Tôi Có Một Đám Người Chơi Địa Cầu
Chương 46: Người Chơi Thường Ngày- Anh Cẩu
Đệ Thất Cá Ma Phương
16/08/2024
Anh Cẩu nghe xong lời này lập tức không phục, thực sự đã đi tra cứu, muốn biết tên gan lì như vậy rốt cuộc là thần thánh phương nào, kết quả tra cứu mới biết cái người tên gọi là Can Đế kia thực ra là một lập trình viên chính hiệu, hơn nữa còn là loại đại gia 26 tuổi đã hói sạch không còn một sợi tóc, quả nhiên là anh ta không chọc nổi!
Sau khi từ bỏ ý định tranh vị trí số một, anh Cẩu đã bình tĩnh lại, chuyên tâm tận hưởng trò chơi, bình thường đi làm cũng chỉ cần hời hợt như chuồn chuồn lướt nước, không còn quan tâm đến điểm số nữa.
Kết quả không ngờ lần này Lãnh chúa Hề Dạ trở về lại tiến hành một cuộc cải cách lớn, trực tiếp mở ra kênh đào tạo nghề, khiến cho điểm số vốn chỉ dùng để hiển thị thứ hạng trở nên có tác dụng to lớn.
Ngoài ra Lãnh chúa còn tuyên bố sẽ có một nhiệm vụ lớn ở phía sau, sẽ lựa chọn những người chơi ưu tú của các chủng tộc để hợp tác thực hiện!
Điều này lại khơi dậy sự nhiệt tình lớn lao của anh Cẩu.
Mặc dù đồ họa của trò chơi này rất tuyệt, chi tiết hoàn hảo, nhưng cả ngày chỉ đào mỏ, đào khoáng thì thời gian dài vẫn sẽ có một số người chán.
Nhưng lần này mở ra huấn luyện sư phụ, khiến cho cuộc sống đào mỏ vốn nhàm chán của Thái Thản xanh trở nên phong phú ngay lập tức, dù là huấn luyện sức mạnh, huấn luyện thể chất hay là huấn luyện kỹ thuật đều khiến anh ta cảm thấy vô cùng mới mẻ.
Cảm giác chân thực của việc dạy võ công từng chiêu thức một như thế này gay cả trong một số trò chơi võ hiệp tinh phẩm của Hoa Trung cũng không thể cảm nhận được!
Không những thế, sau khi huấn luyện, sự nâng cao rõ rệt của cơ thể và cảm giác tiến bộ thực sự có thể sử dụng thành thạo vũ khí lạnh thật tuyệt vời, khiến anh ta nhiệt tình tái sinh, hận không thể ở trong trò chơi 24 giờ mỗi ngày!
Hơn nữa, lần trước không thể tham gia nhiệm vụ luôn là nỗi đau trong lòng anh Cẩu, khiến anh ta day dứt mãi, lần này anh ta thề tuyệt đối không thể tụt lại phía sau nữa!
Nhưng quá trình đuổi theo thứ hạng lại không hề suôn sẻ.
Về mặt huấn luyện, với tư cách là người chơi từng suýt đuổi kịp Can Đế thì điểm tích lũy của anh ta vẫn khá đủ, nhưng vấn đề chính là thời gian. Sau lần nhập viện trước, anh ta đã bị cục quản lý mạng đưa vào danh sách kiểm soát, quy định mỗi ngày không được online quá tám tiếng. Mà Trí Năng của trò chơi cũng rất phối hợp, mỗi lần gần đến tám giờ sẽ nhắc nhở anh ta nhanh chóng thoát khỏi trò chơi.
Điều này khiến anh Cẩu trở nên cực kỳ bất tiện, đặc biệt là phần huấn luyện kỹ thuật này, huấn luyện kỹ thuật phải dành nhiều thời gian để luyện tập tiêu hóa mỗi ngày, và sau khi tiêu hóa xong thì cũng phải ôn lại bài nữa chứ, nhưng anh ta lại bị giới hạn thời gian.
Than ôi, thời thế xoay vần...
Sau khi thoát khỏi trò chơi, anh Cẩu duỗi lưng bước ra khỏi kho trò chơi của mình. Người chơi cái gì mà Chó Đực này ngoài hiện thực cũng không được dũng mãnh như cái tên của anh ta. Mà ngược lại, đây là một thanh niên sắc mặt tái nhợt, tuổi còn trẻ mà tóc đã lấm tấm hoa tiêu, rõ ràng là do không có thói quen sinh hoạt tốt.
“Ôi, bảo bối? Ra nhanh vậy sao?” Trong biệt thự, một người phụ nữ có dung mạo rất dịu dàng lên tiếng, quan tâm hỏi han.
“Ừm. . ." anh Cẩu gật đầu, sau đó ngồi ngẩn người trên ghế sofa. Anh ta ngoài đời thực rất trầm mặc ít nói.
Người phụ nữ thấy vậy đề nghị: “Thời tiết đẹp thế này, ra ngoài dạo chơi đi, ở nhà mãi cũng chán...”
Anh Cẩu: “Không đi... Nóng...”
“Nóng mới tốt chứ!” Người phụ nữ cười nói: “Thời tiết nóng nực, các cô gái trên phố mới mặc mát mẻ, chân dài đầy phố, ngắm gái xinh là cách giải nhiệt tốt nhất!”
Nghe vậy, khóe miệng anh Cẩu nhếch lên, lộ ra một nụ cười chế giễu: “Thôi đi, mỗi lần con dẫn ai về thì mọi người lại không vừa ý, nói trắng ra thì, con muốn qua lại với ai, chẳng phải do mọi người định đoạt sao?”
“Đó là do mắt nhìn của con không tốt, lần nào dẫn về cũng toàn là mấy cô gái ham tiền thôi".
"Nhưng con trai của mẹ chỉ có tiền mới thu hút được con gái thôi, dùng tiền dụ dỗ người ta, thế thì dẫn về tất nhiên phải là những cô gái ham tiền rồi, chẳng lẽ lại dẫn về được liệt nữ?”
Nói đến đây, chàng thanh niên nhìn gương mặt xinh đẹp của mẹ mình, rồi lại nhìn gương mặt bình thường của mình phản chiếu qua gương, không khỏi nghi ngờ hỏi: “Mẹ, lúc trước mẹ quyến rũ cha con có phải đã đi phẫu thuật thẩm mỹ không? Tại sao con lại không được thừa hưởng chút nhan sắc nào của mẹ vậy?"
“Phi phi!” Người phụ nữ kia nghe vậy lập tức xì một tiếng, tức giận nói: “Đó là vì cha con xấu! Đừng có mà đổ lỗi cho mẹ. Với cái dáng vẻ đó của cha con, mẹ có thể sinh con ra dáng vẻ như thế này đã chứng minh gen của mẹ đã rất lợi hại rồi đấy?"
Chàng trai: “Cha con xấu như vậy, sao mẹ lại lấy cha con?”
Người phụ nữ: "Vì cha con giàu!”
Chàng trai: “...”
Người phụ nữ: "Thực ra thì, con trai, con cũng không đến nỗi nào, nhiều nhất là trông bình thường một chút thôi, nếu có thể rèn luyện cơ thể thì cũng không tệ lắm. Nhưng mà, con nhìn con đi, còn trẻ tuổi mà cơ thể lại yếu ớt như vậy, bình thường trông chẳng có chút khí khái nào cả. Cha con không cho con đi chơi với đám bạn xấu nữa thì con lại suốt ngày ở nhà chơi game, đúng là không có tiền đồ.”
Chàng trai cúi đầu im lặng, nói thật thì anh ta có hơi hối hận. Hồi mười bốn mười lăm tuổi, cơ thể còn chưa phát triển hết thì anh ta đã bị đám bạn nhậu nhẹt đưa đi chơi bời, khiến cho bây giờ anh ta mới ngoài hai mươi mà yếu ớt chẳng khác gì một ông chú ba mươi lăm tuổi.
"Đúng rồi, hai ngày nữa là đến sinh nhật ông nội con, cả nhà đều phải đi, còn có rất nhiều con cháu trong nhà cũng sẽ đến chúc thọ, hai ngày nay con ở nhà ngoan ngoãn một chút, chơi game ít thôi, mẹ bảo người giúp việc chuẩn bị cho con một ít thuốc bổ, bồi bổ khí sắc cho tốt, con cũng nên tranh thủ thời gian rèn luyện sức khỏe đi, để nhìn có sức sống hơn, tránh ông nội nhìn thấy mẹ con mình thì lại nói lời cay đắng.”
“Hả?” Chàng trai nghe thấy thế thì nhất thời lộ ra vẻ mặt đau khổ, ông nội anh ta là một lão tướng quân đã nghỉ hưu, tính tình nghiêm khắc chết đi được. Ông nội anh ta vẫn luôn không ưa người mẹ bình hoa và đứa cháu phá gia chi tử này, thế nên bình thường anh ta có thể không gặp thì sẽ cố gắng trốn tránh, hơn nữa trong tiệc mừng thọ chắc chắn sẽ có rất nhiều anh em họ và một số con cháu ưu tú trong gia tộc, đến lúc đó chắc chắn sẽ không tránh khỏi bị so sánh, loại trường hợp này phiền phức nhất...
Haiz, giá mà mình được sống trong thế giới game thì tốt biết mấy, dù có phải cày cuốc cả đời thì cũng được.
Sau khi từ bỏ ý định tranh vị trí số một, anh Cẩu đã bình tĩnh lại, chuyên tâm tận hưởng trò chơi, bình thường đi làm cũng chỉ cần hời hợt như chuồn chuồn lướt nước, không còn quan tâm đến điểm số nữa.
Kết quả không ngờ lần này Lãnh chúa Hề Dạ trở về lại tiến hành một cuộc cải cách lớn, trực tiếp mở ra kênh đào tạo nghề, khiến cho điểm số vốn chỉ dùng để hiển thị thứ hạng trở nên có tác dụng to lớn.
Ngoài ra Lãnh chúa còn tuyên bố sẽ có một nhiệm vụ lớn ở phía sau, sẽ lựa chọn những người chơi ưu tú của các chủng tộc để hợp tác thực hiện!
Điều này lại khơi dậy sự nhiệt tình lớn lao của anh Cẩu.
Mặc dù đồ họa của trò chơi này rất tuyệt, chi tiết hoàn hảo, nhưng cả ngày chỉ đào mỏ, đào khoáng thì thời gian dài vẫn sẽ có một số người chán.
Nhưng lần này mở ra huấn luyện sư phụ, khiến cho cuộc sống đào mỏ vốn nhàm chán của Thái Thản xanh trở nên phong phú ngay lập tức, dù là huấn luyện sức mạnh, huấn luyện thể chất hay là huấn luyện kỹ thuật đều khiến anh ta cảm thấy vô cùng mới mẻ.
Cảm giác chân thực của việc dạy võ công từng chiêu thức một như thế này gay cả trong một số trò chơi võ hiệp tinh phẩm của Hoa Trung cũng không thể cảm nhận được!
Không những thế, sau khi huấn luyện, sự nâng cao rõ rệt của cơ thể và cảm giác tiến bộ thực sự có thể sử dụng thành thạo vũ khí lạnh thật tuyệt vời, khiến anh ta nhiệt tình tái sinh, hận không thể ở trong trò chơi 24 giờ mỗi ngày!
Hơn nữa, lần trước không thể tham gia nhiệm vụ luôn là nỗi đau trong lòng anh Cẩu, khiến anh ta day dứt mãi, lần này anh ta thề tuyệt đối không thể tụt lại phía sau nữa!
Nhưng quá trình đuổi theo thứ hạng lại không hề suôn sẻ.
Về mặt huấn luyện, với tư cách là người chơi từng suýt đuổi kịp Can Đế thì điểm tích lũy của anh ta vẫn khá đủ, nhưng vấn đề chính là thời gian. Sau lần nhập viện trước, anh ta đã bị cục quản lý mạng đưa vào danh sách kiểm soát, quy định mỗi ngày không được online quá tám tiếng. Mà Trí Năng của trò chơi cũng rất phối hợp, mỗi lần gần đến tám giờ sẽ nhắc nhở anh ta nhanh chóng thoát khỏi trò chơi.
Điều này khiến anh Cẩu trở nên cực kỳ bất tiện, đặc biệt là phần huấn luyện kỹ thuật này, huấn luyện kỹ thuật phải dành nhiều thời gian để luyện tập tiêu hóa mỗi ngày, và sau khi tiêu hóa xong thì cũng phải ôn lại bài nữa chứ, nhưng anh ta lại bị giới hạn thời gian.
Than ôi, thời thế xoay vần...
Sau khi thoát khỏi trò chơi, anh Cẩu duỗi lưng bước ra khỏi kho trò chơi của mình. Người chơi cái gì mà Chó Đực này ngoài hiện thực cũng không được dũng mãnh như cái tên của anh ta. Mà ngược lại, đây là một thanh niên sắc mặt tái nhợt, tuổi còn trẻ mà tóc đã lấm tấm hoa tiêu, rõ ràng là do không có thói quen sinh hoạt tốt.
“Ôi, bảo bối? Ra nhanh vậy sao?” Trong biệt thự, một người phụ nữ có dung mạo rất dịu dàng lên tiếng, quan tâm hỏi han.
“Ừm. . ." anh Cẩu gật đầu, sau đó ngồi ngẩn người trên ghế sofa. Anh ta ngoài đời thực rất trầm mặc ít nói.
Người phụ nữ thấy vậy đề nghị: “Thời tiết đẹp thế này, ra ngoài dạo chơi đi, ở nhà mãi cũng chán...”
Anh Cẩu: “Không đi... Nóng...”
“Nóng mới tốt chứ!” Người phụ nữ cười nói: “Thời tiết nóng nực, các cô gái trên phố mới mặc mát mẻ, chân dài đầy phố, ngắm gái xinh là cách giải nhiệt tốt nhất!”
Nghe vậy, khóe miệng anh Cẩu nhếch lên, lộ ra một nụ cười chế giễu: “Thôi đi, mỗi lần con dẫn ai về thì mọi người lại không vừa ý, nói trắng ra thì, con muốn qua lại với ai, chẳng phải do mọi người định đoạt sao?”
“Đó là do mắt nhìn của con không tốt, lần nào dẫn về cũng toàn là mấy cô gái ham tiền thôi".
"Nhưng con trai của mẹ chỉ có tiền mới thu hút được con gái thôi, dùng tiền dụ dỗ người ta, thế thì dẫn về tất nhiên phải là những cô gái ham tiền rồi, chẳng lẽ lại dẫn về được liệt nữ?”
Nói đến đây, chàng thanh niên nhìn gương mặt xinh đẹp của mẹ mình, rồi lại nhìn gương mặt bình thường của mình phản chiếu qua gương, không khỏi nghi ngờ hỏi: “Mẹ, lúc trước mẹ quyến rũ cha con có phải đã đi phẫu thuật thẩm mỹ không? Tại sao con lại không được thừa hưởng chút nhan sắc nào của mẹ vậy?"
“Phi phi!” Người phụ nữ kia nghe vậy lập tức xì một tiếng, tức giận nói: “Đó là vì cha con xấu! Đừng có mà đổ lỗi cho mẹ. Với cái dáng vẻ đó của cha con, mẹ có thể sinh con ra dáng vẻ như thế này đã chứng minh gen của mẹ đã rất lợi hại rồi đấy?"
Chàng trai: “Cha con xấu như vậy, sao mẹ lại lấy cha con?”
Người phụ nữ: "Vì cha con giàu!”
Chàng trai: “...”
Người phụ nữ: "Thực ra thì, con trai, con cũng không đến nỗi nào, nhiều nhất là trông bình thường một chút thôi, nếu có thể rèn luyện cơ thể thì cũng không tệ lắm. Nhưng mà, con nhìn con đi, còn trẻ tuổi mà cơ thể lại yếu ớt như vậy, bình thường trông chẳng có chút khí khái nào cả. Cha con không cho con đi chơi với đám bạn xấu nữa thì con lại suốt ngày ở nhà chơi game, đúng là không có tiền đồ.”
Chàng trai cúi đầu im lặng, nói thật thì anh ta có hơi hối hận. Hồi mười bốn mười lăm tuổi, cơ thể còn chưa phát triển hết thì anh ta đã bị đám bạn nhậu nhẹt đưa đi chơi bời, khiến cho bây giờ anh ta mới ngoài hai mươi mà yếu ớt chẳng khác gì một ông chú ba mươi lăm tuổi.
"Đúng rồi, hai ngày nữa là đến sinh nhật ông nội con, cả nhà đều phải đi, còn có rất nhiều con cháu trong nhà cũng sẽ đến chúc thọ, hai ngày nay con ở nhà ngoan ngoãn một chút, chơi game ít thôi, mẹ bảo người giúp việc chuẩn bị cho con một ít thuốc bổ, bồi bổ khí sắc cho tốt, con cũng nên tranh thủ thời gian rèn luyện sức khỏe đi, để nhìn có sức sống hơn, tránh ông nội nhìn thấy mẹ con mình thì lại nói lời cay đắng.”
“Hả?” Chàng trai nghe thấy thế thì nhất thời lộ ra vẻ mặt đau khổ, ông nội anh ta là một lão tướng quân đã nghỉ hưu, tính tình nghiêm khắc chết đi được. Ông nội anh ta vẫn luôn không ưa người mẹ bình hoa và đứa cháu phá gia chi tử này, thế nên bình thường anh ta có thể không gặp thì sẽ cố gắng trốn tránh, hơn nữa trong tiệc mừng thọ chắc chắn sẽ có rất nhiều anh em họ và một số con cháu ưu tú trong gia tộc, đến lúc đó chắc chắn sẽ không tránh khỏi bị so sánh, loại trường hợp này phiền phức nhất...
Haiz, giá mà mình được sống trong thế giới game thì tốt biết mấy, dù có phải cày cuốc cả đời thì cũng được.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.