Chương 4: Tôi là bà nội của anh!
Dung Quang
19/07/2022
Editor: Rangg
Thiếu một diễn viên nhỏ mà thôi, cũng chẳng phải không là anh ta thì không thể.
Chỉ cần một cuộc điện thoại của cô thì vài phút sau sẽ có một đống người kêu khóc muốn tiếp nhận.
Nếu không phải bởi vì nơi này quá xa, lại còn cần gấp gáp quay phim thì loại chuyện tốt này làm sao có thể rơi trên đầu anh ta chứ?
Coi như anh ta không màng tới chuyện có danh tiếng, nhưng hai vạn đồng chỉ để xuất hiện trên màn ảnh, mà còn chỉ mất mấy phút. Có tiền mà còn không kiếm, dân công này có phải quá kiêu ngạo rồi không...?
Hơn nữa, cái gì là "Tôi phải biết cô ấy à" chứ?
Giả bộ còn rất giống thật đấy.
Trong lòng trăm mối tơ vò.
Mấy giây sau, Chiêu Tịch ném kịch bản xuống, đeo kính mát lên, vén rèm ra ngoài.
"Bà chủ?"
"Sư muội?"
Ngụy Tây Diên và Tiểu Gia bốn mắt nhìn nhau ——
Mẹ nó, đại sự không ổn?
Tiểu Gia là do lo lắng, sợ bà chủ nhà mình tính khí không tốt, lại truyền ra chuyện xấu gì.
Còn Ngụy Tây Diên căn bản chỉ là đơn thuần đi xem náo nhiệt.
Những năm gần đây, hắn luôn luôn giữ vững tư tưởng: Xem náo nhiệt của sư muội, không chê chuyện lớn. Nói không chừng còn có thể lấy đề tài tại chỗ, cho ra đời một bộ điện ảnh mới.
Mấy người đừng coi thường, hắn thật sự đã làm mấy bộ phim ngắn trên mạng rồi đấy, ví dụ như《Công chúa điện hạ xấu tính》,《Bá đạo tổng tài là nữ》...
Mặc dù chỉ là kiếm thêm thu nhập, ngay cả cột đạo diễn cũng chỉ dùng nghệ danh.
Nói đùa, nếu để cho Chiêu Tịch nhìn thấy, bộ tiếp theo khả năng là《Bá đạo đạo diễn giết tôi》.
*
Dải phân cách rất dài, nhìn không thấy điểm đầu, đem trường quay với công trường chia thành Sở hà, Hán giới. [1]
[1] sông nước Sở, biên giới nước Hán. Cái này bắt nguồn từ cuộc chiến tranh giữa nước Sở và nước Hán, đã từng diễn ra trong lịch sử Trung Quốc. Năm 206 trước Công nguyên, sau khi nước Tần bị diệt vong, Hạng Vũ tự lập làm Tây Sở Bá vương và phong Lưu Bang làm Hán vương. Đến năm 203, Hạng Vũ mang quân tiến ra ngoài, Lưu Bang thừa cơ kéo quân tiến chiếm vùng Quan Trung và tiến thêm về phía đông. Hạng Vũ đem quân về đánh bại Lưu Bang. Lưu Bang bèn liên hợp các lực lượng chống Hạng Vũ ở các nơi, và lần nữa lại giằng co với Hạng Vũ. Trong hoàn cảnh thiếu lương thực, binh sĩ bị kiệt quệ đến cùng cực, Hạng Vũ phải nêu ra phương án "trung phần thiên hạ" tức là đem đất nước chia làm hai. Hai bên thương lượng với nhau và quyết định lấy Hồng Câu làm đường phân giới, phía tây con sông này thuộc về nước Hán, còn phía đông thuộc về nước Sở. Từ đó đã nảy sinh ra cách nói "Sở hà, Hán giới".
Chiêu Tịch đứng ở bên ngoài dải, híp mắt nhìn nửa ngày cũng chỉ thấy mấy thân ảnh không rõ ràng ở phía xa, gọi mấy tiếng cũng không có người nào phản ứng.
"Này —— "
"Có ai không?"
"Một người đến đây đi chứ!"
Chiêu Tịch muốn gặp người, cho tới bây giờ đều là hương xa BMW*, tuấn nam mỹ vây quanh. Đây là lần đầu tiên bị dải phân cách ngăn lại, kêu rát cổ bỏng hỏng cũng chẳng có ai để ý.
*Một câu thành ngữ Trung Quốc
Máy xúc ầm ầm vang dội.
Cái máy không biết tên kia cũng kêu vù vù.
Cô cắn răng, đưa tay kéo dải phân cách ra, chân trước vừa mới bước vào, chân sau đã bị người quát.
"Đứng lại."
Đây mới gọi là kịch tính.
Mới vừa rồi gọi đến rát cổ bỏng họng cũng chẳng ai để ý, giờ vừa mới bước vào phần phân cách, bên kia đã như tâm linh tương thông, lập tức phát hiện.
Xa xa có người cầm loa lên, hướng về phía cô hét đến khí thế ngất trời ——
"Người bên kia, đi ra ngoài!"
"Mời cô lập tức rời khỏi phạm vi dải phân cách!"
"Nếu không chúng tôi sẽ truy cứu trách nhiệm pháp luật của cô!"
Chiêu Tịch buông lỏng tay một chút, dải phân cách trở về chỗ cũ, còn lắc lư dao động.
Đoàn người từ xa bước nhanh tới, dọc đường vẫn cầm loa hướng về phía cô "phổ cập" kiến thức luật pháp.
Người trong đoàn làm phim rối rít vây xem.
Tiểu Gia khẩn trương chạy đến sau lưng cô, "Bà chủ!"
Chiêu Tịch híp mắt, ngẩng đầu nhìn cái người đang đi tới kia.
Ánh mặt trời vừa đủ, trên thảo nguyên bầu trời trong vắt, trời xanh nắng ấm.
Người dẫn đầu kia một thân quần áo lao động, xanh đậm như mực, giống như một trận gió thổi qua trên thảo nguyên, sạch sẽ gọn gàng.
Tiểu Gia hạ giọng nhắc nhở: "Chính là anh ấy."
Cho dù là cả một đoàn người đi tới nhưng cô ấy cũng không cần nhắc nhở quá nhiều, ví dụ như ở bên trái, hoặc bên phải gì gì đó.
Trừ anh ra, không thể là ai khác.
Đi bộ giống như mang theo gió, trời cao mây rộng cũng không sánh được với phong thái ung dung thờ ơ trong lúc giơ tay nhấc chân của anh.
Cảm giác đầu tiên là cao, nhìn lâu một chút sẽ phát hiện, người đàn ông này rất có phong vị.
Một thân quần áo lao động cũng không giấu được, quả nhiên...
Rất mạnh mẽ nha.
Chẳng mấy chốc đoàn người đã tới, tất cả đều mặc quần áo lao động, trên đầu còn có mũ bảo vệ màu vàng. Duy chỉ có anh đội cái màu xanh.
Chiêu Tịch tức khắc hiểu tại sao Tiểu Gia nói anh là chủ thầu.
Nhân viên công tác đội màu vàng, quản lý đội cái màu xanh lam.
Gió cát lớn, anh còn đeo cả kính mát.
Lúc đến gần mới đưa tay tháo xuống.
Chiêu Tịch: "..."
Quả nhiên là anh!
*
Thoát khỏi ánh đèn lờ mờ của khách sạn, kính áp tròng cũng đã được đeo nên lần này Chiêu Tịch thấy rõ ràng hơn
Khuôn mặt của anh rõ nét, lông mày tựa kiếm, cho dù chỉ đứng yên ở đó cũng giống như nhấc lên một trận bão tố mù mịt.
Quả nhiên có trang bức [3] tư sản ——
[3] trang bức hay còn được gọi là trang B: chữ B là chữ cái đầu tiên của từ khoe khoang. Từ này có 2 ý nghĩa:
1. Hành động tự thoả mãn hoặc lừa dối. Họ thể hiện và giả vờ để thể hiện sự phù phiếm và cho người khác thấy một tính cách khác mà thực ra họ không có.
2. Chỉ những người giả vờ để che đậy tài năng của họ
Đợi chút. Đẹp thì có thể giả mù à?
Anh dừng lại ở trước dải phân cách, ngẩng mặt lên nhìn.
"Ai cho phép cô vượt qua dải phân cách này?"
Giọng điệu kia, cao cao tại thượng y hệt lúc cô chất vấn trợ lý của Lâm Thuật Nhất: "Ai cho phép cậu đụng vào máy của tôi?" vậy.
Chiêu Tịch cho rằng anh không nhận ra mình, cũng lấy kính mát xuống ——
"Tôi đây."
—— không sai, vị đại mỹ nhân đêm đó anh gặp ở khách sạn đấy.
Mặc dù luôn luôn không đem cái đẹp để trong lòng, nhưng từ nhỏ Chiêu Tịch đã ở trong những tiếng ca ngợi mà lớn lên, đối với giá trị nhan sắc của mình đủ hiểu——
Và cũng đủ tự tin.
Khi còn rất nhỏ, người thân bạn bè đã khen cô là thừa hưởng tốt gen của cả ba và mẹ, là một mỹ nhân bại hoại.
Nghe nói lúc đầy tháng của cô, mấy vị hàng xóm đều đến nhìn, cô vừa mở mắt cười một tiếng đã khiến huyết áp của ông hàng xóm tăng vọt vì quá đáng yêu. Ôi chao, còn phải về nhà uống thuốc làm hạ huyết áp đó.
Lúc vào nhà trẻ, cô bị《Tây Du Ký》đầu độc, dẫn một đám nhỏ đầu củ cải trèo cây leo tường, trong miệng còn hô to "đánh yêu quái". Không phải đập vỡ cửa sổ thủy tinh nhà ai thì cũng là đem pho tượng hoạt hình trong nhà trẻ đạp vỡ.
Đến khi sự việc bại lộ, người bị phạt lại không phải là cô.
Giáo viên nói cực đơn giản thế này ——
"Chiêu Tịch nhìn qua là biết là một đứa trẻ ngoan, chắc chắn sẽ không cùng mấy đứa làm chuyện xấu. Khẳng định là mấy đứa làm hư bạn rồi."
Mấy đứa nhỏ đầu củ cải: "!!!"
Aizz...
Dáng vẻ đẹp cũng giỏi lắm đấy.
Về sau lúc đi học, học từ nhỏ đến lớn đều sẽ có người tới vây xem.
Chủ nhiệm lớp không hiểu nói: "Không biết một đám nhỏ suốt ngày đứng ở cửa lớp tôi nhìn cái gì, lại còn nhìn rất nghiêm túc nữa chứ. Ba ngày hai bữa lại một đám khác tới nhìn."
Chủ nhiệm lớp cách vách nháy mắt, "Nghe nói là tới nhìn Chiêu Tịch lớp mấy người đó."
"Hả?"
"Cô gái nhỏ dáng vẻ dễ thương đáng yêu. Một truyền mười, mười truyền trăm, đoàn người cứ thế tới vây xem thôi."
Chủ nhiệm lớp đang định đập bàn, quở trách bọn họ còn nhỏ tuổi đã biết ham mê sắc đẹp, nhưng lại suy nghĩ gì đó, tay cũng hạ xuống.
Chiêu Tịch lớp bọn họ quả thật rất đáng yêu.
...Ngay cả lúc cô có giờ học cũng muốn nhìn lâu hơn chút.
Vẫn là quên đi.
Trước đã vậy thì đừng nhắc tới sau khi lớn lên sẽ thế nào. Coi như ở học viện điện ảnh mỹ nhân như mây thì cô cũng vô cùng nổi bật.
Năm đó đạo diễn《Hoa Mộc Lan》tới chọn người, một lần liền chọn trúng Chiêu Tịch đang giãn cơ trong phòng khiêu vũ, kết quả thử kính cũng bỏ: "Chỉ chọn cô ấy!"
Sau đó lúc diễn viên nhập đoàn mới biết, cô gái nhỏ này xuất thân từ diễn viên thế gia, bậc cha chú tổ tiên là người có quyền thế số một trong nghề.
Chiêu Tịch chẳng hề để ý, lúc mẹ hỏi cô tại sao lại bị chọn trúng, cô đáp ——
"Sao mà con biết được? Con còn muốn hỏi đạo diễn đấy. Con cũng chỉ ở đó căng cơ, kéo đến mức nhe răng trợn mắt, thế mà ông ấy cũng chọn trúng con cho được."
"..."
Sau đó《Hoa Mộc Lam》chiếu, cái tên Chiêu Tịch này trong một đêm nhà nhà đều biết.
Đó là bảy tám năm trước, phương tiện truyền thông là giấy báo vẫn còn lưu hành, thời đại Internet cũng mới đến.
Các tin tức ùn ùn kéo đến đều có liên qua tới《Hoa Mộc Lan》, trang nhất của báo giải trí đều là ảnh của cô ——
"Một thân quân trang tràn đầy anh khí, lại có chút nhu tình thùy mị."
Lúc cô ở trên chiến trường khắp người đầy máu, ngẩng đầu nhìn về phía quê hương, trong mắt ánh lên nước mắt nhưng chỉ thoáng qua rồi biến mất. Một màn đặc tả kia tràn lan khắp trang mạng, cũng làm rung động vô số người.
Mà càng nhiều là tán thưởng vẻ đẹp của cô.
—— Tại sao lại có thể có người đẹp như vậy chứ?
—— Tôi nguyện chết sớm mười năm, van cầu ông trời cho tôi một nửa nét xinh đẹp của cô ấy thôi!
—— Người phụ nữ đẹp nhất thế giới, không chấp nhận phản bác.
Đây chẳng qua là mấy cái bình luận vô cùng chân thực, mộc mạc giữa N lời ca ngợi khác.
...
Dáng vẻ tháo kính rất lưu loát, một sợi tóc bên tai rơi xuống, lười biếng cuộn lại. Một cái động tác đơn giản như vậy, đặt trên người khác là tháo kính, còn đặt trên người cô quả thực giống như là hái tâm người ta.
Chiêu Tịch ngẩng đầu, khẽ mỉm cười ——
"Tôi đây."
Tầm mắt mọi người đều rơi xuống mặt cô
Giống như vô số sao nhỏ sáng lên, thắp sáng bầu trời vốn đã sáng trong của Tani.
Dường như Chiêu Tịch nghe thấy từng tiếng ca ngợi không tiếng động trong không khí.
Ngọn lửa kinh diễm thiêu đốt.
Người đàn ông nhìn cô một lúc, rốt cuộc mở miệng ——
"Cho nên sao?"
Chiêu Tịch: "?"
"Cô mới vừa nói... tôi đây." Người đàn ông thuật lại lời của cô, "Như vậy xin hỏi cô là ——?"
Giọng điệu không chút sợ hãi, ánh mắt bình thường không có gì lạ.
Chiêu Tịch:???
Tôi là bà nội của anh!
*
Không phải.
Rõ ràng đêm hôm đó mới mặt đối mặt nói chuyện lúc lâu!
"Đêm đó ở khách sạn???"
Chiêu Tịch không thể tin, nhắc nhở anh
Mới vừa nói xong thì phát hiện đoàn người trước mặt, bao gồm Tiểu Gia ở sau lưng đều dùng một loại ánh mắt khiếp sợ nhìn cô.
Người đàn ông trước mặt nhìn cô một lúc, rốt cuộc cũng lấy được phản ứng của người bình thường.
"Là cô à."
Nếu không thì là ai?
Anh mù à?
Đêm hôm đó một trận hỗn loạn ầm ĩ lớn như vậy, anh là cá vàng hay sao mà trí nhớ chỉ có bảy giây?!
"Hôm đó quá vội vàng, chưa kịp tự giới thiệu." Chiêu Tịch hít sâu, đưa tay cho Tiểu Gia.
Tiểu Gia nháy mắt đã hiểu, lập tức lấy danh thiếp trong túi ra đặt vào trong tay cô.
Chiêu Tịch đưa danh thiếp ra, "Chào anh, tôi là Chiêu Tịch."
Người đàn ông nhận lấy rồi liếc nhìn tấm danh thiếp.
Đường vân màu xanh đậm, nơi đầu ngón tay tiếp xúc là những hoa văn lồi lõm.
Ngay chính giữa danh thiếp viết:
Đạo diễn, Chiêu Tịch.
Anh hơi ngừng một lát, không biết đang suy nghĩ gì.
Có lẽ là lần đầu tiên nhìn thấy cái loại danh thiếp không giống danh thiếp như vậy. Căn bản không có bất kỳ tác dụng giới thiệu nào, vừa không có công ty trực thuộc, cũng không có chức vị.
Sau lưng anh có tổng cộng bốn người, một người trong số đó đang dùng cùi chỏ đụng một người khác.
"Trời ơi, thật sự là cô ấy kìa!"
"A a a a..."
"Tôi.... mẹ nó! Là người thật đấy!"
Chiêu Tịch nghe thấy, không nhịn được mà cười với hắn.
Người thanh niên có gương mặt trẻ con, thấy cô cười thì ánh mắt cũng sáng lên, vừa cười lại với cô vừa phô trương thanh thế nắm tay đưa đến bên miệng, nhỏ giọng nói: "Tôi là fan hâm mộ của cô!"
Cô cười càng thêm rực rỡ hơn chút, khiến mấy người trước mặt bị lóa mắt đến choáng váng.
Chiêu Tịch không nhịn được liếc mắt nhìn vị 'hormone biết đi' kia ——
Nhìn một chút đồng nghiệp của ngài đi, đây mới là phản ứng của người bình thường đó có được không?
Người đàn ông ngước mắt lên lần nữa nhìn cô, "Chiêu đạo diễn."
Một tiếng Chiêu đạo diễn này khiến Chiêu Tịch lung lay, cảm thấy cực kỳ thoải mái.
"Tôi tên là Trình Hựu Niên."
Trình Hựu Niên.
Tên cũng rất dễ nghe.
Chiêu Tịch nhớ tới mục đích của chuyến đi này, hắng giọng, đang chuẩn bị nói về chuyện Tiểu Gia mới vừa rồi tìm anh giúp đọc kịch. Kết quả còn chưa kịp mở miệng đã bị Trình Hựu Niên giành trước.
"Vậy thì xin hỏi Chiêu đạo diễn." Người đàn ông không chớp mắt nhìn cô, nhàn nhạt hỏi lại lần nữa, "Ai cho phép cô vượt qua dải phân cách vậy?"
Chiêu Tịch: "..."
Tiểu Gia: "Phì —— "
______________
Thiếu một diễn viên nhỏ mà thôi, cũng chẳng phải không là anh ta thì không thể.
Chỉ cần một cuộc điện thoại của cô thì vài phút sau sẽ có một đống người kêu khóc muốn tiếp nhận.
Nếu không phải bởi vì nơi này quá xa, lại còn cần gấp gáp quay phim thì loại chuyện tốt này làm sao có thể rơi trên đầu anh ta chứ?
Coi như anh ta không màng tới chuyện có danh tiếng, nhưng hai vạn đồng chỉ để xuất hiện trên màn ảnh, mà còn chỉ mất mấy phút. Có tiền mà còn không kiếm, dân công này có phải quá kiêu ngạo rồi không...?
Hơn nữa, cái gì là "Tôi phải biết cô ấy à" chứ?
Giả bộ còn rất giống thật đấy.
Trong lòng trăm mối tơ vò.
Mấy giây sau, Chiêu Tịch ném kịch bản xuống, đeo kính mát lên, vén rèm ra ngoài.
"Bà chủ?"
"Sư muội?"
Ngụy Tây Diên và Tiểu Gia bốn mắt nhìn nhau ——
Mẹ nó, đại sự không ổn?
Tiểu Gia là do lo lắng, sợ bà chủ nhà mình tính khí không tốt, lại truyền ra chuyện xấu gì.
Còn Ngụy Tây Diên căn bản chỉ là đơn thuần đi xem náo nhiệt.
Những năm gần đây, hắn luôn luôn giữ vững tư tưởng: Xem náo nhiệt của sư muội, không chê chuyện lớn. Nói không chừng còn có thể lấy đề tài tại chỗ, cho ra đời một bộ điện ảnh mới.
Mấy người đừng coi thường, hắn thật sự đã làm mấy bộ phim ngắn trên mạng rồi đấy, ví dụ như《Công chúa điện hạ xấu tính》,《Bá đạo tổng tài là nữ》...
Mặc dù chỉ là kiếm thêm thu nhập, ngay cả cột đạo diễn cũng chỉ dùng nghệ danh.
Nói đùa, nếu để cho Chiêu Tịch nhìn thấy, bộ tiếp theo khả năng là《Bá đạo đạo diễn giết tôi》.
*
Dải phân cách rất dài, nhìn không thấy điểm đầu, đem trường quay với công trường chia thành Sở hà, Hán giới. [1]
[1] sông nước Sở, biên giới nước Hán. Cái này bắt nguồn từ cuộc chiến tranh giữa nước Sở và nước Hán, đã từng diễn ra trong lịch sử Trung Quốc. Năm 206 trước Công nguyên, sau khi nước Tần bị diệt vong, Hạng Vũ tự lập làm Tây Sở Bá vương và phong Lưu Bang làm Hán vương. Đến năm 203, Hạng Vũ mang quân tiến ra ngoài, Lưu Bang thừa cơ kéo quân tiến chiếm vùng Quan Trung và tiến thêm về phía đông. Hạng Vũ đem quân về đánh bại Lưu Bang. Lưu Bang bèn liên hợp các lực lượng chống Hạng Vũ ở các nơi, và lần nữa lại giằng co với Hạng Vũ. Trong hoàn cảnh thiếu lương thực, binh sĩ bị kiệt quệ đến cùng cực, Hạng Vũ phải nêu ra phương án "trung phần thiên hạ" tức là đem đất nước chia làm hai. Hai bên thương lượng với nhau và quyết định lấy Hồng Câu làm đường phân giới, phía tây con sông này thuộc về nước Hán, còn phía đông thuộc về nước Sở. Từ đó đã nảy sinh ra cách nói "Sở hà, Hán giới".
Chiêu Tịch đứng ở bên ngoài dải, híp mắt nhìn nửa ngày cũng chỉ thấy mấy thân ảnh không rõ ràng ở phía xa, gọi mấy tiếng cũng không có người nào phản ứng.
"Này —— "
"Có ai không?"
"Một người đến đây đi chứ!"
Chiêu Tịch muốn gặp người, cho tới bây giờ đều là hương xa BMW*, tuấn nam mỹ vây quanh. Đây là lần đầu tiên bị dải phân cách ngăn lại, kêu rát cổ bỏng hỏng cũng chẳng có ai để ý.
*Một câu thành ngữ Trung Quốc
Máy xúc ầm ầm vang dội.
Cái máy không biết tên kia cũng kêu vù vù.
Cô cắn răng, đưa tay kéo dải phân cách ra, chân trước vừa mới bước vào, chân sau đã bị người quát.
"Đứng lại."
Đây mới gọi là kịch tính.
Mới vừa rồi gọi đến rát cổ bỏng họng cũng chẳng ai để ý, giờ vừa mới bước vào phần phân cách, bên kia đã như tâm linh tương thông, lập tức phát hiện.
Xa xa có người cầm loa lên, hướng về phía cô hét đến khí thế ngất trời ——
"Người bên kia, đi ra ngoài!"
"Mời cô lập tức rời khỏi phạm vi dải phân cách!"
"Nếu không chúng tôi sẽ truy cứu trách nhiệm pháp luật của cô!"
Chiêu Tịch buông lỏng tay một chút, dải phân cách trở về chỗ cũ, còn lắc lư dao động.
Đoàn người từ xa bước nhanh tới, dọc đường vẫn cầm loa hướng về phía cô "phổ cập" kiến thức luật pháp.
Người trong đoàn làm phim rối rít vây xem.
Tiểu Gia khẩn trương chạy đến sau lưng cô, "Bà chủ!"
Chiêu Tịch híp mắt, ngẩng đầu nhìn cái người đang đi tới kia.
Ánh mặt trời vừa đủ, trên thảo nguyên bầu trời trong vắt, trời xanh nắng ấm.
Người dẫn đầu kia một thân quần áo lao động, xanh đậm như mực, giống như một trận gió thổi qua trên thảo nguyên, sạch sẽ gọn gàng.
Tiểu Gia hạ giọng nhắc nhở: "Chính là anh ấy."
Cho dù là cả một đoàn người đi tới nhưng cô ấy cũng không cần nhắc nhở quá nhiều, ví dụ như ở bên trái, hoặc bên phải gì gì đó.
Trừ anh ra, không thể là ai khác.
Đi bộ giống như mang theo gió, trời cao mây rộng cũng không sánh được với phong thái ung dung thờ ơ trong lúc giơ tay nhấc chân của anh.
Cảm giác đầu tiên là cao, nhìn lâu một chút sẽ phát hiện, người đàn ông này rất có phong vị.
Một thân quần áo lao động cũng không giấu được, quả nhiên...
Rất mạnh mẽ nha.
Chẳng mấy chốc đoàn người đã tới, tất cả đều mặc quần áo lao động, trên đầu còn có mũ bảo vệ màu vàng. Duy chỉ có anh đội cái màu xanh.
Chiêu Tịch tức khắc hiểu tại sao Tiểu Gia nói anh là chủ thầu.
Nhân viên công tác đội màu vàng, quản lý đội cái màu xanh lam.
Gió cát lớn, anh còn đeo cả kính mát.
Lúc đến gần mới đưa tay tháo xuống.
Chiêu Tịch: "..."
Quả nhiên là anh!
*
Thoát khỏi ánh đèn lờ mờ của khách sạn, kính áp tròng cũng đã được đeo nên lần này Chiêu Tịch thấy rõ ràng hơn
Khuôn mặt của anh rõ nét, lông mày tựa kiếm, cho dù chỉ đứng yên ở đó cũng giống như nhấc lên một trận bão tố mù mịt.
Quả nhiên có trang bức [3] tư sản ——
[3] trang bức hay còn được gọi là trang B: chữ B là chữ cái đầu tiên của từ khoe khoang. Từ này có 2 ý nghĩa:
1. Hành động tự thoả mãn hoặc lừa dối. Họ thể hiện và giả vờ để thể hiện sự phù phiếm và cho người khác thấy một tính cách khác mà thực ra họ không có.
2. Chỉ những người giả vờ để che đậy tài năng của họ
Đợi chút. Đẹp thì có thể giả mù à?
Anh dừng lại ở trước dải phân cách, ngẩng mặt lên nhìn.
"Ai cho phép cô vượt qua dải phân cách này?"
Giọng điệu kia, cao cao tại thượng y hệt lúc cô chất vấn trợ lý của Lâm Thuật Nhất: "Ai cho phép cậu đụng vào máy của tôi?" vậy.
Chiêu Tịch cho rằng anh không nhận ra mình, cũng lấy kính mát xuống ——
"Tôi đây."
—— không sai, vị đại mỹ nhân đêm đó anh gặp ở khách sạn đấy.
Mặc dù luôn luôn không đem cái đẹp để trong lòng, nhưng từ nhỏ Chiêu Tịch đã ở trong những tiếng ca ngợi mà lớn lên, đối với giá trị nhan sắc của mình đủ hiểu——
Và cũng đủ tự tin.
Khi còn rất nhỏ, người thân bạn bè đã khen cô là thừa hưởng tốt gen của cả ba và mẹ, là một mỹ nhân bại hoại.
Nghe nói lúc đầy tháng của cô, mấy vị hàng xóm đều đến nhìn, cô vừa mở mắt cười một tiếng đã khiến huyết áp của ông hàng xóm tăng vọt vì quá đáng yêu. Ôi chao, còn phải về nhà uống thuốc làm hạ huyết áp đó.
Lúc vào nhà trẻ, cô bị《Tây Du Ký》đầu độc, dẫn một đám nhỏ đầu củ cải trèo cây leo tường, trong miệng còn hô to "đánh yêu quái". Không phải đập vỡ cửa sổ thủy tinh nhà ai thì cũng là đem pho tượng hoạt hình trong nhà trẻ đạp vỡ.
Đến khi sự việc bại lộ, người bị phạt lại không phải là cô.
Giáo viên nói cực đơn giản thế này ——
"Chiêu Tịch nhìn qua là biết là một đứa trẻ ngoan, chắc chắn sẽ không cùng mấy đứa làm chuyện xấu. Khẳng định là mấy đứa làm hư bạn rồi."
Mấy đứa nhỏ đầu củ cải: "!!!"
Aizz...
Dáng vẻ đẹp cũng giỏi lắm đấy.
Về sau lúc đi học, học từ nhỏ đến lớn đều sẽ có người tới vây xem.
Chủ nhiệm lớp không hiểu nói: "Không biết một đám nhỏ suốt ngày đứng ở cửa lớp tôi nhìn cái gì, lại còn nhìn rất nghiêm túc nữa chứ. Ba ngày hai bữa lại một đám khác tới nhìn."
Chủ nhiệm lớp cách vách nháy mắt, "Nghe nói là tới nhìn Chiêu Tịch lớp mấy người đó."
"Hả?"
"Cô gái nhỏ dáng vẻ dễ thương đáng yêu. Một truyền mười, mười truyền trăm, đoàn người cứ thế tới vây xem thôi."
Chủ nhiệm lớp đang định đập bàn, quở trách bọn họ còn nhỏ tuổi đã biết ham mê sắc đẹp, nhưng lại suy nghĩ gì đó, tay cũng hạ xuống.
Chiêu Tịch lớp bọn họ quả thật rất đáng yêu.
...Ngay cả lúc cô có giờ học cũng muốn nhìn lâu hơn chút.
Vẫn là quên đi.
Trước đã vậy thì đừng nhắc tới sau khi lớn lên sẽ thế nào. Coi như ở học viện điện ảnh mỹ nhân như mây thì cô cũng vô cùng nổi bật.
Năm đó đạo diễn《Hoa Mộc Lan》tới chọn người, một lần liền chọn trúng Chiêu Tịch đang giãn cơ trong phòng khiêu vũ, kết quả thử kính cũng bỏ: "Chỉ chọn cô ấy!"
Sau đó lúc diễn viên nhập đoàn mới biết, cô gái nhỏ này xuất thân từ diễn viên thế gia, bậc cha chú tổ tiên là người có quyền thế số một trong nghề.
Chiêu Tịch chẳng hề để ý, lúc mẹ hỏi cô tại sao lại bị chọn trúng, cô đáp ——
"Sao mà con biết được? Con còn muốn hỏi đạo diễn đấy. Con cũng chỉ ở đó căng cơ, kéo đến mức nhe răng trợn mắt, thế mà ông ấy cũng chọn trúng con cho được."
"..."
Sau đó《Hoa Mộc Lam》chiếu, cái tên Chiêu Tịch này trong một đêm nhà nhà đều biết.
Đó là bảy tám năm trước, phương tiện truyền thông là giấy báo vẫn còn lưu hành, thời đại Internet cũng mới đến.
Các tin tức ùn ùn kéo đến đều có liên qua tới《Hoa Mộc Lan》, trang nhất của báo giải trí đều là ảnh của cô ——
"Một thân quân trang tràn đầy anh khí, lại có chút nhu tình thùy mị."
Lúc cô ở trên chiến trường khắp người đầy máu, ngẩng đầu nhìn về phía quê hương, trong mắt ánh lên nước mắt nhưng chỉ thoáng qua rồi biến mất. Một màn đặc tả kia tràn lan khắp trang mạng, cũng làm rung động vô số người.
Mà càng nhiều là tán thưởng vẻ đẹp của cô.
—— Tại sao lại có thể có người đẹp như vậy chứ?
—— Tôi nguyện chết sớm mười năm, van cầu ông trời cho tôi một nửa nét xinh đẹp của cô ấy thôi!
—— Người phụ nữ đẹp nhất thế giới, không chấp nhận phản bác.
Đây chẳng qua là mấy cái bình luận vô cùng chân thực, mộc mạc giữa N lời ca ngợi khác.
...
Dáng vẻ tháo kính rất lưu loát, một sợi tóc bên tai rơi xuống, lười biếng cuộn lại. Một cái động tác đơn giản như vậy, đặt trên người khác là tháo kính, còn đặt trên người cô quả thực giống như là hái tâm người ta.
Chiêu Tịch ngẩng đầu, khẽ mỉm cười ——
"Tôi đây."
Tầm mắt mọi người đều rơi xuống mặt cô
Giống như vô số sao nhỏ sáng lên, thắp sáng bầu trời vốn đã sáng trong của Tani.
Dường như Chiêu Tịch nghe thấy từng tiếng ca ngợi không tiếng động trong không khí.
Ngọn lửa kinh diễm thiêu đốt.
Người đàn ông nhìn cô một lúc, rốt cuộc mở miệng ——
"Cho nên sao?"
Chiêu Tịch: "?"
"Cô mới vừa nói... tôi đây." Người đàn ông thuật lại lời của cô, "Như vậy xin hỏi cô là ——?"
Giọng điệu không chút sợ hãi, ánh mắt bình thường không có gì lạ.
Chiêu Tịch:???
Tôi là bà nội của anh!
*
Không phải.
Rõ ràng đêm hôm đó mới mặt đối mặt nói chuyện lúc lâu!
"Đêm đó ở khách sạn???"
Chiêu Tịch không thể tin, nhắc nhở anh
Mới vừa nói xong thì phát hiện đoàn người trước mặt, bao gồm Tiểu Gia ở sau lưng đều dùng một loại ánh mắt khiếp sợ nhìn cô.
Người đàn ông trước mặt nhìn cô một lúc, rốt cuộc cũng lấy được phản ứng của người bình thường.
"Là cô à."
Nếu không thì là ai?
Anh mù à?
Đêm hôm đó một trận hỗn loạn ầm ĩ lớn như vậy, anh là cá vàng hay sao mà trí nhớ chỉ có bảy giây?!
"Hôm đó quá vội vàng, chưa kịp tự giới thiệu." Chiêu Tịch hít sâu, đưa tay cho Tiểu Gia.
Tiểu Gia nháy mắt đã hiểu, lập tức lấy danh thiếp trong túi ra đặt vào trong tay cô.
Chiêu Tịch đưa danh thiếp ra, "Chào anh, tôi là Chiêu Tịch."
Người đàn ông nhận lấy rồi liếc nhìn tấm danh thiếp.
Đường vân màu xanh đậm, nơi đầu ngón tay tiếp xúc là những hoa văn lồi lõm.
Ngay chính giữa danh thiếp viết:
Đạo diễn, Chiêu Tịch.
Anh hơi ngừng một lát, không biết đang suy nghĩ gì.
Có lẽ là lần đầu tiên nhìn thấy cái loại danh thiếp không giống danh thiếp như vậy. Căn bản không có bất kỳ tác dụng giới thiệu nào, vừa không có công ty trực thuộc, cũng không có chức vị.
Sau lưng anh có tổng cộng bốn người, một người trong số đó đang dùng cùi chỏ đụng một người khác.
"Trời ơi, thật sự là cô ấy kìa!"
"A a a a..."
"Tôi.... mẹ nó! Là người thật đấy!"
Chiêu Tịch nghe thấy, không nhịn được mà cười với hắn.
Người thanh niên có gương mặt trẻ con, thấy cô cười thì ánh mắt cũng sáng lên, vừa cười lại với cô vừa phô trương thanh thế nắm tay đưa đến bên miệng, nhỏ giọng nói: "Tôi là fan hâm mộ của cô!"
Cô cười càng thêm rực rỡ hơn chút, khiến mấy người trước mặt bị lóa mắt đến choáng váng.
Chiêu Tịch không nhịn được liếc mắt nhìn vị 'hormone biết đi' kia ——
Nhìn một chút đồng nghiệp của ngài đi, đây mới là phản ứng của người bình thường đó có được không?
Người đàn ông ngước mắt lên lần nữa nhìn cô, "Chiêu đạo diễn."
Một tiếng Chiêu đạo diễn này khiến Chiêu Tịch lung lay, cảm thấy cực kỳ thoải mái.
"Tôi tên là Trình Hựu Niên."
Trình Hựu Niên.
Tên cũng rất dễ nghe.
Chiêu Tịch nhớ tới mục đích của chuyến đi này, hắng giọng, đang chuẩn bị nói về chuyện Tiểu Gia mới vừa rồi tìm anh giúp đọc kịch. Kết quả còn chưa kịp mở miệng đã bị Trình Hựu Niên giành trước.
"Vậy thì xin hỏi Chiêu đạo diễn." Người đàn ông không chớp mắt nhìn cô, nhàn nhạt hỏi lại lần nữa, "Ai cho phép cô vượt qua dải phân cách vậy?"
Chiêu Tịch: "..."
Tiểu Gia: "Phì —— "
______________
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.