Tôi Có Một Đám Người Chơi Địa Cầu

Chương 39: Quả Nhiên, Ông Chủ Nào Rồi Cũng Trở Nên Gian Xảo! 1

Đệ Thất Cá Ma Phương

16/08/2024

“Chào mừng trở lại, người chơi số 117: Vũ Nữ Vô Qua!”

Giọng nói quen thuộc vang lên khiến đáy mắt Tiểu Vân thoáng vui mừng, vừa rồi trước khi vào kho trò chơi, cô đã kiểm tra một lần, kho trò chơi quả thực đã hết điện, cô ôm tâm trạng thử xem nằm vào trong, theo thói quen mà mở màn hình.

Màn hình vẫn sáng lên!

Nếu không phải pin Nam Hồ bị biến đổi, thì chỉ có thể giải thích là kho trò chơi đã được cải tạo.

Quả nhiên..... đây tuyệt đối không phải là trò chơi đàng hoàng gì.....

Cùng với lời nhắc của Trí Năng, Tiểu Vân chậm rãi bước ra khỏi kho dinh dưỡng, nhìn cảnh vật quen thuộc xung quanh, cô thì thào: "Không sao chứ? Cứ như vậy thả tôi ra, không sợ những người chơi khác bị nhiễm vi-rút sao?"

Khác với những người khổng lồ xanh hay tinh linh, những người phát triển giống bọn họ không có cơ thể mới, khi offline cũng không cần phải đổi lại cơ thể thật trong kho dinh dưỡng. Vì vậy, cô đoán rằng cơ thể hiện tại của mình chính là cơ thể trên Tinh cầu D.

"Đã phát hiện ra vi-rút chưa biết tên, nhưng cấp độ vi-rút thấp hơn cấp một không có khả năng lây nhiễm vượt qua sức đề kháng miễn dịch của sinh mệnh cấp một, xin người chơi hãy yên tâm!"

Nghe vậy, cơ thể Quách Tiểu Vân run lên, mặc dù đã đoán trước, nhưng khi nghe đối phương thừa nhận, thần kinh căng thẳng của cô mới hơi buông lỏng, thầm nghĩ: "Được cứu rồi..."

"Xin người chơi hãy theo chỉ dẫn của bản đồ tuyến đường đến phòng Lãnh chúa chờ lệnh!"

Quách Tiểu Vân ngoan ngoãn gật đầu, cô biết rằng bây giờ số phận của mình đều nằm trong tay người gọi là Lãnh chúa kia.

Trong căn cứ có một nơi ở riêng biệt dành cho Lãnh chúa, bình thường cấm người chơi không được vào, lúc này thấy Vũ Nữ Vô Qua đi về phía đó, những người chơi xung quanh lại bắt đầu ríu rít.

Người chơi A: "Lại có nhiệm vụ mới sao?"



Người chơi B: "Không công bằng, cứ ưu tiên những người có điểm cao, những người chơi cấp thấp như chúng tôi chẳng có tí trải nghiệm nào."

Người chơi C: "Đúng vậy, đúng vậy!"

Nhìn vẻ mặt ngu ngốc xen lẫn hâm mộ của đám người khổng lồ xanh, Quách Tiểu Vân khẽ thở dài, thầm nghĩ: Nhóm khuôn gạch thật cực khổ!

Đi một mạch vào phòng Lãnh chúa, cùng với tiếng đóng cửa phòng bảo vệ, Tiểu Vân nhìn thấy Lãnh chúa cao lớn đang im lặng ngồi trước bàn.

Hề Dạ nhìn người phát triển xuất sắc nhất dưới trướng mình, tâm trạng cũng phức tạp, vừa mừng vì đối phương đủ xuất sắc để biết cầu xin giúp đỡ ở nơi này trước tiên, vừa tiếc vì mình không được xem Trí Năng ăn phân.

Nhưng nói thật, nếu Trí Năng thua, nó định ăn phân bằng hình thái gì? Nếu điều khiển một cỗ máy ăn phân thì có tính không? Quả nhiên mình vẫn bị nó lừa sao?

"Không có gì muốn nói sao?" Im lặng hồi lâu, Hề Dạ khẽ ho một tiếng rồi chủ động hỏi.

Tiểu Vân im lặng một lúc rồi ngẩng đầu nói: "Loại hợp đồng lừa bịp mà ngài nói, ở chỗ chúng tôi không có hiệu lực..."

"Khụ khụ!" Hề Dạ sặc một cái, hắn không ngờ đối phương lại nhắc đến chuyện này trước tiên, bỗng nhiên có chút ngượng ngùng, bực bội hỏi: "Lúc này không phải cô nên quan tâm đến hoàn cảnh của mình sao?"

"Có gì mà phải quan tâm?" Tiểu Vân liếc mắt nói: "Vừa rồi Trí Năng đã nói, vi-rút không thể lây nhiễm cho sinh mệnh cấp một trở lên, tôi đã xem qua tài liệu, tôi cũng là sinh mệnh cấp một mà? Loại vi-rút này hẳn là vô dụng với tôi."

Hề Dạ ôm đầu, quả nhiên thuộc hạ quá thông minh cũng không phải chuyện tốt.

"Anh không định bắt chúng tôi làm không công như vậy đúng không?" Tiểu Vân tiếp tục hỏi xoáy.

"Sao có thể chứ?" Hề Dạ nghiêm mặt nói: "Tôi là một vị Lãnh chúa nhân từ, sao có thể làm chuyện vô liêm sỉ như vậy?"

Tiểu Vân: "Vậy khi nào anh định trả lương?"



"Nào cô gái, đừng có động tí là đòi tiền, là người mới thì phải quan tâm đến sự trưởng thành, tương lai của mình, quan tâm đến việc mình có thể tích lũy được bao nhiêu thứ, có thể đóng góp được bao nhiêu, chứ đừng có mở miệng ra là đòi lương sếp!"

Tiểu Vân: "Xem ra anh không muốn trả rồi?"

Hề Dạ: "...."

Đúng là một kẻ cứng đầu, xem ra vẫn phải tiếp tục chiến lược giấu giếm quần chúng rồi, nghĩ lại mấy hôm trước, khi còn là người chơi mới, bọn họ thật thà biết bao, tăng ca làm việc, không oán không hối, tiền là cái gì? Chẳng ai nhắc đến.

Bây giờ biết mình là nhân viên làm công rồi thì lại trở thành cái bộ mặt xấu xí sống chết đòi lương!

"Khụ, bây giờ các người vẫn chưa phải là nhân viên chính thức, để tiến hóa các người, Lãnh chúa này đã bỏ ra rất nhiều, bất kỳ công ty hay thế lực nào cũng sẽ không vô duyên vô cớ bỏ tiền ra để đào tạo người đâu, cô có hiểu không?"

Quách Tiểu Vân ngẩn người, trong tình huống không biết rằng gen của mình chỉ đáng giá một tệ rưỡi, cô ngây ngô gật đầu, nhất thời không phản bác được.

"Lãnh chúa tôi cũng không phải là người keo kiệt, như vậy đi, virus trên người cô đã được Trí Năng lấy mẫu, thông qua huyết thanh miễn dịch của cô đã chế tạo ra thuốc giải độc. Lần này Lãnh chúa tôi sẽ công bố một nhiệm vụ lớn do cô làm chỉ huy, nếu cô có thể giải quyết hoàn hảo cuộc khủng hoảng virus lần này. Lãnh chúa này sẽ phá lệ cho một nhân viên thực tập như cô được hưởng mức lương của nhân viên chính thức, thế nào?"

"Bao nhiêu?"

"Năm trăm!"

"Lương ngày?"

"Cô mơ à? Tất nhiên là lương tháng rồi!"

Tiểu Vân: "Anh đùa tôi à, lương một ngày của lao động chân tay chỗ chúng không chỉ có năm trăm!"

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Tôi Có Một Đám Người Chơi Địa Cầu

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook