Tôi Có Một Cái Xe Bán Đồ Ăn

Chương 46: Lần Đầu Tiên Thấy Một Chủ Quán Nói Lời Tàn Nhẫn Như Vậy (5)

Miên Hoa Thảng

10/05/2024

Người bạn đi cùng khác của Váy Trắng cũng đến, ngửi thấy mùi thơm quyến rũ trong không khí, nhìn chiếc xe bán đồ ăn màu hồng phấn của Cẩm Ninh mà hỏi: "Đây có phải là chiếc xe bán xúc xích xinh đẹp mà cô đang nói đến không?"

“Ừm hứ.” Hai người tranh thủ ngâm nga đáp lại bằng mũi rồi tiếp tục ăn một cách say sưa.

Một người bạn khác nhìn hai người cắn xúc xích, kết cấu đàn hồi, nước thịt bắn ra sau ngoài khi va chạm với răng, vô thức nuốt nước miếng xuống.

"Chủ quán, cô nướng xong hai cây của chúng tôi chưa?"

“Đã xong rồi.” Cẩm Ninh khéo léo bọc tờ giấy thấm dầu lại, rồi đưa cho hai người.

"Cám ơn!" Sau một lời cảm ơn, hai người cắn một miếng lớn, cả hai đều kinh ngạc.

Trước đó bọn họ chỉ nghe Váy Trắng mô tả mùi vị, cô ấy biểu lộ dư vị khiến bọn họ thèm thuồng.

Vì lý do này mà hai người đã suy nghĩ suốt buổi chiều, trong khoảng thời gian đó họ đều không khỏi nghi ngờ.

Nhưng khi họ đến gần, mùi thơm dai dẳng của thịt trong không khí không ngừng khiến bọn họ mở mang kiến thức về xúc xích nướng.

Cho đến bây giờ, nước thịt được bao bọc bởi mùi thơm thoang thoảng của gỗ trái cây, hoành hành trên mọi vị giác, đậm đà nhưng không mặn, thơm nhưng không nồng.

Thịt băm có độ giòn dai, thỉnh thoảng có thể ăn từng miếng thịt một, hương vị tròn đầy xuyên qua từng kẽ răng, mang lại cảm giác thích thú tột độ cho hương vị.



"Ừm~~~"

Hai người đồng thời thở một dài hài lòng từ khoang mũi của mình một lúc, nhân tiện giơ ngón tay cái lên với Cẩm Ninh, khen ngợi: "Quá đỉnh!"

"Bất kể là kết cấu hay mùi vị, đều có thể giết chết hết xúc xích nướng mà các người từng ăn đúng không?" Váy Trắng dành thời gian để xác nhận hương vị.

Hai người gật đầu điên cuồng, không muốn nói chuyện, chỉ muốn tiếp tục ăn.

Sau khi nhận được sự đồng tình, Váy Trắng mỉm cười kiêu hãnh.

Cô ấy và Tóc Đuôi Ngựa đã ăn xong, tuy vẫn chưa thoả mãn, nhưng xét đến lượng calo và việc quản lý cơ thể, bọn họ chỉ có thể mỗi ngày ăn hai cây, như thế sẽ không béo lên đâu nhỉ?

Sau khi Váy Trắng thanh toán xong, nhìn Cầm Ninh mà hỏi: "Chủ quán, tôi có thể kết bạn WeChat với cô được không? Giờ làm việc của chúng tôi không ổn định, sợ khi chúng tôi đến cô sẽ không có mặt hoặc hết hàng. Sau khi kết bạn, chúng tôi có thể đặt trước, khi đến có thể ăn luôn.”

Ba người bạn đi cùng liếc nhìn cô đầy ngưỡng mộ.

"Đúng đúng đúng, hãy thêm WeChat để đặt lịch đi."

Cẩm Ninh vui mừng khôn xiết. Việc lập group WeChat sẽ giúp mở rộng và ổn định lượng khách hàng. Cô không thể không đồng ý được, ngay khi cô định đồng ý thì hệ thống lại lên tiếng.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Tôi Có Một Cái Xe Bán Đồ Ăn

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook