Chương 45: Tri túc thường nhạc* khiến người ta phát sầu (*biết nhiều biết đủ, thường sẽ vui)
Lâm Tịch Ẩn
30/12/2017
Hà Nại có chút sốt sắng, nghe thấy tiếng động cơ mặc dù biết là loại xe nhỏ, nhưng nếu trên xe không chỉ có một người thì không dễ đối phó tí nào (Em nó tưởng mình sắp bị bắt cóc =)))). Hà Nại có hơi hối hận, sao lúc tắt điện thoại mới nghe thấy chứ, không thể gọi điện cầu cứu, lần này phiền toái rồi.
Lúc Hà Nại lo lắng không thôi, tiếng động cơ ngày càng gần, thần kinh Hà Nại căng thẳng muốn nổ tung.
Đã rất gần rồi, Hà Nại vừa định quay đầu lại nìn, bỗng nhiên người trên xe đạp ga phóng tới bên cạnh Hà Nại, thanh âm quen thuộc bỗng nhiên vang lên: "Em tắt điện thoại?"
Hà Nại cơ hồ muốn nhảy dựng lên, miễn cưỡng lùi sát vào lề tránh né, chỉ là hai chân loạng choạng xém té, Hà Nại tức giận nhìn Tôn Hối: "Anh theo dõi em hơn nửa ngày là muốn hù chết em sao!"
"Em biết sợ rồi?" Tôn Hối buồn cười nhìn Hà Nại, "Nhát như vậy mà còn dám nửa đêm ra đường đi dạo, anh đã nói nhiều lần rồi mà "Hà Nại đương nhiên là quên mất, hỏi: "Anh ở đây làm gì vậy?"
Kỳ thực Tôn Hối theo cậu nửa ngày là vì muốn đợi cậu gọi điện cho anh, nhưng cảm thấy Hà Nại sẽ vì tiếc tiền điện thoại mà không thèm gọi, cho nên quyết định tự mình gọi cho Hà Nại. Ai ngờ, vừa thấy Hà Nại vừa nhận cuộc gọi kia xong, anh gọi đến nhưng điện thoại Hà Nại lại tắt máy. Anh chỉ có thể đuổi theo, không nghĩ tới lại hù cho Hà Nại giật mình.
Nguyên nhân này Tôn Hối chắc chắn sẽ không nói cho Hà Nại nghe, chỉ nói là: "Anh tới thăm em a, nửa đường nhìn thấy một người giống như em, anh gọi điện thử, nhưng em lại tắt điện thoại."
"Há, điện thoại hết pin." Hà Nại nghĩ tới Hà Tiêu, lại bắt đầu phiền não.
"Lên xe đi." Tôn Hối nói, Hà Nại liền bé ngoan vòng qua chỗ phó lái. Tôn Hối ra hiệu bảo cậu cài dây an toàn, vừa khởi động xe, vừa nói: "Mấy thứ anh đưa tới, em có nhận được không?"
Nhớ tới văn phòng tràn đầy những thứ mà Tôn Hối đem đến, trong lòng Hà Nại tự nhiên vui vẻ, ý cười liền treo lên khóe mắt, trong miệng còn nói: "Sau này đừng đi lung tung nữa, anh xem, cuối cùng em cũng không thể trực ca đêm, mai mốt đừng đưa tới nữa, lãng phí quá."
"Nào có lãng phí, thỉnh thoảng ở văn phòng có thể ăn một chút." Tôn Hối thầm nghĩ, tất nhiên là sẽ không tặng không.
Khi Tôn Hối đến tìm thì không khéo Hà Nại đi ăn cơm, nhưng là sáng nay Hà Nại có hơi lạ, Tôn Hối sau khi về nhà, nghĩ nghĩ nên đến gặp cậu, lúc này mới phát hiện Hà Nại đang đi trên đường, muốn về nhà, "Sao hôm nay không trực ca đêm?"
"Ân, là cái người thay ca hôm nay không chịu đổi." Hà Nại cười nói.
"Nói xong rồi lại đổi ý? Để em nửa đêm phải đi bộ về nhà." Tôn Hối nghe xong rất không cao hứng, bất quá suy nghĩ một chút, Hà Nại không cần trực sáng đêm, còn nói: "Thôi, về nghỉ sớm cũng tốt. Sau này đừng cùng người như vậy đổi ca nữa, dằn vặt chính mình."
"Ừm." Hà Nại nghiêng đầu nhìn Tôn Hối đang lái xe, phát hiện anh cau mày mất hứng, nhưng trong lòng lại rất cao hứng, Tôn Hối vẫn còn quan tâm cậu. Lúc trước Tôn Hối đưa đón Hà Nại đi làm, dần dần tập mãi thành quen, sau đó Tôn Hối có quãng thời gian không đưa đón cậu nữa, cậu cảm thấy chẳng còn chút vui vẻ nào. Kỳ thực nghĩ kỹ một chút, Tôn Hối cũng không có nghĩa vụ phải đưa đón cậu.
Trong tình yêu, người ta sẽ dễ quên mất đối phương vì mình đã làm gì, mà chỉ biết cố gắng làm mọi việc vì đối phương. Lại giống như bầu trời đêm trong thành phố, ngoại trừ mặt trăng thì cái gì cũng không nhìn thấy, chỉ có một mình mặt trăng mà thôi. Nhưng ở góc nhìn mà con người ta không thấy, sao vẫn đang lấp lánh, so với mặt trăng còn sáng hơn... Yêu cũng như vậy, nghĩ mình đã làm rất nhiều thứ, cũng mong muốn đối phương như thế, nhưng nếu như vậy, thì có lẽ là quá tham lam và tự làm khổ chính mình. Nếu như hơi lùi về sau một chút, sẽ phát hiện những thứ mà lúc trước mình chưa phát hiện ra, e rằng sẽ càng dễ dàng được hạnh phúc hơn. Cái gọi là biết đủ sẽ vui vẻ, chính là như vậy đi...
Hà Nại không muốn nghĩ đến bình thường Tôn Hối đối với người khác như thế nào, cũng không quản anh yêu người khác bao nhiêu, chỉ cần Tôn Hối thích cậu một tẹo, nguyện ý đối tốt với cậu, như vậy là đủ rồi.
Tôn Hối luôn cảm thấy Hà Nại có cái gì đó rất lạ, dường như là đang thay đổi. Có lẽ Hà Nại có tâm sự, anh lo lắng liệu có phải Tô Học đã nói cái gì gây hiểu lầm rồi không.
Nhìn thấy Hà Nại yếu ớt cười một cách quỷ dị, Tôn Hối càng ngày càng lo lắng: "Hà Nại, có phải em hiểu lầm rồi không? Mấy ngày trước anh ra ngoài không phải đi tìm Phương Luân đâu."
"Ừm." Hà Nại vẫn là cười nhàn nhạt đáp.
"Anh thực sự không có gặp cậu ta." Tôn Hối có chút cuống lên, "Anh... Anh còn có chuyện khác. Có lẽ em không tin..."
"Em tin anh." Hà Nại nói rất khẳng định, ngăn lại Tôn Hối đang kích động.
Nội tâm Tôn Hối tranh đấu, anh không muốn nói dối Hà Nại, nhưng chuyện này thực sự rất phiền toái. Tuy rằng có thể nói cho Hà Nại biết, nhưng chuyện này có liên quan đến những chuyện hư hỏng ngày trước, nếu nói ra, Hà Nại sẽ nhìn anh bằng ánh mắt gì a. Hà Nại là một người ngay thẳng, chắc chắn sẽ cảm thấy đặc biệt chán ghét mình.
Hà Nại tựa đầu vào cửa sổ, nhìn gò má Tôn Hối, Tôn Hối muốn tướng mạo có tướng mạo, muốn chiều cao có chiều cao, công việc ổn định, tính tình lại tốt, người tốt như vậy, mình liệu xứng sao?! Sự thật thế nào, không phải Hà Nại không muốn biết, nhưng chỉ sợ khi biết đến lại... Thật ra không biết cũng tốt, cuộc sống như thế này mới có thể kéo dài thêm chút nữa. Ai mà không có bí mật, mình cũng chưa từng kể hết tất cả mọi thứ cho Tôn Hối nghe...
Khi nãy một mình đi trên đường, dòng xe tới lui, bên trong mỗi tòa nhà đều là ánh đèn ấm áp, phảng phất như chỉ còn lại cậu là cô độc một mình, cảm giác cô đơn lại kéo đến, cơ hồ là đem cậu nuốt chửng. Hiện tại Tôn Hối ở ngay trước mặt, còn ngồi bên cạnh cậu, Hà Nại cảm giác cả người bỗng dưng ấm áp khó tả.
Mặc dù cảm giác cô đơn bị đuổi đi, nhưng cô quạnh lại bắt đầu vây quanh. Thích một người, mà người kia khi ở bên cạnh mình, tâm lại bay đến chỗ người khác, giống như đang ngâm mình trong nước ấm, mà bị một khối băng bao bọc, vừa ấm áp lại vừa rét lạnh, chờ tới khi khối băng hòa tan vào trong nước, nước cũng không còn ấm áp như trước nữa. Nếu nói cô độc là cái lạnh từ bên ngoài tập kích, thì tịch mịch lại chính là từ trong tâm chậm rãi khuếch tán...
Suy nghĩ nửa ngày, Tôn Hối quyết định vẫn là nên nói cho Hà Nại biết một phần của câu chuyện, chỉ là những việc không tốt tạm thời giấu đi. Nhưng vừa định mở miệng, chợt phát hiện Hà Nại đang nghiêng người dựa vào cửa nhắm mắt ngủ say. Tôn Hối nhìn Hà Nại, trong lòng có chút hoảng sợ lại có chút đau.
Tôn Hối đem Hà Nại ôm vào lòng, mẹ Hà Nại chỉ có mình cậu là con trai, lại nghe Hà Nại nói mẹ cậu cũng đang giục cậu kết hôn, là do anh làm khó cậu.
Tới bây giờ, Tôn Hối đều cố gắng không nghĩ nữa, anh luôn trốn tránh, không muốn suy nghĩ quá nhiều, anh rất ích kỷ, không muốn buông tay Hà Nại. Nhưng nếu Hà Nại phát hiện ra anh không đáng để cậu yêu, nếu như Hà Nại muốn đi, anh phải làm gì đây? Nếu được, anh rất muốn đánh gãy chân Hà Nại, nhốt cậu bên cạnh mình cả đời.
Hà Nại chưa bao giờ chủ động tìm anh hỗ trợ, thậm chí bình thường cũng không muốn anh giúp đỡ. Giống như hôm nay vậy, rõ ràng là có thể gọi điện để anh đến đón, nhưng cậu lại tự mình đi bộ về. Hà Nại càng như vậy, Tôn Hối càng sợ, sợ Hà Nại muốn rời khỏi anh, nhưng muốn kìm hãm giữ cậu lại anh càng lo lắng, đem Hà Nại giữ lại trong cái vòng lẩn quẩn này kiệu có được không? Hà Nại thực sự muốn cùng anh đi tiếp sao?
Tôn Hối thở dài, nhìn phía trước nghiêm túc lái xe.
---------------------------------------------
Hà Nại ở công ty thuận buồm xui gió, cứ coi như ca đêm là rất hiếm, trưởng phòng bảo vệ chắc chắn sẽ ưu ái sắp xếp cho cậu, huống gì ngoại trừ Hà Nại ra thì chẳng có ai muốn trực ca đêm cả. Cho nên phòng bảo vệ phi thường tình nguyện mà thuận nước đẩy thuyền, dựa theo yêu cầu của Hà Nại cho cậu trực không ít ca đêm.
Kết quả, một là Hà Nại trực ca chiều, trực tiếp luôn ca tối, hoặc là trực ca tối xong lại phải tiếp tục trực ca sáng.
Tuy Tôn Hối không đồng ý, nhưng anh không không còn cách nào. Hơn nữa Tôn Hối cũng đang sứt đầu mẻ trán, bởi vì xin nghỉ quá nhiều, hơn nữa nhiều lúc chỉ gọi điện thoại xin nghỉ, nếu xin nghỉ không được, anh thậm chí còn nhờ người làm hộ, lần này chọc cho trưởng khoa mất hứng, cho nên liền cố ý làm khó dễ Tôn Hối. Anh không chỉ phải trực đêm nhiều hn người khác, hơn nữa còn cố ý sắp xếp chỉ có một mình anh trực đêm, làm cho anh mỗi ngày đều chạy tới chạy lui, lãng phí rất nhiều thời gian.
Bất quá Tôn Hối đều hoàn thành xong xuôi, nói chung là rất hài lòng, Hà Nại có điều không biết, mấy ca trực tùm lum này giúp Tôn Hối có thể ở nhà cùng cậu. Có lúc tâm trạng Hà Nại tốt, thậm chí còn đặc biệt dời lại rất nhiều ca trực để ở cùng anh, sau đó hai người cùng đi mua thức ăn, đi dạo công viên và vân vân. Đỡ hơn trước kia hai người chỉ có thể gặp nhau vào mỗi chiều tan ca, mà buổi tối thì Hà Nại lại ngủ say như chết.
Hà Nại phải trực nhiều ca như vậy, lúc đầu Tôn Hối còn tưởng là Hà Nại bị bắt nạt, Hà Nại lại nói là do trưởng phòng coi trọng cậu, nên để cậu biểu hiện một chút. Cái chức phó phòng bảo vệ trong công ty vẫn còn trống, bây giờ Hà Nại có cơ hội giành được cái chức này, cho nên cậu không thể bỏ qua.
Hà Nại làm việc trong công ty tương đối tốt, việc này làm cho Tôn Hối vui thay cậu, Hà Nại muốn giành lấy cơ hội nên nỗ lực làm việc anh có thể hiểu, nhưng xem nhẹ bản thân là không tốt. Không quan tâm Tôn Hối nói gì, Hà Nại vẫn cứ kiên trì như vậy. Tôn Hối còn giả vờ tức giận dọa Hà Nại, Hà Nại cũng chỉ cười hắc hắc, hôm sau vẫn làm việc bán sống bán chết.
Hà Nại không biết yêu quý bản thân, Tôn Hối đau lòng không chịu được, nhưng mà cũng hết cách, mỗi ngày anh đều dành ra thời gian nghiên cứu đông y, nhìn xem có thứ gì thích hợp để Hà Nại ăn hay xoa bóp không, thế là trong bệnh viện truyền ra tin đồn Tôn Hối muốn đổi nghề.
Chỉ cần Tôn Hối về đến nhà, liền theo thực đơn mà mình nghiên cứu làm cơm cho Hà Nại, nếu Hà Nại không thể về nhà thì đem đến công ty cho cậu.
Cô ba bà sáu hàng xóm nhìn thấy lập tức bàn tán sôi nổi, liệu có phải viên kim cương độc thân như Tôn Hối muốn phụng tử thành hôn (bắt buộc phải cưới vì cô dâu đã mang thai)? Ngay cả bảo vệ đại nhân cũng thấy rất kì quái, bắt đầu dùng ánh mắt hoảng sợ nhìn bụng và ngực của Hà Nại, rốt cục là mình nhìn nhầm một cô gái thành một thằng con trai, hay là do khoa học phát triển, đàn ông sinh con không còn là mơ?
Mấy lời đồn này Tôn Hối chưa kịp nghe, thì xảy ra tai nạn giao thông, cho nên cái gì anh cũng không để ý.
Ngày ấy, hơn nửa đêm Tôn Hối và Tô Học bị réo về bệnh viện, ba ngày ba đêm các bác sĩ ngoại khoa vẫn chưa ai về nhà, mệt mỏi tới nổi ngủ lại phòng trực, tỉnh lại thì tiếp tục chăm sóc bệnh nhân. Đến ngày thứ tư, bọn họ mới có thể thay phiên nhau về nhà.
Tôn Hối mãi đến tận chạng vạng tối mới được thay ca, lết chân về nhà. Hà Nại có lẽ là trực ca đêm nên không ở nhà, Tôn Hối tùy tiện vọt vào nhà tắm, sau đó ngã lên giường bất tỉnh nhân sự. Lúc anh tỉnh lại cũng là chiều hôm sau, Hà Nại hình như đã về nhà, rồi đi ngay. Chỉ là để lại tờ giấy, nói buổi tối sẽ về.
Nhưng mà buổi tối Tôm Hối phải đến bệnh viện, thay ca với Tô Học. Anh tính toán một chút, mình và Hà Nại đã bốn ngày không gặp. Trước đó Hà Nại có đến bệnh viện tìm Tôn Hối, nhưng đúng lúc anh lại đang làm phẫu thuật, không gặp được. Hiện tại sau giờ Tôn Hối phải đi làm, mà Hà Nại sáu giờ mới tan tầm, vậy thì anh không thể gặp được Hà Nại, đây chẳng phải là muốn bọn họ năm ngày không gặp hay sao à!
Tôn Hối tính toán thời gian muốn gọi điện cho cậu, vừa vặn có người kêu Hà Nại, Hà Nại căng thẳng vội vàng treo máy, Tôn chưa nói hết, gọi lại thì không ai bắt máy Tôn Hối rõ ràng cảm giác được, Hà Nại gần đây ngày càng xa cách mình, ngay cả lời nói cũng ít lại, Tôn Hối ngày càng bất an, anh vất vả lắm mới có thể đi vào được nội tâm của Hà Nại, bây giờ anh lại có cảm giác mình bị đạp ra ngoài.
Tôn Hối trên đường đến công ty của Hà Nại vừa nhớ lại, luôn cảm thấy cái âm thanh kêu Hà Nại rất quen tai, giống như là nghe qua ở đâu rồi, đầu óc cố tình đình trệ, không nhớ ra đó là ai. Loáng một cái anh quên mất anh đã hẹn Hà Nại ở hẻm nhỏ, trực tiếp lái đến công ty của cậu.
Thật xa, Tôn Hối liếc nhìn cái người đứng bên cạnh Hà Nại, chợt nhớ ra, cái âm thanh chán ghét vừa kêu Hà Nại kia là Từ Mỹ Sa!
Lúc Hà Nại lo lắng không thôi, tiếng động cơ ngày càng gần, thần kinh Hà Nại căng thẳng muốn nổ tung.
Đã rất gần rồi, Hà Nại vừa định quay đầu lại nìn, bỗng nhiên người trên xe đạp ga phóng tới bên cạnh Hà Nại, thanh âm quen thuộc bỗng nhiên vang lên: "Em tắt điện thoại?"
Hà Nại cơ hồ muốn nhảy dựng lên, miễn cưỡng lùi sát vào lề tránh né, chỉ là hai chân loạng choạng xém té, Hà Nại tức giận nhìn Tôn Hối: "Anh theo dõi em hơn nửa ngày là muốn hù chết em sao!"
"Em biết sợ rồi?" Tôn Hối buồn cười nhìn Hà Nại, "Nhát như vậy mà còn dám nửa đêm ra đường đi dạo, anh đã nói nhiều lần rồi mà "Hà Nại đương nhiên là quên mất, hỏi: "Anh ở đây làm gì vậy?"
Kỳ thực Tôn Hối theo cậu nửa ngày là vì muốn đợi cậu gọi điện cho anh, nhưng cảm thấy Hà Nại sẽ vì tiếc tiền điện thoại mà không thèm gọi, cho nên quyết định tự mình gọi cho Hà Nại. Ai ngờ, vừa thấy Hà Nại vừa nhận cuộc gọi kia xong, anh gọi đến nhưng điện thoại Hà Nại lại tắt máy. Anh chỉ có thể đuổi theo, không nghĩ tới lại hù cho Hà Nại giật mình.
Nguyên nhân này Tôn Hối chắc chắn sẽ không nói cho Hà Nại nghe, chỉ nói là: "Anh tới thăm em a, nửa đường nhìn thấy một người giống như em, anh gọi điện thử, nhưng em lại tắt điện thoại."
"Há, điện thoại hết pin." Hà Nại nghĩ tới Hà Tiêu, lại bắt đầu phiền não.
"Lên xe đi." Tôn Hối nói, Hà Nại liền bé ngoan vòng qua chỗ phó lái. Tôn Hối ra hiệu bảo cậu cài dây an toàn, vừa khởi động xe, vừa nói: "Mấy thứ anh đưa tới, em có nhận được không?"
Nhớ tới văn phòng tràn đầy những thứ mà Tôn Hối đem đến, trong lòng Hà Nại tự nhiên vui vẻ, ý cười liền treo lên khóe mắt, trong miệng còn nói: "Sau này đừng đi lung tung nữa, anh xem, cuối cùng em cũng không thể trực ca đêm, mai mốt đừng đưa tới nữa, lãng phí quá."
"Nào có lãng phí, thỉnh thoảng ở văn phòng có thể ăn một chút." Tôn Hối thầm nghĩ, tất nhiên là sẽ không tặng không.
Khi Tôn Hối đến tìm thì không khéo Hà Nại đi ăn cơm, nhưng là sáng nay Hà Nại có hơi lạ, Tôn Hối sau khi về nhà, nghĩ nghĩ nên đến gặp cậu, lúc này mới phát hiện Hà Nại đang đi trên đường, muốn về nhà, "Sao hôm nay không trực ca đêm?"
"Ân, là cái người thay ca hôm nay không chịu đổi." Hà Nại cười nói.
"Nói xong rồi lại đổi ý? Để em nửa đêm phải đi bộ về nhà." Tôn Hối nghe xong rất không cao hứng, bất quá suy nghĩ một chút, Hà Nại không cần trực sáng đêm, còn nói: "Thôi, về nghỉ sớm cũng tốt. Sau này đừng cùng người như vậy đổi ca nữa, dằn vặt chính mình."
"Ừm." Hà Nại nghiêng đầu nhìn Tôn Hối đang lái xe, phát hiện anh cau mày mất hứng, nhưng trong lòng lại rất cao hứng, Tôn Hối vẫn còn quan tâm cậu. Lúc trước Tôn Hối đưa đón Hà Nại đi làm, dần dần tập mãi thành quen, sau đó Tôn Hối có quãng thời gian không đưa đón cậu nữa, cậu cảm thấy chẳng còn chút vui vẻ nào. Kỳ thực nghĩ kỹ một chút, Tôn Hối cũng không có nghĩa vụ phải đưa đón cậu.
Trong tình yêu, người ta sẽ dễ quên mất đối phương vì mình đã làm gì, mà chỉ biết cố gắng làm mọi việc vì đối phương. Lại giống như bầu trời đêm trong thành phố, ngoại trừ mặt trăng thì cái gì cũng không nhìn thấy, chỉ có một mình mặt trăng mà thôi. Nhưng ở góc nhìn mà con người ta không thấy, sao vẫn đang lấp lánh, so với mặt trăng còn sáng hơn... Yêu cũng như vậy, nghĩ mình đã làm rất nhiều thứ, cũng mong muốn đối phương như thế, nhưng nếu như vậy, thì có lẽ là quá tham lam và tự làm khổ chính mình. Nếu như hơi lùi về sau một chút, sẽ phát hiện những thứ mà lúc trước mình chưa phát hiện ra, e rằng sẽ càng dễ dàng được hạnh phúc hơn. Cái gọi là biết đủ sẽ vui vẻ, chính là như vậy đi...
Hà Nại không muốn nghĩ đến bình thường Tôn Hối đối với người khác như thế nào, cũng không quản anh yêu người khác bao nhiêu, chỉ cần Tôn Hối thích cậu một tẹo, nguyện ý đối tốt với cậu, như vậy là đủ rồi.
Tôn Hối luôn cảm thấy Hà Nại có cái gì đó rất lạ, dường như là đang thay đổi. Có lẽ Hà Nại có tâm sự, anh lo lắng liệu có phải Tô Học đã nói cái gì gây hiểu lầm rồi không.
Nhìn thấy Hà Nại yếu ớt cười một cách quỷ dị, Tôn Hối càng ngày càng lo lắng: "Hà Nại, có phải em hiểu lầm rồi không? Mấy ngày trước anh ra ngoài không phải đi tìm Phương Luân đâu."
"Ừm." Hà Nại vẫn là cười nhàn nhạt đáp.
"Anh thực sự không có gặp cậu ta." Tôn Hối có chút cuống lên, "Anh... Anh còn có chuyện khác. Có lẽ em không tin..."
"Em tin anh." Hà Nại nói rất khẳng định, ngăn lại Tôn Hối đang kích động.
Nội tâm Tôn Hối tranh đấu, anh không muốn nói dối Hà Nại, nhưng chuyện này thực sự rất phiền toái. Tuy rằng có thể nói cho Hà Nại biết, nhưng chuyện này có liên quan đến những chuyện hư hỏng ngày trước, nếu nói ra, Hà Nại sẽ nhìn anh bằng ánh mắt gì a. Hà Nại là một người ngay thẳng, chắc chắn sẽ cảm thấy đặc biệt chán ghét mình.
Hà Nại tựa đầu vào cửa sổ, nhìn gò má Tôn Hối, Tôn Hối muốn tướng mạo có tướng mạo, muốn chiều cao có chiều cao, công việc ổn định, tính tình lại tốt, người tốt như vậy, mình liệu xứng sao?! Sự thật thế nào, không phải Hà Nại không muốn biết, nhưng chỉ sợ khi biết đến lại... Thật ra không biết cũng tốt, cuộc sống như thế này mới có thể kéo dài thêm chút nữa. Ai mà không có bí mật, mình cũng chưa từng kể hết tất cả mọi thứ cho Tôn Hối nghe...
Khi nãy một mình đi trên đường, dòng xe tới lui, bên trong mỗi tòa nhà đều là ánh đèn ấm áp, phảng phất như chỉ còn lại cậu là cô độc một mình, cảm giác cô đơn lại kéo đến, cơ hồ là đem cậu nuốt chửng. Hiện tại Tôn Hối ở ngay trước mặt, còn ngồi bên cạnh cậu, Hà Nại cảm giác cả người bỗng dưng ấm áp khó tả.
Mặc dù cảm giác cô đơn bị đuổi đi, nhưng cô quạnh lại bắt đầu vây quanh. Thích một người, mà người kia khi ở bên cạnh mình, tâm lại bay đến chỗ người khác, giống như đang ngâm mình trong nước ấm, mà bị một khối băng bao bọc, vừa ấm áp lại vừa rét lạnh, chờ tới khi khối băng hòa tan vào trong nước, nước cũng không còn ấm áp như trước nữa. Nếu nói cô độc là cái lạnh từ bên ngoài tập kích, thì tịch mịch lại chính là từ trong tâm chậm rãi khuếch tán...
Suy nghĩ nửa ngày, Tôn Hối quyết định vẫn là nên nói cho Hà Nại biết một phần của câu chuyện, chỉ là những việc không tốt tạm thời giấu đi. Nhưng vừa định mở miệng, chợt phát hiện Hà Nại đang nghiêng người dựa vào cửa nhắm mắt ngủ say. Tôn Hối nhìn Hà Nại, trong lòng có chút hoảng sợ lại có chút đau.
Tôn Hối đem Hà Nại ôm vào lòng, mẹ Hà Nại chỉ có mình cậu là con trai, lại nghe Hà Nại nói mẹ cậu cũng đang giục cậu kết hôn, là do anh làm khó cậu.
Tới bây giờ, Tôn Hối đều cố gắng không nghĩ nữa, anh luôn trốn tránh, không muốn suy nghĩ quá nhiều, anh rất ích kỷ, không muốn buông tay Hà Nại. Nhưng nếu Hà Nại phát hiện ra anh không đáng để cậu yêu, nếu như Hà Nại muốn đi, anh phải làm gì đây? Nếu được, anh rất muốn đánh gãy chân Hà Nại, nhốt cậu bên cạnh mình cả đời.
Hà Nại chưa bao giờ chủ động tìm anh hỗ trợ, thậm chí bình thường cũng không muốn anh giúp đỡ. Giống như hôm nay vậy, rõ ràng là có thể gọi điện để anh đến đón, nhưng cậu lại tự mình đi bộ về. Hà Nại càng như vậy, Tôn Hối càng sợ, sợ Hà Nại muốn rời khỏi anh, nhưng muốn kìm hãm giữ cậu lại anh càng lo lắng, đem Hà Nại giữ lại trong cái vòng lẩn quẩn này kiệu có được không? Hà Nại thực sự muốn cùng anh đi tiếp sao?
Tôn Hối thở dài, nhìn phía trước nghiêm túc lái xe.
---------------------------------------------
Hà Nại ở công ty thuận buồm xui gió, cứ coi như ca đêm là rất hiếm, trưởng phòng bảo vệ chắc chắn sẽ ưu ái sắp xếp cho cậu, huống gì ngoại trừ Hà Nại ra thì chẳng có ai muốn trực ca đêm cả. Cho nên phòng bảo vệ phi thường tình nguyện mà thuận nước đẩy thuyền, dựa theo yêu cầu của Hà Nại cho cậu trực không ít ca đêm.
Kết quả, một là Hà Nại trực ca chiều, trực tiếp luôn ca tối, hoặc là trực ca tối xong lại phải tiếp tục trực ca sáng.
Tuy Tôn Hối không đồng ý, nhưng anh không không còn cách nào. Hơn nữa Tôn Hối cũng đang sứt đầu mẻ trán, bởi vì xin nghỉ quá nhiều, hơn nữa nhiều lúc chỉ gọi điện thoại xin nghỉ, nếu xin nghỉ không được, anh thậm chí còn nhờ người làm hộ, lần này chọc cho trưởng khoa mất hứng, cho nên liền cố ý làm khó dễ Tôn Hối. Anh không chỉ phải trực đêm nhiều hn người khác, hơn nữa còn cố ý sắp xếp chỉ có một mình anh trực đêm, làm cho anh mỗi ngày đều chạy tới chạy lui, lãng phí rất nhiều thời gian.
Bất quá Tôn Hối đều hoàn thành xong xuôi, nói chung là rất hài lòng, Hà Nại có điều không biết, mấy ca trực tùm lum này giúp Tôn Hối có thể ở nhà cùng cậu. Có lúc tâm trạng Hà Nại tốt, thậm chí còn đặc biệt dời lại rất nhiều ca trực để ở cùng anh, sau đó hai người cùng đi mua thức ăn, đi dạo công viên và vân vân. Đỡ hơn trước kia hai người chỉ có thể gặp nhau vào mỗi chiều tan ca, mà buổi tối thì Hà Nại lại ngủ say như chết.
Hà Nại phải trực nhiều ca như vậy, lúc đầu Tôn Hối còn tưởng là Hà Nại bị bắt nạt, Hà Nại lại nói là do trưởng phòng coi trọng cậu, nên để cậu biểu hiện một chút. Cái chức phó phòng bảo vệ trong công ty vẫn còn trống, bây giờ Hà Nại có cơ hội giành được cái chức này, cho nên cậu không thể bỏ qua.
Hà Nại làm việc trong công ty tương đối tốt, việc này làm cho Tôn Hối vui thay cậu, Hà Nại muốn giành lấy cơ hội nên nỗ lực làm việc anh có thể hiểu, nhưng xem nhẹ bản thân là không tốt. Không quan tâm Tôn Hối nói gì, Hà Nại vẫn cứ kiên trì như vậy. Tôn Hối còn giả vờ tức giận dọa Hà Nại, Hà Nại cũng chỉ cười hắc hắc, hôm sau vẫn làm việc bán sống bán chết.
Hà Nại không biết yêu quý bản thân, Tôn Hối đau lòng không chịu được, nhưng mà cũng hết cách, mỗi ngày anh đều dành ra thời gian nghiên cứu đông y, nhìn xem có thứ gì thích hợp để Hà Nại ăn hay xoa bóp không, thế là trong bệnh viện truyền ra tin đồn Tôn Hối muốn đổi nghề.
Chỉ cần Tôn Hối về đến nhà, liền theo thực đơn mà mình nghiên cứu làm cơm cho Hà Nại, nếu Hà Nại không thể về nhà thì đem đến công ty cho cậu.
Cô ba bà sáu hàng xóm nhìn thấy lập tức bàn tán sôi nổi, liệu có phải viên kim cương độc thân như Tôn Hối muốn phụng tử thành hôn (bắt buộc phải cưới vì cô dâu đã mang thai)? Ngay cả bảo vệ đại nhân cũng thấy rất kì quái, bắt đầu dùng ánh mắt hoảng sợ nhìn bụng và ngực của Hà Nại, rốt cục là mình nhìn nhầm một cô gái thành một thằng con trai, hay là do khoa học phát triển, đàn ông sinh con không còn là mơ?
Mấy lời đồn này Tôn Hối chưa kịp nghe, thì xảy ra tai nạn giao thông, cho nên cái gì anh cũng không để ý.
Ngày ấy, hơn nửa đêm Tôn Hối và Tô Học bị réo về bệnh viện, ba ngày ba đêm các bác sĩ ngoại khoa vẫn chưa ai về nhà, mệt mỏi tới nổi ngủ lại phòng trực, tỉnh lại thì tiếp tục chăm sóc bệnh nhân. Đến ngày thứ tư, bọn họ mới có thể thay phiên nhau về nhà.
Tôn Hối mãi đến tận chạng vạng tối mới được thay ca, lết chân về nhà. Hà Nại có lẽ là trực ca đêm nên không ở nhà, Tôn Hối tùy tiện vọt vào nhà tắm, sau đó ngã lên giường bất tỉnh nhân sự. Lúc anh tỉnh lại cũng là chiều hôm sau, Hà Nại hình như đã về nhà, rồi đi ngay. Chỉ là để lại tờ giấy, nói buổi tối sẽ về.
Nhưng mà buổi tối Tôm Hối phải đến bệnh viện, thay ca với Tô Học. Anh tính toán một chút, mình và Hà Nại đã bốn ngày không gặp. Trước đó Hà Nại có đến bệnh viện tìm Tôn Hối, nhưng đúng lúc anh lại đang làm phẫu thuật, không gặp được. Hiện tại sau giờ Tôn Hối phải đi làm, mà Hà Nại sáu giờ mới tan tầm, vậy thì anh không thể gặp được Hà Nại, đây chẳng phải là muốn bọn họ năm ngày không gặp hay sao à!
Tôn Hối tính toán thời gian muốn gọi điện cho cậu, vừa vặn có người kêu Hà Nại, Hà Nại căng thẳng vội vàng treo máy, Tôn chưa nói hết, gọi lại thì không ai bắt máy Tôn Hối rõ ràng cảm giác được, Hà Nại gần đây ngày càng xa cách mình, ngay cả lời nói cũng ít lại, Tôn Hối ngày càng bất an, anh vất vả lắm mới có thể đi vào được nội tâm của Hà Nại, bây giờ anh lại có cảm giác mình bị đạp ra ngoài.
Tôn Hối trên đường đến công ty của Hà Nại vừa nhớ lại, luôn cảm thấy cái âm thanh kêu Hà Nại rất quen tai, giống như là nghe qua ở đâu rồi, đầu óc cố tình đình trệ, không nhớ ra đó là ai. Loáng một cái anh quên mất anh đã hẹn Hà Nại ở hẻm nhỏ, trực tiếp lái đến công ty của cậu.
Thật xa, Tôn Hối liếc nhìn cái người đứng bên cạnh Hà Nại, chợt nhớ ra, cái âm thanh chán ghét vừa kêu Hà Nại kia là Từ Mỹ Sa!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.