Chương 87
Nghênh Dương
02/01/2023
Thành Hắc Thổ ở ngay cạnh thành Bạch Vân, hai thành cách nhau không xa, đi bằng xe ngựa không ngừng nghỉ thì sáng đi chập tối là có thể đến.
Hai thành kinh thương nhiều năm nên rất giàu có, đường xá được tu sửa cực kỳ bằng phẳng, ngựa xe tới lui không ngớt.
Xe ngựa của Đỗ Cửu bên ngoài nhìn vào giản dị bình thường, hơn nữa chỉ có mỗi một chiếc, không hề bắt mắt nhưng ai có thể ngờ ngồi bên trong lại là hai thành chủ cộng thêm một hoàng đế chứ.
Bề ngoài xe ngựa không nổi bật mà bên trong lại cực kỳ thoải mái xa hoa, không chỉ có ghế dựa, đầy đủ bàn nhỏ kệ sách, trà bánh điểm tâm, ba người lớn ngồi vào vươn người ra vẫn còn dư chỗ.
Đây là xe ngựa do Nguyên Hòa đế đưa tới, Đỗ Cửu cùng Hắc thành chủ chỉ coi như hành khách.
Đây cũng là lần đầu tiên Đỗ Cửu thấy được dáng vẻ khi rời khỏi xe lăn của Hắc thành chủ, thật ra trong lòng y có hơi tò mò làm sao hắn lên xe được, nghĩ tới cảnh hắn được người khác ôm lên trong lòng y bỗng dưng thấy khó chịu lạ kỳ, không được, tới lúc xuống xe nhất định y phải tự mình xông qua!
Ý nghĩ chợt lóe qua trong lòng y bỗng giật mình một cái, cái cảm giác này là... Truyện mới cập nhật
Chắc chắn Hắc thành chủ là Tần Cửu Chiêu không trật đi đâu!
Rõ ràng lần nào cũng tiếp xúc cùng lúc nhưng cố tình y lại có thiện cảm với Hắc thành chủ hơn, cho nên dù lý trí còn do dự nhưng tình cảm lại chạy trước, trong tiềm thức của y đã có lựa chọn rồi, loại hấp dẫn diệu kỳ này cực kỳ giống mỗi lần Tần Cửu Chiêu đều "vừa gặp đã thương" y, cho nên chắc chắn Hắc thành chủ là Tần Cửu Chiêu.
Trong lòng Đỗ Cửu có lựa chọn bèn nhìn lại Hắc thành chủ, càng nhìn càng cảm thấy giống.
Nhưng mà y vẫn chừa lại một chút lý trí, quyết định lại quan sát thêm tìm được chỗ giống nhau rõ ràng chân thật rồi mới thổ lộ, đương nhiên lấy thiết lập hiện giờ của y thì thổ lộ thật sự không dễ dàng gì.
Cả đường ngồi trên xe ngựa Đỗ Cửu đều giả ngầu, khoanh tay tựa vào vách xe nhắm mắt dưỡng thần, chỉ khi Hắc thành chủ hỏi tới y mới đáp lại, Hắc thành chủ và Nguyên Hòa đế cũng không ngại có y, hai người bàn trời tán đất, từ thơ từ ca phú cho tới kinh sử triết học, rất chi ra dáng hợp cạ nhau.
Đỗ Cửu: "..."
Cho nên y là người thừa à?
Có cần y nhường chỗ cho bọn họ ngồi cạnh chụm đầu tâm sự dài hơi không?
Tức đó chớ, nhưng mà vẫn phải giữ vẻ lạnh nhạt.
Tức thiệt luôn đấy!
Y căm giận nghiến răng.
Nhưng mà thông qua cuộc nói chuyện này hiểu biết của y với Nguyên Hòa đế đã thay đổi không ít, từ ác cảm tới không cảm xúc gì, dĩ nhiên là người có thể lấy được sự yêu thích của Bạch thành chủ trên đời này chả có mấy.
Nói đoạn, đề tài của Nguyên Hòa đế bỗng thay đổi, bắt đầu nói tới mấy chuyện vừa xảy ra trên giang hồ.
"Nghe nói trong một đêm toàn bộ Thiết Kiếm môn đều bị giết hết, không có tới nửa người còn sống, máu chảy thành sông thê thảm cực kỳ, không biết là người phương nào làm nữa?"
Đỗ Cửu nhanh chóng lục lại trí nhớ, nhưng mà Bạch thành chủ một lòng luyện kiếm cơ bản không thèm quan tâm tới loại chuyện của môn phái nhỏ thế này, nên không thể tìm ra tí ấn tượng nào.
Nhưng mà trong cốt truyện thật ra lại có nhắc, hơn nữa còn là cảnh mở màn, ký sự bắt đầu bằng chuyện diệt môn thê thảm của Thiết Kiếm môn, theo đó mà bắt đầu triển khai cốt truyện.
Kẻ ra tay với Thiết Kiếm môn chính là một trong năm ma môn lớn Thất Sát giáo, nguyên nhân vì lá bài mà Nguyên Hòa đế tạo ra, tàng bảo đồ!
Tấm tàng bảo đồ kia ban đầu xuất hiện trong một gia tộc võ đạo nhỏ, bảo là đồ tổ truyền, vô tình bị một chưởng lão của Thiết Kiếm môn biết được bèn cố tình hạ bẫy rập hại gia tộc nhỏ kia sụp đổ, vì vậy có được tấm tàng bảo đồ này. Nào hay tiểu thiếu gia gia tộc kia không chết trong biển lửa mà lại trốn thoát, hơn nữa còn tình cờ đầu phục vào Thất Sát giáo, cũng lấy tấm tàng bảo đồ kia làm điều kiện.
Vì vậy mới có chuyện Thất Sát giáo huyết tẩy Thiết Kiếm môn.
Là kẻ đứng đầu ma môn đương nhiên Thất Sát Giáo chính là môn phái không thích nói lý nhất cũng như thích giết chóc nhất, mỗi đệ tử trong giáo đều được dạy đỗ theo cách của sát thủ, còn rất thích diệt khẩu, cũng là phái bị nhân sĩ chính đạo chán ghét nhất.
Quả nhiên sau đó đã nghe Hắc thành chủ trả lời: "Nhìn cách làm này thì hẳn là do Thất Sát giáo, chỉ là bọn họ luôn luôn kết thúc quá sạch sẽ, không để lại bất kỳ chứng cứ gì nên không có cách nào xác minh, nhưng mà từ trước tới giờ bọn họ đều sẽ thừa nhận chuyện mình làm, bây giờ lại thề thốt phủ nhận, khó tránh khỏi việc người khác sẽ nghi ngờ rằng có người cố ý bắt chước giá họa, chỉ là chuyện xảy ra quá đột ngột không có bằng chứng nào cả, e rằng cứ như vậy thì cũng không giải quyết được gì."
Nguyên Hòa đế bày ra vẻ tiếc nuối thương hại: "Haiz, thương cho Thiết Kiếm môn bỗng dưng lại gặp nạn lớn, không biết lần này tân minh chủ nhậm chức có nghĩ tới chuyện tìm hung thủ hay không?"
Chậc chậc, diễn xuất này không tồi đâu đấy.
Đỗ Cửu nhắm mắt nên không nhìn thấy, nhưng nghe tiếng cũng có thể tưởng tượng được vẻ mặt của Nguyên Hòa đế, rõ ràng là chuyện do chính tay hắn ta sắp đặt còn mèo khóc chuột giả từ bi.
Thất Sát giáo vì lấy được tàng bảo đồ, không muốn cành mẹ đẻ thêm cành con nên mới có thể không thừa nhận chuyện lần này, dù sao hành vi của họ cũng rất dễ bắt chước, lấy cái lý do có lẽ có người giá họa cũng chỉ cần một câu nói.
Tiếc rằng Thất Sát giáo không biết đây là một âm mưu được sắp đặt sẵn, vốn đâu có thứ gì gọi là tàng bảo đồ, tin tức bọn họ có được tàng bảo đồ nhanh chóng truyền ra ngoài sau đó dẫn tới sự rình rập khắp nơi, đầu tiên là bốn ma môn khác nhào lên chia phần rồi sau đó chính đạo cũng gia nhập, cuối cùng là toàn bộ giang hồ cấu xé lẫn nhau, một tấm bản đồ kho báu giả dối đẩy đổ toàn bộ võ lâm.
Nhưng mà dù sao đây cũng là chuyện Nguyên Hòa đế tốn công sức mười năm để sắp đặt, thành công cũng không lạ gì.
Hắc thành chủ cũng khẽ than một tiếng: "Đúng là đáng tiếc."
Đỗ Cửu không mở miệng, chuyện này đâu liên quan gì tới y, chỉ cần lửa không cháy tới thành Bạch Vân thì ngay cả mí mắt y cũng lười mở.
Xe ngựa đi thẳng về tây, giữa trưa dừng một lát tại trấn nhỏ, lúc xuống xe Đỗ Cửu dứt khoát tự mình đưa tay ôm Hắc thành chủ xuống, dù sao trong xe cũng chỉ có ba người bọn họ, kẻ có võ công cao nhất cùng khỏe nhất đương nhiên là y rồi, y không ôm thì ai ôm chứ.
Hắc thành chủ luôn ngồi nên không nhìn rõ được chiều cao, y ôm một phát mới nhận ra hắn cũng không thấp, nếu đứng thẳng lên thì chắc là xấp xỉ y, hơn nữa y không ngờ hắn cũng không nhẹ như y tưởng, chỉ nói tới cánh tay thôi là có thể cảm nhận được hắn không yếu ớt, nếu không phải xác định Hắc thành chủ không có võ công thì chắc y đã nghi ngờ rằng hắn đang cố tình giấu diếm rồi.
Chẳng lẽ là bởi vì nửa dưới không thể cử động nên mới cố ý rèn luyện nửa trên?
Cánh tay kỳ lân gì đó thật ra là do tuốt nhiều mà thành?
Dù gì cũng đã 28 gần cửa 30, ở thế giới cổ đại vợ con sớm mà nhiều năm như vậy Hắc thành chủ vẫn không có tin gì, lại không giống như Bạch thành chủ vì luyện võ nên tuyệt tình tuyệt dục, tình hình này của hắn thì khả năng là trai tân rất lớn đấy, tuổi trẻ sức dài châm lửa nhỏ, tuốt ra cánh tay kỳ lân cũng chả lạ gì... nhở.
Nhưng mà nhu cầu cao cỡ nào mới có thể tuốt ra được cánh tay kỳ lân chứ.
Đỗ Cửu bế Hắc thành chủ lên xe lăn, cho dù là ai cũng không tưởng tượng nổi dưới khuôn mặt xa cách lạnh nhạt kia của y lại đang nghĩ tới mấy chuyện linh tinh như vậy.
Trấn nhỏ nên khách điếm cũng nhỏ, đương nhiên không thể sánh được phủ thành chủ, nhưng ba người đều không phải người quen được nuông chiều, nên ăn thì ăn, nên uống thì uống, có điều lúc đi vệ sinh Đỗ Cửu chần chừ một lát rồi nhìn Hắc thành chủ: "Đi cùng chứ?" Tất nhiên là muốn giúp rồi, suy cho cùng thì Hắc thành chủ cũng không tiện.
Nụ cười trên mặt Hắc thành chủ dường như đông lại, xua tay từ chối: "Không cần, có Chu Tề rồi, không phiền tới Bạch huynh." Chu Tề là thuộc hạ duy nhất đi theo bên cạnh hắn, người đánh xe trên đường tới đây cũng là anh, còn đám người Thanh Sương đi một chiếc xe khác theo sau, tầm này chắc là mới đi được nửa đường.
Được rồi, Đỗ Cửu cũng không ép hắn mà xoay người rời đi, nhưng trong lòng lại hơi khó chịu, nhìn tình hình của Hắc thành chủ thì chắc chắn là cần phải có người giúp, vậy chẳng phải là bị thuộc hạ nhìn thấy hết à? Không chừng ngoài đi vệ sinh ra thì còn có tắm rửa, không chỉ xem mà còn sờ soạng nữa!
Tức rồi đó, trên mặt Đỗ Cửu không có cảm xúc gì nhưng trong lòng lại nghiến răng thêm lần nữa.
Nghỉ ngơi xong lại tiếp tục lên đường, lúc trời bắt đầu ngả về tây xe ngựa cũng thuận lợi tiến vào thành Hắc Thổ, từ cửa hông đi thẳng vào phủ thành chủ.
Bởi vì nằm cạnh nhau nên phong tục tập quán của thành Hắc Thổ không quá khác với thành Bạch Vân, thoạt nhìn còn khá giống nhau, nhưng bởi vì phủ thành chủ là sở thích cá nhân nên cách xây dựng lại khác.
Thành Bạch Vân tương đối vàng ngọc huy hoàng, trong ngoài rất có phong cách thổ hào, còn thành Hắc Thổ lại lịch sự tao nhã hơn, cầu nhỏ suối chảy tựa như phong cảnh Giang Nam.
"Hôm nay cũng đã trễ rồi, hơn nữa mệt mỏi cả đường dài, trước hết Bạch huynh cứ nghỉ tạm ở đây đi, chuyện của xá muội ngày mai lại nói." Hắc thành chủ trực tiếp sắp xếp cho Đỗ Cửu ở phòng cách vách phòng hắn, Nguyên Hòa đế lại ở một bên cách vách khác.
"Được." Đỗ Cửu cũng không ý kiến gì với chuyện này, dù sao gần đây luyện công cũng tới bình cảnh rồi, coi như ra ngoài giải khuây vậy.
Trên đường Nguyên Hòa đế vẫn giữ kẽ, hiện giờ soạt một cái mở quạt xếp ra, nhẹ vẫy cười nói với Đỗ Cửu: "Tại hạ thật lòng ngưỡng mộ Bạch thành chủ, không biết có đủ vinh hạnh để cùng Bạch thành chủ kê gối trường đàm?"
Đáp lại hắn ta chính là cái nhìn lạnh lùng của Đỗ Cửu, ngay sau đó y bước vào phòng đóng sầm cửa lại.
Nguyên Hòa đế nhướng mày với Hắc thành chủ, lắc lắc đầu, trong mắt toát ra vẻ đùa vui sau đó xoay người về phòng mình.
Hắc thành chủ liếc nhìn về phía phòng Đỗ Cửu một cái rồi mới bảo Chu Tề đẩy hắn rời đi.
Một đêm yên ổn, sáng hôm sau Đỗ Cửu theo thói quen dậy sớm luyện kiếm, Thanh Sương đã theo tới vào đêm qua cũng dậy sớm hầu hạ y ăn mặc chỉnh tề.
Làm một mỹ nam cao ngạo lãnh đạm thì cái cơ bản nhất là bạch y bay bay, tóc vấn trâm ngọc chân đi giày trắng, còn Diệp Cô Thành hơn cả Tây Môn Xuy Tuyết, còn Tây Môn Xuy Tuyết hơn cả Diệp Cô Thành.
Dưới tàng cây hải đường hồng trắng đan xen, thanh niên bạch y dáng vẻ nhẹ nhàng, thoải mái tự nhiên khiến người ta kinh diễm.
Hắc thành chủ ngồi bên cửa sổ nhìn không chớp mắt, trong lòng tán thưởng mỹ nhân như ngọc kiếm như hồng, rất đẹp, rất hay.
Cùng lúc đó bỗng dưng một tia rung động thoáng qua làm hắn khẽ hốt hoảng.
Nguyên Hòa đế ngáp một hơi lười biếng bước khỏi cửa, nhìn thấy cảnh trong viện lại nhìn Hắc thành chủ bên cửa sổ, sờ sờ cằm, trong mắt lấp lóe hứng thú.
Đỗ Cửu vốn tưởng rằng ăn sáng xong hẳn nên sắp xếp cho y gặp em gái fan kia một lần, nhưng mà dường như Hắc thành chủ quên mất việc này mà vui vẻ thoải mái dẫn y đi dạo trong phủ, Hắc thành chủ không mở lời thì y cũng sẽ không hỏi, chỉ xem như có khi bây giờ không tiện thôi.
"Không biết Bạch huynh có dự tính gì cho tương lai hay không?" Lúc đang trong đình nhỏ bên hồ ngắm phong cảnh, Hắc thành chủ đột nhiên hỏi.
Tương lai à?
Đỗ Cửu không cần suy nghĩ đáp: "Theo đuổi kiếm đạo."
Trong lòng: Đè ngươi!
Hắc thành chủ vuốt ve ly sứ trắng trong tay, dường như có hơi khó xử: "Chẳng lẽ Bạch huynh không định lập gia đình sao?"
Đỗ Cửu ngẫm nghĩ: "Chờ thêm hai năm nữa." Cổ nhân rất coi trọng chuyện nối dõi tông đường, tuy đúng là Bạch thành chủ không mấy hứng thú với chuyện yêu đương nhưng kết hôn sinh con vẫn phải làm, nhưng mà loại chuyện này giao cho quản gia xử lý là được rồi, y không có quá nhiều yêu cầu với phu nhân tương lai, chỉ cần vừa mắt là được.
Trong dự định của y thì nhiều lắm chỉ chờ tới tuổi 30, nhưng kế hoạch không theo kịp thời thế, hai năm sau giang hồ đã thay đổi khôn lường. Chuyện Bạch thành chủ lập gia đình trong ký sự không có ghi chép lại, nhưng mà kết hợp với cốt truyện sau này hẳn là không có.
Nhưng mà hắn hỏi câu này có ý gì chứ, sẽ không phải là sau khi sắp xếp cho y xem mắt xong lại định liên hôn cùng y đấy à? Cùng cô em họ kia? Vậy thì chi bằng tự hắn tới cho rồi.
Dường như Hắc thành chủ không quá hài lòng với câu trả lời này nhưng cũng không hỏi tiếp nữa, ngược lại nói: "Không biết Bạch huynh nghĩ sao về việc cắt áo chia đào?"
Đỗ Cửu sửng sốt, ánh mắt lượn một vòng trên người Hắc thành chủ sau đó mới bừng tỉnh như hiểu ra chuyện gì đó, trịnh trọng đáp: "Sở thích cá nhân, không ảnh hưởng gì nhiều." Ngừng một lát lại nghiêm túc nói, "Nguyên Nhất vẫn chưa chồng."
Hắc thành chủ: "..."
Hai thành kinh thương nhiều năm nên rất giàu có, đường xá được tu sửa cực kỳ bằng phẳng, ngựa xe tới lui không ngớt.
Xe ngựa của Đỗ Cửu bên ngoài nhìn vào giản dị bình thường, hơn nữa chỉ có mỗi một chiếc, không hề bắt mắt nhưng ai có thể ngờ ngồi bên trong lại là hai thành chủ cộng thêm một hoàng đế chứ.
Bề ngoài xe ngựa không nổi bật mà bên trong lại cực kỳ thoải mái xa hoa, không chỉ có ghế dựa, đầy đủ bàn nhỏ kệ sách, trà bánh điểm tâm, ba người lớn ngồi vào vươn người ra vẫn còn dư chỗ.
Đây là xe ngựa do Nguyên Hòa đế đưa tới, Đỗ Cửu cùng Hắc thành chủ chỉ coi như hành khách.
Đây cũng là lần đầu tiên Đỗ Cửu thấy được dáng vẻ khi rời khỏi xe lăn của Hắc thành chủ, thật ra trong lòng y có hơi tò mò làm sao hắn lên xe được, nghĩ tới cảnh hắn được người khác ôm lên trong lòng y bỗng dưng thấy khó chịu lạ kỳ, không được, tới lúc xuống xe nhất định y phải tự mình xông qua!
Ý nghĩ chợt lóe qua trong lòng y bỗng giật mình một cái, cái cảm giác này là... Truyện mới cập nhật
Chắc chắn Hắc thành chủ là Tần Cửu Chiêu không trật đi đâu!
Rõ ràng lần nào cũng tiếp xúc cùng lúc nhưng cố tình y lại có thiện cảm với Hắc thành chủ hơn, cho nên dù lý trí còn do dự nhưng tình cảm lại chạy trước, trong tiềm thức của y đã có lựa chọn rồi, loại hấp dẫn diệu kỳ này cực kỳ giống mỗi lần Tần Cửu Chiêu đều "vừa gặp đã thương" y, cho nên chắc chắn Hắc thành chủ là Tần Cửu Chiêu.
Trong lòng Đỗ Cửu có lựa chọn bèn nhìn lại Hắc thành chủ, càng nhìn càng cảm thấy giống.
Nhưng mà y vẫn chừa lại một chút lý trí, quyết định lại quan sát thêm tìm được chỗ giống nhau rõ ràng chân thật rồi mới thổ lộ, đương nhiên lấy thiết lập hiện giờ của y thì thổ lộ thật sự không dễ dàng gì.
Cả đường ngồi trên xe ngựa Đỗ Cửu đều giả ngầu, khoanh tay tựa vào vách xe nhắm mắt dưỡng thần, chỉ khi Hắc thành chủ hỏi tới y mới đáp lại, Hắc thành chủ và Nguyên Hòa đế cũng không ngại có y, hai người bàn trời tán đất, từ thơ từ ca phú cho tới kinh sử triết học, rất chi ra dáng hợp cạ nhau.
Đỗ Cửu: "..."
Cho nên y là người thừa à?
Có cần y nhường chỗ cho bọn họ ngồi cạnh chụm đầu tâm sự dài hơi không?
Tức đó chớ, nhưng mà vẫn phải giữ vẻ lạnh nhạt.
Tức thiệt luôn đấy!
Y căm giận nghiến răng.
Nhưng mà thông qua cuộc nói chuyện này hiểu biết của y với Nguyên Hòa đế đã thay đổi không ít, từ ác cảm tới không cảm xúc gì, dĩ nhiên là người có thể lấy được sự yêu thích của Bạch thành chủ trên đời này chả có mấy.
Nói đoạn, đề tài của Nguyên Hòa đế bỗng thay đổi, bắt đầu nói tới mấy chuyện vừa xảy ra trên giang hồ.
"Nghe nói trong một đêm toàn bộ Thiết Kiếm môn đều bị giết hết, không có tới nửa người còn sống, máu chảy thành sông thê thảm cực kỳ, không biết là người phương nào làm nữa?"
Đỗ Cửu nhanh chóng lục lại trí nhớ, nhưng mà Bạch thành chủ một lòng luyện kiếm cơ bản không thèm quan tâm tới loại chuyện của môn phái nhỏ thế này, nên không thể tìm ra tí ấn tượng nào.
Nhưng mà trong cốt truyện thật ra lại có nhắc, hơn nữa còn là cảnh mở màn, ký sự bắt đầu bằng chuyện diệt môn thê thảm của Thiết Kiếm môn, theo đó mà bắt đầu triển khai cốt truyện.
Kẻ ra tay với Thiết Kiếm môn chính là một trong năm ma môn lớn Thất Sát giáo, nguyên nhân vì lá bài mà Nguyên Hòa đế tạo ra, tàng bảo đồ!
Tấm tàng bảo đồ kia ban đầu xuất hiện trong một gia tộc võ đạo nhỏ, bảo là đồ tổ truyền, vô tình bị một chưởng lão của Thiết Kiếm môn biết được bèn cố tình hạ bẫy rập hại gia tộc nhỏ kia sụp đổ, vì vậy có được tấm tàng bảo đồ này. Nào hay tiểu thiếu gia gia tộc kia không chết trong biển lửa mà lại trốn thoát, hơn nữa còn tình cờ đầu phục vào Thất Sát giáo, cũng lấy tấm tàng bảo đồ kia làm điều kiện.
Vì vậy mới có chuyện Thất Sát giáo huyết tẩy Thiết Kiếm môn.
Là kẻ đứng đầu ma môn đương nhiên Thất Sát Giáo chính là môn phái không thích nói lý nhất cũng như thích giết chóc nhất, mỗi đệ tử trong giáo đều được dạy đỗ theo cách của sát thủ, còn rất thích diệt khẩu, cũng là phái bị nhân sĩ chính đạo chán ghét nhất.
Quả nhiên sau đó đã nghe Hắc thành chủ trả lời: "Nhìn cách làm này thì hẳn là do Thất Sát giáo, chỉ là bọn họ luôn luôn kết thúc quá sạch sẽ, không để lại bất kỳ chứng cứ gì nên không có cách nào xác minh, nhưng mà từ trước tới giờ bọn họ đều sẽ thừa nhận chuyện mình làm, bây giờ lại thề thốt phủ nhận, khó tránh khỏi việc người khác sẽ nghi ngờ rằng có người cố ý bắt chước giá họa, chỉ là chuyện xảy ra quá đột ngột không có bằng chứng nào cả, e rằng cứ như vậy thì cũng không giải quyết được gì."
Nguyên Hòa đế bày ra vẻ tiếc nuối thương hại: "Haiz, thương cho Thiết Kiếm môn bỗng dưng lại gặp nạn lớn, không biết lần này tân minh chủ nhậm chức có nghĩ tới chuyện tìm hung thủ hay không?"
Chậc chậc, diễn xuất này không tồi đâu đấy.
Đỗ Cửu nhắm mắt nên không nhìn thấy, nhưng nghe tiếng cũng có thể tưởng tượng được vẻ mặt của Nguyên Hòa đế, rõ ràng là chuyện do chính tay hắn ta sắp đặt còn mèo khóc chuột giả từ bi.
Thất Sát giáo vì lấy được tàng bảo đồ, không muốn cành mẹ đẻ thêm cành con nên mới có thể không thừa nhận chuyện lần này, dù sao hành vi của họ cũng rất dễ bắt chước, lấy cái lý do có lẽ có người giá họa cũng chỉ cần một câu nói.
Tiếc rằng Thất Sát giáo không biết đây là một âm mưu được sắp đặt sẵn, vốn đâu có thứ gì gọi là tàng bảo đồ, tin tức bọn họ có được tàng bảo đồ nhanh chóng truyền ra ngoài sau đó dẫn tới sự rình rập khắp nơi, đầu tiên là bốn ma môn khác nhào lên chia phần rồi sau đó chính đạo cũng gia nhập, cuối cùng là toàn bộ giang hồ cấu xé lẫn nhau, một tấm bản đồ kho báu giả dối đẩy đổ toàn bộ võ lâm.
Nhưng mà dù sao đây cũng là chuyện Nguyên Hòa đế tốn công sức mười năm để sắp đặt, thành công cũng không lạ gì.
Hắc thành chủ cũng khẽ than một tiếng: "Đúng là đáng tiếc."
Đỗ Cửu không mở miệng, chuyện này đâu liên quan gì tới y, chỉ cần lửa không cháy tới thành Bạch Vân thì ngay cả mí mắt y cũng lười mở.
Xe ngựa đi thẳng về tây, giữa trưa dừng một lát tại trấn nhỏ, lúc xuống xe Đỗ Cửu dứt khoát tự mình đưa tay ôm Hắc thành chủ xuống, dù sao trong xe cũng chỉ có ba người bọn họ, kẻ có võ công cao nhất cùng khỏe nhất đương nhiên là y rồi, y không ôm thì ai ôm chứ.
Hắc thành chủ luôn ngồi nên không nhìn rõ được chiều cao, y ôm một phát mới nhận ra hắn cũng không thấp, nếu đứng thẳng lên thì chắc là xấp xỉ y, hơn nữa y không ngờ hắn cũng không nhẹ như y tưởng, chỉ nói tới cánh tay thôi là có thể cảm nhận được hắn không yếu ớt, nếu không phải xác định Hắc thành chủ không có võ công thì chắc y đã nghi ngờ rằng hắn đang cố tình giấu diếm rồi.
Chẳng lẽ là bởi vì nửa dưới không thể cử động nên mới cố ý rèn luyện nửa trên?
Cánh tay kỳ lân gì đó thật ra là do tuốt nhiều mà thành?
Dù gì cũng đã 28 gần cửa 30, ở thế giới cổ đại vợ con sớm mà nhiều năm như vậy Hắc thành chủ vẫn không có tin gì, lại không giống như Bạch thành chủ vì luyện võ nên tuyệt tình tuyệt dục, tình hình này của hắn thì khả năng là trai tân rất lớn đấy, tuổi trẻ sức dài châm lửa nhỏ, tuốt ra cánh tay kỳ lân cũng chả lạ gì... nhở.
Nhưng mà nhu cầu cao cỡ nào mới có thể tuốt ra được cánh tay kỳ lân chứ.
Đỗ Cửu bế Hắc thành chủ lên xe lăn, cho dù là ai cũng không tưởng tượng nổi dưới khuôn mặt xa cách lạnh nhạt kia của y lại đang nghĩ tới mấy chuyện linh tinh như vậy.
Trấn nhỏ nên khách điếm cũng nhỏ, đương nhiên không thể sánh được phủ thành chủ, nhưng ba người đều không phải người quen được nuông chiều, nên ăn thì ăn, nên uống thì uống, có điều lúc đi vệ sinh Đỗ Cửu chần chừ một lát rồi nhìn Hắc thành chủ: "Đi cùng chứ?" Tất nhiên là muốn giúp rồi, suy cho cùng thì Hắc thành chủ cũng không tiện.
Nụ cười trên mặt Hắc thành chủ dường như đông lại, xua tay từ chối: "Không cần, có Chu Tề rồi, không phiền tới Bạch huynh." Chu Tề là thuộc hạ duy nhất đi theo bên cạnh hắn, người đánh xe trên đường tới đây cũng là anh, còn đám người Thanh Sương đi một chiếc xe khác theo sau, tầm này chắc là mới đi được nửa đường.
Được rồi, Đỗ Cửu cũng không ép hắn mà xoay người rời đi, nhưng trong lòng lại hơi khó chịu, nhìn tình hình của Hắc thành chủ thì chắc chắn là cần phải có người giúp, vậy chẳng phải là bị thuộc hạ nhìn thấy hết à? Không chừng ngoài đi vệ sinh ra thì còn có tắm rửa, không chỉ xem mà còn sờ soạng nữa!
Tức rồi đó, trên mặt Đỗ Cửu không có cảm xúc gì nhưng trong lòng lại nghiến răng thêm lần nữa.
Nghỉ ngơi xong lại tiếp tục lên đường, lúc trời bắt đầu ngả về tây xe ngựa cũng thuận lợi tiến vào thành Hắc Thổ, từ cửa hông đi thẳng vào phủ thành chủ.
Bởi vì nằm cạnh nhau nên phong tục tập quán của thành Hắc Thổ không quá khác với thành Bạch Vân, thoạt nhìn còn khá giống nhau, nhưng bởi vì phủ thành chủ là sở thích cá nhân nên cách xây dựng lại khác.
Thành Bạch Vân tương đối vàng ngọc huy hoàng, trong ngoài rất có phong cách thổ hào, còn thành Hắc Thổ lại lịch sự tao nhã hơn, cầu nhỏ suối chảy tựa như phong cảnh Giang Nam.
"Hôm nay cũng đã trễ rồi, hơn nữa mệt mỏi cả đường dài, trước hết Bạch huynh cứ nghỉ tạm ở đây đi, chuyện của xá muội ngày mai lại nói." Hắc thành chủ trực tiếp sắp xếp cho Đỗ Cửu ở phòng cách vách phòng hắn, Nguyên Hòa đế lại ở một bên cách vách khác.
"Được." Đỗ Cửu cũng không ý kiến gì với chuyện này, dù sao gần đây luyện công cũng tới bình cảnh rồi, coi như ra ngoài giải khuây vậy.
Trên đường Nguyên Hòa đế vẫn giữ kẽ, hiện giờ soạt một cái mở quạt xếp ra, nhẹ vẫy cười nói với Đỗ Cửu: "Tại hạ thật lòng ngưỡng mộ Bạch thành chủ, không biết có đủ vinh hạnh để cùng Bạch thành chủ kê gối trường đàm?"
Đáp lại hắn ta chính là cái nhìn lạnh lùng của Đỗ Cửu, ngay sau đó y bước vào phòng đóng sầm cửa lại.
Nguyên Hòa đế nhướng mày với Hắc thành chủ, lắc lắc đầu, trong mắt toát ra vẻ đùa vui sau đó xoay người về phòng mình.
Hắc thành chủ liếc nhìn về phía phòng Đỗ Cửu một cái rồi mới bảo Chu Tề đẩy hắn rời đi.
Một đêm yên ổn, sáng hôm sau Đỗ Cửu theo thói quen dậy sớm luyện kiếm, Thanh Sương đã theo tới vào đêm qua cũng dậy sớm hầu hạ y ăn mặc chỉnh tề.
Làm một mỹ nam cao ngạo lãnh đạm thì cái cơ bản nhất là bạch y bay bay, tóc vấn trâm ngọc chân đi giày trắng, còn Diệp Cô Thành hơn cả Tây Môn Xuy Tuyết, còn Tây Môn Xuy Tuyết hơn cả Diệp Cô Thành.
Dưới tàng cây hải đường hồng trắng đan xen, thanh niên bạch y dáng vẻ nhẹ nhàng, thoải mái tự nhiên khiến người ta kinh diễm.
Hắc thành chủ ngồi bên cửa sổ nhìn không chớp mắt, trong lòng tán thưởng mỹ nhân như ngọc kiếm như hồng, rất đẹp, rất hay.
Cùng lúc đó bỗng dưng một tia rung động thoáng qua làm hắn khẽ hốt hoảng.
Nguyên Hòa đế ngáp một hơi lười biếng bước khỏi cửa, nhìn thấy cảnh trong viện lại nhìn Hắc thành chủ bên cửa sổ, sờ sờ cằm, trong mắt lấp lóe hứng thú.
Đỗ Cửu vốn tưởng rằng ăn sáng xong hẳn nên sắp xếp cho y gặp em gái fan kia một lần, nhưng mà dường như Hắc thành chủ quên mất việc này mà vui vẻ thoải mái dẫn y đi dạo trong phủ, Hắc thành chủ không mở lời thì y cũng sẽ không hỏi, chỉ xem như có khi bây giờ không tiện thôi.
"Không biết Bạch huynh có dự tính gì cho tương lai hay không?" Lúc đang trong đình nhỏ bên hồ ngắm phong cảnh, Hắc thành chủ đột nhiên hỏi.
Tương lai à?
Đỗ Cửu không cần suy nghĩ đáp: "Theo đuổi kiếm đạo."
Trong lòng: Đè ngươi!
Hắc thành chủ vuốt ve ly sứ trắng trong tay, dường như có hơi khó xử: "Chẳng lẽ Bạch huynh không định lập gia đình sao?"
Đỗ Cửu ngẫm nghĩ: "Chờ thêm hai năm nữa." Cổ nhân rất coi trọng chuyện nối dõi tông đường, tuy đúng là Bạch thành chủ không mấy hứng thú với chuyện yêu đương nhưng kết hôn sinh con vẫn phải làm, nhưng mà loại chuyện này giao cho quản gia xử lý là được rồi, y không có quá nhiều yêu cầu với phu nhân tương lai, chỉ cần vừa mắt là được.
Trong dự định của y thì nhiều lắm chỉ chờ tới tuổi 30, nhưng kế hoạch không theo kịp thời thế, hai năm sau giang hồ đã thay đổi khôn lường. Chuyện Bạch thành chủ lập gia đình trong ký sự không có ghi chép lại, nhưng mà kết hợp với cốt truyện sau này hẳn là không có.
Nhưng mà hắn hỏi câu này có ý gì chứ, sẽ không phải là sau khi sắp xếp cho y xem mắt xong lại định liên hôn cùng y đấy à? Cùng cô em họ kia? Vậy thì chi bằng tự hắn tới cho rồi.
Dường như Hắc thành chủ không quá hài lòng với câu trả lời này nhưng cũng không hỏi tiếp nữa, ngược lại nói: "Không biết Bạch huynh nghĩ sao về việc cắt áo chia đào?"
Đỗ Cửu sửng sốt, ánh mắt lượn một vòng trên người Hắc thành chủ sau đó mới bừng tỉnh như hiểu ra chuyện gì đó, trịnh trọng đáp: "Sở thích cá nhân, không ảnh hưởng gì nhiều." Ngừng một lát lại nghiêm túc nói, "Nguyên Nhất vẫn chưa chồng."
Hắc thành chủ: "..."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.