Tôi Có Mắt Âm Dương

Chương 23

Bệ Hạ Bất Thượng Triều

04/08/2019

Edit: Ngân Nhi​

Mấy giây sau, Thẩm Thuật không khỏi bật cười: “thật ra thì em không cần mua nhiều như vậy đâu.”

Diệp Tuệ vội lắc đầu: “Thế sao được! Em đã hứa là sẽ mua thật nhiều để đền cho anhmà, mười bình em còn thấy thiếu ý.”

Thẩm Thuật nhìn cô, ánh mắt nhìn không rõ cảm xúc, Diệp Tuệ vội khoe với anh nên quên mất, đi tới kéo anh đến trước bàn: “anh qua đây ngắm một chút đi, xem có thích hay không.”

Thẩm Thuật sửng sốt, cách một lớp áo, xúc cảm mềm mại như có như không cứ thế truyền vào rất rõ ràng, Diệp Tuệ vẫn đang nói, nhưng anh không nghe vào tai nữa.

Diệp Tuệ: “Mấy cái bình này em đã chọn rất lâu đấy…”

nói xong, cô mới nhận ra mình đang nắm tay anh, lập tức giật mình im lặng, vội vàng buông tay ra, ngượng ngùng lui về sau mấy bước.

Thẩm Thuật nhận thấy xúc cảm ấm áp kia đã biến mất, anh nhìn sang thì thấy Diệp Tuệ đang cúi đầu, hai tai hơi ửng hồng.

Giọng nói dễ nghe của anh vang lên, nhẹ nhàng hóa giải sự lúng túng của Diệp Tuệ: “Xin lỗi, vừa nãy anh không để ý, em nói lại một lần nữa được không?”

anh không nhắc đến chuyện cô nắm tay anh mà khéo léo kéo câu chuyện về phía mình.

Ánh mắt anh trầm tĩnh khiến cho người ta cảm thấy rất an tâm: “Em cứ nói đi, anhnghe đây.”

Hình như Thẩm Thuật không hề để ý đến hành động ban nãy của cô, Diệp Tuệ bớt xấu hổ đi nhiều, cô ho một tiếng rồi nói: “anh nhìn đi, hoa văn trên bình này có phải hơi bị nhiều quá không?”

anh chậm rãi rũ mắt xuống nhìn, nhẹ nhàng đáp: “không đâu, anh rất thích.”

Diệp Tuệ lại cầm một cái bình khác lên, giọng nói có phần ảo não: “Vậy còn cái này? Trông vừa lùn vừa mập, lúc bày trong tiệm em thấy nó rất thú vị, nhưng bây giờ lại thấy hơi xấu.”

Thẩm Thuật liếc nhìn nét mặt của cô, nói: “anh thấy cái bình này rất đáng yêu.”

Cho dù Diệp Tuệ nói thế nào thì anh cũng trả lời rất khéo léo dựa theo cảm xúc củacô, cô thích nói thì anh cũng sẵn lòng lắng nghe, không một ai để ý tới thời gian đangchậm rãi trôi đi.

Đêm đã khuya, hai người phải trở về phòng ngủ của mình, Thẩm Thuật nằm trêngiường, đã 11 giờ, bình thường thì giờ này anh đã ngủ rồi, không bao giờ cho phép mình thức quá muộn.

Nhưng hôm nay anh vẫn chưa ngủ, trong đầu chỉ nghĩ lại chuyện vừa rồi, Diệp Tuệ mua cho anh mười cái bình hoa, hưng phấn lôi kéo anh lại để xem, sự nhiệt tình khôngthể che giấu được.

thật ra bình hoa vỡ rồi thì thôi, mặc dù nó là đồ cổ, nhưng mấy món đồ quý anh có quá nhiều rồi, trong lòng cũng không có cảm giác gì.

Mất một cái thì anh vẫn có thể dễ dàng kiếm lại nhiều cái khác, lần trước ở buổi đấu giá, dù có nhìn thấy cái bình hoa cổ với mức giá trên trời thì trong lòng anh cũngkhông hề gợn sóng.

Thế mà vừa rồi, lúc Diệp Tuệ cho anh xem đống bình hoa cổ hàng nhái, rõ ràng giá trị của nó không thể so sánh được với đồ cổ thật, nhưng kỳ lạ là tâm trạng anh hình như lại cảm thấy vui hơn nhiều.

