Tôi Có Một Phòng Khám Âm Dương
Chương 7: Quỷ Trọc Đầu (Hói Quỷ)-7
Trà Thiển Vu Ngôn
12/07/2021
Edit: Lam
Beta: Lam
Truyện chỉ được edit và đăng tại wordpress Tử Vân Anh.
Cha mẹ Chương tới đầu tiên, đi cùng bọn họ, còn có một vị trưởng bối của Chương gia, Chương Hồng Ích gọi hắn là chú hai.
Hắn vừa vào cửa đã bắt mạch cổ tay của Chương Hồng Kỳ, biểu cảm lập tức thay đổi.
"Các ngươi mới vừa cho Hồng Kỳ uống thuốc?"
"..." Chương Hồng Ích liếc mắt nhìn Tô Từ Bắc, biểu cảm có chút phức tạp, "Đúng, chú hai, loại kịch độc trong cơ thể Hồng Kỳ lan quá nhanh, dù có dùng linh lực ngăn chặn nó lại, em ấy cũng không chịu nổi, cho nên vị bác sĩ Tô, Tô này liền đút một viên thuốc cho em ấy."
"Hồng Ích " nghe y nói như vậy, chân mày mẹ Chương nhăn lại, "Em trai con thân thể cũng không quá tốt, dù lúc tuyệt vọng cái gì cũng có thể thử nhưng cũng đừng mù quáng đến mức uống thuốc."
Ý tứ bà ta quá rõ ràng, chính là đang trách Tô Từ Bắc đút thuốc cho Chương Hồng Kỳ. Dưới cái nhìn của bà ta, những thời khắc mấu chốt như thế này, người nhà họ Chương vẫn đáng tin hơn. Còn người bác sĩ trẻ này chẳng biết từ nơi nào chui ra, hấp tấp đút thuốc cho Chương Hồng Kỳ, lỡ khiến độc tính xung đột lẫn nhau hoặc tăng thêm độc tố thì sao?
Chương Hồng Ích cười khổ, đang muốn giải thích, thì thấy Chương Nguyên Sinh, cũng chính là chú hai y khẽ quát một tiếng.
"Không được nói bậy, tên nhóc này dùng thuốc rất tốt."
"Loại thuốc cậu ta cho Hồng Kỳ sợ là tam phẩm giải độc đan, nếu như không nhờ thuốc cậu ta hóa giải một phần độc tố, thì dù chúng ta có cứu được Hồng Kỳ đi nữa thì sau này nó cũng sống dở chết dở."
Nói xong, hắn chắp tay về hướng của Tô Từ Bắc, lộ ra nụ cười hiền hòa.
"Tiểu huynh đệ, lần này thực sự cảm ơn cậu, không biết sư phụ cậu là người phương nào? Cho ta biết người nào có thể dạy ra được một người giỏi như cậu."
Tô Từ Bắc bắt chước động tác chắp tay hành lễ của hắn.
"Lão nhân gia khách khí, tôi, tôi chỉ là một tán nhân, không có sư phụ."
Chương Nguyên Sinh: "...Vậy y thuật của cậu học từ đâu ra?"
"Khi còn bé tôi học được một ít từ ông lão hàng xóm, nhưng mà ông ấy lại không thu nhận tôi, lúc ông ấy khám bệnh thì tôi cũng học được một chút. Sau này gặp được mấy vị bác sĩ lợi hại, được bọn họ hướng dẫn, nhưng mà cũng không dám nói mình học giỏi, gần đây tôi vẫn còn thi chứng chỉ bác sĩ đây."
"Như vậy..." Chương Nguyên Sinh có chút sững sờ, không ngờ hắn gặp phải tán nhân. Nhưng mà cái này cũng không đúng, thủ pháp ngăn chặn độc tố nhìn qua rất lợi lại, mặc dù pháp quyết truyền thừa xuống có chút kỳ lạ, nhưng mà một người trẻ tuổi như vậy cũng không dễ dàng mà luyện ra được.
"Thuốc giải độc kia là do cậu luyện?"
"Đúng " Tô Từ Bắc ngại ngùng vò đầu, "Do lúc luyện canh lửa không chuẩn, nên màu sắc của sản phẩm không được tốt cho lắm."
Tam phẩm giải độc đan luyện xong màu sắc không tốt?
Chương Nguyên Sinh gần sáu mươi tuổi trầm ổn ăn một miếng chanh*, cũng phải công nhận người trẻ tuổi bây giờ còn lợi hại hơn so với mấy lão già như hắn. . Ngôn Tình Hài
*Câu này có ngụ ý là Chương Nguyên Sinh hơi chua chát trong lòng.
Thiên phú của hắn không tính là quá kém, nhưng hắn đã nghiên cứu các loại đan dược cũng đã mấy chục năm, nhưng mà chỉ có thể luyện chế ra tứ phẩm giải độc đan. Mà còn phải xem dược liệu và tâm trạng hắn ngày đó ra sao thì may ra còn luyện thành tứ phẩm.
Đan dược được phân thành chín cấp, cửu phẩm chính là cao nhất.
Cũng không biết đời này của hắn, còn có thể tiến một bước nữa hay không.
Hắn cực kỳ muốn luyện ra được ngũ phẩm đan dược QWQ
Thật ra Chương Nguyên Sinh cực kỳ lợi hại, hắn làm trong ngành y mấy chục năm, am hiểu nhất chính là trị bệnh cứu người. Trong giới y học nhắc tới tên của hắn, ai không giơ lên ngón tay cái khen hai câu?
Chỉ là về mặt đan dược bị tiểu bối hạ thấp đi, tâm lý đột nhiên có một chút oan ức mà thôi. Chờ mùi vị của quả chanh này tản đi là không sao nữa rồi.
Chương Nguyên Sinh quyết định trước tiên cứ cứu thằng tiểu bối vô dụng của mình cái đã, vào cửa trước, hắn vỗ vỗ vai Tô Từ Bắc.
"Người trẻ tuổi muốn khiêm tốn, cũng không cần quá khiêm tốn vậy đâu. Ta nghe Hồng Ích nói cậu có mở một cửa tiệm tại gia? Có cơ hội, có thể cùng Chương gia chúng ta hợp tác một phen."
Tô Từ Bắc: "..."
Nụ cười trên mặt cậu liền cứng ngắt, sau đó làm bộ như mình ổn rồi gật đầu đáp ứng, không một chút giả trân.
Chờ người nhà họ Chương đi ra, cậu vừa quay đầu lại đã đối mặt với ba vị đạo trưởng nhìn cậu với vẻ ước ao cùng ánh mắt ghen tị.
Tiểu đạo trưởng Thanh Vũ cọ lại đây đâu tiên: "Tô ca, Chương gia muốn hợp tác với anh, tiệm của anh sắp nổi tiếng rồi!"
Tô Từ Bắc: "..."
Nghe mấy người đạo trưởng tám chuyện, trong lời nói đều là sự tôn sùng đối với Chương gia, Tô Từ Bắc nín rất lâu cuối cùng cũng nhịn không được hỏi.
"Chương gia, rất lợi hại hả?"
Thanh Vũ: "...Anh không biết sao?"
Hắn khiếp sợ nhìn cậu, hỏi mấy lần phát hiện Tô Từ Bắc thật sự không biết, lập tức bắt đầu cho hắn nhét an lợi.
Chương gia là dòng dõi y học, tương truyền hằng trăm năm, tổ tiên có mấy đời làm ngự y, Chương gia trong giới y học Trung Quốc có thể nói là ngôi sao sáng, ai trong gia tộc cũng biết xem mạch, kê đơn, Chương Nguyên Sinh là nhân vật rất nặng ký trong giới y học, một trong những lão tiên sinh bá nhất.
Nếu như giới y học giống với giới showbiz, thì Chương gia giống như mấy siêu sao Thiên Vương kia, idol cấp hiện tượng, đi tới trường học nào khai giảng thì y như rằng trường đó chật ních người.
Cho nên lúc Chương Hồng Ích nói mình là người họ Chương mới kiêu ngạo như vậy, nhưng mà sự kiêu ngạo đó lại trao lộn người, Tô Từ Bắc hoàn toàn không "get" đến hắn. Mị nhãn vứt cho người mù nhìn, thảm...
Tô Từ Bắc: "..."
Vậy, Chương gia với phòng khám thú cưng có cái gì hợp tác chứ?
Cậu cảm thấy nếu Chương lão tiên sinh biết cậu mở phòng khám thú cưng chắc chắn sẽ bị tức chết...
Không bằng không hợp tác cho rồi.
Sau khi ngăn chặn độc tố cho Chương Hồng Kỳ, cậu liền cho uống giải độc đan, tạm thời cũng đã ổn định. Sau khi Chương Nguyên Sinh kiểm tra cho hắn, cũng cho uống thêm mấy viên thuốc rồi sau đó mang sang căn phòng khác. Nghe nói là muốn tiến hành tắm thuốc gì đó, dù sao trung tâm pháp y này cũng lớn, nên bọn họ muốn làm gì cũng được.
Chương Hồng Ích không giúp đỡ được gì cho tiểu bối, nhanh chóng bị đuổi ra ngoài, kêu y trở về lo chính sự trước đi.
"Chúng ta có thể tiếp tục kiểm tra thi thể? Cấp trên mới vừa gọi điện thoại đến hỏi qua việc này."
Tô Từ Bắc: "Thành phần độc tố kiểm tra sao rồi? Nếu như chưa có, trước hết không nên di chuyển hắn, cho cách ly trong phòng yên tĩnh một thời gian đi."
"Được " Chương Hồng Ích ngoan ngoãn gật đầu, ba vị đạo trưởng còn lại cũng không có ý muốn phản đối, Tô Từ Bắc bất tri bất giác chiếm vị trí chủ động bên trong bọn họ.
Những lần kiểm tra độc tố trước đây đều do Chương Hồng Ích làm, những người kia sau khi có kết quả cũng liên lạc với y.
"Kiểm tra thành phần độc tố có thể sẽ mất thêm chút thời gian nữa mới xong, nhưng mà bên phía cục đặc biệt mới truyền tới tin tức mới, liên quan tới vụ án của ưu Quốc Cao."
"Cục đặc biệt?" Tô Từ Bắc nhíu mày, "Cái văn phòng thuộc về chính phủ?"
"Đúng vậy, Tô Ca anh biết à?"
Chương Hồng Ích và Thanh Vũ đồng thời gọi Tô ca gọi mà không chút do dự, y là người có tính tình ngay thẳng, trong nhà giàu có, bản thân cũng có thiên phú có bản lĩnh, tính cách có chút kiêu căng, nhưng đối với những người đối xử tối với y hoặc là mạnh hơn y, có thể làm cho y khâm phục, thì sẽ đặc biệt nhiệt tình.
Tô Từ Bắc vừa vặn chiếm đủ hai cái điều kiện trên, cho nên thái độ của y có thể thay đổi 180 độ như vậy Trở mặt có chút nhanh, nhưng loại trở mặt này lại khiến người khác yêu thích.
"Biết " Tô Từ Bắc thản nhiên tiếp nhận cách xưng hô của bọn họ, "Vụ án này giao cho bọn họ, có thể vụ án sẽ nhanh chóng kết thúc."
Cục tác chiến đặc biệt, gọi tắt là cục đặc biệt.
Cái tổ chức này thuộc về tổ chức quốc gia, trong biên chế công chức.
Nghe rất cao cả, nhưng mà muốn đào người từ các đại thế gia hay các môn phái gì đó cũng không dễ, những năm đầu nghèo lắm, một cái bộ ngành cũng chỉ mấy chục người. Thật ra phần lớn đều là tán nhân, nên cũng ít được trọng dụng.
Năm đó, lúc Tô Từ Bắc đào dược liệu trong núi, đã cứu được bộ trưởng La. Bị hắn xem là có thể đào tán nhân, nhiệt tình mời gọi nửa năm. Sau đó nghe nói ký kết hợp tác điều khoản cùng với nhóm môn phái thế gia nào đó, mới bổ sung đủ nhân lực.
Những năm gần đây phát triển cũng không tệ, địa vị trong mắt người thường thì giống như công an, phụ trách một số việc và thường chùi đít* mấy vụ thời gian tử vong không khoa học nữa.
*Làm những việc người khác làm không xong còn bỏ lại đó
Việc bắt giữ những kẻ sử dụng quyền lực của mình để làm tổn thương và làm hại người khác đã góp phần rất lớn vào sự an toàn của nhà nước pháp quyền.
Có thể xem là bộ phận rất đáng ngưỡng mộ, tuy nhiên năm đó chuyện La bộ trưởng cầu hiền nhược phát* Tô Từ Bắc tạo ấn tượng quá siêu to khổng lồ, cho nên bây giờ nghe thấy cục đặc biệt ấn tượng đầu tiên vẫn là...
Lừa bịp
*Cầu tài như khát nước, nôn nóng chiêu mộ nhân tài và quý trọng nhân tài.
Nhưng bây giờ cục đặc biệt không cần phải sử dụng những phương pháp này để tuyển thành viên mới, đối với việc này Tô Từ Bắc coi như yên tâm. Mấy người bọn họ tụ lại cùng nhau xem tư liệu mới của cục đặc biệt gửi tới.
Dưới sự điều tra tỉ mỉ của cục đặc biệt, vụ án Lưu Quốc Cao đã từ vụ án cướp bóc phổ thông trở thành vụ án giết người, chuyển thành cố ý giết người. Hiện trường vụ án lần nữa được điều tra, trước kia quá lơ là, mấy người có quan hệ cùng tình huống gia đình của Lưu Quốc Cao cũng được điều tra kỹ.
Lưu Quốc Cao, 38 tuổi, mở một công ty vật liệu xây dựng không lớn không nhỏ, có vợ và con trai, con trai sang năm thi đại học. Nhìn qua thì giống một gia đình mỹ mãn, hạnh phúc hài hòa, trên thực tế ở bên ngoài còn nuôi tiểu Tam, có một con riêng, sáu tuổi chuẩn bị học tiểu học.
"Tôi xem qua ảnh trong vòng bạn bè của hắn, vợ mỗi ngày phơi nắng tốt bao nhiêu, con trai còn hiếu thuận, bản thân giống như mấy ông chồng ba mươi tám khác đều hiếu thuận, tốt bụng. Trên thực tế còn chưa kiếm được mấy đồng tiền lời, đã đi nuôi tiểu tam."
Chương Hồng Ích đối với loại tra nam như Lưu Quốc Cao có thể nói là cực kỳ xem thường, chửi nhiều lần còn chưa đã, nếu mà Lưu Quốc Cao còn chưa đi đầu thai, y nhất định phải chửi vô mặt hắn.
Tô Từ Bắc: "..."
Nếu không, cậu có thể hỗ trợ đi liên lạc một chút?
Hay là tạm thời đem tin tức của Lưu Quốc Cao lộ ra ngoài, một nửa tiền chữa trị còn chưa đến được tay cậu. Hơn nữa cục đặc biệt bên kia cũng không có quyền thẩm vấn quỷ hồn, đó là thẩm quyền của địa phủ, nếu bọn họ muốn dò hỏi Lưu Quốc Cao thì phải báo cáo với địa phủ.
Tô Từ Bắc lật qua lật lại tờ fax.
"Vợ Lưu Quốc Cao có biết hắn ở ngoài có tiểu Tam, còn sinh cả con riêng không?"
"Theo lý mà nói thì hẳn là không biết, hắn che giấu mà rất tốt, sau khi tan tầm mà không tăng ca sẽ trực tiếp về nhà. Một tháng hắn đến chỗ tiểu Tam chỉ có ba, bốn lần người trong công ty hắn cơ bản cũng không biết việc này. Lúc cục đặc biệt điều tra vụ án hắn thì tra ra được chuyện này."
"Ừm? Trước buổi tối hắn gặp chuyện thì tiểu Tam kia ở đâu?"
Beta: Lam
Truyện chỉ được edit và đăng tại wordpress Tử Vân Anh.
Cha mẹ Chương tới đầu tiên, đi cùng bọn họ, còn có một vị trưởng bối của Chương gia, Chương Hồng Ích gọi hắn là chú hai.
Hắn vừa vào cửa đã bắt mạch cổ tay của Chương Hồng Kỳ, biểu cảm lập tức thay đổi.
"Các ngươi mới vừa cho Hồng Kỳ uống thuốc?"
"..." Chương Hồng Ích liếc mắt nhìn Tô Từ Bắc, biểu cảm có chút phức tạp, "Đúng, chú hai, loại kịch độc trong cơ thể Hồng Kỳ lan quá nhanh, dù có dùng linh lực ngăn chặn nó lại, em ấy cũng không chịu nổi, cho nên vị bác sĩ Tô, Tô này liền đút một viên thuốc cho em ấy."
"Hồng Ích " nghe y nói như vậy, chân mày mẹ Chương nhăn lại, "Em trai con thân thể cũng không quá tốt, dù lúc tuyệt vọng cái gì cũng có thể thử nhưng cũng đừng mù quáng đến mức uống thuốc."
Ý tứ bà ta quá rõ ràng, chính là đang trách Tô Từ Bắc đút thuốc cho Chương Hồng Kỳ. Dưới cái nhìn của bà ta, những thời khắc mấu chốt như thế này, người nhà họ Chương vẫn đáng tin hơn. Còn người bác sĩ trẻ này chẳng biết từ nơi nào chui ra, hấp tấp đút thuốc cho Chương Hồng Kỳ, lỡ khiến độc tính xung đột lẫn nhau hoặc tăng thêm độc tố thì sao?
Chương Hồng Ích cười khổ, đang muốn giải thích, thì thấy Chương Nguyên Sinh, cũng chính là chú hai y khẽ quát một tiếng.
"Không được nói bậy, tên nhóc này dùng thuốc rất tốt."
"Loại thuốc cậu ta cho Hồng Kỳ sợ là tam phẩm giải độc đan, nếu như không nhờ thuốc cậu ta hóa giải một phần độc tố, thì dù chúng ta có cứu được Hồng Kỳ đi nữa thì sau này nó cũng sống dở chết dở."
Nói xong, hắn chắp tay về hướng của Tô Từ Bắc, lộ ra nụ cười hiền hòa.
"Tiểu huynh đệ, lần này thực sự cảm ơn cậu, không biết sư phụ cậu là người phương nào? Cho ta biết người nào có thể dạy ra được một người giỏi như cậu."
Tô Từ Bắc bắt chước động tác chắp tay hành lễ của hắn.
"Lão nhân gia khách khí, tôi, tôi chỉ là một tán nhân, không có sư phụ."
Chương Nguyên Sinh: "...Vậy y thuật của cậu học từ đâu ra?"
"Khi còn bé tôi học được một ít từ ông lão hàng xóm, nhưng mà ông ấy lại không thu nhận tôi, lúc ông ấy khám bệnh thì tôi cũng học được một chút. Sau này gặp được mấy vị bác sĩ lợi hại, được bọn họ hướng dẫn, nhưng mà cũng không dám nói mình học giỏi, gần đây tôi vẫn còn thi chứng chỉ bác sĩ đây."
"Như vậy..." Chương Nguyên Sinh có chút sững sờ, không ngờ hắn gặp phải tán nhân. Nhưng mà cái này cũng không đúng, thủ pháp ngăn chặn độc tố nhìn qua rất lợi lại, mặc dù pháp quyết truyền thừa xuống có chút kỳ lạ, nhưng mà một người trẻ tuổi như vậy cũng không dễ dàng mà luyện ra được.
"Thuốc giải độc kia là do cậu luyện?"
"Đúng " Tô Từ Bắc ngại ngùng vò đầu, "Do lúc luyện canh lửa không chuẩn, nên màu sắc của sản phẩm không được tốt cho lắm."
Tam phẩm giải độc đan luyện xong màu sắc không tốt?
Chương Nguyên Sinh gần sáu mươi tuổi trầm ổn ăn một miếng chanh*, cũng phải công nhận người trẻ tuổi bây giờ còn lợi hại hơn so với mấy lão già như hắn. . Ngôn Tình Hài
*Câu này có ngụ ý là Chương Nguyên Sinh hơi chua chát trong lòng.
Thiên phú của hắn không tính là quá kém, nhưng hắn đã nghiên cứu các loại đan dược cũng đã mấy chục năm, nhưng mà chỉ có thể luyện chế ra tứ phẩm giải độc đan. Mà còn phải xem dược liệu và tâm trạng hắn ngày đó ra sao thì may ra còn luyện thành tứ phẩm.
Đan dược được phân thành chín cấp, cửu phẩm chính là cao nhất.
Cũng không biết đời này của hắn, còn có thể tiến một bước nữa hay không.
Hắn cực kỳ muốn luyện ra được ngũ phẩm đan dược QWQ
Thật ra Chương Nguyên Sinh cực kỳ lợi hại, hắn làm trong ngành y mấy chục năm, am hiểu nhất chính là trị bệnh cứu người. Trong giới y học nhắc tới tên của hắn, ai không giơ lên ngón tay cái khen hai câu?
Chỉ là về mặt đan dược bị tiểu bối hạ thấp đi, tâm lý đột nhiên có một chút oan ức mà thôi. Chờ mùi vị của quả chanh này tản đi là không sao nữa rồi.
Chương Nguyên Sinh quyết định trước tiên cứ cứu thằng tiểu bối vô dụng của mình cái đã, vào cửa trước, hắn vỗ vỗ vai Tô Từ Bắc.
"Người trẻ tuổi muốn khiêm tốn, cũng không cần quá khiêm tốn vậy đâu. Ta nghe Hồng Ích nói cậu có mở một cửa tiệm tại gia? Có cơ hội, có thể cùng Chương gia chúng ta hợp tác một phen."
Tô Từ Bắc: "..."
Nụ cười trên mặt cậu liền cứng ngắt, sau đó làm bộ như mình ổn rồi gật đầu đáp ứng, không một chút giả trân.
Chờ người nhà họ Chương đi ra, cậu vừa quay đầu lại đã đối mặt với ba vị đạo trưởng nhìn cậu với vẻ ước ao cùng ánh mắt ghen tị.
Tiểu đạo trưởng Thanh Vũ cọ lại đây đâu tiên: "Tô ca, Chương gia muốn hợp tác với anh, tiệm của anh sắp nổi tiếng rồi!"
Tô Từ Bắc: "..."
Nghe mấy người đạo trưởng tám chuyện, trong lời nói đều là sự tôn sùng đối với Chương gia, Tô Từ Bắc nín rất lâu cuối cùng cũng nhịn không được hỏi.
"Chương gia, rất lợi hại hả?"
Thanh Vũ: "...Anh không biết sao?"
Hắn khiếp sợ nhìn cậu, hỏi mấy lần phát hiện Tô Từ Bắc thật sự không biết, lập tức bắt đầu cho hắn nhét an lợi.
Chương gia là dòng dõi y học, tương truyền hằng trăm năm, tổ tiên có mấy đời làm ngự y, Chương gia trong giới y học Trung Quốc có thể nói là ngôi sao sáng, ai trong gia tộc cũng biết xem mạch, kê đơn, Chương Nguyên Sinh là nhân vật rất nặng ký trong giới y học, một trong những lão tiên sinh bá nhất.
Nếu như giới y học giống với giới showbiz, thì Chương gia giống như mấy siêu sao Thiên Vương kia, idol cấp hiện tượng, đi tới trường học nào khai giảng thì y như rằng trường đó chật ních người.
Cho nên lúc Chương Hồng Ích nói mình là người họ Chương mới kiêu ngạo như vậy, nhưng mà sự kiêu ngạo đó lại trao lộn người, Tô Từ Bắc hoàn toàn không "get" đến hắn. Mị nhãn vứt cho người mù nhìn, thảm...
Tô Từ Bắc: "..."
Vậy, Chương gia với phòng khám thú cưng có cái gì hợp tác chứ?
Cậu cảm thấy nếu Chương lão tiên sinh biết cậu mở phòng khám thú cưng chắc chắn sẽ bị tức chết...
Không bằng không hợp tác cho rồi.
Sau khi ngăn chặn độc tố cho Chương Hồng Kỳ, cậu liền cho uống giải độc đan, tạm thời cũng đã ổn định. Sau khi Chương Nguyên Sinh kiểm tra cho hắn, cũng cho uống thêm mấy viên thuốc rồi sau đó mang sang căn phòng khác. Nghe nói là muốn tiến hành tắm thuốc gì đó, dù sao trung tâm pháp y này cũng lớn, nên bọn họ muốn làm gì cũng được.
Chương Hồng Ích không giúp đỡ được gì cho tiểu bối, nhanh chóng bị đuổi ra ngoài, kêu y trở về lo chính sự trước đi.
"Chúng ta có thể tiếp tục kiểm tra thi thể? Cấp trên mới vừa gọi điện thoại đến hỏi qua việc này."
Tô Từ Bắc: "Thành phần độc tố kiểm tra sao rồi? Nếu như chưa có, trước hết không nên di chuyển hắn, cho cách ly trong phòng yên tĩnh một thời gian đi."
"Được " Chương Hồng Ích ngoan ngoãn gật đầu, ba vị đạo trưởng còn lại cũng không có ý muốn phản đối, Tô Từ Bắc bất tri bất giác chiếm vị trí chủ động bên trong bọn họ.
Những lần kiểm tra độc tố trước đây đều do Chương Hồng Ích làm, những người kia sau khi có kết quả cũng liên lạc với y.
"Kiểm tra thành phần độc tố có thể sẽ mất thêm chút thời gian nữa mới xong, nhưng mà bên phía cục đặc biệt mới truyền tới tin tức mới, liên quan tới vụ án của ưu Quốc Cao."
"Cục đặc biệt?" Tô Từ Bắc nhíu mày, "Cái văn phòng thuộc về chính phủ?"
"Đúng vậy, Tô Ca anh biết à?"
Chương Hồng Ích và Thanh Vũ đồng thời gọi Tô ca gọi mà không chút do dự, y là người có tính tình ngay thẳng, trong nhà giàu có, bản thân cũng có thiên phú có bản lĩnh, tính cách có chút kiêu căng, nhưng đối với những người đối xử tối với y hoặc là mạnh hơn y, có thể làm cho y khâm phục, thì sẽ đặc biệt nhiệt tình.
Tô Từ Bắc vừa vặn chiếm đủ hai cái điều kiện trên, cho nên thái độ của y có thể thay đổi 180 độ như vậy Trở mặt có chút nhanh, nhưng loại trở mặt này lại khiến người khác yêu thích.
"Biết " Tô Từ Bắc thản nhiên tiếp nhận cách xưng hô của bọn họ, "Vụ án này giao cho bọn họ, có thể vụ án sẽ nhanh chóng kết thúc."
Cục tác chiến đặc biệt, gọi tắt là cục đặc biệt.
Cái tổ chức này thuộc về tổ chức quốc gia, trong biên chế công chức.
Nghe rất cao cả, nhưng mà muốn đào người từ các đại thế gia hay các môn phái gì đó cũng không dễ, những năm đầu nghèo lắm, một cái bộ ngành cũng chỉ mấy chục người. Thật ra phần lớn đều là tán nhân, nên cũng ít được trọng dụng.
Năm đó, lúc Tô Từ Bắc đào dược liệu trong núi, đã cứu được bộ trưởng La. Bị hắn xem là có thể đào tán nhân, nhiệt tình mời gọi nửa năm. Sau đó nghe nói ký kết hợp tác điều khoản cùng với nhóm môn phái thế gia nào đó, mới bổ sung đủ nhân lực.
Những năm gần đây phát triển cũng không tệ, địa vị trong mắt người thường thì giống như công an, phụ trách một số việc và thường chùi đít* mấy vụ thời gian tử vong không khoa học nữa.
*Làm những việc người khác làm không xong còn bỏ lại đó
Việc bắt giữ những kẻ sử dụng quyền lực của mình để làm tổn thương và làm hại người khác đã góp phần rất lớn vào sự an toàn của nhà nước pháp quyền.
Có thể xem là bộ phận rất đáng ngưỡng mộ, tuy nhiên năm đó chuyện La bộ trưởng cầu hiền nhược phát* Tô Từ Bắc tạo ấn tượng quá siêu to khổng lồ, cho nên bây giờ nghe thấy cục đặc biệt ấn tượng đầu tiên vẫn là...
Lừa bịp
*Cầu tài như khát nước, nôn nóng chiêu mộ nhân tài và quý trọng nhân tài.
Nhưng bây giờ cục đặc biệt không cần phải sử dụng những phương pháp này để tuyển thành viên mới, đối với việc này Tô Từ Bắc coi như yên tâm. Mấy người bọn họ tụ lại cùng nhau xem tư liệu mới của cục đặc biệt gửi tới.
Dưới sự điều tra tỉ mỉ của cục đặc biệt, vụ án Lưu Quốc Cao đã từ vụ án cướp bóc phổ thông trở thành vụ án giết người, chuyển thành cố ý giết người. Hiện trường vụ án lần nữa được điều tra, trước kia quá lơ là, mấy người có quan hệ cùng tình huống gia đình của Lưu Quốc Cao cũng được điều tra kỹ.
Lưu Quốc Cao, 38 tuổi, mở một công ty vật liệu xây dựng không lớn không nhỏ, có vợ và con trai, con trai sang năm thi đại học. Nhìn qua thì giống một gia đình mỹ mãn, hạnh phúc hài hòa, trên thực tế ở bên ngoài còn nuôi tiểu Tam, có một con riêng, sáu tuổi chuẩn bị học tiểu học.
"Tôi xem qua ảnh trong vòng bạn bè của hắn, vợ mỗi ngày phơi nắng tốt bao nhiêu, con trai còn hiếu thuận, bản thân giống như mấy ông chồng ba mươi tám khác đều hiếu thuận, tốt bụng. Trên thực tế còn chưa kiếm được mấy đồng tiền lời, đã đi nuôi tiểu tam."
Chương Hồng Ích đối với loại tra nam như Lưu Quốc Cao có thể nói là cực kỳ xem thường, chửi nhiều lần còn chưa đã, nếu mà Lưu Quốc Cao còn chưa đi đầu thai, y nhất định phải chửi vô mặt hắn.
Tô Từ Bắc: "..."
Nếu không, cậu có thể hỗ trợ đi liên lạc một chút?
Hay là tạm thời đem tin tức của Lưu Quốc Cao lộ ra ngoài, một nửa tiền chữa trị còn chưa đến được tay cậu. Hơn nữa cục đặc biệt bên kia cũng không có quyền thẩm vấn quỷ hồn, đó là thẩm quyền của địa phủ, nếu bọn họ muốn dò hỏi Lưu Quốc Cao thì phải báo cáo với địa phủ.
Tô Từ Bắc lật qua lật lại tờ fax.
"Vợ Lưu Quốc Cao có biết hắn ở ngoài có tiểu Tam, còn sinh cả con riêng không?"
"Theo lý mà nói thì hẳn là không biết, hắn che giấu mà rất tốt, sau khi tan tầm mà không tăng ca sẽ trực tiếp về nhà. Một tháng hắn đến chỗ tiểu Tam chỉ có ba, bốn lần người trong công ty hắn cơ bản cũng không biết việc này. Lúc cục đặc biệt điều tra vụ án hắn thì tra ra được chuyện này."
"Ừm? Trước buổi tối hắn gặp chuyện thì tiểu Tam kia ở đâu?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.