Tôi Có Một Đám Người Chơi Địa Cầu

Chương 24: Phản Kích 2

Đệ Thất Cá Ma Phương

16/08/2024

“Quả nhiên là thế!” Mọi người xung quanh bắt đầu bàn tán về điều đó.

"Khó trách mức lương ấn định cao hơn nhiều như vậy. Hóa ra bọn họ là thế lực mới."

“Thế lực mới thì sao?” Một số người thắc mắc, “Việc các thế lực mới xuất hiện trên thị trường không phải là điều bình thường sao?”

“Vậy cậu đầu quân nhé?”

“Tôi không đầu quân...”

Nghe thấy những lời bàn luận xung quanh ngày càng bất lợi với mình, Hề Dạ cảm thấy vô cùng lo lắng, nhưng vẫn không chịu nói một lời.

Thấy Hề Dạ vẫn im lặng, cô gái nhỏ cuối cùng cũng đứng dậy, trả lại hợp đồng cho hắn: “Xin lỗi anh.. Tôi... Tôi không...”

“Ngẩng đầu lên!” Nhìn thấy đối phương giống như muốn rời đi, Hề Dạ đột nhiên ngắt lời.

Hề Dạ ngay từ đầu luôn giữ thái độ lầm lì và lạnh lùng nên việc đột nhiên nói ra bây giờ có tác dụng vô cùng mạnh mẽ, những người xung quanh đang bàn tán đều im bặt, muốn xem Hề Dạ định nói gì.

Cô gái kia cũng sửng sốt, không ngờ đối phương lại đột nhiên nói như vậy, vô thức ngẩng đầu lên nhìn đôi đồng tử tím tuyệt đẹp dưới mũ giáp của hắn, trong lòng cảm thấy ngập tràn tội lỗi.

Ngay lúc mọi người cho rằng Hề Dạ muốn răn dạy cô gái kia, thì hắn lại chậm rãi nói: “Đừng sợ, ngẩng đầu lên.”

Giọng điệu khích lệ này khiến cô gái sửng sốt, trong lòng cũng thoáng buông lỏng hơn một chút, nhưng vẫn lo lắng nhìn Hề Dạ.



Ngữ điệu của Hề Dạ nhẹ đi: “Cô đã là người lớn rồi, không ai có thể can thiệp vào sự lựa chọn con đường của cô, nhưng ít ra cô phải có dũng khí để chịu trách nhiệm về sự lựa chọn của mình. Chỉ là từ chối một bản hợp đồng thôi mà, sao lại phải rụt rè như thế?”

Cô gái như bừng tỉnh, trước đây cô chỉ được nghe những lời sâu sắc như vậy từ người cố vấn của mình, đột nhiên nghe thấy một vị lãnh chúa nói như vậy, sắc mặt cô trở nên phức tạp.

“Anh không phản bác một chút sao?”

"Có gì để phản bác đâu?” Hề Dạ nói với giọng điệu thờ ơ: "Người khác nói đúng. Tôi chỉ đang phân tích ưu và nhược điểm của cô thôi. Tôi thực sự là một thế lực mới thành lập. Để thu hút nhân tài, tôi đưa ra lời đề nghị với mức lương cao. Mọi thứ trên đời đều có mặt tích cực và tiêu cực. Đằng sau lợi nhuận cao, đương nhiên có rủi ro cao hơn. Điều này phù hợp với lẽ thường. Nếu tôi có một thực lực lớn mạnh, vậy thì tôi chắc chắn sẽ đưa ra mức lương thấp hơn để tiết kiệm chi phí, làm gì có ông chủ nào không muốn trả lương thấp cơ chứ?”

“Vậy…” Cô gái do dự, nhưng cuối cùng vẫn hỏi: “Lãnh chúa kia nói, hợp đồng một trăm năm của anh có nghĩa là một trăm năm đều là mức lương đó, không được tăng lương, là sự thật sao?”

"Giả!" Hề Dạ bình tĩnh trả lời.

Tất cả mọi người đều giật mình, không ngờ đối phương lại phản bác đơn giản như vậy, điều này khác hoàn toàn với phong cách vòng vo vừa rồi.

Lãnh chúa bên cạnh nghe vậy thì cười khẩy, đang định phản bác thì Hề Dạ lại tranh nói trước: “Nhưng tôi nói điều này là một chuyện, cô có tin hay không lại là chuyện khác. Chuyện lựa chọn là một chuyện luôn luôn đi kèm với sự rủi ro, sự không chắc chắn, thật khó có thể biết được điều đó là thật hay giả. Giống như vị lãnh chủ bên cạnh cô, nói là sẽ cho cô cơ hội thăng tiến, sau này sẽ tăng lương cho cô, cô cảm thấy những chuyện đó có nhất định là sự thật không?”

Những lời này khiến mọi người chợt bừng tỉnh!

“Lãnh chúa này nói có lý!" Người qua đường A xoa cằm nói.

"Đúng vậy, những lãnh chúa kia trả lương thấp như vậy, không có gì để cạnh tranh với người khác, thế nên chỉ có thể dựa vào những phúc lợi sau này để lôi kéo ứng viên. Nhưng mà một khi kí hợp đồng rồi, lỡ như bọn họ thay đổi thì chẳng phải những sinh viên mới ra trường như chúng ta là người phải chịu thiệt hay sao? Nếu đã như thế thì ít ra chọn lương cao ngay từ đầu còn tốt hơn, ít nhất thì lương cũng không thể nào là giả được.”

“Tôi cũng cảm thấy như vậy, bây giờ những lãnh chúa vô đạo đức này cứ nói muốn đào tạo chúng ta, nhưng họ còn chẳng cung cấp cho chúng ta mức lương cơ bản đủ để sinh sống, thế thì sao chúng ta có thể tin tưởng sau này bọn họ sẽ bỏ một khoản tiền lớn ra bồi dưỡng chúng ta chứ?”



Lãnh chúa bên cạnh lắng nghe hướng gió đổi chiều thì sắc mặt lập tức trở nên u ám, anh ta nghĩ thầm: “Tên nhóc này lời nói có kim, lúc trước ông đây đã xem thường nó rồi!”

“Cô gái, cô có chắc chắn muốn từ chối hợp đồng này không?" Hề Dạ vẫn như cũ, ôn nhu hỏi lại.

Cô gái nhỏ cầm bản hợp đồng đứng yên hồi lâu, cuối cùng thở một hơi dài, ngẩng đầu lên nói với Hề Dạ: “Hiện giờ tôi muốn đổi ý rồi, anh còn bằng lòng tiếp nhận tôi không?”

"Đương nhiên. ..” Thấy hết thảy mọi chuyện đã lắng xuống, Hề Dạ khẽ mỉm cười: “Cô nên dùng từ chính xác một chút. Việc đấu tranh tư tưởng trước khi đưa ra quyết định gọi là do dự, chứ không phải là đổi ý.”

Cô gái lập tức mỉm cười: “Tôi là Vi Lâm Tinh Ngữ, sau này mong Lãnh chúa đại nhân chỉ giáo nhiều hơn!”

Nhìn thấy đối phương ký hợp đồng, Hề Dạ hài lòng gật đầu: “Trở về chuẩn bị đi. Hai ngày nữa chúng ta sẽ xuất phát."

“Ừm.” Cô gái vui vẻ ôm bản sao hợp đồng chạy ra khỏi hội trường, rõ ràng là đang định quay về báo tin vui tìm được việc làm.

Thật sự là thanh xuân dào dạt! Hề Dạ nhìn theo bóng lưng của cô gái, nhất thời cảm thán một câu.

“Lãnh chúa đại nhân tôn kính, xin hỏi... Chỗ anh có tuyển cố vấn sinh học ứng dụng không? Tôi đã tốt nghiệp Đại học Sư phạm Phổ Đức Nhĩ. Tôi có chứng chỉ sư phạm và chứng chỉ chuyên môn cấp năm..."

“Chỗ anh có tuyển cố vấn chuyên ngành vũ khí không? Tôi có sở trường hệ súng, chiến khí cấp năm!”

Sau khi cô gái kia rời đi, có không ít người tới chỗ cả Hề Dạ để xin việc, còn bên phía Lãnh chúa bơm đểu hắn vừa rồi thì chẳng còn ai nữa.

Hề Dạ nhìn ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống mình của đối phương, trong lòng cảm thấy vô cùng hài lòng. Hắn khẽ cười một tiếng: “Từng người từng người một, mọi người xếp hàng, lấy đơn điền trước đã.”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Tôi Có Một Đám Người Chơi Địa Cầu

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook