Chương 34: Không Phải Chứ, Chỉ Một Cây Xúc Xích Nướng Thôi, Mà Đã Chiều Hư Cái Mồm Hả? (1)
Miên Hoa Thảng
05/05/2024
Cẩm Ninh vô cảm đặt miếng giẻ lau trắng xuống, lén lút liếc nhìn chỗ đặt xúc xích, ba cây xúc xích nướng lặng lẽ nằm tại chỗ, đợi cô sai bảo.
Nhìn chỗ than củi dưới vỉ nướng vẫn ở nguyên chỗ cũ, không có gì bất thường.
Cô lấy chiếc bật lửa mà cô đã sử dụng trước đó ra khỏi kệ, chuẩn bị đánh lửa trước khi bóc xúc xích ra, nhiệt độ sẽ vừa tầm.
Tuy nhiên, thật bất ngờ, dù cô đốt than ở góc độ nào thì nó cũng không phản ứng, vẫn cứ lạnh như tảng băng cứng.
Trong lòng Cẩm Ninh căng thẳng, chẳng lẽ không có mệnh lệnh của hệ thống thì sẽ không cháy sao?
Không hoảng hốt, chỉ cần đổi than củi thôi.
Cô lại quay trở lại kệ chứa đồ, tìm kiếm số than còn sót lại, may thay không bị hệ thống vứt đi.
Cô hào hứng đặt cục than vào lò nướng, đang định đánh lửa thì cục than không những biến mất trong lò, mà cả hàng tồn kho trên kệ đựng đồ cũng không còn nữa.
Càng khó chịu hơn nữa chính là chiếc bật lửa trên tay và cây xúc xích trên kệ cùng lúc biến mất.
"Không phải chứ, như này quá đáng quá!"
Cẩm Ninh hầm hừ chống nạnh, sau khi thở hắt một hơi đầy tức giận, đi đến tủ đựng đồ tìm xúc xích.
Kết quả mới vừa mở ra, sốc!
Cái hộp màu đen đựng xúc xích cũng bị mất, trong ngăn tủ rỗng tuếch.
Đệt!
Cái hệ thống chết dẫm này cũng được đấy!
[ Trong thời gian nghỉ ngơi không được buôn bán, xin ký chủ vui lòng tuân thủ các quy định. ]
Cẩm Ninh im lặng nghiến răng nghiến lợi, hận không thể lôi hệ thống ra bụp cho nó cái, thật khó chịu.
Cô đứng đó, hít một hơi thật sâu, mới xua đi nỗi bất hạnh trong lòng.
Trong cơn tuyệt vọng, cô miễn cưỡng đóng quán, kéo cửa cuốn xuống, định đi dạo xung quanh để làm quen với môi trường, tiện thể tìm luôn thứ gì đó để ăn.
Chủ quán bên cạnh vừa lúc có chút thời gian rảnh rỗi để nghỉ ngơi, thấy cô đóng quán, liền thuận miệng hỏi một câu: “Bây giờ em đi luôn sao?”
Cẩm Ninh cười nói: “Không đi, chỉ đang nghỉ ngơi một chút, 6 giờ tối em lại đến. Đỗ xe ở đây chắc không sao đâu chị nhỉ?”
Người phụ nữ có chút kinh ngạc, vừa mới mở quán được bao lâu, sao đã nghỉ ngơi rồi, thật tùy hứng mà.
Cô ấy ấm áp nói: “Không sao đâu. Các quầy hàng đều theo nguyên tắc ai đến trước thì được trước. Một khi đã bày sẵn thì sẽ không có ai đuổi đi đâu.”
“Tốt quá, cảm ơn chị, vậy em đi trước đây.” Cẩm Ninh vẫy tay chào tạm biệt với cô ấy.
Người phụ nữ gật đầu, nhìn cô rời đi, im lặng lắc đầu, mở bán theo cách này sao mà kiếm được tiền chứ.
Vất vả lắm mới có khách, sao đã đóng cửa nghỉ ngơi rồi, chậc?
Cẩm Ninh vừa đi về phía đầu phố, vừa quan sát nhóm đồng nghiệp ở đây.
Quầy hàng nào cũng bán từ ba món trở lên. Ngay cả quầy bán xúc xích nướng giòn, còn bán cả xiên chiên và đồ ăn vặt nấu trên chảo gang, chủ quán cũng rất thuần thục phát huy tối đa công năng của máy móc.
Nhìn chỗ than củi dưới vỉ nướng vẫn ở nguyên chỗ cũ, không có gì bất thường.
Cô lấy chiếc bật lửa mà cô đã sử dụng trước đó ra khỏi kệ, chuẩn bị đánh lửa trước khi bóc xúc xích ra, nhiệt độ sẽ vừa tầm.
Tuy nhiên, thật bất ngờ, dù cô đốt than ở góc độ nào thì nó cũng không phản ứng, vẫn cứ lạnh như tảng băng cứng.
Trong lòng Cẩm Ninh căng thẳng, chẳng lẽ không có mệnh lệnh của hệ thống thì sẽ không cháy sao?
Không hoảng hốt, chỉ cần đổi than củi thôi.
Cô lại quay trở lại kệ chứa đồ, tìm kiếm số than còn sót lại, may thay không bị hệ thống vứt đi.
Cô hào hứng đặt cục than vào lò nướng, đang định đánh lửa thì cục than không những biến mất trong lò, mà cả hàng tồn kho trên kệ đựng đồ cũng không còn nữa.
Càng khó chịu hơn nữa chính là chiếc bật lửa trên tay và cây xúc xích trên kệ cùng lúc biến mất.
"Không phải chứ, như này quá đáng quá!"
Cẩm Ninh hầm hừ chống nạnh, sau khi thở hắt một hơi đầy tức giận, đi đến tủ đựng đồ tìm xúc xích.
Kết quả mới vừa mở ra, sốc!
Cái hộp màu đen đựng xúc xích cũng bị mất, trong ngăn tủ rỗng tuếch.
Đệt!
Cái hệ thống chết dẫm này cũng được đấy!
[ Trong thời gian nghỉ ngơi không được buôn bán, xin ký chủ vui lòng tuân thủ các quy định. ]
Cẩm Ninh im lặng nghiến răng nghiến lợi, hận không thể lôi hệ thống ra bụp cho nó cái, thật khó chịu.
Cô đứng đó, hít một hơi thật sâu, mới xua đi nỗi bất hạnh trong lòng.
Trong cơn tuyệt vọng, cô miễn cưỡng đóng quán, kéo cửa cuốn xuống, định đi dạo xung quanh để làm quen với môi trường, tiện thể tìm luôn thứ gì đó để ăn.
Chủ quán bên cạnh vừa lúc có chút thời gian rảnh rỗi để nghỉ ngơi, thấy cô đóng quán, liền thuận miệng hỏi một câu: “Bây giờ em đi luôn sao?”
Cẩm Ninh cười nói: “Không đi, chỉ đang nghỉ ngơi một chút, 6 giờ tối em lại đến. Đỗ xe ở đây chắc không sao đâu chị nhỉ?”
Người phụ nữ có chút kinh ngạc, vừa mới mở quán được bao lâu, sao đã nghỉ ngơi rồi, thật tùy hứng mà.
Cô ấy ấm áp nói: “Không sao đâu. Các quầy hàng đều theo nguyên tắc ai đến trước thì được trước. Một khi đã bày sẵn thì sẽ không có ai đuổi đi đâu.”
“Tốt quá, cảm ơn chị, vậy em đi trước đây.” Cẩm Ninh vẫy tay chào tạm biệt với cô ấy.
Người phụ nữ gật đầu, nhìn cô rời đi, im lặng lắc đầu, mở bán theo cách này sao mà kiếm được tiền chứ.
Vất vả lắm mới có khách, sao đã đóng cửa nghỉ ngơi rồi, chậc?
Cẩm Ninh vừa đi về phía đầu phố, vừa quan sát nhóm đồng nghiệp ở đây.
Quầy hàng nào cũng bán từ ba món trở lên. Ngay cả quầy bán xúc xích nướng giòn, còn bán cả xiên chiên và đồ ăn vặt nấu trên chảo gang, chủ quán cũng rất thuần thục phát huy tối đa công năng của máy móc.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.