Chương 50: Chậc Chậc Chậc, Dù Không Kiếm Được Tiền Thì Cô Vẫn Là Lão Đại! (4)
Miên Hoa Thảng
10/05/2024
Động tác quét mã của người đàn ông đột nhiên dừng lại: "20 tệ một cây?!"
Cẩm Ninh chỉ vào bảng giá: “Vâng.”
Người đàn ông thoáng nhìn nụ cười dịu dàng của Cẩm Ninh, anh ấy hơi khó quyết định, nếu không mua thì mình sẽ có vẻ keo kiệt.
Nhưng cái giá quá lố bịch. Chẳng trách ở đây không có người xếp hàng, có phải bán rất ế phải không?
Người đàn ông lại liếc nhìn cái xe bán đồ ăn và Cẩm Ninh, sự mong đợi trước đó của anh ấy biến thành thái độ khinh thường sâu sắc.
Quả nhiên, càng hồng càng giết người tàn nhẫn, chậc!
Gác lại sự oán giận trong lòng, anh ấy dũng cảm quét mã QR thanh toán: “Của anh đây, xin hãy nhận lấy.”
"Được rồi."
Cẩm Ninh thuần thục gói bốn phần, và đưa cho anh ta một phần bọc trong giấy thấm dầu, nhẹ nhàng nhắc nhở: “Nhiệt độ vừa phải, anh không cần đợi nguội để ăn đâu.”
“Được.” Người đàn ông tuy có chút miễn cưỡng nhưng vẫn lịch sự nói cảm ơn: “Cảm ơn.”
"Cảm ơn sự ủng hộ của quý khách, hoan nghênh lần sau ghé thăm."
Người đàn ông đeo kính gật đầu rồi nhanh chóng bước đi, như thể có một con sói đói ăn đang đuổi theo phía sau anh ấy.
Quay trở lại chiếc bàn nhỏ nơi người đồng nghiệp đang ngồi, anh ấy tức giận ngồi xuống, vẻ bất mãn hiện rõ trên khuôn mặt.
"Có chuyện gì vậy? Mua xúc xích nướng thôi sao lại tức giận như vậy? Ai chọc giận cậu à?" Một đồng nghiệp cười nói đùa.
Người đàn ông đặt mấy cây xúc xích trong tay vào giữa bàn, lắc lắc rồi hỏi: “Có thơm không?”
Mấy người vô thức hít một hơi thật sâu, đồng loạt gật đầu.
"Rất thơm, đầy hương vị thịt."
"Cảm giác khác với xúc xích bột mà chúng ta ăn trước đây."
"Nó có mùi giống như bánh thịt chiên. Chẳng lẽ là xúc xích nguyên chất sao?"
"Câu mua nó ở đâu? Có phải của người mới không?"
Mọi người nhìn hộp đóng gói trên tay anh ta, có người sốt ruột giật lấy túi, rồi đặt lên bàn và chia cho nhau.
Vừa mở hộp ra, mùi thịt thơm nồng nàn cùng mùi trái cây nhẹ nhàng xộc thẳng vào mũi khiến ai nấy đều ứa nước miếng.
“Đoán xem nó giá bao nhiêu?” Người đàn ông hất cằm ra hiệu.
"Không phải đều là 3 tệ sao? Cần gì phải đoán?"
Người đàn ông cười cay đắng nói: "20 tệ mỗi cây, có ổn không!"
"20 tệ!!!"
"Cái quái gì vậy?"
"Thịt tiên à?!"
"Khó trách sắc mặt cậu lại cay đắng như thế, bị lừa sao?"
Người đồng nghiệp đưa cây xúc xích nướng đến gần, cẩn thận quan sát xung quanh rồi nhận xét: “Trông rất đẹp mắt, rất thơm, nhưng không đáng 20 tệ. Chẳng nhẽ chủ quán là mỹ nhân, nên cậu ngại từ chối đúng không?"
Những người khác bật cười, người đàn ông lúng túng nói: "Có cái rắm! Mình bị xúc xích nướng hấp dẫn, thậm chí còn không để ý chủ quán là nam hay nữ, chỉ nhìn thoáng lúc trả tiền thôi."
“Có phải là vì cậu muốn giữ được thể diện nên cắn răng chịu mua đúng không?”
Người đàn ông suy nghĩ một chút, gật đầu nói: "Đúng vậy, này, quên đi quên đi, mình đã mua cho mọi người hết đấy, đừng lãng phí, ăn ăn ăn!"
Mọi người mỉm cười đưa xúc xích vào miệng, sau khi cắn một miếng, họ lập tức choáng váng.
Cẩm Ninh chỉ vào bảng giá: “Vâng.”
Người đàn ông thoáng nhìn nụ cười dịu dàng của Cẩm Ninh, anh ấy hơi khó quyết định, nếu không mua thì mình sẽ có vẻ keo kiệt.
Nhưng cái giá quá lố bịch. Chẳng trách ở đây không có người xếp hàng, có phải bán rất ế phải không?
Người đàn ông lại liếc nhìn cái xe bán đồ ăn và Cẩm Ninh, sự mong đợi trước đó của anh ấy biến thành thái độ khinh thường sâu sắc.
Quả nhiên, càng hồng càng giết người tàn nhẫn, chậc!
Gác lại sự oán giận trong lòng, anh ấy dũng cảm quét mã QR thanh toán: “Của anh đây, xin hãy nhận lấy.”
"Được rồi."
Cẩm Ninh thuần thục gói bốn phần, và đưa cho anh ta một phần bọc trong giấy thấm dầu, nhẹ nhàng nhắc nhở: “Nhiệt độ vừa phải, anh không cần đợi nguội để ăn đâu.”
“Được.” Người đàn ông tuy có chút miễn cưỡng nhưng vẫn lịch sự nói cảm ơn: “Cảm ơn.”
"Cảm ơn sự ủng hộ của quý khách, hoan nghênh lần sau ghé thăm."
Người đàn ông đeo kính gật đầu rồi nhanh chóng bước đi, như thể có một con sói đói ăn đang đuổi theo phía sau anh ấy.
Quay trở lại chiếc bàn nhỏ nơi người đồng nghiệp đang ngồi, anh ấy tức giận ngồi xuống, vẻ bất mãn hiện rõ trên khuôn mặt.
"Có chuyện gì vậy? Mua xúc xích nướng thôi sao lại tức giận như vậy? Ai chọc giận cậu à?" Một đồng nghiệp cười nói đùa.
Người đàn ông đặt mấy cây xúc xích trong tay vào giữa bàn, lắc lắc rồi hỏi: “Có thơm không?”
Mấy người vô thức hít một hơi thật sâu, đồng loạt gật đầu.
"Rất thơm, đầy hương vị thịt."
"Cảm giác khác với xúc xích bột mà chúng ta ăn trước đây."
"Nó có mùi giống như bánh thịt chiên. Chẳng lẽ là xúc xích nguyên chất sao?"
"Câu mua nó ở đâu? Có phải của người mới không?"
Mọi người nhìn hộp đóng gói trên tay anh ta, có người sốt ruột giật lấy túi, rồi đặt lên bàn và chia cho nhau.
Vừa mở hộp ra, mùi thịt thơm nồng nàn cùng mùi trái cây nhẹ nhàng xộc thẳng vào mũi khiến ai nấy đều ứa nước miếng.
“Đoán xem nó giá bao nhiêu?” Người đàn ông hất cằm ra hiệu.
"Không phải đều là 3 tệ sao? Cần gì phải đoán?"
Người đàn ông cười cay đắng nói: "20 tệ mỗi cây, có ổn không!"
"20 tệ!!!"
"Cái quái gì vậy?"
"Thịt tiên à?!"
"Khó trách sắc mặt cậu lại cay đắng như thế, bị lừa sao?"
Người đồng nghiệp đưa cây xúc xích nướng đến gần, cẩn thận quan sát xung quanh rồi nhận xét: “Trông rất đẹp mắt, rất thơm, nhưng không đáng 20 tệ. Chẳng nhẽ chủ quán là mỹ nhân, nên cậu ngại từ chối đúng không?"
Những người khác bật cười, người đàn ông lúng túng nói: "Có cái rắm! Mình bị xúc xích nướng hấp dẫn, thậm chí còn không để ý chủ quán là nam hay nữ, chỉ nhìn thoáng lúc trả tiền thôi."
“Có phải là vì cậu muốn giữ được thể diện nên cắn răng chịu mua đúng không?”
Người đàn ông suy nghĩ một chút, gật đầu nói: "Đúng vậy, này, quên đi quên đi, mình đã mua cho mọi người hết đấy, đừng lãng phí, ăn ăn ăn!"
Mọi người mỉm cười đưa xúc xích vào miệng, sau khi cắn một miếng, họ lập tức choáng váng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.