm rãi đóng lại, trong nhà chỉ còn một mình cô.

Cảm nhận được hơi ấm từ lồng ngực anh truyền đến, cô hối hận đến mức muốn đập đầu vào tường luôn.

Sớm biết vậy thì ban nãy cô đã bạo dạn chủ động hơn rồi, bây giờ đã nửa đêm mà Thẩm Thuật lại bị gọi đi, cô đành một mình quay về phòng ngủ thôi.

Phía bên kia, Thẩm Thuật vừa vào thang máy vừa khoác áo khoác, đứng cô đơn trong thang máy, anh chỉ thấy hối hận vô cùng.

Nếu anh mà có năng lực tiên tri thì tối nay anh đã tắt nguồn điện thoại từ sớm rồi.

Diệp Tuệ và Thẩm Thuật phải cùng cố gắng đè nén cảm xúc xuống, cho nên là, sự tiếc nuối này đương nhiên phải để cho cái người tự dưng đến phá đám kia gánh chịu hết rồi.

Vương Xuyên, người tạm thời đang độc thân, một lòng với công việc lúc này đang ngồi trong xe, cảm thấy thời gian trôi đi sao mà chậm thế, sao Thẩm tổng mãi vẫn chưa thấy ra nhỉ.

Anh ấy đang muốn gọi lại cho Thẩm Thuật thì đúng lúc này cửa xe được mở ra, chỉ một tiếng động cũng đủ phá vỡ màn đêm yên tĩnh.

Vương Xuyên ngẩng lên muốn chào sếp một tiếng, ai ngờ ngay giây đầu tiên nhìn thấy Thẩm Thuật, nụ cười của anh ấy đã căng cứng lại.

Gương mặt này đúng là Thẩm tổng của bọn anh rồi, nhưng mà ánh mắt lạnh lùng đáng sợ kia là sao đây?

Chẳng lẽ đêm hôm đang ngủ bị anh gọi dậy nên tức giận hả?



Nhìn dáng vẻ này của Thẩm tổng, cùng với giọng nói qua điện thoại ban nãy thì chắc chắn là sếp vẫn chưa ngủ, cho nên anh đâu có đánh thức sếp dậy từ trong giấc mơ đâu.

Vương Xuyên không khỏi có cảm giác bị sếp nhà mình ghim.

Kết quả là cả buổi tối hôm đó, cùng với sáng hôm sau, Vương Xuyên cũng không được nhìn thấy sắc mặt ôn hòa của Thẩm tổng dành cho mình.

Sếp ơi, rốt cuộc thì em đã làm sai điều gì? Sếp cứ nói đi mà! Hay em đổi nghề luôn được không sếp?

.

Ngày quay quảng cáo, Diệp Tuệ đến trường quay trước, ngồi đợi một lúc thì Bùi Ninh đến.

Bùi Ninh vừa nhìn thấy Diệp Tuệ, lại nhớ đến chuyện Diệp Tuệ là bà chủ của Hoa Thụy, sắc mặt lạnh đi, bước đến chỗ cô.

Diệp Tuệ đang xem điện thoại, trên đầu bất ngờ có tiếng nói: “Diệp Tuệ.”

Cô ngẩng lên nhìn, thấy người nói là Bùi Ninh, Bùi Ninh nói tiếp: “Cô tưởng cô lấy được tài nguyên tốt là có thể thắng được tôi à?”

Bùi Ninh không thể tiết lộ với bên ngoài chuyện Diệp Tuệ là bà chủ Hoa Thụy, nhưng cô ta thật sự rất ghen tỵ, không nói vài câu thì không chịu được.

Diệp Tuệ không hiểu tại sao Bùi Ninh lại có địch ý với cô, ngữ điệu của cô rất lạnh nhạt: “Trước giờ tôi chưa từng nghĩ đến chuyện có thể thắng cô hay không.”

Bởi vì cô tin, chỉ cần cô chăm chỉ nghiêm túc làm việc thì sẽ đạt được kết quả tốt hơn những người luôn mang trong lòng sự đố kỵ.

Bùi Ninh tức giận nói: “Cô chờ xem, quảng cáo này chắc chắn tôi sẽ làm tốt hơn cô.”

Diệp Tuệ thờ ơ cười: “Tôi chờ cô.”

Bầu không khí khá căng thẳng, một lát sau, người sáng lập của Luxury Garden là Ân Hải đi tới, anh ấy không phát hiện ra điều gì cả.

Ân Hải gọi Diệp Tuệ và Bùi Ninh lại, đầu tiên anh ấy nhìn Bùi Ninh, nói: “Bùi Ninh, chủ đề cho quảng cáo của cô là tình yêu cuồng nhiệt. Tôi sẽ dùng hoa hồng để làm nền cho quảng cáo của cô.”

Bùi Ninh thầm vui sướng, cái này đối với cô ta mà nói thì quá đơn giản, hoa hồng có thể làm tôn lên vẻ đẹp của phụ nữ, ít nhất cô ta đã thắng được Diệp Tuệ một phần rồi.

Ân Hải lại nhìn Diệp Tuệ: “Diệp Tuệ, chủ đề của cô là yêu thầm, khung cảnh trong quảng cáo sẽ đơn giản trang nhã hơn, tôi sẽ đưa cho cô thêm một cuốn nhật ký làm đạo cụ.”

Diệp Tuệ suy nghĩ một chút rồi đáp: “Vâng ạ.”

Ân Hải có ý đồ riêng của mình, về việc quay quảng cáo, anh ấy muốn mỗi nghệ sỹ sẽ quay một chủ đề khác nhau, còn nội dung cụ thể thế nào thì anh ấy muốn các nghệ sỹ tự do phát huy.

Trước khi quay, Bùi Ninh thay một bộ váy đỏ rất đẹp, trang điểm quyến rũ, nhưng từ khi cô ta bắt đầu quay thì trên gương mặt Ân Hải chưa thể nở một nụ cười nào.

Bùi Ninh đẹp thì đẹp thật, nhưng diễn xuất không có hồn, hoa hồng cô ta cầm trên tay không ăn nhập gì với biểu cảm của cô ta hết.

Sau khi Bùi Ninh quay xong, thái độ của Ân Hải mới có chút thay đổi, anh ấy nhìn cô ta rồi thở dài một cái.

“Cô đã từng yêu ai chưa vậy? Cô có biết thế nào gọi là yêu cuồng nhiệt không?”

Bùi Ninh sửng sốt, Ân Hải lại nói thêm một câu: “Tôi đang thấy hơi hối hận khi đã để cô mặc đồ đỏ đấy.”

Ấn tượng của Bùi Ninh trong lòng khán giả là sự vui tươi rạng rỡ, còn Diệp Tuệ thì cho Ân Hải cảm giác là dù ở trong trạng thái nào thì cô ấy cũng có thể điều khiển được.

Cho nên, sau khi suy nghĩ kĩ càng, Ân Hải mới quyết định để Bùi Ninh quay quảng cáo với hoa hồng, cũng là chủ đề phù hợp nhất với Bùi Ninh, nhưng không ngờ là Bùi Ninh lại làm cho anh ấy quá thất vọng.

Ân Hải nói rất không khách khí: “Cô từ từ suy nghĩ lại xem, phải làm thế nào mới có thể diễn sao cho đúng.”

Bùi Ninh thất thểu rời đi, tiếp theo đến Diệp Tuệ quay, cô mặc váy màu xanh lam nhạt, vòng eo nhỏ, ngũ quan tinh xảo.

Cô đi giày cao gót màu trắng, nhưng da chân cô còn trắng hơn cả màu giày.

Đúng là mỹ nhân như ngọc, thanh cao thoát tục.

Ánh sáng đã chuẩn bị xong, đầu tiên Diệp Tuệ đi tới trước một cái kệ, trên kệ có rất nhiều hoa với đủ màu sắc, đỏ rực như lửa, trắng tinh như tuyết, màu tím nhã nhặn, màu xanh tươi đẹp.

Trước mỗi chậu hoa có đặt một tấm ảnh, là ảnh cô chụp cùng với người con trai cô yêu thầm, trong ảnh có lúc cô cười, lúc cô khóc, xen lẫn hạnh phúc và khổ đau.

Các loài hoa đều không giống nhau, chúng biểu đạt cho những cảm xúc khác biệt.

Sau đó, Diệp Tuệ vừa đi vừa vuốt ve những cánh hoa, động tác của cô vừa làm nổi bật màu sắc của từng loại hoa, vừa như kể cho mọi người nghe về quãng thời gian yêu thầm của mình, tựa như một hạt mầm, yên lặng lớn dần lên theo năm tháng.

Ân Hải nhìn động tác của Diệp Tuệ, khóe miệng lộ ra nụ cười, anh ấy đang nóng lòng muốn xem xem Diệp Tuệ sẽ làm gì tiếp theo.

Diệp Tuệ ngồi vào bàn, trên bàn có một cuốn sổ, bên trong có vài tờ đã có chữ, chính là nhật ký mà cô viết.

Diệp Tuệ trầm tư vài giây, mở một trang sổ trắng ra, cầm bút lên nhẹ nhàng viết mấy dòng, nét chữ thanh thoát lại rõ nét.

“Hôm nay là ngày thứ ba mươi anh ấy về nước, mình nói với anh ấy rằng thời tiết ở đây đẹp lắm…”

Viết xong, Diệp Tuệ đặt lên trang giấy một bông hoa khô, thời gian trôi qua, Diệp Tuệ lại lật sang trang khác mà viết.

“Hôm nay là ngày thứ năm mươi ba anh ấy về nước, mình nói với anh ấy là mình đã học xong một điệu nhảy rồi, có dịp sẽ nhảy cho anh ấy xem…”

Lúc cô viết nhật ký, khóe miệng luôn mang theo nụ cười, bày tỏ hết tình cảm của mình với chàng trai lên trang giấy. Lông mi cô run nhẹ, ánh mắt cũng thay đổi theo từng câu chuyện cô viết về chàng trai kia.

Từ gieo mầm đến khi nở hoa cần phải đợi bao lâu? Từ khi hoa tàn đến khi hóa thành cát bụi sẽ mất bao nhiêu thời gian?

Mặt trời mọc rồi lại lặn, hoa nở đẹp nhưng cũng chóng tàn, còn tình cảm trong cô thì vẫn mãi lớn dần lên không sao gạt đi được.

Xem đến đây, đáy mắt Ân Hải hiện lên sự vui mừng, anh ấy ra hiệu cho nhiếp ảnh gia zoom ống kính gần hơn để chụp rõ được biểu cảm của Diệp Tuệ.



Tất cả mọi người ở đây đều yên lặng, ai cũng hướng tầm mắt của mình về phía Diệp Tuệ.

Ống kính máy quay bắt trọn được từng cảm xúc dù là nhỏ nhất của cô, ánh sáng lướt qua gương mặt cô, dịu dàng an tĩnh, đẹp động lòng người.

Lúc này, Diệp Tuệ đã viết xong câu cuối cùng.

“Anh ấy lại sắp phải đi rồi, ngày mai mình sẽ tỏ tình với anh ấy.”

Diệp Tuệ dừng bút, nhìn về phía trước, ánh mắt tràn ngập mong đợi nhưng cũng đầy lo âu.

Xem đến đây, mọi người cũng bắt đầu thấy căng thẳng giống cô, chuông điện thoại vang lên, Diệp Tuệ đứng dậy nghe máy.

Người gọi đến là chàng trai cô thầm mến, cô mỉm cười ngượng ngùng, chàng trai nói: “Anh vừa tỏ tình với một cô gái, thì ra cô ấy cũng thích anh.”

“Bọn anh đang yêu nhau rồi.”

Nụ cười của Diệp Tuệ trở nên căng cứng, tay cô nắm chặt điện thoại, khẽ run lên, đôi mắt đen nhánh đã rưng rưng, tựa như chỉ một giây sau thôi là nước mắt sẽ rơi xuống.

Ánh sáng chiếu lên gương mặt cô, cô mở miệng nói chuyện, nhưng ánh mắt vô cùng đau khổ, giọng cô rất nhỏ, ẩn giấu một cảm xúc khó tả: “Tốt quá rồi, em chúc hai người hạnh phúc nhé.”

Diệp Tuệ lại quay về ngồi vào bàn, cô mở cuốn nhật ký ra, lật luôn đến trang cuối cùng, viết một dòng chữ.

“Hôm nay, chàng trai mà tôi yêu thầm nói với tôi rằng, anh ấy đã có người mình thích rồi.”

Viết xong, khóe miệng cô nở nụ cười, nhưng nước mắt lại chảy ra.

Giọt nước mắt rơi đúng vào cánh hoa, làm nó khẽ lay động, giống như một lời chào tạm biệt với mối tình đơn phương này.

Diệp Tuệ đã quay xong, nhưng các nhân viên làm việc không ai nói gì, ống kính vẫn hướng vào cô, tầm mắt của bọn họ cũng vậy.

Vừa rồi tâm trạng của bọn họ cũng thay đổi theo Diệp Tuệ, vui vẻ với mối tình đơn phương trong sáng của cô, căng thẳng khi cô muốn tỏ tình, cuối cùng là đau lòng khi thấy cô rơi lệ.

Rõ ràng đây chỉ là một quảng cáo thôi, nhưng bọn họ lại có cảm giác như đang xem một bộ phim, diễn viên chính đã thể hiện ra được kỹ năng diễn xuất tuyệt vời của mình.

Ân Hải cũng không khỏi bồi hồi, anh ấy nhìn Diệp Tuệ, nói: “Diệp Tuệ, cô diễn tốt lắm, làm rung động trái tim của mọi người rồi.”

Diệp Tuệ thở phào nói: “Cảm ơn ạ.”

Quảng cáo mà Diệp Tuệ quay đã làm Ân Hải có ấn tượng sâu sắc, anh ấy tin rằng khi đoạn quảng cáo này được phát sóng cũng sẽ chạm đến trái tim của rất nhiều người.

Hoa của Luxury Garden đều là hàng cao cấp, nhưng dù có đẹp có đắt đến đâu đi nữa mà chỉ để trang trí thì cũng không có ý nghĩa gì cả.

Chỉ khi chúng làm cho lòng người rung động thì mới chứng tỏ được rằng chúng có linh hồn.

Rất rõ ràng, Diệp Tuệ đã làm được điều đó.

Sau khi xem Diệp Tuệ quay quảng cáo, Bùi Ninh rơi vào trầm tư.

Không lẽ trước giờ cô ta đều nghĩ sai rồi sao? Tài nguyên của Diệp Tuệ đều là do cô ấy tự mình lấy được chứ không cần dựa vào Hoa Thụy.

Lúc Diệp Tuệ quay, Bùi Ninh đã quan sát từ đầu đến cuối, không thể phủ nhận một điều là chính cô ta cũng bị cuốn theo cảm xúc của câu chuyện.

Ân Hải lại nhìn Bùi Ninh, lạnh nhạt nói: “Bùi Ninh, tôi hy vọng cô cũng có thể làm được như Diệp Tuệ, cho chúng tôi cảm nhận được tình cảm của nhân vật.”

Bùi Ninh không nói gì.

Mấy ngày sau, Weibo của Luxury Garden công bố hai đoạn quảng cáo, dân mạng mở quảng cáo của Bùi Ninh ra xem trước.

Bùi Ninh mặc váy đỏ, tay cầm hoa hồng, hình ảnh cực bắt mắt người xem, ai cũng cảm thấy Bùi Ninh trang điểm rất đẹp, nhưng xem xong đoạn quảng cáo thì không đọng lại được gì.

Cảm giác thiếu thiếu cái gì đó.

Sau đó bọn họ lại xem quảng cáo của Diệp Tuệ, Diệp Tuệ mặc váy xanh nhạt và đi giày cao gót trắng, màu sắc trong đoạn phim rất nhã nhặn, tạo nên một vẻ đẹp khác biệt.

Sau khi xem xong đoạn quảng cáo của Diệp Tuệ, mọi người không hẹn mà cùng có chung suy nghĩ, thì ra đây chính là yêu thầm, làm cho người ta hạnh phúc, nhưng cũng đem đến cho người ta đau khổ.

Diệp Tuệ đã thể hiện quá xuất sắc.

Dân mạng lại rối rít thảo luận.

“Diệp Tuệ đẹp muốn khóc luôn ý aaaaa!!! Có chắc đây chỉ là quảng cáo mà không phải phim không? Cảnh nào nhìn cũng đẹp mê hồn, tôi phải cài làm hình nền mới được.”

“Tôi chỉ xem quảng cáo thôi mà cũng khóc được đây này, hu hu hu, yêu thầm một người vừa là hạnh phúc nhưng cũng vừa là đau khổ, cảm động quá, đây là quảng cáo thần thánh gì hả??”

“Bùi Ninh cũng đẹp, nhưng tôi không cảm nhận được tình cảm của cô ấy.”

“Thật ra tôi đã hy vọng rất nhiều vào Bùi Ninh, bây giờ thì thất vọng quá, haizz, không nói nữa, đi làm fan của Diệp Tuệ đây.”

Đoạn quảng cáo của Diệp Tuệ đã đạt một triệu lượt xem chỉ trong nửa tiếng đồng hồ, còn quảng cáo của Bùi Ninh thì chỉ bằng một nửa lượt xem của Diệp Tuệ.

Dân mạng đều đồng loạt khen ngợi Diệp Tuệ, đồng thời còn chất vấn Bùi Ninh.

Váy đỏ, hoa hồng, theo lý mà nói thì hình ảnh về mặt thị giác của Bùi Ninh chiếm ưu thế hơn hẳn, nhưng sao Bùi Ninh lại tiếp tục để thua Diệp Tuệ vậy?

Quảng cáo của Diệp Tuệ đã làm cho những cô gái cũng đang yêu thầm cảm động sâu sắc, bọn họ cũng từng phải trải qua những cảm xúc giống y như nhân vật.

Cùng lúc đó, chủ đề #Diệp Tuệ yêu thầm# cũng trở thành một đề tài rất hot, tăng hạng liên tục trên Weibo.

Từ khi ra mắt đến nay, Diệp Tuệ đã trưởng thành lên nhiều, đồng thời cũng nhận về vô vàn lời khen, vì cô là một diễn viên ưu tú, xứng đáng được khán giả công nhận và yêu thương.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Tôi Có Mắt Âm Dương

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook