Chương 65: Thích ức hiếp em
Tây Tây Đặc
02/12/2020
Tuổi Chu Dương nhỏ nhất, khi ở chung với một số công nhân có con bằng tuổi cậu ta thì sẽ xuất hiện sự khác biệt là chuyện rất bình thường.
Cách suy nghĩ và thái độ cư xử trong sinh hoạt của cậu ta không giống với những người khác.
Đối với người khác mà nói, Chu Dương có rất nhiều vấn đề, cảm thấy cậu ta chỉ là một đứa trẻ, không chín chắn, tràn đầy ngây thơ, không có trách nhiệm, kiểu như cậu ta không vừa lòng khi cùng mọi người trần trụi tắm chung mà thường xuyên đều muốn tự tắm một mình.
Lúc Chu Dương tắm rửa thích ca hát, cái gì cũng hát, cậu ta còn sẽ vung tay vung chân vài cái, bao giờ cũng tự say mê dáng nhảy và giọng hát của bản thân nên không hề biết có camera đang nhắm thẳng vào mình.
Trên công trường ngày trôi qua đều ở bên trong mồ hôi và bụi bặm, khô khan mà lại mệt mỏi.
Công nhân dựa vào việc ghi lại số ngày họ làm việc để tính toán tiền lương họ có thể nhận được để giải tỏa, nếu có trận mưa tiếp đó thì đánh bài ngủ một giấc, hoặc là đi lên trấn tiêu khiển giải trí, gọi về nhà nghe giọng vợ và con một chút, đổi lại còn có một số người thích khoác lác khoe khoang gì đó, mỗi ngày đều qua như vậy.
Hạ Bằng không giống vậy, gã rất biết tìm thú vui, chụp lén cũng là một trong số đó.
Làm công trình sẽ từ nam đi đến bắc, từ đông đi đến tây, chạy đến các thành phố, Hạ Bằng cũng không phải lần đầu tiên làm việc này, một khi có đối tượng gã cảm thấy hứng thú thì sẽ tìm mọi cách để làm như vậy, so tùy ý lên giường phát sinh quan hệ còn thú vị hơn rất nhiều.
Đó là một loại mang tính dục vọng, sẽ gây nghiện.
Lần đầu tiên Hạ Bằng nhìn thấy Chu Dương, là ở ký túc xá của cậu ta, đối phương nằm trên giường ngủ, lưng quần có chút lỏng, lộ một đoạn lưng gầy teo và một vùng nhỏ mông.
Mà Chu Dương lại cực kỳ không thích Hạ Bằng, ỷ vào có Thích Phong chăm sóc nên đối với gã luôn có các loại trào phúng.
Hạ Bằng nghĩ, để rồi xem ông mày làm chết mày ra sao.
Sau đó, Hạ Bằng không có việc gì thì nói chuyện đùa giỡn Chu Dương, không vì cái gì khác,chỉ vì cảm giác thú vị thôi.
Trong phòng bệnh rất im lặng, chỉ có âm thanh ngâm nga trong video vang lên.
Từ Vĩ tắt âm lượng, đưa điện thoại di động đến trước mắt Hạ Bằng gần một chút,“Lúc này thấy rõ chưa?”
Hô hấp Hạ Bằng dồn dập, mắt trừng thật lớn, giống như thật sự là lần đầu tiên phát hiện trong video trừ Chu Dương, còn có mặt người khác đang đứng ở chổ cửa sổ vậy.
Từ Vĩ hỏi,“Hạ đốc công có thể nhìn ra đó là ai không?”
Ánh mắt Hạ Bằng trốn tránh, đầu lưỡi trong miệng cũng không nghe gã sai khiến,“Dựa vào cái này, mơ hồ như vậy, quỷ mới biết là ai!”
Từ Vĩ cười nói,“Hạ đốc công lại xem xem.”
Hạ Bằng dùng sức huy điện thoại ra,“Không cần nhìn, ông đây không nhìn ra.”
Từ Vĩ cầm điện thoại lại, nhìn vào trong màn hình, anh ta nheo mắt,“Thật rất mơ hồ, nhưng mà miễn cưỡng cũng có thể nhìn ra là nam, tóc ngắn, mặt thì người người, tôi cảm thấy có chút giống……”
Hạ Bằng nửa ngày không nghe được đến nửa câu sau, gã thở phì phò hỏi,“Giống ai?”
Từ trong miệng Từ Vĩ phun ra một tên người,“Vương Đông Cường.”
Nghe được tên người này, Hạ Bằng lập tức phản bác, dáng vẻ rất kích động:,“Sao lại có thể, đừng đùa, không có khả năng là anh ta đâu!”
Từ Vĩ bình tĩnh quan sát,“Nghe nói quan hệ giữa anh và Vương Đông Cường rất tốt, là anh em huynh đệ kết nghĩa, một mình anh bị thương, ông ta liền đến bệnh viện thăm anh.”
Hạ Bằng cười lạnh hai tiếng,“Từ cảnh quan, các người làm nghề này không phải vì nhân dân phục vụ, xem trọng chính nghĩa pháp luật sao? Dưới tình hình không có chứng cớ xác thực mà chỉ là ‘Tôi cảm giác’,‘Có chút giống’, là có thể như vậy tùy tiện nói xấu người khác à?”
Từ Vĩ nhún nhún vai,“Đương nhiên không thể.”
Anh ta phát video lại, tạm dừng ở chổ mặt người xuất hiện, nhàn nhạt nói,“Nếu không, sau khi tôi xem video xong cũng không đến bệnh viện, mà đến thẳng chổ ở của Vương Đông Cường rồi.”
Hạ Bằng lại cười lạnh, cũng không biết suy nghĩ cái gì.
Từ Vĩ không nhìn Hạ Bằng cổ quái,“Có phải Vương Đông Cường hay không, tôi sẽ đi điều tra rõ ràng.”
Hạ Bằng nâng ống truyền dịch ở bên giường, đột nhiên nói một câu,“Cho là mặt người là anh ta, vậy thì sẽ đại diện cho cái gì? Đừng có nực cười như vậy? Chẳng lẽ chỉ vỏn vẹn bằng này là có thể kết luận có liên quan đến chuyện Chu Dương chết sao?”
Từ Vĩ nâng nâng mí mắt,“Đây là tự mình Hạ đốc công nói, tôi cũng không như vậy nói.”
Trên mặt Hạ Bằng tức giận một trận, gã châm biếm,“Cậu không nói như vậy, nhưng cậu như vậy suy nghĩ, nếu không cậu chạy tới chổ tôi nói video có thêm một người làm gì?”
Trên mặt Từ Vĩ không thấy một chút cảm xúc dao động nào, để người nhìn khó có thể cân nhắc,“Nếu suy tính như vậy, Hạ đốc công còn đáng nghi hơn, dù sao cũng chưa biết ý đồ của người kia, có thể cũng chỉ là trùng hợp đi ngang qua, nhưng Hạ đốc công lại có hành động luôn rồi.”
Sắc mặt Hạ Bằng có chút vặn vẹo,“Chứng cớ, Từ cảnh quan, mời cậu lấy chứng cớ nói chuyện, nếu không có, cũng đừng ở trước mặt tôi giả thần giả quỷ, tôi sẽ không bỏ qua đâu!”
“Hạ đốc công, anh kích động như vậy sẽ không tốt cho vết thương đâu.”
Từ Vĩ cầm điện thoại cất về túi, ngồi vào ghế Vương Đông Cường ngồi lúc nãy,“Được rồi, chúng trò chuyện vấn đề khác đi.”
Giọng điệu Hạ Bằng lạnh nhạt,“Tôi muốn nghỉ ngơi.”
Từ Vĩ cười nói,“Không mất nhiều thời gian của anh đâu.”
Hạ Bằng chưa mở miệng, Từ Vĩ đã đem một chuyện khác nói ra, về quần áo của Chu Dương.
Hạ Bằng kéo kéo khóe miệng, làm ra một nụ cười quái dị,“Không có gì đáng nói, chuyện đó do có người muốn hại tôi thôi.”
Từ Vĩ nói,“Mời Hạ đốc công tiếp tục.”
Mắt Hạ Bằng trợn trắng,“Tiếp tục cái gì? Cái gì nên nói tôi đã nói rồi, đây không phải là chuyện rõ ràng sao? Chính là người kia muốn mượn tay chết người để hại tôi, làm tôi nghi thần nghi quỷ, đối phương trong tối muốn thấy tôi nằm ở nhà xác chứ không phải trong phòng bệnh này.”
Gã tức giận nói,“Nếu không phải mấy ngày này tôi không tập trung thì làm sao lại bị thương như vậy chứ?”
Từ Vĩ nhướn mày,“Hạ đốc công có phải từng có quan hệ với người nào không? Hoặc là, hai bên có tồn tại xung đột lợi ích nào đó?”
Hạ Bằng không chút nghĩ ngợi nói,“Không có.”
Từ Vĩ nâng đùi phải lên, tùy ý khoát lên trên chân trái,“Căn cứ điều tra, Hạ đốc công mượn vay nặng lãi mấy chục vạn, lúc trước ở thành phố M còn một khoản nợ chưa trả đủ.”
Tay Hạ Bằng trượt màn hình di động xem trang web, mặt không đổi sắc nói,“Có cái gì quá đâu chứ, cậu đến công trường tùy tiện hỏi một chút, mười đốc công thì hết mười người phải đi mượn tiền rồi.”
Từ Vĩ,“Ồ?”
Hạ Bằng không ngẩng đầu,“Từ cảnh quan, cậu không cho rằng đốc công làm hơn trăm vạn, nhận hơn trăm công trình, sẽ thật rất có tiền đó chứ?”
Từ Vĩ nghe, anh ta ăn ngay nói thật,“Chuyện này tôi không quá hiểu.”
“Đốc công có nhưng chỉ là ngân phiếu khống mà thôi.”
Trong lời Hạ Bằng nói nhiều vài phần tự giễu,“Có biết một năm có bao nhiêu công trình bị hủy đi vì đủ loại nguyên nhân, nhà đầu tư không chơi nữa? Lại nói, cũng không phải từng bất động sản ở thành thị đều thành công, cũng có một số nhà ở thành thị xây xong chỉ cần từ xa đến đó trang trí, lại cũng chẳng được bao nhiêu tiền.”
“Nếu đốc công không có tiền, công nhân chờ phát tiền lương, đốc công lại không có tiền để trả,vậy mỗi ngày tới cửa phải làm thế nào đây?”
Từ Vĩ không lên tiếng, chỉ nghe.
Hạ Bằng a cười,“Đương nhiên, đốc công quỵt nợ cũng có, cuối cùng công nhân buộc phải tự sát, nhưng càng nhiều đốc công cho dù mình không có tiền, cũng sẽ vay tiền để trả lương cho công nhân.”
“Nếu không tự mình đòi tiền, còn bị chủ nợ điện thoại hối thúc, hối ở trước mặt rồi hối đến trong nhà, không phải tôi nói quá, cùng đường bí lối sẽ nhảy lầu tự tử luôn.”
Mày Từ Vĩ giật giật,“Chuyện công nông dân muốn tiền lương trên tin tức chính xác mỗi năm đều có.”
Câu tiếp theo anh ta là: “Nghe nói hai năm trước Hạ đốc công có khất nợ tiền lương công nhân lúc gần đến năm mới tranh cãi đến thiếu chút xảy ra án mạng.”
Hạ Bằng xanh mặt mắng,“Mẹ kiếp, các người đừng nói hưu nói vượn, ông đây khất nợ tiền lương công nhân lúc nào? Ai nói, kêu nó đến trước mặt nói cho ông đây xem!”
Từ Vĩ,“Nói như vậy, có tình hình khác sao?”
Hạ Bằng nặng nề hừ lạnh,“Ông đây không làm ra chuyện thiếu đạo đức kia, đừng có mẹ nó úp chậu phân lên đầu ông đây.”
Từ Vĩ đổi đề tài,“Hạ đốc công sao lại muốn vay nặng lãi?”
Hạ Bằng ném qua một ánh mắt như nhìn ngu ngốc,“Từ cảnh quan hỏi vấn đề này làm tôi nghi ngờ mục đích hôm nay cậu đến đây, tôi vay nặng lãi tất nhiên là vì làm công trình, không thì sao? Chẳng lẽ tôi vay tiền để chùi đít à?”
Từ Vĩ không tức giận,“Hạ đốc công khi thuận lợi hoàn công một công trình,trước đó cũng đã được thanh toán hai phần ba khoản tiền cuối cùng, với khoản tiền đó hoàn toàn đủ để anh nhận công trình trong này, không cần vay nặng lãi.”
Hạ Bằng ngoài cười nhưng trong không cười,“Ồ, không ngờ Từ cảnh quan đối với chuyện của tôi lại để bụng như vậy nha.”
Dáng vẻ Từ Vĩ kiên nhẫn mười phần, cũng rất dễ nói chuyện,“Cho nên mời Hạ đốc công phối hợp một chút.”
Hạ Bằng đếm trên đầu ngón tay,“Chơi cổ phiếu, đầu tư, đánh bài, ăn uống vui chơi, Từ cảnh quan chắc cũng biết, tiền á, mặc kệ có bao nhiêu thì mẹ nó không thể không xài được.”
Gã nhe ra một miệng răng trắng,“Có đôi khi cũng không biết xài ở nơi nào, dù sao cũng không còn nữa.”
Từ Vĩ nhíu nhíu mày, vừa muốn nói chuyện, Hạ Bằng liền lộ ra vẻ mặt ăn đau, huyết sắc trên mặt cũng không còn miếng nào.
“Từ cảnh quan, thuốc tê của tôi hết tác dụng rồi, đau chết đi được, thật không còn cách nào nói chuyện với anh nữa, phiền cậu đi ra ngoài, cám ơn.”
Từ Vĩ không đi,“Một vấn đề cuối cùng, quần áo người chết đâu?”
Hạ Bằng nói,“Đốt rồi.”
Từ Vĩ hỏi,“Sao lại muốn thiêu hủy?”
Hạ Bằng đầy mặt chán ghét,“Đồ người chết ai để đó làm gì chứ?”
Từ Vĩ vuốt ve ngón tay một chút,“Thời điểm đó, nhìn thấy quần áo người chết trên giường, còn mơ hồ mặc lên trên người, không phải trước tiên nên giữ lại vật chứng, sau đó báo cảnh sát để điều tra rõ ràng sao?”
Hạ Bằng nói,“Đầu óc tôi lúc đó rất lộn xộn,làm gì chỗ nào có thể nghĩ nhiều như vậy, không bị hù cho khóc đã tốt lắm rồi.”
Từ Vĩ gật đầu nói,“Phản ứng Hạ đốc công cũng là bình thường.”
Trước khi Hạ Bằng muốn mở miệng thì anh ta hỏi thăm,“Như vậy, sau chuyện đó vì sao Hạ đốc công không báo án?”
Hạ Bằng trào phúng,“Mỗi ngày đều bận rộn như chó vậy, trời lại nóng như vậy, cơm cũng ăn không vô, lại ngủ không ngon, quỷ mới nhớ mấy chuyện này.”
thân mình Từ Vĩ ngửa ra sau tựa lưng vào ghế ngồi,“Gia đình của người chết từng nói, đồ của người chết từng bị đụng qua.”
Hạ Bằng mắt sáng lên, lập tức nói,“Vậy thì đúng rồi, nhất định là tên khốn kiếp đó muốn hại chết tôi!”
Trên mặt gã xuất hiện một tia hung ác, nghiến răng nghiến lợi nói,“Mẹ nó, đừng làm cho ông đây biết đó là ai.”
Từ Vĩ tầm mắt không rời khỏi mặt Hạ Bằng một phân một hào,“Hạ đốc công cũng không nghĩ đến, trên công trường nhiều người như vậy, vì sao đối phương không dùng chiêu này với người khác? Mà lại cố tình muốn nhằm vào anh?”
Hạ Bằng nói ai biết được,“Từ cảnh quan điều tra được thì nói tôi một tiếng.”
Từ Vĩ hỏi xong vấn đề, anh ta phủi phủi ông quần không dính miếng bụi nào,“Hạ đốc công, có chứng cớ vô cùng xác thực nghi ngờ anh xâm phạm riêng tư người khác, chờ vết thương anh lành lại thì đồng nghiệp của tôi sẽ đến mời anh về cục cảnh sát uống ly trà.”
Hạ Bằng,“……”
Gã không lưu tâm,“Được thôi, uống thì uống, dù sao tôi chỉ quay mấy cái video, cũng không làm chuyện gì khác, cùng lắm thì bị phạt tiền cảnh cáo mà thôi.”
Lúc này, y tá gõ cửa tiến vào, muốn đo nhiệt độ và nhịp tim cho Hạ Bằng, đổi truyền dịch một chút.
Từ Vĩ bỏ tay vào trong túi quần,“Hạ đốc công dưỡng thương cho tốt, lần sau gặp lại.”
Hai người bên ngoài thấy Từ Vĩ đi ra thì trao đổi ánh mắt một chút,một trong đó nói,“Anh Từ, tính tình anh tốt thật, đổi lại chúng tôi sớm đã cho gã biết thế nào là lễ độ rồi.”
Bước chân Từ Vĩ không ngừng,“Một loại gạo dưỡng trăm dạng người, có người trời sinh chính là dạng muốn ăn đòn, đối với chúng ta mà nói, điều tra án mạng mới là quan trọng nhất.”
“Họ Hạ bên trong thật không thành thật, rõ ràng đang có chuyện giấu diếm.”
“Đúng vậy, dầu quá.”
Từ Vĩ ấn thang máy,“Gã càng muốn giấu diếm, chúng ta sẽ càng không cho gã toại nguyện, đi thăm dò công trình trong tay gã rồi nhanh chóng đưa kết quả cho tôi.”
“Đúng rồi, Vương Đông Cường hiện tại đang ở đâu? Về rồi sao?”
“Về rồi.”
Từ Vĩ cầm di động xem thời gian,“Các người đi thăm dò chuyện Hạ Bằng đi, tôi đến chổ Vương Đông Cường.”
Trong thành phố xảy ra một vụ tai nạn giao thông, Từ Vĩ đổ xe ở trên đường, chờ khi anh ta nhìn thấy mặt Vương Đông Cường thì đã là chuyện của hơn ba giờ sau.
Vương Đông Cường vừa ăn cơm xong, đang cùng mấy công nhân ngồi bên ngoài tiệm tạp hóa của vợ chồng em gái ông ta nói chuyện phiếm.
Đám công nhân đang nói chuyện Hạ Bằng buổi sáng bị gạch đập trúng, đều rất thổn thức còn cảm thấy mạng của anh ta thật không phải tốt bình thường.
Bọn họ cũng buồn bực, sao gạch lại rớt xuống như vậy, lại còn như cố ý rớt ngay vị trí của Hạ Bằng, cái này thật trùng hợp như có người giở trò quỷ sau lưng vậy.
Vương Đông Cường gẩy tàn thuốc lên trên bàn,“Giở trò quỷ? Lầu thi công cao như vậy sao không ai lên đó thử xem.”
Người khác cười ha ha, nói đây không phải đoán mò sao.
Vương Đông Cường liếc mắt nhìn chiếc xe đang đến, ông ta chờ một chút thì đứng lên, sau đó nhận ra phản ứng mình quá lớn, lại ngồi xuống.
Từ Vĩ đậu xe ở ven đường, cất chìa khóa xe đi đến trước mặt Vương Đông Cường.
Mặt Vương Đông Cường lộ ra vẻ tối tăm rối loạn,“Từ cảnh quan từ đâu đến vậy, đã ăn cơm trưa chưa?”
Từ Vĩ nói còn chưa ăn, anh ta lướt qua Vương Đông Cường đi vào tiệm tạp hóa, khi đi ra trong tay bưng một ly mì thịt bò, còn có trứng kho và xúc xích nướng.
Mắt Vương Đông Cường ý bảo những người khác rời đi, anh ta nhanh nhẹn thu dọn bàn một chút,“Từ cảnh quan ăn trưa cái này sao?”
Từ Vĩ cũng không đợi mì tôm ngâm chín đã bỏ chiếc đũa vào quấy,“Tôi mới từ bệnh viện đến đây.”
Vương Đông Cường hút một hơi thuốc,“Tiểu Hạ còn tốt chứ?”
Từ Vĩ ăn,“Cảm xúc anh không ổn định, bả vai bị thương không nhẹ, phải điều dưỡng một thời gian thì mới khỏi hẳn.”
Vương Đông Cường a một tiếng,“Tiểu Hạ lúc này có thể nói là không may, cũng có thể gọi là may mắn.”
Ông ta ho khan hai tiếng, đem tàn thuốc ném dưới đất đạp đạp, một lần nữa từ trong hộp thuốc lá lấy ra một điếu,“Nếu đổi người khác, không chừng đã chết mất rồi.”
Từ Vĩ dỡ trứng kho đóng gói ra,“Đúng vậy, thật may mắn.”
Vương Đông Cường chuẩn bị rời đi, Từ Vĩ cũng đã nhìn ra ý muốn của ông ta,“Vương đốc công, nghe nói anh và Hạ đốc công có giao tình không tệ?”
Mông đã rời đi ghế Vương Đông Cường ngồi trở về,“Đúng, quan hệ tôi và Hạ Bằng rất tốt, cậu ta nhỏ hơn tôi vài tuổi nên tôi đối xử cậu ta như em trai trong nhà vậy.”
Từ Vĩ hỏi,“Vậy anh biết anh ta đối với Chu Dương có suy nghĩ khác không?”
Vương Đông Cường gãi gãi cổ đến xung quanh nốt rồi đều đỏ lên, ông ta cười cười, rất xấu hổ,“Từ cảnh quan, cái này, tôi khó mà nói được.”
Ý đó cũng coi như đã nói đáp án.
Hơn nữa so với hiệu quả nói rõ ràng còn tốt hơn, khiến cho người nghe rơi vào không gian mơ màng vô tận.
Từ Vĩ cầm đũa gắp trứng kho vào trong ly mì tôm,“Sau Chu Dương chết, còn liên quan đến cậu ta chỉ có Hạ đốc công thôi.”
Vương Đông Cường phủi tàn thuốc không biết rơi lúc nào trên ngực,“Mặc kệ nói thế nào, tôi tin tưởng Tiểu Hạ sẽ không làm ra những chuyện không có tính người.”
Từ Vĩ bắt đầu ăn mì, anh ta ăn nhanh, ba hai cái một ly mì tôm chỉ còn dư nước và trứng kho,“Vương đốc công cảm thấy Chu Dương là một người thế nào?”
Vương Đông Cường nói không quá quen,“Khi cậu ta đến chổ này làm việc còn chưa trưởng thành, cũng không làm việc dưới quyền của tôi, cho nên số lần bình thường tiếp xúc không nhiều, ấn tượng tôi đối với cậu ta là một đứa trẻ hoạt bát.”
Từ Vĩ lại hỏi,“Quan hệ của cậu ta và Thích đốc công thế nào?”
Vương Đông Cường nói,“Không chú ý, có điều cùng đến từ một nơi, tuổi cậu ta lại nhỏ như vậy, Thích đốc công chắc sẽ phải chăm sóc nhiều hơn người khác.”
Có người sẽ để thứ mình thích đến cuối cùng mới ăn, Từ Vĩ là người như thế, anh ta đầu tiên ăn luôn trứng kho, cuối cùng mới xé một lát xúc xích nướng để ăn.
Tìm khăn giấy lau miệng, Từ Vĩ ợ hơi,“Vương đốc công, gia đình ông có tiền sử bệnh tâm thần.”
Không phải câu hỏi.
Tay Vương Đông Cường run lên, điếu thuốc thiếu chút nữa rơi xuống, ông ta để điếu thuốc lên miệng, phun ra một hơi sương khói,“Đúng, ba tôi và bác cả tôi đều như vậy, hai người họ vừa qua đời mấy ngày hôm trước.”
Ông ta phun đàm xuống đất, lấy hài chà chà,“Có điều loại tình hình này cũng không phải sẽ di truyền trăm phần trăm, tôi sẽ không bị.”
Từ Vĩ nhìn người phụ nữ trung niên trong tiệm,“Vợ anh mang thai?”
Vương Đông Cường gật gật đầu,“Đúng vậy, sáu tháng rồi.”
Từ Vĩ đem mì tôm ném vào trong thùng rác,“Cứ vậy đi, có chuyện gì thì tôi sẽ liên hệ anh.”
Vương Đông Cường đứng dậy phất tay,“Từ cảnh quan đi thong thả.”
Sau khi xe rời đi, nụ cười trên mặt gã đã không còn, tay bẻ điếu thuốc thành hai đoạn.
Trở về phòng, Vương Đông Cường từ dưới đáy trong ngăn kéo cầm ra lọ thuốc, bỏ mấy viên vào miệng, cũng không uống miếng nước chỉ cố gắng nuốt xuống, ông ta nuốt nuốt nước miếng, nằm ở trên giường thở.
Phụ nữ trung niên đi đến,“Đông Cường, sao cảnh sát lại tìm ông?Đã nói chuyện gì với ông vậy?”
Vương Đông Cường trở mình, lấy quay lưng lại bà ta,“Không có gì, chỉ tùy tiện trò chuyện chút thôi.”
Phụ nữ trung niên khom lưng đẩy đẩy ông ta,“Tùy tiện trò chuyện? Ông lừa ai đó? Ông đã làm chuyện gì thì trong lòng tự hiểu rõ, nếu mà liên lụy tôi……”
Câu nói kế tiếp bị một ánh mắt Vương Đông Cường ngăn lại.
Phụ nữ trung niên quay đầu thu dọn quần áo trên ghế, bà ta hừ hừ,“Đừng tôi không biết tối hôm đó ông đi ra ngoài.”
Vương Đông Cường từ trên giường ngồi dậy, mặt tràn đầy dữ tợn giờ phút này biểu cảm gì cũng không có,“Buổi tối ngày nào?”
Phụ nữ trung niên không quay đầu, nếu không nhất định sẽ như nhìn thấy dáng vẻ tức giận của ba Trương rồi thét lên,“Còn muốn tôi nói kỹ hơn à? Chẳng phải là đêm tiệm tạp hóa họ Trương bị trộm sao?”
Vương Đông Cường xuống giường, kéo cổ tay tay bà ta,“Bà lặp lại lần nữa.”
Người đàn ông hơn bốn mươi tuổi đã làm việc trên công trường vài chục năm, lực cánh tay vô cùng mạnh, xuống tay cũng tàn nhẫn.
Tay phụ nữ trung niên bị kéo, liền đỏ lên, bà ta tức giận mắng,“Vương Đông Cường, ông muốn làm gì? Hiện tại trong bụng tôi đang mang con của ông, ông dám làm gì tôi thì tôi sẽ gọi ngay cho mẹ ông!”
Vương Đông Cường có điểm yếu, chính là mẹ ông ta.
Bà cụ mong cháu trai như trăng chờ sao, con dâu có thể mang thai, trong lòng cụ không biết có bao nhiêu vui vẻ, nếu con dâu và cháu trai có chuyện gì thì không biết sẽ ồn ào đến dạng gì nữa.
Lúc này lực trên tay Vương Đông Cường nhả bớt,“Bà bớt gây thêm chuyện phiền phức cho tôi đi.”
Phụ nữ trung niên xoa cổ tay,“Nói nhảm, tôi lại không ngốc, nếu để người ngoài biết, cảnh sát nhất định sẽ nhìn chằm chằm đến, ai biết được ông có giấu tôi làm chuyện gì, lỡ như bị điều tra ngay cả tôi cũng bị dính xui xẻo thì sao.”
Sắc mặt Vương Đông Cường dịu đi, ông ta đặt tay lên vai vợ mình,“Bà dưỡng thai cho tốt, đừng không có việc gì mà tìm việc là được.”
Phụ nữ trung niên lấy tay Vương Đông Cường ra,“Lúc trước ông như vậy, bây giờ cũng vậy, tôi hỏi ông cái gì, ông đều không nói tôi biết, từ lúc theo ông tôi chưa qua được một ngày ngày lành.”
Tốc độ nói chuyện của bà ta nhanh, trong lời nói có gai xen lẫn oán khí,“ Cả ngày ông chỉ loay hoay một đống hoá đơn, nói mấy năm nay buôn bán tổng cộng lời hơn một ngàn vạn, tôi ngay cả số lẻ còn chưa thấy thì không nói, đầu năm còn có người đến nhà đòi nợ, đến tuổi của tôi cũng không có ngày nào được thoải mái cả.”
“Lần trước ông uống nhiều, còn nói cùng người khác hùn vốn làm công trình, hỏi ông công trình gì thì ông cũng không nói, thật không biết cuối cùng ông làm cái gì ở bên ngoài nữa!”
Vương Đông Cường đầy mặt khó chịu,“Nói bà cũng không hiểu, ra ngoài đi, tôi muốn ngủ trưa một lát.”
Sắc mặt phụ nữ trung niên khó coi,“Cái gì gọi là tôi cũng không hiểu hả? Ông không nói, làm sao biết tôi không hiểu?”
Vương Đông Cường vừa rồi còn tốt, hiện tại đột nhiên gầm rú,“Ra hay không?”
Ông ta lôi kéo vợ đang có bầu ra ngoài cửa, đá một cái lên cửa, đi theo là tiếng mắng chửi,“Có bệnh à, chết đi cho xong!”
Hoàng Đan đi ra hái ớt, nhìn thấy vợ Vương Đông Cường đang nói chuyện phiếm với em gái ông ta, còn không ngừng lau nước mắt.
Trong tiệm tạp hóa truyền ra tiếng ba Trương thúc giục,“Chí Thành con nhanh chóng đi, mẹ con đang chờ xào rau đó.”
Hoàng Đan hoàn hồn, hái mấy trái ớt nhỏ bên trong bồn nước đem về.
Lúc ăn cơm còn tốt, ăn đến một nửa thì ba Trương mẹ Trương lại cãi nhau.
Hoàng Đan đang suy nghĩ chuyện gì, cũng không biết hai cụ vì cái gì mà cãi nhau, cậu không tiếp tục bới cơm ăn mà nghe nội dung cãi nhau.
Nghe vài câu, Hoàng Đan biết không liên quan đến nhiệm vụ của mình, lại là một ít chuyện vừng tỏi trong nhà
Ba nguyên chủ được hoan nghênh, sẽ có bạn bè, lúc tuổi trẻ rất có duyên với rất nhiều phụ nữ, mẹ nguyên chủ vẫn nhớ kỹ, thường xuyên lôi ra mắng vài câu, cũng không biết cuối cùng rốt cuộc là ai đang phiền lòng.
Nói đến cùng, vẫn là chữ nghèo thôi.
Làm công trình chẳng những gia đình không có con số trên sổ tiết kiệm mà còn thiếu nợ ngập đầu, thật vất vả mới có một chút tiền đều phải đem ra trả nợ.
Mẹ nguyên chủ biết ba nguyên chủ sĩ diện nên bao giờ cũng là lấy việc này tổn thương ông, không phải nói bạn bè nhiều sao? Kết quả thì sao? Con trai kết hôn, ngay cả tiền làm tiệc rượu cũng không có thì đừng nói đến nhà cửa.
Ba Trương ném chén đũa lên bàn, đá văng ghế dựa nói,“Không ăn!”
Sau khi ông đi, cãi nhau trên bàn cũng yên tĩnh, mẹ Trương uống rượu thuốc chậc lưỡi nói,“Chí Thành, mặc kệ ông ta, ăn của con đi.”
Hoàng Đan hỏi,“Mẹ, làm sao vậy?”
Mẹ Trương nói,“Bệnh thần kinh đó.”
Buổi chiều Hoàng Đan rời tiệm tạp hóa sớm hơn một giờ, nói muốn đi chụp ảnh, thực ra là đi hẹn hò.
Mặt trời rất lớn, chiếu thẳng đỉnh đầu đến choáng váng, trong khu rừng nhỏ so bên ngoài râm mát hơn một chút, nhưng vẫn nóng, không biết cái gì kêu không ngừng, rất ồn.
Khi Hoàng Đan đi chỗ đó, người đàn ông đang nằm đó hát ngâm nga.
Nghe tiếng bước chân, Thích Phong biết người đã đến, hắn vỗ vỗ cánh tay bên trái,“Lại đây dựa vào nơi này nè.”
Hoàng Đan làm theo, đầu đặt ở bên trong khuỷu tay mạnh khỏe của người đàn ông.
Đỉnh đầu có một mảng lớn ánh sáng sặc sỡ, trong lòng lại là người thích, mang đến một loại cảm giác yên tĩnh của năm tháng.
Trong miệng Thích Phong có vị bạc hà, một lát sau, trong miệng Hoàng Đan cũng có.
Hai người nghiêng đầu hôn, lui về sau lại hôn, miệng lưỡi chạm miệng lưỡi, chóp mũi chạm chóp mũi, tiếng tim đập hòa nhịp nhảy múa cùng nhau.
Thích Phong không nhịn, hai phiếm môi mềm mại kia lưu lại vết răng.
Hoàng Đan vốn đang nhắm mắt hưởng thụ thì lập tức bị cắn đau, cậu đưa tay đẩy người đàn ông ra, che miệng nhíu mi nhìn qua.
Thích Phong cười to vài tiếng, ghé vào trong cổ cậu cười,“Chú thích ức hiếp em.”
Mi tâm Hoàng Đan giãn ra.
Thích Phong kéo tay thanh niên xuống, độ cong bên môi không biến mất, cũng không biết vì sao, chỉ cần nhìn dáng vẻ cậu muốn khóc thì mình lại đặc biệt vui vẻ,“Để chú xem xem miệng em có bị rách không nào.”
Hoàng Đan không giãy dụa, đưa tay người đàn ông kéo tay mình xuống, nghe hắn nói không rách, chỉ là dấu răng có chút sâu.
Thích Phong sờ môi thanh niên, càng sờ, trong lòng lại càng ngứa ngáy, lại hôn lên.
Lúc này thật sự là bị cắn rách rồi.
Hoàng Đan đau khóc, cậu ngồi dậy từ bên trong khuỷu tay người đàn ông.
Thích Phong vỗ vỗ phía sau lưng cậu, sờ sờ tóc của cậu, dỗ dành nói,“Là lỗi của chú, hay là em cắn lại đi.”
Hoàng Đan không muốn nói chuyện với hắn.
Thích Phong bưng hai tay của cậu, vùi mặt mình vào cọ cọ, cười thở dài,“Chú không biết làm sao lại thích em như vậy nữa.”
Tim Hoàng Đan đập nhanh, khóc nói,“Em cũng thích anh.”
Thân thể Thích Phong chấn động, hắn nhếch môi, để lại trong lòng bàn tay thanh niên một ấn dấu nước miếng.
Hoàng Đan khóc bao lâu, người đàn ông hôn lên lòng bàn tay cậu bấy lâu, cậu có chút bất đắc dĩ, oa oa nói,“Anh nắm tay của em không buông, em cũng không còn tay để lau nước mắt nữa.”
Thích Phong giương mắt, mới phát hiện thanh niên phía trước T-shirt ướt một mảng: “Em cởi để dưới đất phơi đi, một lát sẽ khô thôi.”
Khi hắn nói những lời này, ánh mắt nóng bỏng, làm cho người ta chịu không nổi mà run run.
Hoàng Đan sớm đã thành thói quen, nhưng vẫn có chút không được tự nhiên,“Em không cởi, anh sẽ cắn em nữa.”
Thích Phong mở mắt nói dối,“Sẽ không đâu, chú sẽ không cắn em.”
Hoàng Đan như trước không muốn,cậu đẩy đầu đang tựa vai mình ra,“Nói dối, anh nhất định sẽ cắn em, sau đó sẽ kéo em làm tình trên cỏ luôn.”
Thích Phong,“……”
Nhóc con chết tiệt này sao lại nhìn thấu lòng hắn như vậy chứ? Hắn sờ sờ mặt, chẳng lẽ biểu hiện rất rõ ở trên mặt mình sao?
Thích Phong ấn thái dương, luôn có cảm giác muốn ăn chết mới thôi.
Hắn chỉ trên tay một vòng dấu răng,“Đây là con chó nhỏ nào cắn hả?”
Hoàng Đan cũng chỉ,“Vậy anh nói, mấy vết trên chân này là con chó lớn nào cắn đó?”
Huyệt thái dương Thích Phong nhảy thình thịch, hắn bỗng nhiên nở nụ cười,“Hai bên mông chú đều có một vết, có muốn chú lột quần cho em nhìn một chút không nè?”
Hoàng Đan nhận thua.
Đó là cậu cắn, cậu thường xuyên cắn, là một chuyện đều làm trong mỗi thế giới.
Trước mắt Hoàng Đan có một bóng đen che lại, phía sau lưng cậu chạm đến cỏ xanh, bên tai là tiếng chọp chẹp,“Em không muốn làm với chú sao?”
“Muốn chứ nhưng mà trong cỏ sẽ có côn trùng, trên người sẽ ngứa lắm.”
Thích Phong thích thanh niên nghiêm túc và thành thật, không có bông hoa xung quanh, hắn hôn lên cái cổ trắng nhỏ, lưu luyến yết hầu đang lên xuống,“Không cần để ý, côn trùng sẽ không cắn em đâu.”
Hoàng Đan đẩy đẩy người đàn ông, hoàn toàn đẩy không ra, cậu giương mắt nhìn ngọn cây, không biết thấy cái gì, ánh mắt hơi hơi trợn to,“Anh mau đứng lên.”
Thích Phong hôn hăng say,“Không đứng nổi.”
Hoàng Đan lại hối thúc,“Trên cây có chim, gặp……”
Cậu còn chưa nói xong thì trơ mắt nhìn thấy một giọt nhỏ nọ rơi xuống, trực tiếp rơi vào đầu vai người đàn ông,“Được rồi, không cần dậy nữa.”
Thích Phong vuốt ve mặt thanh niên, hôn lên môi cậu vài cái,đưa đầu lưỡi vào đi dạo vài vòng rồi đi ra, đem bàn tay di động xuống phía dưới, đem T-shirt cậu hướng lên trên,“Nhìn xương già của chú ra sức hầu hạ em như vậy, em có thể đừng nói thầm nữa hay không?”
Thân thể Hoàng Đan run lên một chút, cậu hít một hơi nói,“Phân chim.”
Giọng nói bị T shirt Thích Phong cởi cản trở hơn phân nửa, đến khi truyền ra có chút mơ hồ không rõ, lồng ngực hắn rung động, cười vui vẻ,“Muốn lừa chú à, em còn non lắm.”
Hoàng Đan nói,“Thực sự có, ở vai trai anh á.”
Thích Phong không phản ứng.
Hơi thở Hoàng Đan thay đổi, hai tay bắt lấy cánh tay người đàn ông, nửa người trên cậu nâng lên, độ cong lưng ngấm ngầm chịu đựng, lại nằm trở về, khóe mắt phiếm hồng.
Cổ họng Thích Phong lăn lộn, làm động tác nuốt, hắn nắm mặt thanh niên phủ đầy mồ hôi lấm tấm hôn đi lên hai phiếm môi mềm kia.
Hoàng Đan nhíu mi,“Em không thích mùi của bản thân.”
Thích Phong khàn khàn cười,“Vậy em thích mùi của chú sao?”
Hoàng Đan nói,“Thích.”
Hô hấp Thích Phong bị kiềm hãm mạnh lại, trong cổ họng phát ra thanh âm khó nhịn, hắn chửi nhỏ một tiếng, kéo thanh niên đến trước người mình, cúi người hôn phủ lên,“Mẹ nó, sớm muộn gì chú cũng chết trong tay em.”
Bóng cây đung đưa, để lại hai bóng người sâu thẩm mà nhẹ nhàng trên bãi cỏ.
Mấy con côn trùng vốn là đang kêu hăng say, dưới gốc cây lại bỗng nhiên nhiều thêm một tiếng khóc, phá hủy đi giai điệu của chúng nó.
Chúng nó tìm theo tiếng thì nhìn thấy một thanh niên tay chân thon dài dựa vào một người đàn ông cao lớn cường tráng mà khóc, nước mắt rơi đầy mặt.
Qua nửa giờ, người đàn ông cao lớn cường tráng ôm thanh niên để trên cỏ, thanh niên còn khóc, mắt cậu khóc không mở ra được, chân cũng không bỏ xuống được, toàn bộ thân thể đều đang run rẩy.
Biết chúng nó vẫn xem, có con kiến và côn trùng giáp xác cũng gia nhập vào, một đám nhìn với vẻ thích thú.
Gió thổi vòng qua, lá cây xoay chuyển rơi xuống, một hai phiến lá cây rơi xuống người thanh niên và trên thân người đàn ông, bị phủi sang một bên đi.
Người Hoàng Đan đầy mồ hôi bị người đàn ông vớt vào trong ngực, bàn tay thô ráp lau mặt cậu, cậu đau run lên một chút, ánh mắt đỏ bừng bán đắp, nửa chết nửa sống.
Thích Phong lau nước mắt trên mặt thanh niên rồi lấy ngón cái và ngón trỏ nắm lau nước mũi cho cậu.
Hoàng Đan không hề cảm thấy xấu hổ, nhớ không rõ đã được đối xử như vậy bao nhiêu lần rồi.
Qua một hồi lâu, cậu mới đỡ lại, để trọng lượng trên người đều đặt ở trong khuỷu tay người đàn ông, híp mắt hóng gió.
Thích Phong vuốt ve bả vai thanh niên,“Ba mẹ em lại cãi nhau sao?”
Hoàng Đan gật đầu,“Ừ, hai ba ngày là cãi.”
Thích Phong hôn lên lỗ tai cậu,“Hai ta về sau sẽ không cãi như vậy đâu.”
Hoàng Đan lắc đầu nói,“Không thể đâu, anh sẽ cãi nhau với em thôi.”
Thích Phong nghe vậy ngẩn người,“Phải không? Sao lại khẳng định vậy?”
Hoàng Đan nói,“Ừ, bởi vì có đôi khi anh không nói lý lẽ gì cả.”
Thích Phong,“……”
Mặt hắn run rẩy,“Sao lại không nói lý lẽ?”
Hoàng Đan không nói.
Thích Phong xoa trán cười,“Chú sống đến từng tuổi này rồi, vậy mà lại bị một câu không đầu không đuôi của em làm cho bối rối thế này.”
Hoàng Đan không nói gì, chỉ nắm tay người đàn ông.
Trương Dao điện thoại đến không phải lúc, quấy rầy thời gian hai người đang thân mật
Có người quanh năm suốt tháng đều không thấy gọi về nhà được mấy cuộc điện thoại, có người chỉ lúc không có tiền mới gọi về nhà, lại có người thường xuyên gọi về, cũng không có chuyện gì chỉ muốn nói việc nhỏ vụn vặt hằng ngày mà thôi.
Trương Dao chính là người sau.
Cô gọi cuộc gọi này, vì biết chuyện ba mẹ cãi nhau, hỏi nguyên nhân là cái gì, có đánh nhau hay không.
Hoàng Đan nói,“Là về chuyện trước kia.”
Trương Dao thở dài,“Em nghe giọng mẹ cũng khàn luôn rồi, nhất định đã khóc, anh đang ở đâu vậy?”
Hoàng Đan đè tay lớn của người đàn ông lại,“Ở bên ngoài.”
Trương Dao aiiiii một tiếng:’’Giữa trưa trời nắng sao anh lại ở bên ngoài? Anh, mọi người sao không để em yên tâm một tý nào hết vậy?”
Hoàng Đan không nói gì.
Trương Dao nói nói thì nói đến mối tình đầu của anh cô,“Anh, anh kết hôn, ba mẹ có cháu trai cháu gái vậy thì sẽ không có thời gian cãi nhau nữa rồi.”
Ngực tê rần, Hoàng Đan vội vàng kết thúc trò chuyện với Trương Dao,“Em không kết hôn đâu.”
Âm trầm trong mắt Thích Phong rút đi, ôm người vào trong lòng, cười nói,“Chú cũng không kết hôn, cùng với em.”
Sau khi rời khu rừng nhỏ, Hoàng Đan nghĩ tới cái gì, cậu nói,“ Vai của anh thực sự có phân chim đó.”
Thân thể Thích Phong chợt dừng, nghiêng đầu cho thanh niên một ánh mắt thầm oán “Chú đã không để ý đến rồi, sao em còn muốn nhắc tới chứ”.
Hoàng Đan,“……”
Hạ Bằng ở bệnh viện dưỡng thương trở về không đến nửa tháng thì ra chuyện không lớn không nhỏ này.
Cảnh sát đến công trường tìm Vương Đông Cường, ông ta bị dẫn đi, gần tối mới trở về.
Vương Đông Cường trở về không bao lâu, lời đồn đãi nổi lên, không rõ từ đâu trước bắt đầu, truyền ồn ào xôn xao.
Lời đồn nói có người nặc danh cung cấp cho cảnh sát một tờ biên lai vay mượn, do Vương Đông Cường viết cho Chu Dương, tổng cộng năm vạn đồng.
Vương Đông Cường sao lại viết biên lai vay mượn cho Chu Dương? Vì sao chứ?
Bởi vì không biết, nên suy đoán có rất nhiều.
Đám công nhân đoán, Vương Đông Cường có phải không muốn trả số tiền kia, cũng không thể không trả được, cho nên mới giết Chu Dương.
Hoặc là nói, giữa hai người người bọn họ có giao dịch vô hình, Chu Dương công phu sư tử ngoạm*, Vương Đông Cường không thể không lấy mạng của cậu ta.
* ‘Công phu sư tử ngoạm: cắn một phát được miếng to.
Hoàng Đan cách một lát thì đi ra xem xem, tiệm tạp hóa bên kia trước sau vẫn không có động tĩnh gì.
Đám công nhân đến mua đồ, nói nói cười cười nghị luận hai câu, bên trong tăng thêm cảm xúc một người, chuyện thật giả trước mắt cũng không thể nói được.
“Tri nhân tri diện bất tri tâm, nhìn không ra Vương đốc công lại là loại người này.”
“Các người không nghe nói sao? Người Vương đốc công có tiền sử bệnh thân kinh đó, có thể sẽ di truyền, đầu óc ông ta có bệnh thì không thế giống người bình thường được.”
“Không thể nào? Cái này cũng đáng sợ quá rồi.”
“Còn có đáng sợ hơn, chuyện Hạ đốc công bị gạch đập bị thương, rất có thể cũng do ông ta làm”
Đám công nhân vừa đi vừa nói ra bên ngoài.
Hoàng Đan nhíu mi tâm, cảm thấy lời đồn này rất kỳ quái, hình như có người đã lên kế hoạch ở sau lưng, cậu gửi tin nhắn cho Thích Phong, bên kia nói đang họp trong công ty.
Mơ hồ cảm thấy sắp xảy ra chuyện gì, Hoàng Đan không yên lòng, tính sai tiền cho một công nhân, lại bị Trương phụ đúng lúc phát hiện, chờ khi công nhân đi thì nổi giận.
“Chí Thành, mấy ngày nay con làm sao vậy? Tính sai tiền, lấy nhầm thuốc lá mấy lần, con có phải còn liên lạc với người nữ kia không?”
Hoàng Đan nói,“Đã lâu không liên lạc rồi.”
“Ba lười nói chuyện với con, con trông tiệm tạp hóa, ba ra ngoài đi một chút.”
Ba Trương đi ra khỏi tiệm tạp hóa.
Hoàng Đan thò đầu ra nhìn, thấy người trung niên vừa đi vừa gọi điện thoại, cậu muốn đi theo nhưng vừa vòng qua quầy thì bị kêu lại.
“Chí Thành, con đi đâu đó?”
Mẹ Trương rửa bát đến một nửa, dùng hết chất tẩy rửa nên phải đi lấy,“Mẹ có chuyện phải làm, con trông tiệm đi.”
Hoàng Đan mím môi,“Được ạ.”
Một lát sau, ba Trương và Vương Đông Cường gặp nhau ở phía sau tòa cao ốc.
Ba Trương đi thẳng vào vấn đề,“Lão Vương, bây giờ tôi hỏi cậu một lần, mấy tờ giấy vay nợ và số liệu cầm cố có phải là cậu trộm hay không?”
Vương Đông Cường đầy mặt kinh ngạc,“Ông bị mất mấy thứ kia lúc nào?”
Ba Trương hừ một tiếng,“Đừng giả vờ, lúc cậu bị cảnh sát dẫn đi tôi tận mắt chứng kiến, hiện tại bên ngoài đều đang lan truyền chuyện của cậu và Chu Dương.”
Ông đứng khoảng cách không xa không gần,“Cậu có thể vì năm vạn đồng mà ra tay với Chu Dương, chứng minh trên tay cậu không có tiền, cho nên cậu trộm giấy vay nợ năm mươi vạn mà cậu viết cho tôi, cậu muốn quỵt nợ!”
“Mục đích đêm đó của cậu là trộm giấy vay nợ, thuốc và tiền mặt chỉ dùng để lừa người trong đồn công an thôi, lão Vương, tôi chỉ nghi ngờ cậu nhưng mà tôi lại không ngờ thật đúng là do cậu làm.”
Mặt Vương Đông Cường trầm xuống,“Lão Trương, nếu ông còn nói hưu nói vượn, tôi sẽ không khách khí với ông nữa đâu.”
“Lời đồn bên ngoài do một đám thích thú cố tình muốn nhìn Vương Đông Cường tôi chết thế nào, tôi là người thế nào không lẽ ông không rõ sao?”
Ba Trương hình như đã sớm dự đoán được ông ta không thừa nhận,“Ngày mai tôi sẽ đến cục cảnh sát một chuyến.”
ngực Vương Đông Cường phập phồng trên diện rộng,“Tôi phải nói mấy lần nữa đây, cái chết Chu Dương và chuyện tiệm tạp hóa các người bị trộm không liên quan gì đến tôi cả!”
Ba Trương nói,“Vậy thì để cảnh sát đến điều tra đi.”
Biểu cảm trên mặt Vương Đông Cường bị bóng tối bao trùm,“Lão Trương, ông thật muốn để cảnh sát để điều tra sao? Đừng quên, trên tay ông và tôi đều không được sạch sẽ, ông sẽ không sợ chọc phiền phức cho mình sao?”
Ba Trương nháy mắt chần chờ,“Tôi có thể không đi cục cảnh sát, thuốc và tiền cũng có thể thôi đi, xem như chưa từng xảy ra cái gì, nhưng mà cậu phải trả hết năm mươi vạn lại cho tôi.”
Mắt Vương Đông Cường trừng,“Lão Trương, ông nói như vậy cũng không phúc hậu rồi, tuy rằng giấy vay nợ bị mất, nhưng mà tôi cũng không quỵt nợ,chổ tôi cũng còn lại một phần, ngày trả nợ viết trên đó vẫn chưa đến.”
Ba Trương nói không quan tâm được nhiều như vậy,“Lúc trước do cậu kéo tôi xuống nước, nói tôi vay tiền cho cậu, chờ cậu nhận công trình kia thì sẽ chia cho tôi, kết quả đến hiện tại một phân tiền cũng không thấy, Vương Đông Cường, cậu đừng có giỡn mặt với bố đây.”
“Trách tôi tin sai người, còn chuyện Hạ Bằng thì cũng là cậu giở trò quỷ, đoạn thời gian trước nghe Lưu tổng nói cậu chơi cổ phiếu thua còn thiếu không ít tiền, cậu đúng là đang muốn quỵt nợ!”
Vương Đông Cường đột nhiên đến trước mặt ba Trương.
Đúng lúc này, cách đó không xa truyền đến giọng Hoàng Đan,“Ba, mẹ kêu con gọi ba về nhà.”
Ba Trương vung tay rời đi.
Đi đến bên cạnh con trai, ông quay đầu nhìn lại, mơ hồ nhìn thấy Vương Đông Cường vẫn còn đứng tại chỗ.
Không nhìn nữa, ba Trương nói,“Đi thôi đi thôi.”
Hoàng Đan nên nghe được đều đã nghe thấy được, ánh mắt cậu liếc người trung niên bên cạnh, quyết định đảm bảo một chút, đợi một khoảng thời gian nữa sẽ điền đáp án.
Trời mùa hạ rất sớm đã sáng, nông dân địa phương sáng sớm đã ra đồng, khát nước đi bờ sông rửa mặt uống một ngụm nước, trong lúc vô tình nhìn thoáng trong bụi cỏ lau có bay thứ gì, ông ta đến gần một chút xem, phát hiện là khối thi thể, thân thể sưng phù, da bụng phồng lên, toàn thân trắng bệch, giống như một miếng thịt heo ngâm nước.
Nông dân bị dọa đến thân thể run lên, nghĩ đến vừa rồi mình còn uống vài ngụm nước lớn thì liền ghê tởm nôn mửa, người lắc lư ngã vào trong nước.
Ông ta khủng hoảng kêu lên, kinh động nông dân xung quanh đến.
Từ Vĩ dẫn người chạy tới, vớt thi thể trong bụi cỏ lau lên, ở gần đó tìm được đôi giày da trên bờ, phía dưới còn có một tờ giấy.
Vương Đông Cường tự sát.
Cách suy nghĩ và thái độ cư xử trong sinh hoạt của cậu ta không giống với những người khác.
Đối với người khác mà nói, Chu Dương có rất nhiều vấn đề, cảm thấy cậu ta chỉ là một đứa trẻ, không chín chắn, tràn đầy ngây thơ, không có trách nhiệm, kiểu như cậu ta không vừa lòng khi cùng mọi người trần trụi tắm chung mà thường xuyên đều muốn tự tắm một mình.
Lúc Chu Dương tắm rửa thích ca hát, cái gì cũng hát, cậu ta còn sẽ vung tay vung chân vài cái, bao giờ cũng tự say mê dáng nhảy và giọng hát của bản thân nên không hề biết có camera đang nhắm thẳng vào mình.
Trên công trường ngày trôi qua đều ở bên trong mồ hôi và bụi bặm, khô khan mà lại mệt mỏi.
Công nhân dựa vào việc ghi lại số ngày họ làm việc để tính toán tiền lương họ có thể nhận được để giải tỏa, nếu có trận mưa tiếp đó thì đánh bài ngủ một giấc, hoặc là đi lên trấn tiêu khiển giải trí, gọi về nhà nghe giọng vợ và con một chút, đổi lại còn có một số người thích khoác lác khoe khoang gì đó, mỗi ngày đều qua như vậy.
Hạ Bằng không giống vậy, gã rất biết tìm thú vui, chụp lén cũng là một trong số đó.
Làm công trình sẽ từ nam đi đến bắc, từ đông đi đến tây, chạy đến các thành phố, Hạ Bằng cũng không phải lần đầu tiên làm việc này, một khi có đối tượng gã cảm thấy hứng thú thì sẽ tìm mọi cách để làm như vậy, so tùy ý lên giường phát sinh quan hệ còn thú vị hơn rất nhiều.
Đó là một loại mang tính dục vọng, sẽ gây nghiện.
Lần đầu tiên Hạ Bằng nhìn thấy Chu Dương, là ở ký túc xá của cậu ta, đối phương nằm trên giường ngủ, lưng quần có chút lỏng, lộ một đoạn lưng gầy teo và một vùng nhỏ mông.
Mà Chu Dương lại cực kỳ không thích Hạ Bằng, ỷ vào có Thích Phong chăm sóc nên đối với gã luôn có các loại trào phúng.
Hạ Bằng nghĩ, để rồi xem ông mày làm chết mày ra sao.
Sau đó, Hạ Bằng không có việc gì thì nói chuyện đùa giỡn Chu Dương, không vì cái gì khác,chỉ vì cảm giác thú vị thôi.
Trong phòng bệnh rất im lặng, chỉ có âm thanh ngâm nga trong video vang lên.
Từ Vĩ tắt âm lượng, đưa điện thoại di động đến trước mắt Hạ Bằng gần một chút,“Lúc này thấy rõ chưa?”
Hô hấp Hạ Bằng dồn dập, mắt trừng thật lớn, giống như thật sự là lần đầu tiên phát hiện trong video trừ Chu Dương, còn có mặt người khác đang đứng ở chổ cửa sổ vậy.
Từ Vĩ hỏi,“Hạ đốc công có thể nhìn ra đó là ai không?”
Ánh mắt Hạ Bằng trốn tránh, đầu lưỡi trong miệng cũng không nghe gã sai khiến,“Dựa vào cái này, mơ hồ như vậy, quỷ mới biết là ai!”
Từ Vĩ cười nói,“Hạ đốc công lại xem xem.”
Hạ Bằng dùng sức huy điện thoại ra,“Không cần nhìn, ông đây không nhìn ra.”
Từ Vĩ cầm điện thoại lại, nhìn vào trong màn hình, anh ta nheo mắt,“Thật rất mơ hồ, nhưng mà miễn cưỡng cũng có thể nhìn ra là nam, tóc ngắn, mặt thì người người, tôi cảm thấy có chút giống……”
Hạ Bằng nửa ngày không nghe được đến nửa câu sau, gã thở phì phò hỏi,“Giống ai?”
Từ trong miệng Từ Vĩ phun ra một tên người,“Vương Đông Cường.”
Nghe được tên người này, Hạ Bằng lập tức phản bác, dáng vẻ rất kích động:,“Sao lại có thể, đừng đùa, không có khả năng là anh ta đâu!”
Từ Vĩ bình tĩnh quan sát,“Nghe nói quan hệ giữa anh và Vương Đông Cường rất tốt, là anh em huynh đệ kết nghĩa, một mình anh bị thương, ông ta liền đến bệnh viện thăm anh.”
Hạ Bằng cười lạnh hai tiếng,“Từ cảnh quan, các người làm nghề này không phải vì nhân dân phục vụ, xem trọng chính nghĩa pháp luật sao? Dưới tình hình không có chứng cớ xác thực mà chỉ là ‘Tôi cảm giác’,‘Có chút giống’, là có thể như vậy tùy tiện nói xấu người khác à?”
Từ Vĩ nhún nhún vai,“Đương nhiên không thể.”
Anh ta phát video lại, tạm dừng ở chổ mặt người xuất hiện, nhàn nhạt nói,“Nếu không, sau khi tôi xem video xong cũng không đến bệnh viện, mà đến thẳng chổ ở của Vương Đông Cường rồi.”
Hạ Bằng lại cười lạnh, cũng không biết suy nghĩ cái gì.
Từ Vĩ không nhìn Hạ Bằng cổ quái,“Có phải Vương Đông Cường hay không, tôi sẽ đi điều tra rõ ràng.”
Hạ Bằng nâng ống truyền dịch ở bên giường, đột nhiên nói một câu,“Cho là mặt người là anh ta, vậy thì sẽ đại diện cho cái gì? Đừng có nực cười như vậy? Chẳng lẽ chỉ vỏn vẹn bằng này là có thể kết luận có liên quan đến chuyện Chu Dương chết sao?”
Từ Vĩ nâng nâng mí mắt,“Đây là tự mình Hạ đốc công nói, tôi cũng không như vậy nói.”
Trên mặt Hạ Bằng tức giận một trận, gã châm biếm,“Cậu không nói như vậy, nhưng cậu như vậy suy nghĩ, nếu không cậu chạy tới chổ tôi nói video có thêm một người làm gì?”
Trên mặt Từ Vĩ không thấy một chút cảm xúc dao động nào, để người nhìn khó có thể cân nhắc,“Nếu suy tính như vậy, Hạ đốc công còn đáng nghi hơn, dù sao cũng chưa biết ý đồ của người kia, có thể cũng chỉ là trùng hợp đi ngang qua, nhưng Hạ đốc công lại có hành động luôn rồi.”
Sắc mặt Hạ Bằng có chút vặn vẹo,“Chứng cớ, Từ cảnh quan, mời cậu lấy chứng cớ nói chuyện, nếu không có, cũng đừng ở trước mặt tôi giả thần giả quỷ, tôi sẽ không bỏ qua đâu!”
“Hạ đốc công, anh kích động như vậy sẽ không tốt cho vết thương đâu.”
Từ Vĩ cầm điện thoại cất về túi, ngồi vào ghế Vương Đông Cường ngồi lúc nãy,“Được rồi, chúng trò chuyện vấn đề khác đi.”
Giọng điệu Hạ Bằng lạnh nhạt,“Tôi muốn nghỉ ngơi.”
Từ Vĩ cười nói,“Không mất nhiều thời gian của anh đâu.”
Hạ Bằng chưa mở miệng, Từ Vĩ đã đem một chuyện khác nói ra, về quần áo của Chu Dương.
Hạ Bằng kéo kéo khóe miệng, làm ra một nụ cười quái dị,“Không có gì đáng nói, chuyện đó do có người muốn hại tôi thôi.”
Từ Vĩ nói,“Mời Hạ đốc công tiếp tục.”
Mắt Hạ Bằng trợn trắng,“Tiếp tục cái gì? Cái gì nên nói tôi đã nói rồi, đây không phải là chuyện rõ ràng sao? Chính là người kia muốn mượn tay chết người để hại tôi, làm tôi nghi thần nghi quỷ, đối phương trong tối muốn thấy tôi nằm ở nhà xác chứ không phải trong phòng bệnh này.”
Gã tức giận nói,“Nếu không phải mấy ngày này tôi không tập trung thì làm sao lại bị thương như vậy chứ?”
Từ Vĩ nhướn mày,“Hạ đốc công có phải từng có quan hệ với người nào không? Hoặc là, hai bên có tồn tại xung đột lợi ích nào đó?”
Hạ Bằng không chút nghĩ ngợi nói,“Không có.”
Từ Vĩ nâng đùi phải lên, tùy ý khoát lên trên chân trái,“Căn cứ điều tra, Hạ đốc công mượn vay nặng lãi mấy chục vạn, lúc trước ở thành phố M còn một khoản nợ chưa trả đủ.”
Tay Hạ Bằng trượt màn hình di động xem trang web, mặt không đổi sắc nói,“Có cái gì quá đâu chứ, cậu đến công trường tùy tiện hỏi một chút, mười đốc công thì hết mười người phải đi mượn tiền rồi.”
Từ Vĩ,“Ồ?”
Hạ Bằng không ngẩng đầu,“Từ cảnh quan, cậu không cho rằng đốc công làm hơn trăm vạn, nhận hơn trăm công trình, sẽ thật rất có tiền đó chứ?”
Từ Vĩ nghe, anh ta ăn ngay nói thật,“Chuyện này tôi không quá hiểu.”
“Đốc công có nhưng chỉ là ngân phiếu khống mà thôi.”
Trong lời Hạ Bằng nói nhiều vài phần tự giễu,“Có biết một năm có bao nhiêu công trình bị hủy đi vì đủ loại nguyên nhân, nhà đầu tư không chơi nữa? Lại nói, cũng không phải từng bất động sản ở thành thị đều thành công, cũng có một số nhà ở thành thị xây xong chỉ cần từ xa đến đó trang trí, lại cũng chẳng được bao nhiêu tiền.”
“Nếu đốc công không có tiền, công nhân chờ phát tiền lương, đốc công lại không có tiền để trả,vậy mỗi ngày tới cửa phải làm thế nào đây?”
Từ Vĩ không lên tiếng, chỉ nghe.
Hạ Bằng a cười,“Đương nhiên, đốc công quỵt nợ cũng có, cuối cùng công nhân buộc phải tự sát, nhưng càng nhiều đốc công cho dù mình không có tiền, cũng sẽ vay tiền để trả lương cho công nhân.”
“Nếu không tự mình đòi tiền, còn bị chủ nợ điện thoại hối thúc, hối ở trước mặt rồi hối đến trong nhà, không phải tôi nói quá, cùng đường bí lối sẽ nhảy lầu tự tử luôn.”
Mày Từ Vĩ giật giật,“Chuyện công nông dân muốn tiền lương trên tin tức chính xác mỗi năm đều có.”
Câu tiếp theo anh ta là: “Nghe nói hai năm trước Hạ đốc công có khất nợ tiền lương công nhân lúc gần đến năm mới tranh cãi đến thiếu chút xảy ra án mạng.”
Hạ Bằng xanh mặt mắng,“Mẹ kiếp, các người đừng nói hưu nói vượn, ông đây khất nợ tiền lương công nhân lúc nào? Ai nói, kêu nó đến trước mặt nói cho ông đây xem!”
Từ Vĩ,“Nói như vậy, có tình hình khác sao?”
Hạ Bằng nặng nề hừ lạnh,“Ông đây không làm ra chuyện thiếu đạo đức kia, đừng có mẹ nó úp chậu phân lên đầu ông đây.”
Từ Vĩ đổi đề tài,“Hạ đốc công sao lại muốn vay nặng lãi?”
Hạ Bằng ném qua một ánh mắt như nhìn ngu ngốc,“Từ cảnh quan hỏi vấn đề này làm tôi nghi ngờ mục đích hôm nay cậu đến đây, tôi vay nặng lãi tất nhiên là vì làm công trình, không thì sao? Chẳng lẽ tôi vay tiền để chùi đít à?”
Từ Vĩ không tức giận,“Hạ đốc công khi thuận lợi hoàn công một công trình,trước đó cũng đã được thanh toán hai phần ba khoản tiền cuối cùng, với khoản tiền đó hoàn toàn đủ để anh nhận công trình trong này, không cần vay nặng lãi.”
Hạ Bằng ngoài cười nhưng trong không cười,“Ồ, không ngờ Từ cảnh quan đối với chuyện của tôi lại để bụng như vậy nha.”
Dáng vẻ Từ Vĩ kiên nhẫn mười phần, cũng rất dễ nói chuyện,“Cho nên mời Hạ đốc công phối hợp một chút.”
Hạ Bằng đếm trên đầu ngón tay,“Chơi cổ phiếu, đầu tư, đánh bài, ăn uống vui chơi, Từ cảnh quan chắc cũng biết, tiền á, mặc kệ có bao nhiêu thì mẹ nó không thể không xài được.”
Gã nhe ra một miệng răng trắng,“Có đôi khi cũng không biết xài ở nơi nào, dù sao cũng không còn nữa.”
Từ Vĩ nhíu nhíu mày, vừa muốn nói chuyện, Hạ Bằng liền lộ ra vẻ mặt ăn đau, huyết sắc trên mặt cũng không còn miếng nào.
“Từ cảnh quan, thuốc tê của tôi hết tác dụng rồi, đau chết đi được, thật không còn cách nào nói chuyện với anh nữa, phiền cậu đi ra ngoài, cám ơn.”
Từ Vĩ không đi,“Một vấn đề cuối cùng, quần áo người chết đâu?”
Hạ Bằng nói,“Đốt rồi.”
Từ Vĩ hỏi,“Sao lại muốn thiêu hủy?”
Hạ Bằng đầy mặt chán ghét,“Đồ người chết ai để đó làm gì chứ?”
Từ Vĩ vuốt ve ngón tay một chút,“Thời điểm đó, nhìn thấy quần áo người chết trên giường, còn mơ hồ mặc lên trên người, không phải trước tiên nên giữ lại vật chứng, sau đó báo cảnh sát để điều tra rõ ràng sao?”
Hạ Bằng nói,“Đầu óc tôi lúc đó rất lộn xộn,làm gì chỗ nào có thể nghĩ nhiều như vậy, không bị hù cho khóc đã tốt lắm rồi.”
Từ Vĩ gật đầu nói,“Phản ứng Hạ đốc công cũng là bình thường.”
Trước khi Hạ Bằng muốn mở miệng thì anh ta hỏi thăm,“Như vậy, sau chuyện đó vì sao Hạ đốc công không báo án?”
Hạ Bằng trào phúng,“Mỗi ngày đều bận rộn như chó vậy, trời lại nóng như vậy, cơm cũng ăn không vô, lại ngủ không ngon, quỷ mới nhớ mấy chuyện này.”
thân mình Từ Vĩ ngửa ra sau tựa lưng vào ghế ngồi,“Gia đình của người chết từng nói, đồ của người chết từng bị đụng qua.”
Hạ Bằng mắt sáng lên, lập tức nói,“Vậy thì đúng rồi, nhất định là tên khốn kiếp đó muốn hại chết tôi!”
Trên mặt gã xuất hiện một tia hung ác, nghiến răng nghiến lợi nói,“Mẹ nó, đừng làm cho ông đây biết đó là ai.”
Từ Vĩ tầm mắt không rời khỏi mặt Hạ Bằng một phân một hào,“Hạ đốc công cũng không nghĩ đến, trên công trường nhiều người như vậy, vì sao đối phương không dùng chiêu này với người khác? Mà lại cố tình muốn nhằm vào anh?”
Hạ Bằng nói ai biết được,“Từ cảnh quan điều tra được thì nói tôi một tiếng.”
Từ Vĩ hỏi xong vấn đề, anh ta phủi phủi ông quần không dính miếng bụi nào,“Hạ đốc công, có chứng cớ vô cùng xác thực nghi ngờ anh xâm phạm riêng tư người khác, chờ vết thương anh lành lại thì đồng nghiệp của tôi sẽ đến mời anh về cục cảnh sát uống ly trà.”
Hạ Bằng,“……”
Gã không lưu tâm,“Được thôi, uống thì uống, dù sao tôi chỉ quay mấy cái video, cũng không làm chuyện gì khác, cùng lắm thì bị phạt tiền cảnh cáo mà thôi.”
Lúc này, y tá gõ cửa tiến vào, muốn đo nhiệt độ và nhịp tim cho Hạ Bằng, đổi truyền dịch một chút.
Từ Vĩ bỏ tay vào trong túi quần,“Hạ đốc công dưỡng thương cho tốt, lần sau gặp lại.”
Hai người bên ngoài thấy Từ Vĩ đi ra thì trao đổi ánh mắt một chút,một trong đó nói,“Anh Từ, tính tình anh tốt thật, đổi lại chúng tôi sớm đã cho gã biết thế nào là lễ độ rồi.”
Bước chân Từ Vĩ không ngừng,“Một loại gạo dưỡng trăm dạng người, có người trời sinh chính là dạng muốn ăn đòn, đối với chúng ta mà nói, điều tra án mạng mới là quan trọng nhất.”
“Họ Hạ bên trong thật không thành thật, rõ ràng đang có chuyện giấu diếm.”
“Đúng vậy, dầu quá.”
Từ Vĩ ấn thang máy,“Gã càng muốn giấu diếm, chúng ta sẽ càng không cho gã toại nguyện, đi thăm dò công trình trong tay gã rồi nhanh chóng đưa kết quả cho tôi.”
“Đúng rồi, Vương Đông Cường hiện tại đang ở đâu? Về rồi sao?”
“Về rồi.”
Từ Vĩ cầm di động xem thời gian,“Các người đi thăm dò chuyện Hạ Bằng đi, tôi đến chổ Vương Đông Cường.”
Trong thành phố xảy ra một vụ tai nạn giao thông, Từ Vĩ đổ xe ở trên đường, chờ khi anh ta nhìn thấy mặt Vương Đông Cường thì đã là chuyện của hơn ba giờ sau.
Vương Đông Cường vừa ăn cơm xong, đang cùng mấy công nhân ngồi bên ngoài tiệm tạp hóa của vợ chồng em gái ông ta nói chuyện phiếm.
Đám công nhân đang nói chuyện Hạ Bằng buổi sáng bị gạch đập trúng, đều rất thổn thức còn cảm thấy mạng của anh ta thật không phải tốt bình thường.
Bọn họ cũng buồn bực, sao gạch lại rớt xuống như vậy, lại còn như cố ý rớt ngay vị trí của Hạ Bằng, cái này thật trùng hợp như có người giở trò quỷ sau lưng vậy.
Vương Đông Cường gẩy tàn thuốc lên trên bàn,“Giở trò quỷ? Lầu thi công cao như vậy sao không ai lên đó thử xem.”
Người khác cười ha ha, nói đây không phải đoán mò sao.
Vương Đông Cường liếc mắt nhìn chiếc xe đang đến, ông ta chờ một chút thì đứng lên, sau đó nhận ra phản ứng mình quá lớn, lại ngồi xuống.
Từ Vĩ đậu xe ở ven đường, cất chìa khóa xe đi đến trước mặt Vương Đông Cường.
Mặt Vương Đông Cường lộ ra vẻ tối tăm rối loạn,“Từ cảnh quan từ đâu đến vậy, đã ăn cơm trưa chưa?”
Từ Vĩ nói còn chưa ăn, anh ta lướt qua Vương Đông Cường đi vào tiệm tạp hóa, khi đi ra trong tay bưng một ly mì thịt bò, còn có trứng kho và xúc xích nướng.
Mắt Vương Đông Cường ý bảo những người khác rời đi, anh ta nhanh nhẹn thu dọn bàn một chút,“Từ cảnh quan ăn trưa cái này sao?”
Từ Vĩ cũng không đợi mì tôm ngâm chín đã bỏ chiếc đũa vào quấy,“Tôi mới từ bệnh viện đến đây.”
Vương Đông Cường hút một hơi thuốc,“Tiểu Hạ còn tốt chứ?”
Từ Vĩ ăn,“Cảm xúc anh không ổn định, bả vai bị thương không nhẹ, phải điều dưỡng một thời gian thì mới khỏi hẳn.”
Vương Đông Cường a một tiếng,“Tiểu Hạ lúc này có thể nói là không may, cũng có thể gọi là may mắn.”
Ông ta ho khan hai tiếng, đem tàn thuốc ném dưới đất đạp đạp, một lần nữa từ trong hộp thuốc lá lấy ra một điếu,“Nếu đổi người khác, không chừng đã chết mất rồi.”
Từ Vĩ dỡ trứng kho đóng gói ra,“Đúng vậy, thật may mắn.”
Vương Đông Cường chuẩn bị rời đi, Từ Vĩ cũng đã nhìn ra ý muốn của ông ta,“Vương đốc công, nghe nói anh và Hạ đốc công có giao tình không tệ?”
Mông đã rời đi ghế Vương Đông Cường ngồi trở về,“Đúng, quan hệ tôi và Hạ Bằng rất tốt, cậu ta nhỏ hơn tôi vài tuổi nên tôi đối xử cậu ta như em trai trong nhà vậy.”
Từ Vĩ hỏi,“Vậy anh biết anh ta đối với Chu Dương có suy nghĩ khác không?”
Vương Đông Cường gãi gãi cổ đến xung quanh nốt rồi đều đỏ lên, ông ta cười cười, rất xấu hổ,“Từ cảnh quan, cái này, tôi khó mà nói được.”
Ý đó cũng coi như đã nói đáp án.
Hơn nữa so với hiệu quả nói rõ ràng còn tốt hơn, khiến cho người nghe rơi vào không gian mơ màng vô tận.
Từ Vĩ cầm đũa gắp trứng kho vào trong ly mì tôm,“Sau Chu Dương chết, còn liên quan đến cậu ta chỉ có Hạ đốc công thôi.”
Vương Đông Cường phủi tàn thuốc không biết rơi lúc nào trên ngực,“Mặc kệ nói thế nào, tôi tin tưởng Tiểu Hạ sẽ không làm ra những chuyện không có tính người.”
Từ Vĩ bắt đầu ăn mì, anh ta ăn nhanh, ba hai cái một ly mì tôm chỉ còn dư nước và trứng kho,“Vương đốc công cảm thấy Chu Dương là một người thế nào?”
Vương Đông Cường nói không quá quen,“Khi cậu ta đến chổ này làm việc còn chưa trưởng thành, cũng không làm việc dưới quyền của tôi, cho nên số lần bình thường tiếp xúc không nhiều, ấn tượng tôi đối với cậu ta là một đứa trẻ hoạt bát.”
Từ Vĩ lại hỏi,“Quan hệ của cậu ta và Thích đốc công thế nào?”
Vương Đông Cường nói,“Không chú ý, có điều cùng đến từ một nơi, tuổi cậu ta lại nhỏ như vậy, Thích đốc công chắc sẽ phải chăm sóc nhiều hơn người khác.”
Có người sẽ để thứ mình thích đến cuối cùng mới ăn, Từ Vĩ là người như thế, anh ta đầu tiên ăn luôn trứng kho, cuối cùng mới xé một lát xúc xích nướng để ăn.
Tìm khăn giấy lau miệng, Từ Vĩ ợ hơi,“Vương đốc công, gia đình ông có tiền sử bệnh tâm thần.”
Không phải câu hỏi.
Tay Vương Đông Cường run lên, điếu thuốc thiếu chút nữa rơi xuống, ông ta để điếu thuốc lên miệng, phun ra một hơi sương khói,“Đúng, ba tôi và bác cả tôi đều như vậy, hai người họ vừa qua đời mấy ngày hôm trước.”
Ông ta phun đàm xuống đất, lấy hài chà chà,“Có điều loại tình hình này cũng không phải sẽ di truyền trăm phần trăm, tôi sẽ không bị.”
Từ Vĩ nhìn người phụ nữ trung niên trong tiệm,“Vợ anh mang thai?”
Vương Đông Cường gật gật đầu,“Đúng vậy, sáu tháng rồi.”
Từ Vĩ đem mì tôm ném vào trong thùng rác,“Cứ vậy đi, có chuyện gì thì tôi sẽ liên hệ anh.”
Vương Đông Cường đứng dậy phất tay,“Từ cảnh quan đi thong thả.”
Sau khi xe rời đi, nụ cười trên mặt gã đã không còn, tay bẻ điếu thuốc thành hai đoạn.
Trở về phòng, Vương Đông Cường từ dưới đáy trong ngăn kéo cầm ra lọ thuốc, bỏ mấy viên vào miệng, cũng không uống miếng nước chỉ cố gắng nuốt xuống, ông ta nuốt nuốt nước miếng, nằm ở trên giường thở.
Phụ nữ trung niên đi đến,“Đông Cường, sao cảnh sát lại tìm ông?Đã nói chuyện gì với ông vậy?”
Vương Đông Cường trở mình, lấy quay lưng lại bà ta,“Không có gì, chỉ tùy tiện trò chuyện chút thôi.”
Phụ nữ trung niên khom lưng đẩy đẩy ông ta,“Tùy tiện trò chuyện? Ông lừa ai đó? Ông đã làm chuyện gì thì trong lòng tự hiểu rõ, nếu mà liên lụy tôi……”
Câu nói kế tiếp bị một ánh mắt Vương Đông Cường ngăn lại.
Phụ nữ trung niên quay đầu thu dọn quần áo trên ghế, bà ta hừ hừ,“Đừng tôi không biết tối hôm đó ông đi ra ngoài.”
Vương Đông Cường từ trên giường ngồi dậy, mặt tràn đầy dữ tợn giờ phút này biểu cảm gì cũng không có,“Buổi tối ngày nào?”
Phụ nữ trung niên không quay đầu, nếu không nhất định sẽ như nhìn thấy dáng vẻ tức giận của ba Trương rồi thét lên,“Còn muốn tôi nói kỹ hơn à? Chẳng phải là đêm tiệm tạp hóa họ Trương bị trộm sao?”
Vương Đông Cường xuống giường, kéo cổ tay tay bà ta,“Bà lặp lại lần nữa.”
Người đàn ông hơn bốn mươi tuổi đã làm việc trên công trường vài chục năm, lực cánh tay vô cùng mạnh, xuống tay cũng tàn nhẫn.
Tay phụ nữ trung niên bị kéo, liền đỏ lên, bà ta tức giận mắng,“Vương Đông Cường, ông muốn làm gì? Hiện tại trong bụng tôi đang mang con của ông, ông dám làm gì tôi thì tôi sẽ gọi ngay cho mẹ ông!”
Vương Đông Cường có điểm yếu, chính là mẹ ông ta.
Bà cụ mong cháu trai như trăng chờ sao, con dâu có thể mang thai, trong lòng cụ không biết có bao nhiêu vui vẻ, nếu con dâu và cháu trai có chuyện gì thì không biết sẽ ồn ào đến dạng gì nữa.
Lúc này lực trên tay Vương Đông Cường nhả bớt,“Bà bớt gây thêm chuyện phiền phức cho tôi đi.”
Phụ nữ trung niên xoa cổ tay,“Nói nhảm, tôi lại không ngốc, nếu để người ngoài biết, cảnh sát nhất định sẽ nhìn chằm chằm đến, ai biết được ông có giấu tôi làm chuyện gì, lỡ như bị điều tra ngay cả tôi cũng bị dính xui xẻo thì sao.”
Sắc mặt Vương Đông Cường dịu đi, ông ta đặt tay lên vai vợ mình,“Bà dưỡng thai cho tốt, đừng không có việc gì mà tìm việc là được.”
Phụ nữ trung niên lấy tay Vương Đông Cường ra,“Lúc trước ông như vậy, bây giờ cũng vậy, tôi hỏi ông cái gì, ông đều không nói tôi biết, từ lúc theo ông tôi chưa qua được một ngày ngày lành.”
Tốc độ nói chuyện của bà ta nhanh, trong lời nói có gai xen lẫn oán khí,“ Cả ngày ông chỉ loay hoay một đống hoá đơn, nói mấy năm nay buôn bán tổng cộng lời hơn một ngàn vạn, tôi ngay cả số lẻ còn chưa thấy thì không nói, đầu năm còn có người đến nhà đòi nợ, đến tuổi của tôi cũng không có ngày nào được thoải mái cả.”
“Lần trước ông uống nhiều, còn nói cùng người khác hùn vốn làm công trình, hỏi ông công trình gì thì ông cũng không nói, thật không biết cuối cùng ông làm cái gì ở bên ngoài nữa!”
Vương Đông Cường đầy mặt khó chịu,“Nói bà cũng không hiểu, ra ngoài đi, tôi muốn ngủ trưa một lát.”
Sắc mặt phụ nữ trung niên khó coi,“Cái gì gọi là tôi cũng không hiểu hả? Ông không nói, làm sao biết tôi không hiểu?”
Vương Đông Cường vừa rồi còn tốt, hiện tại đột nhiên gầm rú,“Ra hay không?”
Ông ta lôi kéo vợ đang có bầu ra ngoài cửa, đá một cái lên cửa, đi theo là tiếng mắng chửi,“Có bệnh à, chết đi cho xong!”
Hoàng Đan đi ra hái ớt, nhìn thấy vợ Vương Đông Cường đang nói chuyện phiếm với em gái ông ta, còn không ngừng lau nước mắt.
Trong tiệm tạp hóa truyền ra tiếng ba Trương thúc giục,“Chí Thành con nhanh chóng đi, mẹ con đang chờ xào rau đó.”
Hoàng Đan hoàn hồn, hái mấy trái ớt nhỏ bên trong bồn nước đem về.
Lúc ăn cơm còn tốt, ăn đến một nửa thì ba Trương mẹ Trương lại cãi nhau.
Hoàng Đan đang suy nghĩ chuyện gì, cũng không biết hai cụ vì cái gì mà cãi nhau, cậu không tiếp tục bới cơm ăn mà nghe nội dung cãi nhau.
Nghe vài câu, Hoàng Đan biết không liên quan đến nhiệm vụ của mình, lại là một ít chuyện vừng tỏi trong nhà
Ba nguyên chủ được hoan nghênh, sẽ có bạn bè, lúc tuổi trẻ rất có duyên với rất nhiều phụ nữ, mẹ nguyên chủ vẫn nhớ kỹ, thường xuyên lôi ra mắng vài câu, cũng không biết cuối cùng rốt cuộc là ai đang phiền lòng.
Nói đến cùng, vẫn là chữ nghèo thôi.
Làm công trình chẳng những gia đình không có con số trên sổ tiết kiệm mà còn thiếu nợ ngập đầu, thật vất vả mới có một chút tiền đều phải đem ra trả nợ.
Mẹ nguyên chủ biết ba nguyên chủ sĩ diện nên bao giờ cũng là lấy việc này tổn thương ông, không phải nói bạn bè nhiều sao? Kết quả thì sao? Con trai kết hôn, ngay cả tiền làm tiệc rượu cũng không có thì đừng nói đến nhà cửa.
Ba Trương ném chén đũa lên bàn, đá văng ghế dựa nói,“Không ăn!”
Sau khi ông đi, cãi nhau trên bàn cũng yên tĩnh, mẹ Trương uống rượu thuốc chậc lưỡi nói,“Chí Thành, mặc kệ ông ta, ăn của con đi.”
Hoàng Đan hỏi,“Mẹ, làm sao vậy?”
Mẹ Trương nói,“Bệnh thần kinh đó.”
Buổi chiều Hoàng Đan rời tiệm tạp hóa sớm hơn một giờ, nói muốn đi chụp ảnh, thực ra là đi hẹn hò.
Mặt trời rất lớn, chiếu thẳng đỉnh đầu đến choáng váng, trong khu rừng nhỏ so bên ngoài râm mát hơn một chút, nhưng vẫn nóng, không biết cái gì kêu không ngừng, rất ồn.
Khi Hoàng Đan đi chỗ đó, người đàn ông đang nằm đó hát ngâm nga.
Nghe tiếng bước chân, Thích Phong biết người đã đến, hắn vỗ vỗ cánh tay bên trái,“Lại đây dựa vào nơi này nè.”
Hoàng Đan làm theo, đầu đặt ở bên trong khuỷu tay mạnh khỏe của người đàn ông.
Đỉnh đầu có một mảng lớn ánh sáng sặc sỡ, trong lòng lại là người thích, mang đến một loại cảm giác yên tĩnh của năm tháng.
Trong miệng Thích Phong có vị bạc hà, một lát sau, trong miệng Hoàng Đan cũng có.
Hai người nghiêng đầu hôn, lui về sau lại hôn, miệng lưỡi chạm miệng lưỡi, chóp mũi chạm chóp mũi, tiếng tim đập hòa nhịp nhảy múa cùng nhau.
Thích Phong không nhịn, hai phiếm môi mềm mại kia lưu lại vết răng.
Hoàng Đan vốn đang nhắm mắt hưởng thụ thì lập tức bị cắn đau, cậu đưa tay đẩy người đàn ông ra, che miệng nhíu mi nhìn qua.
Thích Phong cười to vài tiếng, ghé vào trong cổ cậu cười,“Chú thích ức hiếp em.”
Mi tâm Hoàng Đan giãn ra.
Thích Phong kéo tay thanh niên xuống, độ cong bên môi không biến mất, cũng không biết vì sao, chỉ cần nhìn dáng vẻ cậu muốn khóc thì mình lại đặc biệt vui vẻ,“Để chú xem xem miệng em có bị rách không nào.”
Hoàng Đan không giãy dụa, đưa tay người đàn ông kéo tay mình xuống, nghe hắn nói không rách, chỉ là dấu răng có chút sâu.
Thích Phong sờ môi thanh niên, càng sờ, trong lòng lại càng ngứa ngáy, lại hôn lên.
Lúc này thật sự là bị cắn rách rồi.
Hoàng Đan đau khóc, cậu ngồi dậy từ bên trong khuỷu tay người đàn ông.
Thích Phong vỗ vỗ phía sau lưng cậu, sờ sờ tóc của cậu, dỗ dành nói,“Là lỗi của chú, hay là em cắn lại đi.”
Hoàng Đan không muốn nói chuyện với hắn.
Thích Phong bưng hai tay của cậu, vùi mặt mình vào cọ cọ, cười thở dài,“Chú không biết làm sao lại thích em như vậy nữa.”
Tim Hoàng Đan đập nhanh, khóc nói,“Em cũng thích anh.”
Thân thể Thích Phong chấn động, hắn nhếch môi, để lại trong lòng bàn tay thanh niên một ấn dấu nước miếng.
Hoàng Đan khóc bao lâu, người đàn ông hôn lên lòng bàn tay cậu bấy lâu, cậu có chút bất đắc dĩ, oa oa nói,“Anh nắm tay của em không buông, em cũng không còn tay để lau nước mắt nữa.”
Thích Phong giương mắt, mới phát hiện thanh niên phía trước T-shirt ướt một mảng: “Em cởi để dưới đất phơi đi, một lát sẽ khô thôi.”
Khi hắn nói những lời này, ánh mắt nóng bỏng, làm cho người ta chịu không nổi mà run run.
Hoàng Đan sớm đã thành thói quen, nhưng vẫn có chút không được tự nhiên,“Em không cởi, anh sẽ cắn em nữa.”
Thích Phong mở mắt nói dối,“Sẽ không đâu, chú sẽ không cắn em.”
Hoàng Đan như trước không muốn,cậu đẩy đầu đang tựa vai mình ra,“Nói dối, anh nhất định sẽ cắn em, sau đó sẽ kéo em làm tình trên cỏ luôn.”
Thích Phong,“……”
Nhóc con chết tiệt này sao lại nhìn thấu lòng hắn như vậy chứ? Hắn sờ sờ mặt, chẳng lẽ biểu hiện rất rõ ở trên mặt mình sao?
Thích Phong ấn thái dương, luôn có cảm giác muốn ăn chết mới thôi.
Hắn chỉ trên tay một vòng dấu răng,“Đây là con chó nhỏ nào cắn hả?”
Hoàng Đan cũng chỉ,“Vậy anh nói, mấy vết trên chân này là con chó lớn nào cắn đó?”
Huyệt thái dương Thích Phong nhảy thình thịch, hắn bỗng nhiên nở nụ cười,“Hai bên mông chú đều có một vết, có muốn chú lột quần cho em nhìn một chút không nè?”
Hoàng Đan nhận thua.
Đó là cậu cắn, cậu thường xuyên cắn, là một chuyện đều làm trong mỗi thế giới.
Trước mắt Hoàng Đan có một bóng đen che lại, phía sau lưng cậu chạm đến cỏ xanh, bên tai là tiếng chọp chẹp,“Em không muốn làm với chú sao?”
“Muốn chứ nhưng mà trong cỏ sẽ có côn trùng, trên người sẽ ngứa lắm.”
Thích Phong thích thanh niên nghiêm túc và thành thật, không có bông hoa xung quanh, hắn hôn lên cái cổ trắng nhỏ, lưu luyến yết hầu đang lên xuống,“Không cần để ý, côn trùng sẽ không cắn em đâu.”
Hoàng Đan đẩy đẩy người đàn ông, hoàn toàn đẩy không ra, cậu giương mắt nhìn ngọn cây, không biết thấy cái gì, ánh mắt hơi hơi trợn to,“Anh mau đứng lên.”
Thích Phong hôn hăng say,“Không đứng nổi.”
Hoàng Đan lại hối thúc,“Trên cây có chim, gặp……”
Cậu còn chưa nói xong thì trơ mắt nhìn thấy một giọt nhỏ nọ rơi xuống, trực tiếp rơi vào đầu vai người đàn ông,“Được rồi, không cần dậy nữa.”
Thích Phong vuốt ve mặt thanh niên, hôn lên môi cậu vài cái,đưa đầu lưỡi vào đi dạo vài vòng rồi đi ra, đem bàn tay di động xuống phía dưới, đem T-shirt cậu hướng lên trên,“Nhìn xương già của chú ra sức hầu hạ em như vậy, em có thể đừng nói thầm nữa hay không?”
Thân thể Hoàng Đan run lên một chút, cậu hít một hơi nói,“Phân chim.”
Giọng nói bị T shirt Thích Phong cởi cản trở hơn phân nửa, đến khi truyền ra có chút mơ hồ không rõ, lồng ngực hắn rung động, cười vui vẻ,“Muốn lừa chú à, em còn non lắm.”
Hoàng Đan nói,“Thực sự có, ở vai trai anh á.”
Thích Phong không phản ứng.
Hơi thở Hoàng Đan thay đổi, hai tay bắt lấy cánh tay người đàn ông, nửa người trên cậu nâng lên, độ cong lưng ngấm ngầm chịu đựng, lại nằm trở về, khóe mắt phiếm hồng.
Cổ họng Thích Phong lăn lộn, làm động tác nuốt, hắn nắm mặt thanh niên phủ đầy mồ hôi lấm tấm hôn đi lên hai phiếm môi mềm kia.
Hoàng Đan nhíu mi,“Em không thích mùi của bản thân.”
Thích Phong khàn khàn cười,“Vậy em thích mùi của chú sao?”
Hoàng Đan nói,“Thích.”
Hô hấp Thích Phong bị kiềm hãm mạnh lại, trong cổ họng phát ra thanh âm khó nhịn, hắn chửi nhỏ một tiếng, kéo thanh niên đến trước người mình, cúi người hôn phủ lên,“Mẹ nó, sớm muộn gì chú cũng chết trong tay em.”
Bóng cây đung đưa, để lại hai bóng người sâu thẩm mà nhẹ nhàng trên bãi cỏ.
Mấy con côn trùng vốn là đang kêu hăng say, dưới gốc cây lại bỗng nhiên nhiều thêm một tiếng khóc, phá hủy đi giai điệu của chúng nó.
Chúng nó tìm theo tiếng thì nhìn thấy một thanh niên tay chân thon dài dựa vào một người đàn ông cao lớn cường tráng mà khóc, nước mắt rơi đầy mặt.
Qua nửa giờ, người đàn ông cao lớn cường tráng ôm thanh niên để trên cỏ, thanh niên còn khóc, mắt cậu khóc không mở ra được, chân cũng không bỏ xuống được, toàn bộ thân thể đều đang run rẩy.
Biết chúng nó vẫn xem, có con kiến và côn trùng giáp xác cũng gia nhập vào, một đám nhìn với vẻ thích thú.
Gió thổi vòng qua, lá cây xoay chuyển rơi xuống, một hai phiến lá cây rơi xuống người thanh niên và trên thân người đàn ông, bị phủi sang một bên đi.
Người Hoàng Đan đầy mồ hôi bị người đàn ông vớt vào trong ngực, bàn tay thô ráp lau mặt cậu, cậu đau run lên một chút, ánh mắt đỏ bừng bán đắp, nửa chết nửa sống.
Thích Phong lau nước mắt trên mặt thanh niên rồi lấy ngón cái và ngón trỏ nắm lau nước mũi cho cậu.
Hoàng Đan không hề cảm thấy xấu hổ, nhớ không rõ đã được đối xử như vậy bao nhiêu lần rồi.
Qua một hồi lâu, cậu mới đỡ lại, để trọng lượng trên người đều đặt ở trong khuỷu tay người đàn ông, híp mắt hóng gió.
Thích Phong vuốt ve bả vai thanh niên,“Ba mẹ em lại cãi nhau sao?”
Hoàng Đan gật đầu,“Ừ, hai ba ngày là cãi.”
Thích Phong hôn lên lỗ tai cậu,“Hai ta về sau sẽ không cãi như vậy đâu.”
Hoàng Đan lắc đầu nói,“Không thể đâu, anh sẽ cãi nhau với em thôi.”
Thích Phong nghe vậy ngẩn người,“Phải không? Sao lại khẳng định vậy?”
Hoàng Đan nói,“Ừ, bởi vì có đôi khi anh không nói lý lẽ gì cả.”
Thích Phong,“……”
Mặt hắn run rẩy,“Sao lại không nói lý lẽ?”
Hoàng Đan không nói.
Thích Phong xoa trán cười,“Chú sống đến từng tuổi này rồi, vậy mà lại bị một câu không đầu không đuôi của em làm cho bối rối thế này.”
Hoàng Đan không nói gì, chỉ nắm tay người đàn ông.
Trương Dao điện thoại đến không phải lúc, quấy rầy thời gian hai người đang thân mật
Có người quanh năm suốt tháng đều không thấy gọi về nhà được mấy cuộc điện thoại, có người chỉ lúc không có tiền mới gọi về nhà, lại có người thường xuyên gọi về, cũng không có chuyện gì chỉ muốn nói việc nhỏ vụn vặt hằng ngày mà thôi.
Trương Dao chính là người sau.
Cô gọi cuộc gọi này, vì biết chuyện ba mẹ cãi nhau, hỏi nguyên nhân là cái gì, có đánh nhau hay không.
Hoàng Đan nói,“Là về chuyện trước kia.”
Trương Dao thở dài,“Em nghe giọng mẹ cũng khàn luôn rồi, nhất định đã khóc, anh đang ở đâu vậy?”
Hoàng Đan đè tay lớn của người đàn ông lại,“Ở bên ngoài.”
Trương Dao aiiiii một tiếng:’’Giữa trưa trời nắng sao anh lại ở bên ngoài? Anh, mọi người sao không để em yên tâm một tý nào hết vậy?”
Hoàng Đan không nói gì.
Trương Dao nói nói thì nói đến mối tình đầu của anh cô,“Anh, anh kết hôn, ba mẹ có cháu trai cháu gái vậy thì sẽ không có thời gian cãi nhau nữa rồi.”
Ngực tê rần, Hoàng Đan vội vàng kết thúc trò chuyện với Trương Dao,“Em không kết hôn đâu.”
Âm trầm trong mắt Thích Phong rút đi, ôm người vào trong lòng, cười nói,“Chú cũng không kết hôn, cùng với em.”
Sau khi rời khu rừng nhỏ, Hoàng Đan nghĩ tới cái gì, cậu nói,“ Vai của anh thực sự có phân chim đó.”
Thân thể Thích Phong chợt dừng, nghiêng đầu cho thanh niên một ánh mắt thầm oán “Chú đã không để ý đến rồi, sao em còn muốn nhắc tới chứ”.
Hoàng Đan,“……”
Hạ Bằng ở bệnh viện dưỡng thương trở về không đến nửa tháng thì ra chuyện không lớn không nhỏ này.
Cảnh sát đến công trường tìm Vương Đông Cường, ông ta bị dẫn đi, gần tối mới trở về.
Vương Đông Cường trở về không bao lâu, lời đồn đãi nổi lên, không rõ từ đâu trước bắt đầu, truyền ồn ào xôn xao.
Lời đồn nói có người nặc danh cung cấp cho cảnh sát một tờ biên lai vay mượn, do Vương Đông Cường viết cho Chu Dương, tổng cộng năm vạn đồng.
Vương Đông Cường sao lại viết biên lai vay mượn cho Chu Dương? Vì sao chứ?
Bởi vì không biết, nên suy đoán có rất nhiều.
Đám công nhân đoán, Vương Đông Cường có phải không muốn trả số tiền kia, cũng không thể không trả được, cho nên mới giết Chu Dương.
Hoặc là nói, giữa hai người người bọn họ có giao dịch vô hình, Chu Dương công phu sư tử ngoạm*, Vương Đông Cường không thể không lấy mạng của cậu ta.
* ‘Công phu sư tử ngoạm: cắn một phát được miếng to.
Hoàng Đan cách một lát thì đi ra xem xem, tiệm tạp hóa bên kia trước sau vẫn không có động tĩnh gì.
Đám công nhân đến mua đồ, nói nói cười cười nghị luận hai câu, bên trong tăng thêm cảm xúc một người, chuyện thật giả trước mắt cũng không thể nói được.
“Tri nhân tri diện bất tri tâm, nhìn không ra Vương đốc công lại là loại người này.”
“Các người không nghe nói sao? Người Vương đốc công có tiền sử bệnh thân kinh đó, có thể sẽ di truyền, đầu óc ông ta có bệnh thì không thế giống người bình thường được.”
“Không thể nào? Cái này cũng đáng sợ quá rồi.”
“Còn có đáng sợ hơn, chuyện Hạ đốc công bị gạch đập bị thương, rất có thể cũng do ông ta làm”
Đám công nhân vừa đi vừa nói ra bên ngoài.
Hoàng Đan nhíu mi tâm, cảm thấy lời đồn này rất kỳ quái, hình như có người đã lên kế hoạch ở sau lưng, cậu gửi tin nhắn cho Thích Phong, bên kia nói đang họp trong công ty.
Mơ hồ cảm thấy sắp xảy ra chuyện gì, Hoàng Đan không yên lòng, tính sai tiền cho một công nhân, lại bị Trương phụ đúng lúc phát hiện, chờ khi công nhân đi thì nổi giận.
“Chí Thành, mấy ngày nay con làm sao vậy? Tính sai tiền, lấy nhầm thuốc lá mấy lần, con có phải còn liên lạc với người nữ kia không?”
Hoàng Đan nói,“Đã lâu không liên lạc rồi.”
“Ba lười nói chuyện với con, con trông tiệm tạp hóa, ba ra ngoài đi một chút.”
Ba Trương đi ra khỏi tiệm tạp hóa.
Hoàng Đan thò đầu ra nhìn, thấy người trung niên vừa đi vừa gọi điện thoại, cậu muốn đi theo nhưng vừa vòng qua quầy thì bị kêu lại.
“Chí Thành, con đi đâu đó?”
Mẹ Trương rửa bát đến một nửa, dùng hết chất tẩy rửa nên phải đi lấy,“Mẹ có chuyện phải làm, con trông tiệm đi.”
Hoàng Đan mím môi,“Được ạ.”
Một lát sau, ba Trương và Vương Đông Cường gặp nhau ở phía sau tòa cao ốc.
Ba Trương đi thẳng vào vấn đề,“Lão Vương, bây giờ tôi hỏi cậu một lần, mấy tờ giấy vay nợ và số liệu cầm cố có phải là cậu trộm hay không?”
Vương Đông Cường đầy mặt kinh ngạc,“Ông bị mất mấy thứ kia lúc nào?”
Ba Trương hừ một tiếng,“Đừng giả vờ, lúc cậu bị cảnh sát dẫn đi tôi tận mắt chứng kiến, hiện tại bên ngoài đều đang lan truyền chuyện của cậu và Chu Dương.”
Ông đứng khoảng cách không xa không gần,“Cậu có thể vì năm vạn đồng mà ra tay với Chu Dương, chứng minh trên tay cậu không có tiền, cho nên cậu trộm giấy vay nợ năm mươi vạn mà cậu viết cho tôi, cậu muốn quỵt nợ!”
“Mục đích đêm đó của cậu là trộm giấy vay nợ, thuốc và tiền mặt chỉ dùng để lừa người trong đồn công an thôi, lão Vương, tôi chỉ nghi ngờ cậu nhưng mà tôi lại không ngờ thật đúng là do cậu làm.”
Mặt Vương Đông Cường trầm xuống,“Lão Trương, nếu ông còn nói hưu nói vượn, tôi sẽ không khách khí với ông nữa đâu.”
“Lời đồn bên ngoài do một đám thích thú cố tình muốn nhìn Vương Đông Cường tôi chết thế nào, tôi là người thế nào không lẽ ông không rõ sao?”
Ba Trương hình như đã sớm dự đoán được ông ta không thừa nhận,“Ngày mai tôi sẽ đến cục cảnh sát một chuyến.”
ngực Vương Đông Cường phập phồng trên diện rộng,“Tôi phải nói mấy lần nữa đây, cái chết Chu Dương và chuyện tiệm tạp hóa các người bị trộm không liên quan gì đến tôi cả!”
Ba Trương nói,“Vậy thì để cảnh sát đến điều tra đi.”
Biểu cảm trên mặt Vương Đông Cường bị bóng tối bao trùm,“Lão Trương, ông thật muốn để cảnh sát để điều tra sao? Đừng quên, trên tay ông và tôi đều không được sạch sẽ, ông sẽ không sợ chọc phiền phức cho mình sao?”
Ba Trương nháy mắt chần chờ,“Tôi có thể không đi cục cảnh sát, thuốc và tiền cũng có thể thôi đi, xem như chưa từng xảy ra cái gì, nhưng mà cậu phải trả hết năm mươi vạn lại cho tôi.”
Mắt Vương Đông Cường trừng,“Lão Trương, ông nói như vậy cũng không phúc hậu rồi, tuy rằng giấy vay nợ bị mất, nhưng mà tôi cũng không quỵt nợ,chổ tôi cũng còn lại một phần, ngày trả nợ viết trên đó vẫn chưa đến.”
Ba Trương nói không quan tâm được nhiều như vậy,“Lúc trước do cậu kéo tôi xuống nước, nói tôi vay tiền cho cậu, chờ cậu nhận công trình kia thì sẽ chia cho tôi, kết quả đến hiện tại một phân tiền cũng không thấy, Vương Đông Cường, cậu đừng có giỡn mặt với bố đây.”
“Trách tôi tin sai người, còn chuyện Hạ Bằng thì cũng là cậu giở trò quỷ, đoạn thời gian trước nghe Lưu tổng nói cậu chơi cổ phiếu thua còn thiếu không ít tiền, cậu đúng là đang muốn quỵt nợ!”
Vương Đông Cường đột nhiên đến trước mặt ba Trương.
Đúng lúc này, cách đó không xa truyền đến giọng Hoàng Đan,“Ba, mẹ kêu con gọi ba về nhà.”
Ba Trương vung tay rời đi.
Đi đến bên cạnh con trai, ông quay đầu nhìn lại, mơ hồ nhìn thấy Vương Đông Cường vẫn còn đứng tại chỗ.
Không nhìn nữa, ba Trương nói,“Đi thôi đi thôi.”
Hoàng Đan nên nghe được đều đã nghe thấy được, ánh mắt cậu liếc người trung niên bên cạnh, quyết định đảm bảo một chút, đợi một khoảng thời gian nữa sẽ điền đáp án.
Trời mùa hạ rất sớm đã sáng, nông dân địa phương sáng sớm đã ra đồng, khát nước đi bờ sông rửa mặt uống một ngụm nước, trong lúc vô tình nhìn thoáng trong bụi cỏ lau có bay thứ gì, ông ta đến gần một chút xem, phát hiện là khối thi thể, thân thể sưng phù, da bụng phồng lên, toàn thân trắng bệch, giống như một miếng thịt heo ngâm nước.
Nông dân bị dọa đến thân thể run lên, nghĩ đến vừa rồi mình còn uống vài ngụm nước lớn thì liền ghê tởm nôn mửa, người lắc lư ngã vào trong nước.
Ông ta khủng hoảng kêu lên, kinh động nông dân xung quanh đến.
Từ Vĩ dẫn người chạy tới, vớt thi thể trong bụi cỏ lau lên, ở gần đó tìm được đôi giày da trên bờ, phía dưới còn có một tờ giấy.
Vương Đông Cường tự sát.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.