Tôi Có Thể Làm Gì Chứ, Tôi Có Phải Con Người Đâu

Chương 39: Thế giới thứ hai

Phi Sắc Thế Gia

31/01/2023

Sở Thời Từ đến từ thời đại thông tin mạng phát triển.

Ở thời của cậu, tin tức về những đứa trẻ tự tử cùng nhau thường xuyên xuất hiện trên Internet.

Có mấy đôi bạn thân nữ nắm tay nhau nhảy lầu, rồi cả đám hẹn nhau uống thuốc trừ sâu, cũng có mấy đứa chơi trò tự sát nữa, từng bước tự lao mình vào chỗ chết.

Nhưng thế giới của cuốn tiểu thuyết này hiện đang ở năm 2006.

Có thể là do Internet mới xuất hiện, máy tính chưa phổ biến nên nhiều tin tức chưa được lan truyền; cũng có thể là do áp lực cạnh tranh xã hội chưa lớn như cậu lúc bấy giờ, trẻ con không phải học bù từ sáng đến tận khuya, vẫn xem như có tuổi thơ của riêng mình.

Nói tóm lại, tỷ lệ tự tử ở đây không cao.

Ít nhất là thấp hơn nhiều so với thời của cậu.

Sau khi trò chuyện với Minh Triết một lúc, Sở Thời Từ phát hiện Minh Triết rất mâu thuẫn với từ tự sát.

Cậu bé cho rằng tự sát không phải chuyện tốt, nhưng lại cảm thấy cuộc sống rất mệt mỏi, thật sự không kiên trì nổi nữa.

Khi nói với Sở Thời Từ biết bí mật của họ, Minh Triết đã cố tình tránh từ "tự sát".

Cậu bé gọi nó là "giải thoát".

Sở Thời Từ nghe mà đau lòng vô cùng, hệ thống còn cảm động hơn cả cậu, nó đang ôm hộp khăn giấy khóc hụ hụ.

【Tội nghiệp thằng bé, đến khi chết vẫn ước được làm một đứa trẻ ngoan. Ông xã, anh còn đứng đực ra đấy làm gì, mau dỗ nó đi chứ!】

"……"

【Nếu em là người, lúc này em đã ôm lấy tiểu shota hôn tới tấp rồi.】

"Anh thống, bình tĩnh chút đi."

Sở Thời Từ vốn dĩ cũng muốn khóc, nhưng sau khi hệ thống la cậu thì cậu đột nhiên không thể khóc được.

Cậu làm theo lời hệ thống, ôm lấy chóp mũi của Minh Triết cọ cọ.

Minh Triết nở một nụ cười nhạt với cậu, “Em nói bí mật cho anh biết rồi, anh phải giúp em giữ bí mật đấy nhé.”

Sở Thời Từ ngẩng đầu lên và nói: “Có phải bây giờ em rất ngại báo cảnh sát không?”

Minh Triết im lặng một lúc, rồi lặng lẽ gật đầu.

Ngay sau đó lại bổ sung thêm: “Vấn đề không phải nằm ở việc báo cảnh sát…… Em cũng chẳng biết nữa.”

Sở Thời Từ lại hỏi: “Là ai đã đề nghị chuyện hẹn cùng nhau tự sát?”

“Bọn họ thảo luận rồi đề ra, lúc ấy em không online.”

“Thảo luận cái gì, có ai xúi các em tự sát không?”

Lông mi Minh Triết run lên, khi nhìn Sở Thời Từ, trong ánh mắt cậu bé có chút sùng bái cùng ỷ lại.

Cậu bé ra hiệu Sở Thời Từ đợi một chút rồi đứng dậy lục lọi giá sách. Từ khoảng trống giữa hai cuốn sách cũ, cậu bé lôi ra một cuốn sổ tay không dễ thấy.

Minh Triết mở cuốn sổ ra, cuốn sổ đã được ghi đầy và tất cả đều là nội dung chat.

Sở Thời Từ hơi kinh ngạc nhìn cậu bé, “Em ghi lại đoạn chat chi vậy?”

Minh Triết cụp mắt xuống, vẻ mặt có chút cô đơn, “Trong phim truyền hình có nói, cảnh sát cần chứng cứ để kết tội. Bọn họ sẽ kể cho nhau nghe những gì mình đã trải qua, em muốn ghi chú mấy chuyện này lại để sau này giao cho cảnh sát. Em sợ ghi chú trong phần mềm sẽ mất nên viết vào sổ cho chắc.”

Cậu bé nói xong liền phát hiện siêu nhân nhỏ đang ôm ngực đứng ngốc tại chỗ, trong đôi mắt hạt đậu long lanh ánh nước.

Minh Triết dừng một chút, nhỏ giọng hỏi: “Em nghĩ biết đâu sau này sẽ dùng được, không thể làm vậy ạ?”

Sở Thời Từ xua xua tay, ôm lấy ngón tay cậu bé và cọ mạnh mấy cái: “Em là rất đúng, giỏi lắm, Tiểu Triết.”

Sắc mặt Minh Triết không thay đổi nhiều, sau khi hơi kinh ngạc, cậu bé mím môi lộ ra một nụ cười ngượng ngùng cực kỳ nhạt: “Cảm ơn.”

Sở Thời Từ lùi lại hai bước.

"Đệt, nam chính lạnh lùng đây ư? Đây rõ ràng là thiên sứ mà."

Hệ thống đang chém giá với người bán hack nên không có thời gian để ý cậu.

…………

Để tiết kiệm tiền, Minh Triết luôn dùng ké máy tính của người khác, khi ghi lại thông tin cũng chỉ chọn trọng điểm.

Căn cứ vào ghi chú của Minh Triết, hoàn cảnh của 21 đứa trẻ trong nhóm có thể tạm chia thành ba loại.

Một loại giống Tiểu Hà và Minh Triết, quan hệ với ba mẹ không được tốt lắm, chịu bạo lực và dần dần bị ba mẹ ruồng bỏ.

Mấy cô gái thì tương tự như Lam Lam, họ không bị bạo lực gia đình và có cuộc sống khá tốt đẹp.

Nhưng sau khi ngực bắt đầu phát triển, họ trở nên mẫn cảm và tự ti. Có bé bị mấy đứa con trai trong lớp cười nhạo vì ngực to; có bé thì bị coi như trò cười vì ngực nhỏ.

Ở nhà chẳng ai hiểu nỗi lòng của họ, ngày ngày họ còng lưng ôm ngực cố giấu bộ ngực của mình.

Minh Triết sắp xếp các thông tin được ghi lại và vẽ một dấu chấm hỏi bằng bút đỏ bên cạnh loại thứ hai.

Sở Thời Từ hỏi cậu bé dấu chấm hỏi này có nghĩa là gì.

Minh Triết suy nghĩ một chút, sau đó bình tĩnh nói: “Em tự hỏi kích thước bộ ngực của một cô gái có thực sự quan trọng không? Các cô ấy thường phàn nàn trong nhóm vì chuyện này. Nhóm đưa ra lời khuyên cho họ và yêu cầu họ gửi ảnh chụp phần ngực để tham khảo.”

Sở Thời Từ giơ tay, “Dừng.”

Minh Triết cúi đầu nhìn cậu.

Sở Thời Từ nheo mắt lại, “Gửi ảnh chụp?”

Minh Triết gật đầu rồi giơ chiếc điện thoại bị hỏng ra trước ngực làm mẫu: “Như vầy nè, lật điện thoại lại và chụp nửa người trên.”

“Mặc quần áo?”

Minh Triết sửng sốt một chút, mờ mịt gật đầu: “Mặc quần áo, y như chụp chứng minh thư ấy. Siêu nhân nhỏ, sao anh lại hỏi như vậy?”

Sở Thời Từ xua tay, che mặt.

Xin lỗi, cậu là một người lớn đê hèn, đầu óc chứa đầy âm mưu quỷ kế.

Một nhóm toàn trẻ con, cậu không nên nghi ngờ lung tung.

Có lẽ do cậu đã trải qua quá nhiều chuyện dơ bẩn nên lời nói của Minh Triết mơ hồ khiến cậu cảm thấy bất an.

Minh Triết là một cậu bé 12 tuổi, trong mắt cậu bé chỉ có tiền và học hành thôi.

Cậu bé không có thời gian để ý đến các cô gái, Minh Triết không hiểu tại sao ai đó lại đặc biệt chú ý đến nơi đó của các cô gái.

Nhìn dáng vẻ buồn bã của họ, cậu bé cảm thấy những điều này mình không thể hiểu được, chắc là nó rất tổn thương đối với họ.

Số còn lại là "những đứa trẻ bị bỏ rơi"* bị bắt nạt học đường.

*留守儿童: những đứa trẻ nông thôn có cha mẹ phải kiếm sống bằng nghề lao động nhập cư ở các vùng đô thị xa xôi, nhưng không đủ khả năng để giữ gia đình với chúng. (Hanzii Dict)

Trẻ con có tâm lý so sánh, ban đầu chúng chỉ kể lại những trải nghiệm của mình một cách bình thường.



Khi số trẻ có hoàn cảnh đáng thương trong nhóm tăng lên, hiện tượng so độ thảm dần dần xuất hiện.

Sở dĩ Minh Triết được Lam Lam chọn làm trưởng nhóm thay mặt là bởi cậu bé có thể nắm bắt chính xác những sơ hở trong lời nói của các thành viên trong nhóm.

Tìm ra đâu là nói thật, đâu là bịa đặt ra vẻ đáng thương. Loại bỏ những kẻ nói dối kịp thời để duy trì sự hài hòa và ổn định trong nhóm.

Khi nói về những điều này, đôi mắt Minh Triết cứ lấp la lấp lánh.

Sở Thời Từ còn chưa kịp làm gì thì đã nghe thấy tiếng nhắc nhở rằng giá trị sức sống đã tăng lên.

【Giá trị sức sống +3, giá trị sức sống hiện tại là 0/100.】

Có thể thấy Minh Triết rất quan tâm đến nhóm của mình, cậu bé tìm thấy cảm giác thân thuộc trong cái nhóm nhỏ đó. Xem vai trò trưởng nhóm thay mặt là vinh dự và trách nhiệm của bản thân.

………

Sau khi đọc xong cuốn sổ tay của Minh Triết, trái tim treo lơ lửng của Sở Thời Từ dần dần buông xuống.

Tiểu Hà với Minh Triết là hoàn toàn bị ba mẹ ruồng bỏ và bị ngược đãi đến mức mắc các vấn đề tâm lý.

Cô bé có tên "Thỏ con nhảy múa" cũng rơi vào hoàn cảnh giống với Lam Lam. Vì không có áo lót nên khi mặc đồng phục học sinh vào mùa hè sẽ bị lộ nhũ hoa. Bị các bạn nam trong lớp đặt tên là "Bé hai chấm", còn bị đàn chị bắt nạt lột hết quần áo, hiện giờ tâm lý của cô bé đã suy sụp rồi.

Trước mắt thì ba người họ thực sự đã bị cuộc sống đẩy đến tình thế tuyệt vọng, đường ra đều bị chặn.

Tự tử là lựa chọn duy nhất còn lại cho họ nếu không có thế lực bên ngoài can thiệp.

Ngoại trừ họ, hoàn cảnh của những đứa trẻ khác không quá khó khăn.

Xung quanh ít nhiều cũng có người hiểu chúng hoặc có người lớn vươn tay ra giúp đỡ chúng.

Có đứa gặp được giáo viên tốt, có đứa được bác gái ở Tổ Dân Phố sưởi ấm. Trong thời đại thông tin mạng chưa phát triển như hiện nay, giao lưu giữa người với người vẫn khá gần gũi.

Trước khi Lam Lam xảy ra chuyện, 17 đứa trẻ còn lại vẫn còn nhiều kỳ vọng vào cuộc sống và có đủ loại mộng tưởng đẹp đẽ.

Cái chết của trưởng nhóm đã gợi lại những ký ức đau buồn của chúng. Khi nhóm biểu quyết đề xuất tự sát, chúng đã làm theo cuộc bỏ phiếu.

Sở Thời Từ suy tư hồi lâu, cảm thấy sai sai chỗ nào đấy.

Cậu hỏi Minh Triết: “Là ai nghĩ ra chuyện bỏ phiếu tự sát?”

Minh Triết ngẫm nghĩ: “"Cậu bé vui vẻ", một thành viên trong nhóm. Cậu ta không thích nói chuyện, thường xuyên lặn mất tăm.”

“Tự sát cũng là do cậu ta đề nghị?”

Minh Triết lắc đầu: “Lam Lam chết rồi, mọi người đều rất đau buồn, khi họ nói những lời tức giận trong nhóm đều nói rằng mình muốn tự sát. "Cậu bé vui vẻ" bèn mở một cuộc bỏ phiếu và hỏi xem ai trong nhóm không muốn tự sát. Không ai phản đối cả, bọn em đều ngầm đồng ý tự sát tập thể.”

“Thế ai đề nghị tự sát theo thứ tự?”

Minh Triết trầm mặc hồi lâu, nói nhỏ: “Em.”

Đáp án này nằm ngoài dự kiến của Sở Thời Từ, cậu kinh ngạc nói: “Em? Em muốn chết đầu tiên?”

“Chỉ một tuần trước cuộc bỏ phiếu, Thỏ con và Công chúa lưu ly có nói với em rằng họ sẽ hợp tác vẽ truyện tranh trong tương lai và trở thành hoạ sĩ truyện tranh nữ nổi tiếng nhất. Các bạn ấy cho em xem mấy bức tranh, chúng rất đẹp. Em cảm thấy hai bạn ấy hẳn là muốn sống tiếp, nhưng em không hiểu tại sao họ lại không phản đối khi bỏ phiếu.”

Minh Triết rũ mắt xuống, siết chặt tay, giọng nói bình tĩnh thường ngày trở nên run rẩy.

“Em muốn họ sống lâu hơn nên đã đề nghị xếp theo thứ tự trong nhóm. Em là trưởng nhóm thay mặt, là người đầu tiên tự sát. Chỉ khi em chết, những người sau đó mới được tự sát, đây là thoả thuận của bọn em. Vậy thì chỉ cần em còn sống, sẽ không có ai chết.”

Sở Thời Từ ngơ ngác nhìn cậu bé, “Thế em…… tại sao?”

Những giọt nước mắt đã biến mất lại một lần nữa tích tụ trong mắt Minh Triết.

Cậu bé áy náy nói: “Em tưởng mình có thể kiên trì, em là trưởng nhóm thay mặt, trưởng nhóm đi rồi, em nên bảo vệ tốt những người trong nhóm. Nhưng mọi người đều ngóng trông em chết. Trước đó, khi em online, mọi người đều sẽ hỏi thăm gần đây em có bị đánh không và sẽ cùng nhau an ủi em. Từ khi thứ tự được xác định, các bạn của em ngày nào cũng giục em chết.”

Minh Triết không nói thêm gì nữa.

Sở Thời Từ cuối cùng cũng hiểu tại sao giá trị sức sống của cậu bé giảm mạnh xuống con số âm.

Minh Triết không thân với ba mẹ, cũng không ôm hy vọng gì với chú Lưu.

Cậu bé không may mắn như thế, chẳng có ai giúp đỡ cậu bé trong cuộc sống thực cả.

Nhóm nhỏ đó là nơi trú ẩn của cậu bé, là ngôi nhà nhỏ của cậu bé trong thế giới Internet.

Sau khi Lam Lam chết, nơi trú ẩn của cậu bé biến mất. Những người bạn từng sưởi ấm cho nhau giờ trở nên rất xa lạ.

Trong thời đại Internet chưa phổ biến này, Minh Triết gặp phải bạo lực mạng.

Lập trường của cậu bé bắt đầu dao động và dần coi cái chết của Lam Lam thành lỗi của mình.

Minh Triết đặt nặng cái danh trưởng nhóm thay mặt, cho dù bị người trong nhóm tấn công cũng sẽ online vào thứ bảy hàng tuần và chưa bao giờ nghĩ đến việc rời khỏi.

Cậu bé bài xích từ "tự sát", cho rằng chỉ cần mình còn sống là có thể bảo vệ mọi người.

Áp lực từ Internet và thực tế cùng lúc đè nặng lên vai cậu bé.

Minh Triết gánh vác gánh nặng vốn không thuộc về mình nhưng cuối cùng lại không chịu nổi nữa, mang theo áy náy cùng tủi phận đứng ngoài cửa sổ chuẩn bị kết liễu đời mình.

Sở Thời Từ điền xong nhiệm vụ phụ, tổng bộ nhanh chóng đưa ra phản hồi.

【Nhiệm vụ phụ: Điều tra nguyên nhân khiến nam chính rơi vào chán nản và bơ phờ (đã hoàn thành).】

【Trong hai năm qua, là họ đã cho tôi sự ấm áp. Tôi muốn được giải thoát, nhưng tôi hy vọng họ có thể sống. Tôi cảm thấy tự trách vì cái chết của Lam Lam.】

【Kích hoạt nhiệm vụ ẩn · tâm nguyện của nam chính: Tất cả thành viên đều sống sót.】

【Số người may mắn còn sống hiện tại (17/17).】

Nhìn nhân số, Sở Thời Từ rơi vào trầm tư.

Số người không đúng, cái nhóm đó có vấn đề.

......

Nói ra suy nghĩ của mình với siêu nhân nhỏ dường như khiến Minh Triết thả lỏng hơn rất nhiều.

Sáng sớm hôm sau, giá trị sức sống tăng lên 1 điểm.

Tuy chỉ nhích một chút nhưng vẫn tốt hơn là số âm.

Hôm nay là thứ hai, chưa đến 5 giờ mà Minh Triết đã dậy rồi. Cậu bé nấu cháo trắng và ăn với đậu phụ lên men cho bữa sáng.

Sở Thời Từ quen thức khuya nên giờ đang cuộn tròn trên chiếc giường nhỏ mà Minh Triết đã đóng cho cậu ngủ nướng.

Minh Triết cõng cặp sách, cúi người hôn lên đầu cậu, nhỏ giọng nói: “Chờ em về nhà nhé, siêu nhân nhỏ.”

Đợi Sở Thời Từ thức dậy thì đã là 9 giờ sáng rồi.

Hệ thống thức cả đêm để xem phim, xem tới váng đầu hoa mắt. Nó cài đặt một plug - in rồi mơ mơ màng màng nói:【Tôi đã mua một cái hack, "Bút thần của Mã Lương · phiên bản đất nặn".】

Nói xong liền quay về ngủ bù.

Sau khi đọc hướng dẫn, Sở Thời Từ lấy hộp đất nặn của Minh Triết và nặn ra một chiếc máy tính để bàn.

Bật hack là vi phạm quy định, hệ thống chỉ dám bán hack cơ bản thôi.



Chức năng của hack này là nặn ra một vật thể bằng đất nặn có thể đạt được chức năng tương tự như trong thực tế.

Máy tính bằng đất nặn của Sở Thời Từ có thể kết nối Internet và sử dụng trình duyệt.

Ngoại hình là một chiếc máy tính bỏ túi loè loẹt, nhưng chức năng của nó phù hợp với những chiếc máy tính của thời đại này.

Sở Thời Từ ngồi xếp bằng trên bàn, lướt nhanh các trang web.

Cái chết của Lam Lam là khúc mắt trong lòng Minh Triết. Chỉ cần nhắc đến Lam Lam, cậu bé sẽ cảm thấy áy náy và tự trách ngay.

Sở Thời Từ tìm kiếm trên mạng các tin tức liên quan đến vụ tự sát của Lam Lam, cuối cùng tìm được thông tin liên quan trong trang Tieba*.

*百度贴吧 (Baidu Teiba) Bách Độ Thiếp Ba là diễn đàn trực tuyến do công ty Bách Độ của Trung Quốc lập ra vào ngày 25 tháng 11 năm 2003. Do Bách Độ Thiếp Ba có thao tác giản đơn, số người tham gia đông, có sức ảnh hưởng lớn ở Trung Quốc đại lục nên đã thu hút được đông đảo cư dân mạng Trung Quốc tham gia. (Wikipedia)

Lam Lam sống ở một thành phố nhỏ ở phía nam, câu chuyện tự tử của cô đã được đăng trên tờ báo địa phương. Nó đã gây ra một cuộc thảo luận sôi nổi trên quy mô nhỏ, không ít người trên Tieba đang thảo luận về chuyện này.

Nghe những người sống gần nhà Lam Lam nói rằng Lam Lam đưa cảnh sát về nhà làm ba mẹ mất kết mặt mũi. Cảnh sát phê bình và giáo dục ba mẹ cô, yêu cầu họ chú ý hơn đến các vấn đề tâm lý của thanh thiếu niên.

Khi tin tức truyền ra ngoài liền biến thành tâm lý của Lam Lam có vấn đề.

Cảnh sát đóng cửa chống trộm khi nói chuyện nên mấy người hàng xóm hóng hớt chỉ nghe được linh tinh mấy câu thôi, hoàn toàn không biết tại sao họ lại đến.

Chỉ biết rằng sau khi cảnh sát rời đi, Lam Lam đã cãi một trận to với ba mẹ mình và nghe thấy hai vợ chồng đó hét, "Ông ấy là ba ruột của mày đó, tại sao mày lại nghi ngờ ông ấy. Các chú ở công trường nhìn mày lớn lên, vợ nhà người ta cũng ở ngay bên kia kìa. Rốt cuộc mày đang sợ cái đách gì hả!?"

"Vốn dĩ mày rất ngoan, có phải cái đám trên mạng dạy hư mày không!"

Người bình thường cả đời sẽ không bao giờ gặp cảnh sát, chứ đừng nói là bị cảnh sát tìm tới tận nhà.

Hàng xóm láng giềng đồn thổi đủ thứ khiến ba mẹ mất mặt.

Lam Lam bị tịch thu điện thoại, những người dân gần đó thường xuyên nghe thấy tiếng cãi vã trong nhà họ. Không phải mẹ Lam Lam khóc lóc đập đồ thì là ba Lam Lam chửi cô đầu óc bẩn thỉu.

Cuối cùng, khi cả nhà Lam Lam ra ngoài, cô ấy đã nhảy từ trên cầu xuống sông ngay trước mặt ba mẹ mình.

Ba mẹ cô không biết bơi, hoảng loạn nhảy xuống cứu con gái, hai vợ chồng suýt chết đuối. Đợi khi công nhân xuống nước cứu Lam Lam lên thì cô đã tắt thở rồi.

Có rất nhiều người chứng kiến, nguyên nhân cái chết rất rõ ràng, đó là nhảy sông tự tử.

Cảnh sát điều tra tài khoản xã hội của cô và phát hiện ra việc ba của cô cùng với việc cô đi đưa lạp xưởng vào đêm khuya.

Khi bị cảnh sát thẩm vấn, mấy công nhân đó thừa nhận rằng bọn họ thật sự có nói những điều như Lam Lam phát dục tốt, có dáng người đẹp linh tinh, và cũng có rủ cô đến đây chơi nhiều hơn vào buổi tối.

Nhưng đây chỉ là một trò đùa nhỏ của người lớn mà thôi, chẳng ai động tay động chân gì với cô cả, Lam Lam trước khi chết chưa từng bị xâm phạm. Còn việc ba cô xông vào phòng cô là bởi vì ông ta không coi trọng quyền riêng tư của cô.

Đây là tin tức cách đây một tháng, mức độ phổ biến trên Teiba đã giảm đi một chút.

Cảnh sát không tiết lộ nhiều thông tin, rất nhiều chi tiết đều là do những người hàng xóm cung cấp.

Nhiều người trên Teiba không hiểu tại sao Lam Lam lại chết, bọn họ cảm thấy Lam Lam chắc chắn đã bị xâm phạm, chỉ là cảnh sát cố ý giấu giếm. Cũng có người nói rằng Lam Lam có vấn đề về thần kinh, mắc chứng hoang tưởng bị hại.

Sở Thời Từ không phải là chuyên gia tâm lý nên cậu không biết vì sao Lam Lam lại tự sát.

Nhưng cậu biết khi Lam Lam chết, cô nhất định rất sợ hãi. Mặc dù cô chưa bao giờ bị xâm phạm làm nhục, nhưng hoàn cảnh xung quanh cũng khiến cô cảm thấy cực kỳ bất an.

Những người công nhân không làm gì cả, thế nhưng một cô gái 15 tuổi một mình đi giữa hàng chục người đàn ông trưởng thành vào lúc 9 giờ tối, lại còn chịu đựng cái nhìn chằm chằm không thèm che giấu của họ.

Đối với cô mà nói đã đủ đáng sợ rồi.

Sở Thời Từ thở dài thườn thượt, cậu có thể hiểu nỗi sợ hãi của Lam Lam lúc đó.

Có đôi khi thương tổn không xuất hiện trên thân thể, nhưng nó có thể đánh vào linh hồn không chút dấu vết.

Sở Thời Từ không biết nên nói những việc này với Minh Triết thế nào.

Cảnh sát thực sự đã nỗ lực hết sức để hòa giải xung đột như Minh Triết nghĩ. Còn suy xét đến thể diện của cô gái nhỏ mà cố ý đóng cửa lại nói chuyện riêng nữa.

Nhưng ba mẹ cô là đồng đội heo, căn bản không lay chuyển được.

20 đứa trẻ còn lại cũng khiến người ta phát sầu.

17 đứa trong số chúng thật ra không hề muốn tự sát. Chúng bị bầu không khí trong nhóm ảnh hưởng, thấy các bạn nhỏ đều muốn chết nên nhất thời xúc động, ngu ngơ quyết định chết theo.

Việc Lam Lam chết đã là chuyện của một tháng trước rồi.

Minh Triết đã chống cự hơn một tháng, trong khoảng thời gian này, thực sự không có đứa trẻ nào trong nhóm tự sát hết.

Tự tử theo thứ tự nghe có vẻ khủng khiếp, nhưng nó cho chúng một lý do để sống tiếp một cách trá hình.

"Vì tôi đã thỏa thuận với những người trong nhóm và chưa đến lượt tôi nên tôi không thể chết được."

Trẻ con sẽ rất coi trọng các loại thỏa thuận không thể giải thích được, tựa như Minh Triết, dẫu đã bị dồn vào chân tường, cậu bé vẫn nhớ mình là trưởng nhóm thay mặt.

Cậu bé coi việc bảo vệ các bạn trong nhóm là trách nhiệm của mình, nếu lại có thêm một đứa trẻ khác chết, tâm lý của Minh Triết sẽ sụp đổ ngay lập tức.

Nhân số 17 đứa sống sót ám chỉ rằng cái nhóm đó có vấn đề, nhưng Minh Triết không hề hay biết điều này.

Sở Thời Từ dùng máy tính bằng đất nặn đăng ký một tài khoản.

Để thuận tiện cho việc câu cá, cậu đặt ảnh đại diện là một cô gái dễ thương, cũng chọn luôn giới tính là nữ.

Cậu tìm thấy cái nhóm của Minh Triết, chuẩn bị lẻn vào.

Quản trị viên là Tiểu Hà đang online, nó yêu cầu cậu kể lại những gì đã xảy ra với mình.

Sở Thời Từ có quá nhiều chuyện để nói, khi cậu nói xong về thời thơ ấu của mình, tiểu Hà lập tức đồng ý cho cậu vào nhóm.

Bố Hà xã hội của mày:【Trong nhóm có quy định, người mới gia nhập nhóm phải kiểm tra một tuần, trong khoảng thời gian này sẽ cấm cậu nói chuyện.】

Siêu nhân nhỏ:【Ok bố Hà.】

Bố Hà xã hội của mày:【Xem thông báo nhóm, nếu cậu làm chuyện không nên làm hoặc nói lời không nên nói, cẩn thận tôi dẫn người chặn đường cậu.】

Siêu nhân nhỏ:【Biết rồi bố Hà.】

Bố Hà xã hội của mày:【Biết ba nổ không? Nổ ảnh, nổ tên, nổ tuổi.】

Siêu nhân nhỏ:【Tôi họ Siêu, tên trên mạng là tên thật. Năm nay 10 tuổi, điện thoại không chụp ảnh được, không thể nổ.】

Bên kia trầm mặc hồi lâu, sau đó mới chậm rãi gửi tới một tin: 【Đừng dùng tên thật làm tên trên mạng, không an toàn. Cậu bắt chước Minh Triết ấy, thêm mấy chữ vào sau tên để giấu tên của mình đi.】

Nhìn tin nhắn trên màn hình, Sở Thời Từ rơi vào trầm tư.

Nói thái quá như thế mà đứa nhỏ ngốc này cũng tin hả?

Sau khi Sở Thời Từ đổi tên thành【Tiểu siêu nhân hồng】, tiểu Hà thêm cậu vào nhóm.

Hôm nay là thứ hai, hầu hết những đứa trẻ trong nhóm đều đi học, chỉ có một vài đứa online thôi.

Sở Thời Từ đang trò chuyện riêng với tiểu Hà thì một yêu cầu kết bạn hiện lên trong nền.

【"Cậu bé vui vẻ" đã gửi một yêu cầu kết bạn.】

Sở Thời Từ chấp nhận lời mời, một tin nhắn mới được gửi đến.

【Chào em gái, em năm nay bao nhiêu tuổi?】

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Tôi Có Thể Làm Gì Chứ, Tôi Có Phải Con Người Đâu

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook