Chương 98
Bệ Hạ Bất Thượng Triều
14/01/2020
Edit: Ngân Nhi
Diệp Tuệ và Thẩm Thuật đã bình an trở về, người vui nhất đương nhiên là ông Thẩm, những người khác thì đều có tâm tư riêng, nhưng vẫn phải dựa theo quy củ của nhà họ Thẩm.
Bọn họ mặc dù mang quà đến tặng, gương mặt cũng tươi cười, nhưng Diệp Tuệ có thể nhìn ra đó chỉ là sự khách khí bên ngoài mà thôi.
cô cũng không thèm để ý đến suy nghĩ của bọn họ, cô biết Thẩm Thuật ưu tú cỡ nào, tất cả những người ở đây đều thua kém anh.
Lúc bắt đầu dùng cơm, những người khác thì nói chuyện cười đùa vui vẻ, còn Diệp Tuệ và Thẩm Thuật chỉ giữ yên lặng, gắp thức ăn cho nhau.
Nhưng cục diện nhanh chóng bị phá vỡ, có một người ra vẻ thờ ơ nói: “Diệp Tuệ, cháu phải ngồi xe lăn, chắc lúc về nhà bất tiện lắm nhỉ.”
“Lúc đấy chú ở ngay thành phố bên cạnh, sớm biết tin thì đã đi đón các cháu rồi.” Ngoài miệng nói rất dễ nghe, nhưng cũng chỉ khách khí trên đầu lưỡi thôi.
Diệp Tuệ mặt biến sắc, cô nhận ra người này đang tỏ ý trách móc Thẩm Thuật không có năng lực, giọng điệu này làm cô liên tưởng đến những lời đồn Thẩm Thuật khắc vợ từ miệng bọn họ phát ra.
“Sao lại bất tiện được ạ.” Diệp Tuệ điềm đạm đáp, “Cháu ngồi máy bay tư nhân của Thẩm Thuật về nhà mà.”
Diệp Tuệ vốn chỉ muốn khoe chồng thôi, nhưng đồng thời lại khoe giàu luôn rồi.
cô nghiêng đầu nhìn về phía Thẩm Thuật, tay cô nhẹ nhàng đưa ra chạm nhẹ vào cánh tay anh.
Thẩm Thuật nhìn thấu suy nghĩ của Diệp Tuệ, không lên tiếng phủ nhận, cô một lòng muốn bảo vệ anh, anh hoàn toàn có thể hiểu được.
Máy bay tư nhân?
Thẩm Tu chợt khựng lại, bình thường Thẩm Thuật chỉ được nhận tiền hàng tháng từ nhà họ Thẩm thôi mà, làm sao đủ để mua máy bay riêng được, càng không cần nói đến chi phí để duy trì nó.
Thẩm Tu và Thường Huỳnh liếc nhìn nhau, hắn cảm giác mình không đoán sai, Thẩm Thuật không những kiếm ra tiền, mà còn kiếm được rất rất nhiều tiền.
Mặc dù suy nghĩ Thẩm Thuật là tổng giám đốc của Hoa Thụy đã bị bọn họ bác bỏ, nhưng chuyện Thẩm Thuật đạt được thành tựu trong sự nghiệp thì là chắc chắn.
Tất cả mọi người trên bàn cơm đều sửng sốt, Thẩm Thuật không phải là một kẻ vô tích sự trong mắt nhà họ Thẩm ư? Từ bao giờ mà Thẩm Thuật biết kiếm tiền rồi, lại còn mua được máy bay riêng nữa?
không lẽ là nhờ vào Diệp Tuệ?
Thẩm Sĩ nhìn Thẩm Thuật bằng ánh mắt tỏ ý khen ngợi, người họ hàng không có ý tốt kia đã bị ông trách mắng một trận.
Kết thúc bữa tối, Thẩm Sĩ gọi riêng Diệp Tuệ vào thư phòng.
Ông nhớ rất rõ, người xem bói đã từng nói là trước khi Thẩm Thuật tròn 30 sẽ gặp một kiếp nạn lớn, nếu không vượt qua được thì sẽ chết.
Nhà họ Thẩm không bao giờ công khai thân phận của Thẩm Thuật, chính là vì không muốn để những yếu tố bên ngoài ảnh hưởng đến sống chết của anh. Ông Thẩm không có nguyện vọng gì hơn ngoài hy vọng Thẩm Thuật có thể bình an sống một đời.
Mà câu nói trên bàn cơm của Diệp Tuệ đã khiến Thẩm Sĩ biết rằng Thẩm Thuật có năng lực làm việc rất giỏi, nó không cần dựa vào thế lực của nhà họ Thẩm, chỉ một mình cũng có thể thành công.
Người thừa kế của nhà họ Thẩm vẫn chưa được quyết định, lúc này có khi ông sẽ phải suy nghĩ lại một chút.
Thẩm Sĩ không hỏi Diệp Tuệ là Thẩm Thuật đầu tư làm ăn gì, vì ông cho rằng Thẩm Thuật dù có kiếm được tiền thì cũng không thể nào hơn được tập đoàn Thẩm thị với giá trị lên đến vài tỷ được.
Thẩm Sĩ: “Bố sẽ lựa thời điểm để công khai thân phận của Thẩm Thuật với truyền thông.”
Diệp Tuệ rũ mắt suy nghĩ: “Hay là thôi đi ạ.”
Thẩm Sĩ ngẩn ra, ông không hiểu vì sao cô lại có yêu cầu như vậy. Chỉ cần người ngoài biết đến sự tồn tại của Thẩm Thuật thì cũng có nghĩa là Thẩm Thuật có quyền thừa kế Thẩm thị, nó và Thẩm Tu sẽ đứng trên cùng một chiến tuyến, cạnh tranh để trở thành người thừa kế của nhà họ Thẩm.
Diệp Tuệ biết Thẩm Thuật rất lạnh nhạt với người nhà, ở bên ngoài anh làm chuyện gì cũng rất khiêm tốn và kín đáo, không muốn để cho người ta biết mình là người nhà họ Thẩm.
Huống hồ anh còn có Hoa Thụy, mà định giá của Hoa Thụy còn cao hơn gấp mười lần so với tập đoàn Thẩm thị, thế mà anh vẫn luôn giữ thân phận bí mật, làm gì có chuyện anh sẽ để mắt tới Thẩm thị chứ?
“Cuộc sống hiện tại của Thẩm Thuật rất êm đềm.” Diệp Tuệ nói, “Con mong anh ấy sẽ mãi được sống yên ổn như vậy, không bị người khác quấy rầy.”
Mặc dù Diệp Tuệ đã nói vậy, nhưng Thẩm Sĩ vẫn luôn cảm thấy áy náy với Thẩm Thuật.
Thẩm Sĩ có quyết định riêng của mình, một ngày nào đó ông nhất định phải để mọi người biết rằng nhà họ Thẩm còn có một Thẩm Thuật, người trước giờ chưa từng lộ diện.
Sau khi Diệp Tuệ rời khỏi thư phòng, cô nói lại lời của ông Thẩm cho Thẩm Thuật nghe.
Thẩm Thuật cười trào phúng, anh không bao giờ nghĩ tới chuyện thừa kế Thẩm thị, trước đây có bao giờ Thẩm Sĩ để tâm đến anh đâu, sao bây giờ lại phải cân nhắc lại chuyện này làm gì nữa.
Thẩm Thuật đẩy xe lăn, giọng nói nhẹ nhàng không nghe ra cảm xúc: “đi thôi, bên ngoài sắp bắn pháo hoa rồi đấy.”
Diệp Tuệ và Thẩm Thuật đi đến vườn hoa nhà họ Thẩm, trong tiếng cười đùa nói chuyện ồn ào, bọn họ tìm được một nơi yên tĩnh với tầm nhìn rất rộng.
Cả hai vừa mới dừng lại thì nghe thấy tiếng pháo nổ vang lên từ phía xa.
Ngẩng đầu nhìn lên, pháo hoa được bắn đầy trời, màn đêm được bao phủ bởi thứ ánh sáng rực rỡ, chiếu sáng gương mặt của Diệp Tuệ và Thẩm Thuật, trong không khí truyền đến mùi khói lửa đặc trưng.
Diệp Tuệ ngửa đầu ngắm nhìn, sắc mặt dịu dàng, khóe môi cong lên, Thẩm Thuật thì cúi đầu, anh không nhìn pháo hoa, chỉ nhìn cô.
Dưới bầu trời rực rỡ sắc màu, có hai người dựa vào nhau, giống như trời đất chỉ còn lại hai người họ.
Thẩm Thuật cúi người xuống đứng bên cạnh Diệp Tuệ ngồi xe lăn, Diệp Tuệ quay đầu nhìn, giơ tay ra nắm lấy tay anh.
Ngón tay hai người quấn vào nhau, mười ngón tay đan chặt một chỗ, Thẩm Thuật cúi xuống hôn lên mái tóc ngát hương thơm của Diệp Tuệ.
Những đêm đông lạnh lẽo của ba mươi năm về trước giờ đã thay đổi vì có Diệp Tuệ, những cơn gió lạnh thấu xương thổi qua, vào thời khắc này cũng trở nên ấm áp.
Diệp Tuệ gặp tai nạn giao thông nghiêm trọng, đứng bên bờ vực sinh tử suốt mấy ngày, cuối cùng cũng bình an, sức nóng của chuyện này vẫn chưa có dấu hiệu hạ nhiệt, có nhiều người còn đào lại mấy cái tin tức trước kia của cô lên nữa.
“Hãy cùng nhìn lại những sự kiện kỳ bí có liên quan đến Diệp Tuệ.”
Từ khi bắt đầu tham gia show “Tôi cùng minh tinh mở quán ăn nhanh”, trong quá trình ghi hình, nguyên liệu nấu ăn cứ vô duyên vô cớ biến mất rồi lại hiện ra.
Còn cả lúc quay phim “Giải thoát”, trong những tấm ảnh chụp Diệp Tuệ đều có một bóng đen, nhưng có một ngày thì đột nhiên tất cả đều trở lại bình thường, trùng hợp là ở thời điểm Diệp Tuệ quay phim.
Thậm chí có người biết chuyện còn tiết lộ lúc ở phim trường có một nam diễn viên bị ma nhập, thực hiện một loạt cảnh đánh đấm rất thuần thục.
Khi tham gia show “Diễn viên”, Diệp Tuệ ở sau hậu trường đã bình tĩnh tắt cái radio phát ra âm thanh ma quái đi.
Quay ngược thời gian về trước nữa, nghe nói chưa từng có một ngôi sao nào dám đi cắt băng khai trương trung tâm thương mại Mân Côi, nơi thường xuyên xuất hiện mấy tin đồn ma quỷ, nhưng kể từ sau khi Diệp Tuệ đến cắt băng khai trương thì lời đồn đã biến mất chỉ trong một đêm, về sau khu mua sắm đó làm ăn rất thuận lợi.
Những tin tức này vẫn luôn được truyền lại trên mạng, cho đến khi Diệp Tuệ xảy ra tai nạn giao thông, bình an vô sự vượt qua được thì mọi người mới bắt đầu thảo luận sôi nổi.
“Tôi nghĩ có khi Diệp Tuệ là một thiên sư giấu nghề cũng nên, cô ấy có thể chất đặc biệt, ma quỷ có thể nghe thấy lời cô ấy nói, chứ không cô ấy làm sao khống chế được những nguyên liệu nấu ăn cứ bay tới bay lui chứ.”
“Có thể Diệp Tuệ gặp nạn không chết cũng là do có ma quỷ giúp đỡ đấy.”
“Idol của tôi đúng là không gì không làm được, muốn nhan sắc có nhan sắc, muốn thực lực có thực lực, bây giờ còn biết thêm được một khả năng nữa là thông linh.”
Dân mạng thi nhau bàn luận, cuối cùng tổng kết thành Diệp Tuệ là một thiên sư có thể hàng yêu trừ ma này nọ…
Tuy nhiên những suy đoán của bọn họ đều là có ý tốt, ai cũng nóng lòng chờ mong sự xuất hiện kế tiếp của Diệp Tuệ, xem xem cô sẽ mang đến cho bọn họ bất ngờ gì nữa.
Diệp Tuệ không biết vì sao tự dưng mình lại có danh hiệu thiên sư, nhưng những lời bàn luận trên mạng đã đến tai một người khác.
Đạo diễn Tôn được mệnh danh là người chế tác vàng trong ngành, ông đã làm ra rất nhiều chương trình giải trí hot, gần đây mới bắt đầu tiếp xúc với những chương trình được phát độc quyền trên mạng.
Vì đạo diễn Tôn đang lên một dự án show thực tế mới, nhưng chủ đề của chương trình này tương đối nhạy cảm, trước giờ chưa từng có, cho nên ông đang rất đau đầu trong việc tìm khách mời.
Chương trình này sẽ có tên là “trên đời này có ma thật không?”, ở mỗi tập ghi hình, các nghệ sỹ sẽ phải ở trong một địa điểm đã từng có tin đồn bị ma ám một buổi tối để phá bỏ lời đồn.
Mỗi một tập bọn họ sẽ đi đến các địa điểm khác nhau, nơi các nghệ sỹ ở qua đêm sẽ được gắn camera khắp nơi, bọn họ sẽ quan sát nhất cử nhất động của nghệ sỹ.
Nhưng lần này việc lựa chọn khách mời thật sự có chút khó khăn, đạo diễn Tôn đã chọn được kha khá nghệ sỹ nhưng vẫn chưa thấy hài lòng hẳn.
Chương trình của ông lúc nào cũng mới mẻ và độc đáo, cho nên việc chọn khách mời cũng phải cẩn thận.
Lúc này, trợ lý của ông từ bên ngoài đi vào, ánh mắt mừng rỡ nói: “Đạo diễn Tôn, tôi đã tìm được một người rồi, đảm bảo là rất phù hợp với chương trình.”
Đạo diễn Tôn lập tức hỏi: “Ai?”
Trợ lý đặt một xấp tài liệu trước mặt đạo diễn Tôn, trong đó là những sự kiện thần quái có liên quan tới Diệp Tuệ, cùng những bình luận của dân mạng nói về cô.
Đạo diễn Tôn xem rất nhanh, càng xem thì ánh mắt càng sáng, cuối cùng ông đập tay vào đống tài liệu nói: “Tốt, chọn Diệp Tuệ, cậu liên hệ với Đới Chí đi.”
Trợ lý đang định đi thì ông lại gọi lại: “Thôi, để tôi tự đi.”
Lúc đạo diễn Tôn tới, Diệp Tuệ đúng lúc đang nói chuyện với Đới Chí, cho nên Đới Chí bảo cô ở lại nghe luôn.
Đạo diễn Tôn nhìn thấy Diệp Tuệ thì mắt sáng lên: “Tôi muốn mời Diệp Tuệ tham gia một chương trình thực tế của tôi.” Sau đó ông nói đại khái nội dung chương trình cho họ nghe.
Sợ Diệp Tuệ sẽ từ chối vì sợ ma, ông liền nói luôn: “Toàn bộ hành trình sẽ có pháp sư đi theo, tuyệt đối đảm bảo an toàn cho khách mời.”
Với lại mấy địa điểm kia nói là thần quái, nhưng chẳng qua cũng chỉ là có chút tin đồn ma ám mà thôi, sẽ không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn được.
Đới Chí biết rất rõ chất lượng chương trình thực tế của đạo diễn Tôn, anh cũng loáng thoáng nghe tin ông đang lựa chọn khách mời, không ngờ Diệp Tuệ lại được chọn.
Diệp Tuệ vừa nghe thấy mấy chữ chương trình thần quái thì giật bắn mình, mặc dù cô biết mình thật sự có khả năng nhìn thấy ma, nhưng không ngờ lại được mời tham gia.
Từ bao giờ mà cô lại nổi tiếng với phương diện này vậy?
Đạo diễn Tôn nói xong rồi ra về, mấy hôm sau Đới Chí sẽ cho ông một câu trả lời chắc chắn.
Đới Chí cảm thấy Diệp Tuệ tham gia show này cũng khá ổn, chỉ là không biết cô có dám hay không thôi.
“Diệp Tuệ, em có muốn tham gia không? anh nghĩ show này sẽ đẩy mạnh danh tiếng của em lên đấy, các fan đã nhớ chuyện em có tính chất đặc biệt trong phương diện thần quái rồi mà.”
Chuyện này gần như là độc nhất vô nhị trong showbiz bây giờ, tham gia show này sẽ rất có lợi đối với Diệp Tuệ.
Diệp Tuệ đã trải qua tai nạn giao thông, cô đã không còn sợ ma như trước nữa, với lại vì có bà cụ ma kia giúp đỡ nên cô với Thẩm Thuật mới tránh được kiếp nạn, nỗi sợ trong cô cũng vì thế mà giảm đi không ít.
Vốn cô còn hơi do dự, nhưng chỉ cần nghĩ đến Thẩm Thuật thì cô sẽ không thấy sợ nữa, cô hoàn toàn có thể dẫn anh theo mà.
“Em nghĩ là em sẽ tham gia.”
Nhận được sự đồng ý của Diệp Tuệ, Đới Chí lập tức liên hệ với đạo diễn Tôn.
Chương trình tâm linh này ngay khi vừa mới đăng tin tức đã nhận được rất nhiều sự chú ý của dân mạng vì sự mới lạ của nó.
Tổ chương trình không lập tức công bố danh sách khách mời, mà đợi đến khi sức nóng của chương trình được đẩy lên cao nhất thì mới công bố một phần khách mời.
Chỉ duy nhất Diệp Tuệ là được giữ bí mật, làm mọi người điên cuồng suy đoán xem rốt cuộc thì người cuối cùng trong danh sách khách mời là ai.
“Nếu người còn lại là Diệp Tuệ thì tốt, chương trình này như kiểu là dành riêng cho cô ấy ý.”
“Tổ chương trình có thể xem xét ý kiến của chúng tôi một chút không? Chúng tôi muốn Diệp Tuệ tham gia, muốn Diệp Tuệ ấy!!!”
“Nếu có Diệp Tuệ thì tôi đảm bảo chương trình sẽ cực hot.”
Trong thời điểm dân mạng hô hào cái tên Diệp Tuệ một cách điên cuồng nhất, tổ chương trình đã công bố cái tên cuối cùng trong danh sách khách mời.
Chính là Diệp Tuệ.
Bình thường Diệp Tuệ cũng đang rất nổi rồi, cộng thêm việc thời gian trước cô bị tai nạn giao thông, cùng với thể chất tâm linh đặc biệt nữa, chương trình này đảm bảo sẽ rất hot cho xem.
Hashtag #Diệp Tuệ đại tiên tham gia chương trình tâm linh# đã nhanh chóng được lên hot search, ai cũng không ngờ được rằng việc Diệp Tuệ tham gia show này sẽ tạo được sức nóng như vậy.
Fan của cô thậm chí còn đặt cho cô một nickname rất hay là Diệp đại tiên. Các fan đồng loạt tràn vào Weibo của Diệp Tuệ, thân thiết gọi cô là Diệp đại tiên, Diệp Tuệ cũng rất phối hợp đăng bài với nội dung: “Diệp đại tiên chuẩn bị tái xuất đây.”
Fan vốn chỉ vì thích cô nên mới đặt nickname cho cô như vậy, không ngờ lại được idol nhà mình chấp thuận, cả bọn liền rối rít vào ủng hộ chương trình mà cô sắp tham gia.
Diệp Tuệ đã đồng ý tham gia show này thì đương nhiên cần có Thẩm Thuật phối hợp, cô sẽ nịnh để anh chịu đi cùng cô.
Chân cô vẫn chưa khỏi hẳn, Thẩm Thuật cũng cực kỳ cẩn thận trong vấn đề này, nên việc đi lại của cô vẫn cần dùng đến xe lăn.
Thẩm Thuật đẩy xe lăn đưa Diệp Tuệ lên nhà.
Vừa về đến nhà, Diệp Tuệ đã chỉ huy Thẩm Thuật cầm túi của cô đến: “Trong túi có đồ em mới mua cho anh đấy.”
Thẩm Thuật đang giơ tay ra chuẩn bị cầm lấy cái túi thì chợt khựng lại, cảm thấy có một dự cảm xấu, nhưng trước giờ anh vẫn luôn bao dung cô vô điều kiện, cho dù Diệp Tuệ có đòi nhảy lên mái nhà lật ngói thì anh cũng sẽ đứng dưới đỡ thang cho cô trèo, thậm chí còn có thể trèo lên làm giúp cô luôn.
Thẩm Thuật cứ cưng chiều Diệp Tuệ như thế, chẳng có nguyên tắc gì hết, Diệp Tuệ có muốn anh làm gì thì cũng là chuyện nhỏ.
cô đưa tay ra với anh, bảo anh ngồi cạnh mình: “Để em trang điểm cho anh nhé, thay đổi hình tượng xíu.”
Thẩm Thuật với vẻ mặt chết lặng nhìn Diệp Tuệ lấy đồ trang điểm trong túi ra, còn xắn tay áo lên như chuẩn bị làm chuyện lớn vậy.
“Mặt của anh đúng là quá…” cô dừng lại một giây rồi mới nói tiếp, “Đúng là quá trêu hoa ghẹo nguyệt rồi, em muốn sửa lại một tí.”
Diệp Tuệ rất chuyên nghiệp lấy phấn lót vừa mua ra, cô còn cố ý còn tông tối nhất nữa, không đợi anh lên tiếng, cô đã bắt đầu trang điểm cho anh.
Đầu tiên phải giấu đi làn da quá đẹp này của anh cái đã.
Trong quá trình trang điểm, Diệp Tuệ không thể tránh khỏi việc dựa sát vào Thẩm Thuật, khoảng cách giữa hai người rất gần, phảng phất có thể nghe thấy tiếng hít thở của đối phương.
Diệp Tuệ lập tức thở chậm lại, cô không dám nhìn vào mắt anh, chỉ tập trung vào trang điểm.
Thẩm Thuật cảm nhận ngón tay cô sờ lên mặt anh, đã không còn quan tâm cô muốn biến anh thành cái dạng gì rồi, nhiều lúc anh đã ngừng thở vì sợ Diệp Tuệ nghe thấy.
Hai kẻ ngốc mới biết yêu cứ nín thở như thế một lúc, không lâu sau, Diệp Tuệ và Thẩm Thuật đều phải quay đầu sang hướng khác để hít thở mạnh vài cái.
Hai người lập tức nhìn nhau, thấy đối phương cũng làm hành động giống mình thì không nhịn được cười.
Sau khi trang điểm xong, Diệp Tuệ lại lấy từ trong túi ra một cái mũ tối màu rồi đội lên đầu Thẩm Thuật.
Mắt anh bị che lại một nửa, nhưng như vậy lại càng thêm thu hút, Diệp Tuệ vốn tưởng chỉ cần dặm phấn cho da đen đi thì có thể giảm bớt được mị lực của Thẩm Thuật, không ngờ hiệu quả lại hoàn toàn trái ngược.
Sau khi trang điểm xong, ngũ quan của Thẩm Thuật lại càng thêm góc cạnh, đẹp không góc chết.
Diệp Tuệ bĩu môi, buồn rầu nhăn nhó.
“Làm gì có nhân viên công tác nào đẹp trai thế này cơ chứ!” Diệp Tuệ chỉ nghĩ trong lòng, không ngờ lại nói luôn ra lúc nào không biết.
cô hoảng hốt ngẩng lên nhìn Thẩm Thuật, đúng lúc chống lại ánh mắt anh đang nhìn mình.
Diệp Tuệ cảm thấy mặt nóng lên, nhưng cô cố kìm nén để mặt không bị đỏ, thoải mái thừa nhận suy nghĩ của mình.
“Nếu có một nhân viên nữ nào đó nhìn thấy anh đẹp trai thế này, rồi lại theo đuổi anh thì…”
Mới nghĩ tới đây thôi cô đã thấy không thoải mái rồi, cô vẫn chưa công khai quan hệ với anh mà, mặc dù cô biết là anh sẽ không để ý đến người khác, nhưng mà…
Thẩm Thuật từ đầu tới cuối đều không phản kháng lại mấy hành động của cô, cứ để mặc cô loay hoay nghịch ngợm, khóe miệng anh cong lên, ngay cả ánh mắt cũng mang theo nét cười.
Diệp Tuệ lập tức ấn cái mũ xuống thấp nhất có thể, cho đến khi hoàn toàn che lại đôi mắt hút hồn của anh lại thì thôi.
Bây giờ cô mới vừa theo đuổi được anh, à không, thật sự là cả anh và cô đều thích nhau, cả hai mới thổ lộ tình cảm, cô vẫn chưa hưởng thụ cảm giác yêu đương được bao lâu đâu, thế mà lại dễ lên cơn ghen như thế.
Giọng cô không tự chủ được mà mang theo sự bướng bỉnh, nghiêm túc tuyên thệ chủ quyền.
“Tóm lại là, không ai được phép nhòm ngó tới anh hết!”
- --
Lời tác giả:
Thẩm Thuật: Lần đầu trang điểm cảm thấy hơi khó chịu.
Diệp Tuệ: Sao chồng càng ngày càng đẹp trai thế hả?
Diệp Tuệ và Thẩm Thuật đã bình an trở về, người vui nhất đương nhiên là ông Thẩm, những người khác thì đều có tâm tư riêng, nhưng vẫn phải dựa theo quy củ của nhà họ Thẩm.
Bọn họ mặc dù mang quà đến tặng, gương mặt cũng tươi cười, nhưng Diệp Tuệ có thể nhìn ra đó chỉ là sự khách khí bên ngoài mà thôi.
cô cũng không thèm để ý đến suy nghĩ của bọn họ, cô biết Thẩm Thuật ưu tú cỡ nào, tất cả những người ở đây đều thua kém anh.
Lúc bắt đầu dùng cơm, những người khác thì nói chuyện cười đùa vui vẻ, còn Diệp Tuệ và Thẩm Thuật chỉ giữ yên lặng, gắp thức ăn cho nhau.
Nhưng cục diện nhanh chóng bị phá vỡ, có một người ra vẻ thờ ơ nói: “Diệp Tuệ, cháu phải ngồi xe lăn, chắc lúc về nhà bất tiện lắm nhỉ.”
“Lúc đấy chú ở ngay thành phố bên cạnh, sớm biết tin thì đã đi đón các cháu rồi.” Ngoài miệng nói rất dễ nghe, nhưng cũng chỉ khách khí trên đầu lưỡi thôi.
Diệp Tuệ mặt biến sắc, cô nhận ra người này đang tỏ ý trách móc Thẩm Thuật không có năng lực, giọng điệu này làm cô liên tưởng đến những lời đồn Thẩm Thuật khắc vợ từ miệng bọn họ phát ra.
“Sao lại bất tiện được ạ.” Diệp Tuệ điềm đạm đáp, “Cháu ngồi máy bay tư nhân của Thẩm Thuật về nhà mà.”
Diệp Tuệ vốn chỉ muốn khoe chồng thôi, nhưng đồng thời lại khoe giàu luôn rồi.
cô nghiêng đầu nhìn về phía Thẩm Thuật, tay cô nhẹ nhàng đưa ra chạm nhẹ vào cánh tay anh.
Thẩm Thuật nhìn thấu suy nghĩ của Diệp Tuệ, không lên tiếng phủ nhận, cô một lòng muốn bảo vệ anh, anh hoàn toàn có thể hiểu được.
Máy bay tư nhân?
Thẩm Tu chợt khựng lại, bình thường Thẩm Thuật chỉ được nhận tiền hàng tháng từ nhà họ Thẩm thôi mà, làm sao đủ để mua máy bay riêng được, càng không cần nói đến chi phí để duy trì nó.
Thẩm Tu và Thường Huỳnh liếc nhìn nhau, hắn cảm giác mình không đoán sai, Thẩm Thuật không những kiếm ra tiền, mà còn kiếm được rất rất nhiều tiền.
Mặc dù suy nghĩ Thẩm Thuật là tổng giám đốc của Hoa Thụy đã bị bọn họ bác bỏ, nhưng chuyện Thẩm Thuật đạt được thành tựu trong sự nghiệp thì là chắc chắn.
Tất cả mọi người trên bàn cơm đều sửng sốt, Thẩm Thuật không phải là một kẻ vô tích sự trong mắt nhà họ Thẩm ư? Từ bao giờ mà Thẩm Thuật biết kiếm tiền rồi, lại còn mua được máy bay riêng nữa?
không lẽ là nhờ vào Diệp Tuệ?
Thẩm Sĩ nhìn Thẩm Thuật bằng ánh mắt tỏ ý khen ngợi, người họ hàng không có ý tốt kia đã bị ông trách mắng một trận.
Kết thúc bữa tối, Thẩm Sĩ gọi riêng Diệp Tuệ vào thư phòng.
Ông nhớ rất rõ, người xem bói đã từng nói là trước khi Thẩm Thuật tròn 30 sẽ gặp một kiếp nạn lớn, nếu không vượt qua được thì sẽ chết.
Nhà họ Thẩm không bao giờ công khai thân phận của Thẩm Thuật, chính là vì không muốn để những yếu tố bên ngoài ảnh hưởng đến sống chết của anh. Ông Thẩm không có nguyện vọng gì hơn ngoài hy vọng Thẩm Thuật có thể bình an sống một đời.
Mà câu nói trên bàn cơm của Diệp Tuệ đã khiến Thẩm Sĩ biết rằng Thẩm Thuật có năng lực làm việc rất giỏi, nó không cần dựa vào thế lực của nhà họ Thẩm, chỉ một mình cũng có thể thành công.
Người thừa kế của nhà họ Thẩm vẫn chưa được quyết định, lúc này có khi ông sẽ phải suy nghĩ lại một chút.
Thẩm Sĩ không hỏi Diệp Tuệ là Thẩm Thuật đầu tư làm ăn gì, vì ông cho rằng Thẩm Thuật dù có kiếm được tiền thì cũng không thể nào hơn được tập đoàn Thẩm thị với giá trị lên đến vài tỷ được.
Thẩm Sĩ: “Bố sẽ lựa thời điểm để công khai thân phận của Thẩm Thuật với truyền thông.”
Diệp Tuệ rũ mắt suy nghĩ: “Hay là thôi đi ạ.”
Thẩm Sĩ ngẩn ra, ông không hiểu vì sao cô lại có yêu cầu như vậy. Chỉ cần người ngoài biết đến sự tồn tại của Thẩm Thuật thì cũng có nghĩa là Thẩm Thuật có quyền thừa kế Thẩm thị, nó và Thẩm Tu sẽ đứng trên cùng một chiến tuyến, cạnh tranh để trở thành người thừa kế của nhà họ Thẩm.
Diệp Tuệ biết Thẩm Thuật rất lạnh nhạt với người nhà, ở bên ngoài anh làm chuyện gì cũng rất khiêm tốn và kín đáo, không muốn để cho người ta biết mình là người nhà họ Thẩm.
Huống hồ anh còn có Hoa Thụy, mà định giá của Hoa Thụy còn cao hơn gấp mười lần so với tập đoàn Thẩm thị, thế mà anh vẫn luôn giữ thân phận bí mật, làm gì có chuyện anh sẽ để mắt tới Thẩm thị chứ?
“Cuộc sống hiện tại của Thẩm Thuật rất êm đềm.” Diệp Tuệ nói, “Con mong anh ấy sẽ mãi được sống yên ổn như vậy, không bị người khác quấy rầy.”
Mặc dù Diệp Tuệ đã nói vậy, nhưng Thẩm Sĩ vẫn luôn cảm thấy áy náy với Thẩm Thuật.
Thẩm Sĩ có quyết định riêng của mình, một ngày nào đó ông nhất định phải để mọi người biết rằng nhà họ Thẩm còn có một Thẩm Thuật, người trước giờ chưa từng lộ diện.
Sau khi Diệp Tuệ rời khỏi thư phòng, cô nói lại lời của ông Thẩm cho Thẩm Thuật nghe.
Thẩm Thuật cười trào phúng, anh không bao giờ nghĩ tới chuyện thừa kế Thẩm thị, trước đây có bao giờ Thẩm Sĩ để tâm đến anh đâu, sao bây giờ lại phải cân nhắc lại chuyện này làm gì nữa.
Thẩm Thuật đẩy xe lăn, giọng nói nhẹ nhàng không nghe ra cảm xúc: “đi thôi, bên ngoài sắp bắn pháo hoa rồi đấy.”
Diệp Tuệ và Thẩm Thuật đi đến vườn hoa nhà họ Thẩm, trong tiếng cười đùa nói chuyện ồn ào, bọn họ tìm được một nơi yên tĩnh với tầm nhìn rất rộng.
Cả hai vừa mới dừng lại thì nghe thấy tiếng pháo nổ vang lên từ phía xa.
Ngẩng đầu nhìn lên, pháo hoa được bắn đầy trời, màn đêm được bao phủ bởi thứ ánh sáng rực rỡ, chiếu sáng gương mặt của Diệp Tuệ và Thẩm Thuật, trong không khí truyền đến mùi khói lửa đặc trưng.
Diệp Tuệ ngửa đầu ngắm nhìn, sắc mặt dịu dàng, khóe môi cong lên, Thẩm Thuật thì cúi đầu, anh không nhìn pháo hoa, chỉ nhìn cô.
Dưới bầu trời rực rỡ sắc màu, có hai người dựa vào nhau, giống như trời đất chỉ còn lại hai người họ.
Thẩm Thuật cúi người xuống đứng bên cạnh Diệp Tuệ ngồi xe lăn, Diệp Tuệ quay đầu nhìn, giơ tay ra nắm lấy tay anh.
Ngón tay hai người quấn vào nhau, mười ngón tay đan chặt một chỗ, Thẩm Thuật cúi xuống hôn lên mái tóc ngát hương thơm của Diệp Tuệ.
Những đêm đông lạnh lẽo của ba mươi năm về trước giờ đã thay đổi vì có Diệp Tuệ, những cơn gió lạnh thấu xương thổi qua, vào thời khắc này cũng trở nên ấm áp.
Diệp Tuệ gặp tai nạn giao thông nghiêm trọng, đứng bên bờ vực sinh tử suốt mấy ngày, cuối cùng cũng bình an, sức nóng của chuyện này vẫn chưa có dấu hiệu hạ nhiệt, có nhiều người còn đào lại mấy cái tin tức trước kia của cô lên nữa.
“Hãy cùng nhìn lại những sự kiện kỳ bí có liên quan đến Diệp Tuệ.”
Từ khi bắt đầu tham gia show “Tôi cùng minh tinh mở quán ăn nhanh”, trong quá trình ghi hình, nguyên liệu nấu ăn cứ vô duyên vô cớ biến mất rồi lại hiện ra.
Còn cả lúc quay phim “Giải thoát”, trong những tấm ảnh chụp Diệp Tuệ đều có một bóng đen, nhưng có một ngày thì đột nhiên tất cả đều trở lại bình thường, trùng hợp là ở thời điểm Diệp Tuệ quay phim.
Thậm chí có người biết chuyện còn tiết lộ lúc ở phim trường có một nam diễn viên bị ma nhập, thực hiện một loạt cảnh đánh đấm rất thuần thục.
Khi tham gia show “Diễn viên”, Diệp Tuệ ở sau hậu trường đã bình tĩnh tắt cái radio phát ra âm thanh ma quái đi.
Quay ngược thời gian về trước nữa, nghe nói chưa từng có một ngôi sao nào dám đi cắt băng khai trương trung tâm thương mại Mân Côi, nơi thường xuyên xuất hiện mấy tin đồn ma quỷ, nhưng kể từ sau khi Diệp Tuệ đến cắt băng khai trương thì lời đồn đã biến mất chỉ trong một đêm, về sau khu mua sắm đó làm ăn rất thuận lợi.
Những tin tức này vẫn luôn được truyền lại trên mạng, cho đến khi Diệp Tuệ xảy ra tai nạn giao thông, bình an vô sự vượt qua được thì mọi người mới bắt đầu thảo luận sôi nổi.
“Tôi nghĩ có khi Diệp Tuệ là một thiên sư giấu nghề cũng nên, cô ấy có thể chất đặc biệt, ma quỷ có thể nghe thấy lời cô ấy nói, chứ không cô ấy làm sao khống chế được những nguyên liệu nấu ăn cứ bay tới bay lui chứ.”
“Có thể Diệp Tuệ gặp nạn không chết cũng là do có ma quỷ giúp đỡ đấy.”
“Idol của tôi đúng là không gì không làm được, muốn nhan sắc có nhan sắc, muốn thực lực có thực lực, bây giờ còn biết thêm được một khả năng nữa là thông linh.”
Dân mạng thi nhau bàn luận, cuối cùng tổng kết thành Diệp Tuệ là một thiên sư có thể hàng yêu trừ ma này nọ…
Tuy nhiên những suy đoán của bọn họ đều là có ý tốt, ai cũng nóng lòng chờ mong sự xuất hiện kế tiếp của Diệp Tuệ, xem xem cô sẽ mang đến cho bọn họ bất ngờ gì nữa.
Diệp Tuệ không biết vì sao tự dưng mình lại có danh hiệu thiên sư, nhưng những lời bàn luận trên mạng đã đến tai một người khác.
Đạo diễn Tôn được mệnh danh là người chế tác vàng trong ngành, ông đã làm ra rất nhiều chương trình giải trí hot, gần đây mới bắt đầu tiếp xúc với những chương trình được phát độc quyền trên mạng.
Vì đạo diễn Tôn đang lên một dự án show thực tế mới, nhưng chủ đề của chương trình này tương đối nhạy cảm, trước giờ chưa từng có, cho nên ông đang rất đau đầu trong việc tìm khách mời.
Chương trình này sẽ có tên là “trên đời này có ma thật không?”, ở mỗi tập ghi hình, các nghệ sỹ sẽ phải ở trong một địa điểm đã từng có tin đồn bị ma ám một buổi tối để phá bỏ lời đồn.
Mỗi một tập bọn họ sẽ đi đến các địa điểm khác nhau, nơi các nghệ sỹ ở qua đêm sẽ được gắn camera khắp nơi, bọn họ sẽ quan sát nhất cử nhất động của nghệ sỹ.
Nhưng lần này việc lựa chọn khách mời thật sự có chút khó khăn, đạo diễn Tôn đã chọn được kha khá nghệ sỹ nhưng vẫn chưa thấy hài lòng hẳn.
Chương trình của ông lúc nào cũng mới mẻ và độc đáo, cho nên việc chọn khách mời cũng phải cẩn thận.
Lúc này, trợ lý của ông từ bên ngoài đi vào, ánh mắt mừng rỡ nói: “Đạo diễn Tôn, tôi đã tìm được một người rồi, đảm bảo là rất phù hợp với chương trình.”
Đạo diễn Tôn lập tức hỏi: “Ai?”
Trợ lý đặt một xấp tài liệu trước mặt đạo diễn Tôn, trong đó là những sự kiện thần quái có liên quan tới Diệp Tuệ, cùng những bình luận của dân mạng nói về cô.
Đạo diễn Tôn xem rất nhanh, càng xem thì ánh mắt càng sáng, cuối cùng ông đập tay vào đống tài liệu nói: “Tốt, chọn Diệp Tuệ, cậu liên hệ với Đới Chí đi.”
Trợ lý đang định đi thì ông lại gọi lại: “Thôi, để tôi tự đi.”
Lúc đạo diễn Tôn tới, Diệp Tuệ đúng lúc đang nói chuyện với Đới Chí, cho nên Đới Chí bảo cô ở lại nghe luôn.
Đạo diễn Tôn nhìn thấy Diệp Tuệ thì mắt sáng lên: “Tôi muốn mời Diệp Tuệ tham gia một chương trình thực tế của tôi.” Sau đó ông nói đại khái nội dung chương trình cho họ nghe.
Sợ Diệp Tuệ sẽ từ chối vì sợ ma, ông liền nói luôn: “Toàn bộ hành trình sẽ có pháp sư đi theo, tuyệt đối đảm bảo an toàn cho khách mời.”
Với lại mấy địa điểm kia nói là thần quái, nhưng chẳng qua cũng chỉ là có chút tin đồn ma ám mà thôi, sẽ không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn được.
Đới Chí biết rất rõ chất lượng chương trình thực tế của đạo diễn Tôn, anh cũng loáng thoáng nghe tin ông đang lựa chọn khách mời, không ngờ Diệp Tuệ lại được chọn.
Diệp Tuệ vừa nghe thấy mấy chữ chương trình thần quái thì giật bắn mình, mặc dù cô biết mình thật sự có khả năng nhìn thấy ma, nhưng không ngờ lại được mời tham gia.
Từ bao giờ mà cô lại nổi tiếng với phương diện này vậy?
Đạo diễn Tôn nói xong rồi ra về, mấy hôm sau Đới Chí sẽ cho ông một câu trả lời chắc chắn.
Đới Chí cảm thấy Diệp Tuệ tham gia show này cũng khá ổn, chỉ là không biết cô có dám hay không thôi.
“Diệp Tuệ, em có muốn tham gia không? anh nghĩ show này sẽ đẩy mạnh danh tiếng của em lên đấy, các fan đã nhớ chuyện em có tính chất đặc biệt trong phương diện thần quái rồi mà.”
Chuyện này gần như là độc nhất vô nhị trong showbiz bây giờ, tham gia show này sẽ rất có lợi đối với Diệp Tuệ.
Diệp Tuệ đã trải qua tai nạn giao thông, cô đã không còn sợ ma như trước nữa, với lại vì có bà cụ ma kia giúp đỡ nên cô với Thẩm Thuật mới tránh được kiếp nạn, nỗi sợ trong cô cũng vì thế mà giảm đi không ít.
Vốn cô còn hơi do dự, nhưng chỉ cần nghĩ đến Thẩm Thuật thì cô sẽ không thấy sợ nữa, cô hoàn toàn có thể dẫn anh theo mà.
“Em nghĩ là em sẽ tham gia.”
Nhận được sự đồng ý của Diệp Tuệ, Đới Chí lập tức liên hệ với đạo diễn Tôn.
Chương trình tâm linh này ngay khi vừa mới đăng tin tức đã nhận được rất nhiều sự chú ý của dân mạng vì sự mới lạ của nó.
Tổ chương trình không lập tức công bố danh sách khách mời, mà đợi đến khi sức nóng của chương trình được đẩy lên cao nhất thì mới công bố một phần khách mời.
Chỉ duy nhất Diệp Tuệ là được giữ bí mật, làm mọi người điên cuồng suy đoán xem rốt cuộc thì người cuối cùng trong danh sách khách mời là ai.
“Nếu người còn lại là Diệp Tuệ thì tốt, chương trình này như kiểu là dành riêng cho cô ấy ý.”
“Tổ chương trình có thể xem xét ý kiến của chúng tôi một chút không? Chúng tôi muốn Diệp Tuệ tham gia, muốn Diệp Tuệ ấy!!!”
“Nếu có Diệp Tuệ thì tôi đảm bảo chương trình sẽ cực hot.”
Trong thời điểm dân mạng hô hào cái tên Diệp Tuệ một cách điên cuồng nhất, tổ chương trình đã công bố cái tên cuối cùng trong danh sách khách mời.
Chính là Diệp Tuệ.
Bình thường Diệp Tuệ cũng đang rất nổi rồi, cộng thêm việc thời gian trước cô bị tai nạn giao thông, cùng với thể chất tâm linh đặc biệt nữa, chương trình này đảm bảo sẽ rất hot cho xem.
Hashtag #Diệp Tuệ đại tiên tham gia chương trình tâm linh# đã nhanh chóng được lên hot search, ai cũng không ngờ được rằng việc Diệp Tuệ tham gia show này sẽ tạo được sức nóng như vậy.
Fan của cô thậm chí còn đặt cho cô một nickname rất hay là Diệp đại tiên. Các fan đồng loạt tràn vào Weibo của Diệp Tuệ, thân thiết gọi cô là Diệp đại tiên, Diệp Tuệ cũng rất phối hợp đăng bài với nội dung: “Diệp đại tiên chuẩn bị tái xuất đây.”
Fan vốn chỉ vì thích cô nên mới đặt nickname cho cô như vậy, không ngờ lại được idol nhà mình chấp thuận, cả bọn liền rối rít vào ủng hộ chương trình mà cô sắp tham gia.
Diệp Tuệ đã đồng ý tham gia show này thì đương nhiên cần có Thẩm Thuật phối hợp, cô sẽ nịnh để anh chịu đi cùng cô.
Chân cô vẫn chưa khỏi hẳn, Thẩm Thuật cũng cực kỳ cẩn thận trong vấn đề này, nên việc đi lại của cô vẫn cần dùng đến xe lăn.
Thẩm Thuật đẩy xe lăn đưa Diệp Tuệ lên nhà.
Vừa về đến nhà, Diệp Tuệ đã chỉ huy Thẩm Thuật cầm túi của cô đến: “Trong túi có đồ em mới mua cho anh đấy.”
Thẩm Thuật đang giơ tay ra chuẩn bị cầm lấy cái túi thì chợt khựng lại, cảm thấy có một dự cảm xấu, nhưng trước giờ anh vẫn luôn bao dung cô vô điều kiện, cho dù Diệp Tuệ có đòi nhảy lên mái nhà lật ngói thì anh cũng sẽ đứng dưới đỡ thang cho cô trèo, thậm chí còn có thể trèo lên làm giúp cô luôn.
Thẩm Thuật cứ cưng chiều Diệp Tuệ như thế, chẳng có nguyên tắc gì hết, Diệp Tuệ có muốn anh làm gì thì cũng là chuyện nhỏ.
cô đưa tay ra với anh, bảo anh ngồi cạnh mình: “Để em trang điểm cho anh nhé, thay đổi hình tượng xíu.”
Thẩm Thuật với vẻ mặt chết lặng nhìn Diệp Tuệ lấy đồ trang điểm trong túi ra, còn xắn tay áo lên như chuẩn bị làm chuyện lớn vậy.
“Mặt của anh đúng là quá…” cô dừng lại một giây rồi mới nói tiếp, “Đúng là quá trêu hoa ghẹo nguyệt rồi, em muốn sửa lại một tí.”
Diệp Tuệ rất chuyên nghiệp lấy phấn lót vừa mua ra, cô còn cố ý còn tông tối nhất nữa, không đợi anh lên tiếng, cô đã bắt đầu trang điểm cho anh.
Đầu tiên phải giấu đi làn da quá đẹp này của anh cái đã.
Trong quá trình trang điểm, Diệp Tuệ không thể tránh khỏi việc dựa sát vào Thẩm Thuật, khoảng cách giữa hai người rất gần, phảng phất có thể nghe thấy tiếng hít thở của đối phương.
Diệp Tuệ lập tức thở chậm lại, cô không dám nhìn vào mắt anh, chỉ tập trung vào trang điểm.
Thẩm Thuật cảm nhận ngón tay cô sờ lên mặt anh, đã không còn quan tâm cô muốn biến anh thành cái dạng gì rồi, nhiều lúc anh đã ngừng thở vì sợ Diệp Tuệ nghe thấy.
Hai kẻ ngốc mới biết yêu cứ nín thở như thế một lúc, không lâu sau, Diệp Tuệ và Thẩm Thuật đều phải quay đầu sang hướng khác để hít thở mạnh vài cái.
Hai người lập tức nhìn nhau, thấy đối phương cũng làm hành động giống mình thì không nhịn được cười.
Sau khi trang điểm xong, Diệp Tuệ lại lấy từ trong túi ra một cái mũ tối màu rồi đội lên đầu Thẩm Thuật.
Mắt anh bị che lại một nửa, nhưng như vậy lại càng thêm thu hút, Diệp Tuệ vốn tưởng chỉ cần dặm phấn cho da đen đi thì có thể giảm bớt được mị lực của Thẩm Thuật, không ngờ hiệu quả lại hoàn toàn trái ngược.
Sau khi trang điểm xong, ngũ quan của Thẩm Thuật lại càng thêm góc cạnh, đẹp không góc chết.
Diệp Tuệ bĩu môi, buồn rầu nhăn nhó.
“Làm gì có nhân viên công tác nào đẹp trai thế này cơ chứ!” Diệp Tuệ chỉ nghĩ trong lòng, không ngờ lại nói luôn ra lúc nào không biết.
cô hoảng hốt ngẩng lên nhìn Thẩm Thuật, đúng lúc chống lại ánh mắt anh đang nhìn mình.
Diệp Tuệ cảm thấy mặt nóng lên, nhưng cô cố kìm nén để mặt không bị đỏ, thoải mái thừa nhận suy nghĩ của mình.
“Nếu có một nhân viên nữ nào đó nhìn thấy anh đẹp trai thế này, rồi lại theo đuổi anh thì…”
Mới nghĩ tới đây thôi cô đã thấy không thoải mái rồi, cô vẫn chưa công khai quan hệ với anh mà, mặc dù cô biết là anh sẽ không để ý đến người khác, nhưng mà…
Thẩm Thuật từ đầu tới cuối đều không phản kháng lại mấy hành động của cô, cứ để mặc cô loay hoay nghịch ngợm, khóe miệng anh cong lên, ngay cả ánh mắt cũng mang theo nét cười.
Diệp Tuệ lập tức ấn cái mũ xuống thấp nhất có thể, cho đến khi hoàn toàn che lại đôi mắt hút hồn của anh lại thì thôi.
Bây giờ cô mới vừa theo đuổi được anh, à không, thật sự là cả anh và cô đều thích nhau, cả hai mới thổ lộ tình cảm, cô vẫn chưa hưởng thụ cảm giác yêu đương được bao lâu đâu, thế mà lại dễ lên cơn ghen như thế.
Giọng cô không tự chủ được mà mang theo sự bướng bỉnh, nghiêm túc tuyên thệ chủ quyền.
“Tóm lại là, không ai được phép nhòm ngó tới anh hết!”
- --
Lời tác giả:
Thẩm Thuật: Lần đầu trang điểm cảm thấy hơi khó chịu.
Diệp Tuệ: Sao chồng càng ngày càng đẹp trai thế hả?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.