Chương 31:
Toàn Châm Giáo Chủ
21/10/2023
Người đàn ông trung niên vẫn đang lao đến, cũng không thèm nhìn phía trước có thứ gì hay không, ông ta căn bản không định né tránh.
“Ông đây liều mạng với mày!” Hứa Triều Dương dứt khoát lao đến với vẻ hung tợn.
“Cút đi!” Người đàn ông trung niên gầy còm không định né tránh, trực diện va chạm với Hứa Triều Dương.
Rầm!
Hai người va chạm nhau, một người bay thẳng ra ngoài, nhưng người bay ra ngoài không phải Hứa Triều Dương mà là người đàn ông trung niên kia.
Một cú va chạm này của Hứa Triều Dương còn mạnh hơn tốc độ người kia chạy trốn, ông ta bị bay ra ngoài đụng ngã 7-8 cái mắc áo, lăn lông lốc như quả dưa.
“Má ơi!”
“Lão đại mạnh như vậy từ khi nào thế?”
Chu Kiệt và mọi người nhao nhao trợn mắt há hốc miệng: “Đây là cao thủ võ lâm trong truyền thuyết đúng không?”
Trên thực tế người ngạc nhiên không chỉ bọn họ mà còn có Lâm Ngữ và những khách hàng đứng xung quanh, thậm chí ngay cả bản thân Hứa Triều Dương cũng giật mình, không thể tin nổi cúi đầu nhìn chân mình.
Anh ấy ngớ người ra một lát, sau đó nhớ đến lh, vội vàng chạy qua: “lh, em có sao không?”
“Không sao… Em không sao.” lh được Hứa Triều Dương đỡ lấy vẫn chưa hoàn hồn, cũng may khi nãy người đàn ông trung niên chỉ tránh cô chứ không đẩy cô ấy, bởi vậy cô ấy chỉ hơi đau chút thôi. Thật chất không bị thương gì cả.
Lúc này bảo vệ của siêu thị vội vàng chạy đến, một nhóm có mấy người, gom lại thành mười mấy người, mang theo gậy vây xung quanh người đàn ông trung niên kia.
Vừa nãy Hứa Triều Dương đạp rất hung ác, đến bây giờ người đàn ông trung niên gầy còm kia vẫn chưa bò dậy được, ôm bụng cong người như con tôm, mặt đỏ bừng, cổ ông ta nổi gân xanh, hiển nhiên rất đau. Không phản kháng được bị đám bảo vệ kéo dậy, rồi trói gô tay lại.
“Xin lỗi, xin lỗi…” Theo sau bảo vệ là một người đàn ông trung niên mặc tây trang, hẳn là vừa nghe tin tức nên vội vàng chạy đến, có lẽ là giám đốc siêu thị hoặc là ông chủ. Sau khi ông ta báo cảnh sát thì liên tục xin lỗi mọi người, sau khi đến chỗ Hứa Triều Dương thì vừa xin lỗi vừa cảm ơn, đồng thời bày tỏ bọn họ mua gì thì hoàn toàn miễn phí.
“Đi thôi, đi thôi!” Hứa Triều Dương thì lại hoảng hốt và chẳng quan tâm, chỉ ứng phó người đàn ông trung niên mặc tây trang một cách qua loa. Đã xảy ra chuyện lớn như vậy, có thần kinh đâu mà còn có tâm trạng mua sắm, nên quay về rồi.
“Anh đẹp trai, anh luyện võ công sao? Là cổ võ trong truyền thuyết phải không?”
“Vừa định hỏi các bạn có phải học chung trường với chúng tôi hay không…”
“Cao thủ, nhận tôi làm đồ đệ đi, tôi một lòng hướng võ từ nhỏ.”
Trên đường đi vô số ánh mắt tập trung vào nhóm Lâm Ngữ, đúng hơn là tập trung trên người Hứa Triều Dương, có người to gan chạy lại nói vài câu, cũng có người đầu óc có vấn đề biên soạn ra một drama yêu hận tình tình thù.
Hứa Triều Dương im lặng không nói gì, chỉ đẩy bọn họ ra, nhanh chóng ra khỏi siêu thị, sau đó đám người vây xung quanh mới tản ra, đi cùng thì có vài người tò mò cùng là đi cùng hướng, nhưng chỉ dám đi xa xa không dám lại gần.
Dù sao thì biểu hiện khi nãy của Hứa Triều Dương hay là người đàn ông trung niên gầy còm cũng chẳng giống người thường, bọn họ đánh giá cũng không dám chọc giận người như vậy.
“Hứa Triều Dương, cậu luyện võ công thật à?”
“Wow, một đá khi nãy rất ngầu, siêu đẹp trai, Lưu Hân có vận khí gì thế này, ghen tị quá đi mất.”
Khi không còn ai đi theo nữa, Lý Tuệ, Vương Miêu hưng phấn líu ra líu ríu, mấy người Chu Kiệt cũng tham gia náo nhiệt, mặc dù Lâm Ngữ và Triệu Tiểu Lộc không nói gì, nhưng cũng đã đánh giá Hứa Triều Dương.
Đặc biệt là Lâm Ngữ, vừa nãy anh thấy rất rõ ràng, khi nãy Hứa Triều Dương đá, thì chân anh ấy to ra, bây giờ nhìn ống quần vẫn còn sợi chỉ bị bung ra khi nãy.
Hứa Triều Dương mặc là quần dài ống rộng màu đen, kiểu quần này ống rộng, đến cổ chân thì thu hẹp lại bằng ống quần thun, mà bây giờ ống quần phải đã rộng hơn ống quần trái, không những vậy mà nó còn bị rách ra nữa, hiển nhiên căng quá nên đứt chỉ.
“Tớ chưa từng luyện võ công.”
Quả nhiên một lát sau Hứa Triều Dương ấp úng nói, có lẽ là không chịu được sự thổi phồng và tò mò của mấy cô gái, thần bí cười hề hề nói: “Nói ra thì có lẽ mấy cậu không tin, tớ cảm giác hình như tớ vừa thức tỉnh siêu năng lực.”
“...”
Hứa Triều Dương hướng ngoại, nếu không thì Lâm Ngữ cũng không bị kích thích đến độ làm video cẩn thận tỉ mỉ đến thế.
Nhưng Lâm Ngữ chẳng ngờ Hứa Triều Dương cũng là một người đàn ông ngay thẳng, cảm thấy bó tay thật mà.
Con hàng này không sợ bị xẻo thịt à! Xẻo thịt ra làm thí nghiệm đó.
“Ông đây liều mạng với mày!” Hứa Triều Dương dứt khoát lao đến với vẻ hung tợn.
“Cút đi!” Người đàn ông trung niên gầy còm không định né tránh, trực diện va chạm với Hứa Triều Dương.
Rầm!
Hai người va chạm nhau, một người bay thẳng ra ngoài, nhưng người bay ra ngoài không phải Hứa Triều Dương mà là người đàn ông trung niên kia.
Một cú va chạm này của Hứa Triều Dương còn mạnh hơn tốc độ người kia chạy trốn, ông ta bị bay ra ngoài đụng ngã 7-8 cái mắc áo, lăn lông lốc như quả dưa.
“Má ơi!”
“Lão đại mạnh như vậy từ khi nào thế?”
Chu Kiệt và mọi người nhao nhao trợn mắt há hốc miệng: “Đây là cao thủ võ lâm trong truyền thuyết đúng không?”
Trên thực tế người ngạc nhiên không chỉ bọn họ mà còn có Lâm Ngữ và những khách hàng đứng xung quanh, thậm chí ngay cả bản thân Hứa Triều Dương cũng giật mình, không thể tin nổi cúi đầu nhìn chân mình.
Anh ấy ngớ người ra một lát, sau đó nhớ đến lh, vội vàng chạy qua: “lh, em có sao không?”
“Không sao… Em không sao.” lh được Hứa Triều Dương đỡ lấy vẫn chưa hoàn hồn, cũng may khi nãy người đàn ông trung niên chỉ tránh cô chứ không đẩy cô ấy, bởi vậy cô ấy chỉ hơi đau chút thôi. Thật chất không bị thương gì cả.
Lúc này bảo vệ của siêu thị vội vàng chạy đến, một nhóm có mấy người, gom lại thành mười mấy người, mang theo gậy vây xung quanh người đàn ông trung niên kia.
Vừa nãy Hứa Triều Dương đạp rất hung ác, đến bây giờ người đàn ông trung niên gầy còm kia vẫn chưa bò dậy được, ôm bụng cong người như con tôm, mặt đỏ bừng, cổ ông ta nổi gân xanh, hiển nhiên rất đau. Không phản kháng được bị đám bảo vệ kéo dậy, rồi trói gô tay lại.
“Xin lỗi, xin lỗi…” Theo sau bảo vệ là một người đàn ông trung niên mặc tây trang, hẳn là vừa nghe tin tức nên vội vàng chạy đến, có lẽ là giám đốc siêu thị hoặc là ông chủ. Sau khi ông ta báo cảnh sát thì liên tục xin lỗi mọi người, sau khi đến chỗ Hứa Triều Dương thì vừa xin lỗi vừa cảm ơn, đồng thời bày tỏ bọn họ mua gì thì hoàn toàn miễn phí.
“Đi thôi, đi thôi!” Hứa Triều Dương thì lại hoảng hốt và chẳng quan tâm, chỉ ứng phó người đàn ông trung niên mặc tây trang một cách qua loa. Đã xảy ra chuyện lớn như vậy, có thần kinh đâu mà còn có tâm trạng mua sắm, nên quay về rồi.
“Anh đẹp trai, anh luyện võ công sao? Là cổ võ trong truyền thuyết phải không?”
“Vừa định hỏi các bạn có phải học chung trường với chúng tôi hay không…”
“Cao thủ, nhận tôi làm đồ đệ đi, tôi một lòng hướng võ từ nhỏ.”
Trên đường đi vô số ánh mắt tập trung vào nhóm Lâm Ngữ, đúng hơn là tập trung trên người Hứa Triều Dương, có người to gan chạy lại nói vài câu, cũng có người đầu óc có vấn đề biên soạn ra một drama yêu hận tình tình thù.
Hứa Triều Dương im lặng không nói gì, chỉ đẩy bọn họ ra, nhanh chóng ra khỏi siêu thị, sau đó đám người vây xung quanh mới tản ra, đi cùng thì có vài người tò mò cùng là đi cùng hướng, nhưng chỉ dám đi xa xa không dám lại gần.
Dù sao thì biểu hiện khi nãy của Hứa Triều Dương hay là người đàn ông trung niên gầy còm cũng chẳng giống người thường, bọn họ đánh giá cũng không dám chọc giận người như vậy.
“Hứa Triều Dương, cậu luyện võ công thật à?”
“Wow, một đá khi nãy rất ngầu, siêu đẹp trai, Lưu Hân có vận khí gì thế này, ghen tị quá đi mất.”
Khi không còn ai đi theo nữa, Lý Tuệ, Vương Miêu hưng phấn líu ra líu ríu, mấy người Chu Kiệt cũng tham gia náo nhiệt, mặc dù Lâm Ngữ và Triệu Tiểu Lộc không nói gì, nhưng cũng đã đánh giá Hứa Triều Dương.
Đặc biệt là Lâm Ngữ, vừa nãy anh thấy rất rõ ràng, khi nãy Hứa Triều Dương đá, thì chân anh ấy to ra, bây giờ nhìn ống quần vẫn còn sợi chỉ bị bung ra khi nãy.
Hứa Triều Dương mặc là quần dài ống rộng màu đen, kiểu quần này ống rộng, đến cổ chân thì thu hẹp lại bằng ống quần thun, mà bây giờ ống quần phải đã rộng hơn ống quần trái, không những vậy mà nó còn bị rách ra nữa, hiển nhiên căng quá nên đứt chỉ.
“Tớ chưa từng luyện võ công.”
Quả nhiên một lát sau Hứa Triều Dương ấp úng nói, có lẽ là không chịu được sự thổi phồng và tò mò của mấy cô gái, thần bí cười hề hề nói: “Nói ra thì có lẽ mấy cậu không tin, tớ cảm giác hình như tớ vừa thức tỉnh siêu năng lực.”
“...”
Hứa Triều Dương hướng ngoại, nếu không thì Lâm Ngữ cũng không bị kích thích đến độ làm video cẩn thận tỉ mỉ đến thế.
Nhưng Lâm Ngữ chẳng ngờ Hứa Triều Dương cũng là một người đàn ông ngay thẳng, cảm thấy bó tay thật mà.
Con hàng này không sợ bị xẻo thịt à! Xẻo thịt ra làm thí nghiệm đó.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.