Tôi Có Một Cái Xe Bán Đồ Ăn

Chương 42: Lần Đầu Tiên Thấy Một Chủ Quán Nói Lời Tàn Nhẫn Như Vậy (1)

Miên Hoa Thảng

10/05/2024

Trước đây, những thực khách đến cho rằng cô định giá quá cao, muốn ăn, cũng một lúc suy nghĩ rối rắm.

Nhưng hai người trước mặt lại không quan tâm đến giá cả, thoạt nhìn là người chỉ cần thích là mua.

Khi nhìn thấy trang phục được may thủ công đầy tinh xảo của hai người, tinh xảo từ cái móng tay đến cái túi hàng hiệu phiên bản giới hạn được săn lùng khắp nói, Cẩm Ninh từ đáy lòng tự khen sự sáng suốt của mình.

Ôn Nguyệt Nguyệt cầm lấy cây xúc xích nướng, ngửi một hơi thật sâu, háo hức cắn một miếng lớn, nước thịt tràn đầy cùng với kết cấu xốp mềm như nổ tung trong khoang miệng, cô ấy choáng váng tại chỗ.

Vị thịt này cô ấy chỉ ăn qua ở Phù Dung Trai.

Nhà hàng đó chỉ bán số lượng đồ ăn hạn chế, đặc biệt là loại thịt viên thập cẩm được làm từ lợn cỏ Hồng Sơn. Mỗi lần đến đó, cô đều làm ba suất.

Mà món bây giờ cô ấy đang ăn món có vị giống hệt món ăn đó.

Không, so với sự chú trọng của Phù Dung Trai vào hương vị nguyên bản, thì miếng xúc xích nướng trong miệng cô ấy lại có thêm một lớp gia vị bí mật và mùi thơm của than nướng, khiến miếng thịt vốn đã chất lượng cao trở nên tươi ngọt hơn, hương vị càng thêm đặc sắc.

Cô ấy vô thức nhìn về phía Trịnh Viện, phát hiện đối phương cũng choáng váng sau khi miếng cắn đầu tiên.

Cảm thấy được tầm mắt của cô ấy, Trịnh Viện hỏi: “Cậu có nếm ra vị thịt viên thập cẩm không?”

Ôn Nguyệt Nguyệt vội vàng gật đầu: "Cậu cũng nếm ra?"



"Làm ơn đi, đó chính là món ăn trong mộng của chúng ta đấy, mỗi lần order, nếu không phải mỗi người chỉ được gọi tối đa 3 phần, thì mình có thể ăn đến mức khiến lợn cỏ Hồng Sơn tuyệt chủng đấy.”

Ôn Nguyệt Nguyệt bị lời nói của cô ấy chọc cười, cười đến hoa bay tứ tung.

Cẩm Ninh ở một bên cũng có chút kinh ngạc.

Cô đã nghe qua danh tiếng của Phù Dung Trai, đây là nhà hàng tư nhân cao cấp duy nhất ở thành phố Cẩm Hải đạt ba sao Michelin cho tất cả các món ăn.

Không nói đến giá cả đắt đỏ, nếu không phải là hội viên, thì có tiền cũng chưa chắc ăn được.

Như vậy có thể thấy, hệ thống không hề lừa cô. Tất cả nguyên liệu được nó cung cấp đều là hàng cao cấp, ít nhất chúng sẽ không xuất hiện trên bàn ăn của người thường.

Trịnh Viện tò mò hỏi Cẩm Ninh: "Chủ quán, phần thịt xúc xích của cô được tuyển chọn từ lợn cỏ Hồng Sơn phải không?"

"Đúng vậy."

"Wow, cô thật là đẳng cấp. Xúc xích thịt nguyên chất được làm bằng những nguyên liệu cao cấp như vậy mà chỉ bán 20 tệ, đúng là giá hời."

"Có phải giá hời không? Tôi cứ tưởng đắt chứ.” Cẩm Ninh thành thật nói.

"Không đắt không đắt. Thịt viên thập cẩm của Phù Dung Trai, mỗi suất chỉ có 4 viên, có giá 1288 tệ."

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Tôi Có Một Cái Xe Bán Đồ Ăn

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook