Tôi Có Thể Nhìn Thấy Quy Tắc Chính Xác Của Quái Đàm
Chương 26:
Điềm Nhiên Thiên Nhiên
30/09/2023
Tô Dung nằm ở trên giường trừng mắt nhìn, ngồi dậy, theo bản năng nhìn về phía Hoàng Đào.
Vốn dĩ giường quan tài bị đặt ở đó, lúc này không biết lúc nào đã bị lật, phía dưới máu tươi đầm đìa. tay chân, ruột rơi lung tung trên đất. Bọn chúng tạo ra một con đường máu, mà cuối con đường kia, chính là đầu của Hoàng Đào.
Khác với cái chết thê thảm của bà bác Lý lúc trước, trên mặt Hoàng Đào không có vẻ dữ tợn đau khổ. Mặc dù cô ta cũng trợn to mắt, nhưng vẻ mặt rất an tường, còn nở một nụ cười quỷ dị, nhìn chằm chằm vị trí của bọn họ, nhìn qua vô cùng đáng sợ,.
"Má nó má nó! Chết rồi còn dọa người!" Triệu Bằng bị một màn này làm cho nổi da gà đầy người, không nhịn được mắng liên tục.
Máu tươi đầy đất, thịt vụn, tay chân gãy, đầu người nở nụ cười, giường quan tài, ánh đèn mờ ảo khu đồ dùng hằng ngày nho nhỏ giống như tập hợp hết tất cả cảnh tượng quỷ dị.
Tô Dung đã từng gặp loại thi thể nở nụ cười này, trước có một vụ án tội phạm có một sở thích trước khi giết người, dùng kim chỉ may khóe miệng của người bị hại cong lên tạo thành dáng vẻ mỉm cười, sau đó mới giết chết.
Dù gì Hoàng Đào là tự nguyện chết, mà không phải là giống như những người bị hại chết đi mang theo sự thống khổ.
Tô Dung đột nhiên có chút áy náy với suy nghĩ bất ngờ xuất hiện của mình, cô liếm đôi môi khô khốc, nhìn về phía Vương Kiến Quốc: "Tiếp theo chúng ta nên làm gì?"
Trong bọn họ, người có kinh nghiệm trong quái đám chỉ có Vương Kiến Quốc.
Lúc này vẻ mặt của Vương Kiến Quốc rất ngưng trọng: "Đèn trong khu đồ dùng hằng ngày tắt sớm hơn dự kiến, đại biểu thực lực của "nó" đang tăng lên, hơn nữa, độ ảnh hưởng đã chạm vào nơi này - khu an toàn duy nhất."
"Có ý gì?" Triệu Bằng bị dọa sợ bởi lời của anh ấy: "Khu đồ dùng hằng ngày cũng không an toàn nữa?"
Mặc dù đây là một sự thật khó tiếp nhận, nhưng Vương Kiến Quốc vẫn gật đầu: "Chúng ta nhanh sớm tìm cửa ra, nếu không có thể không sống được đến ngày mai."
"Cửa ra? Ha! Cửa ra?" Triệu Bằng lộ ra nụ cười giống như khóc: "Chỗ nào chúng ta cũng đã tìm, hoàn toàn không có cái gì gọi là cửa ra cả! Quái đàm này là muốn chúng ta chết!"
Khu an toàn biến mất, cùng với chuyện một ngày có hai mạng người không còn, làm cho Triệu Bằng đang cảm thấy nguy cơ, rơi vào tình huống tinh thần đang trên bờ sụp đổ. Vốn dĩ gã chỉ là một tên làm việc ở tiệm nhuộm tóc, lúc nào trải qua những chuyện này chứ?
"Bình tĩnh một chút!" Đột nhiên Vương Kiến Quốc nghiêm túc lớn tiếng nói: "Cậu cũng muốn chết như bọn họ sao? Ở nơi này, quan trọng nhất chính là giữ cho mình được tỉnh táo. Một khi tinh thần sụp đổ, cậu sẽ nhanh chóng bị ô nhiễm."
Đúng là như vậy, Tô Dung không nhịn được nhớ đến cái chết của Mẫn Tĩnh Di.
Ở trong ấn tượng của cô, Mẫn Tĩnh Di là một người thông minh, biểu hiện lúc trước cũng rất bình tĩnh.
Cho đến khi bị thi thể của bà bác Lý hù dọa.
Vốn dĩ giường quan tài bị đặt ở đó, lúc này không biết lúc nào đã bị lật, phía dưới máu tươi đầm đìa. tay chân, ruột rơi lung tung trên đất. Bọn chúng tạo ra một con đường máu, mà cuối con đường kia, chính là đầu của Hoàng Đào.
Khác với cái chết thê thảm của bà bác Lý lúc trước, trên mặt Hoàng Đào không có vẻ dữ tợn đau khổ. Mặc dù cô ta cũng trợn to mắt, nhưng vẻ mặt rất an tường, còn nở một nụ cười quỷ dị, nhìn chằm chằm vị trí của bọn họ, nhìn qua vô cùng đáng sợ,.
"Má nó má nó! Chết rồi còn dọa người!" Triệu Bằng bị một màn này làm cho nổi da gà đầy người, không nhịn được mắng liên tục.
Máu tươi đầy đất, thịt vụn, tay chân gãy, đầu người nở nụ cười, giường quan tài, ánh đèn mờ ảo khu đồ dùng hằng ngày nho nhỏ giống như tập hợp hết tất cả cảnh tượng quỷ dị.
Tô Dung đã từng gặp loại thi thể nở nụ cười này, trước có một vụ án tội phạm có một sở thích trước khi giết người, dùng kim chỉ may khóe miệng của người bị hại cong lên tạo thành dáng vẻ mỉm cười, sau đó mới giết chết.
Dù gì Hoàng Đào là tự nguyện chết, mà không phải là giống như những người bị hại chết đi mang theo sự thống khổ.
Tô Dung đột nhiên có chút áy náy với suy nghĩ bất ngờ xuất hiện của mình, cô liếm đôi môi khô khốc, nhìn về phía Vương Kiến Quốc: "Tiếp theo chúng ta nên làm gì?"
Trong bọn họ, người có kinh nghiệm trong quái đám chỉ có Vương Kiến Quốc.
Lúc này vẻ mặt của Vương Kiến Quốc rất ngưng trọng: "Đèn trong khu đồ dùng hằng ngày tắt sớm hơn dự kiến, đại biểu thực lực của "nó" đang tăng lên, hơn nữa, độ ảnh hưởng đã chạm vào nơi này - khu an toàn duy nhất."
"Có ý gì?" Triệu Bằng bị dọa sợ bởi lời của anh ấy: "Khu đồ dùng hằng ngày cũng không an toàn nữa?"
Mặc dù đây là một sự thật khó tiếp nhận, nhưng Vương Kiến Quốc vẫn gật đầu: "Chúng ta nhanh sớm tìm cửa ra, nếu không có thể không sống được đến ngày mai."
"Cửa ra? Ha! Cửa ra?" Triệu Bằng lộ ra nụ cười giống như khóc: "Chỗ nào chúng ta cũng đã tìm, hoàn toàn không có cái gì gọi là cửa ra cả! Quái đàm này là muốn chúng ta chết!"
Khu an toàn biến mất, cùng với chuyện một ngày có hai mạng người không còn, làm cho Triệu Bằng đang cảm thấy nguy cơ, rơi vào tình huống tinh thần đang trên bờ sụp đổ. Vốn dĩ gã chỉ là một tên làm việc ở tiệm nhuộm tóc, lúc nào trải qua những chuyện này chứ?
"Bình tĩnh một chút!" Đột nhiên Vương Kiến Quốc nghiêm túc lớn tiếng nói: "Cậu cũng muốn chết như bọn họ sao? Ở nơi này, quan trọng nhất chính là giữ cho mình được tỉnh táo. Một khi tinh thần sụp đổ, cậu sẽ nhanh chóng bị ô nhiễm."
Đúng là như vậy, Tô Dung không nhịn được nhớ đến cái chết của Mẫn Tĩnh Di.
Ở trong ấn tượng của cô, Mẫn Tĩnh Di là một người thông minh, biểu hiện lúc trước cũng rất bình tĩnh.
Cho đến khi bị thi thể của bà bác Lý hù dọa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.