Trong phòng không bật đèn, bốn phía tối đen, cửa sổ chỉ hé một chút cho ánh trăng chiếu vào, ánh mắt của anh trong trẻo, dường như còn sạch sẽ hơn cả ánh trăng.

một lúc sau, anh bỗng cong môi cười.

Diệp Tuệ đã đóng phim xong nên rất rảnh rỗi, cả ngày thảnh thơi ở nhà, đến tối hôm sau mới ra ngoài đi ăn với Thẩm Thuật.

Vì cô đã mua bình hoa tặng anh nên anh nói là muốn mời cô đi ăn.

Buổi tối trăng mờ gió lớn, Diệp Tuệ đội mũ đeo khẩu trang ngồi vào xe Thẩm Thuật,cô ở nhà lâu rồi cũng buồn chán, anh vừa mời cô đi ăn là tâm trạng cô đã tốt hơn rất nhiều.

Tuy rằng cô chỉ là một nghệ sỹ nhỏ, không có phóng viên theo dõi chụp ảnh, nhưng vìkhông muốn làm ảnh hưởng đến Thẩm Thuật nên cô nghĩ là vẫn nên cẩn thận mộtchút thì hơn.

Thẩm Thuật đỗ xe vào bãi, hai người xuống xe, anh nhìn Diệp Tuệ đang kéo vành mũ xuống rất thấp, mắt chỉ nhìn theo anh chứ không nhìn loạn đi nơi khác, hình như côkhông muốn bị người ta nhận ra, hoặc là cô đang muốn trốn tránh thứ gì đó.

Thẩm Thuật loáng thoáng có thể biết là cô đang nghĩ gì, có vẻ như cứ đến tối là cô lại sợ, anh thật sự không thể hiểu nổi là vì sao cô lại nhát gan đến vậy nữa.



anh mỉm cười, không tự chủ mà bước chậm lại để cô có thể theo sát anh.

Diệp Tuệ đi theo Thẩm Thuật vào nhà hàng, cô cẩn thận nhìn xung quanh một vòng, nơi này có cách trang trí rất xa hoa nhưng vẫn tạo cảm giác trang nhã, có vẻ như khá đắt đỏ.

Mà điều khiến cho cô rất hài lòng chính là, nơi này rất ít ma!

Vị trí ở đây rất đẹp, ngoài cửa còn có Quan Công trấn giữ, dương khí cực thịnh. Diệp Tuệ đã tra cứu trước trên mạng, biết là chủ nhà hàng này rất mê tín, lúc khai trươngđã chi một số tiền lớn để mời thầy về cúng.

Diệp Tuệ sợ trời tối lúc này cảm động rơi nước mắt, nơi này đúng là xây ra để dành riêng cho cô rồi.

một giây sau cô lại suy nghĩ rồi đưa ra một kết luận, cô ngẩng lên hỏi Thẩm Thuật: “Ăn ở đây có đắt lắm không?”

Thẩm Thuật rũ mắt nhìn Diệp Tuệ, tầm mắt rơi vào gương mặt nhỏ nhắn xinh đẹp củacô, cô vợ nhỏ của anh đang khá lo lắng, rất có dáng vẻ của một người chủ gia đình đảm đang tiết kiệm.

Hai người nhìn nhau mấy giây, khóe môi anh khẽ nhếch lên, không hiểu tại sao mà tâm trạng bỗng trở nên rất vui vẻ.

Hôm qua Diệp Tuệ còn vừa mua cho anh mười cái bình hoa, việc này đã chứng minhmột điều rằng cô hoàn toàn không biết gì về bối cảnh của anh, nếu bây giờ anh tùy tiện nói cho cô biết sự thật, dựa theo tính cách của cô thì e là cô sẽ bị dọa sợ.

Vì muốn trấn an cô, anh liền tìm một lý do để nói: “Tiền trong nhà mới chuyển vào tài khoản.”

Nghe anh nói vậy, Diệp Tuệ mới thả lỏng toàn thân, thở phào nhẹ nhõm.

Phải rồi, mặc dù ai cũng biết là Thẩm Thuật không phải người thừa kế của nhà họ Thẩm, nhưng mỗi tháng anh vẫn được nhận một khoản tiền từ quỹ ủy thác đầu tư của gia đình.

Với lại cô cũng mới có một khoản tiền, nên tiền trong nhà rất đủ dùng, thỉnh thoảng đira ngoài ăn một bữa cũng không gọi là lãng phí.

Nghĩ vậy, cảm giác áy náy trong lòng cô giảm đi rất nhiều.

Gian phòng của Thẩm Thuật và Diệp Tuệ ngồi rất lớn, bên cạnh còn có một tấm kính thủy tinh trong suốt, có thể nhìn ngắm cảnh bên ngoài.

Diệp Tuệ chỉ dám nhìn thoáng qua rồi thôi, trong phòng ăn không có ma, nhưng có thể chúng nó sẽ lượn lờ ở bên ngoài đó.

Khó có dịp ra ngoài mà không gặp ma, cô rất muốn được thoải mái ăn một bữa, khôngmuốn bị thứ gì quấy rầy hết.

một nhân viên đi vào cầm thực đơn trong tay.

Người này nhận ra Thẩm Thuật, nhà hàng của họ cực kì đắt đỏ, cho nên khách hàng đều là người có địa vị, nhất là anh Thẩm đây, khí chất hoàn toàn không giống với người bình thường.

Người nhân viên không biết họ tên đầy đủ của Thẩm Thuật, anh ấy chỉ thấy anh Thẩm đây thường cùng với những người có địa vị rất cao tới dùng bữa, mà những người đó ai cũng có thái độ rất tôn kính với anh Thẩm.

Thông qua nét mặt và lời nói của người khác, bối cảnh của anh Thẩm đây nhất định làkhông tầm thường.

Người nhân viên kính cẩn lên tiếng, đang định hỏi xem anh Thẩm muốn dùng món gì.

Thẩm Thuật chậm rãi ngẩng đầu lên, không để cho anh ta có cơ hội nói gì với mình, trực tiếp đẩy vấn đề sang cho Diệp Tuệ: “Giới thiệu cho cô đây về những món ngon của nhà hàng đi.”

Thứ nhất là để tránh cho người phục vụ thể hiện thái độ đặc biệt với mình, thứ hai làanh không thích việc Diệp Tuệ bị nhân viên phục vụ ngó lơ.

“Dạ vâng.” Đây là lần đầu tiên người này trông thấy anh Thẩm đi cùng với một người phụ nữ, lúc này anh ta mới nhìn sang Diệp Tuệ, vừa trông thấy gương mặt cô là anh ta sửng sốt ngay.

Đây không phải là Tiểu Thường Huỳnh, diễn viên từ khi mới ra mắt đến giờ luôn bị người ta chửi rất thảm đó sao?

Hôm nay Diệp Tuệ không trang điểm, gương mặt trắng trẻo thuần khiết, sạch sẽ nhẵn nhụi, làn da sáng bóng, cực kì xinh đẹp.

Gương mặt này thật sự quá hấp dẫn thị giác, trong khoảnh khắc nhìn thấy cô, vẻ xinh đẹp ấy liền chạy thẳng vào đáy mắt, khiến cho ai nhìn thấy cũng phải kinh ngạc.



Người phục vụ không thể không thừa nhận rằng, Diệp Tuệ thật sự rất đẹp, đẹp hơntrên TV rất nhiều.

rõ ràng cô đẹp như thế, vậy mà lại bị dân mạng gọi là Tiểu Thường Huỳnh, theo nhưanh ta thấy thì mặt của Thường Huỳnh không thể so sánh với cô được.

anh ta đã quen với việc đoán ý người khác qua lời nói và sắc mặt, anh ta biết thái độ của anh Thẩm đây với Diệp Tuệ rất khác biệt, cho nên đã thu hồi lại ánh mắt rất nhanh, bắt đầu nghiêm túc giới thiệu về các món ăn ở đây.

trên thực đơn không ghi giá tiền, vì những vị khách tới đây ăn căn bản là không cần nhìn giá.

Sau khi gọi món xong, trong phòng chỉ còn lại Thẩm Thuật và Diệp Tuệ, nơi này tuy rộng nhưng không nhìn thấy ma, Diệp Tuệ cảm thấy thời gian trôi qua vô cùng thoải mái, không nhịn được mà nói chuyện phiếm với Thẩm Thuật.

Thẩm Thuật dựa người về sau, anh không lên tiếng, chỉ yên lặng lắng nghe cô nói.

anh ngồi nhìn biểu cảm trên mặt cực kì phong phú của cô, thỉnh thoảng lại nở nụ cười, Diệp Tuệ thấy anh cười, không biết là cười vì chuyện cô nói hay là cười cô nữa.

Đến lúc đồ ăn lần lượt được mang lên thì bầu không khí hài hòa giữa hai người mới biến mất, à không, nói đúng hơn là Diệp Tuệ chủ động dừng câu chuyện lại.

cô nhìn một lượt bàn ăn, quả nhiên Thẩm Thuật không lừa cô, đồ ăn ở nhà hàng này khác hẳn với những chỗ khác, ngay cả bát đĩa cũng rất đẹp.

cô vui vẻ bắt đầu thưởng thức bữa tối, không hề biết rằng một bữa ăn ở đây có giá thấp nhất là trên mấy vạn tệ*.

*một vạn tệ = khoảng 33 triệu đồng.

Mỗi một miếng đều là tiền.

Lúc Thẩm Thuật và Diệp Tuệ ra về thì nhà hàng cũng đến giờ đóng cửa, người phục vụ hết ca làm, anh ta đi ra ngoài hành lang tối đen, cúi đầu xem điện thoại.

trên Weibo và các diễn đàn đang ồ ạt đăng các tin tức mới.

anh ta cũng là một cư dân mạng có thâm niên, vì làm việc ở nhà hàng này nên đãtừng gặp khá nhiều nghệ sỹ nổi tiếng, tuy rằng anh ta sẽ không để lộ thông tin khách hàng, nhưng Diệp Tuệ là nghệ sỹ, cuộc sống riêng tư của cô ấy cho dù có bị công khai cũng chẳng sao hết.

[Tối nay tôi gặp Diệp Tuệ đi ăn với một vị đại gia bí ẩn.]

anh ta không biết thân phận và họ tên của Thẩm Thuật, cũng không dám nói anh họ Thẩm, vì như vậy chính là đã tiết lộ đời tư của anh ấy.

Nữ nghệ sỹ bị bôi đen thế mà lại ra ngoài hẹn hò với một đại gia vào buổi tối, dùng ngón chân mà nghĩ thì cũng biết hai người đó có quan hệ thế nào.

Đăng một dòng đó thôi cũng đủ làm khơi dậy hứng thú của dân mạng rồi, anh ta muốn dựa vào tin tức này để thu hút lượt theo dõi trên trang cá nhân của mình.

Sau khi đăng dòng đó lên mạng, người phục vụ hài lòng ngồi lên xe bus đi về nhà, lúc lên xe anh ta lại mở di động ra xem, phát hiện ra thế mà lại chẳng có ai phản hồi tin tức của mình cả.

không một ai chú ý đến, bởi vì chỉ chưa đầy một phút sau khi đăng tải thì tin tức đó đãbị người ta thủ tiêu rồi!

Bộ phận quan hệ xã hội của Hoa Thụy không phải là dạng ăn không ngồi rồi, nghệ sỹ dưới trướng bọn họ rất nhiều, tất nhiên phải kiểm tra tất cả các loại tin tức được phátđi 24/24.

Từ sau khi quản lý Trình Thắng biết thái độ của Thẩm tổng với Diệp Tuệ, anh ta liền add thêm một người vào trong danh sách theo dõi của mình.

Chỉ cần có một từ khóa liên quan tới được phát ra, người đầu tiên được thông báo sẽlà anh ta.

Diệp Tuệ, đại gia bí ẩn, tối nay…Tổ hợp từ này đều hướng về sếp của anh ta, Thẩm Thuật. Nếu chuyện đời tư của Thẩm tổng và Diệp Tuệ bị phát hiện ra thì thân phậnthật của ông chủ cũng sẽ bị phơi bày ra trước ánh sáng.

Và thế là tin tức đó đã bị xóa sạch, không để lộ một chút dấu vết gì trên mạng, mà người phục vụ lắm lời kia, cũng đã bị sa thải ngay lập tức.

Trình Thắng ngày nào cũng chăm chỉ làm việc, kể từ khi anh ta bắt đầu giúp Thẩm tổng chú ý đến chuyện của Diệp Tuệ, chẳng những phải thường xuyên theo dõi tin tứctrên mạng mà còn phải đề phòng không để cho dân mạng biết chuyện Thẩm tổng và Diệp Tuệ đang hẹn hò.

Hơn nữa trong quá trình này, thỉnh thoảng còn bị ông chủ nhét cho cả đống cẩu lương vào mồm.

Trình Thắng không khỏi cảm thấy bùi ngùi xúc động, ông trời ơi, cẩu độc thân thật sựkhông dễ sống chút nào!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Tôi Có Mắt Âm Dương

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook