Chương 4: Ràng Buộc Với Hệ Thống Xe Bán Đồ Ăn (4)
Miên Hoa Thảng
15/04/2024
"Nếu cháu đã nói như vậy, tất nhiên chúng ta tin tưởng cháu sẽ trả, chỉ là, có lẽ dì không thể đợi đến ngày chính phủ phá bỏ di dời, không có gì đảm bảo, mẹ cháu ra đi đột ngột như vậy, thật sự có chút trở tay không kịp. Cháu cũng thấy rồi, chúng ta đều có chỗ khó xử, có một số việc còn cần phải dự tính kỹ lưỡng, chỉ sợ có cái “nếu” xảy ra thôi, có đúng không?"
Cung Linh vừa nói vừa nhìn Cung Trí Viễn, người sau vội vàng đồng ý: “Ninh Ninh, đừng trách chúng ta không tốt, cuộc sống thật sự khó khăn, chúng ta đều có gia đình. Nếu nhà chúng ta dư dả, cũng sẽ không thúc giục cháu đâu.”
"Cháu biết cậu à, mọi người đều không dễ dàng, cho nên cháu muốn trả trước một khoản. Nếu không có châm trước, hai người có thể cho cháu một thời hạn, cháu sẽ trả theo thỏa thuận."
Cẩm Ninh biết bọn họ sợ cô sẽ bỏ đi, nên vội vàng đến đòi nợ.
Tuy nhiên, cô vẫn đánh giá quá cao sức nặng của tình thân, đến hôm nay cô cuối cùng cũng nhận ra hoàn cảnh bị người thân đè đầu cưỡi cổ rồi.
Nói xong những lời này, hai người họ lại thở phào nhẹ nhõm.
Sau khi trao đổi ánh mắt với nhau, Cung Linh quyết định: “Vậy thì trả hết nợ cho chúng ta trong vòng một năm rưỡi, chúng ta sẽ viết một thỏa thuận mới. Nếu đến lúc đó cháu vi phạm hợp đồng, chúng ta sẽ trực dùng hành động pháp lý, nhưng với tính cách của cháu thì không đến mức phải lôi nhau ra toà đâu nhỉ.”
Cẩm Ninh lắc đầu: "Việc trả hết nợ là lẽ dĩ nhiên, cháu không quan tâm đến điều đó."
"Đừng lo lắng, chúng ta sẽ không bắt cháu trả lãi trong một năm rưỡi này. Chỉ cần trả lại tiền gốc là được." Cung Trí Viễn hào phóng bồi thêm.
“Được.” Cẩm Ninh gật đầu, âm thầm tính toán số tiền phải trả cho người thân trong đầu.
Dựa trên cơ sở lãi suất tiền gửi ngân hàng, bọn họ cho mẹ cô vay với lãi suất 3% mỗi năm. Mỗi lần mẹ cô trả nợ, bà sẽ mua thêm đồ ăn cho con cái của bọn họ, không bao giờ đối xử tệ bạc với chúng.
Nhưng bây giờ...
Sau khi Cẩm Ninh cùng với bọn họ ký lại thỏa thuận và in dấu vân tay, mỗi người họ đều lấy 6 vạn tiền mặt và rời đi với nụ cười trên môi.
Cẩm Ninh cụp mắt nhìn 2,2 vạn IOU với cảm xúc lẫn lộn trong lòng.
*IOU: (I owe you: tôi nợ bạn) giấy chứng minh vay mượn không chính thức do người nợ cấp cho chủ nợ.
Cô một lần nữa nhìn lại nơi mình đã sống 20 năm, để ảnh chân dung bố mẹ vào ba lô rồi rời đi với hai chiếc vali.
Vừa xuống lầu, cô đi thẳng đến bãi đậu xe của khu dân cư, cất hành lý vào cốp xe bán đồ ăn, rồi ngồi trên xe để lên kế hoạch cho cuộc sống tương lai của mình.
Cung Linh vừa nói vừa nhìn Cung Trí Viễn, người sau vội vàng đồng ý: “Ninh Ninh, đừng trách chúng ta không tốt, cuộc sống thật sự khó khăn, chúng ta đều có gia đình. Nếu nhà chúng ta dư dả, cũng sẽ không thúc giục cháu đâu.”
"Cháu biết cậu à, mọi người đều không dễ dàng, cho nên cháu muốn trả trước một khoản. Nếu không có châm trước, hai người có thể cho cháu một thời hạn, cháu sẽ trả theo thỏa thuận."
Cẩm Ninh biết bọn họ sợ cô sẽ bỏ đi, nên vội vàng đến đòi nợ.
Tuy nhiên, cô vẫn đánh giá quá cao sức nặng của tình thân, đến hôm nay cô cuối cùng cũng nhận ra hoàn cảnh bị người thân đè đầu cưỡi cổ rồi.
Nói xong những lời này, hai người họ lại thở phào nhẹ nhõm.
Sau khi trao đổi ánh mắt với nhau, Cung Linh quyết định: “Vậy thì trả hết nợ cho chúng ta trong vòng một năm rưỡi, chúng ta sẽ viết một thỏa thuận mới. Nếu đến lúc đó cháu vi phạm hợp đồng, chúng ta sẽ trực dùng hành động pháp lý, nhưng với tính cách của cháu thì không đến mức phải lôi nhau ra toà đâu nhỉ.”
Cẩm Ninh lắc đầu: "Việc trả hết nợ là lẽ dĩ nhiên, cháu không quan tâm đến điều đó."
"Đừng lo lắng, chúng ta sẽ không bắt cháu trả lãi trong một năm rưỡi này. Chỉ cần trả lại tiền gốc là được." Cung Trí Viễn hào phóng bồi thêm.
“Được.” Cẩm Ninh gật đầu, âm thầm tính toán số tiền phải trả cho người thân trong đầu.
Dựa trên cơ sở lãi suất tiền gửi ngân hàng, bọn họ cho mẹ cô vay với lãi suất 3% mỗi năm. Mỗi lần mẹ cô trả nợ, bà sẽ mua thêm đồ ăn cho con cái của bọn họ, không bao giờ đối xử tệ bạc với chúng.
Nhưng bây giờ...
Sau khi Cẩm Ninh cùng với bọn họ ký lại thỏa thuận và in dấu vân tay, mỗi người họ đều lấy 6 vạn tiền mặt và rời đi với nụ cười trên môi.
Cẩm Ninh cụp mắt nhìn 2,2 vạn IOU với cảm xúc lẫn lộn trong lòng.
*IOU: (I owe you: tôi nợ bạn) giấy chứng minh vay mượn không chính thức do người nợ cấp cho chủ nợ.
Cô một lần nữa nhìn lại nơi mình đã sống 20 năm, để ảnh chân dung bố mẹ vào ba lô rồi rời đi với hai chiếc vali.
Vừa xuống lầu, cô đi thẳng đến bãi đậu xe của khu dân cư, cất hành lý vào cốp xe bán đồ ăn, rồi ngồi trên xe để lên kế hoạch cho cuộc sống tương lai của mình.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.