Chương 6: BỊ LÀM CHO TỨC CHẾT!!!!
Tây Tây Đặc
17/05/2021
Lý Căn phi, Hoàng Đan cũng vô ý thức cùng phi phi theo
Sau khi phi xong, Hoàng Đan che miệng lại, đau đến trước mắt đều biến thành màu đen, hai chân nhũn ra, trước mặt xoay vòng vòng.
Lý Căn kịp thời xốc thanh niên đang tê liệt ở dưới đất lên.
Mặt thanh niên mặt trắng xanh, chân mày nhíu lại cùng một chỗ , đôi mắt nhắm chặt, nước mắt còn đọng lại trên lông mi, môi dính máu đang run rẩy.
Lý Căn chợt nhớ tới một đám hoa dại màu đỏ trắng mọc xếp chồng ở dưới chân tường, bình thường thấy nở vô cùng tốt, lúc gặp sương gió thì trở nên yếu ớt rồi chết luôn.
Hắn nhìn đến xuất thần.
Khi ý thức được điểm này, Lý Căn giống như bị thứ gì đâm một cái, lập tức đẩy thanh niên ra, thấy cậu ngã ra phía sau thì lại thò tay đỡ lấy.
"...... Chẳng phải là đập trúng miệng thôi sao?Cũng không có gì khác lắm."
Mặt Hoàng Đan nhăn, nước mắt trên mi trượt xuống, mẹ nó, thật là đau quá đi.
Lý Căn nhìn thanh niên rơi lệ, lần đầu là giả vờ, lần hai cũng có thể giả vờ ,lần thứ ba chắc là không phải rồi.
Hắn khẽ động khóe miệng:''Cái tật xấu này của cậu thật là......"Muốn mạng thật hay sao?
Bên trong radio đã đổi bài hát, hát về ngày mai,hát về hi vọng, mỗi ngày thật náo nhiệt.
Con bò vừa bị phụ tình đang tắm trong ao nước, nó cần nước lạnh làm mình tỉnh táo một chút,mặc kệ hai người ở trên bờ.
Hoàng Đan ngưng khóc, cậu lấy tay lau mặt, sau đó mở miệng nói với Lý Căn
Lý Căn ngạc nhiên:"Làm gì?"
Hoàng Đan khàn giọng, đau run run:"Anh , anh giúp em xem có phải môi em bị rách rồi hay không?''
Lý Căn cúi đầu xem, đập vào mắt là đầu lưỡi màu hồng của thanh niên, đầu lưỡi có chút dính chút máu của khóe môi.
Môi dưới của thanh niên bị sứt ra, vết thương đang ứa ra máu đỏ tươi.
Yết hầu chuyển động, Lý Căn tức giận nói:''Của anh cũng bị rách đó, được chưa?''
Hắn lấy cánh tay thanh niên ra, quay đầu đi hừ lạnh:"Cậu được nuông chiều quá rồi đó!"
Hoàng Đan không muốn nói chuyện, miệng nhất định là đang ứ máu, cảm giác đau đớn vẫn không thể hạ xuống được.
Cậu trực tiếp ngồi trên đám cỏ heo, đầu vùi trong hai đầu gối, sống lưng xuất hiện một đường cong tạo cảm giác rất khó chịu.
Cố gắng nhịn một chút sẽ qua đi, không ai giúp được cậu, cái đau này cũng rất khó có thể hiểu được.
Lý Căn đảo đầu lưỡi qua vách miệng, nuốt xuống nước bọt có vị rỉ sắt , nhắc nhở mình vừa mới chạm vào bờ môi thanh niên.
Hắn đá văng ra giỏ trúc dưới đất, nhìn sang con bò rồi nhìn cỏ heo, sau đó nhìn thanh niên ngồi trên cỏ heo, cất bước rời đi.
Một lát sau, Lý Căn trở về, trong tay cầm mấy cây cỏ non dài, phía trên còn nhỏ vài giọt nước xuống.
"Ăn cái này đi, vết thương sẽ lành nhanh hơn."
Hoàng Đan nâng lên mặt từ trong đầu gối lên:"Em không ăn, đau lắm."
Khi suy ngẫm lại, lúc hàm răng ma sát với vết thương bên ngoài miệng, nhớ tới cũng thấy đau..
Lý Căn trừng mắt:"Chẳng lẽ cậu muốn anh nhai nát cho cậu ăn?"
Hoàng Đan nhăn mi lại, cậu túm một lá cây ngậm vào trong miệng, sau đó trực tiếp nuốt luôn.
Lý Căn nhìn như nhìn đứa con nít yếu sức:''Cậu đau như vậy phải tìm cách đi, sau này lấy vợ rồi còn phải cùng cô ấy lo trong lo ngoài, nếu cứ đau như vậy thì phải làm sao?''
Hoàng Đan tiếp tục túm lá cây:"Em không cưới vợ."
Lý Căn cười nhạo:"Phải không?Anh nghe nói ở bên ngoài cậu vì con gái mà bị người ta đánh nữa mà."
Miệng vết thương phát đau, Hoàng Đan íiiii một tiếng, trán đầy mồ hôi lạnh:"Cho nên em mới quyết định không cần."
Cậu buông mí mắt:"Người em thích không thích em."
Lý Căn chậc chậc:"Thật đáng thương."
Nói là là nói như vậy, trong giọng nói cũng không có một tia đồng cảm.
"......"
Hoàng Đan mượn đề tài này nói:"Anh, em nghe nói anh từng lấy hai người vợ, họ......''
Sắc mặt Lý Căn nháy mắt chìm xuống, đưa cỏ non cho Hoàng Đan rồi xoay người rời đi, chùm chìa khóa trên thắt lưng vang lên ''Leng keng''.
Hoàng Đan cầm cỏ non, sau đó đuổi theo người đàn ông.
Lý Căn quay đầu, hung hăng trừng qua:"Cậu con mẹ nó còn nhắc một chữ , anh đá cậu xuống ao đó.''
"Không nói nữa." Hoàng Đan nói:"Anh, sau mông anh có dính bùn kìa."
Âm trầm và cơn giận trên mặt Lý Căn chợt đông cứng lại.
Hoàng Đan nhanh nhẹn đi đến phủi hết bùn xuống cho người đàn ông:''Được rồi!!''
Thân thể cứng đờ, Lý Căn nặn ra từng từ trong kẻ răng:''Cậu vừa mới sờ chỗ nào đó?''
Hoàng Đan vô tội:"Em không có sờ"
Lý Căn cười lạnh một tiếng:"Cậu đang coi anh cậu là thằng ngốc sao?"
Hoàng Đan khép hờ mắt nhìn, vẻ mặt kia rất nghiêm túc, một chút cũng không phải đang đùa giỡn.
Lý Căn cũng bị làm cho tức chết rồi.
Hắn xuống dưới ao kéo bò lên bờ, cầm theo radio, mặc kệ luôn người phía sau.
Hoàng Đan cảm giác đau đớn đã hạ xuống một chút nên cậu tiếp tục đi cắt cỏ heo.
Cắt đầy một giỏ, Hoàng Đan khởi hành về nhà, trên đường nhỏ nhìn thấy con bò nhưng không thấy Lý Căn ở bên cạnh.
Đi đến một chút, Hoàng Đan gặp được Lý Căn có tài có tiếng đang nói chuyện với mấy cô gái ,hình như là người quen.
Chân mấy cô gái kia mang giày da nhỏ, vớ dài màu trắng, chắc là từ bên ngoài đến đây.
Hoàng Đan thu hồi tầm mắt thì nghe tiếng Lý Căn gọi:"Đông Thiên, dắt Đại Hoàng trở về đi !"
"Ờ."
Hoàng Đan đi kéo con bò:"Chủ nhân nhà mày đang ở cùng mấy em gái rồi, gửi gắm mày cho tao đó, đi thôi nào!!''
Con bò hết sức không tình nguyện.
Hoàng Đan cố sức kéo:"Tao cũng không muốn dẫn mày về đâu, hai ta nhường mỗi bên một bước đi, sớm xong việc sớm giải tán nha.''
Con bò chầm chậm bước đi.
Hoàng Đan dọc theo đường đi vừa cưỡng bức đe dọa, vừa dụ dỗ, chiêu nào cũng đều dùng đến, cuối cùng chỉ có thể dùng hết sức túm con bò kéo đi, tức giận mắng vài câu thô tục.
Đi ngang qua cửa nhà Hoàng Đan, con bò còn để lại một đống phân ở trước cửa.
Hoàng Đan trợn mắt há mồm, con bò này có tâm trả thù thật là mạnh, về sau ít giao tiếp thì tốt hơn.
Bỏ giỏ trúc xuống, cậu vào trong nhà lấy chổi quét hết đống phân xuống rãnh mương.
Trần Kim Hoa đang ở trên sân sàng lúa, bà thấy thế gọi con trai lại:"Vào bếp lấy ít tro phủ lên sau đó quét lại đi."
Hoàng Đan làm theo, phủ tro lên phân bò quét đi, cũng không bị dính lại nữa.
Trần Kim Hoa hỏi:"Sao con dắt bò trở về vậy?''
Hoàng Đan nói đơn giản sau đó kéo bò sang nhà Lý Căn.
Ngô Thúy Linh đang quét ở trước cửa, nhìn thấy Hoàng Đan dắt bò trở về thì sửng sốt một chút.
Hoàng Đan âm thầm quan sát cảm xúc thay đổi của Ngô Thúy Linh:''Có mấy cô gái đến tìm anh.''
Ngô Thúy Linh chỉ à một tiếng sau đó dắt bò vào trong chuồng
Hoàng Đan cố ý đi chậm, vừa đi vừa đá cục đá dưới đất, sau lưng truyền đến tiếng của Ngô Thúy Linh:"Đông Thiên, có mấy người đến?"
Cục đá bay ra ngoài, Hoàng Đan quay đầu:"Hình như là bốn."
Ngô Thúy Linh lại à một tiếng, cô tiếp tục cầm chổi:''Là ở thôn Thượng Hà Trường hay sao?''
Hoàng Đan lắc đầu nói chắc là không phải:"Các cô mặc đầm mang giày da."
Cậu làm ra vẻ mặt kinh ngạc:"Chắc không phải là đồng nghiệp cùng đi làm trên thành phố của anh chứ?"
"Cũng có thể là bạn học."
Ngô Thúy Linh cúi đầu quét rác, không khí bay đầy bụi:''Có thể là có chuyện gì gấp, Đông Thiên em có nghe được gì không?''
Hoàng Đan nói:"Em không nghe được gì cả."
Sợi tóc bên cạnh gò má Ngô Thúy Linh bị gió thổi bay lên, dính lên mồ hôi lấm tấm, cô buông chổi xuống, thuần thục cầm hai bên tóc cột ra phía sau.
Hoàng Đan nhìn mặt người phụ nữ trắng sáng hồng hào:"Chị Thúy Linh, chị cột tóc ra phía sau nhìn đẹp lắm."
Có người trời sinh có làn da trắng trắng, là do nhân tố di truyền, cũng có nguyên nhân khác.
Tuy rằng ngoại hình Ngô Thúy Linh không đẹp nhưng đổi lại vóc người và làn da của cô rất đẹp, so với người khác càng nổi bật hơn.
Nghe được thanh niên nói như vậy, Ngô Thúy Linh mím môi cười, cảm thấy xấu hổ.
Hoàng Đan chào hỏi trở về, khi đi đến trước nhà thì vòng lại sau nhà trốn vào trong rừng trúc.
Không qua bao lâu, bóng dáng Lý Căn xuất hiện đi cùng một cô gái, là người duy nhất ở lại trong bốn người kia, ba người khác không còn ở đây.
Trước cổng lớn, Ngô Thúy Linh kẹp tóc sau tai, lộ ra khuôn mặt.
Cô mặt áo ngắn tay màu lam, quần màu xám tro, so với cô gái ăn mặc thời trang thì lộ ra vẻ mộc mạc giản dị, còn có chút phong cách bụi bặm nữa.
Lý Căn đơn giản giới thiệu một chút.
Cô gái tóc dài nói cười tự nhiên, như đã quen thuộc từ trước, mở miệng gọi một tiếng em gái Thúy Linh.
Trên mặt Ngô Thúy Linh xấu hổ, bị động đáp lại.
"Đừng đứng ở cổng nữa, đi vào thôi."
Lý Căn vừa muốn bước vào cửa, hắn đột nhiên quay đầu nhìn về phía khu rừng nhỏ.
Cô gái tóc dài hiếu kỳ:"Lý Căn, làm sao vậy?"
Lý Căn nói không có gì.
Ở trong rừng trúc, sau lưng Hoàng Đan ướt đẫm, cậu thở ra một hơi, không dám ở lại một khắc nào nữa mà nhanh chóng rời đi.
Vào trong nhà, Ngô Thúy Linh tay chân nhanh nhẹn rót nước cho cô gái tóc dài, sau đó cô gọi Lý Căn sang một bên.
"Anh cả, mẹ đi nằm rồi."
Ngụ ý là, không nên đánh thức người để lấy tiền ra tiệm mua thức ăn.
Bình thường phí tổn trong nhà đều là Vương Nguyệt Mai quản lý, toàn bộ để dưới gối, Ngô Thúy Linh mua bao nhiêu tiền đồ ăn thì bà ta sẽ đưa bấy nhiêu.
Nếu muốn mua cái khác thì phải nói trước thời hạn, phòng trường hợp bà ta sẽ không đồng ý mua.
Trên người Ngô Thúy Linh lại không có tiền.
Lý Căn nói:"Bên trong lu còn hai ba con cá trích lớn, đem đi kho đi rồi xào thêm mấy dĩa rau củ là được.''
Ngô Thúy Linh chần chờ nói:''Anh cả, dù sao cô gái kia cũng là từ xa đến đây."
Lý Căn uống miếng nước:"Cô ấy đến thôn Doãn thăm người thân, thuận đường mới ghé bên đây.''
Ngô Thúy Linh xõa tóc sau đó vén ra sau tai:"Là như vậy à!!"
"Trời không còn sớm, cô ấy có muốn ở lại qua đêm không?Không biết cô ấy có muốn ngủ cùng phòng với em không, hay để em đi dọn phòng một chút.''
Lý Căn nói:"Để cô ấy ngủ phòng anh đi."
Ngô Thúy Linh hỏi:"Vậy anh cả ngủ ở đâu?"
Lý Căn nói, "Anh đến ngủ với Đông Thiên"
"Vậy cũng được ."
Ngô Thúy Linh nói:"Anh cả, em thấy miệng anh bị rách, vậy em không bỏ ớt lên cá nướng nha''
Lý Căn nói:"Không sao đâu."
Ngô Thúy Linh không nói thêm gì nữa, đi đến phòng bếp chuẩn bị cơm tối.
Cô gái tóc dài nâng cằm:"Lý Căn, em dâu anh tốt nghiệp đại học xx, sao lại gả cho em trai anh vậy?''
Cô ta phát hiện lời nói mình không ổn nên cười xấu hổ nói,"Em không có ý gì khác, em chỉ muốn nói......"
Lý Căn cắt ngang lời cô ta:"Là hôn ước của đời trước."
Cô gái tóc dài nói thảo nào, còn nói thêm:"Em dâu anh rất đảm đang''
Phải chăm sóc bên giường mẹ chồng bị liệt, dọn dẹp nhà cửa sạch sẽ, nấu cơm giặt đồ, lại còn bận rộn chuyện đồng áng, đổi lại là cô ta cũng thể không làm được đến vậy.
Thình lình liếc đến một chỗ bài vị, cô gái tóc dài giật mình, cái ly trên tay cô ta rơi thẳng xuống mặt đất.
Buồng trong truyền đến tiếng động, Vương Nguyệt Mai thức dậy.
"Cô ngồi ở đây đi, tôi vào trong nói với mẹ tôi hai câu."
Nói xong, Lý Căn liền đẩy cửa đi vào.
Vương Nguyệt Mai nghe được trong nhà có tiếng con gái, không phải tiếng Ngô Thúy Linh nên nhẹ giọng thầm hỏi thì mới biết được mọi chuyện từ con trai lớn, bà ta nói muốn ra ngoài nhìn xem.
Vòng tay vàng lần trước cầm được đủ cho con trai lớn cưới vợ, muốn xây thêm một nhà cũng được.
Lý Căn nói:"Chỉ là bạn học, cô ấy đã có người yêu rồi."
Hắn nói hai ba câu đã sơ lược được câu chuyện.
Vương Nguyệt Mai thất vọng, cũng không có lòng dạ ra ngoài, bà ta nằm trở về:"Làm mẹ mừng hụt rồi."
Lý Căn cầm quạt hương bồ quạt cho mẹ mình:"Con khắc vợ vẫn nên đừng làm hại con nhà người ta thì hơn."
Sắc mặt Vương Nguyệt Mai lạnh lùng:"Đó là do người khác nói bậy''
"Người thứ nhất là do tự mình chết, người thứ hai là do trời thu đi, không liên quan gì đến con hết."
Lý Căn trầm giọng nói:"Con không cưới các cô ấy thì có lẽ sẽ không có chuyện gì.''
Vương Nguyệt Mai lấy quạt hương bồ trong tay con trai lớn:"Con tưởng mình là Diêm Vương sao, còn có thể quản lý cả chuyện sinh tử con người?"
"Địa Phủ có một cuốn sổ, ai lúc nào chết, chết kiểu nào, trên đó đều viết cả, khi thời điểm vừa đến thì Diêm Vương sẽ sai quỷ sai đến dẫn đi.''
Lý Căn cười rộ lên:"Mẹ, mẹ cũng nói vớ vẫn nữa."
"Cái gì mà nói bừa, đó là chuyện thật, đều có số mệnh cả."
Vẻ mặt Vương Nguyệt Mai hiền từ nhìn con trai lớn, đây là điểm sáng nhất của cuộc đời bà ta, cho dù ai đều không thể không nói rằng con trai lớn của Vương Nguyệt Mai đây lớn lên rất tốt, biết đọc sách, tài giỏi, hiếu thuận và có tiền đồ.
"Không cần canh cánh trong lòng về chuyện quá khứ, hai người kia là do mệnh ngắn thôi."
"Con nên cưới vợ thì cưới vợ thôi, đừng để ý lời ra tiếng vào làm gì, mẹ là người từng trải, miệng người khác làm thế nào cũng không chặn lại được, vậy thì cứ để cho họ nói thoải mái , nói xong rồi thì cũng tự nhiên không nói nữa thôi."
Lý Căn không nhiệt tình:''Nhìn đi nhìn lại, dù có gặp hợp ý cũng không thể tốt lên được."
Sau bữa cơm, Lý Căn ngồi ở nhà mình một lát, đến khi hai người Ngô Thúy Linh đi nghỉ ngơi thì ngậm điếu thuốc đi ra ngoài, tìm đến ổ ngủ của thanh niên.
Sau khi phi xong, Hoàng Đan che miệng lại, đau đến trước mắt đều biến thành màu đen, hai chân nhũn ra, trước mặt xoay vòng vòng.
Lý Căn kịp thời xốc thanh niên đang tê liệt ở dưới đất lên.
Mặt thanh niên mặt trắng xanh, chân mày nhíu lại cùng một chỗ , đôi mắt nhắm chặt, nước mắt còn đọng lại trên lông mi, môi dính máu đang run rẩy.
Lý Căn chợt nhớ tới một đám hoa dại màu đỏ trắng mọc xếp chồng ở dưới chân tường, bình thường thấy nở vô cùng tốt, lúc gặp sương gió thì trở nên yếu ớt rồi chết luôn.
Hắn nhìn đến xuất thần.
Khi ý thức được điểm này, Lý Căn giống như bị thứ gì đâm một cái, lập tức đẩy thanh niên ra, thấy cậu ngã ra phía sau thì lại thò tay đỡ lấy.
"...... Chẳng phải là đập trúng miệng thôi sao?Cũng không có gì khác lắm."
Mặt Hoàng Đan nhăn, nước mắt trên mi trượt xuống, mẹ nó, thật là đau quá đi.
Lý Căn nhìn thanh niên rơi lệ, lần đầu là giả vờ, lần hai cũng có thể giả vờ ,lần thứ ba chắc là không phải rồi.
Hắn khẽ động khóe miệng:''Cái tật xấu này của cậu thật là......"Muốn mạng thật hay sao?
Bên trong radio đã đổi bài hát, hát về ngày mai,hát về hi vọng, mỗi ngày thật náo nhiệt.
Con bò vừa bị phụ tình đang tắm trong ao nước, nó cần nước lạnh làm mình tỉnh táo một chút,mặc kệ hai người ở trên bờ.
Hoàng Đan ngưng khóc, cậu lấy tay lau mặt, sau đó mở miệng nói với Lý Căn
Lý Căn ngạc nhiên:"Làm gì?"
Hoàng Đan khàn giọng, đau run run:"Anh , anh giúp em xem có phải môi em bị rách rồi hay không?''
Lý Căn cúi đầu xem, đập vào mắt là đầu lưỡi màu hồng của thanh niên, đầu lưỡi có chút dính chút máu của khóe môi.
Môi dưới của thanh niên bị sứt ra, vết thương đang ứa ra máu đỏ tươi.
Yết hầu chuyển động, Lý Căn tức giận nói:''Của anh cũng bị rách đó, được chưa?''
Hắn lấy cánh tay thanh niên ra, quay đầu đi hừ lạnh:"Cậu được nuông chiều quá rồi đó!"
Hoàng Đan không muốn nói chuyện, miệng nhất định là đang ứ máu, cảm giác đau đớn vẫn không thể hạ xuống được.
Cậu trực tiếp ngồi trên đám cỏ heo, đầu vùi trong hai đầu gối, sống lưng xuất hiện một đường cong tạo cảm giác rất khó chịu.
Cố gắng nhịn một chút sẽ qua đi, không ai giúp được cậu, cái đau này cũng rất khó có thể hiểu được.
Lý Căn đảo đầu lưỡi qua vách miệng, nuốt xuống nước bọt có vị rỉ sắt , nhắc nhở mình vừa mới chạm vào bờ môi thanh niên.
Hắn đá văng ra giỏ trúc dưới đất, nhìn sang con bò rồi nhìn cỏ heo, sau đó nhìn thanh niên ngồi trên cỏ heo, cất bước rời đi.
Một lát sau, Lý Căn trở về, trong tay cầm mấy cây cỏ non dài, phía trên còn nhỏ vài giọt nước xuống.
"Ăn cái này đi, vết thương sẽ lành nhanh hơn."
Hoàng Đan nâng lên mặt từ trong đầu gối lên:"Em không ăn, đau lắm."
Khi suy ngẫm lại, lúc hàm răng ma sát với vết thương bên ngoài miệng, nhớ tới cũng thấy đau..
Lý Căn trừng mắt:"Chẳng lẽ cậu muốn anh nhai nát cho cậu ăn?"
Hoàng Đan nhăn mi lại, cậu túm một lá cây ngậm vào trong miệng, sau đó trực tiếp nuốt luôn.
Lý Căn nhìn như nhìn đứa con nít yếu sức:''Cậu đau như vậy phải tìm cách đi, sau này lấy vợ rồi còn phải cùng cô ấy lo trong lo ngoài, nếu cứ đau như vậy thì phải làm sao?''
Hoàng Đan tiếp tục túm lá cây:"Em không cưới vợ."
Lý Căn cười nhạo:"Phải không?Anh nghe nói ở bên ngoài cậu vì con gái mà bị người ta đánh nữa mà."
Miệng vết thương phát đau, Hoàng Đan íiiii một tiếng, trán đầy mồ hôi lạnh:"Cho nên em mới quyết định không cần."
Cậu buông mí mắt:"Người em thích không thích em."
Lý Căn chậc chậc:"Thật đáng thương."
Nói là là nói như vậy, trong giọng nói cũng không có một tia đồng cảm.
"......"
Hoàng Đan mượn đề tài này nói:"Anh, em nghe nói anh từng lấy hai người vợ, họ......''
Sắc mặt Lý Căn nháy mắt chìm xuống, đưa cỏ non cho Hoàng Đan rồi xoay người rời đi, chùm chìa khóa trên thắt lưng vang lên ''Leng keng''.
Hoàng Đan cầm cỏ non, sau đó đuổi theo người đàn ông.
Lý Căn quay đầu, hung hăng trừng qua:"Cậu con mẹ nó còn nhắc một chữ , anh đá cậu xuống ao đó.''
"Không nói nữa." Hoàng Đan nói:"Anh, sau mông anh có dính bùn kìa."
Âm trầm và cơn giận trên mặt Lý Căn chợt đông cứng lại.
Hoàng Đan nhanh nhẹn đi đến phủi hết bùn xuống cho người đàn ông:''Được rồi!!''
Thân thể cứng đờ, Lý Căn nặn ra từng từ trong kẻ răng:''Cậu vừa mới sờ chỗ nào đó?''
Hoàng Đan vô tội:"Em không có sờ"
Lý Căn cười lạnh một tiếng:"Cậu đang coi anh cậu là thằng ngốc sao?"
Hoàng Đan khép hờ mắt nhìn, vẻ mặt kia rất nghiêm túc, một chút cũng không phải đang đùa giỡn.
Lý Căn cũng bị làm cho tức chết rồi.
Hắn xuống dưới ao kéo bò lên bờ, cầm theo radio, mặc kệ luôn người phía sau.
Hoàng Đan cảm giác đau đớn đã hạ xuống một chút nên cậu tiếp tục đi cắt cỏ heo.
Cắt đầy một giỏ, Hoàng Đan khởi hành về nhà, trên đường nhỏ nhìn thấy con bò nhưng không thấy Lý Căn ở bên cạnh.
Đi đến một chút, Hoàng Đan gặp được Lý Căn có tài có tiếng đang nói chuyện với mấy cô gái ,hình như là người quen.
Chân mấy cô gái kia mang giày da nhỏ, vớ dài màu trắng, chắc là từ bên ngoài đến đây.
Hoàng Đan thu hồi tầm mắt thì nghe tiếng Lý Căn gọi:"Đông Thiên, dắt Đại Hoàng trở về đi !"
"Ờ."
Hoàng Đan đi kéo con bò:"Chủ nhân nhà mày đang ở cùng mấy em gái rồi, gửi gắm mày cho tao đó, đi thôi nào!!''
Con bò hết sức không tình nguyện.
Hoàng Đan cố sức kéo:"Tao cũng không muốn dẫn mày về đâu, hai ta nhường mỗi bên một bước đi, sớm xong việc sớm giải tán nha.''
Con bò chầm chậm bước đi.
Hoàng Đan dọc theo đường đi vừa cưỡng bức đe dọa, vừa dụ dỗ, chiêu nào cũng đều dùng đến, cuối cùng chỉ có thể dùng hết sức túm con bò kéo đi, tức giận mắng vài câu thô tục.
Đi ngang qua cửa nhà Hoàng Đan, con bò còn để lại một đống phân ở trước cửa.
Hoàng Đan trợn mắt há mồm, con bò này có tâm trả thù thật là mạnh, về sau ít giao tiếp thì tốt hơn.
Bỏ giỏ trúc xuống, cậu vào trong nhà lấy chổi quét hết đống phân xuống rãnh mương.
Trần Kim Hoa đang ở trên sân sàng lúa, bà thấy thế gọi con trai lại:"Vào bếp lấy ít tro phủ lên sau đó quét lại đi."
Hoàng Đan làm theo, phủ tro lên phân bò quét đi, cũng không bị dính lại nữa.
Trần Kim Hoa hỏi:"Sao con dắt bò trở về vậy?''
Hoàng Đan nói đơn giản sau đó kéo bò sang nhà Lý Căn.
Ngô Thúy Linh đang quét ở trước cửa, nhìn thấy Hoàng Đan dắt bò trở về thì sửng sốt một chút.
Hoàng Đan âm thầm quan sát cảm xúc thay đổi của Ngô Thúy Linh:''Có mấy cô gái đến tìm anh.''
Ngô Thúy Linh chỉ à một tiếng sau đó dắt bò vào trong chuồng
Hoàng Đan cố ý đi chậm, vừa đi vừa đá cục đá dưới đất, sau lưng truyền đến tiếng của Ngô Thúy Linh:"Đông Thiên, có mấy người đến?"
Cục đá bay ra ngoài, Hoàng Đan quay đầu:"Hình như là bốn."
Ngô Thúy Linh lại à một tiếng, cô tiếp tục cầm chổi:''Là ở thôn Thượng Hà Trường hay sao?''
Hoàng Đan lắc đầu nói chắc là không phải:"Các cô mặc đầm mang giày da."
Cậu làm ra vẻ mặt kinh ngạc:"Chắc không phải là đồng nghiệp cùng đi làm trên thành phố của anh chứ?"
"Cũng có thể là bạn học."
Ngô Thúy Linh cúi đầu quét rác, không khí bay đầy bụi:''Có thể là có chuyện gì gấp, Đông Thiên em có nghe được gì không?''
Hoàng Đan nói:"Em không nghe được gì cả."
Sợi tóc bên cạnh gò má Ngô Thúy Linh bị gió thổi bay lên, dính lên mồ hôi lấm tấm, cô buông chổi xuống, thuần thục cầm hai bên tóc cột ra phía sau.
Hoàng Đan nhìn mặt người phụ nữ trắng sáng hồng hào:"Chị Thúy Linh, chị cột tóc ra phía sau nhìn đẹp lắm."
Có người trời sinh có làn da trắng trắng, là do nhân tố di truyền, cũng có nguyên nhân khác.
Tuy rằng ngoại hình Ngô Thúy Linh không đẹp nhưng đổi lại vóc người và làn da của cô rất đẹp, so với người khác càng nổi bật hơn.
Nghe được thanh niên nói như vậy, Ngô Thúy Linh mím môi cười, cảm thấy xấu hổ.
Hoàng Đan chào hỏi trở về, khi đi đến trước nhà thì vòng lại sau nhà trốn vào trong rừng trúc.
Không qua bao lâu, bóng dáng Lý Căn xuất hiện đi cùng một cô gái, là người duy nhất ở lại trong bốn người kia, ba người khác không còn ở đây.
Trước cổng lớn, Ngô Thúy Linh kẹp tóc sau tai, lộ ra khuôn mặt.
Cô mặt áo ngắn tay màu lam, quần màu xám tro, so với cô gái ăn mặc thời trang thì lộ ra vẻ mộc mạc giản dị, còn có chút phong cách bụi bặm nữa.
Lý Căn đơn giản giới thiệu một chút.
Cô gái tóc dài nói cười tự nhiên, như đã quen thuộc từ trước, mở miệng gọi một tiếng em gái Thúy Linh.
Trên mặt Ngô Thúy Linh xấu hổ, bị động đáp lại.
"Đừng đứng ở cổng nữa, đi vào thôi."
Lý Căn vừa muốn bước vào cửa, hắn đột nhiên quay đầu nhìn về phía khu rừng nhỏ.
Cô gái tóc dài hiếu kỳ:"Lý Căn, làm sao vậy?"
Lý Căn nói không có gì.
Ở trong rừng trúc, sau lưng Hoàng Đan ướt đẫm, cậu thở ra một hơi, không dám ở lại một khắc nào nữa mà nhanh chóng rời đi.
Vào trong nhà, Ngô Thúy Linh tay chân nhanh nhẹn rót nước cho cô gái tóc dài, sau đó cô gọi Lý Căn sang một bên.
"Anh cả, mẹ đi nằm rồi."
Ngụ ý là, không nên đánh thức người để lấy tiền ra tiệm mua thức ăn.
Bình thường phí tổn trong nhà đều là Vương Nguyệt Mai quản lý, toàn bộ để dưới gối, Ngô Thúy Linh mua bao nhiêu tiền đồ ăn thì bà ta sẽ đưa bấy nhiêu.
Nếu muốn mua cái khác thì phải nói trước thời hạn, phòng trường hợp bà ta sẽ không đồng ý mua.
Trên người Ngô Thúy Linh lại không có tiền.
Lý Căn nói:"Bên trong lu còn hai ba con cá trích lớn, đem đi kho đi rồi xào thêm mấy dĩa rau củ là được.''
Ngô Thúy Linh chần chờ nói:''Anh cả, dù sao cô gái kia cũng là từ xa đến đây."
Lý Căn uống miếng nước:"Cô ấy đến thôn Doãn thăm người thân, thuận đường mới ghé bên đây.''
Ngô Thúy Linh xõa tóc sau đó vén ra sau tai:"Là như vậy à!!"
"Trời không còn sớm, cô ấy có muốn ở lại qua đêm không?Không biết cô ấy có muốn ngủ cùng phòng với em không, hay để em đi dọn phòng một chút.''
Lý Căn nói:"Để cô ấy ngủ phòng anh đi."
Ngô Thúy Linh hỏi:"Vậy anh cả ngủ ở đâu?"
Lý Căn nói, "Anh đến ngủ với Đông Thiên"
"Vậy cũng được ."
Ngô Thúy Linh nói:"Anh cả, em thấy miệng anh bị rách, vậy em không bỏ ớt lên cá nướng nha''
Lý Căn nói:"Không sao đâu."
Ngô Thúy Linh không nói thêm gì nữa, đi đến phòng bếp chuẩn bị cơm tối.
Cô gái tóc dài nâng cằm:"Lý Căn, em dâu anh tốt nghiệp đại học xx, sao lại gả cho em trai anh vậy?''
Cô ta phát hiện lời nói mình không ổn nên cười xấu hổ nói,"Em không có ý gì khác, em chỉ muốn nói......"
Lý Căn cắt ngang lời cô ta:"Là hôn ước của đời trước."
Cô gái tóc dài nói thảo nào, còn nói thêm:"Em dâu anh rất đảm đang''
Phải chăm sóc bên giường mẹ chồng bị liệt, dọn dẹp nhà cửa sạch sẽ, nấu cơm giặt đồ, lại còn bận rộn chuyện đồng áng, đổi lại là cô ta cũng thể không làm được đến vậy.
Thình lình liếc đến một chỗ bài vị, cô gái tóc dài giật mình, cái ly trên tay cô ta rơi thẳng xuống mặt đất.
Buồng trong truyền đến tiếng động, Vương Nguyệt Mai thức dậy.
"Cô ngồi ở đây đi, tôi vào trong nói với mẹ tôi hai câu."
Nói xong, Lý Căn liền đẩy cửa đi vào.
Vương Nguyệt Mai nghe được trong nhà có tiếng con gái, không phải tiếng Ngô Thúy Linh nên nhẹ giọng thầm hỏi thì mới biết được mọi chuyện từ con trai lớn, bà ta nói muốn ra ngoài nhìn xem.
Vòng tay vàng lần trước cầm được đủ cho con trai lớn cưới vợ, muốn xây thêm một nhà cũng được.
Lý Căn nói:"Chỉ là bạn học, cô ấy đã có người yêu rồi."
Hắn nói hai ba câu đã sơ lược được câu chuyện.
Vương Nguyệt Mai thất vọng, cũng không có lòng dạ ra ngoài, bà ta nằm trở về:"Làm mẹ mừng hụt rồi."
Lý Căn cầm quạt hương bồ quạt cho mẹ mình:"Con khắc vợ vẫn nên đừng làm hại con nhà người ta thì hơn."
Sắc mặt Vương Nguyệt Mai lạnh lùng:"Đó là do người khác nói bậy''
"Người thứ nhất là do tự mình chết, người thứ hai là do trời thu đi, không liên quan gì đến con hết."
Lý Căn trầm giọng nói:"Con không cưới các cô ấy thì có lẽ sẽ không có chuyện gì.''
Vương Nguyệt Mai lấy quạt hương bồ trong tay con trai lớn:"Con tưởng mình là Diêm Vương sao, còn có thể quản lý cả chuyện sinh tử con người?"
"Địa Phủ có một cuốn sổ, ai lúc nào chết, chết kiểu nào, trên đó đều viết cả, khi thời điểm vừa đến thì Diêm Vương sẽ sai quỷ sai đến dẫn đi.''
Lý Căn cười rộ lên:"Mẹ, mẹ cũng nói vớ vẫn nữa."
"Cái gì mà nói bừa, đó là chuyện thật, đều có số mệnh cả."
Vẻ mặt Vương Nguyệt Mai hiền từ nhìn con trai lớn, đây là điểm sáng nhất của cuộc đời bà ta, cho dù ai đều không thể không nói rằng con trai lớn của Vương Nguyệt Mai đây lớn lên rất tốt, biết đọc sách, tài giỏi, hiếu thuận và có tiền đồ.
"Không cần canh cánh trong lòng về chuyện quá khứ, hai người kia là do mệnh ngắn thôi."
"Con nên cưới vợ thì cưới vợ thôi, đừng để ý lời ra tiếng vào làm gì, mẹ là người từng trải, miệng người khác làm thế nào cũng không chặn lại được, vậy thì cứ để cho họ nói thoải mái , nói xong rồi thì cũng tự nhiên không nói nữa thôi."
Lý Căn không nhiệt tình:''Nhìn đi nhìn lại, dù có gặp hợp ý cũng không thể tốt lên được."
Sau bữa cơm, Lý Căn ngồi ở nhà mình một lát, đến khi hai người Ngô Thúy Linh đi nghỉ ngơi thì ngậm điếu thuốc đi ra ngoài, tìm đến ổ ngủ của thanh niên.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.