Tôi Coi Các Người Như Anh Em

Chương 117

Nghênh Dương

06/07/2023

Đỗ Cửu thật sự kinh ngạc sửng sốt, Nhị Ngốc hiện giờ cùng tên ngốc đơn thuần ngoan ngoãn trước kia như hai người khác nhau, đừng nói là Lục Hướng Cửu mà chính y cũng nghi ngờ có phải Nhị Ngốc đã nhớ lại rồi hay không.

"Cậu..." Y do dự nói, "Có phải nhớ lại được gì không?"

Nhị Ngốc giật mình lắc đầu: "Không có." Hắc lắc lắc đầu, nét lạnh lùng trên khóe mắt đuôi mày kia biến mất để lộ ra vài phần mờ mịt.

Thật sự không à?

Đỗ Cửu cẩn thật quan sát vẻ mặt hắn, thật sự không giống dáng vẻ đang nói dối, chẳng lẽ là y hiểu lầm thật?

Nghĩ vậy y đẩy Nhị Ngốc ra: "Ngồi dậy."

Nếu không nhớ lại thì sao lại chống đối y chứ, ăn gan hùm à? Cần phải dạy dỗ lại mới được.

Nào biết Nhị Ngốc không hề động đậy, kiên quyết mà nghiêm túc: "Anh đồng ý với em là không hút thuốc thì em mới buông ra."

Muốn lật trời à!

Đỗ Cửu giận tím mặt, bật thốt lên: "Tôi muốn làm gì cậu có thể quản hả?!"

Vẻ mặt Nhị Ngốc buồn bã, giọng điệu ấm ức: "Hút thuốc không tốt cho sức khỏe, anh đừng hút mà..."

Đỗ Cửu ngẩn ra, mở miệng nhưng lời tới bên môi lại không thốt ra được.

Hai người cách nhau quá gần, y có thể cảm nhận được Nhị Ngốc đang thật lòng, loại chân thành không có mục đích nào khác, tràn đầy quan thâm thiệt tình này khiến y khẽ động lòng, đã bao lâu rồi y không cảm nhận được sự chân thành không vụ lợi này rồi? 5 năm? 7 năm?

Có lẽ bởi vì sự tổn thương do Khúc Ngạn gây ra trong quá khứ mà y đối với tình yêu luôn lo được lo mất, nghi thần nghi quỷ, thậm chí càng ngày càng tự ti, cho dù đã bò tới địa vị này cũng không hề vơi bớt đi.

Đặc biệt với người có địa vị thân phận cao hơn mình, cho dù đối phương có là gu của y thì y cũng sẽ không chủ động vượt rào.

Thậm chí tuổi ngày càng lớn y dần sợ hãi với tình yêu, nếu không phải giữ hình tượng y tình nguyện đi hẹn gặp bác sĩ tâm lý cũng không muốn yêu đương thêm lần nào nữa. Cho nên sau khi nhặt được Nhị Ngốc y thẳng thừng dùng thủ đoạn đớn hèn nhất, nếu không cho dù có ngụy quân tử một chút, giả vờ giả vịt cũng sẽ không rơi vào bước đường hôm nay.

Nhưng cũng vì thái độ không hề để ý này của y khiến Nhị Ngốc ngày một trưởng thành sinh ra ý thức phản kháng, tuy rằng hắn mất trí nhớ nhưng sự nhạy bén vẫn còn đó, hoặc nói đúng hơn là vì mất ký ức có được trái tim vẹn nguyên thuần khiết nên càng cảm nhận rõ thái độ của người khác với mình.

Vì vậy giờ phút này Đỗ Cửu ngây ngẩn cả người, bày ra vẻ mặt khẽ hốt hoảng.

Nhị Ngốc còn đang hậm hực đo đỏ hốc mắt: "Rõ ràng là anh từng nói em là bạn trai anh, là người yêu, hiện giờ em đã hiểu người yêu là gì, anh không lừa được em nữa đâu..."

Chần chừ một lát, dường như không biết có nên nói hay không, cuối cùng hắn mới lấy hết can đảm ấm ức nói: "Anh, anh làm những chuyện đó với em, à ừm... cái đó, em cũng biết nói có nghĩa là gì, trên phim đều bảo đây là chuyện chỉ có người yêu mới có thể làm..."

Vừa nói vừa trộm nhìn vẻ mặt Đỗ Cửu: "Anh, nếu anh không chấp nhận, em, em sẽ không sờ sờ với anh nữa!"

Nói rồi lại oán giận nhanh miệng chen thêm một câu: "Em không ngốc, em rất thông minh đó!"

Đỗ Cửu nghe lời hắn nói, ban đầu còn ngớ người đi hết ngạc nhiên này tới ngạc nhiên khác, cuối cùng bình tĩnh lại mới phì cười ra tiếng.

"Không được cười!" Nhị Ngốc càng thêm ấm ức, cố ý xụ mặt ra vẻ tàn nhẫn, "Anh đã nói rồi, nói lời phải giữ lấy lời!"

Nụ cười trên mặt Đỗ Cửu càng thêm rực rỡ, y đưa tay bưng lấy mặt Nhị Ngốc nhìn thẳng vào mắt hắn, dường như muốn nhìn thấu vào lòng hắn, lát sau thấy mặt hắn càng ngày càng đỏ mới kéo đầu hắn xuống khẽ cọ cọ: "Được, giữ lời."

Có lẽ y có thể tin thêm lần nữa, người khác y không dám nhưng Nhị Ngốc không giống vậy, hắn là do y nhặt được, hắn hoàn toàn thuộc về y, có sự đảm bảo này y cho là mình có thể thử tin tưởng hắn, hơn nữa cho dù y có nhìn lầm thêm lần nữa thì cũng không sợ sẽ rơi vào hoàn cảnh lúc xưa.

Nếu Nhị Ngốc thật sự phản bội y thì hắn sẽ phải trả giá thật đắt!

Có lẽ là do cô đơn, có cũng lẽ là do rung động trong phút chốc, hoặc có lẽ là vì tình cảm mãnh liệt còn chưa hoàn toàn rút đi mà Đỗ Cửu nhập vai vào Lục Hướng Cửu tại giây phút lại bỗng muốn thử xem.

Dù sao cho dù có thành hay không thì với y mà nói cũng chẳng thiệt thòi gì...

Ôm cái suy nghĩ này y bỗng chốc dâng trào tâm huyết đáp lại Nhị Ngốc.

Hai mắt Nhị Ngốc vụt sáng: "Thật sao?!"



Đỗ Cửu ngừng một chốc rồi vứt đi chút do dự còn sót lại, gật đầu: "Đúng vậy, không sai, chúng ta là người yêu."

Trong lòng y lại có hơi thấp thỏm, không biết nước đi mạo muội này có bị phán là OOC không, nhưng y thật sự hết cách rồi, còn chưa tính tới chuyện ngày Nhị Ngốc hồi phục ký ức càng gần mà Trường Xuân Ti trong cơ thể y cũng sắp không chịu nổi rồi, chỉ ăn kẹo thôi không đủ, phải ăn thịt thật, nếu y phát tát thì cái đó chắc chắn mới gọi là OOC.

Dù sao đều phải OOC, chi bằng liều một phen, biết đâu thành công thì sao?

Y vừa đánh cược vừa đứng ở góc độ Lục Hướng Cửu thầm phân tích ra cách để chống chế, lại vừa cầu nguyện mình thành công, con may là Đỗ Cửu đứng ở chỗ này nói xong rồi đợi một lát cũng không thấy cảnh báo OOC nào xuất hiện mới dám thở phào một hơi.

Nhưng mà Nhị Ngốc cơ bản không đợi kịp mà nhào thằng qua ôm lấy y, hôn bẹp một phát lên má y: "Em thích A Cửu, A Cửu cũng thích em được không?"

Hắn nghiêm túc nhìn Đỗ Cửu: "Em sẽ tốt với A Cửu cả đời." Ngẫm nghĩ một lát lại thâm tình chân thành nói, "Em rất thích anh, cho dù anh đang tức giận vui vẻ hay đau khổ thì tấm lòng của em với anh trời biết đất biết, em biết anh biết, sống chết đều vậy, kiếp này hay kiếp sau em đều là của anh! Mãi mãi mãi mãi đều là của anh!"

Đỗ Cửu: "..."

Ai lại đây nói cho y biết đứa nhỏ này đã xem cái gì vậy?!

Y cạn lời cứng họng một lát mới khó khăn mở miệng: "Được, tôi biết rồi." Nói đoạn, "Nếu lần sau có xem TV thì nhớ gọi tôi xem cùng, để tôi chọn cho cậu mấy bộ hay hay."

Mặt mày Nhị Ngốc đầy vẻ hưng phấn: "Được đó được đó!"

Nhưng người lại giống như con chó săn nhỏ hết liếm mặt lại gặm môi y, lộ ra xao động gấp không chờ nổi.

Đỗ Cửu nâng cằm hắn lên, bốn mắt nhìn nhau dò hỏi lần cuối, mở miệng nói: "Bác sĩ, thuốc lúc trước cậu kê cho tôi không có tác dụng mấy, tôi vẫn còn khó chịu, làm sao đây?"

Nhị Ngốc ra vẻ đứng đắn: "Chẳng lẽ lúc trước em chẩn đoán sai rồi sao? Nếu vậy thì chúng ta phải làm thêm một bước kiểm tra nữa, nhưng mà ban đầu sẽ có hơi khó chịu, anh cố nhịn nhé."

Ồ, còn biết rõ thế cơ đấy, cái này xem ở đâu đây?

Đỗ Cửu nghi ngờ sâu sắc có phải Tiểu Chu lén lút dạy dỗ Nhị Ngốc mấy tư tưởng "không lành mạnh" này không, không, không đúng, Tiểu Chu hẳn là không đâu, chẳng là là Bao Thăng Minh à?

Đương lúc nghĩ ngợi Nhị Ngốc đã ào ào tiến lên kiểm tra từ đầu tới chân y một lượt, lại dùng ống nghe của mình đưa vào bên trong kiểm tra kỹ lưỡng, cuối cùng còn bốc thuốc đàng hoàng, thuốc thoa thuốc uống đủ cả, đều nghiêm túc thử hết một lần.

Thể chất cấp C của Đỗ Cửu bị cấp S của Nhị Ngốc đè bẹp, y hưởng thụ khoái cảm xưa này chưa từng có, cũng cảm nhận được khổ sở trước giờ chưa từng chịu, hôm sau nằm bò trên giường xoa cái eo già không thiết sống nữa.

Bao Thăng Minh vừa giúp y hoãn lại công việc vừa vui sướng khi người khác gặp chuyện: "Giờ mới biết mình yếu rồi nhỉ, đã bảo cậu kiên trì tập luyện bớt thức khuya mà không nghe, đợi tới cuối cùng mớ tiền vốn tuổi trẻ của cậu tiêu hết thì cẩn thận Nhị Ngốc đi theo người khác đấy!"

Đỗ Cửu thoi thóp trừng anh ta, ai biết Nhị Ngốc khỏe tới vậy đâu, đi qua mấy thế giới rồi đây là lần đầu tiên y khốn đốn tới vậy, sướng thì có sướng nhưng ê ẩm hết cả người.

Nhị Ngốc vừa nghe thấy đã không vui, phản bác: "Tôi sẽ không theo người khác, tôi chỉ cần A Cửu thôi!"

Bao Thăng Minh ậm ờ: "Mong là vậy." Những chuyện trong giới này anh đã xem đủ rồi, không chỉ mình Lục Hướng Cửu nuôi chó săn nhỏ*, phần lớn chỉ chơi qua đường, còn những người thật sự động lòng không mấy ai có thể đi tới cuối đường, nhẹ thì bị phản bội còn nặng thì bị người kia đào sạch tiền, không phải không có người vì vậy mà tự sát, lời êm tai thì ai cũng nói được nhưng rốt cuộc ra sao còn phải chờ thời gian chứng minh.

"Tôi biết anh nghĩ gì." Nhị Ngốc lắc đầu, vẻ mặt kiên định, "Tôi sẽ không bao giờ phản bội A Cửu, tôi sẽ ở bên anh ấy mãi mãi!"

Bao Thăng Minh nhướng mày: "Cho dù cậu có khôi phục ký ức?"

Nhị Ngốc dừng một lát rồi gật đầu: "Đúng vậy, cho dù tôi có khôi phục ký ức."

Đỗ Cửu nghe vậy nói chen vào: "Lỡ như cậu nhớ lại những chuyện trước kia nhưng lại quên đi những chuyện hiện tại thì sao?"

Nhị Ngốc chần chừ, ngẫm nghĩ rồi nghiêm túc đáp: "Em sẽ ghi lại thật kỹ những chuyện xảy ra mỗi ngày hiện tại, nếu em thật sự quên đi thì A Cửu chỉ cần cho em xem, em sẽ hiểu."

Bao Thăng Minh cố ý làm khó hắn: "Ai biết được cậu vốn là người thế nào, nếu cậu cho là chúng tôi lừa cậu không muốn nhận thì sao?"

"Sẽ không!" Nhị Ngốc cực kỳ bình tĩnh, "Giọng nói hình ảnh chữ viết vân tay cùng võng mạc tôi sẽ đặt hết vào, không có khả năng bị lừa, tuy rằng tôi không nhớ gì trước kia nhưng tôi tin rằng mình không phải người như vậy!"

Lời này của hắn rất hùng hồn khí thế, khi nói chuyện vô thức toát ra một loại khí thế mạnh mẽ mà tự tin, kiên nghị lại lạnh lùng không giống người thường.

Đỗ Cửu và Bao Thăng Minh liếc nhìn nhau, nhìn thấy được nghi ngờ hiện rõ trong mắt nhau.



Bọn họ không mù, thân ở trong vòng này cũng đã tiếp xúc không ít người ngồi bên trên, cái khí thế này của Nhị Ngốc hiển nhiên không phải người tầm thường.

Đỗ Cửu lại nhớ tới cảnh tối hôm qua, cộng thêm hiện tại nhìn sao cũng cảm thấy thân phận Nhị Ngốc có vẻ không bình thường.

"Nhị... Ngốc." Bao Thăng Minh thử mở miệng, "Cậu thật sự không nhớ gì về chuyện trước kia sao? Cho dù là tên mình?"

Nhị Ngốc nhíu mày nhớ lại, lắc đầu: "Không nhớ, chỉ có một vài hình ảnh mơ hồ nhưng không rõ ràng lắm."

Đỗ Cửu và Bao Thăng Minh âm thầm nhìn nhau, dựa vào quan hệ nhiều năm mà nhanh chóng hiểu được ý nhau, xem ra còn phải tìm hiểu thêm về thân phận của Nhị Ngốc.

Hai ngày sau đó của Đỗ Cửu gần như trôi qua trên giường, đừng hiểu lầm, không hề có hình ảnh ướt át gì đâu, hoàn toàn đơn giản chỉ là trôi qua trên giường theo nghĩa đen, y được trải nghiệm thực tế cái gì gọi là sướng mười giờ nằm liệt mất ba ngày.

Vậy thì không được.

Y cân nhắc trong lòng, chó săn nhỏ này nuôi lớn cũng không tệ lắm nhưng y có hơi khó nuốt trôi, Nhị Ngốc đúng là đang tuổi khí huyết dâng trào, tuy rằng không dẫn y đi đo lường thể chất nhưng ít nhất cũng là B, nói không chừng còn có thể là A, lấy cái thể chất bỏ đi cấp C của y ra cơ bản không chịu nổi.

Y cuối cùng cùng thoáng hiểu được nỗi sầu của những bạn bè nuôi chó săn nhỏ rồi, cảnh đẹp ý vui thật, sướng thật nhưng bản thân không chịu được cũng hơi quê.

Xem ra quả thật tới lúc cần tập luyện rồi, ít nhất trước khi bản thân thấy chán thì y tuyệt đối không thể chịu cảnh bị phản bội.

Nói là làm liền, có quang não trên tay y nhanh chóng lập ra được chế độ luyện tập phù hợp nhất với bản thân, thật ra bình thường y cũng có luyện tập nhưng chỉ vì lối sống ngày đêm đảo lộn giữa làm việc và nghỉ ngơi mới khiến y bỏ cuộc không duy trì nổi.

Muốn lên kế hoạch luyện tập rất dễ nhưng quan trọng nhất là hạn chế thuốc lá và rượu lại khó.

Lục Hướng Cửu không hẳn là nghiện rượu, chỉ vì xã giao mà thôi, nhưng lại nghiện thuốc lá nặng, cực kỳ nặng, trừ lúc đóng phim ra thì gần như ngày nào cũng hút 2 gói, bản thân Đỗ Cửu cũng hút thuốc nhưng không nghiện tới nỗi này, mỗi ngày hút cỡ đó chính y cũng không chịu nổi, nhưng vì giữ thiết lập nhân vật mà không chịu cũng buộc chịu.

Lúc này cuối cùng dưới sự chung ta tay Bao Thăng Minh, Lục Tiểu Chu và Nhị Ngốc ép y bỏ thuốc, tịch thu thuốc lá và bật lửa để đảm bảo rằng y có thể cai nghiện thành công.

Trong lòng Đỗ Cửu rất vui vẻ nhưng trên mặt lại ra vẻ bất đắc dĩ.

Cơn nghiện thuốc lá nổi lên thật sự không dễ chịu, y đã thử hết những cách có thể thử rồi, cuối cùng mới bi thảm nhận ra với cơ thể này của Lục Hướng Cửu thì để đối phó với cơn nghiện chỉ có một cách duy nhất - làm!

Tới đây lại không thể không nhắc tới cái két sắt kiêm tủ đầu giường được khóa bằng mật khẩu vân tay mống mắt kia, cả một ngăn tủ đầy tràn đồ chơi khiến người ta xem mỏi cả mắt.

Trước kia Đỗ Cửu ỷ vào chuyện riêng tư sẽ không ảnh hưởng tới cốt truyện nên không đụng tới, nhưng hiện giờ đã có chó săn nhỏ rồi, y dựa theo tính cách Lục Hướng Cửu chắc chắn sẽ phải dùng tới mấy thứ này.

Vì vậy y không thể không vươn bàn tay ma quỷ về phía két sắt.

Đỗ Cửu đau khổ tột cùng: "Ầy, trên đời này sao lại có thứ dằm khăm tới vậy?"

Hệ thống: "..." Phẹt!

- --

Chú thích:

Chó săn nhỏ là ngôn ngữ mạng, vốn để chỉ động vật nhưng sau này lại dùng để chỉ những anh chàng đẹp trai ngầu lòi, tuy rằng nhỏ tuổi nhưng lại khiến người ta có cảm giác an toàn, năng lực bạn trai bắn ra chíu chíu.

Chó săn nhỏ thường có mấy tiêu chuẩn sau:

1. Đẹp trai.

2. Tuổi trẻ, thường thường phải trẻ hơn người kia.

3. Có dục vọng chiếm hữu tương đối cao, dục vọng khống chế cũng không kém (vừa đủ để người kia cảm thấy bản thân quan trọng không thể thiếu được).

4. Đối với người ngoài và người trong lòng rất tiêu chuẩn kép. Với bên ngoài thì trầm tĩnh kiệm lời, khí chất lạnh lùng, đối với người kia lại cưng chiều lại có khí thế, bao che nhưng cũng đủ bảo vệ.

5. Lúc cần thiết thì toát ra khí thế mạnh mẽ.

Tóm lại là kiểu trung khuyển sương sương hay bản rút gọn của tổng tài bá đạo đó.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Tôi Coi Các Người Như Anh Em

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook