Chương 69: TG6: Kỵ sĩ của ta
Nghênh Dương
11/09/2022
Đỗ Cửu: Đời người đúng là chỗ nào cũng có niềm vui bất ngờ, trăm triệu lần không thể tin được sẽ có một ngày mình biến thành mặt trời treo trên không sánh vai cùng mây trắng.
Đúng thế, y cũng không hoàn toàn thoát khỏi thế giới như mình nghĩ mà bằng một cách lạ kì giữ lại ý thức, bám vào thân thể đã biến thành nguồn sáng kia.
"Ra đây, giải thích cho ta xem, đừng có mà giả chết." Y nhìn xuống mặt đất.
Cảnh Cửu thiên sứ nhỏ hy sinh bản thân hóa thành mặt trời mọi người đều chứng kiến, tất cả đều đang nháo nhác hướng lên trới bái lạy cảm ơn sự hy sinh của y.
Hệ thống bày ra vẻ mặt vô tội: "Ta có giả chết đâu nào, ta thiệt sự không biết mà."
Đỗ Cửu: Hơ hớ, y tin mới lạ đấy!
Tóm lại tuy rằng hệ thống không nhận nhưng y vẫn tin đây là do nó bày trò, y bị kẹt ở thế giới này, nói đúng hơn là bị treo trên trời.
Mà treo một phát cả 10 năm trời.
10 năm đối với người nhập vai mà nói thật sự cũng chả đáng là bao, trong những thế giới huyền ảo tu tiên thì hở tí chính là vài chục vài trăm năm thì 10 năm không đáng kể tí nào, nhưng bị bắt làm một người mà không cách nào giao lưu với người khác trong 10 năm thì có hơi không chịu nổi.
May là Đỗ Cửu còn có hệ thống, có thể xem phim xem TV, manga anime chơi trò chơi, hoặc là hóng chuyện bên dưới cũng giết được thời gian.
Đương nhiên còn có Trì Quy.
Hoặc nói đúng hơn là Tần Cửu Chiêu.
Giây phút cuối cùng kia y đã thành công đánh thức Tần Cửu Chiêu, hiện giờ Trì Quy đã có ký ức của Tần Cửu Chiêu nên khí thế so ra còn muốn lạnh lùng hơn trước, cái vẻ lạnh nhạt xem ai cũng như con kiến này không phải Tần Cửu Chiêu thì còn ai vào đây nữa.
Đỗ Cửu: "Cuối cùng thì ta cũng hiểu tại sao mình lại thiêu thiếu cảm giác động lòng với Trì Quy rồi."
Hệ thống: "Vì sao?"
Đỗ Cửu: "Trì Quy chính là Tần Cửu Chiêu phiên bản sương sương ấy!" Nhìn vẻ lạnh băng muốn trả thù xã hội như thể cả thiên hạ đều có lỗi với mình kìa, nhưng ngẫm kỹ lại thì chuyện hai người gặp phải đúng là có hơi giống nhau.
Tuy rằng Đỗ Cửu thừa nhận mình thích Tần Cửu Chiêu nhưng kẻ khiến y động lòng ban đầu là Quỷ Vương, sau đó cho dù là anh lớn hay ảnh đế Đàm thì đều là kiểu y thích, đều tốt hơn Tần Cửu Chiêu.
"Ta có một thắc mắc."
Hệ thống: "Nói."
"Lúc Tần Cửu Chiêu sống lại ta có thể lựa chọn chủ hồn mình thích không?" Nếu kể ra mấy thế giới thì y thích ảnh đế Đàm ở thế giới trước ấy, dịu dàng săn sóc mặt mũi đẹp.
Hệ thống: "Ngươi yên tâm đi, tới lúc đó ta có thể nói lại ý của người cho Tần Cửu Chiêu."
Đỗ Cửu: "..."
10 năm này y nhìn Tần Cửu Chiêu dựa theo cốt truyện từng chút một phát triển căn cứ, nhìn hắn giúp Trì Quy báo thù cho kiếp trước, nhìn hắn dẫn dắt nhân loại đuổi ma vật khỏi thế giới này kết thúc tận thế.
Lúc nhàn rỗi Tần Cửu Chiêu thường ngồi trong sân viết thư cho y xem, tuy rằng không thể đáp lại, tuy rằng những dòng mở đầu đều viết tên Cửu Từ Lương như Đỗ Cửu hiểu rõ Tần Cửu Chiêu đang thật sự viết cho ai xem.
Đây vẫn là lần đầu tiên Đỗ Cửu bình tĩnh ở cạnh Tần Cửu Chiêu, hoặc nên nói là bởi vì lòng mình đã thay đổi nên qua 10 năm này, cho dù bọn họ không trực tiếp gặp mặt nhưng giữa hai người lại len lỏi một tình cảm lạ kỳ êm dịu không nói nên lời.
Ngay lúc 10 năm kết thúc y còn khẽ tiếc nuối một chút.
Thời điểm cốt truyện hoàn toàn kết thúc dường như y thấy được bóng dáng Tần Cửu Chiêu, trường bào huyền sắc quen thuộc, tóc đen như lông quạ, mặt mày lạnh nhạt nhìn y chăm chú, thật đúng là một sợi hồn phách đang bay về phía y, nâng mặt y lên rồi khẽ đặt một nụ hôn trên môi y.
"Xin lỗi."
Đỗ Cửu lắc đầu dang tay ôm lại hắn, tiếc rằng còn chưa chạm vào được thì y đã bị ép rời khỏi thế giới này.
Chỉ đành mang theo chút tiếc nuối trong lòng mà bước vào thế giới kế tiếp.
...
"Đây là thế giới của võ thuật và ma pháp, nơi này có sự mạo hiểm kích thích nhất, có những trận đấu phép thuật xuất sắc nhất, có người đẹp muôn màu muôn vẻ, có..."
"Vào đề đi."
Tình cảm nóng cháy của hệ thống bị cắt ngang, chỉ đành hậm hực nhét cốt truyện cho y: "Tự mình coi đi."
Đỗ Cửu tiếp thu cốt truyện xong cảm thấy được một đống ý xấu sâu đậm.
Tên của thế giới này là <Kỵ sĩ của ta>, vẫn là thế giới BL như trước, có hai nhân vật chính một công một thụ.
Nam chính thụ tên Luther, là một sinh viên từ hiện đại xuyên tới, thuộc dạng xuyên cả người, lúc tới rơi vào sâu trong rừng rậm ma thú bí hiểm, mà thân thể cũng lùi về lúc 8 tuổi, sau đó được một vị Đại Ma Đạo Sư nhận nuôi, dưới sự dạy dỗ của ông cùng thể chất biến dị của mình chỉ trong vòng 10 năm đã lên được chức ma pháp sư trung cấp, sau đó dưới sự đề cử của vị Đại Ma Đạo Sư kia với bạn thân - Hiệu trưởng học viện Ma Võ ở kinh đô mà trở thành một giáo viên thực tập.
Sau đó mở ra map giáo viên vả mặt, dựa vào thiên phú cùng sức hút hơn người chinh phục được một lớp toàn cậu ấm cô chiêu ăn chơi, tiện thể bàn chuyện yêu đương hài hước sảng khoái.
Lúc Đỗ Cửu xem lướt qua cốt truyện khẽ thở phào, thế giới huyền ảo thì sao chứ, giả thiết này thoạt nhìn hoàn toàn chả có tí khó khăn nào.
Nhưng mà đợi tới khi y xem đến nam chính công và nhân vật mình đóng vai thì thiệt sự muốn đập nát cái suy nghĩ bên trên.
Có thứ gọi là tên thế giới spoil cốt truyện í, nam chính công là một kỵ sĩ, vừa lên sân khấu đã là kỵ sĩ hoàng kim sau đó thì trở thành thánh kỵ sĩ, cuối cùng dưới sự giúp đỡ của Luther trở thành thần long kỵ sĩ duy nhất trên lục địa, kết thúc cùng Luther lưu danh muôn đời.
Lần này Đỗ Cửu vẫn đóng vai nam phụ như cũ, là nam phụ của nam chính công, một cậu ấm quý tộc, cháu trai của một trong 5 vị Đại Ma Đạo Sư trên đại lục - Viêm Thần, còn là đứa cháu nội được yêu thương nhất, tên Alsace.
Đỗ Cửu: "Hở? Sao lần này không có Cửu vậy!"
Hệ thống: "Không, trong gia tộc Alsace đứng thứ chín."
Đỗ Cửu cạn hết cả lời.
Sở dĩ Viêm Thần yêu thương vị thiếu gia Tiểu Cửu này là vì cha y là đứa con trai từng được Viêm Thần xem trọng nhất, mà ông còn vì cứu Viêm Thần mới chết đi, mẹ y cũng bị liên lụy nên ngay khi vừa sinh ra Alsace cũng qua đời, Alsace bị thương nặng từ trong bụng mẹ dẫn tới sau khi chào đời thể chất cực kỳ yếu ớt, hoàn toàn không có được thiên phú gì, ở trong thế giới võ thuật và ma pháp này thì cơ bản là ngang với đồ bỏ đi, ngay cả người bình thường cũng không bằng.
Trong lòng Viêm Thần áy náy nên tự mình nuôi nấng y, dần đà nuôi thành kiểu bên ngoài thì dễ gần ngoan ngoãn nhưng bên trong lại là loại cố chấp âm hiểm.
Bởi vì bản thân không có thiên phú nên y cực kỳ ghen ghét với những học sinh có thiên phú xuất sắc, đặc biệt căm hận những kẻ phí hoài thiên phú không chịu nỗ lực kia.
Y dẫn đầu một đám cậu ấm cô chiêu ăn chơi phá của có thiên phú gần giống mình, tụ lại với nhau thành lớp E khiến tất cả giáo viên thậm chí là cả viện trưởng đều phải đau đầu.
Nếu cứ như vậy tới tốt nghiệp thì không nói gì, nhưng giữa chừng bỗng dưng xuất hiện một Luther tới nhận cái lớp này của họ, cậu tới từ thời đại công nghệ thông tin cực kỳ phát triển nên có đủ mọi ngón nghề, mau chóng thu phục được hội ăn chơi này, cũng giúp bọn họ tìm được ý nghĩa khác của cuộc sống ngoài võ thuật và ma pháp.
Nhưng mà với kẻ ngay từ đầu đã tìm cách chống đối Luther như Alsace mà nói thì đây đồng nghĩa với phản bội, đám đàn em vốn luôn quay xung quanh y giờ đây tất cả đều nghiêng về Luther, thậm chí còn đi khuyên ngược lại y.
Dưới sự căm giận y phái kỵ sĩ trưởng phụ trách bảo vệ mình đi khiêu chiến với Luther, giao kèo rằng ai thua phải rời khỏi trường học, nhưng lại không ngờ kỵ sĩ của y, cũng là nam chính công, đã ngả hẳn về phía Luther trở thành kỵ sĩ của Luther từ trước, nên đương nhiên hắn thua dưới tay Luther còn quay sang khuyên bảo y.
Kỵ sĩ trưởng bán độ quá rõ ràng, cho dù Luther có là ma pháp sư trung cấp đi nữa nhưng kỵ sĩ trưởng là kỵ sĩ hoàng kim ngang hàng với ma pháp sư cao cấp, hơn cậu ta hẳn một cấp bậc nên không thể nào thua được.
Dĩ nhiên Alsace nổi giận chất vấn kỵ sĩ trưởng, trong lúc lời qua tiếng lại kỵ sĩ trưởng vô tình để lộ quan hệ giữa mình là Luther, hóa ra năm xưa khi kỵ sĩ trưởng tiến vào rừng rậm ma thú rèn luyện từng được Luther cứu mạng, sau này gặp lại vừa nhìn thấy đã lập tức nhận ra Luther, vào lúc Alsace không hay biết thì hai người đã qua lại với nhau một thời gian rồi, hơn nữa còn bắt đầu mờ ám.
Nếu kỵ sĩ trưởng chỉ đơn giản là kỵ sĩ trường thôi thì Alsace sẽ không tức giận tới vậy, nhưng trong suy nghĩ của y thì kỵ sĩ trưởng đã là người của y từ sớm.
Đúng vậy, làm một con cháu nhà quyền quý tiêu chuẩn thì Alsace đã khai huân khi mới 12 tuổi, sau đó bèn nhắm trúng kỵ sĩ trưởng, còn dùng một chút thủ đoạn tóm được hắn.
Cho dù y không thật lòng thích kỵ sĩ trưởng nhưng trong mắt y kỵ sĩ trưởng là người của mình, chuyện này với y mà nói thì không thể nghi ngờ gì chính là phản bội.
Vì vậy Alsace bước lên con đường làm nam phụ độc ác tìm chết, cuối cùng dù không đành lòng Viêm Thần vẫn phải đưa y về trang viên ở nông thôn, mấy năm sau buồn bực mà chết đi.
Đỗ Cửu tiếp nhận xong ký ức của Alsace không khỏi nhíu mày thật sâu, trước mắt y có một tin tốt và một tin xấu.
Tin tốt là nam chính thụ Luther còn chưa xuất hiện nên y có thời gian nửa năm yên ổn, tin xấu là hai ngày trước Alsace vừa mới bỏ thuốc "hấp" kỵ sĩ trưởng.
Vì không khống chế được liều lượng, hay nói đúng hơn là coi thường năng lực của kỵ sĩ trưởng, hơn nữa thân thể y vốn yếu ớt nên bị làm tới hôn mê bất tỉnh, hiện giờ đang nằm như xác chết.
Lúc Đỗ Cửu tỉnh lại trời đã tối, vừa mở mắt ra nhìn thấy ngay kỵ sĩ trưởng đang canh giữ bên giường.
Bởi vì là thế giới võ thuật và ma pháp nên vẻ ngoài của mọi người đều nghiêng về phương Tây, kỵ sĩ trưởng có mái tóc nâu đậm cùng với con ngươi màu lục nhạt, mặt mũi góc cạnh cực kỳ điển trai, cùng với đó là dáng người cao lớn rắn rỏi, hormone giống đực bắn ra bốn phía.
Đỗ Cửu hiểu được vì sao thiếu gia Tiểu Cửu của thể giới này lại muốn có được hắn, bởi vì bản sức khỏe ớt nên không tài nào có được cơ thể cường tráng như vậy, cho nên mới hâm mộ ghen ghét đố kị mà muốn ve vuốt, muốn có được, muốn chà đạp thậm chí là hủy hoại.
Ừm, cho nên đây là một kẻ đẹp mà điên bởi vì bẩm sinh khiếm khuyết dẫn tới tam quan méo mó, y thầm rút ra kết luận trong lòng.
Tốt quá, đúng lúc có thể khiêu chiến được kỹ thuật diễn xuất.
"Cậu chủ?" Kỵ sĩ trưởng đã vơi đi sự phẫn nộ ban đầu, dù gì thì hắn cũng lớn tuổi hơn Alsace nhiều, vì từng trải nên cũng phần nào hiểu được cậu ấm này, hơn nữa đúng thật là hắn khiến người kia bị thương, cũng không để ý tới chuyện y chuốc thuốc hắn.
Đỗ Cửu khẽ giương cằm: "Đỡ ta dậy."
Kỵ sĩ trưởng đỡ y ngồi dậy, chăn trượt xuống để lộ ra thân thể trần trụi của thiếu niên, vì thể chất yếu ớt nên hàng năm không ra nắng khiến da thịt y trắng nõn, từ bờ vai, xương quai xanh tới ngực đều phủ đầy dấu vết mờ ám, nhắc nhở kỵ sĩ trưởng rằng trước đó hắn đã làm gì.
Kỵ sĩ trưởng cau mày giúp y kéo chăn lên, nhìn y như đang nhìn đứa nhỏ gây chuyện vô cớ: "Cậu chủ cẩn thận cảm lạnh."
Quần áo dĩ nhiên là do Alsace cố ý cởi ra, Đỗ Cửu không ngại phơi ra cơ thể trần trụi nắm lấy tay hắn để lên những dấu vết kia, khiến hắn vuốt ve chúng nó, sau đó trên khuôn mặt xinh đẹp nở nụ cười mờ ám hút hồn: "Rõ ràng kỵ sĩ trưởng rất thích mà... Ở đây, ở đây, còn ở đây nữa..." Y nắm tay hắn kéo dần xuống phía dưới.
Mặt kỵ sĩ trưởng sa sầm, rút tay về: "Nếu cậu chủ đã tỉnh lại thì chuyện trước đó tôi cũng không tính toán nữa, cứ coi như mọi chuyện chưa hề xảy ra đi, tôi xin đi trước."
Hắn tới là kỵ sĩ trưởng cho Alsace đơn thuần chỉ vì muốn trả ơn, Viêm Thần và cha mẹ Alsace có ơn với hắn nên hắn mới đồng ý với Viêm Thần sẽ bảo vệ Alsace tới lúc y thành niên.
Ái muội trên mặt Đỗ Cửu trút đi sạch sẽ, nhìn bóng lưng rời đi không chút do dự của kỵ sĩ trưởng bèn kéo chăn lên khẽ cười, giọng cười vừa lạnh lẽo vừa quỷ dị.
