Chương 37: Bá vương ngạnh thượng cung, không tính
Lâm Tịch Ẩn
30/12/2017
Bóng đêm thâm trầm, ánh đèn trong thành phố gần như đã tắt hết, chỉ còn lại vài ngọn đèn mờ ảo hòa cùng đường phố lạnh lẽo.
Tôn Hối đi vào cao ốc, chỉ thấy nhà mình một mảnh tối om, anh nhìn đồng hồ đeo tay, đã đã hơn một giờ sáng. Hà Nại hẳng là đang ngủ. Ai, vốn nghĩ rời khỏi Phương gia là có thể về nhà, ai biết được lại dính phải cái cuộc gọi phiền phức kia.
Nếu biết đó là phiền phức, Tôn Hối làm gì còn nghĩ đến cái gì mà tình nghĩa huyng đệ, phiền toái của tên kia thì để mình hắn giải quyết là được rồi. Bây giờ thì hắn rụt đầu tránh được, còn mình thì bị kéo vào, mẹ nó, đúng là gặp quỷ.
Tôn Hối vào nhà, nhẹ nhàng đóng cửa lại, cố gắng không phát ra tiếng động. Anh đã quá quen thuộc với căn nhà này, nên cũng lười mở đèn, trực tiếp sờ soạng định đi đến toilet. Kết quả chưa đi tới cửa toilet đã nghe thấy âm thanh kì lạ, Tôn Hối cả người căng thẳng, trong đầu bỗng dưng thoáng lên cảnh phim của bộ phim cổ trang trên TV, người vợ ngồi ở phòng khách, bắt quả tang lão chồng của mình đang vụng trộm.
"Hà Nại?" Tôn Hối nhỏ giọng kêu, nhưng không nghe thấy ai đáp lại. Anh buồn cười lắc đầu, đem cái ý nghĩ quái dị này búng ra khỏi đầu.
Thần kinh Tôn Hối thả lỏng, sau đó lại nghe từ trong phòng khách tiếp tục truyền ra âm thanh kì quái.
Tôn Hối tò mò bước tới vài bước, lúc này mới nghe rõ được đó là tiếng ngáy. Tôn Hối thuận tay mở đèn, nhìn vào phòng khách, thì ra là Hà Nại đang nằm ngủ trên thảm lông, hơn nữa còn ngủ rất say, ngáy khò khè khò khè.
Tôn Hối thở dài, đi tới, lại nhìn thấy Hà Nại dường như ngủ rất bất an, cả người cuộn thành một đoàn, khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn lại, giống như gặp phải ác mộng, mà có lẽ tiếng ‘khò khè khò khè’ kia là vì không thở nổi.
Tôn Hối suy nghĩ, tư thế ngủ như vậy làm sao có thể chịu được? Tốt nhất vẫn nên sửa lại tư thế ngủ của Hà Nại.
Tôn Hối đau lòng ngồi xuống bên cạnh Hà Nại, lấy tay xoa xoa mặt cậu, ôn nhu nói: "Hà Nại, tỉnh lại đi. Hà Nại ~ ngoan, lên giường ngủ."
Hà Nại bị Tôn Hối xoa tỉnh, mơ mơ màng màng nghe anh gọi, hơn nữa ngửi thấy trên người Tôn Hối có mùi vịt nướng, đúng, là mùi vịt nướng! Hà Nại nhớ tới mình phải đáng thương ăn cơm trộn mì.
Hà Nại nhăn mặt một cái, nghiêng người quay lưng về phía Tôn Hối, không quan tâm anh nói cái gì, giả vờ ngủ không thèm để ý tới anh.
"Ngoan ~ ngủ ở đây sẽ bị cảm, mau dậy." Tôn Hối nhìn ra Hà Nại đã tỉnh, cho là Hà Nại bực bội vì bị gọi dậy, thẳng thắng kéo tay cậu, cứ như vậy đem Hà Nại từ dưới đất kéo dậy.
Hà Nại mơ mơ màng màng mở mắt, oán niệm nhìn Tôn Hối, nhưng vẫn bé ngoan mặc anh thao túng, thầm nghĩ, sao trước đó không lo lắng mình sẽ bị cảm, hừ.
Tôn Hối để cậu lôi kéo quần áo của mình, hỏi: "Đã rửa mặt chưa có? Có muốn anh rửa cho em không?"
"Tắm rồi." Hà Nại giận dỗi nói, chờ Tôn Hối cho cậu câu giải thích vì sao lại về muộn như vậy.
Ai ngờ Tôn Hối chỉ vỗ vỗ đầu cậu, khen thưởng: "Thật ngoan, vậy em vào phòng trước đi. Anh tắm xong sẽ vào, em buồn ngủ thì ngủ trước đi."
"Hừ." Hà Nại giơ tay ngăn lại tay của Tôn Hối, nặng nề đáp một tiếng, không thèm nhìn anh đi thẳng vào phòng. Mở đèn ngủ, Hà Nại nhìn thấy đồng hồ báo thức đã chỉ hơn một giờ, trong lòng liền phát hỏa, cư nhiên ở nhà tên già trước tuổi kia đến giờ mới về!! Đã hơn một giờ rồi! Bọn họ đã làm những chuyện gì rồi?!
Hà Nại hận đến nghiến răng, nằm ở trên giường, một chút buồn ngủ cũng không còn, bọn họ mới vừa bên nhau được bao lâu? Tôn Hối lại chơi trò bắt cá nhiều tay! Quá đáng!
Lúc Tôn Hối đẩy cửa tiến vào, Hà Nại đã hoàn toàn tỉnh táo, lập tức người đưa lưng về phía anh, chuyện như thế cậu sẽ không hỏi Tôn Hối, giống như hỏi rồi sẽ biết được đáp án mình không muốn.
Tôn Hối lấy khăn lau nước trên tóc, thấy Hà Nại vẫn chưa ngủ, trong lòng lập tức cao hứng. Tôn Hối đem khăn mặt ném lên ghế, bò lên giường chồm qua người Hà Nại tắt đèn ngủ, Hà Nại không cản anh, anh càng ngày càng cao hứng.
Tôn Hối nằm xuống chỗ của mình, ngửi thấy mùi hương trên tóc Hà Nại giống với mùi hương của mình, an lòng không ít.
Dằn vặt cả ngày làm cho anh uể oải không chịu nổi, về đến nhà liền nhìn thấy người mình yêu, cùng Hà Nại chung một chỗ, không cần phải cô đơn ngủ trên giường lớn, anh đã thấy hài lòng lắm rồi.
Tôn Hối từ phía sau ôm sát Hà Nại, Hà Nại mất hứng kéo tay anh ra, còn nhích ra xa.
Hà Nại kích động nén cơn giận xuống, chờ Tôn Hối giải thích với mình, ở cùng tên kia cả một buổi tối, tốt xấu gì thì cũng giải thích chứ, hoặc ít ra nói là mẹ của y giữ anh lại, như vậy Hà Nại mới có thể dễ chịu một chút.
Nhưng Tôn Hối không biết Hà Nại đang tức giận, mới vừa chạm vào cơ thể Hà Nại, nhiệt độ trên người cậu làm anh lập tức có cảm giác.
Nếu nói phụ nữ là động vật dựa theo cảm tính, thì đàn ông chính là động vật dựa theo ‘cảm giác’. Trong lòng đối với người nào có cảm giác thì về mặt sinh lí tất nhiên cũng sẽ có cảm giác với người đó.
Tôn Hối yêu Hà Nại, cũng đã ‘yêu’ cậu hết một trận, vốn không dễ dàng lừa tới tay, bây giờ anh vẫn còn thèm thuồng. Lúc trước Tôn Hối từng nghĩ là sẽ trực tiếp đè Hà Nại xuống, làm đến khi nào thoải mái mới thôi, nhưng thực tế anh không nỡ làm vậy với Hà Nại.
Hà Nại chỉ mới vừa cong, không thể vội vàng được, có thể là trong lòng cậu vẫn còn có chút phản kháng, vậy nên nếu vừa ép tình vừa ép sắc, sợ là sẽ bị lỗ một vố lớn.
Bất quá, cái gọi là ‘Có thể nhịn nhưng không thể nhẫn’, lúc Hà Nại ngộ ra được, cậu ngược lại không quá bài xích việc làm tình, cho nên Tôn Hối muốn dần dần dẫn dắt cậu, tiện đường cũng giải quyết luôn một phần vấn đề của mình.
Tôn Hối ôm lấy eo Hà Nại, kéo cậu lại, tay khác nhanh chóng mò vào áo ngủ, trực tiếp bắt lấy đầu vú của cậu.
"A..." Cả người Hà Nại hơi lạnh, Tôn Hối mới tắm xong nên bàn tay còn nóng hầm hập, Hà Nại bị anh nhéo một cái, có chút đau lại có chút cảm giác khác thường, ngoại trừ đầu vú, phía dưới cũng đột nhiên nóng lên.
Hà Nại lập tức hiểu được ý đồ của Tôn Hối, chuyện hồi nãy vẫn còn chưa nói rõ, nhưng cậu lập tức nhớ tới tàn dư ở mặt sau, cả người liền không thoải mái.
Tại sao tên này mỗi ngày đều động dục hết vậy! Hà Nại túm lấy tay Tôn Hối, nhưng bởi vì cậu hơi dùng sức, làm cho Tôn Hối bóp mạnh hơn. Lần này thực sự đau, Hà Nại đau đến cong người lại muốn tránh né, ai ngờ như vậy chỉ là hai người chặt chẽ dán chặt vào nhau...
"Hôm nay em rất nhiệt tình nha..." giọng nói khàn khàn của Tôn Hối mài bên tai Hà Nại.
Phát hiện có gì đó để ở lưng mình, mặt Hà Nại đỏ bừng, giọng nói bên tai làm ngực cậu ngứa ngáy, muốn dùng tay tách gia khỏa nóng hổi kia ra khỏi lưng mình.
Vừa chạm vào, Tôn Hối lập tức nắm lấy tay cậu, làm cho cậu cứ như vậy nắm lấy dương vật của anh, còn cọ cọ tai Hà Nại nói: "Thật ngoan ~ "
Hà Nại không thể rút tay ra, đành đưa lưng về phía Tôn Hối không dám động đậy, hai mắt tối thui lắp bắp nói: "Anh, anh, anh... Thả, thả tay a!!!"
"Là do em không chịu buông tay đó thôi~" Tôn Hối nắm chặt lấy tay Hà Nại không cho cậu rút ra, gặm liếm tai Hà Nại, hơn nữa giọng nói khàn khàn còn dùng những từ ngữ tràn ngập khiêu khích nói bên tai cậu, "người anh em" phía dưới đã bừng bừng sức sống.
Hà Nại giãy dụa không được, tay bị ép làm loại chuyện đỏ mặt này, Hà Nại khó chịu muốn khóc lên. Nhưng cậu còn muốn nói chuyện, Tôn Hối liền kéo cậu lại hôn tới trời đất mịt mù.
Bất tri bất giác, Hà Nại chợt phát hiện ra lần nào Tôn Hối cũng vạch trần suy nghĩ mình, trong lòng cậu nặng trĩu, sợ sệt liều mạng kéo chăn lên cản Tôn Hối lại. Làm tình thực sự rất đau a, ngày hôm qua mình trực tiếp ngất đi, qua cả ngày mới ổn được, Tôn Hối đúng là tên biến thái!
"Không muốn, không được!" Hà Nại tuyệt vọng nói.
Tôn Hối tinh trùng lên não, coi như cậu nói mát, thở hổn hển an ủi cậu, nắm lấy tay và vai Hà Nại, banh hai chân cậu ra, không chút do dự mà cắm vào.
"A!!" Hà Nại hét lên một tiếng, cổ họng khô nóng. Trong lòng oan ức lợi hại, Tôn Hối buổi sáng chỉ biết bắt cá hai tay, còn cùng thằng cha già trước tuổi kia làm bậy, bây giờ lại trở về dằn vặt mình. Vì nhịn không nổi nữa khóc rống lên, "Nha nha nha... Tôn Hối, anh là tên siêu cấp biến thái!!! Đau chết rồi! Đừng động, đừng nhúc nhích nữa, nha nha nha..."
"Ngoan, không khóc, không khóc. Anh không động, anh không động." Tôn Hối ôn nhu vuốt ve mặt cậu, "Ngoan, từ từ, đợi em thích nghi rồi chúng ta tiếp tục."
Tôn Hối quả nhiên nhịn xuống không động nữa.
Nhưng cái mông bị nhồi đầy, Hà Nại vẫn thấy rất khó chịu, khóc nức nở mắng: "Còn chưa đủ sao! Cái quỷ gì mà tiếp tục!! Mau lấy ra, lấy ra!!!"
Tất nhiên là Tôn Hối sẽ không nghe theo Hà Nại, anh giở trò cũ dịu dàng hôn lên môi Hà Nại, Hà Nại khóc cũng không khóc nổi, mắng cũng mắng không được, không thể làm gì khác hơn là ở trong lòng oán niệm nguyền rủa Tôn Hối.
Đợi đến lúc Hà Nại mơ mơ màng màng, không còn khó chịu nữa, Tôn Hối mới chậm rãi đẩy hông đâm vào. Nhưng lần này khác với lần trước, Tôn Hối từ từ dò tìm điểm nhạy cảm của Hà Nại.
Mà Hà Nại bị anh đâm lung tung chỉ cảm thấy ngày càng đau, vừa khóc vừa mắng, bỗng dưng cả người cậu run rẩy, Tôn Hối liền tiếp tục đâm vào chỗ đó, Hà Nại run rẩy dữ dội hơn, một bên liều mạng muốn tránh né, một bên không khống chế được mà đong đưa theo động tác của Tôn Hối...
Tôn Hối hài lòng cười rộ lên, nửa ngày, hai người đều thở hồng hộc, Tôn Hối cuối cùng thở dài ra một hơi, nằm xuống bên cạnh Hà Nại, âu yếm ôm lấy cậu.
Hà Nại đột nhiên đẩy Tôn Hối ra, hiện tại cổ họng cậu đau đến nổi không khóc nổi, cả người mềm nhũn vô lực, nhưng vẫn gắng chống tay ngồi dậy, mẹ nó, bây giờ nhất định phải nói rõ!
Ngay lúc này, Hà Nại chợt nhìn thấy trên drap giường có vết gì đó hồng hồng, nhất thời kinh hãi biến sắc, cổ họng đau rát sợ sệt kêu lên: "Máu! Máu!! Tôi chảy máu!!"
"Phốc!!! Ha ha ha ha ha..." Tôn Hối vừa nghe, liền cười sặc sụa.
Hà Nại thấy Tôn Hối cười phá lên, lửa giận bùng phát, quyết định có chết cũng không để ý tới anh, cậu xoay người muốn xuống giường, ai ngờ đứng cũng không nổi, Tôn Hối không kịp đỡ cậu, Hà Nại lập tức thân mật âu yếm với sàn nhà. Muốn đau bao nhiêu thì có bấy nhiêu, Hà Nại ăn đau mắng ầm lên: "Tôn Hối! Mẹ nó, anh đã làm gì với tôi?!!"
"Lúc mới làm thì nét mặt lúc nào cũng như này hết a, sau đó thì ngủ say không biết gì. Đến, anh dìu em." Tôn Hối vội vã đau lòng muốn dìu Hà Nại.
"Cút!" Hà Nại biệt nữu không cho anh dìu. Lúc nào cũng như này?! Tôn Hối làm sao biết? Không lẽ anh ta đã làm qua rất nhiều lần?!
Tôn Hối vẫn đưa tay muốn dìu cậu, "Ngoan, đừng nghịch."
"Tôi nghịch?!" Hà Nại vừa nghe liền bùng nổ, tức muốn bể phổi, "Buổi sáng thì anh cùng thằng cha già trước tuổi kia khanh khanh ta ta! Còn đưa người ta về tận nhà! Còn cùng gia đình người ta ăn cơm! Rồi còn bồi người ta tới tận khuya!! Anh còn về làm cái gì?! Cầu hoan không được thì về chỗ tôi phát tiết?! Tôi, má nó, nợ của anh, tôi nợ tiền ăn của anh, chờ kiếm được tiền sẽ trả đủ cho anh! Đại gia tôi không muốn ngủ cùng anh nữa!! Con mẹ nó, anh yêu ai thì ngủ với kẻ đó đi, nha nha nha nha..."
Mắng mắng, Hà Nại không có tiền đồ khóc rống lên.
Tôn Hối đi vào cao ốc, chỉ thấy nhà mình một mảnh tối om, anh nhìn đồng hồ đeo tay, đã đã hơn một giờ sáng. Hà Nại hẳng là đang ngủ. Ai, vốn nghĩ rời khỏi Phương gia là có thể về nhà, ai biết được lại dính phải cái cuộc gọi phiền phức kia.
Nếu biết đó là phiền phức, Tôn Hối làm gì còn nghĩ đến cái gì mà tình nghĩa huyng đệ, phiền toái của tên kia thì để mình hắn giải quyết là được rồi. Bây giờ thì hắn rụt đầu tránh được, còn mình thì bị kéo vào, mẹ nó, đúng là gặp quỷ.
Tôn Hối vào nhà, nhẹ nhàng đóng cửa lại, cố gắng không phát ra tiếng động. Anh đã quá quen thuộc với căn nhà này, nên cũng lười mở đèn, trực tiếp sờ soạng định đi đến toilet. Kết quả chưa đi tới cửa toilet đã nghe thấy âm thanh kì lạ, Tôn Hối cả người căng thẳng, trong đầu bỗng dưng thoáng lên cảnh phim của bộ phim cổ trang trên TV, người vợ ngồi ở phòng khách, bắt quả tang lão chồng của mình đang vụng trộm.
"Hà Nại?" Tôn Hối nhỏ giọng kêu, nhưng không nghe thấy ai đáp lại. Anh buồn cười lắc đầu, đem cái ý nghĩ quái dị này búng ra khỏi đầu.
Thần kinh Tôn Hối thả lỏng, sau đó lại nghe từ trong phòng khách tiếp tục truyền ra âm thanh kì quái.
Tôn Hối tò mò bước tới vài bước, lúc này mới nghe rõ được đó là tiếng ngáy. Tôn Hối thuận tay mở đèn, nhìn vào phòng khách, thì ra là Hà Nại đang nằm ngủ trên thảm lông, hơn nữa còn ngủ rất say, ngáy khò khè khò khè.
Tôn Hối thở dài, đi tới, lại nhìn thấy Hà Nại dường như ngủ rất bất an, cả người cuộn thành một đoàn, khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn lại, giống như gặp phải ác mộng, mà có lẽ tiếng ‘khò khè khò khè’ kia là vì không thở nổi.
Tôn Hối suy nghĩ, tư thế ngủ như vậy làm sao có thể chịu được? Tốt nhất vẫn nên sửa lại tư thế ngủ của Hà Nại.
Tôn Hối đau lòng ngồi xuống bên cạnh Hà Nại, lấy tay xoa xoa mặt cậu, ôn nhu nói: "Hà Nại, tỉnh lại đi. Hà Nại ~ ngoan, lên giường ngủ."
Hà Nại bị Tôn Hối xoa tỉnh, mơ mơ màng màng nghe anh gọi, hơn nữa ngửi thấy trên người Tôn Hối có mùi vịt nướng, đúng, là mùi vịt nướng! Hà Nại nhớ tới mình phải đáng thương ăn cơm trộn mì.
Hà Nại nhăn mặt một cái, nghiêng người quay lưng về phía Tôn Hối, không quan tâm anh nói cái gì, giả vờ ngủ không thèm để ý tới anh.
"Ngoan ~ ngủ ở đây sẽ bị cảm, mau dậy." Tôn Hối nhìn ra Hà Nại đã tỉnh, cho là Hà Nại bực bội vì bị gọi dậy, thẳng thắng kéo tay cậu, cứ như vậy đem Hà Nại từ dưới đất kéo dậy.
Hà Nại mơ mơ màng màng mở mắt, oán niệm nhìn Tôn Hối, nhưng vẫn bé ngoan mặc anh thao túng, thầm nghĩ, sao trước đó không lo lắng mình sẽ bị cảm, hừ.
Tôn Hối để cậu lôi kéo quần áo của mình, hỏi: "Đã rửa mặt chưa có? Có muốn anh rửa cho em không?"
"Tắm rồi." Hà Nại giận dỗi nói, chờ Tôn Hối cho cậu câu giải thích vì sao lại về muộn như vậy.
Ai ngờ Tôn Hối chỉ vỗ vỗ đầu cậu, khen thưởng: "Thật ngoan, vậy em vào phòng trước đi. Anh tắm xong sẽ vào, em buồn ngủ thì ngủ trước đi."
"Hừ." Hà Nại giơ tay ngăn lại tay của Tôn Hối, nặng nề đáp một tiếng, không thèm nhìn anh đi thẳng vào phòng. Mở đèn ngủ, Hà Nại nhìn thấy đồng hồ báo thức đã chỉ hơn một giờ, trong lòng liền phát hỏa, cư nhiên ở nhà tên già trước tuổi kia đến giờ mới về!! Đã hơn một giờ rồi! Bọn họ đã làm những chuyện gì rồi?!
Hà Nại hận đến nghiến răng, nằm ở trên giường, một chút buồn ngủ cũng không còn, bọn họ mới vừa bên nhau được bao lâu? Tôn Hối lại chơi trò bắt cá nhiều tay! Quá đáng!
Lúc Tôn Hối đẩy cửa tiến vào, Hà Nại đã hoàn toàn tỉnh táo, lập tức người đưa lưng về phía anh, chuyện như thế cậu sẽ không hỏi Tôn Hối, giống như hỏi rồi sẽ biết được đáp án mình không muốn.
Tôn Hối lấy khăn lau nước trên tóc, thấy Hà Nại vẫn chưa ngủ, trong lòng lập tức cao hứng. Tôn Hối đem khăn mặt ném lên ghế, bò lên giường chồm qua người Hà Nại tắt đèn ngủ, Hà Nại không cản anh, anh càng ngày càng cao hứng.
Tôn Hối nằm xuống chỗ của mình, ngửi thấy mùi hương trên tóc Hà Nại giống với mùi hương của mình, an lòng không ít.
Dằn vặt cả ngày làm cho anh uể oải không chịu nổi, về đến nhà liền nhìn thấy người mình yêu, cùng Hà Nại chung một chỗ, không cần phải cô đơn ngủ trên giường lớn, anh đã thấy hài lòng lắm rồi.
Tôn Hối từ phía sau ôm sát Hà Nại, Hà Nại mất hứng kéo tay anh ra, còn nhích ra xa.
Hà Nại kích động nén cơn giận xuống, chờ Tôn Hối giải thích với mình, ở cùng tên kia cả một buổi tối, tốt xấu gì thì cũng giải thích chứ, hoặc ít ra nói là mẹ của y giữ anh lại, như vậy Hà Nại mới có thể dễ chịu một chút.
Nhưng Tôn Hối không biết Hà Nại đang tức giận, mới vừa chạm vào cơ thể Hà Nại, nhiệt độ trên người cậu làm anh lập tức có cảm giác.
Nếu nói phụ nữ là động vật dựa theo cảm tính, thì đàn ông chính là động vật dựa theo ‘cảm giác’. Trong lòng đối với người nào có cảm giác thì về mặt sinh lí tất nhiên cũng sẽ có cảm giác với người đó.
Tôn Hối yêu Hà Nại, cũng đã ‘yêu’ cậu hết một trận, vốn không dễ dàng lừa tới tay, bây giờ anh vẫn còn thèm thuồng. Lúc trước Tôn Hối từng nghĩ là sẽ trực tiếp đè Hà Nại xuống, làm đến khi nào thoải mái mới thôi, nhưng thực tế anh không nỡ làm vậy với Hà Nại.
Hà Nại chỉ mới vừa cong, không thể vội vàng được, có thể là trong lòng cậu vẫn còn có chút phản kháng, vậy nên nếu vừa ép tình vừa ép sắc, sợ là sẽ bị lỗ một vố lớn.
Bất quá, cái gọi là ‘Có thể nhịn nhưng không thể nhẫn’, lúc Hà Nại ngộ ra được, cậu ngược lại không quá bài xích việc làm tình, cho nên Tôn Hối muốn dần dần dẫn dắt cậu, tiện đường cũng giải quyết luôn một phần vấn đề của mình.
Tôn Hối ôm lấy eo Hà Nại, kéo cậu lại, tay khác nhanh chóng mò vào áo ngủ, trực tiếp bắt lấy đầu vú của cậu.
"A..." Cả người Hà Nại hơi lạnh, Tôn Hối mới tắm xong nên bàn tay còn nóng hầm hập, Hà Nại bị anh nhéo một cái, có chút đau lại có chút cảm giác khác thường, ngoại trừ đầu vú, phía dưới cũng đột nhiên nóng lên.
Hà Nại lập tức hiểu được ý đồ của Tôn Hối, chuyện hồi nãy vẫn còn chưa nói rõ, nhưng cậu lập tức nhớ tới tàn dư ở mặt sau, cả người liền không thoải mái.
Tại sao tên này mỗi ngày đều động dục hết vậy! Hà Nại túm lấy tay Tôn Hối, nhưng bởi vì cậu hơi dùng sức, làm cho Tôn Hối bóp mạnh hơn. Lần này thực sự đau, Hà Nại đau đến cong người lại muốn tránh né, ai ngờ như vậy chỉ là hai người chặt chẽ dán chặt vào nhau...
"Hôm nay em rất nhiệt tình nha..." giọng nói khàn khàn của Tôn Hối mài bên tai Hà Nại.
Phát hiện có gì đó để ở lưng mình, mặt Hà Nại đỏ bừng, giọng nói bên tai làm ngực cậu ngứa ngáy, muốn dùng tay tách gia khỏa nóng hổi kia ra khỏi lưng mình.
Vừa chạm vào, Tôn Hối lập tức nắm lấy tay cậu, làm cho cậu cứ như vậy nắm lấy dương vật của anh, còn cọ cọ tai Hà Nại nói: "Thật ngoan ~ "
Hà Nại không thể rút tay ra, đành đưa lưng về phía Tôn Hối không dám động đậy, hai mắt tối thui lắp bắp nói: "Anh, anh, anh... Thả, thả tay a!!!"
"Là do em không chịu buông tay đó thôi~" Tôn Hối nắm chặt lấy tay Hà Nại không cho cậu rút ra, gặm liếm tai Hà Nại, hơn nữa giọng nói khàn khàn còn dùng những từ ngữ tràn ngập khiêu khích nói bên tai cậu, "người anh em" phía dưới đã bừng bừng sức sống.
Hà Nại giãy dụa không được, tay bị ép làm loại chuyện đỏ mặt này, Hà Nại khó chịu muốn khóc lên. Nhưng cậu còn muốn nói chuyện, Tôn Hối liền kéo cậu lại hôn tới trời đất mịt mù.
Bất tri bất giác, Hà Nại chợt phát hiện ra lần nào Tôn Hối cũng vạch trần suy nghĩ mình, trong lòng cậu nặng trĩu, sợ sệt liều mạng kéo chăn lên cản Tôn Hối lại. Làm tình thực sự rất đau a, ngày hôm qua mình trực tiếp ngất đi, qua cả ngày mới ổn được, Tôn Hối đúng là tên biến thái!
"Không muốn, không được!" Hà Nại tuyệt vọng nói.
Tôn Hối tinh trùng lên não, coi như cậu nói mát, thở hổn hển an ủi cậu, nắm lấy tay và vai Hà Nại, banh hai chân cậu ra, không chút do dự mà cắm vào.
"A!!" Hà Nại hét lên một tiếng, cổ họng khô nóng. Trong lòng oan ức lợi hại, Tôn Hối buổi sáng chỉ biết bắt cá hai tay, còn cùng thằng cha già trước tuổi kia làm bậy, bây giờ lại trở về dằn vặt mình. Vì nhịn không nổi nữa khóc rống lên, "Nha nha nha... Tôn Hối, anh là tên siêu cấp biến thái!!! Đau chết rồi! Đừng động, đừng nhúc nhích nữa, nha nha nha..."
"Ngoan, không khóc, không khóc. Anh không động, anh không động." Tôn Hối ôn nhu vuốt ve mặt cậu, "Ngoan, từ từ, đợi em thích nghi rồi chúng ta tiếp tục."
Tôn Hối quả nhiên nhịn xuống không động nữa.
Nhưng cái mông bị nhồi đầy, Hà Nại vẫn thấy rất khó chịu, khóc nức nở mắng: "Còn chưa đủ sao! Cái quỷ gì mà tiếp tục!! Mau lấy ra, lấy ra!!!"
Tất nhiên là Tôn Hối sẽ không nghe theo Hà Nại, anh giở trò cũ dịu dàng hôn lên môi Hà Nại, Hà Nại khóc cũng không khóc nổi, mắng cũng mắng không được, không thể làm gì khác hơn là ở trong lòng oán niệm nguyền rủa Tôn Hối.
Đợi đến lúc Hà Nại mơ mơ màng màng, không còn khó chịu nữa, Tôn Hối mới chậm rãi đẩy hông đâm vào. Nhưng lần này khác với lần trước, Tôn Hối từ từ dò tìm điểm nhạy cảm của Hà Nại.
Mà Hà Nại bị anh đâm lung tung chỉ cảm thấy ngày càng đau, vừa khóc vừa mắng, bỗng dưng cả người cậu run rẩy, Tôn Hối liền tiếp tục đâm vào chỗ đó, Hà Nại run rẩy dữ dội hơn, một bên liều mạng muốn tránh né, một bên không khống chế được mà đong đưa theo động tác của Tôn Hối...
Tôn Hối hài lòng cười rộ lên, nửa ngày, hai người đều thở hồng hộc, Tôn Hối cuối cùng thở dài ra một hơi, nằm xuống bên cạnh Hà Nại, âu yếm ôm lấy cậu.
Hà Nại đột nhiên đẩy Tôn Hối ra, hiện tại cổ họng cậu đau đến nổi không khóc nổi, cả người mềm nhũn vô lực, nhưng vẫn gắng chống tay ngồi dậy, mẹ nó, bây giờ nhất định phải nói rõ!
Ngay lúc này, Hà Nại chợt nhìn thấy trên drap giường có vết gì đó hồng hồng, nhất thời kinh hãi biến sắc, cổ họng đau rát sợ sệt kêu lên: "Máu! Máu!! Tôi chảy máu!!"
"Phốc!!! Ha ha ha ha ha..." Tôn Hối vừa nghe, liền cười sặc sụa.
Hà Nại thấy Tôn Hối cười phá lên, lửa giận bùng phát, quyết định có chết cũng không để ý tới anh, cậu xoay người muốn xuống giường, ai ngờ đứng cũng không nổi, Tôn Hối không kịp đỡ cậu, Hà Nại lập tức thân mật âu yếm với sàn nhà. Muốn đau bao nhiêu thì có bấy nhiêu, Hà Nại ăn đau mắng ầm lên: "Tôn Hối! Mẹ nó, anh đã làm gì với tôi?!!"
"Lúc mới làm thì nét mặt lúc nào cũng như này hết a, sau đó thì ngủ say không biết gì. Đến, anh dìu em." Tôn Hối vội vã đau lòng muốn dìu Hà Nại.
"Cút!" Hà Nại biệt nữu không cho anh dìu. Lúc nào cũng như này?! Tôn Hối làm sao biết? Không lẽ anh ta đã làm qua rất nhiều lần?!
Tôn Hối vẫn đưa tay muốn dìu cậu, "Ngoan, đừng nghịch."
"Tôi nghịch?!" Hà Nại vừa nghe liền bùng nổ, tức muốn bể phổi, "Buổi sáng thì anh cùng thằng cha già trước tuổi kia khanh khanh ta ta! Còn đưa người ta về tận nhà! Còn cùng gia đình người ta ăn cơm! Rồi còn bồi người ta tới tận khuya!! Anh còn về làm cái gì?! Cầu hoan không được thì về chỗ tôi phát tiết?! Tôi, má nó, nợ của anh, tôi nợ tiền ăn của anh, chờ kiếm được tiền sẽ trả đủ cho anh! Đại gia tôi không muốn ngủ cùng anh nữa!! Con mẹ nó, anh yêu ai thì ngủ với kẻ đó đi, nha nha nha nha..."
Mắng mắng, Hà Nại không có tiền đồ khóc rống lên.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.