Tôi Có Một Đám Người Chơi Địa Cầu
Chương 68: Ưu Điểm Và Nhược Điểm Rõ Ràng Của Cơ Giáp Sư!
Đệ Thất Cá Ma Phương
16/08/2024
“Nói cũng đúng...” Hề Dạ gật đầu, nhưng ngay sau đó đã phản ứng lại: " Anh nói đây là tàn dư của Hàn Tước? Anh điên rồi sao, loại người này mà cũng dám giới thiệu cho tôi?”
Hề Dạ sợ đến mức còn không xưng là Lãnh chúa. Bây giờ trong Liên bang, người có tiếng tăm nhất chính là Lãnh chúa thứ ba mới thăng cấp: Thương Nguyệt.
Cô ta là Chiến thần được Liên bang công nhận, tàn dư mà cô ta đánh dẹp, ai to gan dám thu nhận cơ chứ? Cái tên tuyển dụng này có phải muốn chết không? Sống không tốt sao?
"Đương nhiên không phải như ngài nghĩ!" Người kia cười khổ giải thích.
Đùa chứ, mặc dù mạng lưới nhân tài của bọn họ là sản nghiệp trực thuộc của lãnh chúa đầu tiên, nhưng cũng chỉ là trực thuộc thôi, làm sao dám đắc tội với chiến thần đang nổi như cồn hiện nay?
Người này đã lĩnh án tù dưới trướng lãnh chúa Thương Nguyệt một ạn bốn nghìn năm, hiện tại đã được tự do, mới ra tù không lâu, cho nên mới có bộ dạng như ngài thấy bây giờ".
"Thì ra là vậy..".
Nói như vậy thì xét về lý lịch, giá mà người này đưa ra cũng không tính là cao.
Nhưng loại hình này muốn tìm được việc làm thực ra rất khó, giống như lập trình viên của tinh cầu D vậy, độ tuổi nhất định, nếu thất nghiệp thì muốn tìm lại việc làm sẽ trở nên rất phiền phức, vì tiền lương tất nhiên không giảm được, mà lại khó cạnh tranh với lớp trẻ.
Không có tính nâng cao, chỉ có tuổi thọ trăm năm, lãnh chúa bình thường đều có hệ thống đào tạo cơ giáp hoàn chỉnh, không cần một người ngoài có lý lịch đẹp như vậy xen vào, lại còn cụt tay cụt chân nữa. Hơn nữa, đối với những lãnh chúa mới thì mức lương ông ta đưa ra quá cao.
Cho dù có đủ khả năng chi trả thì cũng sẽ rất lãng phí, vì để người bản địa mới phát triển sử dụng một người hướng dẫn tốt như vậy nghe có vẻ quá xa xỉ.
Nhưng Hề Dạ thì khác, những người dưới trướng hắn đều là những người có tiềm năng vô hạn, bỏ bao nhiêu tiền vào giáo dục cũng không quá đáng.
Tổng hợp lại, hắn đột nhiên phát hiện ra ông già cụt tay cụt chân này khá phù hợp với mình.
"Nếu ngài cảm thấy không phù hợp, chúng tôi còn có những ứng viên khác!" Nhân viên tuyển dụng vội vàng lấy ra thêm hai hồ sơ khác.
Đây là hai người hướng dẫn cơ giáp đã được định trước khi thông báo cho Hề Dạ đến, một người tốt nghiệp trường danh tiếng, nhưng vì có một số vết nhơ nên đã bị một thế lực lớn công khai đuổi việc. Một người khác có trình độ thấp hơn, tốt nghiệp học viện cơ giáp hạng hai, có nhiều năm kinh nghiệm giảng dạy, nhưng vì có phần lười biếng, nhiều năm không được thăng chức, nên bị thế lực thuê anh ta lúc trước đã cho anh ta thôi việc.
Nói thật, nếu không có ví dụ hiện tại, thì hai người này hẳn là những người hướng dẫn cơ giáp tốt nhất mà thế lực của Hề Dạ có thể thuê được? Hai người này trong lòng cũng tự biết thân biết phận, tiền lương đưa ra đều không đắt.
Nhưng cái gì cũng sợ so sánh, có viên ngọc ở trước, hai đống phân thối này Hề Dạ nhìn thế nào cũng thấy không vừa mắt.
Cuối cùng hắn thở dài, đặt hai hồ sơ sang một bên, đi về phía phòng họp nơi có ông già cụt tay cụt chân kia.
Nhân viên tuyển dụng phía sau thấy vậy thì mắt sáng lên, vội vàng đuổi theo, trong lòng anh ta cũng hy vọng thúc đẩy thành công đơn hàng này. Phí môi giới của nhân viên tuyển dụng đều được tính theo một nửa tiền lương năm, ông già kia mức lương cao như thế, anh ta kiếm được cũng không thấp.
Khi Hề Dạ đi đến gần phòng họp, ông lão bên trong từ từ đứng dậy, hành một lễ chào theo quy định của Liên bang.
Thái độ không kiêu không ngạo, vừa không vì mình từng ở thế lực hàng đầu mà coi thường một tân binh lãnh chúa Hề Dạ, cũng không vì một mức lương cao mà tỏ ra quá mức hèn mọn.
Khí thế này... Hề Dạ chỉ từng thấy ở một số người già trong gia tộc, trong mắt hắn thoáng qua một tia kính trọng.
Sau khi thế lực Hàn Tước sụp đổ, tin tức lập tức lan truyền khắp vũ trụ, phần lớn mọi người sau khi xác nhận tin tức đều tuyên bố rút khỏi thế lực Hàn Tước. Dù sao thì lão đại đã sụp đổ, cũng không tồn tại vấn đề vi phạm hợp đồng hay bất trung.
Nhưng những người có thể tiếp tục kiên thủ vùng đất mà lãnh chúa Hàn Tước để lại tuyệt đối là những người đáng được tôn trọng, đây cũng là lý do tại sao Thương Nguyệt tàn sát thành tính cũng không chọn giết sạch, mà sau khi đánh bại những lão binh này thì tiến hành chiêu mộ!
Trên tư liệu nói rằng ông lão này không muốn khuất phục kẻ thù trước đây của lãnh chúa Hàn Tước, thế nên mới bị kết án mười bốn nghìn năm tù.
Nói chung, là một hảo hán!
Đối mặt với người như vậy, Hề Dạ cũng không định nói những lời giả dối, mà thẳng thắn hỏi: "Yêu cầu của ông là yêu cầu cấy ghép cánh tay cơ khí Hextech, lại còn tuyên bố đó là điều kiện tất yếu, có thể hỏi lý do được không?"
“Lý do?” Ông lão cười toe toét: “Tất nhiên là vì muốn sống tiếp rồi!”
Hề Dạ nghe vậy gật đầu, sau đó nói với đối phương: “Bổn Lãnh chúa đồng ý với yêu cầu của ông, ông có đồng ý nhận lời thuê này không?”
“Đồng ý.”
Hả?
Vậy là xong rồi sao?
Nhân viên tuyển dụng đi theo sau ngẩn người, cảm thấy có chút khó tin, thế này mà không mặc cả gì sao?
Hề Dạ sợ đến mức còn không xưng là Lãnh chúa. Bây giờ trong Liên bang, người có tiếng tăm nhất chính là Lãnh chúa thứ ba mới thăng cấp: Thương Nguyệt.
Cô ta là Chiến thần được Liên bang công nhận, tàn dư mà cô ta đánh dẹp, ai to gan dám thu nhận cơ chứ? Cái tên tuyển dụng này có phải muốn chết không? Sống không tốt sao?
"Đương nhiên không phải như ngài nghĩ!" Người kia cười khổ giải thích.
Đùa chứ, mặc dù mạng lưới nhân tài của bọn họ là sản nghiệp trực thuộc của lãnh chúa đầu tiên, nhưng cũng chỉ là trực thuộc thôi, làm sao dám đắc tội với chiến thần đang nổi như cồn hiện nay?
Người này đã lĩnh án tù dưới trướng lãnh chúa Thương Nguyệt một ạn bốn nghìn năm, hiện tại đã được tự do, mới ra tù không lâu, cho nên mới có bộ dạng như ngài thấy bây giờ".
"Thì ra là vậy..".
Nói như vậy thì xét về lý lịch, giá mà người này đưa ra cũng không tính là cao.
Nhưng loại hình này muốn tìm được việc làm thực ra rất khó, giống như lập trình viên của tinh cầu D vậy, độ tuổi nhất định, nếu thất nghiệp thì muốn tìm lại việc làm sẽ trở nên rất phiền phức, vì tiền lương tất nhiên không giảm được, mà lại khó cạnh tranh với lớp trẻ.
Không có tính nâng cao, chỉ có tuổi thọ trăm năm, lãnh chúa bình thường đều có hệ thống đào tạo cơ giáp hoàn chỉnh, không cần một người ngoài có lý lịch đẹp như vậy xen vào, lại còn cụt tay cụt chân nữa. Hơn nữa, đối với những lãnh chúa mới thì mức lương ông ta đưa ra quá cao.
Cho dù có đủ khả năng chi trả thì cũng sẽ rất lãng phí, vì để người bản địa mới phát triển sử dụng một người hướng dẫn tốt như vậy nghe có vẻ quá xa xỉ.
Nhưng Hề Dạ thì khác, những người dưới trướng hắn đều là những người có tiềm năng vô hạn, bỏ bao nhiêu tiền vào giáo dục cũng không quá đáng.
Tổng hợp lại, hắn đột nhiên phát hiện ra ông già cụt tay cụt chân này khá phù hợp với mình.
"Nếu ngài cảm thấy không phù hợp, chúng tôi còn có những ứng viên khác!" Nhân viên tuyển dụng vội vàng lấy ra thêm hai hồ sơ khác.
Đây là hai người hướng dẫn cơ giáp đã được định trước khi thông báo cho Hề Dạ đến, một người tốt nghiệp trường danh tiếng, nhưng vì có một số vết nhơ nên đã bị một thế lực lớn công khai đuổi việc. Một người khác có trình độ thấp hơn, tốt nghiệp học viện cơ giáp hạng hai, có nhiều năm kinh nghiệm giảng dạy, nhưng vì có phần lười biếng, nhiều năm không được thăng chức, nên bị thế lực thuê anh ta lúc trước đã cho anh ta thôi việc.
Nói thật, nếu không có ví dụ hiện tại, thì hai người này hẳn là những người hướng dẫn cơ giáp tốt nhất mà thế lực của Hề Dạ có thể thuê được? Hai người này trong lòng cũng tự biết thân biết phận, tiền lương đưa ra đều không đắt.
Nhưng cái gì cũng sợ so sánh, có viên ngọc ở trước, hai đống phân thối này Hề Dạ nhìn thế nào cũng thấy không vừa mắt.
Cuối cùng hắn thở dài, đặt hai hồ sơ sang một bên, đi về phía phòng họp nơi có ông già cụt tay cụt chân kia.
Nhân viên tuyển dụng phía sau thấy vậy thì mắt sáng lên, vội vàng đuổi theo, trong lòng anh ta cũng hy vọng thúc đẩy thành công đơn hàng này. Phí môi giới của nhân viên tuyển dụng đều được tính theo một nửa tiền lương năm, ông già kia mức lương cao như thế, anh ta kiếm được cũng không thấp.
Khi Hề Dạ đi đến gần phòng họp, ông lão bên trong từ từ đứng dậy, hành một lễ chào theo quy định của Liên bang.
Thái độ không kiêu không ngạo, vừa không vì mình từng ở thế lực hàng đầu mà coi thường một tân binh lãnh chúa Hề Dạ, cũng không vì một mức lương cao mà tỏ ra quá mức hèn mọn.
Khí thế này... Hề Dạ chỉ từng thấy ở một số người già trong gia tộc, trong mắt hắn thoáng qua một tia kính trọng.
Sau khi thế lực Hàn Tước sụp đổ, tin tức lập tức lan truyền khắp vũ trụ, phần lớn mọi người sau khi xác nhận tin tức đều tuyên bố rút khỏi thế lực Hàn Tước. Dù sao thì lão đại đã sụp đổ, cũng không tồn tại vấn đề vi phạm hợp đồng hay bất trung.
Nhưng những người có thể tiếp tục kiên thủ vùng đất mà lãnh chúa Hàn Tước để lại tuyệt đối là những người đáng được tôn trọng, đây cũng là lý do tại sao Thương Nguyệt tàn sát thành tính cũng không chọn giết sạch, mà sau khi đánh bại những lão binh này thì tiến hành chiêu mộ!
Trên tư liệu nói rằng ông lão này không muốn khuất phục kẻ thù trước đây của lãnh chúa Hàn Tước, thế nên mới bị kết án mười bốn nghìn năm tù.
Nói chung, là một hảo hán!
Đối mặt với người như vậy, Hề Dạ cũng không định nói những lời giả dối, mà thẳng thắn hỏi: "Yêu cầu của ông là yêu cầu cấy ghép cánh tay cơ khí Hextech, lại còn tuyên bố đó là điều kiện tất yếu, có thể hỏi lý do được không?"
“Lý do?” Ông lão cười toe toét: “Tất nhiên là vì muốn sống tiếp rồi!”
Hề Dạ nghe vậy gật đầu, sau đó nói với đối phương: “Bổn Lãnh chúa đồng ý với yêu cầu của ông, ông có đồng ý nhận lời thuê này không?”
“Đồng ý.”
Hả?
Vậy là xong rồi sao?
Nhân viên tuyển dụng đi theo sau ngẩn người, cảm thấy có chút khó tin, thế này mà không mặc cả gì sao?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.