Chương 120
Nghênh Dương
06/07/2023
Đỗ Cửu tự cảm thấy mình đã đạt tới đỉnh cao diễn xuất của kiếp này, trong lòng ước gì có thể vỗ tay cho bản thân.
Nhìn đôi mắt đau khổ này đi, nhìn vẻ mặt trái tim đã chết lặng này đi, còn có hai hàng lệ như vẽ rồng thêm mắt nữa, tuy rằng y không tự xem được nhưng thấy vẻ mặt của người xung quanh là hiểu hiệu quả tốt tới đâu rồi.
Bao Thăng Minh có vẻ không đành lòng rồi lại chứa mấy phần oán hận liếc nhìn Nhị Ngốc.
Cảm xúc của Lục Tiểu Chu vốn đã dư thừa lập tức đỏ hoe vành mắt, ánh nhìn với Nhị Ngốc cũng mang theo một chút bất mãn khiến trong lòng Đỗ Cửu càng tự tin.
Nhị Ngốc ngẩn người, cái tay bị Đỗ Cửu gạt ra còn đang khựng lại giữa chừng, không biết đang nghĩ gì.
Bao Thăng Minh thờ dài bước tới đỡ Đỗ Cửu lên, dỗ y: "Được rồi, đừng khóc nữa, ai nói không có Nhị Ngốc chứ, Nhị Ngốc ở đây mà, cậu xem đi không phải sao..." Không biết là vô tình hay cố ý mà lại đỡ Đỗ Cửu tới trước mặt Nhị Ngốc, nhân tiện còn nháy mắt ra hiệu với hắn.
Trong lòng Nhị Ngốc còn do dự nên không đưa tay ra đón ngay.
Nhưng Đỗ Cửu nghe vậy nhìn sang hắn, trong mắt vẫn còn nước mắt, tựa như giờ này mới sực tỉnh mà bỗng dưng nín khóc mỉm cười: "Là Nhị Ngốc... đúng là Nhị Ngốc..."
Sau đó tránh khỏi tay Bao Thăng Minh bổ nhào vào lòng hắn.
Nhị Ngốc có hơi bất ngờ, luống cuống tay chân đỡ lấy y.
Bao Thăng Minh thấy vậy lập tức ngáp một cái: "Vậy đi, cũng muộn rồi, nếu A Cửu đã về thì anh cũng về đây, à, Tiểu Chu đưa anh về nhé, xe anh hình như hỏng rồi, em lấy xe A Cửu đưa anh đi rồi lại lái về!"
"À, dạ." Lục Tiểu Chu nhận được ánh mắt ra hiệu của Bao Thăng Minh bắt đầu nói liền, "Được được được, em đưa anh Bao về, còn anh họ phiền anh chăm nhé..."
Còn chưa nói dứt câu đã bị Bao Thăng Minh nhanh tay kéo đi mất.
Chỉ chừa lại Nhị Ngốc đang cạn lời ôm lấy Đỗ Cửu cọ tới cọ lui trong lòng hắn, thôi, ai bảo hắn tự mình chọc trước chứ, tuy rằng khi đó hắn mất trí nhớ.
Đỗ Cửu thầm ấn 32 like cho Bao Thăng Minh, tình huống này mà không biết chộp lấy cơ hội là dở rồi, y lập tức dùng cả tay lẫn chân, lợi dụng men say mà đùa dai.
"Nhị Ngốc, ha ha, lại đây sờ sờ, sờ sờ..."
Cả người y như con lười bám lên Nhị Ngốc, thân thể cọ xát cùng nhau, một tay mò vào quần Nhị Ngốc, tay kia kéo tay Nhị Ngốc đưa tới thân dưới của mình, đầu khẽ ngẩng lên, môi mỏng hé mở ngậm, lấy hầu kết Nhị Ngốc, thậm chí còn nhân đó vươn lưỡi ra liếm liếm.
Nhị Ngốc bỗng chốc hít sâu một hơi, nếu đổi thành người khác đã bị hắn ném đi từ lâu, nhưng có lẽ bởi vì giọt nước mắt lúc nãy của Đỗ Cửu khiến lòng hắn khẽ gợn nên nhất thời chần chừ, mà một phút chần chừ này đã bị Đỗ Cửu chộp lấy ra tay thành công, hắn chỉ đành nở nụ cười khổ đưa tay giữ lấy y bế về phòng.
Dĩ nhiên Đỗ Cửu không thể để yên như vậy, tay chân không thể dùng thì còn có miệng mà, y vừa mượn cớ say rượu tả lại những hoạt động không thể miêu tả của y và Nhị Ngốc trước kia vừa hôn hôn liếm liếm hắn.
Trong lòng Nhị Ngốc cố gồng lên nhưng lại không thể bỏ người xuống mà chỉ có thể chịu đựng ôm người đi thẳng lên lầu.
Tuy đã ở đây lâu nhưng rõ ràng hắn chưa từng đi lên lầu 2, mà khi tới nơi lại giống như đã từng lên rất nhiều lần, tự động biết được đường đi lối lại, quen cửa quen nẻo bước vào phòng ngủ.
Trong lòng càng tin chuyện hắn và Đỗ Cửu yêu nhau thêm mấy phần.
Đỗ Cửu còn đang quấy, thấy Nhị Ngốc sắp đặt mình lên giường rồi rời đi, y bèn nhanh tay níu lấy: "Nhị Ngốc, anh..."
Còn chưa kịp dứt lời đã bị Nhị Ngốc đưa tay ấn một cái lên cổ y, trước mắt bỗng tối sầm không hay biết gì nữa.
Đỗ Cửu: @#$%^...
Nhị Ngốc thở phào một hơi, lúc này hắn mới nhận ra trán đã đổ đầy mồ hôi, chỉ biết lắc đầu cười khổ, dù gì hắn cũng là tướng quân thống lĩnh ngàn quân, kể cả khi đối mắt với dị thú mạnh mẽ hắn cũng chưa từng giống như hiện giờ, thật là...
Hắn nhìn người đang ngủ say trên giường, đối với chuyện bọn họ kể khi hắn mất trí nhớ hắn không lập tức tin tưởng ngay, nhưng đợi tới khi hắn đọc được ghi chép trong quang não đã tin một nửa, sau khi gặp chuyện đêm nay đã tin tới tám phần, thật ra là mười phần nhưng hai phần kia là chút cầu may hắn còn thầm giữ lại.
Hắn không có ký ức khi họ yêu nhau, cho dù Đỗ Cửu ra vẻ đau khổ tới mức nào thì hắn cũng chỉ đồng cảm trên góc độ người ngoài mà thôi, không nhớ chính là không nhớ, hắn không có cách nào đáp lại y, tới nỗi sự khó chịu khi nhìn thấy Khúc Ngạn kia đã bị hắn gom thành tiềm thức còn sót lại của thân thể, dù gì theo lời mấy người kia nói thì bọn họ đã từng yêu nhau, thậm chí cũng bỏ qua xao động vừa nãy của cơ thể.
Hắn không thích kiểu người như Lục Hướng Cửu này.
Tuy rằng y tỏ ra hòa đồng nhã nhặn nhưng lấy con mắt nhìn người của hắn, hơn nữa qua mấy ngày tiếp xúc hắn cảm thấy y không hề ôn hòa như bề ngoài, hắn bẩm sinh ghét nhất là người xảo trá, chuyện đàng hoàng không làm được bao nhiêu mà cứ trốn trong tối lải nha lải nhải, thật sự như con rệp trong cống rãnh khiến người ta ghê tởm.
Có thể nói Lục Hướng Cửu không phải kiểu người mà hắn thích, thậm chí còn là kiểu mà hắn ghét nhất.
Hắn thích kiểu người đơn thuần thẳng thắn, chỉ cần nhìn một cái là có thể hiểu được hết hơn.
Đúng vậy, hắn giúp Đỗ Cửu cởi áo khoác, đắp chăn lên sau đó nhìn mặt y thầm nói với bản thân mình, hắn không thích y, đây chỉ là chuyện ngoài ý muốn, là một sai lầm.
Đúng rồi, hẳn là vậy.
Hắn cố tình ngó lơ xao động trong lòng, xoay người ra khỏi phòng.
Khi Đỗ Cửu tỉnh lại đã là trưa ngày hôm sau, y nằm liệt trên giường với vẻ mặt không thiết sống nữa.
"Tiêu rồi, làm sao bây giờ, cái này không hợp lý." Qua khỏi thôn này là không còn hàng nào đâu đấy, y khó lắm mới không OOC mà tạo ra được cảnh hôm qua, trùng hợp thế nào có còn Khúc Ngạn giúp một tay mà ai ngờ kết quả lại thế, chẳng lẽ thiệt sự toang rồi à?
Nghĩ vậy y bắt đầu thấy căng thẳng, ba hồn bảy vía không thể thiếu dù chỉ một cái, thiếu mất thì cơ bản không thể sống lại, y tốn nhiều sức tới vậy mới gom gần đủ nên tuyệt đối không thể mắc lỗi được!
"Mau giúp ta nghĩ cách coi!"
Hệ thống cũng rất sốt ruột, vò đầu bứt tai: "Thế giới này là Tần Cửu Chiêu chọn, theo lý mà nói thì sẽ không có vấn đề gì, tình hình trước mắt thế này ta cũng hết cách..."
Đỗ Cửu cũng không trông mong nó có thể nghĩ ra cách gì hay, chỉ là tâm trạng không tốt muốn xả một chút thôi, chuyện quan trọng thế này y đương nhiên sẽ không bỏ cuộc, chỉ cần mọi chuyện còn chưa tới đường cùng thì luôn có cách giải quyết.
Y nằm trên giường suy tới tính đi, mãi cho tới khi Bao Thăng Minh và Lục Tiểu Chu không chờ nổi nữa xông lên lầu 2 mới bị hai người kéo khỏi giường.
Trên mặt Bao Thăng Minh lộ vẻ tức giận: "Tới vậy luôn sao, vì một người đàn ông mà khiến mình thành như vậy, cậu có biết tối qua xém chút nữa Khúc Ngạn đã bước vào không?! Cậu nhìn cậu xem, trước kia là một tên Khúc Ngạn còn bây giờ lại thêm một Nhị Ngốc, nhiều năm như vậy rồi sao vẫn không khá lên được thế!"
Vẻ mặt anh như thể hận không thể rèn sắt thành thép: "Nếu cậu thật sự thích hắn ta thì đi theo đuổi mau! Sợ gì hả! Hiện giờ cậu cũng đâu phải như năm ấy, xấu tốt gì cũng là ảnh đế đàng hoàng, không cần tiền cũng chẳng cần thế của hắn, đừng nói hắn là quân nhân mà cho dù là tướng quân thì sao chứ, mọi người đều yêu đương công bằng, không ai dựa vào ai thì còn sợ hắn không chịu à!"
Lục Tiểu Chu cũng khuyên theo: "Đúng đó anh, nếu anh thật sự thích Nhị Ngốc thì cứ theo đuổi đi, em với anh Bao sẽ giúp anh, em thấy hắn như hôm qua cũng không phải không có cảm giác gì đâu, em tin cho dù hắn không có ký ức đi nữa nhưng tình cảm vẫn còn đó, nếu hắn có thể nhớ được ký ức trước kia không chừng cũng có thể nhớ lại được ký ức sau khi mất trí nhớ? Không thử làm sao biết được chứ? Lỡ đâu đợi hắn giải quyết xong chuyện đi mất thì biết tính sao? Tới lúc đó anh có hối hận cũng muộn rồi."
Đỗ Cửu vò đầu, vẻ mặt hoảng hốt.
Bao Thăng Minh và Lục Tiểu Chu nhìn nhau, thoáng dịu giọng: "Tiểu Chu nói rất đúng, hiện giờ cậu không thử một phen đợi người đi mất rồi có hối hận cũng bằng thừa, lần này cậu nghe lời anh đi thử chút đi, đừng có vừa có được tí tình cảm đã vội rụt lại."
Thấy Đỗ Cửu có vẻ chần chừ bèn chen thêm: "Cậu nhớ trước kia Nhị Ngốc nói gì không, chính hắn đã nói cho dù có quên đi kí ức của Nhị Ngốc chắc chắn cũng sẽ không phủ nhận, không cần cậu ra mặt đâu, để anh đi nói với hắn chuyện tình cảm này đã chốt rồi, chả lẽ không có ký ức thì định bùng kèo à? Vô lý lắm, cho dù có muốn chia tay thì cũng phải đợi tới khi hắn nhớ lại được ký ức của Nhị Ngốc rồi để Nhị Ngốc tự mình nói chứ!"
Câu này có hơi vô lại, có ký ức của Nhị Ngốc thì sao có thể chia tay y được, e là tới khi ấy ôm chân ăn vạ còn không kịp.
Vẻ mặt Đỗ Cửu thay đổi liên tục, trong mắt lộ phân vân, trong bụng lại lần nữa bấm cho Bao Thăng Minh 32 like, đúng thiệt là tình đồng bào cảm động, anh em một nhà đó! Có lời khuyên này của anh y bèn thuận thế không tránh né Nhị Ngốc nữa, chỉ cần có cơ hội ở cạnh là y sẽ được đà tạo ra diễn biến có lợi với mình.
Bao Thăng Minh hiểu rõ Lục Hướng Cửu, thấy vẻ mặt này của y lập tức biết có cửa rồi nên cũng không ép y trả lời ngay, xua xua tay: "Được rồi, cứ như vậy đi, Tiểu Chu chăm sóc cậu ta nhé, anh đi tìm Nhị Ngốc đây."
"Đợi..." Đỗ Cửu tuy rằng đã lung lay nhưng vẫn ngăn cản tượng trưng một chút.
Đợi y chải đầu rửa mặt xong xuống lầu đã thấy ngay 3 người đang ngồi ngay ngắn, Bao Thăng Minh và Lục Tiểu Chu ngồi một bên còn Nhị Ngốc ngồi một bên, tựa như đang đối đầu nhau vậy, bầu không khí căng thẳng này không khỏi khiến bước chân y khẽ khựng lại.
Có lẽ là nghe được tiếng bước chân Nhị Ngốc lập tức nhìn sang, ánh mắt đầy phức tạp.
Bao Thăng Minh thật ra lại rất bình tĩnh: "Cái gì cần nói tôi đều đã nói hết rồi, chỉ chờ quyết định của cậu thôi."
Nhị Ngốc khẽ gõ lên tay vịn, dường như đang ngẫm nghĩ, ánh mắt dừng trên người Đỗ Cửu, sau một lúc lâu mới mở miệng: "Được, tôi chịu trách nhiệm, nhưng có vài lời tôi phải nói trước, mong mọi người không quá để bụng."
Đỗ Cửu tìm chỗ ngồi xuống, liếc mắt nhìn Bao Thăng Minh, như nhận được sự cổ vũ mà hít sâu một hơi khiến bản thân bình tĩnh lại, gật đầu: "Cậu nói đi."
"Thứ nhất." Nhị Ngốc thu tay về, điềm tĩnh nói, "Tự giới thiệu lại lần nữa, tôi không thể tiết lộ quá nhiều nhưng cứ tạm thời gọi tôi là cậu Phong là được."
Họ Phong?
Đỗ Cửu hẫng một cái.
Nhị Ngốc, không, cậu Phong nói tiếp: "Tuy rằng tôi đã quên mất mọi chuyện sau khi xảy ra chuyện nhưng mà nhìn những ghi chép trong quang não thì trong chuyện này đúng là tôi có lỗi với anh, hẳn nên xin lỗi anh một câu."
Ý này là...
Vẻ mặt Đỗ Cửu chùng xuống.
Bao Thăng Minh nhíu mày muốn mở miệng phản bác.
Cậu Phong khẽ giơ tay lên ý bảo anh không chen lời vào, động tác và thần thái hoàn toàn là kẻ bề trên: "Nếu anh Bao đã nói ra rồi thì tôi cũng không biện minh nữa, trước khi nhớ lại đoạn ký ức kia tôi sẽ thừa nhận mối quan hệ này như trước, trừ khi anh đưa ra yêu cầu chia tay trước, dù cho..."
Tôi cũng không thích anh.
Hắn vốn định thẳng thắn thật thà nói toạc ra, nhưng lời tới bên miệng làm thế nào cũng không thốt ra được, ân ẩn có cảm giác bản thân nhất định sẽ hối hận.
Vì vậy bèn đổi lời: "Cho dù tôi không có ký ức thuộc về hai ta."
Vẻ mặt Đỗ Cửu phức tạp, có ảm đạm muộn phiền, cũng có do dự dễ thấy.
Bao Thăng Minh thấy vậy là hiểu y là muốn trốn tránh, lập tức đạp mạnh vào chân y khiến y tỉnh táo lại.
Hồi ức như đèn kéo quân chạy qua trong đầu Đỗ Cửu, cuối cùng dừng lại ở khuôn mặt chân thành tha thiết lại thâm tình của Nhị Ngốc, cắn răng một cái lấy hết can đảm nhìn thẳng vào mắt cậu Phong, lần đầu tiên cởi bỏ lớp mặt nạ dối trá mà phơi bày sự chân thành, gật mạnh đầu: "Được, tôi đồng ý!"
Cậu Phong ngẩn ra, ánh mắt nhìn y cũng khẽ thay đổi.
Nhìn đôi mắt đau khổ này đi, nhìn vẻ mặt trái tim đã chết lặng này đi, còn có hai hàng lệ như vẽ rồng thêm mắt nữa, tuy rằng y không tự xem được nhưng thấy vẻ mặt của người xung quanh là hiểu hiệu quả tốt tới đâu rồi.
Bao Thăng Minh có vẻ không đành lòng rồi lại chứa mấy phần oán hận liếc nhìn Nhị Ngốc.
Cảm xúc của Lục Tiểu Chu vốn đã dư thừa lập tức đỏ hoe vành mắt, ánh nhìn với Nhị Ngốc cũng mang theo một chút bất mãn khiến trong lòng Đỗ Cửu càng tự tin.
Nhị Ngốc ngẩn người, cái tay bị Đỗ Cửu gạt ra còn đang khựng lại giữa chừng, không biết đang nghĩ gì.
Bao Thăng Minh thờ dài bước tới đỡ Đỗ Cửu lên, dỗ y: "Được rồi, đừng khóc nữa, ai nói không có Nhị Ngốc chứ, Nhị Ngốc ở đây mà, cậu xem đi không phải sao..." Không biết là vô tình hay cố ý mà lại đỡ Đỗ Cửu tới trước mặt Nhị Ngốc, nhân tiện còn nháy mắt ra hiệu với hắn.
Trong lòng Nhị Ngốc còn do dự nên không đưa tay ra đón ngay.
Nhưng Đỗ Cửu nghe vậy nhìn sang hắn, trong mắt vẫn còn nước mắt, tựa như giờ này mới sực tỉnh mà bỗng dưng nín khóc mỉm cười: "Là Nhị Ngốc... đúng là Nhị Ngốc..."
Sau đó tránh khỏi tay Bao Thăng Minh bổ nhào vào lòng hắn.
Nhị Ngốc có hơi bất ngờ, luống cuống tay chân đỡ lấy y.
Bao Thăng Minh thấy vậy lập tức ngáp một cái: "Vậy đi, cũng muộn rồi, nếu A Cửu đã về thì anh cũng về đây, à, Tiểu Chu đưa anh về nhé, xe anh hình như hỏng rồi, em lấy xe A Cửu đưa anh đi rồi lại lái về!"
"À, dạ." Lục Tiểu Chu nhận được ánh mắt ra hiệu của Bao Thăng Minh bắt đầu nói liền, "Được được được, em đưa anh Bao về, còn anh họ phiền anh chăm nhé..."
Còn chưa nói dứt câu đã bị Bao Thăng Minh nhanh tay kéo đi mất.
Chỉ chừa lại Nhị Ngốc đang cạn lời ôm lấy Đỗ Cửu cọ tới cọ lui trong lòng hắn, thôi, ai bảo hắn tự mình chọc trước chứ, tuy rằng khi đó hắn mất trí nhớ.
Đỗ Cửu thầm ấn 32 like cho Bao Thăng Minh, tình huống này mà không biết chộp lấy cơ hội là dở rồi, y lập tức dùng cả tay lẫn chân, lợi dụng men say mà đùa dai.
"Nhị Ngốc, ha ha, lại đây sờ sờ, sờ sờ..."
Cả người y như con lười bám lên Nhị Ngốc, thân thể cọ xát cùng nhau, một tay mò vào quần Nhị Ngốc, tay kia kéo tay Nhị Ngốc đưa tới thân dưới của mình, đầu khẽ ngẩng lên, môi mỏng hé mở ngậm, lấy hầu kết Nhị Ngốc, thậm chí còn nhân đó vươn lưỡi ra liếm liếm.
Nhị Ngốc bỗng chốc hít sâu một hơi, nếu đổi thành người khác đã bị hắn ném đi từ lâu, nhưng có lẽ bởi vì giọt nước mắt lúc nãy của Đỗ Cửu khiến lòng hắn khẽ gợn nên nhất thời chần chừ, mà một phút chần chừ này đã bị Đỗ Cửu chộp lấy ra tay thành công, hắn chỉ đành nở nụ cười khổ đưa tay giữ lấy y bế về phòng.
Dĩ nhiên Đỗ Cửu không thể để yên như vậy, tay chân không thể dùng thì còn có miệng mà, y vừa mượn cớ say rượu tả lại những hoạt động không thể miêu tả của y và Nhị Ngốc trước kia vừa hôn hôn liếm liếm hắn.
Trong lòng Nhị Ngốc cố gồng lên nhưng lại không thể bỏ người xuống mà chỉ có thể chịu đựng ôm người đi thẳng lên lầu.
Tuy đã ở đây lâu nhưng rõ ràng hắn chưa từng đi lên lầu 2, mà khi tới nơi lại giống như đã từng lên rất nhiều lần, tự động biết được đường đi lối lại, quen cửa quen nẻo bước vào phòng ngủ.
Trong lòng càng tin chuyện hắn và Đỗ Cửu yêu nhau thêm mấy phần.
Đỗ Cửu còn đang quấy, thấy Nhị Ngốc sắp đặt mình lên giường rồi rời đi, y bèn nhanh tay níu lấy: "Nhị Ngốc, anh..."
Còn chưa kịp dứt lời đã bị Nhị Ngốc đưa tay ấn một cái lên cổ y, trước mắt bỗng tối sầm không hay biết gì nữa.
Đỗ Cửu: @#$%^...
Nhị Ngốc thở phào một hơi, lúc này hắn mới nhận ra trán đã đổ đầy mồ hôi, chỉ biết lắc đầu cười khổ, dù gì hắn cũng là tướng quân thống lĩnh ngàn quân, kể cả khi đối mắt với dị thú mạnh mẽ hắn cũng chưa từng giống như hiện giờ, thật là...
Hắn nhìn người đang ngủ say trên giường, đối với chuyện bọn họ kể khi hắn mất trí nhớ hắn không lập tức tin tưởng ngay, nhưng đợi tới khi hắn đọc được ghi chép trong quang não đã tin một nửa, sau khi gặp chuyện đêm nay đã tin tới tám phần, thật ra là mười phần nhưng hai phần kia là chút cầu may hắn còn thầm giữ lại.
Hắn không có ký ức khi họ yêu nhau, cho dù Đỗ Cửu ra vẻ đau khổ tới mức nào thì hắn cũng chỉ đồng cảm trên góc độ người ngoài mà thôi, không nhớ chính là không nhớ, hắn không có cách nào đáp lại y, tới nỗi sự khó chịu khi nhìn thấy Khúc Ngạn kia đã bị hắn gom thành tiềm thức còn sót lại của thân thể, dù gì theo lời mấy người kia nói thì bọn họ đã từng yêu nhau, thậm chí cũng bỏ qua xao động vừa nãy của cơ thể.
Hắn không thích kiểu người như Lục Hướng Cửu này.
Tuy rằng y tỏ ra hòa đồng nhã nhặn nhưng lấy con mắt nhìn người của hắn, hơn nữa qua mấy ngày tiếp xúc hắn cảm thấy y không hề ôn hòa như bề ngoài, hắn bẩm sinh ghét nhất là người xảo trá, chuyện đàng hoàng không làm được bao nhiêu mà cứ trốn trong tối lải nha lải nhải, thật sự như con rệp trong cống rãnh khiến người ta ghê tởm.
Có thể nói Lục Hướng Cửu không phải kiểu người mà hắn thích, thậm chí còn là kiểu mà hắn ghét nhất.
Hắn thích kiểu người đơn thuần thẳng thắn, chỉ cần nhìn một cái là có thể hiểu được hết hơn.
Đúng vậy, hắn giúp Đỗ Cửu cởi áo khoác, đắp chăn lên sau đó nhìn mặt y thầm nói với bản thân mình, hắn không thích y, đây chỉ là chuyện ngoài ý muốn, là một sai lầm.
Đúng rồi, hẳn là vậy.
Hắn cố tình ngó lơ xao động trong lòng, xoay người ra khỏi phòng.
Khi Đỗ Cửu tỉnh lại đã là trưa ngày hôm sau, y nằm liệt trên giường với vẻ mặt không thiết sống nữa.
"Tiêu rồi, làm sao bây giờ, cái này không hợp lý." Qua khỏi thôn này là không còn hàng nào đâu đấy, y khó lắm mới không OOC mà tạo ra được cảnh hôm qua, trùng hợp thế nào có còn Khúc Ngạn giúp một tay mà ai ngờ kết quả lại thế, chẳng lẽ thiệt sự toang rồi à?
Nghĩ vậy y bắt đầu thấy căng thẳng, ba hồn bảy vía không thể thiếu dù chỉ một cái, thiếu mất thì cơ bản không thể sống lại, y tốn nhiều sức tới vậy mới gom gần đủ nên tuyệt đối không thể mắc lỗi được!
"Mau giúp ta nghĩ cách coi!"
Hệ thống cũng rất sốt ruột, vò đầu bứt tai: "Thế giới này là Tần Cửu Chiêu chọn, theo lý mà nói thì sẽ không có vấn đề gì, tình hình trước mắt thế này ta cũng hết cách..."
Đỗ Cửu cũng không trông mong nó có thể nghĩ ra cách gì hay, chỉ là tâm trạng không tốt muốn xả một chút thôi, chuyện quan trọng thế này y đương nhiên sẽ không bỏ cuộc, chỉ cần mọi chuyện còn chưa tới đường cùng thì luôn có cách giải quyết.
Y nằm trên giường suy tới tính đi, mãi cho tới khi Bao Thăng Minh và Lục Tiểu Chu không chờ nổi nữa xông lên lầu 2 mới bị hai người kéo khỏi giường.
Trên mặt Bao Thăng Minh lộ vẻ tức giận: "Tới vậy luôn sao, vì một người đàn ông mà khiến mình thành như vậy, cậu có biết tối qua xém chút nữa Khúc Ngạn đã bước vào không?! Cậu nhìn cậu xem, trước kia là một tên Khúc Ngạn còn bây giờ lại thêm một Nhị Ngốc, nhiều năm như vậy rồi sao vẫn không khá lên được thế!"
Vẻ mặt anh như thể hận không thể rèn sắt thành thép: "Nếu cậu thật sự thích hắn ta thì đi theo đuổi mau! Sợ gì hả! Hiện giờ cậu cũng đâu phải như năm ấy, xấu tốt gì cũng là ảnh đế đàng hoàng, không cần tiền cũng chẳng cần thế của hắn, đừng nói hắn là quân nhân mà cho dù là tướng quân thì sao chứ, mọi người đều yêu đương công bằng, không ai dựa vào ai thì còn sợ hắn không chịu à!"
Lục Tiểu Chu cũng khuyên theo: "Đúng đó anh, nếu anh thật sự thích Nhị Ngốc thì cứ theo đuổi đi, em với anh Bao sẽ giúp anh, em thấy hắn như hôm qua cũng không phải không có cảm giác gì đâu, em tin cho dù hắn không có ký ức đi nữa nhưng tình cảm vẫn còn đó, nếu hắn có thể nhớ được ký ức trước kia không chừng cũng có thể nhớ lại được ký ức sau khi mất trí nhớ? Không thử làm sao biết được chứ? Lỡ đâu đợi hắn giải quyết xong chuyện đi mất thì biết tính sao? Tới lúc đó anh có hối hận cũng muộn rồi."
Đỗ Cửu vò đầu, vẻ mặt hoảng hốt.
Bao Thăng Minh và Lục Tiểu Chu nhìn nhau, thoáng dịu giọng: "Tiểu Chu nói rất đúng, hiện giờ cậu không thử một phen đợi người đi mất rồi có hối hận cũng bằng thừa, lần này cậu nghe lời anh đi thử chút đi, đừng có vừa có được tí tình cảm đã vội rụt lại."
Thấy Đỗ Cửu có vẻ chần chừ bèn chen thêm: "Cậu nhớ trước kia Nhị Ngốc nói gì không, chính hắn đã nói cho dù có quên đi kí ức của Nhị Ngốc chắc chắn cũng sẽ không phủ nhận, không cần cậu ra mặt đâu, để anh đi nói với hắn chuyện tình cảm này đã chốt rồi, chả lẽ không có ký ức thì định bùng kèo à? Vô lý lắm, cho dù có muốn chia tay thì cũng phải đợi tới khi hắn nhớ lại được ký ức của Nhị Ngốc rồi để Nhị Ngốc tự mình nói chứ!"
Câu này có hơi vô lại, có ký ức của Nhị Ngốc thì sao có thể chia tay y được, e là tới khi ấy ôm chân ăn vạ còn không kịp.
Vẻ mặt Đỗ Cửu thay đổi liên tục, trong mắt lộ phân vân, trong bụng lại lần nữa bấm cho Bao Thăng Minh 32 like, đúng thiệt là tình đồng bào cảm động, anh em một nhà đó! Có lời khuyên này của anh y bèn thuận thế không tránh né Nhị Ngốc nữa, chỉ cần có cơ hội ở cạnh là y sẽ được đà tạo ra diễn biến có lợi với mình.
Bao Thăng Minh hiểu rõ Lục Hướng Cửu, thấy vẻ mặt này của y lập tức biết có cửa rồi nên cũng không ép y trả lời ngay, xua xua tay: "Được rồi, cứ như vậy đi, Tiểu Chu chăm sóc cậu ta nhé, anh đi tìm Nhị Ngốc đây."
"Đợi..." Đỗ Cửu tuy rằng đã lung lay nhưng vẫn ngăn cản tượng trưng một chút.
Đợi y chải đầu rửa mặt xong xuống lầu đã thấy ngay 3 người đang ngồi ngay ngắn, Bao Thăng Minh và Lục Tiểu Chu ngồi một bên còn Nhị Ngốc ngồi một bên, tựa như đang đối đầu nhau vậy, bầu không khí căng thẳng này không khỏi khiến bước chân y khẽ khựng lại.
Có lẽ là nghe được tiếng bước chân Nhị Ngốc lập tức nhìn sang, ánh mắt đầy phức tạp.
Bao Thăng Minh thật ra lại rất bình tĩnh: "Cái gì cần nói tôi đều đã nói hết rồi, chỉ chờ quyết định của cậu thôi."
Nhị Ngốc khẽ gõ lên tay vịn, dường như đang ngẫm nghĩ, ánh mắt dừng trên người Đỗ Cửu, sau một lúc lâu mới mở miệng: "Được, tôi chịu trách nhiệm, nhưng có vài lời tôi phải nói trước, mong mọi người không quá để bụng."
Đỗ Cửu tìm chỗ ngồi xuống, liếc mắt nhìn Bao Thăng Minh, như nhận được sự cổ vũ mà hít sâu một hơi khiến bản thân bình tĩnh lại, gật đầu: "Cậu nói đi."
"Thứ nhất." Nhị Ngốc thu tay về, điềm tĩnh nói, "Tự giới thiệu lại lần nữa, tôi không thể tiết lộ quá nhiều nhưng cứ tạm thời gọi tôi là cậu Phong là được."
Họ Phong?
Đỗ Cửu hẫng một cái.
Nhị Ngốc, không, cậu Phong nói tiếp: "Tuy rằng tôi đã quên mất mọi chuyện sau khi xảy ra chuyện nhưng mà nhìn những ghi chép trong quang não thì trong chuyện này đúng là tôi có lỗi với anh, hẳn nên xin lỗi anh một câu."
Ý này là...
Vẻ mặt Đỗ Cửu chùng xuống.
Bao Thăng Minh nhíu mày muốn mở miệng phản bác.
Cậu Phong khẽ giơ tay lên ý bảo anh không chen lời vào, động tác và thần thái hoàn toàn là kẻ bề trên: "Nếu anh Bao đã nói ra rồi thì tôi cũng không biện minh nữa, trước khi nhớ lại đoạn ký ức kia tôi sẽ thừa nhận mối quan hệ này như trước, trừ khi anh đưa ra yêu cầu chia tay trước, dù cho..."
Tôi cũng không thích anh.
Hắn vốn định thẳng thắn thật thà nói toạc ra, nhưng lời tới bên miệng làm thế nào cũng không thốt ra được, ân ẩn có cảm giác bản thân nhất định sẽ hối hận.
Vì vậy bèn đổi lời: "Cho dù tôi không có ký ức thuộc về hai ta."
Vẻ mặt Đỗ Cửu phức tạp, có ảm đạm muộn phiền, cũng có do dự dễ thấy.
Bao Thăng Minh thấy vậy là hiểu y là muốn trốn tránh, lập tức đạp mạnh vào chân y khiến y tỉnh táo lại.
Hồi ức như đèn kéo quân chạy qua trong đầu Đỗ Cửu, cuối cùng dừng lại ở khuôn mặt chân thành tha thiết lại thâm tình của Nhị Ngốc, cắn răng một cái lấy hết can đảm nhìn thẳng vào mắt cậu Phong, lần đầu tiên cởi bỏ lớp mặt nạ dối trá mà phơi bày sự chân thành, gật mạnh đầu: "Được, tôi đồng ý!"
Cậu Phong ngẩn ra, ánh mắt nhìn y cũng khẽ thay đổi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.