Chương 1:
Chi Tử Ngư
29/08/2023
“Thủy Tiên, chào mừng cháu trở lại thôn Đào Lâm!”
Sau khi xuống xe, Hoắc Thủy Tiên có chút cảm động khi nhìn thấy bí thư chi bộ thôn đích thân đến đón mình. Tuy nhiên, có cảm động đến mấy thì cô cũng phải hỏi cho rõ ràng mọi chuyện.
“Chú à, nhà trẻ mà bà nội để lại cho cháu có hợp pháp không ạ?”
“Cháu đang nói cái gì vậy! Là chú dẫn bà nội Hoắc đi làm thủ tục, cháu còn không tin sao? Đừng đứng đây, về nhà rồi nói chuyện, đi thôi Tiểu Trần!”
“Dạ!”
Lúc này tay Hoắc Thủy Tiên đột nhiên trống không, toàn bộ hành lý của cô đã được thanh niên ở bên cạnh xách hộ.
“Xin chào! Tôi là Tiểu Trần, năm nay mới tốt nghiệp, vừa đến thôn Đào Lâm cách đây không lâu.”
“Woa là sinh viên tốt nghiệp đại học!” Hoắc Thủy Tiên vẻ mặt ngưỡng mộ.
“Đúng vậy, Tiểu Trần tốt nghiệp 911.” Bí thư chi bộ thôn cười nói với vẻ mặt đắc ý.
“Khụ khụ! Chú bí thư, là 211, 985.”
* 911: do bí thư nói sai (ý muốn khoe nhân viên mới là sinh viên đại học top đầu)
* 211 là dự án thúc đẩy sự phát triển giáo dục của Trung Quốc, dự án được đầu tư bởi nhà nước và xây dựng mới 100 trường đại học top đầu khu vực.
* 985: Dự án của chính phủ, chọn ra các trường top đầu trong dự án 211 để đầu tư phát triển thành trường đại học có chất lượng hàng đầu thế giới.
“Cũng gần như nhau thôi. Đi thôi! Nhanh về nhà còn ăn trưa nữa.”
“Chú, chú mới mua xe à?” Hoắc Thủy Tiên kinh ngạc, mới một tháng không gặp mà chú Lưu đã mua xe rồi.
“Đúng rồi, năm nay được mùa đào, không có xe thì không thể chở hết được. Một lát nữa, Tiểu Trần sẽ ngồi ở thùng xe đằng sau, Thủy Tiên ngồi ghế phụ.”
“Dạ vâng, chú bí thư!”
“Mà chú mua xe hiệu gì vậy??”
“Cứ nhìn thấy là biết thôi.”
Phiên bản nâng cấp dành cho khu vực miền núi, vua chở hàng, bà hoàng chịu tải! Điện thoại mua hàng: 131********
Hoắc Thủy Tiên nhìn tờ rơi quảng cáo màu đỏ tươi dán trên thùng xe, chớp mắt.
“Thế nào? Không tệ phải không? Màu sắc là Tiểu Trần chọn, chú nói với cậu ấy là màu xanh lam đẹp nhưng cậu ấy cứ khăng khăng là màu này đẹp hơn. Không phải xanh lam cũng không phải xanh lá cây, cậu ấy gọi nó là xanh đá ….”
“Xanh tiffany” Tiểu Trần chất hành lý lên thùng sau của chiếc xe ba bánh, sau đó dùng đôi chân dài điêu luyện bước lên: “Chú bí thư, chú tin cháu đi màu này là thời trang nhất rồi.”
Chú Lưu khó nhọc thò đầu ra ngoài cửa sổ, nói: “Sao còn đứng đó? Lên xe đi!”
“Cháu lên ngay đây” Để tránh cho đầu chú Lưu đập vào khung cửa sổ hẹp, Hoắc Thủy Tiên vội vàng lên xe.
Chiếc xe ba bánh nhanh chóng lao ra khỏi trung tâm huyện.
Khác với một tháng trước, trên cánh đồng tháng ba, hoa cải nở rộ, không khí tràn ngập hương thơm hoa cỏ. Văng vẳng bên tai là tiếng của chú Lưu đang nói về chiếc xe ba bánh mới.
Sau khi xuống xe, Hoắc Thủy Tiên có chút cảm động khi nhìn thấy bí thư chi bộ thôn đích thân đến đón mình. Tuy nhiên, có cảm động đến mấy thì cô cũng phải hỏi cho rõ ràng mọi chuyện.
“Chú à, nhà trẻ mà bà nội để lại cho cháu có hợp pháp không ạ?”
“Cháu đang nói cái gì vậy! Là chú dẫn bà nội Hoắc đi làm thủ tục, cháu còn không tin sao? Đừng đứng đây, về nhà rồi nói chuyện, đi thôi Tiểu Trần!”
“Dạ!”
Lúc này tay Hoắc Thủy Tiên đột nhiên trống không, toàn bộ hành lý của cô đã được thanh niên ở bên cạnh xách hộ.
“Xin chào! Tôi là Tiểu Trần, năm nay mới tốt nghiệp, vừa đến thôn Đào Lâm cách đây không lâu.”
“Woa là sinh viên tốt nghiệp đại học!” Hoắc Thủy Tiên vẻ mặt ngưỡng mộ.
“Đúng vậy, Tiểu Trần tốt nghiệp 911.” Bí thư chi bộ thôn cười nói với vẻ mặt đắc ý.
“Khụ khụ! Chú bí thư, là 211, 985.”
* 911: do bí thư nói sai (ý muốn khoe nhân viên mới là sinh viên đại học top đầu)
* 211 là dự án thúc đẩy sự phát triển giáo dục của Trung Quốc, dự án được đầu tư bởi nhà nước và xây dựng mới 100 trường đại học top đầu khu vực.
* 985: Dự án của chính phủ, chọn ra các trường top đầu trong dự án 211 để đầu tư phát triển thành trường đại học có chất lượng hàng đầu thế giới.
“Cũng gần như nhau thôi. Đi thôi! Nhanh về nhà còn ăn trưa nữa.”
“Chú, chú mới mua xe à?” Hoắc Thủy Tiên kinh ngạc, mới một tháng không gặp mà chú Lưu đã mua xe rồi.
“Đúng rồi, năm nay được mùa đào, không có xe thì không thể chở hết được. Một lát nữa, Tiểu Trần sẽ ngồi ở thùng xe đằng sau, Thủy Tiên ngồi ghế phụ.”
“Dạ vâng, chú bí thư!”
“Mà chú mua xe hiệu gì vậy??”
“Cứ nhìn thấy là biết thôi.”
Phiên bản nâng cấp dành cho khu vực miền núi, vua chở hàng, bà hoàng chịu tải! Điện thoại mua hàng: 131********
Hoắc Thủy Tiên nhìn tờ rơi quảng cáo màu đỏ tươi dán trên thùng xe, chớp mắt.
“Thế nào? Không tệ phải không? Màu sắc là Tiểu Trần chọn, chú nói với cậu ấy là màu xanh lam đẹp nhưng cậu ấy cứ khăng khăng là màu này đẹp hơn. Không phải xanh lam cũng không phải xanh lá cây, cậu ấy gọi nó là xanh đá ….”
“Xanh tiffany” Tiểu Trần chất hành lý lên thùng sau của chiếc xe ba bánh, sau đó dùng đôi chân dài điêu luyện bước lên: “Chú bí thư, chú tin cháu đi màu này là thời trang nhất rồi.”
Chú Lưu khó nhọc thò đầu ra ngoài cửa sổ, nói: “Sao còn đứng đó? Lên xe đi!”
“Cháu lên ngay đây” Để tránh cho đầu chú Lưu đập vào khung cửa sổ hẹp, Hoắc Thủy Tiên vội vàng lên xe.
Chiếc xe ba bánh nhanh chóng lao ra khỏi trung tâm huyện.
Khác với một tháng trước, trên cánh đồng tháng ba, hoa cải nở rộ, không khí tràn ngập hương thơm hoa cỏ. Văng vẳng bên tai là tiếng của chú Lưu đang nói về chiếc xe ba bánh mới.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.