Chương 6: Bạn Cùng Phòng Kỳ Lạ
Đào Bạch Bách
01/10/2023
Họ Lưu, dáng người gầy gò, nhỏ con, đã làm động tác nhỏ vi diệu với cậu.
Đối mặt với người khác là nụ cười nhìn như chân thành, Phương Mặc âm thầm lùi về sau nửa bước, hỏi tiếp: "Chắc là còn có hai người nữa ở phòng này nhỉ, họ đều không ở đây sao?"
"Còn chưa tới đâu," Lưu Tiểu Sướng nói xong lại tiến lên phía trước một bước, chủ động đưa tay ra kéo hành lý của cậu, "Ngoại trừ tôi ra, ba người các cậu đều là học kỳ này mới chuyển đến. Hiện tại không có ai, cậu có thể chọn một chiếc giường mình thích trước. Có muốn ngủ ở giường tầng dưới của tôi không?"
Phương Mặc kéo lấy vali, không chút do dự đi về phía đối diện giường của hắn: "Tôi thích ngủ nướng, chỗ cậu bên kia gần cửa sổ buổi sáng dễ bị phơi nắng."
Nếu không có Hứa Hi Nhiên nhắc nhở trước, cậu không thể lập tức xác định được tâm tư này của Lưu Tiểu Sướng. Cào vào lòng bàn tay có lẽ là bởi vì không cẩn thận đụng phải, bị vẻ ngoài kinh ngạc của hắn ta lừa gạt hoàn toàn, như chưa có chuyện gì xảy ra, sự nhiệt tình có thể là do trời sinh tính cách của hắn đã như vậy.
Nhưng thế mà hắn ta còn chạm vào mông của Hứa Hi Nhiên!
Cậu khác với Hứa Hi Nhiên, chắc chắn sẽ không bởi vì được theo đuổi hay cử chỉ mập mờ từ đồng tính mà cảm thấy ngại ngùng xấu hổ. Đối với những người không có hứng thú, nếu không thích thì cứ lịch sự từ chối thẳng, nếu phản cảm thì ở ngay trước mặt họ đảo mắt lên trần nhà. Lưu Tiểu Sướng là loại hình cậu không có cảm tình, nhưng chỉ cần nghĩ đến hắn ta đã quấy rối nam thần trong mộng của mình, Phương Mặc một chút cũng không muốn cho hắn ta sắc mặt tốt.
Lưu Tiểu Sướng cảm thấy nhàm chán, liền không tiếp tục xum xoe nữa. Hắn điềm nhiên như không có chuyện gì quay về bàn viết bên phải của mình, ngồi xuống, nhìn Phương Mặc thu dọn đồ đạc. Cfc
Vài phút sau, hắn lại nói: "Oa, cậu mang nhiều sản phẩm chăm sóc da đến vậy?"
Phương Mặc ngẩng đầu liếc hắn một cái, rồi tiếp tục sắp xếp lại: "Nhiều hả?"
Không phải chỉ là sữa rửa mặt cộng thêm kem dưỡng da dạng nước thôi sao. Kem dưỡng da mặt được chia thành kem dưỡng ban ngày và ban đêm. Chăm sóc cơ bản mà thôi. Cậu còn có ba loại mặt nạ công dụng khác nhau với một loại kem dưỡng da tay đóng ở trong túi đang trên đường gửi đến.
Cậu đem sữa rữa mặt để trong phòng tắm, những thứ khác dọn dẹp một chút rồi để vào trong ngắn kéo. Cũng không phải lo lắng người khác tùy tiện sử dụng, mà là sợ những thứ này đều chồng chất ở bồn rửa tay chiếm dụng quá nhiều không gian công cộng sẽ làm người khác khó chịu.
"Còn rất tinh tế." Lưu Tiểu Sướng nói.
Phương Mặc không tiếp lời, tiếp tục sắp xếp quần áo cá nhân của mình. Lưu Tiểu Sướng ở một bên cũng không lên tiếng nữa, lẳng lặng nhìn cậu từ trên xuống dưới.
"Có chuyện gì không?" Phương Mặc nói.
"Không có" Không biết Lưu Tiểu Sướng ngốc thật hay là giả ngu, "Làm sao vậy, muốn tôi giúp đỡ không?"
"Cậu nhìn tôi như vậy, tôi cảm thấy có chút không được thoải mái." Phương Mặc vô cùng thẳng thắn nói ra.
Lúc cậu nói chuyện nhìn thẳng vào mặt Lưu Tiểu Sướng, một lúc sau trong đầu cậu đột nhiên nảy ra một vài ý nghĩ bất ngờ. Thoạt nhìn, cậu cảm thấy người này dung mạo bình thường, nhưng nhìn kỹ lại có vài phần thanh tú. Cùng với vẻ ngoài mảnh mai của hắn ta, có vài phần hương vị nữ tính. Hơn nữa là kiểu con gái trong sáng lại nhỏ bé yếu ớt.
Loại hình tiểu 0 như vậy ở trong vòng kỳ thật cũng không phổ biến. Đại đa số thuần 1 đều sẽ càng ưa thích kiểu nam tính hơn, trong mắt người bình thường những người lực lưỡng có dung mạo xấu xí kia lại được yêu thích đến không ngờ. Theo kinh nghiệm của Phương Mặc, loại hình như Hứa Hi Nhiên là được săn lùng nhiều nhất.
Đương nhiên bản thân cậu cũng không kém, dù sao giá trị nhan sắc cũng bày ở đó.
Lưu Tiểu Sướng trông như vậy, muốn chêu chọc song tính luyến so ra có hi vọng hơn, hoặc là trai thẳng có lập trường không kiên định cũng có khả năng bị dụ dỗ. Đối với trong giới tuyệt đối không được ưa chuộng.
Đương nhiên hắn càng không phải là trà của Phương Mặc. Bỏ qua tất cả các yếu tố bên ngoài khác, phong cách của hai người không xứng đôi. Phương Mặc thân cao 1m79, đã từng vô liêm sỉ giả bộ là 0.5, được vô số tiểu 0 cuồng nhiệt yêu thích, hết lần này đến lần khác thực chất bên trong chỉ muốn làm bên nằm ngửa kia nhất.
Thông thường trong giới, hai cái 0.5 bên nhau đều trông cậy vào đối phương có thể rưng rưng hy sinh vì tình yêu làm 1.
Tuy nhiên, cậu hiện tại không tiện nói rõ những điều này với Lưu Tiểu Sướng, chỉ có thể lạnh mặt xử lí. Trên đường một mình trở về ký túc xá mười phút trước, cậu vừa mới đưa ra một quyết định. Cậu phải nỗ lực giả vờ mình là trai thẳng, cố gắng không để Hứa Hi Nhiên nhìn ra bất luận mánh khoé gì.
Cậu muốn nước ấm nấu ếch xanh.
Cùng lúc đó, còn phải đem những ruồi nhặng ở xung quanh, kể cả Lưu Tiểu Sướng tất cả đều đuổi đi.
Lời nói vừa rồi của cậu rất không nể mặt mũi, nhưng Lưu Tiểu Sướng cũng không để ý, còn cười cười với cậu: "Cậu đẹp trai quá, tôi không nhịn được nhìn nhiều hơn."
Phương Mặc quyết định cùng người này so ai mặt dày hơn. Cậu quay người tiếp tục một bên thu dọn lại vừa nói: "Được thôi, nhìn đi. Giá 5 tệ một phút, cậu tự tính".
"Thiệt hay giả vậy," Lưu Tiểu Sướng cười nói, "Vậy anh đẹp trai cậu còn có hạng mục gì khác thu phí nữa không, loại cao quý hơn một chút. Tôi có chút hứng thú".
Phương Mặc thua rồi.
Trên đời này còn có người không biết xấu hổ hơn cả cậu.
Đang đau đầu, điện thoại trong túi cậu rung lên. Vừa lấy ra xem, là Trâu Thuấn gửi tin nhắn đến.
"Bây giờ cậu có rảnh không!"
Hàng dấu chấm than thể hiện đầy đủ tâm tình kích động của cậu ta.
Phương Mặc nhìn vào màn hình nở nụ cười.
Mặc dù cùng Hứa Hi Nhiên bát tự một hữu nhất phiết*, nhưng trong lòng tâm tình vi diệu đắc ý tung tăng như chim sẻ sớm đã vô cùng bành trướng. Cậu còn rất muốn nghe Trâu Thuấn ngọa tào thêm vài lần nữa.
*Raw 八字没有一撇 thành ngữ của trung quốc chỉ việc chưa đâu vào đâu.
Ở một mình với Lưu Tiểu Sướng trong ký túc xá khiến cậu không thoải mái, vì vậy cậu dứt khoát đi vào nhà vệ sinh, đóng cửa rồi gọi lại cho Trâu Thuấn.
Ngay khi vừa được kết nối, cậu chỉ nghe thấy tiếng bên kia kích động rống to.
"Cậu thành thật khai báo cho tớ!"
Phương Mặc cười đến không ngậm được miệng, đành giả ngu: "Khai báo cái gì, cậu muốn nghe cái gì?"
"Anh đẹp trai vừa rồi kia! Cậu quen lúc nào vậy? Anh ta với cậu là quan hệ gì? Còn bạn trên mạng, cái mạng nào vậy, ở trang Wed nào gửi cho tớ, tớ cũng muốn tham quan tham quan!"
Phương Mặc do dự một lát, đúng là vẫn không có nhẫn tâm để cho Trâu Thuấn như vậy quỳ xuống nhận sai gọi ba ba, cũng ngại ngùng phơi bày chính mình ham sắc đẹp lại đào ngũ trước khi lâm trận.
"Không có liên quan gì đến trang wed, trong lúc vô tình quen nhau thôi" Phương Mặc nói "Trò truyện thấy hợp, nói nhiều thêm vài câu. Cậu ấy không phải người trong cái vòng này, cũng không biết tớ phải. Cậu về sau nếu gặp được ngàn vạn đừng ở trước mặt cậu ấy nói lung tung biết không?"
"Trai thẳng hả?" Trâu Thuấn hỏi.
"Ừ, trai thẳng sắt thép," Phương Mặc trả lời "Cậu cũng đừng đánh chủ ý lên người cậu ấy.."
"Đây không phải vấn đề tớ có đánh chủ ý hay không nha.." Giọng điệu của Trâu Thuấn nghe có chút xoắn xuýt, "Mặc dù bất quá tớ cũng không có lập trường nói những thứ này.. Trai thẳng thật sự là một đường đi không lối về, cậu biết không?"
Phương Mặc không có lên tiếng. Mấy ngày nay bộ dáng Trâu Thuấn vì thích người đàn ông kia tâm tình lên lên xuống xuống đều nhìn ở trong mắt, cũng biết Trâu Thuấn thực sự lo lắng cho cậu.
"Nhưng sự cám dỗ này đúng là có chút lớn.." Trâu Thuấn còn nói.
"Khụ" Phương Mặc ho khan một tiếng.
"Chết tiệt, thực sự rất đẹp trai," Trâu Thuấn thở dài "Nếu tớ còn độc thân, tớ cũng cầm giữ không được."
Phương Mặc nghĩ thầm, cậu bây giờ cũng không phải là độc thân đó sao, nói như là chuyện đã thành rồi vậy. Sợ đả kích cậu ta, lại càng sợ điều động đến tính tích cực của cậu ta, cho nên cứng rắn nhịn xuống.
"Cậu thành thật cho tớ một chút" Phương Mặc nghiêm nghị nói.
Trâu Thuấn nghe vậy cười ra tiếng: "Có thể chứng kiến cậu động tâm, thật đúng là không dễ dàng."
Phương Mặc thực sự rất kén chọn.
Nguyên nhân cơ bản nằm ở chỗ quá mức tự luyến. Đã từng gặp ở trong hiện thực, cậu đều cảm thấy không xứng với chính mình. Hoặc là trông không đủ đẹp trai, hoặc là vóc dáng không đủ cao, hoặc là bả vai không đủ rộng, giọng nói không đủ hay, thiếu mị lực trong lúc trò chuyện, răng không đều khi cười, chân tóc có dầu, móng tay dẻ quạt quá xấu, chân quá nhiều lông thì nhìn thấy ghê, chân không có lông lại không nam tính.
Bới lông tìm vết, còn cố ảnh tự liên*.
*Raw 顾影自怜 mình không hiểu câu này cho lắm nên để hán việt.
Trước kia Trâu Thuấn đã từng chế nhạo cậu, nói rằng cậu không thích đồng giới chút nào, mà cậu chỉ thích bản thân mình.
Bây giờ cuối cùng cũng có thể chứng minh, rằng năm xưa cậu chưa từng gặp người khiến trái tim cậu rung động.
Không hiểu vì sao, Phương Mặc hơi đỏ mặt khi nghĩ đến điều này.
"Cố gắng lên" Trâu Thuấn tiếp tục nói, "Có việc gì dùng đến tớ cứ việc nói, tớ.."
Khi cậu nói những lời này, đồng thời ngoài cửa mơ hồ có tiếng vang lên, có chút giống như tiếng gõ cửa. Sau đó, Phương Mặc nghe thấy một giọng nam trầm thấp.
"Xin hỏi, Phương Mặc ở chỗ này đúng không?"
Phương Mặc đang ngồi trên nắp bồn cầu lập tức bật dậy.
"Trước không nói nữa," Cậu hạ thấp giọng nói nhanh vào điện thoại, "Tớ có chút việc, muộn chút sẽ liên lạc với cậu sau!"
Nói xong không đợi Trâu Thuấn đáp lại, cậu lại một lần nữa vì Hứa Hi Nhiên mà cắt đứt cuộc gọi.
Khi cậu từ nhà vệ sinh đi ra, chỉ thấy Lưu Tiểu Sướng đứng bên trong cạnh cửa phòng đang mỉm cười hướng bên ngoài chào hỏi.
"Này, đã lâu không gặp, còn nhớ rõ tôi không?"
Ngoài cửa, Hứa Hi Nhiên cau mày, vẻ mặt trận địa đã sẵn sàng đón quân địch.
"Tới tìm tôi?" Phương Mặc lướt qua Lưu Tiểu Sướng hướng về phía Hứa Hi Nhiên hô.
Ánh mắt của Hứa Hi Nhiên di chuyển giữa hai người một vòng, cẩn thận hỏi: "Hai người, sống trong cùng một ký túc xá?"
Đối mặt với người khác là nụ cười nhìn như chân thành, Phương Mặc âm thầm lùi về sau nửa bước, hỏi tiếp: "Chắc là còn có hai người nữa ở phòng này nhỉ, họ đều không ở đây sao?"
"Còn chưa tới đâu," Lưu Tiểu Sướng nói xong lại tiến lên phía trước một bước, chủ động đưa tay ra kéo hành lý của cậu, "Ngoại trừ tôi ra, ba người các cậu đều là học kỳ này mới chuyển đến. Hiện tại không có ai, cậu có thể chọn một chiếc giường mình thích trước. Có muốn ngủ ở giường tầng dưới của tôi không?"
Phương Mặc kéo lấy vali, không chút do dự đi về phía đối diện giường của hắn: "Tôi thích ngủ nướng, chỗ cậu bên kia gần cửa sổ buổi sáng dễ bị phơi nắng."
Nếu không có Hứa Hi Nhiên nhắc nhở trước, cậu không thể lập tức xác định được tâm tư này của Lưu Tiểu Sướng. Cào vào lòng bàn tay có lẽ là bởi vì không cẩn thận đụng phải, bị vẻ ngoài kinh ngạc của hắn ta lừa gạt hoàn toàn, như chưa có chuyện gì xảy ra, sự nhiệt tình có thể là do trời sinh tính cách của hắn đã như vậy.
Nhưng thế mà hắn ta còn chạm vào mông của Hứa Hi Nhiên!
Cậu khác với Hứa Hi Nhiên, chắc chắn sẽ không bởi vì được theo đuổi hay cử chỉ mập mờ từ đồng tính mà cảm thấy ngại ngùng xấu hổ. Đối với những người không có hứng thú, nếu không thích thì cứ lịch sự từ chối thẳng, nếu phản cảm thì ở ngay trước mặt họ đảo mắt lên trần nhà. Lưu Tiểu Sướng là loại hình cậu không có cảm tình, nhưng chỉ cần nghĩ đến hắn ta đã quấy rối nam thần trong mộng của mình, Phương Mặc một chút cũng không muốn cho hắn ta sắc mặt tốt.
Lưu Tiểu Sướng cảm thấy nhàm chán, liền không tiếp tục xum xoe nữa. Hắn điềm nhiên như không có chuyện gì quay về bàn viết bên phải của mình, ngồi xuống, nhìn Phương Mặc thu dọn đồ đạc. Cfc
Vài phút sau, hắn lại nói: "Oa, cậu mang nhiều sản phẩm chăm sóc da đến vậy?"
Phương Mặc ngẩng đầu liếc hắn một cái, rồi tiếp tục sắp xếp lại: "Nhiều hả?"
Không phải chỉ là sữa rửa mặt cộng thêm kem dưỡng da dạng nước thôi sao. Kem dưỡng da mặt được chia thành kem dưỡng ban ngày và ban đêm. Chăm sóc cơ bản mà thôi. Cậu còn có ba loại mặt nạ công dụng khác nhau với một loại kem dưỡng da tay đóng ở trong túi đang trên đường gửi đến.
Cậu đem sữa rữa mặt để trong phòng tắm, những thứ khác dọn dẹp một chút rồi để vào trong ngắn kéo. Cũng không phải lo lắng người khác tùy tiện sử dụng, mà là sợ những thứ này đều chồng chất ở bồn rửa tay chiếm dụng quá nhiều không gian công cộng sẽ làm người khác khó chịu.
"Còn rất tinh tế." Lưu Tiểu Sướng nói.
Phương Mặc không tiếp lời, tiếp tục sắp xếp quần áo cá nhân của mình. Lưu Tiểu Sướng ở một bên cũng không lên tiếng nữa, lẳng lặng nhìn cậu từ trên xuống dưới.
"Có chuyện gì không?" Phương Mặc nói.
"Không có" Không biết Lưu Tiểu Sướng ngốc thật hay là giả ngu, "Làm sao vậy, muốn tôi giúp đỡ không?"
"Cậu nhìn tôi như vậy, tôi cảm thấy có chút không được thoải mái." Phương Mặc vô cùng thẳng thắn nói ra.
Lúc cậu nói chuyện nhìn thẳng vào mặt Lưu Tiểu Sướng, một lúc sau trong đầu cậu đột nhiên nảy ra một vài ý nghĩ bất ngờ. Thoạt nhìn, cậu cảm thấy người này dung mạo bình thường, nhưng nhìn kỹ lại có vài phần thanh tú. Cùng với vẻ ngoài mảnh mai của hắn ta, có vài phần hương vị nữ tính. Hơn nữa là kiểu con gái trong sáng lại nhỏ bé yếu ớt.
Loại hình tiểu 0 như vậy ở trong vòng kỳ thật cũng không phổ biến. Đại đa số thuần 1 đều sẽ càng ưa thích kiểu nam tính hơn, trong mắt người bình thường những người lực lưỡng có dung mạo xấu xí kia lại được yêu thích đến không ngờ. Theo kinh nghiệm của Phương Mặc, loại hình như Hứa Hi Nhiên là được săn lùng nhiều nhất.
Đương nhiên bản thân cậu cũng không kém, dù sao giá trị nhan sắc cũng bày ở đó.
Lưu Tiểu Sướng trông như vậy, muốn chêu chọc song tính luyến so ra có hi vọng hơn, hoặc là trai thẳng có lập trường không kiên định cũng có khả năng bị dụ dỗ. Đối với trong giới tuyệt đối không được ưa chuộng.
Đương nhiên hắn càng không phải là trà của Phương Mặc. Bỏ qua tất cả các yếu tố bên ngoài khác, phong cách của hai người không xứng đôi. Phương Mặc thân cao 1m79, đã từng vô liêm sỉ giả bộ là 0.5, được vô số tiểu 0 cuồng nhiệt yêu thích, hết lần này đến lần khác thực chất bên trong chỉ muốn làm bên nằm ngửa kia nhất.
Thông thường trong giới, hai cái 0.5 bên nhau đều trông cậy vào đối phương có thể rưng rưng hy sinh vì tình yêu làm 1.
Tuy nhiên, cậu hiện tại không tiện nói rõ những điều này với Lưu Tiểu Sướng, chỉ có thể lạnh mặt xử lí. Trên đường một mình trở về ký túc xá mười phút trước, cậu vừa mới đưa ra một quyết định. Cậu phải nỗ lực giả vờ mình là trai thẳng, cố gắng không để Hứa Hi Nhiên nhìn ra bất luận mánh khoé gì.
Cậu muốn nước ấm nấu ếch xanh.
Cùng lúc đó, còn phải đem những ruồi nhặng ở xung quanh, kể cả Lưu Tiểu Sướng tất cả đều đuổi đi.
Lời nói vừa rồi của cậu rất không nể mặt mũi, nhưng Lưu Tiểu Sướng cũng không để ý, còn cười cười với cậu: "Cậu đẹp trai quá, tôi không nhịn được nhìn nhiều hơn."
Phương Mặc quyết định cùng người này so ai mặt dày hơn. Cậu quay người tiếp tục một bên thu dọn lại vừa nói: "Được thôi, nhìn đi. Giá 5 tệ một phút, cậu tự tính".
"Thiệt hay giả vậy," Lưu Tiểu Sướng cười nói, "Vậy anh đẹp trai cậu còn có hạng mục gì khác thu phí nữa không, loại cao quý hơn một chút. Tôi có chút hứng thú".
Phương Mặc thua rồi.
Trên đời này còn có người không biết xấu hổ hơn cả cậu.
Đang đau đầu, điện thoại trong túi cậu rung lên. Vừa lấy ra xem, là Trâu Thuấn gửi tin nhắn đến.
"Bây giờ cậu có rảnh không!"
Hàng dấu chấm than thể hiện đầy đủ tâm tình kích động của cậu ta.
Phương Mặc nhìn vào màn hình nở nụ cười.
Mặc dù cùng Hứa Hi Nhiên bát tự một hữu nhất phiết*, nhưng trong lòng tâm tình vi diệu đắc ý tung tăng như chim sẻ sớm đã vô cùng bành trướng. Cậu còn rất muốn nghe Trâu Thuấn ngọa tào thêm vài lần nữa.
*Raw 八字没有一撇 thành ngữ của trung quốc chỉ việc chưa đâu vào đâu.
Ở một mình với Lưu Tiểu Sướng trong ký túc xá khiến cậu không thoải mái, vì vậy cậu dứt khoát đi vào nhà vệ sinh, đóng cửa rồi gọi lại cho Trâu Thuấn.
Ngay khi vừa được kết nối, cậu chỉ nghe thấy tiếng bên kia kích động rống to.
"Cậu thành thật khai báo cho tớ!"
Phương Mặc cười đến không ngậm được miệng, đành giả ngu: "Khai báo cái gì, cậu muốn nghe cái gì?"
"Anh đẹp trai vừa rồi kia! Cậu quen lúc nào vậy? Anh ta với cậu là quan hệ gì? Còn bạn trên mạng, cái mạng nào vậy, ở trang Wed nào gửi cho tớ, tớ cũng muốn tham quan tham quan!"
Phương Mặc do dự một lát, đúng là vẫn không có nhẫn tâm để cho Trâu Thuấn như vậy quỳ xuống nhận sai gọi ba ba, cũng ngại ngùng phơi bày chính mình ham sắc đẹp lại đào ngũ trước khi lâm trận.
"Không có liên quan gì đến trang wed, trong lúc vô tình quen nhau thôi" Phương Mặc nói "Trò truyện thấy hợp, nói nhiều thêm vài câu. Cậu ấy không phải người trong cái vòng này, cũng không biết tớ phải. Cậu về sau nếu gặp được ngàn vạn đừng ở trước mặt cậu ấy nói lung tung biết không?"
"Trai thẳng hả?" Trâu Thuấn hỏi.
"Ừ, trai thẳng sắt thép," Phương Mặc trả lời "Cậu cũng đừng đánh chủ ý lên người cậu ấy.."
"Đây không phải vấn đề tớ có đánh chủ ý hay không nha.." Giọng điệu của Trâu Thuấn nghe có chút xoắn xuýt, "Mặc dù bất quá tớ cũng không có lập trường nói những thứ này.. Trai thẳng thật sự là một đường đi không lối về, cậu biết không?"
Phương Mặc không có lên tiếng. Mấy ngày nay bộ dáng Trâu Thuấn vì thích người đàn ông kia tâm tình lên lên xuống xuống đều nhìn ở trong mắt, cũng biết Trâu Thuấn thực sự lo lắng cho cậu.
"Nhưng sự cám dỗ này đúng là có chút lớn.." Trâu Thuấn còn nói.
"Khụ" Phương Mặc ho khan một tiếng.
"Chết tiệt, thực sự rất đẹp trai," Trâu Thuấn thở dài "Nếu tớ còn độc thân, tớ cũng cầm giữ không được."
Phương Mặc nghĩ thầm, cậu bây giờ cũng không phải là độc thân đó sao, nói như là chuyện đã thành rồi vậy. Sợ đả kích cậu ta, lại càng sợ điều động đến tính tích cực của cậu ta, cho nên cứng rắn nhịn xuống.
"Cậu thành thật cho tớ một chút" Phương Mặc nghiêm nghị nói.
Trâu Thuấn nghe vậy cười ra tiếng: "Có thể chứng kiến cậu động tâm, thật đúng là không dễ dàng."
Phương Mặc thực sự rất kén chọn.
Nguyên nhân cơ bản nằm ở chỗ quá mức tự luyến. Đã từng gặp ở trong hiện thực, cậu đều cảm thấy không xứng với chính mình. Hoặc là trông không đủ đẹp trai, hoặc là vóc dáng không đủ cao, hoặc là bả vai không đủ rộng, giọng nói không đủ hay, thiếu mị lực trong lúc trò chuyện, răng không đều khi cười, chân tóc có dầu, móng tay dẻ quạt quá xấu, chân quá nhiều lông thì nhìn thấy ghê, chân không có lông lại không nam tính.
Bới lông tìm vết, còn cố ảnh tự liên*.
*Raw 顾影自怜 mình không hiểu câu này cho lắm nên để hán việt.
Trước kia Trâu Thuấn đã từng chế nhạo cậu, nói rằng cậu không thích đồng giới chút nào, mà cậu chỉ thích bản thân mình.
Bây giờ cuối cùng cũng có thể chứng minh, rằng năm xưa cậu chưa từng gặp người khiến trái tim cậu rung động.
Không hiểu vì sao, Phương Mặc hơi đỏ mặt khi nghĩ đến điều này.
"Cố gắng lên" Trâu Thuấn tiếp tục nói, "Có việc gì dùng đến tớ cứ việc nói, tớ.."
Khi cậu nói những lời này, đồng thời ngoài cửa mơ hồ có tiếng vang lên, có chút giống như tiếng gõ cửa. Sau đó, Phương Mặc nghe thấy một giọng nam trầm thấp.
"Xin hỏi, Phương Mặc ở chỗ này đúng không?"
Phương Mặc đang ngồi trên nắp bồn cầu lập tức bật dậy.
"Trước không nói nữa," Cậu hạ thấp giọng nói nhanh vào điện thoại, "Tớ có chút việc, muộn chút sẽ liên lạc với cậu sau!"
Nói xong không đợi Trâu Thuấn đáp lại, cậu lại một lần nữa vì Hứa Hi Nhiên mà cắt đứt cuộc gọi.
Khi cậu từ nhà vệ sinh đi ra, chỉ thấy Lưu Tiểu Sướng đứng bên trong cạnh cửa phòng đang mỉm cười hướng bên ngoài chào hỏi.
"Này, đã lâu không gặp, còn nhớ rõ tôi không?"
Ngoài cửa, Hứa Hi Nhiên cau mày, vẻ mặt trận địa đã sẵn sàng đón quân địch.
"Tới tìm tôi?" Phương Mặc lướt qua Lưu Tiểu Sướng hướng về phía Hứa Hi Nhiên hô.
Ánh mắt của Hứa Hi Nhiên di chuyển giữa hai người một vòng, cẩn thận hỏi: "Hai người, sống trong cùng một ký túc xá?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.