Trong lòng lại dâng lên rầu rĩ khôn tả, xin hỏi làm sao để không OOC có thể khiến người ghét mình quay sang thích mình? Online chờ, gấp!
Đúng thế, y cũng không hoàn toàn thoát khỏi thế giới như mình nghĩ mà bằng một cách lạ kì giữ lại ý thức, bám vào thân thể đã biến thành nguồn sáng kia.
"Ra đây, giải thích cho ta xem, đừng có mà giả chết." Y nhìn xuống mặt đất.
Cảnh Cửu thiên sứ nhỏ hy sinh bản thân hóa thành mặt trời mọi người đều chứng kiến, tất cả đều đang nháo nhác hướng lên trới bái lạy cảm ơn sự hy sinh của y.
Hệ thống bày ra vẻ mặt vô tội: "Ta có giả chết đâu nào, ta thiệt sự không biết mà."
Đỗ Cửu: Hơ hớ, y tin mới lạ đấy!
Tóm lại tuy rằng hệ thống không nhận nhưng y vẫn tin đây là do nó bày trò, y bị kẹt ở thế giới này, nói đúng hơn là bị treo trên trời.
Mà treo một phát cả 10 năm trời.
10 năm đối với người nhập vai mà nói thật sự cũng chả đáng là bao, trong những thế giới huyền ảo tu tiên thì hở tí chính là vài chục vài trăm năm thì 10 năm không đáng kể tí nào, nhưng bị bắt làm một người mà không cách nào giao lưu với người khác trong 10 năm thì có hơi không chịu nổi.
May là Đỗ Cửu còn có hệ thống, có thể xem phim xem TV, manga anime chơi trò chơi, hoặc là hóng chuyện bên dưới cũng giết được thời gian.
Đương nhiên còn có Trì Quy.
Hoặc nói đúng hơn là Tần Cửu Chiêu.
Giây phút cuối cùng kia y đã thành công đánh thức Tần Cửu Chiêu, hiện giờ Trì Quy đã có ký ức của Tần Cửu Chiêu nên khí thế so ra còn muốn lạnh lùng hơn trước, cái vẻ lạnh nhạt xem ai cũng như con kiến này không phải Tần Cửu Chiêu thì còn ai vào đây nữa.
Đỗ Cửu: "Cuối cùng thì ta cũng hiểu tại sao mình lại thiêu thiếu cảm giác động lòng với Trì Quy rồi."
Hệ thống: "Vì sao?"
Đỗ Cửu: "Trì Quy chính là Tần Cửu Chiêu phiên bản sương sương ấy!" Nhìn vẻ lạnh băng muốn trả thù xã hội như thể cả thiên hạ đều có lỗi với mình kìa, nhưng ngẫm kỹ lại thì chuyện hai người gặp phải đúng là có hơi giống nhau.
Tuy rằng Đỗ Cửu thừa nhận mình thích Tần Cửu Chiêu nhưng kẻ khiến y động lòng ban đầu là Quỷ Vương, sau đó cho dù là anh lớn hay ảnh đế Đàm thì đều là kiểu y thích, đều tốt hơn Tần Cửu Chiêu.
"Ta có một thắc mắc."
Hệ thống: "Nói."
"Lúc Tần Cửu Chiêu sống lại ta có thể lựa chọn chủ hồn mình thích không?" Nếu kể ra mấy thế giới thì y thích ảnh đế Đàm ở thế giới trước ấy, dịu dàng săn sóc mặt mũi đẹp.
Hệ thống: "Ngươi yên tâm đi, tới lúc đó ta có thể nói lại ý của người cho Tần Cửu Chiêu."
Đỗ Cửu: "..."
10 năm này y nhìn Tần Cửu Chiêu dựa theo cốt truyện từng chút một phát triển căn cứ, nhìn hắn giúp Trì Quy báo thù cho kiếp trước, nhìn hắn dẫn dắt nhân loại đuổi ma vật khỏi thế giới này kết thúc tận thế.
Lúc nhàn rỗi Tần Cửu Chiêu thường ngồi trong sân viết thư cho y xem, tuy rằng không thể đáp lại, tuy rằng những dòng mở đầu đều viết tên Cửu Từ Lương như Đỗ Cửu hiểu rõ Tần Cửu Chiêu đang thật sự viết cho ai xem.
Đây vẫn là lần đầu tiên Đỗ Cửu bình tĩnh ở cạnh Tần Cửu Chiêu, hoặc nên nói là bởi vì lòng mình đã thay đổi nên qua 10 năm này, cho dù bọn họ không trực tiếp gặp mặt nhưng giữa hai người lại len lỏi một tình cảm lạ kỳ êm dịu không nói nên lời.
Ngay lúc 10 năm kết thúc y còn khẽ tiếc nuối một chút.
Thời điểm cốt truyện hoàn toàn kết thúc dường như y thấy được bóng dáng Tần Cửu Chiêu, trường bào huyền sắc quen thuộc, tóc đen như lông quạ, mặt mày lạnh nhạt nhìn y chăm chú, thật đúng là một sợi hồn phách đang bay về phía y, nâng mặt y lên rồi khẽ đặt một nụ hôn trên môi y.
"Xin lỗi."
Đỗ Cửu lắc đầu dang tay ôm lại hắn, tiếc rằng còn chưa chạm vào được thì y đã bị ép rời khỏi thế giới này.
Chỉ đành mang theo chút tiếc nuối trong lòng mà bước vào thế giới kế tiếp.
...
"Đây là thế giới của võ thuật và ma pháp, nơi này có sự mạo hiểm kích thích nhất, có những trận đấu phép thuật xuất sắc nhất, có người đẹp muôn màu muôn vẻ, có..."
"Vào đề đi."
Tình cảm nóng cháy của hệ thống bị cắt ngang, chỉ đành hậm hực nhét cốt truyện cho y: "Tự mình coi đi."
Đỗ Cửu tiếp thu cốt truyện xong cảm thấy được một đống ý xấu sâu đậm.
Tên của thế giới này là <Kỵ sĩ của ta>, vẫn là thế giới BL như trước, có hai nhân vật chính một công một thụ.
Nam chính thụ tên Luther, là một sinh viên từ hiện đại xuyên tới, thuộc dạng xuyên cả người, lúc tới rơi vào sâu trong rừng rậm ma thú bí hiểm, mà thân thể cũng lùi về lúc 8 tuổi, sau đó được một vị Đại Ma Đạo Sư nhận nuôi, dưới sự dạy dỗ của ông cùng thể chất biến dị của mình chỉ trong vòng 10 năm đã lên được chức ma pháp sư trung cấp, sau đó dưới sự đề cử của vị Đại Ma Đạo Sư kia với bạn thân - Hiệu trưởng học viện Ma Võ ở kinh đô mà trở thành một giáo viên thực tập.
Sau đó mở ra map giáo viên vả mặt, dựa vào thiên phú cùng sức hút hơn người chinh phục được một lớp toàn cậu ấm cô chiêu ăn chơi, tiện thể bàn chuyện yêu đương hài hước sảng khoái.
Lúc Đỗ Cửu xem lướt qua cốt truyện khẽ thở phào, thế giới huyền ảo thì sao chứ, giả thiết này thoạt nhìn hoàn toàn chả có tí khó khăn nào.
Nhưng mà đợi tới khi y xem đến nam chính công và nhân vật mình đóng vai thì thiệt sự muốn đập nát cái suy nghĩ bên trên.
Có thứ gọi là tên thế giới spoil cốt truyện í, nam chính công là một kỵ sĩ, vừa lên sân khấu đã là kỵ sĩ hoàng kim sau đó thì trở thành thánh kỵ sĩ, cuối cùng dưới sự giúp đỡ của Luther trở thành thần long kỵ sĩ duy nhất trên lục địa, kết thúc cùng Luther lưu danh muôn đời.
Lần này Đỗ Cửu vẫn đóng vai nam phụ như cũ, là nam phụ của nam chính công, một cậu ấm quý tộc, cháu trai của một trong 5 vị Đại Ma Đạo Sư trên đại lục - Viêm Thần, còn là đứa cháu nội được yêu thương nhất, tên Alsace.
Đỗ Cửu: "Hở? Sao lần này không có Cửu vậy!"
Hệ thống: "Không, trong gia tộc Alsace đứng thứ chín."
Đỗ Cửu cạn hết cả lời.
Sở dĩ Viêm Thần yêu thương vị thiếu gia Tiểu Cửu này là vì cha y là đứa con trai từng được Viêm Thần xem trọng nhất, mà ông còn vì cứu Viêm Thần mới chết đi, mẹ y cũng bị liên lụy nên ngay khi vừa sinh ra Alsace cũng qua đời, Alsace bị thương nặng từ trong bụng mẹ dẫn tới sau khi chào đời thể chất cực kỳ yếu ớt, hoàn toàn không có được thiên phú gì, ở trong thế giới võ thuật và ma pháp này thì cơ bản là ngang với đồ bỏ đi, ngay cả người bình thường cũng không bằng.
Trong lòng Viêm Thần áy náy nên tự mình nuôi nấng y, dần đà nuôi thành kiểu bên ngoài thì dễ gần ngoan ngoãn nhưng bên trong lại là loại cố chấp âm hiểm.
Bởi vì bản thân không có thiên phú nên y cực kỳ ghen ghét với những học sinh có thiên phú xuất sắc, đặc biệt căm hận những kẻ phí hoài thiên phú không chịu nỗ lực kia.
Y dẫn đầu một đám cậu ấm cô chiêu ăn chơi phá của có thiên phú gần giống mình, tụ lại với nhau thành lớp E khiến tất cả giáo viên thậm chí là cả viện trưởng đều phải đau đầu.
Nếu cứ như vậy tới tốt nghiệp thì không nói gì, nhưng giữa chừng bỗng dưng xuất hiện một Luther tới nhận cái lớp này của họ, cậu tới từ thời đại công nghệ thông tin cực kỳ phát triển nên có đủ mọi ngón nghề, mau chóng thu phục được hội ăn chơi này, cũng giúp bọn họ tìm được ý nghĩa khác của cuộc sống ngoài võ thuật và ma pháp.
Nhưng mà với kẻ ngay từ đầu đã tìm cách chống đối Luther như Alsace mà nói thì đây đồng nghĩa với phản bội, đám đàn em vốn luôn quay xung quanh y giờ đây tất cả đều nghiêng về Luther, thậm chí còn đi khuyên ngược lại y.
Dưới sự căm giận y phái kỵ sĩ trưởng phụ trách bảo vệ mình đi khiêu chiến với Luther, giao kèo rằng ai thua phải rời khỏi trường học, nhưng lại không ngờ kỵ sĩ của y, cũng là nam chính công, đã ngả hẳn về phía Luther trở thành kỵ sĩ của Luther từ trước, nên đương nhiên hắn thua dưới tay Luther còn quay sang khuyên bảo y.
Kỵ sĩ trưởng bán độ quá rõ ràng, cho dù Luther có là ma pháp sư trung cấp đi nữa nhưng kỵ sĩ trưởng là kỵ sĩ hoàng kim ngang hàng với ma pháp sư cao cấp, hơn cậu ta hẳn một cấp bậc nên không thể nào thua được.
Dĩ nhiên Alsace nổi giận chất vấn kỵ sĩ trưởng, trong lúc lời qua tiếng lại kỵ sĩ trưởng vô tình để lộ quan hệ giữa mình là Luther, hóa ra năm xưa khi kỵ sĩ trưởng tiến vào rừng rậm ma thú rèn luyện từng được Luther cứu mạng, sau này gặp lại vừa nhìn thấy đã lập tức nhận ra Luther, vào lúc Alsace không hay biết thì hai người đã qua lại với nhau một thời gian rồi, hơn nữa còn bắt đầu mờ ám.
Nếu kỵ sĩ trưởng chỉ đơn giản là kỵ sĩ trường thôi thì Alsace sẽ không tức giận tới vậy, nhưng trong suy nghĩ của y thì kỵ sĩ trưởng đã là người của y từ sớm.
Đúng vậy, làm một con cháu nhà quyền quý tiêu chuẩn thì Alsace đã khai huân khi mới 12 tuổi, sau đó bèn nhắm trúng kỵ sĩ trưởng, còn dùng một chút thủ đoạn tóm được hắn.
Cho dù y không thật lòng thích kỵ sĩ trưởng nhưng trong mắt y kỵ sĩ trưởng là người của mình, chuyện này với y mà nói thì không thể nghi ngờ gì chính là phản bội.
Vì vậy Alsace bước lên con đường làm nam phụ độc ác tìm chết, cuối cùng dù không đành lòng Viêm Thần vẫn phải đưa y về trang viên ở nông thôn, mấy năm sau buồn bực mà chết đi.
Đỗ Cửu tiếp nhận xong ký ức của Alsace không khỏi nhíu mày thật sâu, trước mắt y có một tin tốt và một tin xấu.
Tin tốt là nam chính thụ Luther còn chưa xuất hiện nên y có thời gian nửa năm yên ổn, tin xấu là hai ngày trước Alsace vừa mới bỏ thuốc "hấp" kỵ sĩ trưởng.
Vì không khống chế được liều lượng, hay nói đúng hơn là coi thường năng lực của kỵ sĩ trưởng, hơn nữa thân thể y vốn yếu ớt nên bị làm tới hôn mê bất tỉnh, hiện giờ đang nằm như xác chết.
Lúc Đỗ Cửu tỉnh lại trời đã tối, vừa mở mắt ra nhìn thấy ngay kỵ sĩ trưởng đang canh giữ bên giường.
Bởi vì là thế giới võ thuật và ma pháp nên vẻ ngoài của mọi người đều nghiêng về phương Tây, kỵ sĩ trưởng có mái tóc nâu đậm cùng với con ngươi màu lục nhạt, mặt mũi góc cạnh cực kỳ điển trai, cùng với đó là dáng người cao lớn rắn rỏi, hormone giống đực bắn ra bốn phía.
Đỗ Cửu hiểu được vì sao thiếu gia Tiểu Cửu của thể giới này lại muốn có được hắn, bởi vì bản sức khỏe ớt nên không tài nào có được cơ thể cường tráng như vậy, cho nên mới hâm mộ ghen ghét đố kị mà muốn ve vuốt, muốn có được, muốn chà đạp thậm chí là hủy hoại.
Ừm, cho nên đây là một kẻ đẹp mà điên bởi vì bẩm sinh khiếm khuyết dẫn tới tam quan méo mó, y thầm rút ra kết luận trong lòng.
Tốt quá, đúng lúc có thể khiêu chiến được kỹ thuật diễn xuất.
"Cậu chủ?" Kỵ sĩ trưởng đã vơi đi sự phẫn nộ ban đầu, dù gì thì hắn cũng lớn tuổi hơn Alsace nhiều, vì từng trải nên cũng phần nào hiểu được cậu ấm này, hơn nữa đúng thật là hắn khiến người kia bị thương, cũng không để ý tới chuyện y chuốc thuốc hắn.
Đỗ Cửu khẽ giương cằm: "Đỡ ta dậy."
Kỵ sĩ trưởng đỡ y ngồi dậy, chăn trượt xuống để lộ ra thân thể trần trụi của thiếu niên, vì thể chất yếu ớt nên hàng năm không ra nắng khiến da thịt y trắng nõn, từ bờ vai, xương quai xanh tới ngực đều phủ đầy dấu vết mờ ám, nhắc nhở kỵ sĩ trưởng rằng trước đó hắn đã làm gì.
Kỵ sĩ trưởng cau mày giúp y kéo chăn lên, nhìn y như đang nhìn đứa nhỏ gây chuyện vô cớ: "Cậu chủ cẩn thận cảm lạnh."
Quần áo dĩ nhiên là do Alsace cố ý cởi ra, Đỗ Cửu không ngại phơi ra cơ thể trần trụi nắm lấy tay hắn để lên những dấu vết kia, khiến hắn vuốt ve chúng nó, sau đó trên khuôn mặt xinh đẹp nở nụ cười mờ ám hút hồn: "Rõ ràng kỵ sĩ trưởng rất thích mà... Ở đây, ở đây, còn ở đây nữa..." Y nắm tay hắn kéo dần xuống phía dưới.
Mặt kỵ sĩ trưởng sa sầm, rút tay về: "Nếu cậu chủ đã tỉnh lại thì chuyện trước đó tôi cũng không tính toán nữa, cứ coi như mọi chuyện chưa hề xảy ra đi, tôi xin đi trước."
Hắn tới là kỵ sĩ trưởng cho Alsace đơn thuần chỉ vì muốn trả ơn, Viêm Thần và cha mẹ Alsace có ơn với hắn nên hắn mới đồng ý với Viêm Thần sẽ bảo vệ Alsace tới lúc y thành niên.
Ái muội trên mặt Đỗ Cửu trút đi sạch sẽ, nhìn bóng lưng rời đi không chút do dự của kỵ sĩ trưởng bèn kéo chăn lên khẽ cười, giọng cười vừa lạnh lẽo vừa quỷ dị.
Trong lòng lại dâng lên rầu rĩ khôn tả, xin hỏi làm sao để không OOC có thể khiến người ghét mình quay sang thích mình? Online chờ, gấp!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.