Tôi Có Một Đám Người Chơi Địa Cầu
Chương 52: Cuộc Sống Thường Ngày Tại Căn Cứ- Tinh Linh (Phần Hai)
Đệ Thất Cá Ma Phương
16/08/2024
"Khụ..... không phải nhiệm vụ gì nguy hiểm, chỉ để chúng tích lũy chút kinh nghiệm thôi".
"Thì ra là vậy....". Vi Lâm gật đầu, sau đó lại nói: "Nhưng dù có hóa hình thành công thì cũng phải trải qua huấn luyện du hiệp chuyên nghiệp, huấn luyện du hiệp cần đến trường mô phỏng đa năng, còn phải có đại sư du hiệp giàu kinh nghiệm hướng dẫn, lãnh chúa Hề Dạ đại nhân đã chuẩn bị chưa?"
"Ờ...... đang chuẩn bị....". Hề Dạ có chút không tự tin đáp.
Thật ra..... hắn hoàn toàn không chuẩn bị gì cả.....
Hắn có mua loại trường huấn luyện đa năng có thể mô phỏng cảnh vật, tuy không phải loại chất lượng cao lắm nhưng cũng tạm dùng được, nhưng đại sư du hiệp thì.....
Những người săn đầu kia vẫn chưa có tin tức gì, cũng không biết đến lúc đó có kịp không.
Khi Vi Lâm định đi xem nhóm Du hiệp sắp thành hình thì đột nhiên Hề Dạ nhìn thấy một thứ hình xoắn ốc đang lắc lư đi về phía mình, liền lùi lại hai bước, lắp bắp chỉ vào nó: "Phân? Thật sự có phân?"
Đống phân kia nghe vậy liền dừng lại, lập tức nhìn lãnh chúa Hề Dạ với vẻ mặt tủi thân, mấy người bạn xung quanh lập tức cười ồ lên: “Ha ha, tôi đã bảo cậu giống phân rồi mà cậu còn không chịu thừa nhận!”
“Ông đây muốn nghỉ chơi!” Đống phân kia lập tức gào lên.
Ủa? Giọng nói này, không phải là Lư Mỗ Gia thích viết bài đăng bóc phốt sao?
Hề Dạ lập tức có chút hối hận, cái tên này đến giờ vẫn đóng góp rất lớn cho việc quảng bá trò chơi, sao mình lại có thể ghét bỏ người ta như vậy chứ?
Hắn đang định an ủi đối phương: Không sao, cho dù anh có là một đống phân thì Lãnh chúa cũng không vứt bỏ anh đâu... Thì Vi Lâm ở bên cạnh hắn đột nhiên nói: “Lãnh chúa đại nhân, đây không phải phân.”
"Ồ, đúng đúng đúng!" Hề Dạ cũng thấy an ủi như vậy sẽ tốt hơn, vội vàng phụ họa: "Bản lãnh chúa hay nhìn nhầm lắm, đây là kem ly mà, phải không?”
Phụt!! Một đám Tinh linh xung quanh nhất thời không nhịn được, nằm lăn ra đất mà cười sặc sụa.
Lư Mỗ Gia lập tức đỏ bừng cả mặt!
Thấy có vẻ phản tác dụng, Hề Dạ thầm kêu không ổn, hắn đang định sắp xếp lại ngôn từ để an ủi vài câu thì Vi Lâm bên cạnh trực tiếp cắt ngang: "Đây là loài Phượng!”
"Ồ, đúng đúng đúng, đây là phượng..... hả?" Hề Dạ sửng sốt, chỉ vào đống phân kia: "Cô nói đây là cái gì?"
"Loài phượng nha!" Vi Lâm hiếu kỳ nói: "Lãnh chúa chưa thấy bao giờ sao? Tôi vất vả lắm mới nuôi được, đang định xin lãnh chúa tiền thưởng đấy...”
Con nhóc này chỉ biết tiền thôi à? Bổn lãnh chúa lúc nào nói nuôi được loài Phượng thì có tiền thưởng thế?
À không đúng, đây không phải trọng điểm!
Hề Dạ chỉ vào Lư Mỗ Gia: “Loài Phượng trông như thế này à?”
Tất nhiên là hắn biết loài Phượng là cái gì, trong các Tinh Linh dị biến, có một số loài rất khó kiếm, một là Kỳ Lân Mã, một là Tinh Linh Long. Nhưng mà hai loại này cũng không hiếm bằng loài Phượng.
Loài Phượng, ý nghĩa như tên, chính là Phượng hoàng!
Mặc dù giá trị nuôi rất đắt, nhưng thứ này là bảo bối, trong số mười vạn Tinh linh cũng chưa chắc có thể có được một con loài Phượng.
Con nhóc này không phải đang lợi dụng việc Hề Dạ hắn là người ngoài ngành mà lòe hắn đó chứ?
Hề Dạ lập tức có chút nghi ngờ.
Vi Lâm chớp chớp đôi mắt vô tội của mình, chỉ vào Lư Mỗ Gia: "Thì anh ta đang niết bàn đây còn gì?”
“Đây là niết bàn?" Mắt Hề Dạ mở to, suýt nữa thì lòi ra khỏi mũ giáp.
"Niết bàn?" Lư Mỗ Gia và người chơi xung quanh im lặng một lúc, sau đó lập tức ồn ào.
Người chơi A: Thật hay giả thế? Đống phân này là Phượng Hoàng? Mắt tôi sắp mù rồi!
Người chơi B: Tôi không phục, dựa vào đâu???
Người chơi C: Vậy đống xà phòng tôi đây là cái gì? Kỳ lân sao?”
“Ơ... Ô... ha ha ha ha!" Lư Mỗ Gia vì hạnh phúc đến quá nhanh nên cứ cười ngây ngốc, quên cả phản bác.
"Cô không đùa chứ?" Hề Dạ tiến lại gần Vi Lâm, hạ giọng nói.
“Không đùa.” Vi Lâm lập tức không hài lòng nói: "Gia tộc chúng tôi thường xuất hiện loài Phượng, tôi sẽ không nhận nhầm đâu, lãnh chúa đại nhân hỏi vậy là đang nghi ngờ nhân phẩm của tôi sao?"
"Không có, không có..". Hề Dạ vội vàng lắc đầu phủ nhận, đối phương đã nói như vậy thì hẳn là thật rồi, Tinh quang tinh linh là chủng tộc tinh linh có xác suất sinh ra tộc Phượng cao nhất, lời này hẳn là không nói dối.
"Quá tốt rồi, cô hãy theo dõi anh ta thật kỹ cho tôi, nhất định không được để con Phượng hoàng này chết". Hề Dạ lập tức phấn khích nói.
"À... lãnh chúa đại nhân...” Vi Lâm nhỏ giọng nói: "Loài Phượng và Phượng hoàng là hai chuyện khác nhau, bồi dưỡng Phượng hoàng rất tốn kém, ở Tinh quang tinh linh chúng tôi, chỉ những người có gen thuần khiết mới dám bồi dưỡng, con dân của anh tuy rằng sức dung nạp rất cao, nhưng nhiều nhất cũng chỉ khoảng hai mươi phần trăm thôi? Như vậy nhiều nhất chỉ có thể thăng đến cấp năm là rất khó tiếp tục rồi, ý của tôi là dẫn dắt hóa hình lần thứ hai, đi theo con đường Phượng huyết tế tự...”
"Không không không!" Hề Dạ kiên quyết nói: "Cứ đi theo con đường Phượng hoàng thuần chủng đi, những chuyện khác cô không cần quan tâm, cứ theo con đường này mà bồi dưỡng là được, thiếu gì cứ nói với tôi!”
"Cái này... được rồi..". Cuối cùng Vi Lâm cũng gật đầu, mặc dù cảm thấy như vậy quá lãng phí tiền, nhưng ai bảo người ta là ông chủ chứ?
Hề Dạ thì phấn khích xoa xoa lòng bàn tay, trong lòng hắn hiểu rõ, với sức dung nạp cao của những con dân này, cực hạn tuyệt đối không chỉ có cấp năm, nếu có thể hóa hình thêm được vài loài Phượng nữa thì tốt, thành lập một quân đoàn Phượng hoàng... Chà, cảnh tượng đó, chỉ cần nghĩ đến thôi là thấy đẹp rồi!
"Thì ra là vậy....". Vi Lâm gật đầu, sau đó lại nói: "Nhưng dù có hóa hình thành công thì cũng phải trải qua huấn luyện du hiệp chuyên nghiệp, huấn luyện du hiệp cần đến trường mô phỏng đa năng, còn phải có đại sư du hiệp giàu kinh nghiệm hướng dẫn, lãnh chúa Hề Dạ đại nhân đã chuẩn bị chưa?"
"Ờ...... đang chuẩn bị....". Hề Dạ có chút không tự tin đáp.
Thật ra..... hắn hoàn toàn không chuẩn bị gì cả.....
Hắn có mua loại trường huấn luyện đa năng có thể mô phỏng cảnh vật, tuy không phải loại chất lượng cao lắm nhưng cũng tạm dùng được, nhưng đại sư du hiệp thì.....
Những người săn đầu kia vẫn chưa có tin tức gì, cũng không biết đến lúc đó có kịp không.
Khi Vi Lâm định đi xem nhóm Du hiệp sắp thành hình thì đột nhiên Hề Dạ nhìn thấy một thứ hình xoắn ốc đang lắc lư đi về phía mình, liền lùi lại hai bước, lắp bắp chỉ vào nó: "Phân? Thật sự có phân?"
Đống phân kia nghe vậy liền dừng lại, lập tức nhìn lãnh chúa Hề Dạ với vẻ mặt tủi thân, mấy người bạn xung quanh lập tức cười ồ lên: “Ha ha, tôi đã bảo cậu giống phân rồi mà cậu còn không chịu thừa nhận!”
“Ông đây muốn nghỉ chơi!” Đống phân kia lập tức gào lên.
Ủa? Giọng nói này, không phải là Lư Mỗ Gia thích viết bài đăng bóc phốt sao?
Hề Dạ lập tức có chút hối hận, cái tên này đến giờ vẫn đóng góp rất lớn cho việc quảng bá trò chơi, sao mình lại có thể ghét bỏ người ta như vậy chứ?
Hắn đang định an ủi đối phương: Không sao, cho dù anh có là một đống phân thì Lãnh chúa cũng không vứt bỏ anh đâu... Thì Vi Lâm ở bên cạnh hắn đột nhiên nói: “Lãnh chúa đại nhân, đây không phải phân.”
"Ồ, đúng đúng đúng!" Hề Dạ cũng thấy an ủi như vậy sẽ tốt hơn, vội vàng phụ họa: "Bản lãnh chúa hay nhìn nhầm lắm, đây là kem ly mà, phải không?”
Phụt!! Một đám Tinh linh xung quanh nhất thời không nhịn được, nằm lăn ra đất mà cười sặc sụa.
Lư Mỗ Gia lập tức đỏ bừng cả mặt!
Thấy có vẻ phản tác dụng, Hề Dạ thầm kêu không ổn, hắn đang định sắp xếp lại ngôn từ để an ủi vài câu thì Vi Lâm bên cạnh trực tiếp cắt ngang: "Đây là loài Phượng!”
"Ồ, đúng đúng đúng, đây là phượng..... hả?" Hề Dạ sửng sốt, chỉ vào đống phân kia: "Cô nói đây là cái gì?"
"Loài phượng nha!" Vi Lâm hiếu kỳ nói: "Lãnh chúa chưa thấy bao giờ sao? Tôi vất vả lắm mới nuôi được, đang định xin lãnh chúa tiền thưởng đấy...”
Con nhóc này chỉ biết tiền thôi à? Bổn lãnh chúa lúc nào nói nuôi được loài Phượng thì có tiền thưởng thế?
À không đúng, đây không phải trọng điểm!
Hề Dạ chỉ vào Lư Mỗ Gia: “Loài Phượng trông như thế này à?”
Tất nhiên là hắn biết loài Phượng là cái gì, trong các Tinh Linh dị biến, có một số loài rất khó kiếm, một là Kỳ Lân Mã, một là Tinh Linh Long. Nhưng mà hai loại này cũng không hiếm bằng loài Phượng.
Loài Phượng, ý nghĩa như tên, chính là Phượng hoàng!
Mặc dù giá trị nuôi rất đắt, nhưng thứ này là bảo bối, trong số mười vạn Tinh linh cũng chưa chắc có thể có được một con loài Phượng.
Con nhóc này không phải đang lợi dụng việc Hề Dạ hắn là người ngoài ngành mà lòe hắn đó chứ?
Hề Dạ lập tức có chút nghi ngờ.
Vi Lâm chớp chớp đôi mắt vô tội của mình, chỉ vào Lư Mỗ Gia: "Thì anh ta đang niết bàn đây còn gì?”
“Đây là niết bàn?" Mắt Hề Dạ mở to, suýt nữa thì lòi ra khỏi mũ giáp.
"Niết bàn?" Lư Mỗ Gia và người chơi xung quanh im lặng một lúc, sau đó lập tức ồn ào.
Người chơi A: Thật hay giả thế? Đống phân này là Phượng Hoàng? Mắt tôi sắp mù rồi!
Người chơi B: Tôi không phục, dựa vào đâu???
Người chơi C: Vậy đống xà phòng tôi đây là cái gì? Kỳ lân sao?”
“Ơ... Ô... ha ha ha ha!" Lư Mỗ Gia vì hạnh phúc đến quá nhanh nên cứ cười ngây ngốc, quên cả phản bác.
"Cô không đùa chứ?" Hề Dạ tiến lại gần Vi Lâm, hạ giọng nói.
“Không đùa.” Vi Lâm lập tức không hài lòng nói: "Gia tộc chúng tôi thường xuất hiện loài Phượng, tôi sẽ không nhận nhầm đâu, lãnh chúa đại nhân hỏi vậy là đang nghi ngờ nhân phẩm của tôi sao?"
"Không có, không có..". Hề Dạ vội vàng lắc đầu phủ nhận, đối phương đã nói như vậy thì hẳn là thật rồi, Tinh quang tinh linh là chủng tộc tinh linh có xác suất sinh ra tộc Phượng cao nhất, lời này hẳn là không nói dối.
"Quá tốt rồi, cô hãy theo dõi anh ta thật kỹ cho tôi, nhất định không được để con Phượng hoàng này chết". Hề Dạ lập tức phấn khích nói.
"À... lãnh chúa đại nhân...” Vi Lâm nhỏ giọng nói: "Loài Phượng và Phượng hoàng là hai chuyện khác nhau, bồi dưỡng Phượng hoàng rất tốn kém, ở Tinh quang tinh linh chúng tôi, chỉ những người có gen thuần khiết mới dám bồi dưỡng, con dân của anh tuy rằng sức dung nạp rất cao, nhưng nhiều nhất cũng chỉ khoảng hai mươi phần trăm thôi? Như vậy nhiều nhất chỉ có thể thăng đến cấp năm là rất khó tiếp tục rồi, ý của tôi là dẫn dắt hóa hình lần thứ hai, đi theo con đường Phượng huyết tế tự...”
"Không không không!" Hề Dạ kiên quyết nói: "Cứ đi theo con đường Phượng hoàng thuần chủng đi, những chuyện khác cô không cần quan tâm, cứ theo con đường này mà bồi dưỡng là được, thiếu gì cứ nói với tôi!”
"Cái này... được rồi..". Cuối cùng Vi Lâm cũng gật đầu, mặc dù cảm thấy như vậy quá lãng phí tiền, nhưng ai bảo người ta là ông chủ chứ?
Hề Dạ thì phấn khích xoa xoa lòng bàn tay, trong lòng hắn hiểu rõ, với sức dung nạp cao của những con dân này, cực hạn tuyệt đối không chỉ có cấp năm, nếu có thể hóa hình thêm được vài loài Phượng nữa thì tốt, thành lập một quân đoàn Phượng hoàng... Chà, cảnh tượng đó, chỉ cần nghĩ đến thôi là thấy đẹp rồi!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.