Tôi Có Một Cái Xe Bán Đồ Ăn

Chương 36: Không Phải Chứ, Chỉ Một Cây Xúc Xích Nướng Thôi, Mà Đã Chiều Hư Cái Mồm Hả? (3)

Miên Hoa Thảng

10/05/2024

Cô đặt miếng trứng ốp xuống, gắp một ít bún và măng chua lên ăn, có thể cảm nhận được vị chua trong miệng và độ mềm đặc trưng của bún gạo, nhưng hương vị vẫn không ngon như cô mong đợi.

Cẩm Ninh càng ăn càng thấy nhạt nhẽo. Dần dần, cô mất đi ý định thưởng thức nữa mà chỉ máy móc ăn hết phần còn lại, phần nước canh vốn luôn làm vị giác thăng hoa nhưng cô cũng không hút.

Cô trả tiền xong, liền tiếp tục đi lang thang quanh phố ăn vặt, tránh xa các quầy bán đồ ăn nhất có thể.

Giờ phút này, cô cơ bản khẳng định vị giác của mình đã bị nguyên liệu do hệ thống cung cấp chiều hư rồi, ăn cái gì cũng nhạt như nước ốc.

Cũng không biết sau khi hoàn thành nhiệm vụ đầu tiên, hệ thống có mở nhiệm vụ mới hay không, không biết có món bún ốc hay không, nếu có thì cô nhất định ngày nào cũng ăn.

Ngoài việc kiếm tiền trả nợ ra thì cũng vì cái mồm, nếu tương lai không còn hứng thú với đồ ăn nữa, vậy còn ý nghĩ gì chứ.

"Hệ thống?"

Cẩm Ninh thử triệu hồi nó trong đầu.

[ Tôi ở đây. ]

[ Nếu mi là hệ thống mỹ thực, thì chắc không cung cấp mỗi xúc xích nướng đâu nhỉ? ]

[ Hệ thống mỹ thực có đủ các loại thực phẩm. Nếu ký chủ muốn mở khóa nguyên liệu mới thì phải hoàn thành nhiệm vụ được chỉ định trước đó, không thể báo trước. ]

"..." Như vậy sao, "Được rồi."



Cẩm Ninh thầm chửi rủa, nếu không bị ép làm trong 8 tiếng, có lẽ cô đã có thể hoàn thành nhiệm vụ trước thời hạn, mở khóa được nguyên liệu mới rồi.

Rốt cuộc là ai đã làm chuyện vô đạo đức này?

Cẩm Ninh tức giận thở dài, mỗi lần nói chuyện với hệ thống, cô đều một bụng hỏa khí.

Cô nhìn thời gian, còn hơn hai tiếng nữa mới đến thời điểm mở quán buổi tối, làm gì để giết thời gian đây?

Cô vừa đi vừa nhìn xung quanh, thấy một đàn bồ câu đang bay vòng vòng trên quảng trường cách đó không xa, trong đầu bỗng nhiên nghĩ đến hình ảnh một minh tinh nước ngoài nào đó đáp trực thăng xuống để cho bồ câu ăn, hẳn là rất thú vị.

Có khi một lúc nào đấy cô cũng học hỏi làm thử?

Sau khi suy xét, cô mua một cây kem ốc quế và một túi bánh mì ở cửa hàng tiện lợi gần đó, rồi mang chúng đến khu vực có bồ câu.

Khi đến quảng trường, nhận ra đây thực chất là một công viên được bao quanh bởi cây xanh và hoa nở.

Các bà mẹ đưa con nhỏ đến đây tắm nắng và trò chuyện chúng ở mọi góc. Mấy bà lão ăn mặc sặc sỡ thường tụ tập cùng nhau nhảy múa và chụp ảnh. Trong khu vực có dụng cụ thể dục, nhiều ông lão tràn đầy năng lượng đang rèn luyện cơ thể mà đổ mồ hôi như mưa.

Trong khoảng thời gian mà hầu hết mọi người đều bị mắc kẹt trong phòng làm việc, khung cảnh này thực sự mang lại cảm giác thư giãn và vui vẻ.

Chẳng trách giới trẻ ngày nay luôn muốn nghỉ hưu sớm. Cuộc sống hưu trí này thật sự rất thoải mái.

Có lẽ do ảnh hưởng của họ, Cẩm Ninh không còn ác cảm với việc nghỉ ngơi như trước nữa, dù sao cũng không thể thay đổi được gì, vậy chi bằng học cách tận hưởng nó đúng không.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Tôi Có Một Cái Xe Bán Đồ Ăn

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook